Hướng Dẫn Aa Yêu Đương Sau Khi Kết Hôn

Chương 31

"Lão già đó ra tù rồi à?" Quý Vân Vũ nhíu mày nhìn người đàn ông kia. "Ra khi nào thế? Sao lại có mặt ở đây?"

"Không rõ lắm." Đới Tình Nhược cũng không chủ động để ý đến hành tung của người đó. "Chắc mới đây thôi."

Quý Vân Vũ mím môi. "Tám năm vẫn ngắn quá."

"Cũng tạm, ít nhất nhốt được một thời gian." Đới Tình Nhược chẳng mấy bận tâm. "Chỉ là xuất hiện trước mắt vẫn thấy ghê tởm."

"Bạch Trà dùng chuyện này để uy hiếp cậu à?" Sắc mặt Quý Vân Vũ càng trở nên khó coi.

"Gần như thế." Đới Tình Nhược ba phải, gì cũng đáp được. "Cơ mà cậu ta đưa được người đến tận buổi tiệc này thì đúng là tôi không ngờ tới. Xem ra để chọc tức tôi, cậu ta cũng tốn không ít công sức."

Giữa lúc hai người trò chuyện, một nhân viên phục vụ tiến đến gần, trên tay bưng hai ly champagne.

Trong một buổi tiệc như thế này, nếu trên tay không cầm ly rượu hay đồ uống gì thì quả thực có chút lạc lõng. Nhận thấy nhân viên phục vụ tiến lại gần, Quý Vân Vũ cũng không tránh ra ngay mà vươn tay định cầm lấy một ly champagne trên khay để tùy tiện ứng phó.

Nhưng nhân viên phục vụ bỗng lảo đảo, suýt nữa ngã nhào về phía Quý Vân Vũ. Đới Tình Nhược phản ứng nhanh nhạy, bước lên trước một bước, một tay giữ vững khay champagne, tay còn lại đỡ lấy người phục vụ đang mất thăng bằng.

"Cẩn thận một chút." Giọng hắn thậm chí còn mang theo ý cười trấn an. "Ngay cả chuyện nhỏ như này cũng làm không xong, sau này khó tìm việc lắm đấy."

Nhân viên phục vụ sau khi đứng vững liền ngước nhìn Đới Tình Nhược. Trên mặt hắn tuy mang nụ cười ôn hòa, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, tàn nhẫn đến đáng sợ. Người kia bỗng rùng mình, lập tức cúi đầu liên tục xin lỗi. "Thật xin lỗi, thật xin lỗi hai vị! Tôi chỉ nhất thời hồ đồ, bây giờ tôi đã nghĩ thông suốt rồi! Tôi xin chân thành hối lỗi vì hành động mạo phạm vừa rồi, chỉ vì một chút tham vọng quyền thế mà lỡ làm chuyện không nên! Tôi sẽ không bao giờ lặp lại nữa!"

Nhìn thái độ xin lỗi kịch liệt này, lời châm chọc của Quý Vân Vũ còn chưa kịp nói ra đã bị chặn lại trong cổ họng. Cuối cùng, anh chỉ có thể khô khan đáp: "Thôi, sau này chú ý một chút. Đi đi."

Nhân viên phục vụ lại cúi gập người thật sâu, sau đó vội vàng chạy đi mất.

Quý Vân Vũ nhìn theo bóng lưng nhân viên phục vụ chạy đi, trong lòng thấy hơi cảm giác kỳ lạ, nhưng nhất thời không thể nghĩ ra vấn đề nằm ở đâu. Cuối cùng, anh đành tạm gác chuyện này sang một bên, rồi quay sang nhìn Đới Tình Nhược, người vừa kịp thời kéo anh ra phía sau. "Phản ứng của cậu cũng nhanh đấy."

Nội dung câu nói giống như châm chọc, nhưng giọng điệu của Quý Vân Vũ lại rất chân thành.

"Bởi vì ngay từ đầu tôi đã chú ý rồi mà." Đới Tình Nhược đặt khay champagne sang một bên, sau đó quay lại nhìn anh, khóe môi cong cong đầy ý cười. "Dù sao tôi cũng không muốn để mình và người yêu rơi vào mấy tình huống máu chó trong tiểu thuyết tổng tài ba xu đâu."

"Cậu cũng đọc mấy thứ đó à?" Quý Vân Vũ cảm thấy có chút kỳ lạ.

"Thỉnh thoảng xem thôi, dù sao hình tượng của cậu cũng rất hợp với kiểu nhân vật đó." Đới Tình Nhược nhận xét. "Khác cái là cậu không bị đau dạ dày."

"Lúc nào tôi chẳng chú trọng chuyện ăn uống." Quý Vân Vũ có chút tự hào về việc này. "Những tình tiết máu chó trong tiểu thuyết đó chắc chắn không thể xảy ra ngoài đời thực đâu."

Đới Tình Nhược không vạch trần việc Quý Vân Vũ đang ngầm thừa nhận mình cũng từng đọc mấy cuốn tiểu thuyết như vậy. Hắn có vẻ rất hứng thú, đưa mắt quan sát xung quanh một lượt rồi hỏi: "Đây là lần đầu tiên tôi đến đây cùng cậu. Trước kia cậu ở phòng nào?"

"Lầu ba." Quý Vân Vũ không mấy hứng thú với chủ đề này, nhưng việc đưa người yêu quay lại nơi mình lớn lên khiến cảm xúc của anh đối với nơi này trở nên tích cực hơn đôi chút, vì thế anh cũng sẵn lòng nói chuyện nhiều hơn. "Tầng một chủ yếu là sảnh tiệc và phòng giải trí, tầng hai là phòng khách và phòng trà, còn khu nghỉ ngơi và phòng ngủ ở đều nằm trên tầng ba."

"Tầng ba có một phòng ngủ chính ở trung tâm. Để giữ thể diện cho cuộc liên hôn và tránh điều tiếng, trước khi Bạch Trà được đón vào đây, mẹ tôi và Quý Nhạc Đình đã ở đó. Về sau, có lẽ vì bù đắp hoặc đơn giản là cãi không lại mẹ tôi, Quý Nhạc Đình đã chuyển sang phòng ngủ phụ, còn mẹ tôi độc chiếm phòng chính."

"Sau này, khi Bạch Trà đến, tôi với cậu ta ghét nhau như chó với mèo. Tôi yêu cầu phòng của cậu ta phải cách xa tôi nhất có thể. Chuyện này cũng không quá to tát nên tôi có thể quyết định được. Cuối cùng, cả hai đều phải chuyển đi, cậu ta bị đẩy sang gian phòng tận cùng hành lang bên phải, còn tôi thì sang bên trái."

Đới Tình Nhược gật đầu, lướt qua bố cục căn nhà trong đầu. Bỗng nhiên, hắn nhìn xuống phía dưới, khẽ nhíu mày. "Lão ta định làm gì thế?"

Đột nhiên bị đổi chủ đề, không khí cũng trở nên nghiêm túc làm Quý Vân Vũ sững người một chút. Anh nhìn theo ánh mắt Đới Tình Nhược, thấy ngay cha hắn khi nãy còn đang ngồi uống rượu trong góc, giờ đã không còn yên vị nữa. Gã đang lén lút nhìn xung quanh, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó, hoặc ai đó.

"Để tôi qua xem thử." Đới Tình Nhược mở miệng, giọng nói không giấu nổi sự chán ghét.

"Để tôi đi." Quý Vân Vũ đặt tay lên vai hắn, sắc mặt cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. "Cậu đừng tiếp xúc với lão. Tôi qua đó là được."

Đới Tình Nhược mím môi, dường như đang do dự. Đến khi chạm phải ánh mắt kiên định của Quý Vân Vũ, hắn mới miễn cưỡng đồng ý. "Vậy được. Cậu cẩn thận một chút, coi chừng lão ta chó cùng rứt giậu."

Quý Vân Vũ gật đầu, xoay người đi xuống lầu.

Đợi đến khi bóng dáng anh hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, vẻ mặt chán ghét và thiếu kiên nhẫn của Đới Tình Nhược cũng lập tức tan biến. Thay vào đó, khuôn mặt hắn toát lên vẻ lạnh lùng hờ hững. Hắn chậm rãi mở một tờ giấy ra.

Tờ giấy này là thứ hắn lấy được từ tay áo của nhân viên phục vụ khi đỡ lấy người đó. Đới Tình Nhược không hề che giấu, cố ý để đối phương nhận ra hành động của mình, tựa như một lời cảnh cáo.

Nhân viên kia cũng rất thông minh. Sau khi nhận ra lời cảnh cáo của Đới Tình Nhược, y lập tức bịa ra một lý do thoái thác tuy sơ hở nhưng cũng tạm hợp lý, giúp di dời sự chú ý của Quý Vân Vũ.

Đới Tình Nhược chắc chắn rằng khi đối phương quay lại gặp người đã sai y đưa tờ giấy này, y sẽ biết phải nói gì.

Hắn mở tờ giấy được gấp gọn ra, không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy cái tên "Bạch Trà" ở góc ký tên. Sau đó hắn mới lướt mắt đọc nội dung bên trong:

"Anh Vân Vũ, em có chút chuyện liên quan đến anh Đới muốn nói với anh. Nếu anh muốn nghe, hãy đến phòng em tìm em."

Đi kèm với tờ giấy là một bức ảnh cũ kỹ đã ngả màu theo thời gian.

Bức ảnh chụp một bé trai trông khoảng sáu, bảy tuổi, co rúm trong góc, tay chân bị trói chặt bằng dây thừng. Mái tóc hơi dài quá so với một bé trai, rối tung bù xù. Đôi mắt bé hoảng sợ nhìn về phía ống kính, tựa như mèo con bị nhốt trong chiếc rương chật hẹp, chỉ có thể bất lực cuộn tròn cơ thể.

Bức ảnh có ánh sáng và bố cục rất chuyên nghiệp, thậm chí còn tạo ra một cảm giác đẹp đẽ méo mó. Nó không chỉ thể hiện gu thẩm mỹ của nhiếp ảnh gia mà còn bộc lộ sự bi.ến th.ái b.ệ.nh h.oạ.n của kẻ chụp hình.

Đới Tình Nhược nhìn bé trai chật vật bất lực trong bức ảnh ba giây, hờ hững buông một câu "Xấu quá". Sau đó, hắn vo tấm ảnh thành một cục, ném vào thùng rác gần đó.

Không đi theo hướng của Quý Vân Vũ, hắn bước lên cầu thang dẫn đến tầng ba, khóe môi hơi nhếch lên, nở nụ cười trào phúng.

Đới Tình Nhược cảm thấy cả người Bạch Trà tỏa ra một sự châm biếm tràn đầy hài hước.

Bạch Trà rõ ràng khinh thường và không chấp nhận mối quan hệ giữa hắn và Quý Vân Vũ, thậm chí còn chẳng tin rằng Quý Vân Vũ thật sự thích hắn. Thế nhưng, đến lúc cần dụ dỗ Quý Vân Vũ, Bạch Trà chọn cách lợi dụng chính thứ tình cảm mà cậu ta xem thường.

Đới Tình Nhược ung dung đẩy cánh cửa phòng ở cuối hành lang bên phải trên tầng ba.

Hệ thống khóa cửa thông minh nhận diện sự xuất hiện của hắn, cánh cửa tự động đóng lại và khoá chặt sau khi hắn bước vào.

Đới Tình Nhược khịt khịt mũi, có thể ngửi thấy rõ ràng pheromone Omega hương trà xanh nồng đậm trong không khí. Hòa lẫn trong đó mùi thuốc k.í.ch d.ục chuyên biệt dành cho Alpha.

"Cậu đúng là chịu bỏ vốn liếng cho vụ này thật." Đới Tình Nhược vẫn giữ dáng vẻ điềm nhiên và trầm ổn. "Loại thuốc cấm này không hề rẻ đâu."

Muốn có được thứ này, không chỉ cần tiền mà còn phải vận dụng không ít mối quan hệ.

"Sao lại là anh?!" Bạch Trà vốn đang mang vẻ mặt x.uâ.n t.ình, quần áo xộc xệch, lập tức tái nhợt khi nhìn thấy Đới Tình Nhược. "Nhân viên phục vụ kia rõ ràng..."

"Rõ ràng đã nói với cậu rằng tờ giấy đã đưa thành công đến tay Vân Vũ." Đới Tình Nhược khẽ cười. "Đúng không?"

Nhìn Alpha trước mặt nở nụ cười nguy hiểm, Bạch Trà còn gì mà không hiểu nữa? Cậu lập tức nhận ra kế hoạch đã lệch hướng. Nhưng vì muốn đảm bảo kế hoạch được tiến hành trót lọt, cậu đã cố ý chỉnh lại cài đặt khóa cửa, chỉ khi cậu dùng vân tay mở khóa, cánh cửa mới có thể mở ra.

Bạch Trà đã lên kế hoạch rất kỹ cho hôm nay. Theo dự tính của cậu, Quý Vân Vũ có thể sẽ đến, để kế hoạch diễn ra thuận lợi. Nếu không đến, anh cũng sẽ liên hệ cậu bằng cách khác, khi đó cậu có thể tiến hành sắp xếp phương án dự phòng. Nhưng dù thế nào đi nữa, sự xuất hiện của Đới Tình Nhược hoàn toàn nằm ngoài mọi kịch bản mà cậu đã tính toán.

Cảm giác bất an dâng trào đến cực điểm, Bạch Trà không thể tiếp tục suy nghĩ gì thêm, lập tức lao đến để mở cửa phòng.

Nhưng cậu còn chưa chạy được hai bước, trước mắt đã tối sầm, bị Đới Tình Nhược túm tóc, thô bạo ấn cả người xuống sàn.

"Anh, anh muốn làm gì?" Bạch Trà gắng gượng giữ bình tĩnh đến cùng. "Chỉ cần anh và tôi xảy ra quan hệ, dù anh có nói tôi chuốc thuốc anh, anh Vân Vũ chắc chắn cũng sẽ không duy trì quan hệ với anh nữa."

"Phụt." Đới Tình Nhược bật cười khinh bỉ. "Cậu xứng ư?"

Không muốn phí lời với Bạch Trà thêm nữa, hắn chỉ nhẹ giọng hỏi: "Cậu chưa từng bị đánh bao giờ à?"

"Anh muốn đánh tôi?!" Bạch Trà không thể tin nổi, kinh hoàng trợn mắt. "Anh điên rồi sao? Alpha ra tay với Omega là trọng tội đấy!"

"Bình thường thì đúng là như vậy." Đới Tình Nhược gật đầu tỏ vẻ tán thành.

"Nhưng mà," Hắn hơi cúi xuống, giọng điệu có vẻ như rất kiên nhẫn. "Chẳng phải chính cậu đã tự tay đưa ra lý do hợp lý để tôi vô tội thoát thân rồi sao?"

Bình Luận (0)
Comment