Hướng Dẫn Aa Yêu Đương Sau Khi Kết Hôn

Chương 38

Dưới sự giám sát chặt chẽ suốt bao năm qua của người cha bi.ến th.ái, Đới Tình Nhược dù ở trường học hay trong giới thời trang, hẳn là không có bất kỳ ai thân thiết đến mức có thể nhanh chóng nhận ra hắn mất tích.

Thế nhưng, Quý Vân Vũ lại phát hiện Đới Tình Nhược mất tích trong thời gian ngắn nhất.

Không phải do thần giao cách cảm hay lý do cao siêu gì, cũng chẳng phải vì giữa họ có một thỏa thuận đặc biệt. Chỉ đơn giản là vì họ là kẻ thù không đội trời chung luôn thông báo lịch trình cho nhau.

Phải, kẻ thù không đội trời chung.

Là cái kiểu đối thủ chuyên làm bẽ mặt nhau bằng cách tự tay làm một chiếc bánh kem nhỏ để hạ nhục đối phương, hay cố tình tặng trang sức đắt tiền như một cách trêu tức.

Và để đảm bảo rằng kẻ thù phải luôn bị bẽ mặt, họ thậm chí còn chủ động báo lịch trình cho đối phương biết.

Chính vì Đới Tình Nhược rõ ràng đã báo trước thời gian quay chụp, xác định ngày nào trở về, nhưng sau đó lại không hề gửi bất cứ thông tin nào về việc thay đổi lịch trình, nên ngay lập tức, Quý Vân Vũ nhận ra có điều bất thường.

Lúc ấy thậm chí còn chưa đến 24 giờ để có thể báo cảnh sát về vụ mất tích.

Quý Vân Vũ làm đúng theo quy trình quen thuộc, tự xin nghỉ, sau đó đến địa điểm quay chụp mà Đới Tình Nhược đã nhắc đến, tiến hành điều tra. Khi thành công tìm được manh mối, anh lập tức liên hệ với mẹ mình.

Đây là lần đầu tiên Quý Vân Vũ thực sự chủ động nhờ mẹ giúp đỡ. Anh thỉnh cầu bà cho anh mượn một số vệ sĩ và chuyên gia điều tra để có thể giải cứu Đới Tình Nhược thành công.

Đối với bà An, yêu cầu này chẳng khác gì chuyện cỏn con. Bà vẫn luôn có chút tình thương người mẹ dành cho Quý Vân Vũ, và nếu đó là điều không khiến bà khó xử, bà chưa từng từ chối bất cứ yêu cầu nào của anh. Bà cũng không quan tâm Quý Vân Vũ cần mấy người đó làm gì, dứt khoát trợ giúp anh.

Thế là, Quý Vân Vũ trực tiếp dẫn theo nhóm vệ sĩ được huấn luyện bài bản, mạnh mẽ xông thẳng vào nhà Đới Tình Nhược, tìm đến căn phòng tối kia và giải cứu hắn ra ngoài.

Dù lúc này Đới Tình Nhược đã trưởng thành, nhưng hành động của Quý Vân Vũ quá mức cương quyết và bất ngờ, khiến cha hắn không kịp trở tay. Những bằng chứng ngược đãi trước đó cũng không kịp xóa, và với mức độ bạo hành đối với trẻ vị thành niên, gã ta đã đủ điều kiện để bị kết án.

Sau đó, bà An còn tiện thể giúp Quý Vân Vũ thu dọn hậu quả, biến việc xông vào nhà riêng từ chuyện lớn thành chuyện nhỏ, từ chuyện nhỏ thành không có gì cả. Đồng thời, bà cũng thuê luật sư giúp Đới Tình Nhược, thuận tiện góp thêm một viên gạch để cha hắn nhận bản án thích đáng.

Đáng tiếc là, cha Đới Tình Nhược rốt cuộc không gây ra tổn thương vĩnh viễn lên cơ thể hắn, nên dù có bị kết án, gã ta cũng chỉ bị tuyên phạt hơn bảy năm tù.

Với kết quả này, cả Đới Tình Nhược lẫn Quý Vân Vũ đều không quá hài lòng, nhưng chí ít lần đó gã không hưởng án treo.

Rất khó để diễn tả tâm trạng của Đới Tình Nhược khi nhìn thấy Quý Vân Vũ dẫn người đạp tung cánh cửa phòng tối. Hắn chỉ biết hành động đầu tiên của mình là ném ngay mảnh thủy tinh vỡ đã lén giấu ở góc khuất camera. Hơn nữa, dù toàn thân hắn vẫn còn run rẩy do phản ứng s.inh l.ý, hắn vẫn theo bản năng mà tìm góc xuất hiện trước cửa sao cho đẹp nhất.

Quý Vân Vũ xuất hiện, tựa như một luồng sáng mạnh mẽ, xuyên qua mọi rào cản, chiếu rọi vào thế giới của Đới Tình Nhược.

Mọi thứ khi ấy, giống hệt như một câu chuyện cổ tích:

Vương tử cứu công chúa khỏi tòa tháp tăm tối.

Anh đưa công chúa đến nhân gian, cũng mang đến cho nàng ánh mặt trời, sương sớm và hoa tươi.

Vì thế, giống như kết cục trong mọi câu chuyện cổ tích, vương tử và công chúa hạnh phúc bên nhau.

Năm tháng đổi thay, công chúa từng bị giam trong tòa tháp nay đã trở thành một lãng tử tự do, hơn nữa còn có thể mang ánh mặt trời và hoa tươi đến cho vương tử.

Vương tử ngày xưa còn phải mượn sức hoàng hậu nay đã đăng cơ, trở thành quốc vương. Lãnh thổ dưới quyền anh đủ rộng lớn để đảm bảo rằng công chúa có thể tự do rong chơi.

Đới Tình Nhược khi tán tỉnh người khác luôn dùng những cách xưng hô kỳ lạ không bao giờ cạn, như thể lúc nào cũng bất cần mà buông lời bông đùa. Nhưng thực ra, những xưng hô hắn chọn hầu như đều xuất phát từ nội tâm.

Hắn thực sự xem Quý Vân Vũ là một bệ hạ không gì không làm được.

Chỉ là, ngay cả vị quốc vương vạn năng ấy thỉnh thoảng cũng sẽ vướng phải chút rối rắm. Đới Tình Nhược nhìn chằm chằm vào hàng mày vẫn chưa hoàn toàn giãn ra của Quý Vân Vũ.

"Vẫn không thoải mái à?" Quý Vân Vũ nhận ra ánh mắt của Đới Tình Nhược. Dù đang lái xe không thể quay đầu nhìn lại, giọng điệu anh vẫn ôn hòa, mang theo sự trấn an. "Cậu dựa vào cửa sổ xe ngủ một lát đi? Tới khách sạn tôi sẽ gọi cậu dậy."

"Chứng sợ bị giam cầm của tôi không nghiêm trọng đến vậy đâu." Đới Tình Nhược lắc đầu. "Tôi chỉ muốn biết, cậu định giận dỗi tôi đến bao giờ?"

Ánh mắt Quý Vân Vũ thoáng dao động, nhưng rất nhanh dừng lại ở tình hình giao thông phía trước. "Tôi giận cậu khi nào?"

"Được được, cậu nói không có thì coi như không có." Đới Tình Nhược nhún vai, cũng không định tranh luận với Quý Vân Vũ khi anh còn đang lái xe.

Về chuyện mà Quý Vân Vũ đang rối rắm, Đới Tình Nhược lớn như vậy đương nhiên cũng có chút suy đoán, nhưng vẫn chưa thể khẳng định được. Hơn nữa, nếu thật sự đúng như hắn nghĩ, mà hắn lại nhắc tới trước khi Quý Vân Vũ mở miệng, thì chẳng khác nào cố ý gây chuyện.

Đương lúc Đới Tình Nhược còn đang sắp xếp ngôn từ để mở miệng, hắn nhận được tin nhắn từ Hà Địch.

Từ lần cuối Đới Tình Nhược tham gia buổi trình diễn thời trang lớn đã qua một khoảng thời gian, hắn cũng đã rất lâu không nhận công việc liên quan đến người mẫu. Trong thời gian đó, đủ loại chuyện rối ren đã xảy ra, nhìn thấy lời mời lần này, hắn mới nhớ ra rằng, xét một cách nghiêm túc, bản thân vẫn đang trong trạng thái chờ sắp xếp công việc.

— So với làm việc, tham gia chương trình tạp kỹ giống như đang nghỉ phép hơn.

Lời mời lần này là một buổi trình diễn thời trang đỉnh cao mang tầm quốc tế với chủ đề "Chủ nghĩa lãng mạn phục cổ". Dù là thiết kế trang phục hay bố trí sàn diễn...tất cả đều vô cùng thích hợp để tỏ tình.

Lúc trước, khi Quý Vân Vũ tỏ tình với Đới Tình Nhược, hắn cũng mới nhận ra rằng mình chưa từng chính thức thổ lộ với Quý Vân Vũ. Dù là những lời yêu đương thốt ra trong khoảnh khắc bất chợt, phần lớn cũng giống như cảm xúc dâng trào trong cơn mê tình ái.

Sau một hồi suy nghĩ, Đới Tình Nhược quay sang hỏi người bên cạnh: "Gần đây cậu có bận không?"

"Nếu bận thì tôi còn ở đây à?" Quý Vân Vũ hỏi lại. "Cậu có kế hoạch gì hửm?"

Thế là Đới Tình Nhược liền nở một nụ cười xinh đẹp, nói: "Tôi muốn cậu đi công tác với tôi."

Quý Vân Vũ hơi sững người một chút. Thực ra, anh đã từng đến xem Đới Tình Nhược biểu diễn thời trang.

Mỗi lần Đới Tình Nhược tham gia trình diễn, hắn đều để lại một tấm vé mời cho Quý Vân Vũ. Nếu công ty không có chuyện gì quá bận rộn, Quý Vân Vũ hầu như đều sẽ đi.

Nhưng từ trước đến nay, Đới Tình Nhược chỉ lặng lẽ đặt thư mời trên bàn trà trong nhà, chờ Quý Vân Vũ tự phát hiện, chưa từng chính thức mời anh đi cùng mình như thế này.

"Sao đột nhiên lại mời tôi đi?" Quý Vân Vũ hỏi, giọng điệu không rõ ý tứ.

"Hết cách rồi, lấy sắc dụ người thì phải cẩn thận một chút chứ." Đới Tình Nhược nâng hai tay ôm mặt, cố ý tạo dáng đáng yêu. "Nhưng gần đây tôi mới hiểu ra, tôi hoàn toàn có thể cậy sủng sinh kiêu."

Quý Vân Vũ bật cười: "Được thôi, tôi đi công tác cùng cậu."

Bình Luận (0)
Comment