Năm mới chả kịp biên thơ
vì ta xỉn quá nên giờ chẳng tinh
Mỹ nhân khuất bóng một mình
Ta thời thương tiếc, mối tình cố nhân.
...
Đương nhiên muốn tiếp quản một thế lực Thất Tinh, mà thực lực bản thân không phải Hợp Thể Kỳ Khác nào tìm chết. Không có năng lực muốn làm lớn chỉ như người si nói mộng.
Lạc Tinh sau khi về tới động phủ của mình, thì thì tuyên bố bế quan. Tiếp theo liên hệ Lạc Dương truyền võ kỹ lẫn pháp quyết vừa nhận được cho nàng.
Hơn chục năm sau. Lý Thường Kiệt qua mấy lần vào sinh ra tử, thì cũng tấn thăng Luyện Hư Sơ Kỳ. Sau đó, xin tông môn chi nhánh Liêm Châu do có mối thù chưa trả. Lạc Tinh cho đệ tử mình một con khôi lỗi thú luyện hư đại Viên Mãn làm bảo tiêu. Mấy chục năm ban bố nhiệm vụ tìm kiếm, Vẫn không có tin tức Trần Thu Thảo con mình. Lạc Tinh đành tiếp tục bế quan tu luyện.
Lần này, chớp mắt lại Hai mươi năm . Trải qua bao đau khổ, Linh thức Lạc Tinh thành công lột xác hoàn toàn, tấn thăng Hợp Thể Sơ Kỳ. Nhưng luyện thể chỉ là Luyện Hư trung kỳ. Linh lực vẫn đứng yên tại chỗ.
Lúc này Tông môn sảy ra chuyện lớn. Thần tử, Thần nữ cùng một số kẻ dự bị tham gia một bí cảnh, bị kẻ khác giết chết.
Trong đó một người Lạc Tinh bất ngờ nhất là Hàn Tú Mai, nàng cũng thân tử đạo tiêu.
"Ài, một cô gái tốt lại chết đi. Có lẽ ta phải tìm ra kẻ giết nàng để báo thù." -
Đang suy tư thì có lệnh triệu tập.
Tiếp đó các dự bị thánh nữ, thánh tử dự bị tập hợp ở đain điện. Thánh tử dự bị chỉ còn Lạc Tinh, và một người tên là Kim Nguyên Thạch, hắn là luyện hư sơ kì. bên Thánh Nữ dự bì còn bốn người. trong đó có Hà Tiểu Kiều thực lực mạnh nhất.
"Các ngươi cũng biết. Tông môn gặp chuyện, nên cần bầu ra Thánh Tử và thánh nữ."
"Thánh nữ ta chọn Hà Tiểu Kiều.
Thánh Tử ta chọn là Trần Quang." - Trưởng Môn sao khi quan sát một lúc thì đưa ra đề nghị. - "Có ai có ý kiến không."
"Có!" - Người lên tiếng là Kim Nguyên Thạch.
"Bẩm trưởng môn, đệ tử mới 400 tuổi đã là Luyện Hư sơ kì. Trong khi Trần Quang 500 tuổi chỉ là Hóa Thần Đại Viên Mãn. Thiết nghĩ.luận tuổi trẻ, luận năng lực đẹ tử đều trên y mộc bậc."
Trưởng Môn Nguyệt Linh Môn, Nguyệt Kiều Tiên cười nói:
"Nếu ngươi không phục thì mở trận thi đấu là được. Ai chiến thắng sẽ là Thánh Tử. Ngày mai đến Chiến Minh đài thi đấu."
"Tuân lệnh trưởng môn."
"Dạ Rõ."
Lạc tinh cũng không phản ứng gì. Danh Thần Sứ cũng khá hấp dẫn. Nếu lúc trước Lạc Tinh lười đứng đầu ngon sóng. Nhưng giờ đạt Thực lực cao, không sợ ám chiêu kẻ khác nữa. Nếu mình có thế lực mới biết nhiều bí mật cũng như quyền lực. Khi đó tìm kiếm con gái, hay là tra kẻ nào giết Hàn Tú Mai cũng dễ dàng hơn.
Hôm sau, hai người đã lên đài.
Lúc này có gần ba ngàn nội môn đệ tử, cùng một số chấp sự quan sát. Là Kim Nguyên Thạch cho người thông báo cho mọi người
Hắn muốn phô trương sức mạnh bản thân. Cho tất cả biết hắn ta là Thánh Tử hợp cách của tông môn.
"Trần Quang sư huynh, đệ sẽ cho huynh biết thế nào mới xứng danh thần tử."- Kim Nguyên Thạch cười nói, sau đó lấy ra một thanh trường thương.
Lạc Tinh cũng lấy ra một Thanh Đao. Cái này là Bán Nguyệt Thiên Đao, Bảo Khí Cực Phẩm. Vũ khí thành danh của Phong Vân Lão Tổ năm xưa. Tuy nhiên nó đang trạng thái phong ấn, chỉ còn Bảo Khí thượng phẩm thôi. Lạc Tinh định khi nào về gặp Lạc Dương sẽ tặng cho nàng. Hiện tại lấy dùng tạm. Dù sao thân phận Trần Quang cũng dùng đao.
Đạt cảnh giới Hoá Thần rồi. vũ khí nào cũng chỉ học một thời gian ngắn là biết. dù sao công pháp cấp cao quí hiếm. một người may mắn có được công pháp nào mạnh hơn sẽ đi theo học công pháp đó. Lạc Tinh có đao mạnh. lại kèm Võ kỹ thiên cấp, cũng không ngại học một chút. Nhất là đao kiếm không khác nhau hoàn tòan, sau này có thể dùng kiếm thi triển. Vấn đề là Lạc Tinh không có kiếm tốt thôi.
Kim Nguyên Thạch bung hết sức. Hư ảnh nguyên thần hiển hiện sao lưng thành một bóng người lại có ba đuôi nhọn giống Hồ Nhân.
"Kim Thương Tất Sát Kích." - Một bóng thương nhanh, mạnh, chuẩn xát như một mũi tên bắn nhanh tới đầu Lạc Tinh. Hắn muốn một chiêu chiến thắng, cho cao tầng Nguyệt Linh Môn biết rõ thực lực mình.
"Phong Vân Tam Điệp lãng."
Ba ánh đao trùng lắp lên nhau. Không những khiến sức mạnh đao phát ra tăng gấp ba, mà tốc độ cũng vậy. đao ra sau mà lại bay đến trước.
"Tạch."
Mũi đao chuẩn xác khiến thương chiêu bắn ra lệch hướng. Tiếp đó ánh đao như vầng trăng khuyết, bắn nhanh về Kim Nguyên Thạch.
"Hả!" Kim Nguyên Thạch vội bật Phòng hộ.
"Ầm" - vầng sáng phòng hộ vỡ nát.
Kim nguyên Thạch ói ra một ngụm máu.
Lúc này Lạc Tinh đã lao tới như u linh, đặt Bán Nguyệt Thiên Đao lên cổ.
"Ngươi thua!"
"Sao có thể?"
"Ta mạnh hơn quá nhiều, Vậy thôi."
Mọi người xung quanh quan sát cũng không hiểu rõ lý do.
"Ủa. kết thúc rồi."
"Kim Nguyên sư huynh lại thua ưh."
"Nhanh quá. Ta có kịp nhìn gì đâu."
Đám nội môn đệ tử nhìn nhau. cứ tưởng được quan sát một hồi long tranh hổ đấu. Ngờ đâu nhanh chóng kết thúc.
"Trận đấu kết thúc. Lạc Tinh chiến thắng."
"Lạc Tinh, từ nay ngươi là Thần Tử của Nguyệt Linh Môn." Nguyệt Kiêu Tiên cất giọng.
"Đa tạ trưởng môn!"
"Tốt, Thần Tử có một số đãi ngộ. Ngươi liên hệ Hà truỏng Lão xắp xếp ta còn có việc." Nói xong Nguyệt Kiều Tiên biến mất.
Lạc Tinh cũng nhanh chóng rời đi.
Lúc Này Kim Nguyên Thạch vẫn không hiểu sao mình thua nhanh vậy. Sau đó hắn ta được ông mình dẫn về.
"Thạch Nhi, cháu đừng buồn, cố gắng tu luyện là được."
"Tại sao cháu là Luyện Hư kỳ vẫn không áp chế hắn? lẽ nào bảo Khí Thượng phẩm mạnh vậy sao?"
"Do ngươi quá tự tin thôi. Đánh với ai cũng không thể khinh địch hiểu không. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng."
"Rõ ràng hắn ta là Hóa Thần Đại Viên Mãn. Con chỉ thua mỗi vũ khí." Kim nguyên Thạch uất ức nói. Lần này làm trò cười trước mặt 3000 đồng môn a. Hắn thật chán nản, biết vậy thông báo làm gì. giờ tự mình hại mình.
"Hừ! Ta nói cho con biết. Tên Trần Quang không đơn giản. hơn hai trăm năm trước đã là Hóa Thần đại viên mãn. Bây giờ vẫn thế. Tuy nhiên hắn không phải là phế vật. Kẻ có thể sống hai trăm năm trong bí cảnh là phế vật sao?"
"Đặt biệt, hắn luyện thể đạt Luyện hư trung kì a. hắn không đề thăng linh lực. Nhưng mấy trăm năm nay thực lực tăng trưởng liên tục."
"Nguyệt Linh Dưỡng thân thuật lại tu luyện siêu việt tầng bốn. Võ kỹ hắn dùng tuyệt đối tiếp cận thiên giai."
Hắn ta dừng một chút nhìn cháu mình nói tiếp:
"Như vậy vũ khí, công pháp, tâm tính, lực lượng cơ thể, sức bộc phát. Người đều đều không bằng, lấy gì thắng người ta. Đã vậy vừa vào trận đã tung chiêu mạnh nhất, cũng là sơ hở nhất."
"Kim Nguyên Thạch giờ mới nghĩ kỹ lại, thấy mình thật ngây thơ. Nếu đối phương không có điểm mạnh nào, sao lại được trưởng môn nhìn trúng."
"Đa tạ gia gia cảnh tỉnh."
"Cháu về tu luyện sớm ngày vào Luyện Hư Trung Kỳ đi. Chức Thánh tử trăm năm lại tổ chức thi đấu một lần, nên đừng gấp. Với lại gia gia có sắp xếp. Lần tuyển chọn thánh tử tới, hắn còn sống không lại là chuyện khâc. Lần này ta không cản ngươi khiêu chiến, là chỉ muốn ngươi có một bài học thôi.