Lại nói, chương trình tạp kỹ Tận Cùng Nhân Tâm cũng xem như số phận trắc trở. Sau hai tập phát sóng bùng nổ, vốn dĩ mọi thứ đang trên đà phát triển thuận lợi, kết quả lại đột ngột xảy ra chuyện với ba vị khách mời quan trọng, mà đây còn là một vụ án hình sự, khiến cả ekip chương trình chết lặng.
Khi mời Đới Tình Nhược và Quý Vân Vũ tham gia, tổ chương trình đã chuẩn bị tâm lý cho khả năng xuất hiện những tình tiết hào môn tranh đấu. Nhưng họ hoàn toàn không ngờ rằng lại được chứng kiến một cốt truyện cẩu huyết hoành tráng đến vậy.
Cuối cùng, tổ chương trình phải vội vàng cắt giảm nội dung trước đó, che mờ mọi cảnh quay có liên quan đến Bạch Trà, và tạm dừng ghi hình một thời gian.
May mắn là Bạch Trà chỉ tham gia hai tập, thời lượng xuất hiện không nhiều cũng chẳng mấy ấn tượng, nên lượng công việc cần chỉnh sửa cũng không lớn như tưởng tượng. Tổ chương trình tăng ca vài ngày, cuối cùng vẫn thành công hoàn tất tất cả công đoạn cần thiết.
Sau khi chỉnh sửa, biên tập lại những tập trước và phần hậu kỳ, dưới áp lực từ tiền vi phạm hợp đồng, tổ chương trình thậm chí không kịp nghỉ ngơi hai ngày đã phải vội vã bắt tay vào việc ghi hình tập ba.
Trước ngày quay, đạo diễn còn rất có tâm gửi tin nhắn hỏi ý kiến Quý Vân Vũ, nhưng lúc đó anh đang bị mùi hoa hồng nồng đậm xâm lấn đến mức đầu óc mơ hồ, trong lúc vội vàng liền đáp lại một câu tuỳ.
Cũng vì vậy, tận khi đến trường quay, Quý Vân Vũ mới cùng mọi người biết được địa điểm và chủ đề lần này.
Nhìn toà biệt thự mang phong cách châu Âu, u ám trầm mặc chẳng khác nào nhà cũ của nhà họ Quý trước mặt, Quý Vân Vũ đột nhiên cảm thấy không khoẻ.
"Đây không chỉ đơn giản là một tòa biệt thự..." Tổng đạo diễn tươi cười rạng rỡ, thao thao bất tuyệt giới thiệu về lịch sử của nơi này.
Tóm gọn lại nội dung ông nói: tòa biệt thự này có giá trị xây dựng xa hoa, lịch sử lâu đời, từng xảy ra án giết người, thậm chí còn có tin đồn ma ám.
Một thiết lập cực kỳ điển hình trong phim kinh dị.
"Để không lãng phí địa điểm mà chúng tôi đã rất vất vả mới thuê được, đồng thời tăng thêm tính thú vị cho chương trình," Nụ cười trên mặt tổng đạo diễn dần dần đầy xấu xa. "Lần này chúng tôi còn thêm vào một số yếu tố trốn thoát khỏi mật thất."
"Mọi người cứ yên tâm, trốn thoát khỏi mật thất không phải chủ đề chính của chương trình, nên độ khó cũng không cao, chỉ là để tăng thêm bầu không khí cho chương trình mà thôi." Phó đạo diễn bên cạnh bổ sung.
Nghe đến đây, Đới Tình Nhược liếc mắt nhìn tòa biệt thự chìm trong bóng tối, nhíu mày "Chậc" một tiếng.
Quý Vân Vũ đứng kế bên cũng nhíu mày. Anh có chút hối hận vì lúc đó không trả lời cẩn thận tin nhắn của đạo diễn. Nhưng mà, với tình huống khi đó, anh quả thực không còn tinh lực...
Đến cũng đã đến, không thể bỏ quay giữa chừng rồi rời đi. Quý Vân Vũ nắm lấy cổ tay Đới Tình Nhược, thấp giọng trấn an: "Mấy trò trốn thoát khỏi mật thất này chắc là kích hoạt ngẫu nhiên thôi, chúng ta hành động cùng nhau, cậu sẽ không gặp chuyện gì đâu."
"Suỵt." Đới Tình Nhược ấn nhẹ lên môi Quý Vân Vũ, giọng điệu nghiêm túc: "Mấy lời này đợi đến khi chúng ta ra ngoài rồi hẵng nói, được không?"
Thấy Đới Tình Nhược vẫn còn tâm trạng đùa giỡn, Quý Vân Vũ cũng yên tâm phần nào. Cả hai cùng bước lên phía trước, rút thăm thân phận nhân vật.
Lần này thời gian khá gấp, hơn nữa số lượng khách mời cũng đủ nhiều, nên tổ chương trình không tìm người mới để thay thế vị trí của Bạch Trà. Vì thế, dàn khách mời vẫn là những gương mặt cũ, chỉ thiếu đi một người.
Những người ở đây ít nhiều đều biết chuyện đã xảy ra trước đó, nhưng ai cũng rất thức thời mà không nhắc đến, chỉ lặng lẽ rút thăm thân phận như thường, thuận tiện trêu ghẹo vài câu.
Sự thật chứng minh, trong bất kỳ tình huống nào cũng không thể tùy tiện lập flag (*).
(*): Ngôn ngữ internet ở Trung Quốc, ý chỉ việc hùng hồn nói trước chuyện gì đó, nhưng kết quả lại ngược với mong đợi, có nghĩa tương tự như "nói trước bước không qua."
Đặc biệt là khi Đới Tình Nhược và Quý Vân Vũ cùng nhau bước lên lầu, Đới Tình Nhược vừa giẫm lên một bậc thang liền biến mất ngay trước mắt khiến Quý Vân Vũ càng khắc sâu nhận thức này.
Phải biết rằng, để tránh giẫm phải cái bẫy mật thất mà tổ đạo diễn sắp đặt ngẫu nhiên, hai người đã cực kỳ cẩn thận khi tìm kiếm manh mối.
Họ tránh mọi bức tranh treo trên tường, tránh chiếc đàn piano có khả năng tự động chơi nhạc, tránh cả tủ quần áo, thậm chí còn tránh xa những cánh cửa phòng có vẻ chật hẹp. Thế mà, chỉ đơn giản bước lên cầu thang cũng có thể kích hoạt mật thất?
Tổ đạo diễn có phải đang cố tình chọn một kẻ xui xẻo để chơi trò trốn thoát khỏi mật thất của họ hay không?!
Bất ngờ bị kéo vào mật thất, Đới Tình Nhược bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo. Ai bảo hắn lại là người bước lên bậc thang trước chứ?
Mật thất này trông bình thường đến mức khó tin, giống như một căn phòng ngủ đơn giản, dường như là phòng dành riêng cho người hầu trong biệt thự.
Nhưng trong cái bố cục đơn sơ, bình thường ấy lại ẩn chứa những chi tiết khiến người ta vừa nhìn đã phải kinh hồn bạt vía.
Ví dụ như ánh đèn chập chờn lúc sáng lúc tối, những vết máu đọng lại trên tường, dấu vết chém bằng dao rìu rải rác khắp nơi: trên sàn, trên tường, thậm chí cả trên giường. Còn có cả những góc tối âm u, xiềng xích hoen rỉ.
Tình huống tổng thể thực ra vẫn đỡ hơn so với những gì Đới Tình Nhược đã tưởng tượng.
Nhưng ngay khi hắn vừa nghĩ vậy, ánh đèn chập chờn như thể cảm nhận được sự hiện diện của con người trong phòng, đột ngột vụt tắt. Căn phòng vốn đã không có lấy một khe hở để lọt ánh sáng, trong nháy mắt chìm vào bóng tối tuyệt đối.
Khoảnh khắc bóng tối bao trùm, hơi thở của Đới Tình Nhược cứng lại, tim đập tăng tốc mất kiểm soát. Đôi tay hắn, không, phải nói là cả người hắn, đều không tự chủ được mà run lên.
Bóng tối trong nháy mắt như hóa thành từng đợt sóng dữ nhấn chìm mũi miệng Đới Tình Nhược, quấn chặt quanh cổ hắn như xiềng xích vô hình, khiến đầu óc hắn trở nên trống rỗng, khó có thể hành động.
Dù cảm giác lúc này vô cùng khó chịu, Đới Tình Nhược vẫn cố gắng kìm nén bản thân không tìm một góc để co rúm lại. Hắn kiên trì lần mò đến bên tường, chống tay lên bề mặt lạnh lẽo, nỗ lực điều chỉnh hơi thở để tránh rơi vào tình trạng hô hấp tăng cao do lo âu quá độ.
Sau khi miễn cưỡng ổn định được một chút, hắn buộc mình phải giữ vững tinh thần, tiếp tục tìm kiếm manh mối trong căn phòng.
Không sao cả. Đây chỉ là một buổi ghi hình chương trình tạp kỹ...
Không sao cả. Tên cặn bã đó sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời mình nữa...
Không sao cả. Mình đã trưởng thành rồi...
Dù không ngừng tự trấn an bản thân, trạng thái của Đới Tình Nhược vẫn chẳng hề khá lên. Bóng tối, sự theo dõi, không gian chật hẹp, tất cả cùng lúc kích hoạt nỗi sợ hãi đã ăn sâu vào tiềm thức hắn, phản ứng PTSD mãnh liệt.
Không sao cả, Quý Vân Vũ sẽ nhanh chóng đến thôi...
Nghĩ đến người đó, tinh thần vốn gần như chạm đến cực hạn của Đới Tình Nhược bỗng dịu lại đôi chút. Hắn có thêm chút sức lực để tiếp tục tìm kiếm manh mối.
Thực ra, Đới Tình Nhược không nhất thiết phải điều tra manh mối cho bằng được, hắn chỉ đang tìm cho mình một việc gì đó để làm, phân tán sự chú ý, tránh để cảm xúc lo âu và bất lực càng lúc càng dâng trào.
Bóng tối tĩnh lặng luôn khiến con người dễ dàng mất đi cảm giác về thời gian. Có lẽ đèn vừa tắt chưa đến ba đến năm phút, nhưng đối với Đới Tình Nhược, thời gian như thể đã trôi qua nửa thế kỷ.
Trong khoảng thời gian mơ hồ ấy, phương pháp phân tán sự chú ý bằng cách tìm kiếm manh mối đã không còn tác dụng.
Đới Tình Nhược dừng việc tìm kiếm vô ích, đưa tay lên gần chóp mũi. Trước đó, Quý Vân Vũ từng nắm lấy cổ tay hắn, trên đó vẫn còn vương lại chút pheromone của anh.
Hắn cúi đầu, cố gắng ngửi lấy hương hoa sơn trà còn sót lại.
"Cộc cộc cộc."
Tiếng gõ cửa trầm đục đột ngột vang lên trong bóng tối.
Đới Tình Nhược phản ứng có phần chậm chạp, mãi đến khi âm thanh ấy lặp lại lần thứ hai với nhịp điệu đều đặn, hắn mới ý thức được rằng đó không phải ảo giác.
Hắn cẩn thận lắng nghe một lúc, xác nhận rằng người bên ngoài vẫn đang tiếp tục gõ với quy luật không đổi. Đối chiếu với bố cục căn phòng mà hắn đã ghi nhớ trước khi đèn tắt, Đới Tình Nhược nhanh chóng xác định được hướng phát ra âm thanh.
Chính là vị trí có vết máu dày đặc nhất trên tường mà hắn đã nhìn thấy trước đó.
Đới Tình Nhược lập tức bước nhanh tới đó, như thể đột nhiên lại có thêm sức lực, hắn giơ tay, gập ngón lại, dùng cùng một nhịp điệu để gõ trả lời.
Tiếng gõ ngoài cửa ngừng lại trong chốc lát, rồi rất nhanh lại vang lên lần nữa. Lần này, lực gõ mạnh hơn, đồng thời nhịp điệu cũng rõ ràng hơn, mang theo tiết tấu có quy luật.
Đới Tình Nhược tập trung tinh thần lắng nghe, rồi nhận ra Quý Vân Vũ đang gõ mã Morse. Giải mã ra, chỉ có một từ đơn giản——
"Tránh ra."
Ngoài cửa, sau khi nhận được hồi đáp, Quý Vân Vũ khẽ thở phào nhẹ nhõm. Anh đã tìm đúng chỗ, vậy là tốt rồi.
Về những bóng ma tuổi thơ và PTSD của Đới Tình Nhược, dù không thể nói là hiểu rõ như lòng bàn tay, nhưng Quý Vân Vũ vẫn nắm được đại khái. Anh biết rõ những không gian chật hẹp, tối tăm có ảnh hưởng thế nào đến Đới Tình Nhược. Anh tuyệt đối sẽ không để hắn chịu đựng một mình quá lâu trong hoàn cảnh như vậy.
Ngay khi Đới Tình Nhược vừa rơi vào mật thất, Quý Vân Vũ đã lập tức dùng thiết bị ghi âm mà tổ chương trình phát để liên hệ với họ.
Nhưng tình huống lần này khác với lần trước. Tổ chương trình chủ yếu thu hình qua camera giám sát trong biệt thự, không có nhân viên quay phim theo sát, đồng nghĩa với việc các khách mời cũng không thể trực tiếp liên lạc với họ.
Thời gian cấp bách, Quý Vân Vũ không chần chừ đứng đó chờ đợi mà lập tức hành động.
Trước khi lên lầu, Quý Vân Vũ đã quan sát hình dạng của cầu thang. Cầu thang lộ ra bên ngoài, bên cạnh là một bức tường bình thường, trên tường cũng không có bất kỳ khe hở nào, chứng tỏ cơ quan ngầm không nằm ở đó.
Không phí thời gian suy nghĩ nhiều, Quý Vân Vũ nhanh chóng đi vào căn phòng cạnh cầu thang. Sau khi mở chiếc tủ quần áo áp sát tường, đúng như dự đoán, anh phát hiện ra một cánh cửa bí mật phía sau.
Dựa vào âm thanh phản hồi từ bên trong, Quý Vân Vũ xác nhận mình đã tìm đúng chỗ liền khẽ thở phào. Sau đó, anh lập tức kiểm tra ổ khóa và không ngạc nhiên khi thấy nó đã bị khóa chặt.
Chỉ suy nghĩ chưa đầy nửa giây, anh gõ cửa ra hiệu để Đới Tình Nhược lùi khỏi lối vào, rồi ngay lập tức nhấc chân, tung một cú đá.
Sức mạnh của một Alpha cực phẩm không chỉ là lời nói suông, huống hồ cánh cửa ngầm này vốn không quá dày nặng. Quý Vân Vũ chỉ mất ba cú đá đã mạnh mẽ phá tung cánh cửa.
Chào đón anh là một cái ôm gần như muốn khảm anh vào tận xương tủy của người yêu.
Quý Vân Vũ cũng ôm lại, không dùng quá nhiều lực nhưng vẫn đủ kiên định, vững vàng đón lấy người yêu đang hơi chật vật.
"Cảm ơn cậu đã đến cứu tôi." Giọng Đới Tình Nhược vẫn còn chút gấp gáp vì hồi hộp, nhưng rõ ràng trạng thái tinh thần đã tốt hơn nhiều. Giờ đây, hắn thậm chí còn đủ sức đùa giỡn. "Đúng là không gì làm khó được quốc vương bệ hạ của tôi."