Buổi đầu ra mắt, khó nhận ra?
Là do có kẻ, giỡn mặt ta?
Hay là đấu đá, vì chức vị!
Tiểu đoàn chức vụ, khó nắm nha.
...
Lạc Tinh đợi không khí có chút bớt căng thẳng mới cất giọng:
"Chào mọi người. Ta vừa đến, xin chỉ giáo."
Khẽ cúi đầu chào, rồi Lạc Tinh lấy trong túi ra một văn kiện đưa Hứa Vĩ Văn.
Hắn ta lấy ra đọc thử.
"Hả... Đây là...."- Cố giấu vẻ ngạc nhiên. Hứa Vĩ Văn đưa tay lên ngực, cất giọng:
"Chào Trần Trưởng Quan."
"Cái gì."- Lúc này Vương Tú Lệ bất ngờ.
Tiếp đó, Quách Thanh Tuấn nhanh chóng đi tới, giật lấy công văn, không tin vào mắt mình:
"Ngươi là Tiểu Hạm Trưởng tân nhiệm."
Lạc Tinh không nhanh không chậm. Lấy ra một lệnh bài thân phận, đây cũng là chìa khóa khởi động Tiểu Không Hạm.
Lúc này tất cả biết rõ đây không phải trò đùa rồi.
"Sao có thể. Cho một tân binh làm Tiểu Hạm Trưởng. Không lẽ đây là con riêng của Quân Đoàn Trưởng."- Xung quanh có vài tiếng bàn tán.
"Thế nào? Mọi người có thể bắt đầu điểm danh chưa?"- Lạc Tinh nghiêm nghị nói.
"Rõ." - Theo tiếng hô. Tất cả nhanh chóng tập hợp. Tiếp đó là điểm danh.
"Trần Văn Bền."
"Có."
"Phan Tấn Lộc."
"Có...."
Một loạt đếm hơn hai trăm người. Lạc Tinh có hơi mệt. Nhưng lần đầu vào đơn vị, phải tự điểm danh để nhớ tên cất cả thành viên trong nhóm. Tuy nhiên không thấy bóng dáng của Trần A Bích. Lạc Tinh thở phào nhẹ nhõm.
"Được rồi. Hôm nay ngày đầu ta đến đây. Có gì không biết mong mọi người chỉ giáo. Tuy nhiên, quân nhân phải có giác ngộ của quân nhân. Chắc mọi người đều biết đều lệ đầu tiên."- Lạc Tinh liếc nhìn tất cả rồi nói:
"Tuyệt đối phục tùng cấp trên. Hiểu không?"
"Thưa hiểu."- Gần ba trăm người dõng dạc hô vang. Nhưng trong lòng đương nhiên không ai thật sự để trong lòng.
Tốt... giờ ai làm việc đó. Ta cần sắp xếp lại mọi thứ. Nhờ ba vị Phó trưởng quan điều phối.
Lạc Tinh nói xong đi vào phòng chỉ huy. Đầu tiên là đọc lại cấu trúc của Tiểu Không Hạm, Cách điều khiển, cách mở Phá Linh Đạn, Cách vận dụng lệnh bài khống chế toàn bộ Tiểu Không Hạm. Với Linh Thức Hơn cả Huyền Cấp Nhị trọng thiên của mình. Lạc Tinh đẽ dàng đọc một lần là nhớ. Hôm sau, Lạc Tinh đi đến phòng huấn luyện.
Phi Lang Chiến Hạm dài môt trăm hai mươi dặm, ngang ba mươi sáu dặm, cao hơn mười dặm. Thành ra chia ra có mỗi tiểu đoàn hai dặm vuông sinh hoạt. Cũng đủ tạo mỗi người một phòng. Do cấu trúc năm phòng theo chiều cao nên thực tế còn một khoảng sân sinh hoạt hơn nữa dặm. Dùng để hội hợp, huấn luyện. Nhất là sân của khu 333 còn liên thông năm khu gần đó, cho nên thực tế rộng hơn ba dặm.
Sân này có một trận pháp bảo vệ. Dưới Huyền Cấp thì có đánh kiểu nào cũng không gây hư hỏng được. Đặc biệt trong sân này, Có một võ đài dành cho thi đấu với chức năng cực kỳ hữu ích.
Lúc này, Trên sân có Vương Tú Lệ cùng khoảng năm mươi người đang tập luyện.
"Chào Trần trưởng quan."- Nàng thấy Lạc Tinh liền cất giọng gọi.
"Chắc chắn có mục đích." - Nhìn ánh mắt nàng rõ ràng đang chờ đợi mình đến.
"Chào!."
Lạc Tinh gật đầu chào lại, tiếp đó quan sát võ đài. Mục tiêu hắn đến đây là võ đài này mà, theo ghi chép cấu tạo võ đài khá lý thú và thực dụng nên Lạc Tinh muốn tìm hiểu. Hắn hi vọng có thể mô phỏng đươc nó, võ đài có thể khiến trọng lực tăng gấp hai mươi lần bên ngoài.
Lý do là trên cơ thể hai quân nhân kia lại mang bột bộ giáp siêu nặng. Kèm theo một loại linh văn hô ứng với linh văn của võ đài nên trọng trường tăng cao. Nhìn cả hai tấn công kẻ tới ta lui. Trong vô cùng nặng nề, lại không kém phần dứt khoát.
Lạc Tinh chú ý nhất lại là vũ khí họ cầm. Hai thanh kiếm ánh sáng. Có lẽ đặt thù giao đấu trong không gian cần vũ khí gọn nhẹ nên kiếm ánh sáng là loại vũ khí thích hợp. Đây là một loại dùng ứng dụng linh văn, kết hợp yêu đan của hung thú Huyền cấp làm năng lượng. Sau đó kích hoạt ra năng lượng nén ép theo tỉ lệ cao. thành một thanh kiếm chém sắt như chém bùng. Tuy nhiên, mỗi khi dùng lâu năng lượng lại yếu đi. Phải dùng linh thạch bổ sung.
Trận chiến kéo dài hai mươi phút mới dừng lại.
Không ai là kẻ chiến thắng.
"Ha ha... xem như huề..."
"Ta vẫn còn sức, tuy nhiên do không phải sinh tử quyết đấu nên không dùng thôi."- Kẻ còn lại nói.
Vương Tú Lệ lúc này mới đến cạnh Lạc Tinh.
"Trần Trưởng Quan có vẻ hứng thú với thứ này. Chúng ta thi đấu thử xem"
"Hả... ngươi là Hoàng Giả Thập trọng thiên. Ta sao có thê làm đối thủ."
"Ha ha.. Người đừng khiêm tốn, nếu không có năng lực giỏi, sao Trần Trưởng Quan được đề bạt làm tiểu hạm trưởng."- Vương Tú Lệ tiếp tục nói.
"Ta nói do ta có quan hệ rộng nên được ưu ái ngươi tin không?" - Lạc Tinh tủm tỉm cười.
"Hả cái này..." Vương Tú Lệ giật mình. Nhưng nhớ Lạc Tinh không phải họ Hà, chắc không phải bà con của đoàn trưởng Phi Lang Chiến Đoàn rồi.
Nàng nhìn kỹ lại vị tiểu hạm trưởng tân nhiệm.
"Nhìn tên này cũng khá đẹp trai, đặt biệt tỏa ra khí chất tự tin, đoan chính, trông cũng hấp dẫn. Không lẽ hắn là tình trẻ của Hà Đoàn Trưởng."
Thoáng nghĩ một chút. Vương Tú Lệ tiếp tục mời chiến:
"Này... Ta vẫn nên thi đấu đi. Dù sao làm Tiểu Hạm Trưởng thì cũng phải học tập nhiều thứ để phục chúng. Bản thân ta làm phó quan cho ngài thì cũng có trách nhiệm hướng dẫn ah."
Lạc Tinh thấy nàng vẫn quyết ý, thì đành phải gật đầu đồng ý.
Cả hai bắt đầu mặt áo giáp. Hắn cũng lấy một thanh kiếm cấu tạo đặc biệt, loại kiếm này chỉ có cán, khi mở lên thì mới mở ra một lưỡi kiếm bằng ánh sáng (như kiếm laze). Có lẽ đây là vũ khí nhằm ohucj vụ chiến đấu trong không gian.
Trận chiến Bắt đầu. Vương Tú lệ nhanh chóng lao đến. Lạc Tinh lúc này chưa quen thuộc với trọng lực. Cảm giác như đang bị đè nén hai mươi lần. Nhưng tốc độ giảm gấp trăm lần.
"Keng."- Hắn kịp thời đón đỡ thanh kiếm đối phương nhưng bị nàng ta đạp một cước phải lùi lại.
"Lạc Tinh không lo lắng. Hồn linh lâu rồi không vận chuyển. Trên cơ thể hắn, huyệt đạo Quan Nguyên bắt đầu bùng ra một đoàn năng lượng bao bọc cơ thể.
Đây là Bất Động Minh Vương hiển hiện dung nhập cơ thể thông qua linh văn chữ 《Biến》 được Lạc Tinh lạc ấn thêm vào cho tất cả các hồn linh. Lạc Tinh qua thời gian lâu nghiêm cứu có thể cho hồn llllinh dung nhập cơ thể không lan tỏa ra ngoài để tăng độ đậm đặc khiến hồn linh mạnh hơn đồng thời không gây ra sự nổi bật quá. Dù sao chuyện một người tu luyện cả hồn linh lẫn tiên linh cũng khá nổi bật. Dễ khiến kẻ khác chú ý.
Nhất là có bộ giáp lớn bao trùm cơ thể. Không ai phát hiện điều lạ.
Đây là lựa chọn tốt. Không di chuyển nhanh được thì lấy bất động để đối phó kẻ địch.
Vương Tú Lệ vừa đánh trúng Lạc Tinh nên vui vẻ. tiến hành đợt công kích thứ hai.
Thanh kiếm ánh sâng ngang dọc hình thành một bông hoa chém tới.
Lạc Tinh chỉ đơn giản hoành kiếm ngang vai đón lấy.
"Xoạt.."- Kiếm đỡ được, nhưng Vương Tú Lệ thuận thế đấm ra hai đấm vào vai Lạc Tinh. Trái lại suy nghĩ của nàng. Lạc Tinh như bức tường vững chắc. Không bị ngã ra, mà đôi tay Vương Tú Lệ lại tê rần vì bị phản chấn.
"Đỡ kiếm." - Kiếm Ánh Sáng của Lạc Tinh tranh thủ lúc nàng ta bị nghịch lưu linh lực do phản chấn. Đã vẽ ra một đường thẳng từ trên chém xuống.
"Xoẹt...."- Tuy bất ngờ, nhưng Vương Tú Lệ vẫn kịp kéo kiếm về đỡ công kích của Lạc Tinh.
"Ầm..."- Dùng đòn người trả cho người. Hai đấm Lạc Tinh nhanh chóng đánh lên ngực nàng.
Toàn thân Vương Tú Lệ văng ra năm mét.
"Tên này mạnh nha. Nhưng hắn có vẻ thương hoa tiếc ngọc nha."- Một tên cười nham nhở khi thấy vị trí công kích của Lạc Tinh.
"Đúng, gặp ta là ta đã tràn lên tấn công." - Một bằng hữu của hắn ta không rõ ý xâu xa trong câu nói đó nên nói.
Thực tế, Lạc Tinh không tràn lên được do đang dùng hồn linh Bất Động Minh Vương thôi.