Lại một lần gặp cảnh tu tiên
Đây là ước vọng khắp mọi miền.
Trẻ thơ cất bước đường tu đạo
Được mất, hơn thua cũng tùy duyên.
...
Trong phút chốc các linh vân viên hồn thạch sáng hoàn toàn. Từng lớp đá bên ngoài vỡ nát. Lộ ra một quả cầu với quầng sáng màu huyết hồng, bên trong chứa đựng một thứ hình thù trông như một chiếc sừng sơn dương.
Ngưu Bảo Bảo biết mình cần làm gì. Chú bé nhắm mắt, nhịn đau cắn tay nhỏ máu xuống hồn linh đó. Tiếp đó nhẩm đọc một đoạn khế ước. Chiếc sừng màu đỏ bắt đầu như hòa tan ra thành một vần sáng. Rồi bay xung quanh cậu bé, tiếp đó nhanh chóng biến mất vào huyệt Nhân Trung trên trán.
"Hu-ra...Thành công a."- Sau giây phúc nín lặng. Ngưu Bảo Bảo hưng phấn hét lên. Hắn đã trở thành Hồn Giả cảnh giới Hồn Sĩ.
"Ha ha... Con ta đã là Hồn Giả rồi. Giỏi lắm."- Lão phụ thân béo ú của hắn cũng nhảy lên vui mừng. Mọi người xung quanh càng nhìn với cặp mắt hâm mộ.
"Người tiếp theo." - Viên Quản Sự cũng vui vẻ. Xem như lần này không phải là tốn công vô ích.
Một thiếu nữ bước lên. Giống như cũ, người phụ trách bắt đầu công đoạn khai mở hồn thạch.
Một quả cầu có chứa một bông hoa màu trắng. Thiếu nữ hồi hợp nhỏ máu kích hoạt. Tuy nhiên, đợi chờ một lúc sau, Hồn Linh kia không hề xông vào huyệt Nhân Trung nàng ta, mà lơ lững một chút rồi tiêu biến. Xem như tuyên cáo thất bại.
"Ài... Thật đáng tiếc."- Thiếu nữ kia hai mắt đỏ hoe, thất thiểu đi xuống.
"Người tiếp theo."- Viên chấp sự áo xanh thật sự quá quen, nên không có cảm xúc.
Hơn mười thiếu niên lần lượt đi lên, nhưng tất cả đều thất bại.
Cuối cùng chỉ còn có cô bé ăn mày lúc nãy, Tiểu Ngư. Nàng sợ bị chê cười giống khi nãy, nên mới cố gắng nán lại cuối cùng. Hiện tại không còn ai tranh dành, vừa hồi hộp lại xen lẫn hưng phấn đi lên.
"Ha ha... ta mua hồn thạch tam tinh còn thất bại. Ngươi chỉ là hồn thạch nhất tinh. Há có thể thành công." - Một thiếu nữ bĩu môi nói.
Đây cũng là tâm lý chung của đám đông xung quanh. Dù sao hồn thạch Tam Tinh tỷ lệ nhận chủ 30%. Hồn thạch nhị tinh tỷ lệ chỉ 20%. Riêng Nhất Tinh hồn thạch, tỷ lệ chỉ khoảng 10%.
Thời gian chậm chạp trôi qua. Ngay khi vị chấp sự khai mở hồn thạch xong. Một quả cầu màu xanh nhợt nhạt xuất hiện. Bên trong nó cũng lại là một quả cầu màu xanh khác đậm hơn.
Tiếp đó, Tiểu Ngư mặc kệ một số kẻ nhìn mình giễu cợt. Tập trung tiến hành tạo khế ước.
Dị biến chợt phát sinh, trước ánh mắt ngạc nhiên của tất cả.
Viên Châu bắt đầu quay tròn, nhanh chóng tiến vào mi tâm cô bé.
"Hả?"
"Vậy cũng được?"- Đám đông xôn xao.
"Ha ha, ta cũng là Hồn Sĩ." - Tiểu Ngư đắc ý hét vang. Tuy nhỏ tuổi, nhưng nàng hiểu rõ, đạt Hồn Giả có ý nghĩa gì. Đương nhiên là sẽ ăn ngon, mặc đẹp, có chỗ ngủ hẳn hoi.
"Hằng ngày khỏi lo ăn không no, mặc không ấm rồi. Ha ha..."
"Hừ... hồn linh bé tẻo teo, có tác dụng gì mà mừng."- Vài đứa bé vẫn cứng miệng nói, dấu vẻ ganh tị vào trong.
"Tốt, mọi chuyện đã xong." - Vên quản sự nói tiếp:
"Hai người có ký kết được hồn linh, các ngươi sẽ được nhận vào Hòa Phú Xã Đoàn."
"Đa tạ đại sư."
"Đây là lệnh bài chứng nhận. Nhớ, thời hạn là hai tháng sau phải có mặt."
"Dạ Rõ."- Ngưu Bảo Bảo cười đáp rồi tiếp nhận lệnh bài.
Riêng Tiểu Ngư thì đang đắm chìm trong vui vẻ, không chú ý đến. Mãi tiếng gọi thứ hai, nàng mới hoàn hồn nhận lấy lệnh bài.
Mọi người bắt đầu giải tán hết. Lúc này, Tiểu Ngư hưng phấn đi về nhà. Phải nói là về ổ chuột của mình. Có thể đây là lần về cuối cùng nàng ở đây. Vì ngày mai, Nàng sẽ đi đến ngôi trường huấn luyện Hồn thạch. Không còn là kẻ đầu đường xó chợ nữa. Với biết bao hoài bảo, bao dự định trong tương lai.
"Ngày mai thật tươi sáng ah."
Tiểu Ngư khẽ huýt sáo. Tuy nhiên, không hề có ngày mai cho nàng.
Ba canh giờ sau. Khi cô bé đang chìm trong mộng đẹp, thì một bóng đen xuất hiện. Từ sau lưng hắn, một vầng sáng lóe lên hình một lưỡi liềm.
"Trảm Hồn."
Không có kỳ tích xuất hiện. Linh hồn của Tiểu Ngư bị lưỡi liềm vô thanh vô tức ma diệt nhanh chóng.
"Có trách thì trách ngươi ký kết được hồn linh ah." - Bóng đen lặng lẽ nói rồi biến mất, trong lòng hắn cũng không muốn ra tay với đứa trẻ. Nhưng mệnh lệnh đưa ra thì phải thi hành thôi.
Một lúc sau. Lại một tiếng thở dài. Không ai xa lạ, đó là Lạc Tinh. Tại sao hắn ở đây, đương nhiên là vì tảng đá mà Tiểu Ngư chọn lấy lúc sáng có liên quan đến hắn.
Chuyện phải kể về hơn mười năm trước. Lúc lấy lại ý thức, Lạc Tinh biết mình đang ở một thế giới lạ lẫm. Lại bị phong ấn, không cách nào thoát ra được. Sau khi kiểm tra hoàn cảnh bản thân. Lạc Tinh cũng cảm giác không biết nói sau, hắn đang ngăn cách bên ngoài bởi một vạn lớp phong ấn. Lạc Tinh thử quan sát, thấy nơi này quy tắc vận chuyển linh lực hoàn toàn khác tiên giới.
"Nơi này là tiểu thế giới? Cũng không phải, mà tiên giới càng không phải."- Lạc Tinh bắt đầu kiểm tra xung quanh, tiếp đó là thất vọng.
Lạc Tinh có thể cảm nhận sự nhỏ bé của mình ở nơi đây. Từ khi trở thành kim tiên. Cặp mắt của hắn hội tụ đầy đủ khả năng quan sát vạn vật. Có thể biết được tường tận kết cấu, thậm chí dựa vào Âm Dương Thủy bích châu có thể quan sát được quá khứ của một người hay vật nào đó. Đương nhiên đối phương phải thấp hơn mình một đại cảnh giới thì mới có tác dụng mạnh mẽ vậy. Nhưng hiện tại, khả năng sát của mình chỉ trong phạm vi 100 mét, không xa hơn được. Một vạn lớp phong ấn của thế giới chi chủ nơi này nha.
Thời gian trôi qua. Lạc Tinh vẫn chưa tìm ra cách thoát khốn. Vì bản thân mình giờ chỉ là một viên châu nhỏ. Nhất là viên châu đó còn nằm trong một khối đá. Cũng may cách đây tám năm, Khối đá đó được một nhóm người khai thác, lấy mang về bỏ trong một kho. Sau khi luân chuyển vài lần thì mới được mang lên trưng bài ở nơi này.
Tiếp đó thì Tiểu Ngư chọn trúng. Lúc nàng ta nhỏ máu vào đó. Thì xem như khai mở giúp Lạc Tinh một tầng phong ấn đầu tiên. Tuy nhiên vẫn như cũ, Lạc Tinh vẫn không thoát ra được. Theo hắn suy luận, có lẽ khi Tiểu Ngư càng mạnh thì phong ấn của mình sẽ càng được khai mở ra nhiều hơn. Đang suy tính cánh câu thông, và hướng dẫn cô gái tu luyện, thì nàng đã bị người ám sát.
Lạc Tinh lúc này làm gì có cách cứu giúp.
"Không được. Ta đã xem như thành hồn linh rồi. Không biết túc chủ chết ta có cơ hội nào nữa không."- Lạc Tinh bắt đầu tập trung tinh thần tối đa. Thái Thượng Thiên Không Quyết cấp tốc vận chuyển. Đây là công pháp vô cùng đặc biệt, có thể nhanh chóng tương thích với mọi loại thuộc tính năng lượng.
Ròng rã suốt ba canh giờ. Một chân linh nhỏ bé cũng xuyên ra khỏi Hồn Châu. Bắt đầu tiến vào thức hải trống rỗng của cô gái.
Ba ngày sau. Cơ thể Tiểu Ngư khẽ nhúc nhích, rồi đôi mắt khẽ mở ra, tiến hành quan sát xung quanh.
"Chà, cũng không tệ."
Xem như là có thể tự do vận động. Lạc Tinh bắt đầu rời khỏi nơi này. Trước khi đi, Lạc Tinh đốt luôn ổ chuột xem như kẻ thù của Tiểu Ngư đổi ý cũng không còn tra được gì.
Hơn mười năm bị vây trong hòn hồn thạch. Lạc Tinh vẫn có thể nghe mọi người trò chuyện trong phạm vi trăm bước chân. Cho nên ngôn ngữ nơi này cũng không lạ lẫm gì. Cũng như loáng thoáng nghe cách tu luyện của nơi đây.
Thông thường dưới 12 tuổi phải ký khế ước được hồn linh để bắt đầu lên con đường Hồn Giả. Một chức nghiệp tu tiên của thế giới này.