Mấy mươi vạn năm xa nhau
Giờ này gặp lại trăng sao chẳng màng
Hãy nhìn trong mắt của chàng
Chỉ còn duy nhất bóng nàng mà thôi
...
Lạc Dương lúc này bay về hướng đông.
"Phu Quân."
Tiếp đó, nàng nhanh chóng xà vào lòng Lạc Tinh.
"Ha ha... nàng ốm hơn nha."
Lạc Tinh cũng ôm chặt người ngọc vào lòng. Phu Thê bọn họ đã hơn bốn mươi vạn năm xa cách, nay mới được trùng phùng.
"Ta có đang mơ không."
"Không, ta thật sự về tìm nàng mà."
"Phu Quân."
"Ta nghe."
"Đừng rời xa thiếp nữa."
"Được rồi. Giờ ta không lo tu luyện nữa. Hai ta sẽ không rời xa."
Hai người không nói nữa. Cứ thế ôm nhau, cảm nhận từng làn hơi thở của nhau. Cảm giác hạnh phúc và vô tận đang chảy tràn trong tâm trí của họ. Những kỉ niệm lâu đời được gợi lên trong đầu hai người. Những nhớ nhung xa cách mấy chục vạn năm như đang được bù đắp, thỏa mãn từ từ.
Không biết trải qua bao lâu, chợt có tiếng nói khẽ: "Nè hai người ôm đủ rồi ah. Con gái hai người đợi mỏi chân rồi."
Lạc Dương mở mắt ra. Sau đó ngoắc ngoắc tay. Trần Thu Thảo mỉm cười, khẽ lao vào lòng nương của mình. Nàng cũng hơn hai mươi vạn năm không gặp mẹ mình rồi. Ba người ôm nhau một lúc rồi về tiểu không hạm.
"Lúc này, Thủy Tinh cũng về đến, lên chào Lạc Tinh. sau đó thông báo:
"Chủ mẫu hai tên chủ thành vây khốn thuộc hạ nên đến trễ. Ta e bọn chúng rất nhanh sẽ cho người thu hoạch Lưu Ly Quả.
"Không sao, có phu quân ta về, chuyện đó tính sao. Cứ cho bọn họ nhảy nhót một thời gian."
Lúc này mọi người quay về Lạc Hoàng Thành. Lạc Tinh dùng vài ngày thời gian để kể sơ lượt những diễn biến hơn bốn mươi vạn năm của mình cho phu nhân nghe. Sau đó nàng cũng tóm tắt quá trình tu luyện của mình.
"Tinh ra phu thê ta giống nhau. Đều không chuyển Nội thế giới ra bên ngoài." - Lạc Tinh vui vẻ nói.
"Đó là ta nhờ thần khí Lạc Hoàng Lung Linh Chung giúp phong ấn sức mạnh của nội thế giới. Tiếp đó từng bước phân tách các tinh hệ ra."
"Cách của phu nhân cũng khá hay. Mỗi tế bào trong hệ thống thần kinh là một tinh hệ thu nhỏ như thế áp lực sẽ dàn điều ra. không gian phát triển lại lớn."
"Đúng vậy, tuy nhiên quá trình phát triển khá khó khăn và khó quản lý. Nhất là trong thời gian các tinh hệ chưa ổn định ta không thể đều động thần khí ah. Nhất là khi cần điều động linh lực của nội thế giới, thì tốn thời gian gấp đôi khi trước. Khá chậm nha."
Lạc Tinh véo má phu nhân mình:
"Nàng Tham quá. Khi cần điều động linh lực thì chậm, nhưng bền bĩ ah. Dù chiến đấu vạn năm vẫn không hết linh lực. Ta đây kém xa nha."
"Hì hì, chưa thử sao biết kém xa. Hay chúng ta chiến đấu thử xem ai bền bĩ hơn."- Lạc Dương nháy mắt nói. Đôi mắt của nàng lúc này rực rỡ như hai ngôi sao sáng trên bầu trời đêm, lung linh và quyến rũ như tia nắng mơ màng. Nó làm cho trái tim của người đối diện phải đập nhanh hơn, và mang đến cảm giác như đang bị mê hoặc bởi vẻ đẹp thần tiên đó. Lạc Tinh càng nhìn càng say đắm, hắn đưa tay ngoắc ngoắc nói:
"Được thôi... Phu Nhân, mời. hôm nay ta cho nàng biết, ai là chủ cái nhà này."
"Ai sợ ai."
Tiếp đó hai thân ảnh hòa vào nhau, kẻ trên người dưới kẻ trước người sau. Tình cảnh long phượng hòa duyên kéo dài đâu vài năm, nhưng điều là đại năng tiên giới nên tình thế có vẻ vẫn cân bằng như cũ, nên hai người đành tạm đình chiến. Bên ngoài vẫn còn vài việc cần làm. Mấy năm này có lẽ các phương thế lực biến động khá nhiều, Lạc Hoàng thành mất ba phần lãnh thổ.
Lạc Dương ra ngoài nắm được tình hình mấy năm nay nên lập tức ra lệnh:
Sơn Tinh, Thủy Tinh hai ngươi tiến đến Minh Sơn Thành đánh giết tên thành chủ. trong trường hợp tốt nhất thành công giết được thì đến Hồng Hải Thành hợp kích.
"Dạ ! Rõ."
"Thánh Gióng, Thu Thảo, hai con đến đánh thành chủ Hồng Hải Thành. Nếu không chắc cứ dây dưa chờ tiếp viện."
"Rõ. Thưa Nương."
Mấy năm nay vâng lệnh Lạc Tinh nên mọi người cũng án binh bất động, mặc cho ba vị Thiên Tôn kia nhảy nhót. Hiện tại thi ai cũng vô cùng hưng phấn muốn trút giận.
"Ra lệnh xong." Lạc Dương cùng phu quân mình đi thẳng đến Thái Nguyên Thành. Trong ba thành đang gây xích mích với Lạc Hoàng Thành thì chủ có Thái Dương Thành khí đối phó do họ có trận pháp phòng ngự cực mạnh.
Lạc Tinh như cũ, không thích đường đường chính chính mà ẩn thân ở xa. Xưa nay bất kỳ kẻ đồng cấp nào cũng sẽ không thể nhận biết được hắn ẩn thân, nên xuất kỳ bất ý là tốt nhất. Hai thành cách nhau khá xa. Thuấn di cũng mất ba tuần mới đến. Nếu là Đại Thừa cảnh thì tốn ba mươi năm trở lên.
"Thái Nguyên Thiên Tôn. Mau ra đây gập bổn cung."- Giọng Lạc Dương vang động khắp nơi.
"Hừ.. Mụ đàn ba điên kia dám tìm đến cửa. Nàng ta tưởng ta dễ ức hiếp ưh?"
Lần này, Võ Thái Nguyên xuất hiện cùng hơn hai mươi thuộc hạ Kim Tiên.
"Lạc Dương Thiên Tôn. Tìm ta có chuyện gì?"
"Không có gì, bổn cung nhớ ngươi còn thiếu một món nợ, nên ta đến đòi."
"Hừ... Lần này ta xem ngươi đòi nợ hay ta đòi. Kết trận." Thái Nguyên Thiên Tôn ra hiệu. Hai mươi bốn vị Kim Tiên bắt đầu kết 《Nhị Thập Tứ Tú Đại Tiên Trận》. Linh lực tất cả hòa hợp lẫn nhau kết hợp thành một hư ảnh chiến thú hồng hoang: Đào Ngột. Đây là một con thú có hình dạng như hổ, lông chó, dài hơn mười dặm, mặt người, chân hổ, miệng và răng lợn, đuôi dài, chót đuôi có một lưỡi mác nhọn có thể chẻ cả một ngọn núi nhỏ.
Lạc Dương lúc này lăng không đứng. Cơ thể vẫn như cũ hiển hóa pháp tướng với tám cánh tay giang rộng. Mỗi cánh tay nắm một thanh đao bản rộng. Đây là tám thanh đao cùng nàng trải qua bốn mươi vạn năm thăng trầm. Đẳng cấp tổng hợp cũng vượt khỏi tàng thứ bán thần khí từ lâu.
Nàng vận chuyển nhanh công pháp "Âm Dương Bát Thủ Thiên Phong Quyết."- Tám cánh tay theo đó như xoáy tròn. Khắp nơi lốc xoáy tràn ngập. Kết cấu Đại Thiên Tiên Vực vô cùng vững chắc. Một người muốn điều khiển linh khí cũng vô cùng khó khăn. Đương nhiên với Thiên Tôn cảnh thì cũng không phải không làm được, nhưng phạm vi sẽ bị thu nhỏ ngàn lần so với ở Tứ Phương Tiên Vực.
Hư ảnh Đào Ngột bị đòn công kích cực mạnh đánh lùi lại hơn trăm dặm. Trận pháp tan rã. Nhưng đó cũng trong dự trù của Thái Nguyên Thiên Tôn. Mục đích hắn muốn Lạc Dương phân tán chú ý. Lúc này hắn đưa tay lên. Chín mươi chín chiếc bia đá xuất hiện. Mỗi chiếc cường độ linh lực phát ra tiếp cận bảo khí cực phẩm.
"Trấn Thiên, Trấn Địa, Trấn Vạn Tà." - Theo tiếng hô. Chín mươi chín bia đá tổ hợp lại thành một vòng xoáy màu Chàm đánh về Lạc Dương.
Nàng cười lạnh, tám tay cùng phất, mỗi thanh đao lại như hóa thành một lốc xoáy cuốn những bia đá ra xa.
Các bia đá vô cùng rắn chắc. Lại được gia trì bởi linh lực. nên sức nặng mỗi bia đá này tuyệt không thua một tinh cầu cỡ lớn. Tuy nhiên Lốc Xoáy Lạc Dương đánh ra không phải gió thường. Tuân theo Âm Dương chi ý, tá lực đả lực theo cung tròn. Xoay một vòng không đỡ được thì trăm vòng, vạn vòng.
"Nha đầu, xem chiêu."- Thái Nguyên thấy các bia đá quăng ra, thì hai tay kết ấn.
Hắn hiển hóa pháp tướng, biến thành một con Đa Diện Tri Tru to lớn. Tiếp đó chín mươi chín bia đá tổ hợp lại. Hình thành một bộ giáp trên toàn thân con nhện đó.
Hắn ta bắt đầu cuốn người lại,các chân xếp chật vào thân, hình thành một quả cầu bay đến. Định dùng trọng lực phá nát các công kích phong nhận. Điều này quả thật có tác dụng. Sức nặng của quả cầu bằng cả một tinh cầu nhỏ. Nên Lạc Dương dùng 《Phong》 chi lực lượng hoàn toàn không đánh xuyên vào được.