Hung Hăng Yêu Em (Tổng Tài Thú Yêu)

Chương 14

Hôm sau, Giản Chiến Nam đến công ty đột nhiên thu hút không ít ánh mắt của mọi người, cũng khiến cho tất cả nhân viên đều túm tụm lại mở cuộc thi đoán mò, đơn giản chỉ vì môi anh bị Tiêu Hữu cắn hơi sưng lên như có hạt đậu trên đó.

Anh vốn là người đáng chú ý nhất, hiện tại lại càng đáng chú ý hơn, chỗ bị cắn lại khiến quần chúng tưởng tượng… đủ cảnh.

Chủ tịch không biết đêm qua… gay cấn đến mức nào đây? Nhất định là rất kịch liệt, đối phương chắc chắn là rất sung sức mới khiến ột người mạnh mẽ như Giản Chiến Nam mà còn phải thọ thương.

Có điều anh chỉ cần liếc mắt một cái, mọi người đã vội thức thời dời đi ánh mắt tò mò của mình sang chỗ khác, không dám nhìn chằm chằm vào môi Giản Chiến Nam nữa.

Thư kí đi tới, thấy Giản Chiến Nam bị thương chỉ hơi hơi kinh ngạc một chút, sau đó vẫn khôi phục thái độ bình thường “Chủ tịch, phó tổng giám đốc ngân hàng ACB đang chờ ngài ở văn phòng ạ!”

Giản Chiến Nam chỉ ừ một tiếng, hướng văn phòng đi đến, các nữ nhân viên bên ngoài nhìn theo bóng dáng của anh lại bắt đầu ghé tai vào nhau, rầm rầm rì rì.

“Haizzz…! Mọi người nói xem có phải đêm qua chủ tịch ở chung với cô gái kia không?”

“Cô bé kia á?”

“Chắc không phải đâu, cái loại phát dục chưa xong đó làm sao có thể khiến chủ tịch kích động như vậy được?”

“Nhất định là nữ nhân rất nảy nở…”

Hàng loạt từ ngữ được phỏng đoán đến tận sao Hỏa đã truyền đi khắp công ty.

Giản Chiến Nam bàn việc xong với phó tổng giám đốc ngân hàng lại tiếp tục bận rộn.

Lúc xong việc nhìn lại đã là giữa trưa, anh khẽ nhíu mày, đầu lưỡi không kìm được lại liếm qua chỗ môi bị thương, trong đầu nhớ tới nụ hôn kích thích ngày hôm qua và dáng vẻ tức giận của Tiêu Hữu. Cô bé này, chắc đến bây giờ vẫn còn rất giận dữ, anh nhếch môi cười rồi đứng dậy, lấy chìa khóa xe và đi ra ngoài.

Tiêu Hữu ăn cơm trưa xong, vừa mới ra khỏi quán thì di động chợt vang lên. Cô vội lấy điện thoại trong túi ra thì nhìn thấy hai chữ ’Anh Nam’, đại não cô không kìm được diễn lại trận chiến kịch liệt hôm qua trong xe, mặt cô lại đỏ lên. Cô do dự không biết có nên tiếp cuộc gọi hay không, bước chân cũng đã dừng lại.

Có lẽ là bởi vì do dự quá lâu nên màn hình di động lại đen thui. Trời đất! Hết pin. Hôm qua hoảng hốt quá nên quên sạc, à không phải, mấy ngày nay đầu cô đều hoảng hốt sắp loạn lên rồi.

Tiêu Hữu đặt di động vào trong túi không quan tâm, không ngờ vừa đi được hai bước đã thấy phía sau như có ai đó nhìn chằm chằm mình. Người cô nhanh chóng bị một bàn tay cứng rắn ôm lấy. Tiêu Hữu còn chưa kịp la toáng lên đã nghe thấy giọng nói quen thuộc phía sau “Dám ngắt điện thoại của anh hả?”

Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, hơi thở quen thuộc phả ra bên má cô, không cần quay đầu nhìn cũng biết là ai. Tiêu Hữu sợ hãi như vậy, chứng tỏ vấn đề tồn tại giữa hai người chính là anh không giống với người bình thường ở nhiều điểm.

Thân thể cô bị một đôi tay mạnh mẽ xoay lại đối diện với anh, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của anh lại khiến cô có chút bất mãn, môi anh… Ưm… bị cô cắn không nhẹ. Có điều sao cô lại cảm thấy miệng anh càng thêm gợi cảm khi có vết thương này. Cô… hết thuốc chữa rồi.

Giản Chiến Nam từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt đen thâm trầm soáy sâu vào ánh mắt Tiêu Hữu đang dừng trên đôi môi bị thương của mình. Không kìm được liền cúi đầu tới gần cô hơn, giọng khàn khàn nói “Có vừa lòng với kiệt tác của em không?”

Tiêu Hữu chớp chớp mắt ngả đầu ra sau cách xa hơi thở của anh, thế nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn đã trở nên ửng đỏ mê người. Cô có vẻ không mấy tức giận nói “Anh có vẻ rất hài lòng”

“Nhờ phúc của em, hôm nay trong công ti có rất nhiều người quan tâm miệng anh bị thương như thế nào”

Giản Chiến Nam không kìm được liền động thủ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh xắn hồng hào của cô, hài hước nói “Muốn biết anh trả lời như thế nào không? Mạc Mạc?”

Tiêu Hữu biết anh chuẩn bị khi dễ mình, cô vội vàng đẩy tay anh ra xoay người bước đi “Tôi vội lắm, không cần biết”

Anh có thể có lời gì hay ho chứ?

Đôi chân dài của Giản Chiến Nam chỉ sải hai bước,Tiêu Hữu đã bị ôm gọn trong lồng ngực vững chắc của anh, cô ngước khuôn mặt ủ rũ lên nhìn “Giản chủ tịch, xin anh từ bi một chút được không? Tôi vẫn là học sinh, còn phải đi học, phải đi thi, không có rảnh giống anh”

“Giản chủ tịch! Hử?” Giản Chiến Nam sắc mặt lạnh lùng, cúi đầu hung hăng cắn vào môi Tiêu Hữu một chút. Cô hít sâu một hơi vì đau, không kìm được đưa tay sờ lên chỗ bị thương, suýt thì bật khóc.

“Đồ đáng ghét, toàn bắt nạt người khác” Nắm đấm không ngừng đánh thùm thụp vào ngực anh.

Giản Chiến Nam lại vươn tay nắm lấy bàn tay đang đánh người của Tiêu Hữu trong lòng, nhíu mày nói “Em cũng biết đau sao? Hôm qua cắn anh có biết đau lòng không?”

“Đối đãi với người xấu tuyệt đối không thể mềm lòng” Tiêu Hữu nhíu mày, miệng nói ra lời đối đầu với kẻ địch.

Giản Chiến Nam bị dáng vẻ đáng yêu của Tiêu Hữu làm cho bật cười run run cả người, không nói câu nào liền kéo cô đến bên cạnh xe anh định đẩy cô vào trong, Tiêu Hữu đột ngột kháng nghị.

“Anh Nam! Anh có lý một chút được không? Em thật sự còn phải đi học, sắp trễn rồi”

“Đến chỗ này chút đã, sẽ không mất nhiều thời gian của em đâu”

Giản Chiến Nam không nói đến câu thứ hai liền mở cửa xe ra, đẩy Tiêu Hữu vào. Bản thân anh cũng lên cửa xe phía bên kia khởi động lái đi.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Tiêu Hữu theo Giản Chiến Nam đi đến trường trung học tốt nhất thành phố, hai người im lặng sánh bước tới lễ đường của ngôi trường. Không gian rộng lớn, tĩnh lặng vô cùng, chỉ có cô và Giản Chiến Nam. Tiêu Hữu không hiểu vì sao anh lại muốn dẫn cô tới nơi này.

Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy tầm mắt của anh chằm chằm hướng về sân khấu đằng trước, đôi mắt đen thâm trầm, dường như đang nhớ lại thứ gì đó trong quá khứ. Tiêu Hữu muốn hỏi nhưng lý trí vẫn ngăn cô làm điều đó, có lẽ không muốn ngắt ngang suy nghĩ của anh đi.

Lúc lâu sau Giản Chiến Nam mới lên tiếng.

“Còn nhớ nơi này không?”

Tiêu Hữu gật đầu” Nhớ”

Đây chính là chỗ cô tham dự cuộc thi tiếng hát hay toàn thành phố, lúc đó cô đã đoạt giải nhất.

Giản Chiến Nam kéo tay Tiêu Hữu tìm một chỗ vắng ngồi xuống, vươn tay chỉ vào vị trí cây micro đang nằm giữa sân khấu. “Ngày đó, em đứng ở chỗ đó, tràn ngập tự tin, tinh thần thoải mái, chiếc đầm màu trắng, mái tóc thả dài buông lỏng chỉ dùng một chiếc nơ hình con bước hồng nhạt vén nhẹ lên, ánh mắt em trong vắt như hồ nước không gợn sóng, giọng hát trong trẻo, em tựa như một thiên thần…”

“Ngày hôm đó… Anh cũng ngồi ở đây” Tiêu Hữu quay sang nhìn Giản Chiến Nam, ánh mắt anh chăm chú, thâm tình này là vì cô, nỗi u ám khó chịu trong mấy ngày qua đột nhiên đều bay hết trơn.

Tiêu Hữu lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt Giản Chiến Nam như thế này, không giống như trước đây, ánh mắt anh dịu dàng đầy yêu thương. Lần đầu tiên nghe thấy lời bộc bạch của anh, lần đầu tiên nhìn thấy hình bóng của mình trong mắt anh, lần đầu tiên cô hiểu được ý nghĩa của câu nói ‘con gái yêu bằng đôi tai’.

“Mạc Mạc!” Giản Chiến Nam quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Hữu, tay anh nắm lấy tay cô, tầm mắt hai người giao nhau

“Từ sau lần đó anh không thể nào quên được em. Anh biết! Anh muốn em, Mạc Mạc”

Ánh mắt chăm chú của Giản Chiến Nam làm ặt Tiêu Hữu đỏ lên, anh là đang tự thú có phải hay không? Bởi vì lý do này nên mới dùng cái cách thô bỉ như thế để có cơ hội xen vào cuộc sống của cô?

Nghĩ đến đây Tiêu Hữu có chút oán giận nói “Nhưng lần đó làm em đau lắm…”.
Bình Luận (0)
Comment