Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 97

Một số người đã tới thần miếu thỉnh cầu khoan thứ, đối với những người này các tế ti không hề khó xử. Đều là con dân của thần thú, cởi bỏ một chút hiểu lầm là chuyện tốt, sự quang vinh của thần thú vĩnh viễn chiếu sáng mỗi một con dân của thần.

Trong thần miếu, nét mặt đám chủ tế trong phòng hội nghị toả sáng rực rỡ, sự kìm nén mấy ngày này thoáng cái phát tiết ra ngoài. Đối với Arthur các chủ tế cũng không thể không có vài phần kính trọng, vài ngày trước tên nhóc này đã nói có chuyện phải xảy ra. Hiển nhiên đoán trước loại cục diện này sẽ xuất hiện, khó trách hắn nói đối phương điêu khắc càng nhiều càng tốt.

Rốt cục Thomas cũng có thể bỏ xuống gánh nặng, mặc dù Công hội sát thủ còn chưa thỏa hiệp với thần miếu nhưng điều này chỉ là vấn đề thời gian. Điều duy nhất tương đối đáng ngại vẫn là thái độ của giáo đình bên kia.

Người chính là như vậy, càng lo lắng cái gì thì cái đó tới càng nhanh, một sứ giả vội vàng tiến vào, thủ dụ của Giáo hoàng đến rồi.

Thomas cùng các tế ti vội vàng đón chào, hả giận thì hả giận nhưng thực tế là mâu thuẫn quả thật đã xuất hiện.

Sứ giả là Đại tế ti của giáo đình, mặc dù cấp bậc không cao nhưng là thay mặt cho Giáo hoàng, mọi người không hề dám chậm trễ.

"Đại chủ tế Thomas, các vị tế ti không cần đa lễ, Giáo hoàng bệ hạ đã nói các ngài có thể đứng nghe".

"Dưới sự chói lọi vô biên vô hạn của thần thú, đế quốc Mông Gia...... Tín đồ Thomas đã trung với chức trách, tuyên dương giáo lí, bảo vệ lợi ích của con dân thần thú, bảo vệ trật tự xã hội bình thường. Sự vinh quang cao nhất của thần thú là thiêng liêng không thể xâm phạm, bất cứ hành vi xâm phạm sự vinh quang của thần thú nào đều phải nhận được trừng phạt!"

Trên mặt Đại tế ti mang nụ cười, toàn bộ thủ dụ kỳ thực cũng không có thông tin gì, tất cả đều là lời sáo rỗng, nhưng trọng điểm nằm ở cuối cùng, các chủ tế nghe xong trái tim cũng đập thình thịch. Bà nội Bear, tên nhóc này sao có thể may mắn đến vậy, ai biết được là Giáo hoàng bệ hạ lại có thể ủng hộ chứ?

Điều này trái ngược hoàn toàn với thái độ luôn giữ cân bằng giữa các thế lực của Giáo hoàng từ trước đến nay.

"Đại chủ tế Thomas đúng là tuổi trẻ tài cao, bệ hạ rất xem trọng ngài, mọi việc tại Jerusamer gần đây Giáo hoàng bệ hạ đều đã xem xét, các ngài làm rất tốt, tiếp tục cố gắng lên. Nghe nói các ngài còn định làm xuân tế mang đặc sắc thần miếu, ý nghĩ này cũng rất tốt, xuân tế là ngày lễ của thần thú, nên toàn dân cùng vui, rất có ý nghĩa. Đại nhân Shaman Subaru cũng đang trên đường tới đây tự mình tham gia hoạt động lần này".

Trong lòng Thomas xúc động hết sức nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười bình thản, "Đa tạ Đại tế ti Mexus".

"Ha ha, Đại chủ tế khách sáo quá, ngài quả là tiền đồ vô lượng, sau này cũng đừng quên dìu dắt tại hạ một chút".

"Đại tế ti khách sáo, mời vào, mời vào".

"Ha ha, gần đây Jerusamer đúng là huênh hoang vô hạn, tại giáo đình ta cũng thường xuyên nghe đến, Giáo hoàng bệ hạ lệnh cho ta ở lại đây đến khi kết thúc hoạt động xuân tế".

Mexus cười nói, đám chủ tế theo ở phía sau đưa mắt nhìn nhau, ai cũng có thể nhìn thấy sự vui mừng như điên trong mắt đối phương, được Giáo hoàng chú ý, đây chính là thể diện cực lớn, tám tỉnh lớn không biết có bao nhiêu thành phố như Jerusamer, ai có thể làm cho Giáo hoàng bệ hạ để ý tới?

Shaman Subaru cũng phải tự mình tham gia, đây hiển nhiên rõ ràng là ý của Giáo hoàng, nhưng vì sao thái độ của Giáo hoàng lại khác thường như vậy?

Ngay cả Subaru đều cũng hiểu sai ý, nhưng... Arthur lại đoán đúng rồi, trong lòng Thomas cũng đầy nghi vấn, chỉ có điều trước mặt Mexus không thể lộ ra.

Chuyện này không liên quan gì đến bạn học Arthur, ngay cả tư cách nghênh đón hắn cũng không có.

Chẳng bao lâu Maru tiến vào, "Tế ti Arthur, chuyện rất tốt, chuyện rất tốt!"

"Maru, bác cũng đã nhiều tuổi rồi, đi chậm một chút, đừng nóng vội, từ từ nói".

Mặt Maru vẫn khó kìm nén vẻ hưng phấn, "Thật sự bị ngài đoán đúng rồi, chẳng những Giáo hoàng bệ hạ không trách phạt chúng ta mà còn có ý ủng hộ, ha ha, lần này quả thật là hãnh diện!"

Trâu Lượng gật đầu, tâm tình cũng bình tĩnh lại, kỳ thực từ vẻ mặt của Maru hắn đoán được kết quả, nhưng khi nghe rõ ràng vẫn có cảm giác khác.

"Mọi người luyện tập thế nào?"

"Mấy ngày này không có việc gì làm nên chỉ biết luyện tập, lại có hai tế ti có thể điêu khắc lá chắn tròn cỡ nhỏ rồi".

"Ha ha, rất tốt, bác cũng đi làm việc đi". Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Maru lập tức chạy ra ngoài, loạn trong giặc ngoài thoáng cái yên bình xuống, các tế ti đều cảm thấy thần thú đã mở mắt rồi.

Sau khi Maru rời đi, Trâu bạn học mãnh liệt thở phào nhẹ nhõm rồi ngã vật xuống ghế, bà nội Bear, đúng là hết hồn.

Nắm chắc?

Nắm chắc cái lông á! Sự bình tĩnh của hắn đều là giả bộ, kỳ thực hắn đã chuẩn bị mang Ernest chạy trốn. Thời buổi này chỉ có thứ không nghĩ ra, không có chuyện gì không thể xảy ra. Giáo hoàng nghĩ làm sao có quỷ mới biết. Lá chắn của Công hội điêu khắc sư linh hồn chắc chắn không bằng mình, nhưng ai bảo đảm các sát thủ sẽ cảm thấy không tốt?

Nếu như không có lá chắn tròn cỡ nhỏ tuyệt đối, lá chắn của Công hội điêu khắc sư linh hồn có thể được chấp nhận.

Mồ hôi như tắm, Trâu Lượng dở khóc dở cười, xem ra tâm tính của mình còn cần rèn luyện, người thành đại sự sẽ phải có sức gánh vác như vậy. Thái Sơn sụp trước mặt mà lù lù không động.

Sự thể hiện lần này Trâu bạn học tự cho mình 80 điểm.

Đến tận tối Thomas mới có thời gian hẹn gặp Trâu Lượng, giữa hai người không có gì phải kiêng kị.

"Nói đi, làm sao con biết Giáo hoàng sẽ đứng về phía chúng ta?" Thomas châm một điếu xì gà, hắn rất ít khi hút, nhưng hôm nay quả thật không nhịn được, cho tới bây giờ tay hắn còn run run.

Mấy ngày này hắn đã thừa nhận áp lực quá lớn, cảm giác thấp thỏm như vậy thật sự không dễ chịu, "Arthur, con biết không? Ta cũng sẵn sàng chấp nhận bị xóa bỏ thân phận tế ti rồi".

Trong lòng Trâu Lượng chợt ấm áp, đối với hắn mà nói nhiều nhất là vỗ vỗ mông rời đi, nhưng Thomas thì không được. Một Đại chủ tế như hắn thì biết đi nơi đâu, áp lực mấy ngày nay sợ rằng chỉ có chính hắn mới có thể nhận thức, nhưng Thomas không oán giận hắn một câu.

"Sư phụ, nếu như ngài là Giáo hoàng, đang sống tử tế, đột nhiên công hội nghề nghiệp tìm tới cửa nói tế ti chèn ép bọn họ. Một chút chuyện vặt tại một thành thị nhỏ cũng dám làm phiền đến ngài thì ngài có thoải mái không?"

Thomas ngẩn người, "Đúng vậy, chút chuyện giữa chúng ta và công hội nghề nghiệp này đối với Giáo hoàng bệ hạ tới căn bản không coi như chuyện gì".

"Đúng vậy, loại chuyện vặt vãnh này mà công hội nghề nghiệp cũng dám vượt mặt bẩm báo giáo đình. Coi giáo đình là cái gì chứ? Bây giờ mặc dù sách lược của giáo đình là cân bằng, nhưng đó là bởi vì bây giờ thần miếu yếu thế, còn trong lòng bất cứ Giáo hoàng nào lại không muốn khôi phục vinh quang trăm năm trước. Ngoài miệng không nói, kỳ thực trong lòng Giáo hoàng sẽ hy vọng có người thể hiện được uy phong của thần miếu. Đừng nói chúng ta có lý, cho dù vô lý ông ta cũng sẽ bảo vệ chúng ta, chỉ cần trong thực tế chúng ta có thể chiếm thượng phong, không làm ông ấy mất mặt. Nói đơn giản, chỉ được phép thành công, không được thất bại!"

Thomas cảm thấy quá đúng, liên tục gật đầu, "Vậy nếu như thất bại?"

"Ha ha, con nghi ngờ rằng lần này sứ giả và Shaman tới đều đã chuẩn bị hai phương án, nếu như chúng ta đấu tranh thất bại chúng ta sẽ thành vật hi sinh, nhưng nếu như chúng ta thành công thì sẽ được dựng thành điển hình, Giáo hoàng muốn thông qua phương thức này để nói với tất cả các thần miếu, thần miếu cần lớn mạnh, chỉ cần chiến đấu có thể thắng thì ông ta đều sẽ ủng hộ!"

Thomas đứng dậy đập bàn, "Tốt, nhóc con, có thể đúng là như vậy, lúc tiếp nhận chỉ dụ tựa hồ ta nhìn thấy trong hộp còn có một chỉ dụ nữa".

"Ha ha, sư phụ, chúc mừng ngài, nếu Giáo hoàng đã biết chuyện này thì việc cạnh tranh Hồng y đại chủ tế sợ rằng lại phải làm lại rồi. Cái gọi là quyết định nội bộ cũng không còn ý nghĩa gì nữa".

Trâu Lượng cười nói.

Thomas cũng hưng phấn gật đầu, "Nhóc con nhà ngươi, đừng có mở miệng là Giáo hoàng này Giáo hoàng nọ. Cần phải tôn kính, để cho người khác nghe được là con lập tức trở thành thường dân đấy".

"Sư phụ, sự thành kính và tôn kính của con là để ở trong lòng", Trâu Lượng làm bộ thành thật kiểu nhà quê, không có biện pháp, ai bảo người ta là tộc Bear, sinh ra đã là tượng trưng của thành thật đáng tin rồi.
Bình Luận (0)
Comment