Thù xưa tưởng sẽ phôi phai,
Ngờ đâu chạm phải, ra tay sỗ sàng.
Này thì bá chủ, xưng hoàng
Này thì đế chủ, cùng nàng chiến thôi.
...
Lúc này, Lạc Tinh được đưa đến một không gian khác. Chờ đợi hơn mười năm thì một Đại La Thiên Tôn vừa cấp cấp xuất hiện. Hắn ta không ai xa lạ chính Là Cửu Đầu Ma Long. Kẻ năm xưa từng nguyền rủa Lạc Tinh không tấn thăng cảnh giới Đại Thừa được.
"Oan Gia nha."- Lạc Tinh trong lòng vui vẻ cười lớn: "Ha ha... Ta định bỏ qua vài chuyện cũ. Nhưng gặp ngươi rồi, thì nên thanh toán một số chuyện nhỏ."
"Ta và ngươi nào có thù oán? Mà có thì đã sao.?Ta đây chưa từng sợ một trận chiến." Cửu Đầu Ma Long cười lạnh. Tuy hắn ta vừa tấn thăng Đại La. Nhưng thực tế là yêu tu nên lực lượng cực kì cường đại. Tuổi thọ khá cao, hắn lại có chín đầu. Mỗi đầu lại tu một loại năng lực. Vì vậy mới kéo dài cả trăm kỷ nguyên để thành công đến Đại La chi cảnh. Trong ký ức của hắn chưa từng gặp mặt Lạc Tinh nên không hiểu rõ hiềm khích giữa hai người.
Lạc Tinh mỉm cười. Nắm chặt bàn tay, tiếp đó tay trái tung một quyền đến trước.
"Thổ."- Theo giọng nói. chiếc đầu hệ thổ của Cửu Đầu Ma Long sáng lên. Trước mặt hắn có một bức tường vững chắc ngăn cản.
Lạc Tinh tay phải tiếp tục vung lên. Lần này cú đấm biến mất, rồi bằng một cách nào đó xuyên qua khỏi tấm chắn kia. Đấm thẳng vào một chiếc đầu màu đen. Đây là cái đầu chứa đựng năng lực nguyền rủa.
"Oanh..." Chiếc đầu to lớn vỡ nát. Cửu Đầu Ma Long đau đớn. Nhưng kinh nghiệm tác chiến lâu năm. Hắn không lui lại mà lấy công làm thủ. Chiếc đầu Hỏa Hệ phun ra một đòn công kích về phía Lạc Tinh. Tuy nhiên nó chỉ xuyên thẳng qua hư không. Lạc Tinh như một ảo ảnh không có thực thể. Hắn tiếp tục vung quyền . Một chiếc đầu lực lượng không gian của Cửu Đầu Ma Long bị đấm nát.
Lúc này, chiếc đầu màu huyết dụ lóe lên. Hai chiếc đầu vừa bị đấm nát khi nãy lại mọc ra đầu mới.
"Trò này vui nha." - Lạc Tinh tiếp tục tay trái, tay phài liên tục. Cửu đầu Ma Long thì liên tục tái tạo đầu. Hắn vô cùng hoảng hốt. Không ngờ cùng là Đại La mà lại chênh lệch lớn vậy, dù sao mới tấn thăng mấy vạn năm chưa từng tham gia đại hội Phong Hào nên hắn không biết cảnh giới Đại La mỗi tầng cách nhau thế nào.
"Sao có thể. Thực lực ta bằng chín Đại La bước thứ nhất. Sao lại không cách nào kháng cự nổi. Không lẽ khoảng cách với Đại La bước thứ hai lại xa vậy?"- Hắn không cam tâm. Toàn thân lớn lên ba mươi vạn dặm. Không thèm phòng thủ. Dùng bốn chiếc đầu ngăn cản công kích. Năm chiếc đầu còn lại xếp theo hình ngôi sao năm cánh, mỗi chiếc đầu há lớn, bắn thẳng một luồng hợp kích hội tụ đủ ngũ hành về Lạc Tinh. Với tần số giao động mãnh liệt của năm tia công kích xoắn chặt. Lạc Tinh không trốn được vào không gian song song được, phải hiện thân. Hay tay Lạc Tinh lập tức nâng lên, hai vầng sáng đen trắng hiện ra.
《Âm Dương Phá Không Chưởng.》
Đây là chiêu thức kết hợp giữa Phá Không Chưởng, Ngũ Hành Âm Dương Quyết. Kèm với Cửu tự linh văn trong lòng tay.
Tia sáng đối phương như bị hai vầng sáng đen trắng của Lạc Tinh hấp thụ. Xoay tròn, sau đó là bị đẩy ngược lại đối phương.
Trúng đòn gậy ông đập lưng ông. Ngực Cửu đầu Ma Long lập tức bị xuyên thủng, hình thành một chiếc lỗ to lớn từ ngực thẳng ra đuôi.
"Ngươi Giỏi lắm." - Hắn ta nói xong kiên quyết tự tan rã nguyên thần. Sợ Lạc Tinh diệt sát, đành chấp nhận bỏ đi mấy chục kỷ nguyên tu luyện.
Tính ra thật bi ai, Cửu Đầu Ma Long bỏ ra cái giá gấp chín lần thường nhân để thành Đại La Thiên Tôn, vậy mà chưa trên đỉnh bao lâu, thì đã bị đánh tơi bời, phải một lần nữa trốn về nội thế giới tu luyện lại.
Lúc này ở chiến tuyến khác, Lạc Dương cũng vào vòng hai. Kẻ nàng gặp lần này là Tần Đại La, tức Tần Thủy Hoàng, kẻ thống lĩnh Cửu Châu năm xưa.
"Người đẹp, chúng ta chiến đấu mấy chục năm. Chưa phân thắng bại. Tuy nhiên là do Trẫm thương hoa tiếc ngọc thôi. Nàng nên chấp nhận thua cuộc đi."
"Ha ha... Bổn Cung xưa nay chưa từng biết chữ thua viết thế nào. Ngươi thử viết ta xem."
Tần Thủy Hoàng không nói nữa. Hắn xưa nay với con gái đẹp mà lại cảnh giới cao thì rất hứng thú. Nên mới nghĩ mèo vờn chuột một lúc. Nhưng rõ ràng đối phương không dễ khuất phục. Đành tung át chủ bài ra.
Trên tay lập tức hiện ra một thanh Thiên Tử Kiếm. Đây là Thần Kiếm của hắn. Xưa nay chưa có đối thủ nào đỡ được ba chiêu của hắn. Mỗi chiêu đewuf không lăng lệ mà đơn giản tận cùng nhưng rất khó né tránh.
"Đón đỡ kiếm vực của trẫm." Khẽ nhấm mắt. Thanh Kiếm rung lên. Sao đó hắn khẽ nói:
"Phá Ảnh Chi Kiếm."
Một kiếm chém thẳng đến như muốn phân hai thiên địa. Kiếm chưa đến mà không khí đã bị chẻ đôi. Nhưng Lạc Dương không thể né tránh. Giống như hễ nàng né ra. Xung quanh sẽ tạo thành kiếm vực vùi lấp nàng ngay tức khắc. Đây là đạo của kẻ tu kiếm đến cảnh giới tối cao. Khi ta ra chiêu, thì ngươi bắt buột phải đón đỡ. Không đón đỡ là ngươi thua kém ta. Thua kém ta sẽ bị kiếm vực ta chôn vùi.
"Phong Hải Chi Trảm." - Lạc Dương lúc này cũng cầm hai thanh đao lớn . Sau khi dung nhập lại từ tám thanh bán thần khí. Hai Thanh đao của nàng cũng đã là thần khí, khi kết hợp lại thì còn bá đạo hoen thần khí một bật. Được nàng đặt tên là Song Nguyệt Thần Đao.
Choang, Kiếm khí tan ra. Nhưng kiếm phách vẫn đến. Lạc Dương mặt không biên sắc. Đao hoành nghiêng thành khiên, ngăn chặn Kiếm Phách vô hình vô chất đó.
"Khá lắm... Phá Phong Nhất Kiếm."- Một luồng kiếm mạnh mẽ huy động chém ngang theo hình chữ nhất, càng bay xa, uy thế càng lớn... Kiếm chưa đến mà khí thế như chẻ đôi linh hồn kẻ khác, choáng ngợp họ, khiến kẻ địch có cảm tưởng như là không thể đón đỡ. Với kẻ tu kiếm thì có ba cảnh giới: kiếm ý, kiếm tâm, cuối cùng là Kiếm Vực. Đương nhiên cảnh giới cao nhất thì không phải chuyện thường rồi. Tiếc là uy lực Kiếm Vực phát huy cao nhất khi đối phương trùng bước trước uy thế của nó mà chọn lựa né tránh.
Nhưng xưa nay Lạc Dương chừa từng sợ kẻ đồng cấp nào với nàng. Khí thế quật cường không sơ cường quyền của Lạc Dương giúp nàng giữ được thanh tĩnh tuyệt đối. Lúc này, Lạc Dương bắt đầu toàn thân lóe sáng. Sau lưng hiện ra sáu cánh tay. Song Nguyệt Thần Đao từ lúc nào lại hóa tám.Các thanh đao bắt đầu xoay tròn theo tốc độ cực nhanh, vượt khỏi phạm trù vận tốc ánh sáng.
. Lạc Dương lấy tốc độ đao ảnh mình tạo ra, hình thành một vùng tuyệt đối không gian, không cho phép bất cứ linh lực, hồn lực, ngũ hành chi lực thậm chí là kiếm vực xâm phạm đến nàng.
"Ầm.... Ầm..." Lực xung kích cực mạnh diễn ra. Không gian như vỡ vụng, tuy nhiên linh lực bốn phương của tòa tháp lập tức tràn đến gia cố lập tức không gian đó.
Tuy đón đỡ được công kích, cơ thể Lạc Dương vẫn bị đánh bay lên cao hơn vạn dặm.
Nàng vẫn không bối rối. Cơ thể Lạc Dương lúc này lóe lên hai màu trắng và vàng đan xen.
"Tới phiên Ta!"
" Phong... Lôi...Thập... Tự Trảm."
Như cửu thiên huyền nữ. Tám thanh đao lại nhập thành một. Hình thành thanh thần đao lớn ba ngàn dặm. Từ thiên không, Song Nguyệt Thần Đao được lôi chi đại đạo gia trì, trảm mạnh xuống. Lôi Điện màu trắng bạc vờn quanh thanh đao, kèm theo đó phong bạo vô hình nhưng cực kì sắc bén, khí thế như không gì ngăn cản.
Tần Đại La nhìn uy thế đòn đánh, biết bản thân hắn không tung hết sức thì nguy. Hắn hoành kiếm chém lên chiêu mạnh nhất của mình "Phá Thiên Nhất Kiếm."- Đây là Tần Đại La lấy tâm xuất kiếm, lấy hồn ngự kiếm. Tâm, Ý, Thần đều hội tụ đầy đủ vào một chiêu duy nhất, đơn giản nhất nhưng lại mạnh mẽ nhất.