*Võ đạo luyện chưa thành,
Báo vàng đã tới nhanh.
Thiếu niên không hề sợ,
Bữa tối càng ngon lành.*
...
Sau khi ăn xong và nghỉ ngơi hai canh giờ, mọi người tiếp tục lên đường. Lạc Tinh vừa đi vừa tiếp tục dùng thử Lạc Lôi Quyết. Bình thường thần ấn kích hoạt được khoảng mười lăm phút là cực hạn. Nên Lạc Tinh cứ tập luyện tầm vài phút lại nghỉ ngơi, di chuyển bình thường khoảng năm phút rồi lại tập Lạc Lôi Quyết tiếp vài phút.
Cứ như vậy tới tối ngày thứ tư. Mọi người được dừng lại. Hiện tại ai cũng im lặng, không ai nói chuyện. Phần vì mệt, phần vì tránh thú dữ. Ban đêm là thời gian hung thú hoạt động mãnh liệt nhất.
"Trước tìm nơi trú ẩn!" - Lạc Hồng đề nghị.
Mọi người đi xung quanh và tìm được một hang động lớn. Sau đó đốt lửa lên trước hang.
Lạc Tinh nêu ý kiến, cho mọi người ngủ xuốt đêm, thay vì chỉ nghỉ hai canh giờ mỗi ngày như các hôm trước. Vì người lớn chịu đựng được, nhưng những đứa trẻ em đã không còn sức di chuyển.
Lạc Hồng dẫn mười người đi xung quanh tìm thức ăn. Lạc Tinh phụ trách ở nhà bảo vệ mọi người. Dù sao, tuy mười sáu tuổi nhưng nói về sức mạnh, thì Lạc Tinh còn cao hơn cả Lạc Hồng, tuy nhiên về kinh nghiệm thì không có gì hết.
Lạc Tinh thầm nghĩ mà hối hận, phải ngày xưa học kỹ càng các môn học về võ thuật thì may quá. Tuy trong trường cũng có môn thể dục bắt buột và Lạc Tinh học môn 'Vovinam', nhưng cái đó chỉ là tập theo tám bài quyền và chỉ múa là chủ yếu, chứ ko có đối kháng. Trong tám bài quyền thì có Việt Võ Đạo Quyền, Long Hổ Quyền, Bạch Hạc Sơn Quyền, Ngũ Môn Quyền là Lạc Tinh còn nhớ, do vừa học ở đại học năm cuối.
Còn bốn bài còn lại học cách một năm, thì không còn nhớ hết nữa. Về các môn võ có vũ khí thì có Tinh Hoa Lưỡng nghi kiếm pháp, Lạc Tinh từ bé mê kiếm hiệp, nên có học từ nhỏ. Tuy nhiên chỉ tự học, không qua trường lớp, được cái múa đẹp chứ không có thực tiễn gì.
Nhưng kệ, vì thời hiện tại không có vũ khí nóng và chủ yếu đánh nhau bằng gậy gộc, tay chân. Cộng thêm loài người có sức mạnh Thần Xăm.
Lạc Tinh tin là nếu cho mình thời gian, mình có thể phát huy tối đa năng lực của môn võ 'Vovinam'. Còn kiếm pháp mà không có kiếm, thì làm gì được? Dùng gậy thay kiếm thì không thực tế lắm. Ở bộ lạc này ai cũng chủ yếu dùng cây vót nhọn đầu, có gắn đá hoặc xương thú là chính.
"Ưu tiên quyền cước trước vậy!" - Nghĩ là làm.
Lạc Tinh bắt đầu đi lại từng bài quyền, để khi nào mình đạt tới nhuần nhuyễn thành thục. Rồi sẽ tiếp tục đổi mới cho phù hợp với năng lực hiện tại...
Việt võ đạo (Vovinam) trong lịch sử nhân loại, là dạng sinh sau đẻ muộn so với mấy ngàn năm võ thuật của thế giới. Vì tới năm 1936 võ sư Nguyễn Lộc mới sáng tạo ra, ông tin rằng với môn võ này có thể giúp nhân dân chống lại đế quốc Pháp.
Tuy ra đời chậm, nhưng không phải Vovinam không mạnh, mà ngược lại nó là tinh hoa tích lũy được từ môn vật cổ truyền Việt Nam, kết hợp với những tinh hoa của các môn phái võ thuật Trung Quốc, Hàn Quốc và Nhật Bản. Có thể nói là Tinh hoa của hơn 4000 năm chiến tranh chống lại thú dữ, chống lại kẻ thù xâm lược.
Dựa trên nguyên lý Cương Nhu Phối Triển, môn sinh Vovinam được tập luyện những đòn thế tay không, cùi chỏ, chân, gối cho đến các loại vũ khí như kiếm, đao, mã tấu, dao, côn, quạt...
Ngoài ra, môn sinh còn được học cách đối phó với vũ khí bằng tay không, các lối phản đòn, khóa gỡ và các đòn vật. Trong các môn võ của Việt Nam, Vovinam được phát triển quy mô và rộng lớn nhất với nhiều môn sinh có mặt ở hơn sáu mươi nước trên thế giới.
Kỳ hiệu của Vovinam là vòng tròn Âm Dương. Giao tương giữa lưỡng cực là bản đồ Việt Nam cong theo hình chữ S, tượng trưng cho sự Tương Thôi - Tương Giao - Tương Sinh và Thường Dịch của dòng Sống Miên Sinh phối hợp, hài hòa. Bao bọc Lưỡng Nghi là vòng tròn trắng, tượng trưng cho Đạo Thể với sứ vụ Điều Hòa – Khắc Chế - Bao Dung giữa Âm tố và Dương tố để tác thành vĩnh cửu sự sống của muôn loài.
Đang đứng ngoài động, tập lại Việt Võ Đạo quyền, Lạc Tinh cảm giác như có cái gì đang nhìn mình.
Lặng nghe một chút.
"Xoạt."
Xuất hiện một con báo màu vàng to như con bò mộng nhảy tới... Đây là họ Kim Báo, một bá chủ khu vực này.
Lạc Tinh trong lòng run lên biết là không ổn, có lẽ hang động này là nơi trú ẩn của con Báo này, bây giờ nó ăn no xong về nhà ngủ. Lập tức Lạc Tinh mở ra Thần Ấn, kịp lúc Nó nhảy đến vồ một chân vào đầu Lạc Tinh.
Lạc Tinh cúi đầu xuống lộn một vòng. Đồng thời tiện tay ôm hòn đá to bên cạnh.
Từ khi được thần ấn, Lạc Tinh tốc độ phản ứng tăng cao nên kịp thời tránh được, Con báo vồ tát hụt, tức thời xoay lại nhảy tới, cào chân trước vào hông Lạc Tinh.
"Liều mạng thôi."
Hai chân Lạc Tinh chùng lại, nhảy cao lên né khỏi cú vồ của Kim Báo, khi rơi xuống thuận tay, xoay ngược mình lại, cầm tảng đá vỗ mạnh vào đầu nó.
Nghe một tiếng:"Binh!" - Con Kim Báo lảo đảo ngã ra.
Lạc Tinh cố nén cơn tê rần từ tảng đá sinh phản lực truyền lên, tiếp tục ném mạnh tảng đá vào lưng nó thêm một phát nữa.
Rồi lại chạy ra xa, nhặt tiếp hòn khác gần đó, ném lần nữa. Con Kim Báo bị đập trúng choáng váng. Chưa kịp định thần thì lại bị đập trúng tiếp.
Cứ thế liên tục năm, sáu hòn đá được ném ra, to có nhỏ có.
Một lúc sau, con Kim Báo không đứng dậy được nữa. Nó ngóc đầu nhìn Lạc Tinh vài lần, rồi không cam tâm đổ gục xuống.
"Ha Ha! Dám chống lại Ca à!" - Lạc Tinh mừng rỡ vì không ngờ mình lại mạnh như vậy - "Nếu khi xưa cầm hòn đá hai mươi cân còn không nổi nữa là, bây giờ ném hòn đá trăm cân như chơi."
Nhóm người trong động nghe động tĩnh chạy ra, thấy Lạc Tinh đứng cạnh con Báo đang nằm gục bên vũng máu, thì hò reo vui mừng.
"Trời! Con Kim Báo to vậy mà Thiếu Tộc Trưởng giết được! Mạnh quá!" - Có cô gái còn nói nhỏ - "Ôi! Đẹp trai quá a!"
Cả trăm cặp mắt sùng bái nhìn Lạc Tinh.
"Ngưu bức a, cảm giác thật sảng khoái..." - Lần đầu trong đời, Lạc Tinh được nhiều ánh mắt như vậy nhìn mình. Tâm trạng cũng khá hưng phấn.
"Mọi người đi xung quanh xem con Báo thật chết chưa?"
"Thưa! Đã chết rồi!"
Bây giờ nhìn kỹ lại, Lạc Tinh mới thấy con Kim Báo ở đùi và bụng có hai vết thương xâu, không phải do đá ném tạo thành.
"Có lẽ nó đã bị con thú nào đó tấn công rồi. Hèn gì mình giết nó dễ dàng vậy." Do bị thương từ trước, nên tốc độ cũng đã chậm lại, chứ loài Kim Báo nổi tiếng về tốc độ.
Có thể loài Báo có sức mạnh thua xa Hổ, nhưng nó có thể nhảy cao, leo trèo trên cây. Là một đối thủ khó chịu trong rừng già. Nhất là loài Kim Báo, vốn là tinh anh của dòng họ Báo. Con này tính ra xui xẻo. Nó vừa có trận chiến với lũ Dã Lang để tranh mồi ăn. Nhưng bị thương, vừa về hang lại gặp một đám người chiếm mất hang động. Định xử lý đám người nhỏ bé, thì gặp Lạc Tinh. Sức mạnh nó đang yếu, mười phần chỉ còn năm. Nên có kết cuộc đáng buồn.
...
Sau khi mọi người quây quần xem con Kim Báo. Sẵn lửa và bụng đói, Lạc Tinh cho mấy người xẻ thịt ra nướng.
Hai người thanh niên bình thường phụ trách mổ thịt thú rừng, đứng ra dùng đá mài cắt cẩn thận bộ da. Vì thời này quần áo tất cả làm bằng da thú. Con này to thế, có thể làm ít nhất ba bộ quần áo hoặc một căn liều nhỏ. Nhất là Lông Kim Báo khá đẹp mắt và ấm áp, nên bọn họ phải cẩn thận từng chút một. Công việc này chỉ người khỏe mạnh mới cắt nổi lớp da của nó. Phụ nữ tinh xảo có thừa nhưng sức khỏe kém xa.
Khi thịt được cắt ra thành nhiều khối nhỏ, mọi người bắt đầu xum quầy bên đám lửa nướng thịt.
Một lúc sau, hương thơm thịt nướng tỏa ra ngào ngạt.
Lạc Tinh nuốt nước miếng. Và bắt đầu ăn như hổ đói. Không biết do đói bụng và mệt, hay tại vì bốn ngày nay toàn gặm một ít thịt Thiết Nha Thử khô khốc. Mà giờ ăn thịt Báo vào cảm giác vừa ngọt vừa ngon, chỉ tiếc là không có gia vị. Nhưng ăn một miếng thịt tươi, cảm giác bụng ấm và nóng lên hẳn, bao nhiêu mệt mỏi tan hết.
Lúc này thì nhóm Lạc Hồng đi săn cũng trở lại, mang theo một con nai. Nhưng đã đói rồi, nên cũng không làm thịt con nai. mà cùng mọi người tập trung ăn thịt đang nướng.
Cuối cùng thì thịt con Kim Báo chỉ còn lại mỗi cái đùi và phần lưng để dành sáng mai.
"Nửa con báo hơn bốn trăm cân, bị một trăm người ăn trong một buổi tối. Sức ăn thật khủng khiếp." - Lạc Tinh thầm cảm thán.
Lần đầu tiên, hắn thấy lạc quan cho lần di chuyển này. Nhìn kỹ lại đám trẻ đang ngồi ăn cười nói vui vẻ, Lạc Tinh nghĩ có thời gian sẽ dạy dỗ lại bọn trẻ giúp chúng mạnh hơn.
"Lạc Lôi Quyết thì lũ trẻ không học được rồi, vì phải có linh lực hỗ trợ. Nhưng võ kĩ khác thì sao?"
Một đêm trôi qua, có lẽ Lạc Tinh là người có Thần ấn nên giấc ngủ ít, nhưng sức khỏe vẫn tốt. Chỉ có cái bụng là nhanh đói hơn bình thường.
Là người thức sớm nhất, đi ra ngồi nhìn đống lửa đang gần tàn, bổng thấy có ánh sáng khác thường.
"Đây là gì?"
Tuy cũng màu đỏ nhưng lại sáng hơn cả đóm lửa. Lạc Tinh làm lạ, đi lại nhặt một cây khều lên thử. Thấy trong đầu con Báo có một vết tròn màu đỏ. Do đầu nó cứng quá, không bổ ra được nên lúc tối mọi người chỉ ăn phần ngoài và bỏ nguyên cái đầu vào đốt. Bây giờ bị lửa cháy xuyên đêm, mới lộ ra một khe nhỏ. Lạc Tinh vận lực dùng tảng đá đập liên tục vài lần cuối cùng cạy ra được.
"Có khi nào là nội đan yêu thú?"
Vì các truyện tiên hiệp mình hay đọc, thì yêu thú hùng mạnh sẽ có nội đan. Hình như có thể làm thuốc hoặc uống vào tăng sức mạnh.
Nhưng trong thế giới này, Lạc Tinh chưa nghe ai nhắc đến, nên không biết cũng không dám nuốt thử.
"Cứ giữ lại để dành, biết đâu mai mốt cần đến đến" - Lạc Tinh cẩn thận gói lại vào hành lý mình...
Mấy hôm trước di chuyển. Ban đầu nhận được chiếc Lạc Hoàng Trượng thấy nó biến thành chiếc nhẫn. Lạc Tinh hi vọng nó là nhẫn trữ vật trong các truyện tiên hiệp mình đọc. Nào ngờ thử mãi không được gì. Nên Lạc Tinh chỉ mang theo ba bộ đồ, nói đúng ra là ba tấm da thú, một ít thịt chuột nướng mà mình có. Để cho dễ di chuyển. Nhưng một phần ăn, một phần cho mấy đứa trẻ trong đội, giờ đã không còn gì. Bây giờ được một bổ sung một ít thịt Nai. Do làm tộc trưởng nên được ưu tiên phần thịt đùi ngon nhất. Lạc Tinh cũng ko ra vẻ từ chối, vì nghĩ mình cần nhiều năng lượng để rèn luyện và giữ sức, để có thể xử lý được công việc trong tộc. Từ một sinh viên nghèo, không cần quản lý và có trách nhiệm với ai. Hiện tại thì thành Thiếu Tộc Trưởng, quản lý hơn một trăm mười lăm người nên cũng khá áp lực.
Tập hợp ăn sáng xong, mọi người lại tiếp tục lên đường, Lạc Tinh cho mọi người bẻ ngoặc lại hướng Đông Nam con sông Lô một chút.
Cứ vậy ban ngày đi, tối mịt mới nghỉ lại chừng hai canh giờ. Trong thời gian dừng chân thì Lạc Tinh, Lạc Hồng cùng với nhóm người bàn với nhau các trường hợp phát sinh có thể sảy ra, để nhanh chóng đưa ra phương án quyết định nhanh chóng. Tránh hỗn loạn phương án, cũng như chậm ứng biến khi gặp nhiều kẻ thù hay thú dữ.
Lạc Tinh cũng thực hiện phân đội ra. Để khi có việc gì thì điều động nhanh từng đội ngũ, giúp mọi người không cần bỡ ngỡ không biết cần phải làm gì.
Lạc Tinh nhớ lại cái thời học quốc phòng có phân tiểu đội, trung đội nên quyết định phân theo phương thức đó.
Trung Đội Một, do Lạc Hồng làm Trung đội trưởng cùng hai mươi lăm thành viên nam có nhiều kinh nghiệm nhất. Phụ trách chiến đấu chính, cảnh vệ, săn bắt thú.
Trung Đội Hai, do Lạc Tinh làm Trung đội trưởng với hai mươi lăm thành viên nam độ tuổi tầm từ mười bảy tới hai mươi sáu tuổi. Phụ trách bổ xung viện trợ trung đội Một.
Trung Đội Ba, gồm 34 người toàn là nữ phụ trách bổ xung viện trợ đội Hai, làm thịt thú rừng, nướng đồ ăn.
Trung Đội Bốn gồm 20 người, do Lạc Kỳ làm đội Trung trưởng với gồm nam, nữ độ tuổi mười hai tới mười bảy tuổi, phụ trách bổ xung viện trợ đội Hai, Ba và tìm củi lửa, nước uống...
Trung Đội Năm có 10 người do Lạc Mỹ, làm Trung đội trưởng với 9 trẻ em nhỏ hơn mười hai tuổi, là trẻ con nên không phân công gì cụ thể.
Lạc Hương là một phụ nữ nhưng sức vóc to cao như nam giới. Sức mạnh cũng thuộc loại khá, nên được mọi người bầu làm Trung đội trưởng Trung đội Ba.
Lạc Kỳ là em Trai Lạc Hương hai mươi tám tuổi cũng giống như Lạc Hương vóc người cao lớn, thân thủ nhanh nhẹn. Tiếc là không có Thần ấn. Làm trung đội trưởng Trung đội Bốn.
Còn Lạc Mỹ đã hai mươi lăm tuổi, có một đứa con ba tuổi. Có kinh nghiệm chăm trẻ nên được làm Trung đội trưởng đội Năm để tiện bề chăm sóc các em nhỏ.
Lạc Tinh còn dự định phân Trung đội ra thành từng đội nhỏ. Nhưng không có thời gian và chưa biết nhiều về các thành viên, nên dự định khi nào tới địa điểm có thể dừng chân rồi thì sẽ xử lý. Trên đường đi, mọi người tìm cách trang bị vũ khí cho mình. Tìm thấy cây nào dẻo và chắc đạt điều kiện làm giáo thì lấy, gặp hòn đá nào sắc nhọn thì nhặt.
Lạc Tinh cũng tự làm cho mình cây giáo. Nói đúng ra gọi là cây côn thì hợp lý hơn. Thân cây to cỡ miệng bát nhỏ, dài gần hai mét. Do không có gì chuốt nhọn được, nên gặp cây đạt chuẩn vừa dẻo vừa dai vừa thẳng có thể cầm được đã tốt. Còn đá để gắn vào đầu thì khó tìm, phải là loại đá cứng và sắc. Nếu không thì cũng không làm được gì. Cũng như Lạc Tinh chưa từng dùng giáo nên cũng vướng víu.
"Chẳng thà cầm thanh côn, không thôi có khi tự mình hại mình, đâm trúng tay thì khổ." - Lạc Tinh tự an ủi mình.
Ngày thứ 9, đoàn người di chuyển sau thời gian đi ngoằn nghèo trong rừng xâu, thì thấy lại dòng sông Lô. Sau đó nghỉ một đêm rồi mọi người men theo dòng sông đi tiếp.
Qua ngày thứ mười, Lạc Tinh thấy một cù lao giữa sông Lô là vị trí ông nội mình nói. Có lẽ thời trai trẻ ông đã từng đi tới đây . Nhưng không dừng lại, mà cho mọi người tiếp tục lên đường.
Cần phải đi xa hơn một chút, đề phòng bị kẻ địch đuổi kịp. Lạc Tinh cũng hết sức lo lắng cho các đoàn người khác. Nhưng hiện tại bản thân mình không lo được nhiều như vậy.