Dù sao thì cũng người mình
Nên đành chấp nhận tận tình bỏ qua
Đạo kia dù có sâu xa
Một lòng chỉ dẫn cũng là việc nên
...
Lại thêm vài ngày, thương thế hắn mới hoàn toàn có dấu hiệu ổn định. Khẽ lắc mình, các lớp vảy do máu khô lại trên cơ thể bong ra. Lộ nên một cơ thể thanh xuân tràn đầy sức sống. Lạc Tinh nhìn những đường nét lồi lõm trên cơ thể rồi cười khổ. Mười năm rồi mà hắn cũng chưa quen ah. Hắn lấy một bộ đạo bào mặc vào, rồi suy tính cách rời khỏi.
Đây là vấn đề nghiêm trọng. Hiện tại xung quanh bốn vách tường không còn nút bấm nào nhô ra. "Làm sao có thể rời khỏi nơi này?"
Tìm mọi cách, kể cả thử phá các vách tường phía trước nhưng vô ích, vách tường này gắn chắt hơn cả huyền binh thượng phẩm. Hắn đành ngồi xuống bắt quyết, giữ tinh thần trong trạng thái không linh, để tìm ra quyết sách.
Vài ngày sau, một âm thanh mới vang lên:
"Ha ha... Tiểu bối... Chắc ngươi không thể tìm cách ra khỏi. Thật ra chỉ cần chấp nhận lời hứa với ta, thì tức khắc rời khỏi đây."
"Thì ra còn có chuyện này."- Lạc Tinh giờ mới hiểu dụng ý của chủ nhân nơi này. Chỉ hơi thắc mắc sau mấy ngày nay hắn không lên tiếng. Hay bộ trận linh bị lỗi gì đó nên ngắt quãng âm thanh lâu vậy.
"Nếu ngươi nghĩ thông suốt. Tiến tới nhỏ một giọt máu lên chiếc gương. Thề với thiên đạo khi đủ thực lực sẽ giết Võ Minh Hoàng Của Thiên Hạ Thành. Lúc đó sẽ được rời đi." -Giọng nói lại vang lên.
Lạc Tinh cũng không phải kẻ cứng đầu. Dù sao giết người thôi mà. Làm thân phận tu sĩ, kẻ nào mà không nhuốm đầy máu tươi. Không có khái niệm người vô tội. Chỉ có khái niệm kẻ đó có cùng phe với ta không. Nếu là địch thì xin lỗi. Ngươi không chết thì ta vong.
"Tiểu bối, thân là người được truyền thừa. Trần Ngọc ta cũng có vài thứ cho ngươi. vị trí ở hướng chính đông Lưu Bích Động hai dặm."- Lão Giả căn dặn hắn thêm vài điều nữa rồi mới đưa hắn rời khỏi.
Lúc này bên ngoài vách động nơi có hai mươi bốn bộ linh vân. Từ khi Lạc Tinh bị hút vào trong vách động. Mọi người cảnh giác hơn. Nhưng họ vẫn không muốn dừng việc nghiêm cứu, mà chỉ lùi ra xa một chút để quan sát.
Hôm nay, dị biến lại phát sinh, một vòng xoáy không gian xuất hiện. Nhưng lần này, không ai bị hút vào có một kẻ bị đẩy ra.
"Đây là cô gái bị hút vào hôm trước."
"Hay là cô ta đạt được cơ duyên?"
Lạc Tinh trong phút chốc trở thành thú nuôi quý hiếm. Lúc hắn chưa hoàn toàn ổn định thì có kẻ tiến đến hỏi thăm:
"Tiểu cô nương, ngươi đạt được truyền thừa ư? Có thể chia sẻ cho ta?"
"Chúng ta là đồng chung công hội. Giải đáp giúp ta với."- Vài kẻ cuồng nghiêm cứu linh vân phủ họa theo.
"Im Lặng, các người nói nhiều quá sao ta nghe được."- Lạc Tinh nhìn trong số người ở đây. Có kẻ ánh mắt không thân thiện. Cũng có kẻ thuần tí là tò mò. Trong lòng cũng hơi thấy phiền.
"Này... ngươi tưởng nhận được truyền thừa là một bước lên trời ư? Có biết ta là ai không?"- Một nữ trung niên gằn giọng nói. Nàng là Linh Sư nhất tinh lâu năm của công hội. Nhưng mấy năm rồi nàng chưa rời khỏi nơi này. Hoàn toàn không biết chức vụ hội trưởng Công Hội đã đổi chủ.
"Ta không nghĩ thế. Dù không nhận truyền thừa thì ta vốn dĩ vẫn có quyền quát các ngươi yên lặng." Lạc Tinh chỉ nơi ngực mình đang có một lệnh bài nhị tinh linh sư.
Lúc này nàng ta mới nhìn thấy cấp bật của Lạc Tinh.
"Sao thế, cô ta còn quá trẻ? Đây là thiên tài của thế lực nào tạo ra?"- Hai vị đại sư khác giật mình. cứ tưởng mình nhìn nhầm.
"Hừ... ta không tin. Một cô gái tuổi nhỏ như ngươi làm sao có thể nhị tinh linh sư? Ngươi ăn cắp từ nơi nào?" - Bà cô cộc tính này tiếp tục bắt bẻ.
"Chuyện thẻ bài ở đâu có là chuyện của ta. Việc ngươi không làm được, không phải là người khác cũng không làm được, hiểu không?"- Lạc Tinh lười biếng đáp.
"Đúng đó, vị cô nương đây đã có thể kích hoạt truyền thừa, thì thực lực nhị tinh đại sư có gì lạ." -Một vị trung niên ngẫm nghĩ kỹ rồi nói, hắn là Mạc Đại Sư, một linh su nhất tinh khoảng sáu mươi tuổi.
Lạc Tinh nhìn y khá thuận mắt. Đầu óc kẻ này ít ra không bị tu luyện làm mờ đi, suy nghĩ có chiều sâu hơn kẻ khác.
"Hừ... có quỷ mới tin."- Thiếu phụ kia mạnh miệng. nhưng bản thân nàng dường như cũng không tin lời nàng nói rồi, chỉ là không cam lòng.
Lúc này, đội Trưởng đội chấp pháp, thực lực Hồn Binh đỉnh phong xuất hiện quát:
"Tất cả im lặng. Đây là Hội trưởng công hội Thành Long Hồ chúng ta. Do chính Huỳnh đại sư đích thân đề bạc."
"Hả..."
"Công hội chúng ta đổi hội trưởng từ khi nào."
"Thật khó tin." - Đây là suy nghĩ chung của mọi người:
"Sao lại không? Ta thấy có khả năng đó. Bằng không ta ưu tú vậy mà lại không được tiến vào
truyền thừa? Trong khi nàng ta đến vài ngày lại được chứ." Mạc Đại Sư khi trước vẫn tỏ vẻ tin tưởng lời thống lĩnh nói.
"Hừ... nếu là Hội trường sẽ có lệnh bài thân phận." Thiếu phụ tranh cãi với Lạc Tinh vẫn không phục.
Để chấm dứt mâu thuẫn, cũng như đỡ tốn thời gian . Lạc Tinh đành lấy lệnh bài đưa lên.
Nhìn chiếc lệnh bài đại diện cho hội trưởng của thành Long Hồ. Tất cả biết đây tuyệt đối là sự thật rồi.
"Bái kiến hội trưởng."
"Chúng ta không biết. Xin người chớ trách."- Mọi người nhao nhao lên chào hỏi.
"Không có gì."
Lạc Tinh gật đầu, dự định rời khỏi.
"Khoan đã...Hội trưởng."- Một trong ba vị Linh sư nhất tinh cản lại.
"Ngươi muốn gì?" - Lạc Tinh thấy kẻ từ đầu đến giờ luôn tỏ vẻ tin tưởng mình, nên vẫn kiên nhẫn đứng lại.
Ánh mắt lão ta vô cùng thành khẩn, ngập ngừng gãi đầu nói: "Dù sao người cũng nhận được truyền thừa. Có thể nào giảng giãi cho thuộc hạ một chút xíu đạo lý trên đây. Ha ha..."
Liếc sơ qua, Lạc Tinh hiểu đây là kẻ nghiêm cứu cuồng nhiệt. Nên mềm lòng nói:
"Được... Ngươi muốn hỏi gì?"
"Ta bỏ ba năm nghiêm cứu đồ hình này mà vẫn chưa hiểu rõ."- Theo hướng ngón tay lão là đồ hình chữ 《HỢP》, là loại dung hợp thuộc tính đan dược.
"Thứ này thực tế chỉ có tác dụng với dược sư. Ngươi học chỉ là tăng thêm kiến thức thôi, không tác dụng lớn."
"Hả."- Mạc Đại Sư hơi ngạc nhiên.
"Nói nôm na là, khi khắc linh vân này lên hai cây linh dược cùng thuộc tính. Có thể kéo dược lực của cây này chuyển sang cây kia. Đương nhiên sẽ có ba phần dược lực bị tiêu hao. Ví dụ ngươi chuyển hai cây linh chi trăm năm vào nhau, thì được một gốc linh chi có dược lực tối đa 130 năm."- Lạc Tinh kiên nhẫn giảng giải.
"Thần kỳ vậy ư?"- Trái với suy nghĩ của Lạc Tinh, hai mắt lão ta sáng rực.
"Ngươi muốn học?"
"Đương nhiên."- Lão giả chăm chăm nhìn đồ án đó. Ngu sao không học, có được linh văn này, đủ cả đời giàu sang nha.
"Được... Ta dạy...Nhưng chỉ hướng dẫn riêng ngươi"- Thấy Mạc Đại Sư thuận mắt, Lạc Tinh gật đầu.
Tốn một canh giờ hướng dẫn. Lão ta cũng nhập môn. Dù sao các đường nét linh vân không hề xa lạ. Ba năm nay, Mạc Đại Sư đều nghiêm cứu đồ án này, có thể nói là thuộc hơn 8 phần rồi. Lạc Tinh lại là kẻ sống vạn năm, kiến thức uyên bác chỉ dạy khá dễ dàng.
Tuy nhiên lão giả vừa rời khỏi, vị trung niên còn lại cũng đến hỏi một đồ án. Mềm lòng, Lạc Tinh lại tiếp tục giảng giải.
Lúc này thì thảm. Ba người khác lại đến bái phỏng. Mỗi người mang một đồ án mình nghiêm cứu lâu mà không kết quả. Lạc Tinh cũng không nề hà, tận tình hướng dẫn.
Tiếp đó nữ phụ làm khó dễ mình. Cũng lân la lại làm hòa. Nghe tên nàng là Long Thu Hằng, Lạc Tinh hiểu nàng là con gái thành chủ, nên cũng không muốn thêm kẻ thù, lại tiếp tục giảng giải một phen.
Hắn có âm dương nhãn, thấu đáo mọi việc. Có thể thông qua ánh mắt đối phương hiểu họ phần nào hiểu, phần nào chưa hiểu. Lại có cách giải đáp rõ ràng, đánh thẳng về trọng tâm. Nên nhóm Linh Sư được giảng một thời gian ngắn, nhưng lại có ích lợi bằng họ tự thân mày mò vài năm.
Xong mọi việc, hắn nhanh chóng rời khỏi. Sợ là bọn họ lại tiếp tục tìm đến hỏi mình. Dù sao tính ra, bọn họ đều là thuộc hạ của mình, không thể nổi giận đánh đuổi đi được.