Hướng Dẫn Aa Yêu Đương Sau Khi Kết Hôn

Chương 14

Đột nhiên bị giọng nói của Đới Tình Nhược cắt ngang, Quý Vân Vũ giật mình. Anh hơi chột dạ, ho nhẹ một tiếng rồi đáp: "Không có gì, đang xác nhận lại lịch trình với đạo diễn thôi."

Ánh mắt Đới Tình Nhược lướt qua hai người có vẻ đang lén lút bàn bạc điều gì đó, sau đó từ tốn thở dài. Tiếng thở dài như của nữ quỷ khiến cho hai người trước mặt bất giác rùng mình.

Đới Tình Nhược dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn hai người diễn kịch, cười xán lạn với Quý Vân Vũ: "Ừ, tôi tin cậu."

Quý Vân Vũ nhìn nụ cười ấy mà thoáng thất thần, suýt chút nữa đã thành thật khai báo toàn bộ hành động lén lút vừa rồi. Nhưng may mắn là nhiều năm chung sống đã giúp anh rèn luyện kha khá khả năng miễn dịch với sắc đẹp của người trước mặt, nên anh rất nhanh hoàn hồn, bắt đầu đánh giá bộ trang phục Đới Tình Nhược vừa thay.

Đây không phải lần đầu tiên anh thấy Đới Tình Nhược mặc đồ diễn, nhưng anh vẫn luôn kinh ngạc bởi vẻ đẹp ấy. Huống hồ, phong cách lần này hoàn toàn khác so với lần trước, tạo nên một nét đẹp mới lạ.

Tổ chương trình chắc chắn không để phí khoản tài trợ xa xỉ mà họ nhận được. Bộ trang phục lấy hai màu vàng và đỏ làm chủ đạo, hoa văn thêu tỉ mỉ tựa như cảnh xuân náo nhiệt phồn hoa, tua rua rũ xuống nhẹ nhàng lay động theo từng bước đi. Khoác lên mình bộ đồ diễn này, Đới Tình Nhược tựa như một tuyệt đại giai nhân bước ra từ giấc mộng phù hoa của quá khứ, lớn lên giữa cảnh xa hoa lộng lẫy, kim lâu ngọc điện. Thông qua hắn, người ta có thể cảm nhận rõ ràng sự phồn hoa rực rỡ của một triều đại cũ, một thời kỳ vàng son từng được sách sử không ngừng ca tụng.

Từ nhỏ, Quý Vân Vũ đã được giáo dục nghiêm khắc, kỹ năng thẩm định và thưởng thức cái đẹp cùng nền tảng tri thức về văn hóa truyền thống đều rất vững chắc. Sau khi lấy lại tinh thần từ vẻ đẹp của Đới Tình Nhược, anh cẩn thận đánh giá bộ trang phục một lần nữa rồi đưa ra nhận xét: "Quý Phi say rượu?"

Đới Tình Nhược khẽ "Ừ" một tiếng. Vì từng chụp ảnh cho một tạp chí mang phong cách cổ trang truyền thống, hắn cũng có đôi chút hiểu biết: "Bộ trang phục Quý Phi say rượu này, xét kỹ ra thì thuộc về dòng áo hoa. Nhưng nếu nhất quyết muốn xếp vào hạng thanh y thì cũng không sai. Tổ chương trình chọn phong cách này hẳn là vì vở diễn Quý Phi say rượu có độ nhận diện rất cao, đặc biệt là phiên bản của Mai Lan Phương."

Nụ cười của đạo diễn hơi cứng lại, có chút hoài nghi liệu có phải Đới Tình Nhược đã đoán được giao dịch ngầm của ông và Quý Vân Vũ hay không. Nhưng rất nhanh, ông đã vội vàng lên tiếng bổ sung: "Chúng ta làm chương trình tuyên truyền văn hóa truyền thống mà, tất nhiên phải bắt đầu từ những vở diễn quen thuộc với công chúng nhất chứ."

Nói xong còn chuyển đề tài: "Trang phục diễn đều khá phức tạp, ngài Quý không gặp vấn đề gì chứ?"

Quý Vân Vũ nhẹ nhàng gật đầu: "Không có vấn đề gì."

Nhận được câu trả lời chắc chắn, tiếp theo là bước vào quá trình quay chụp chính thức. Đạo diễn lập tức rời đi để sắp xếp nhân viên, để lại không gian cho hai người họ.

Vì trước đó Đới Tình Nhược đã cố ý nuôi tóc dài hơn một chút, nên Quý Vân Vũ tiện tay giúp hắn buộc tóc lên, tết một bím nhỏ gọn gàng, rồi vén toàn bộ phần tóc mái lên, để lộ hoàn toàn khuôn mặt hắn.

Sự thật chứng minh, câu nói "Biết chút chút" mà Quý Vân Vũ nói với đạo diễn khi nãy hoàn toàn là lời khách sáo. Động tác trang điểm của anh thuần thục trôi chảy, chỉ mất chút thời gian đã hoàn thành xong lớp nền và đánh khối, thậm chí ngay cả khi đánh xong lớp má hồng cũng chỉ mới hơn mười phút. Tốc độ và chất lượng trang điểm của anh hoàn toàn không thua gì một chuyên viên chuyên nghiệp.

Tới phần kẻ mày và vẽ đường eyeliner, động tác của Quý Vân Vũ mới chậm lại.

"Tôi phải vẽ mắt cho cậu." Anh báo trước.

"Ừ, cậu cứ vẽ đi." Đới Tình Nhược ngoan ngoãn đáp.

"... Nhắm mắt lại."

"Không cần." Thanh âm Đới Tình Nhược thấm đẫm hương hoa hồng, mềm mại và mê hoặc. "Lỡ cậu nhân lúc tôi nhắm mắt hôn trộm tôi thì sao?"

"Tôi muốn hôn cậu mà phải lén lút hả?" Quý Vân Vũ cười khinh thường, nhưng cũng không ép hắn nhắm mắt nữa. Anh nhẹ nhàng nâng cằm Đới Tình Nhược lên, tập trung vẽ đường nét cho đôi mắt hắn.

Đới Tình Nhược có một đôi mắt vô cùng xinh đẹp. Khi một thứ gì đó đạt đến cảnh giới tuyệt mỹ, nó thậm chí có thể mang theo tính công kích. Ánh mắt của Đới Tình Nhược chính là như vậy. Dù đã nhiều lần trang điểm cho hắn, nhưng mỗi khi đối diện với ánh nhìn chăm chú kia, tay Quý Vân Vũ vẫn hơi run. Cây bút kẻ mắt dừng lại bên khóe mắt Đới Tình Nhược hồi lâu, cuối cùng anh lặng lẽ đổi sang bút vẽ lông mày, quyết định kẻ mày hắn trước.

Ngay lúc Quý Vân Vũ đặt bút xuống, Đới Tình Nhược bỗng nhiên mở miệng: "Phu quân."

Hắn bất ngờ cất tiếng gọi như vậy.

Quý Vân Vũ thành công bị câu nói làm run tay, đường vẽ lông mày trực tiếp lệch đến tận huyệt thái dương.

Vừa lấy bông tẩy trang lau đi nét vẽ hỏng, anh vừa tăng thêm lực nhéo cằm Đới Tình Nhược như một lời cảnh cáo: "Nghiêm túc chút đi."

"Tôi không nghiêm túc hồi nào? Chẳng lẽ tôi gọi sai sao? Ở cổ đại, chỉ có trượng phu mới có thể vẽ mày cho thê tử. Hơn nữa, cậu không phải phu quân của tôi sao?" Đới Tình Nhược cười tủm tỉm. "Hay là...Tướng công?"

"Vấn đề không phải là xưng hô..." Quý Vân Vũ bất đắc dĩ thở dài. "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

"Tôi làm gì tiếp cũng được sao?" Đới Tình Nhược hỏi trước.

"Ít nhất phải có chừng mực." Quý Vân Vũ uyển chuyển thỏa hiệp.

Vậy nên, Đới Tình Nhược duỗi tay nắm lấy cổ tay Quý Vân Vũ, sau đó dùng chút lực, trực tiếp kéo anh vào trong ngực, khoá đối phương trên đùi mình.

Sau một loạt động tác như thế, hắn lại chỉ ngoan ngoãn ôm lấy eo anh, không làm thêm hành động dư thừa nào. Hắn cũng không tuỳ tiện cọ lên cổ Quý Vân Vũ, chỉ đơn giản để yên cho anh tiếp tục trang điểm cho mình.

Quý Vân Vũ hơi sững sờ, đưa tay chạm vào Đới Tình Nhược như muốn kiểm tra điều gì, nhưng lại bị hắn nghiêng đầu né tránh.

Tuy nhiên, chỉ bấy nhiêu cũng đủ để Quý Vân Vũ nhận ra vấn đề. Anh nhíu mày: "Lần này ảnh hưởng của kỳ mẫn cảm kéo dài hơi lâu thì phải?"

Đới Tình Nhược như một chú mèo nhỏ, khe khẽ rầm rì hai tiếng, nhưng không đáp lời.

Thực tế, ảnh hưởng của kỳ mẫn cảm lần này đúng là nghiêm trọng đến bất thường. Khi vừa thay hí phục xong, trông thấy Quý Vân Vũ đứng rất gần đạo diễn để nói chuyện, cơn chiếm hữu bạn đời điên cuồng tăng cao, suýt chút nữa hắn lao đến đánh người.

Phải biết rằng, vị đạo diễn đáng thương kia đã hơn 50 tuổi rồi.

Quý Vân Vũ vỗ nhẹ lên đầu "công chúa điện hạ" mẫn cảm nhà mình trấn an, tạm chấp nhận tư thế có chút kỳ quặc này, tiếp tục trang điểm cho Đới Tình Nhược.

Lồng ng.ực có người thương, Đới Tình Nhược lập tức trở nên ngoan ngoãn. Quý Vân Vũ bảo nhắm mắt thì hắn nhắm mắt, hoàn toàn phối hợp, không chút phản kháng.

Đường kẻ mắt đen phác họa theo đuôi mắt Đới Tình Nhược, kéo dài thành một đường cong, kết hợp thêm phấn mắt màu đỏ. Đôi mắt hắn lập tức trở nên vừa dịu dàng vừa quyến rũ.

Sau khi vẽ xong mắt và chân mày, Quý Vân Vũ cầm lấy thỏi son, chuẩn bị tô nốt lớp son cuối cùng lên môi Đới Tình Nhược.

Đới Tình Nhược nhìn thấy đầu cọ môi thấm màu son đỏ, cười "xì" một tiếng.

Quý Vân Vũ: "?"

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của anh, tâm trạng Đới Tình Nhược vui vẻ: "Tôi chợt nhớ đến lần đầu tiên cậu giúp tôi tô son."

Nhớ lại tình huống lúc đó, khóe môi Quý Vân Vũ cũng bất giác cong lên.

Bình Luận (0)
Comment