Hùng Thiên Đại Lục

Chương 525 - Mười Vạn Năm Lữ Hành

Mười vạn năm, một chuyến đi

Hành trình vô định, cần chi hỡi người

Chỉ là nơi ấy xinh tươi

Hay vì chốn đó có người đợi mong.

...

Lúc này linh thức Lạc Tinh tỏa ra. Hắn muốn quan sát sự biến đổi của tinh không. Tiểu Không Hạm vẫn được Thủy Long điều khiển lao đi về phía trước. Xung quanh vô số mảnh thiên thạch nhỏ đang trôi nổi. Một khung cảnh hùng vĩ, bao la, không có điểm dừng.

Lạc Tinh lúc này, như ngộ ra một cái gì đó. Một sự liên kết vô hình giữa không gian và thời gian. Giữa sự chuyển động và tĩnh lặng. Với tiểu không hạm mình đang ngồi. Thì hắn đang đứng yên.

Nhưng với những vành đai thiên thạch xung quanh,uư thì hắn đang chuyển động khá nhanh. Nhưng với những vì sao xa xôi thì Lạc Tinh cũng như đứng yên đó thôi. Thời gian cũng thế, với nhân sinh tuổi thọ trăm năm thì sao?

Với người thọ mệnh vài chục ức năm thì sao? Không thể nào giống nhau?

Thậm chí nếu thứ quen thuộc nhất là cơ thể thì như thế nào. Nếu so với một con kiến, cơ thể Lạc Tinh rất lớn. Nếu so với một tinh cầu thì kích thước cơ thể không đáng nhắc đến.

Đương nhiên, Các cơ quan trong cơ thể Lạc Tinh vô cùng cường đại. Nếu hiện tại hắn chết đi, cơ thể hắn sẽ giản nở ra độ lớn vài ngàn dặm mới dừng lại. Lúc đó, lại có thể so sánh với một tinh cầu nhỏ rồi. Cuối cùng thì cơ thể hắn lớn, hay nhỏ?

"Vạn vật trên đời đều là sự tương đối ah." - Lạc Tinh khẽ mở mắt ra. Tâm trí lại mở rộng thêm một tầng. Cảm giác như là, tìm trong những sự đơn giản, để thấy được chân lý của nó. Xem như là một quá trình đi tim bản ngã, sau đó phát triển ra thứ rộng hơn, ớn hơn...

"Ngươi ngộ được cái gì uhm?"

"Cũng được môt chút ah." - Lạc Tinh gật đầu hồi đáp, hắn cũng không cần dấu diếm. Tuy hắn không có chân thực chi nhãn để biết Lê Minh Phượng có ý xấu không. Nhưng hắn tin vào Âm Dương Nhãn của mình. Đây là thần thông của riêng hắn, tự hắn phát triển, hắn tin tưởng sẽ không thua kém Chân Thực Chi Nhãn bao nhiêu.

Lê Minh Phượng thấy Lạc Tinh linh lực mạnh mẽ, hoàn toàn không thua kém Địa Tôn lục trọng thiên nên hỏi:

"Nhìn ngươi có thể trung kích cảnh giới rồi. Sao lại không thử."

"Ta chưa cho thế giới mình kí thác vào tiên giới. Cho nên không tấn cấp được, nếu không, cơ thể lập tức nổ tan a."

Thực tế cách đây một vạn năm Lạc Tinh đã có thể tấn thăng cảnh giới nếu hắn cho thế giới mình rời khỏi cơ thể. Nhưng do vẫn chưa tìm thấy tiêu điểm thích hợp. Cũng như nơi này quá xa Cửu châu. Nếu kí thác thế giới mình ở nơi đất khách quê người, thì khi Lạc Tinh rời đi sẽ rất khó quản lý. Nên từ lâu hắn đã dồn nén lại linh lực. Quyết không tiến giai Lục Trọng Thiên khi chưa về tới cửu châu.

"Từ đây đến Đông Phương Tinh vực, Ít ra cũng sẽ tốn mười vạn năm nữa. Ngươi cam lòng để cảnh giới đứng yên tại chỗ?"

"Đành chịu, thật ra ta còn một cách." - Lạc Tinh khẽ cười nói. Cách này hắn cũng từng làm năm xưa thôi. Nên cũng không lạ lẫm.

Lê Minh Hoàng nhìn Lạc Tinh sao đó ưu tư. Nàng cũng không hỏi Lạc Tinh dùng cách nào.

Hành trình kể từ khi có Lê Minh Hoàng cũng bớt buồn chán. Cùng nhau đàm đạo tu luyện, tham gia vài bí cảnh đặc biệt trên đường đi. Tiến hành khai thát những hành tinh không người, nhưng có tài nguyên phong phú. Hai người họ là đại năng đỉnh tiêm của tiên giới, nên chỉ cần liên thủ thì không cần sợ bất cứ thế lực nào.

Thỉnh thoảng, Lạc Tinh lại lấy Thiên Âm Cầm ra gãy từng khúc nhạc ưu sầu. Những bài ca tình ái, tình huynh đệ...

Những việc gì quen tay, làm hằng ngày đều sẽ có thể khiến kẻ đó thành đại sư. Hiện tại cầm nghệ của hắn có thể nói không hề thua kém bất cứ kẻ nào. Thiên Âm Cầm lúc này cũng đã có linh trí bằng một cô gái mười lăm tuổi. Lạc Tinh đặt tên là Tiểu Cầm.

Lại thêm một vạn năm. Tiểu Cầm hoàn toàn thành thục. Sức mạnh tăng trưởng vượt bật. Nàng đã hấp thụ hết tất cả các đoạn thiên lôi tử trúc của Lạc Tinh. Hiện tại có thể tự động tu luyện. Trong công kích của nàng thậm chí còn có lôi đình chi uy.

Thực tế trên tiểu không hạm của Lạc Tinh còn có kẻ tiến bộ lớn. đó là Thủy Long. Nó hiện tại đã là Địa Giai Tam Trọng Thiên. Dù sao trên đường đi có khá nhiều tài nguyên. Lớp tự khai thát, thu lượm. Lớp thì do có kẻ có mắt không chòng, dám trêu ghẹo Lê Minh Phượng. Thực tế thì do nàng có sức hút mê người. Nên các thanh niên, tài tuấn vừa gặp đã có ham muốn chiếm làm của riêng. Thế nên báo hại một số gia tộc lâu năm cũng phải bị vạ lây. May mắn là Lê Minh Phượng không quá đuổi cùng giết tận mà thôi. Nhưng mà Lạc Tinh lại giở trò con buôn, tha thì tha nhưng mà phải có đền bù tổn thất. Thành ra càng ngày, tài phú của hai người càng đầy.

Hành trình êm đẹp kéo dài mấy vạn năm nữa, Lê Minh Phượng nghiêm túc tìm Lạc Tinh:

"Trần đạo hữu... ta có chuyện muốn bàn."

"Có gì cứ nói."

"Giữa các Tiên Vực đều sẽ có một tầng năng lượng ngăn cách. Theo lý mà nói. Chỉ cần dưới địa tôn ngũ trọng thiên là không thể đi qua. Nhưng mà an toàn thì lục trọng thiên mới có thể đáp ứng đủ. Tình hình này nếu ngươi không tấn thăng cảnh giới. Ta e vô cùng khó.

"Ài... Sao ngươi không nói sớm."

"Ta lúc gặp ngươi, thì ngươi là ngũ trọng thiên đỉnh phong. Ai ngờ mấy vạn năm sau, ngươi vẫn là ngũ trọng thiên. Sau trách ta được."

"Đành vậy, không sao đâu, tuy ta ngũ trọng thiên, nhưng thực lực không thua kém lục trọng thiên. Cứ đi đi."- Lạc Tinh suy nghĩ rồi nói.

Hắn ta ngay cả một Địa TônThất trọng thiên cũng đã giết. Sợ gì một vành đai ngăn cách.

"Chủ nhân. Nhưng ta chỉ mới tam trọng thiên thôi." - Lúc này Thủy Long hốt hoảng nói. Nó cảm giác lần này đi dữ nhiều lành ít.

"Được rồi. Đưa ta đến giao giới, ta cho ngươi rời khỏi."

Thủy Long mang tâm trạng buồn rầu nói:

"Ài chỉ có vậy thôi. Mặc dù ta muốn bên cạnh người mãi nhưng có lẽ chia tay hợp ký hơn."

"Nếu ngươi không muốn chia xa ta thì rất dễ. Đi vào thế giới của ta là được." - Lạc Tinh cười gian nói.

"Ặc... cái này." - Thủy Long không biết trả lời sao, nên lặng yên rời khỏi. Đùa sao, khó khăn lắm mới có cơ hội danh chứng ngôn thuận thoát khỏi sự khống chế của Lạc Tinh, ngu sao lại chui đầu vào rọ. Nếu hắn vào thế giới của Lạc Tinh thì xem như cả đời không thoát khỏi Lạc Tinh khống chế. Nhất là nếu Lạc Tinh chết, hắn cũng chết theo.

Trải qua bao nhiêu năm lưu lạc chốn không gian vô tận. Cuối cùng đã đến giao giới giữa hai tiên vực. Lạc tinh lúc này mới thu lại Tiểu Không Hạm.

Nhìn một màn sương màu tím phía trước. Đây không phải màu tím của vật chất mà là của hư vô. Một khoảng không gian không có gì, nhưng vẫn ánh lên ánh sáng tím mờ ảo.

"Tiểu Xà... ngươi nghĩ kĩ chưa. Đổi ý còn kịp."

"Ah... Chúc chủ nhân về nhà vui vẻ. Ta cũng nhớ nhà quá. Ta xin phép về, có dịp ngày đến thăm ta ah." - Thủy Long nói xong lập tức na di biến mất. Hắn ta vô cùng sợ vị chủ nhân mình đổi ý.

Bình Luận (0)
Comment