"Tôi vẫn luôn cho rằng khi đó cậu chỉ đơn thuần muốn tìm kiếm kích thích." Quý Vân Vũ nói. "Hoặc là muốn nổi loạn một chút vào khoảnh khắc cuối cùng của những năm cấp ba."
"Cũng có thể coi là vậy." Đới Tình Nhược không phủ nhận. Khi ấy, hắn thực sự muốn phản nghịch một chút, phản kháng lại hoàn cảnh bức bách, phản kháng lại tương lai, và cả những rung động vừa mới nảy sinh trong lòng.
Nhưng hắn không thể chỉ vì sự phản nghịch của bản thân mà kéo Quý Vân Vũ vào con đường không hề dễ dàng.
Thế nên, Đới Tình Nhược đã cố ý lảng tránh tiếp xúc với Quý Vân Vũ, cố tình tạo ra khoảng cách giữa hai người. Mãi cho đến khi họ tình cờ gặp lại nhau ở một thành phố xa lạ nơi đất khách, lần đầu tiên trong đời, Đới Tình Nhược tin vào vận mệnh. Hắn cũng thuận theo sự sắp đặt của số phận, đưa ra chìa khóa phòng của mình.
Thực ra, Quý Vân Vũ chưa bao giờ có ý định tạo khoảng cách với Đới Tình Nhược. Từ nhỏ, anh đã là kẻ có cốt cách phản nghịch, dù ăn không biết bao nhiêu lần gia pháp vẫn kiêu ngạo, khó thuần phục. Vậy nên, dù nảy sinh ý định ở bên một Alpha, anh cũng rất tự nhiên tiếp nhận.
Dựa trên suy nghĩ đó, Quý Vân Vũ từng có ý định hỏi Đới Tình Nhược có muốn cùng anh thử một lần hay không. Đối với anh, yêu xa chẳng phải vấn đề gì to tát, dù sao hai người cũng đâu thiếu tiền mua vé máy bay.
Thế nhưng, những hành động xa cách lạnh nhạt của Đới Tình Nhược sau đó lại khiến Quý Vân Vũ tin chắc rằng, khi ấy hắn chỉ đang nổi loạn, tìm anh để chơi một chút mà thôi. Mà Quý Vân Vũ trước nay chưa bao giờ là kiểu người mặt dày bám riết lấy kẻ khác. Chủ động hai lần không có hồi đáp, anh sẽ không kiên trì thêm nữa.
Dựa theo tính cách của Quý Vân Vũ, lần gặp mặt ở khách sạn nước ngoài ấy, đối mặt với hành động rõ ràng mang ý "419" như việc Đới Tình Nhược đưa ra chìa khóa phòng, anh chắc chắn sẽ ném thẳng chìa khoá vào mặt đối phương, hơn nữa còn hung hăng châm chọc người một trận.
Nhưng ngay trước khi Quý Vân Vũ thực sự làm vậy, anh bỗng ngửi thấy mùi nước hoa trên người Đới Tình Nhược, mùi hoa sơn trà thanh nhã. Mỗi đóa sơn trà đều có sự khác biệt rất nhỏ về mùi hương, huống hồ giữa nước hoa nhân tạo và pheromone bẩm sinh của Alpha lại càng khác biệt rõ rệt.
Thế nhưng, cũng chính vì có thể điều chế nhân tạo, nên tình huống xuất hiện hai mùi hương giống hệt nhau như thế này mới khả thi. Dù không phải người quá nhạy cảm với mùi hương, nhưng đó cũng là hơi thở đã theo anh từ nhỏ đến lớn, Quý Vân Vũ có thể khẳng định rằng, mùi nước hoa trên người Đới Tình Nhược chính là mùi pheromone của anh.
Vì vậy, Quý Vân Vũ không từ chối.
Vào ngày kỷ niệm một năm kết hôn của họ, Quý Vân Vũ đặc biệt yêu cầu Đới Tình Nhược điều chế một loại nước hoa mang hương thơm giống hệt pheromone của hắn, coi như món quà kỷ niệm.
Lại là một mùa hè nữa, ánh nắng rực rỡ, ngoài cửa sổ ve kêu râm ran, tựa như năm nào, chỉ còn lại hai người trong lớp học.
"Vậy, theo cậu, như thế nào mới được coi là một cái kết viên mãn?" Đới Tình Nhược khẽ cười, nụ cười còn rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời. Hắn đã sớm đoán được suy nghĩ của Quý Vân Vũ, nhưng vẫn muốn chính miệng anh nói ra điều đó.
Quý Vân Vũ "Chậc" một tiếng, cúi đầu cắn lên môi Đới Tình Nhược một cái. "Tôi cho cậu cắn lại."
Ngày đó, lẽ ra bọn họ nên đánh dấu lẫn nhau, để pheromone hòa vào máu thịt đối phương, cùng nhau viết nên tương lai, chứ không chỉ đơn thuần là món quà đến từ một phía, cuối cùng lại trở thành giấc mộng mơ hồ.
Dù cho sau khi kết hôn, bọn họ đã đánh dấu nhau vô số lần.
Nụ cười của Đới Tình Nhược càng trở nên rạng rỡ. Hắn siết chặt người trong lồng ng.ực, ngửa đầu cắn khóa bạc trên chiếc vòng ức chế bằng da màu đen. Khi khóa bị cắn mở, đầu lưỡi giống như vô tình mà lướt qua yết hầu của Quý Vân Vũ.
Lạch cạch.
Chiếc vòng cổ nghiêm túc cấm dục rơi xuống mặt đất. Răng nanh của Đới Tình Nhược đặt ngay tuyến thể sau gáy của Quý Vân Vũ.
Mấy năm nay, Đới Tình Nhược đã cắn Quý Vân Vũ quá nhiều lần, hắn đã có thể thuần thục tìm được góc độ khiến anh ít đau đớn nhất, hơn nữa dùng tốc độ khiến anh ít khó chịu nhất để rót pheromone của mình vào.
Dù vậy, hương hoa mê say vẫn lan tỏa khắp phòng học.
Có qua có lại, chờ đến khi Đới Tình Nhược đánh dấu xong, Quý Vân Vũ cũng để lại một dấu răng không cạn trên gáy hắn.
Hôm nay ve kêu ầm ĩ quá, hệt như đang vỗ cánh trong lồng ng.ực bọn họ vậy.
Khi giúp Đới Tình Nhược đeo lại vòng ức chế, Quý Vân Vũ chợt nhớ đến thời kỳ chiến tranh lạnh trước khi đánh dấu lần đầu lúc trước, còn có khoảng thời gian xa cách trước khi bọn họ quấn lấy nhau.
Anh bỗng nhiên cảm thấy, Đới Tình Nhược chính là kiểu người mỗi khi sắp bước vào một môi trường hoàn toàn mới liền hoảng sợ, trốn vào góc tối như một con mèo nhát gan.
Sau đó, con mèo nhát gan này lại bị đồ ăn cho mèo, máy sưởi và những món đồ chơi nhỏ dụ dỗ, ngoan ngoãn chui ra, cuối cùng trở nên vô cùng thân thiết.
Quý Vân Vũ đột nhiên nhớ đến sự kiện đã khiến thái độ của Đới Tình Nhược thay đổi.
"Cậu thích tôi, là vì người xuất hiện lúc đó vừa hay là tôi sao?"
Quý Vân Vũ bỗng nhiên xúc động, rất muốn hỏi câu đó. Nhưng tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên khiến anh nuốt lại lời định nói.
"Chắc là chúng ta ở đây quá lâu, đội quay phim bên ngoài hơi lo lắng rồi." Đới Tình Nhược suy đoán. "Quay chụp mà tách nhau lâu như vậy đúng là không tốt lắm."
Nói rồi hắn liền buông Quý Vân Vũ xuống khỏi người mình.
Thời điểm bọn họ đánh dấu lẫn nhau, Quý Vân Vũ vẫn luôn nhớ rằng Đới Tình Nhược có một giới hạn chết với hình tượng của mình. Dù làm gì đi nữa, anh cũng đặc biệt chú ý không làm rối trang phục của hắn.
Ngược lại, Đới Tình Nhược lại rất làm càn. Hiện tại, chiếc sơ mi cao cấp đặt may riêng trên người Quý Vân Vũ đã trở nên nhăn nhúm đến mức không thể gặp người khác.
Vì vậy, Quý Vân Vũ buộc phải đứng trong góc phòng để chỉnh trang lại trang phục cho tươm tất. Nhưng cũng không thể để đội quay phim vô tội bị nhốt ngoài cửa quá lâu, thế nên chỉ có thể để Đới Tình Nhược ra mở cửa trước.
Khi hắn mở cửa ra, đúng như dự đoán, phía sau cánh cửa có người quay phim đang đứng. Nhưng người đó lại nép sang một bên, còn đứng ngay chính giữa lại là một kẻ có phần xui xẻo, Bạch Trà.
Khoảnh khắc cánh cửa phòng học mở ra, Bạch Trà gần như đứng không vững vì bị luồng pheromone Alpha mãnh liệt tràn ra từ trong phòng tác động, thiếu chút nữa còn tưởng rằng hai người vừa mới làm gì đó ngay tại đây.
Hơn nữa, nếu trí nhớ của cậu không nhầm, vòng ức chế trên cổ Đới Tình Nhược trước đó đã nằm trên cổ Quý Vân Vũ.
Nụ cười dịu dàng trên mặt Bạch Trà thoáng vặn vẹo trong chớp mắt, nhưng rất nhanh đã được điều chỉnh lại như cũ.
Ban đầu, cậu vốn định tìm Quý Vân Vũ vì có thứ muốn đưa cho anh. Nhưng khi thấy Đới Tình Nhược đứng một mình trước mặt mình, rồi lại nghĩ đến tính cách của Quý Vân Vũ tuyệt đối sẽ không chịu nghe cậu nói tử tế, Bạch Trà đột nhiên đổi ý.
"Vừa hay, nhân lúc anh hai chưa ra đây, tôi muốn mời cậu trước." Bạch Trà nở một nụ cười lịch sự, nhưng hoàn toàn không dùng kính ngữ. "Sau khi ghi hình xong, tôi muốn tìm một chỗ để nói chuyện riêng với cậu."
Kết hôn đã lâu, cả hai vô thức chịu ảnh hưởng từ đối phương. Ví như biểu cảm cười nhạo đầy khinh miệt của Đới Tình Nhược lúc này chẳng khác gì Quý Vân Vũ.
"Cậu không cần vội từ chối tôi như thế." Bạch Trà cười đầy ẩn ý. "Trùng hợp lắm, cách đây không lâu, tôi đã mua được một cuốn album khá đặc biệt từ một nhiếp ảnh gia nghèo khó họ Đới nào đó."
Nụ cười trên mặt Đới Tình Nhược lập tức biến mất, hắn trở nên vô cảm, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua Bạch Trà từ trên xuống dưới, quan sát tỉ mỉ từng chút một. Pheromone vẫn còn vương vấn trong không khí khẽ dao động vì cảm xúc của hắn, khiến Bạch Trà suýt nữa quỳ xuống ngay trước mặt mọi người.
"Được thôi." Đới Tình Nhược bỗng nở một nụ cười còn ngọt ngào mê hoặc hơn cả Bạch Trà. "Vừa hay, tôi cũng có vài chuyện muốn nói đàng hoàng với cậu."