Lãng du, khắp bốn phương trời
Nơi đâu rực rỡ, gọi mời khách nhân?
Đi đâu, cũng có người thân
Hành trình vạn giới, ta gần bên nhau.
...
Thêm một việc được gỡ khỏi danh sách thắc mắc của Lạc Tinh là thần khí Chư Thiên Bát Quái Lạc Hà Đồ, năm xưa ở tiên giới Lạc Tinh từng có cơ duyên vào đó. Cũng là thần khí phụng mệnh Thái Đại La tìm truyền nhân. Đây là một vị Đại La có xích mích với Lạc Long Quân. Lại thêm thứ năm xưa Lạc Tinh lấy được: Thiên Văn Tháp. Là của một vị gọi là Nguyên Đại La. Hầu như các vị Đại La nơi này đều bỏ một vài thứ ở các tiên vực cho người hữu duyên. Để họ có thể nhanh chóng đạt cảnh giới cao hơn. Cũng như kết thiện duyên. Tính ra thì Lạc Tinh chịu ơn huệ của khá nhiều người nơi này.
Một vạn năm ở lại luận đạo, bàn luận cách tăng trưởng thực lực, cũng như những bí ẩn tồn tại chốn tiên giới. Mọi người bắt đầu rời khỏi. Hẹn mười kỷ nguyên sao gặp lại. Hai vợ chồng Lạc Tinh và Lạc Dương quay về địa bàn của mình. Tiếp đó lần lượt bế quan tu luyện.
Lạc Tinh lúc này ưu tiên vào Hùng Thiên Giới tiếp tục kiến tạo, hoàn thiện hơn nữa Ảo Ảnh Tu chân giới. Tuy đám người Hồ Ngảu Vi, Lạc Mỹ, Thanh Nguyệt trong này cũng đã lấy lại được hầu như tất cả ký ức của mình. Nhưng mà vẫn như cũ chưa thể rời khỏi Ảo Ảnh Giới, đây là ray rức của Lạc Tinh. Trong thời gian này, hắn cũng muốn nâng cấp lại các tầng thiên giới, kiến tạo thêm hệ thống thiên phạt, nhằm hạn chế tu sĩ cảnh giới cao, lấy năng lượng luân chuyển toàn bộ hùng thiên giới. Đây là thứ bắt buộc để có thể cho toàn bộ hệ thống thế giới vận hành trơn tru.
Năm mươi vạn năm sau. Âm Dương Thủy Bích Châu, Thiên Ma Cầm chính thức trở thành Thần khí. Lạc Tinh nhờ vậy lực chiến tăng trên diện rộng. Lại thêm hai mươi vạn năm. Lạc Tinh lúc này hắn mới chính thức Tiếp cận Đại La Thiên Tôn thực sự. Dù sao năm xưa chỉ là lực lượng cơ thể quá hùng mạnh khiến linh lực thay đổi về chất. Kẻ ngoài nhìn vào cũng không biết thực hư như thế nào. Nhưng hiện tại tiên lực thôi cũng đủ xứng danh Đại La.
Thắm thoát qua ba trăm vạn năm, phu thê Lạc Tinh lại có lần thứ tư đi tham gia buổi luận đạo của các Đại La Thiên Tôn. Lần này có một vị Đại La vì tuổi già mà tiến hành phân giải cơ thể trùng tu lại. Thêm đó là một Đại La Thiên Tôn ở Bắc Thiên Tinh vực tấn cấp. Xem như số Đại La vẫn chỉ dừng lại ở ba mươi người.
Tiếp đó, Thêm ba mươi vạn năm. Đại Thiên Tiên Vực đột nhiên linh khí trở nên tràn đầy, đã có cu hướng tăng gấp đôi. Nhất là lực lượng bản nguyên, cũng trở nên dày đặc hơn, dễ hấp thu hơn. Vì vậy tu sĩ bắt đầu chạy đua tu luyện, báo hiệu một thời thịnh thế.
Các Thiên Tôn càng là liều mạng tu luyện, không ai muốn tuột lại phía sau. Lạc Tinh cũng đốc thúc con gái cùng ba vị chiến tướng. Nếu không nhanh chóng đạt Đại La Cảnh. Đến khi ba mươi sáu Đại La Thiên Tôn hội tụ đủ thì muốn tấn cấp sẽ rất khó khăn trăm lần.
Thêm hai mươi kỷ nguyên. Trần Thu Thảo sau thời gian tu luyện chăm chỉ, cộng với nhai Lưu Ly Tử sắc quả như ăn kẹo, cuối cùng nàng cũng thành công xông phá cánh cửa Đại La Thiên Tôn cảnh. Lúc này, chín thanh Lạc Hoàng Kiếm cũng chính thức hòa làm một. Trở thành thần khí chân chính . Tính ra lời bốc phét năm xưa của nó ở Hùng Thiên Giới đã thành sự thật, nhất kiếm trảm thiên khung, nhị kiếm phân sinh tử không còn là hư danh.
Một thời gian sau, năng lượng Đại Thiên Tiên Vực càng có vẻ nồng đậm thêm. Nhưng mà vẫn chưa có vị Đại La mới xuất hiện.
Lạc Tinh, Lạc Dương cũng tập chung tu luyện, tìm hiểu đại đạo của bản thân.
Sau khi Lạc Tinh đạt Đại La Thiên Tôn khoảng năm mươi kỷ nguyên. Lạc Dương tấn thăng Đại La Thiên Tôn bước thứ hai. Nàng chọn dung nhập hai loại năng lượng mình nắm rõ nhất là Phong Và Lôi, tạo thành 《Phong Lôi》tiên lực. Một lực lượng cực mạnh. Siêu thoát khỏi tất cả phạm trù năng lượng. Phong sắc bén nhất, Lôi Bá đạo nhất. Hai thứ hợp lại. Thậm chí có thể phá hủy cả thần khí.
Lạc Tinh không chậm hơn bao nhiêu, chỉ sau nàng ba vạn năm. Dung hợp hai thứ bất ngờ nhất, Khó hiểu nhất, thần bí nhất. Đó là lực lượng Thời Gian và Không Gian. Sau nhiều thăng trầm, biến chuyển. Lợi dụng hai hồn linh trên người là Không Gian Chi Thạch và Thời Gian chi Thạch. Ngày đêm cho ba ngàn phân thân trong Hùng Thiên Giới tu luyện. Kéo dài mấy trăm vạn kỷ nguyên trong Hùng Thiên Giới. Cuối cùng cũng có thành tụ.
Niềm vui nối tiếp, Sơn Tinh, Thủy Tinh, Thánh Gióng cũng lần lượt bước lên Đại La Thiên Tôn. Dù sao thiên tư bọn họ khá tốt, có thể nói hơn Trần Thu Thảo vài lần.
Lại thêm ba kỷ nguyên trôi qua...
Lúc này... Trên thiên không chợt có động tĩnh cực lớn. Một tòa cung điện to lớn hiện ra. Hơn trăm đại lục trên Đại Thiên Tiên Vực đều bị oanh động.
"Đây là thứ Lạc Đại La nói? Tiên giới đã hội tụ đủ ba mươi sáu vị Đại La?"
Ở bên ngoài cung điện có một lực trường bao phủ. Dù là Đại La Thiên Tôn cũng không thể xông vào được. Nó như đang hấp thụ năng lượng từ bốn phương tám hướng truyền vào. Năng lượng Đại Thiên tiên vực vốn dĩ tăng cao thì nay lạo giảm xuống nhanh chóng, hầu như chỉ bằng phân nữa thời điểm Lạc Tinh mới đến đây.
Sự việc kéo dài thêm ba vạn năm. Linh Khí toàn bộ nơi này còn kém hơn Tứ Phương Tiên Vực gấp nhiều lần. Khiến tất cả đều nghĩ có phải chăng thời kì mạt thế của Đại Thiên Tiên vực sắp đến.
Lúc này, Toà Cung điện đó mới ngừng hấp thu linh lực xung quanh lại. Sau đó, một âm thanh vang vọng, đi thẳng vào thần thức của tất cả mọi người cảnh giới Đại La Thiên Tôn.
Hạn trong vòng một kỷ nguyên nữa. Ba mươi sáu Đại La Thiên Tôn phải tiến vào Tòa cung điện trên không. Trái lời sẽ lập tức hóa đạo. Vĩnh viễn tan biến trong thiên địa.
"Phu Quân, người đoán xem chuyện gì?"- Lạc Dương đứng cạnh Lạc Tinh nhưng vẫn truyền âm. Nàng sợ nói ra sẽ bị một lực lượng nào đó nghe thấy.
"Ta thân là người sáng tạo ra Hùng Thiên Giới. Nên ta nghĩ tiên giới này cũng là có người sáng tạo ra. Có thể chúng ta chỉ là con cờ của họ mà thôi."
"Thiếp cũng nghĩ giống chàng. Nên năm xưa mới bằng mọi cách không cho nội thế giới của thiếp liên thông với ngoại giới."
"Giờ ta đoán một là hắn triệu tập tất cả Đại La thiên tôn vào cung điện đó để dễ khống chế. Hai là đưa vào đó diệt sát, lấy năng lượng hoàn trả lại thiên địa. Ba là, tìm cách tống những kẻ siêu thoát thiên địa như chúng ta rời khỏi tiên giới."
"Mặc kệ chuyện gì. Chúng ta còn một kỷ nguyên mà. Ta nghĩ cũng đủ ah."
"Được... Chúng ta đi du lịch vạn giới ah."
Lạc Dương bắt đầu hỏi ý con gái.
Nàng cũng đồng ý. Nhưng chỉ chịu đi cùng cha mẹ một vạn năm, rồi sẽ cùng phu quân mình đi riêng, xây dựng tình cảm cũng như thử xem có thể sinh ra bảo bảo nào không. Do cả hai đến với nhau khi đã là chân tiên cảnh nên rât khó sinh hậu đại.
Tiếp đó, Lạc Tinh dẫn theo tất cả đi du lịch. Sơn Tinh, Thủy Tinh mấy trăm vạn năm trước đã về Đông Phương Tinh vực rước Lạc Na, Lạc Thủy, Triệu Tiểu Vi. Những người này thực tế đã chết đi sống lại vài lần, nhưng mà lần trước Lạc Tinh rời đi, có tạo cho họ vài huyết châu nên vẫn sống tốt.
Nhưng đúng như Lạc Tinh lo lắng... Khả năng tu hành bọn họ càng lúc sẽ càng chậm. Cũng may là với cảnh giới cao. Nên đám Sơn Tinh, Thủy Tinh vẫn có thể kiếm được cho người thân mình những tài nguyên tiến giai tốt, tương ứng với từng giai đoạn cảnh giới.
Riêng một vài chiến hữu đã ra đi vĩnh viễn. Do họ gặp vài bất trắc không lường trước. Như năm xưa Trần Tiểu Linh. Nàng cùng phu quân là Ngô Quyền mất tích, Lạc Tinh cũng không tìm thấy. Hạ Tử Yến, nàng là người con gái kiên cường, nhưng cuộc đời nhiều ngã rẽ, cũng không biết lưu lạc ở nơi nào.
Sum họp cùng nhau một vạn năm. Tiếp đó mỗi người mỗi hướng, dẫn theo người thân mình an nhàn cuộc sống.
Lạc Tinh cùng Lạc Dương thì chọn đi khắp các phương tiên vực. Lạc Tinh với tạo nghệ không gian cực mạnh. Hắn chỉ cần khẽ vẫy tay, là một hố đen hiện ra. Chỉ cần hai vợ chồng bước qua là tới thế tiên vực khác.
Cuối cùng, thời gian mười vạn tám ngàn năm cũng gần đến. Tất cả quay về đại thiên thế giới sum họp chờ đợi. Lạc Tinh tranh thủ tạo ra một số huyết châu cho mọi người. Tuy cảnh giới mọi người quá cao rồi. Huyết Châu còn tác dụng không. Lạc Tinh cũng không kiểm chứng được, nhưng có còn hơn không. Sau đó, Lạc Tinh mang tất cả vào một không gian của Thiên Văn Tháp, vùng không gian bên trong Thiên Âm Cầm này có thể chứa đựng được vật sống dễ dàng.
Thời gian đã đến. ...âm thanh vang vọng như chuông ngân...
Thiên Đạo triệu tập... là phúc hay họa?