Editor: Nắng
Chương 1: Khế ước cấm kỵ
***
Trong mười tám năm cuộc đời của Tạ Linh Dụ, thời khác tồi tệ nhất chính là hiện tại, bị một nhóm lão bất tử của Thần điện liên hợp đuổi giết, vây ở giữa trận lôi đồ thần chờ đợi tử vong.
Trận pháp chạy thẳng về phía bầu trời, Tạ Linh Dụ ngẩng đầu, nhìn trận gió gào thét quét tới, đem khói bụi mù mịt xung quanh cuốn thành lốc xoáy, lôi điện màu tím nổ vang giữa trời, gầm lên từng trận rống giận.
"A." Tạ Linh Dụ phun ra một búng máu, cười khẽ, lẩm bẩm: " Hôm nay thua tại nơi này, do ta xui xẻo."
Vừa dứt lời, một vạn quân lôi điện hung hãn giáng xuống, Tạ Linh Dụ nhắm hai mắt lại, chờ đợi cái chết gần kề, thế nhưng còn chưa cảm nhận được đau đớn trong dự tính, Tạ Linh Dụ đã mất đi ý thức.
Vào thời điểm tỉnh lại, Tạ Linh Dụ phát hiện bản thân đang ở trong một không gian xa lạ, xung quanh đơn độc chỉ có mình anh.
Không gian bao trùm bởi sắc trắng, ở phía trung tâm có một cuốn sách phát ra những ánh kim mờ mờ ảo ảo đang lơ lửng giữa không trung.
Tạ Linh Dụ đứng thẳng không động, một đứa trẻ mặc áo bào trắng toát, mặt không cảm xúc xuất hiện bên cạnh cuốn sách, trông bộ dáng chắc khoảng ba đến năm tuổi.
Hai người nhìn nhau, im lặng.
"Ta là hệ thống 233, ngươi có thể gọi ta là 233." Hệ thống lên tiếng trước, ngữ khí cứng nhắc đầy máy móc.
"Ồ? Ta chết rồi?" Tạ Linh Dụ chống cằm, đối mặt với hệ thống, anh cũng làm ra bộ dáng ngây thơ, "Là ngươi mang ta đến nơi này?"
"Ngươi chưa chết.
Là ta." Hệ thống lần lượt trả lời những câu hỏi của anh.
"Được rồi." Tạ Linh Dụ hình như đối với sự trưởng thành của nó cảm thấy không thú vị, một lần nữa xoay người ngồi xuống, bày ra bộ dáng không muốn tiếp tục nói chuyện.
Sau một lát, đôi mắt vốn đỡ đẫn của hệ thống xuất hiện một tia bối rối sinh động, nó nhấc chân đi đến trước mặt Tạ Linh Dụ, nói: "Tuy rằng hiện tại ngươi chưa chết, nhưng ngươi rất nhanh sẽ chết.
Là ta ngay khi tia sét đầu tiên giáng xuống mạnh mẽ kéo ngươi vào không gian này, chỉ cần ngươi hoàn thành một nhiệm vụ của ta, ta đảm bảo ngươi sẽ bình yên vô sự."
"Không." Tạ Linh Dụ dứt khoát từ chối.
"Tại sao?" Hệ thống nghi hoặc, " Ngươi không muốn sống nữa à?"
"Ta muốn, nhưng chết cũng chả sao, ta chỉ đơn thuần không muốn làm nhiệm vụ của ngươi thôi." Tạ Linh Dụ ngữ khí thản nhiên.
Hệ thống không lường trước được đáp án này, trong lòng nôn nóng, Tạ Linh Dụ còn chưa biết nhiệm vụ nó muốn anh làm là gì đã quyết đoán cự tuyệt như vậy, cũng quá tùy tâm sở dục* rồi, nhưng thời gian không đợi người, nếu anh lại không đáp ứng...
(*: tùy tâm nguyện, ý nghĩ của mình mà hành động, không theo người khác)
Một lúc sau, hệ thống dường như đã hạ quyết tâm, " Nhiệm vụ này đối với ngươi mà nói không hề khó, lại không nguy hiểm, chỉ cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ này, ta không những có thể làm ngươi sống lại, còn giúp ngươi thực hiện một nguyện vọng, bất kể...!bất kể cái gì ta đều có thể làm được." Hệ thống tăng giá.
Có lẽ hứa hẹn thực hiện nguyện vọng bất luận cái gì của hệ thống đã gợi lên hứng thú với Tạ Linh Dụ, anh cắn môi, trả lời: "Thành giao."
"Ký chủ Tạ Linh Dụ tiếp nhận nhiệm vụ: Tìm kiếm vua Zombie Sở Hiêu Trần trong 《Sủng ái chết người ngày tận thế》 đồng thời lấy trái tim của hắn ra." Hệ thống thở phào nhẹ nhõm, lại sợ Tạ Linh Dụ đổi ý, lập tức tuyên bố nhiệm vụ.
"Ngươi có gì khó khăn có thể tìm ta, gọi tên của ta, ta sẽ xuất hiện." Hệ thống bổ sung nói.
Tạ Linh Dụ còn muốn nói gì, liền thấy cuốn sách toả ra ánh sáng ở giữa không trung vỡ vụn thành những chấm vàng bay về phía anh, cốt truyện cùng tri thức về thế giới kia tan vào giữa hai đầu lông mày của anh.
Trong nháy mắt, Tạ Linh Dụ mất đi ý thức.
-
Một tiếng rống gầm thê lương vang lên bên tai Tạ Linh Dụ, anh bừng tỉnh, cảm thấy bản thân đang lơ lửng trên mặt nước, toàn thân chết lặng mà cứng đờ.
Xung quanh không ngừng có người chạy vội qua, tiếng kêu gào thảm thiết cùng với tiếng gầm rú không biết tên vang lên tạo thành một bài ca tiến vào màng nhĩ của Tạ Linh Dụ.
Anh trộm mở một bên mắt, thấy một con rối hình người trong tích tắc dễ dàng cắn đứt cổ của một con người, một giây sau, con rối hình người bị một đồ vật thuôn dài hình bầu dục bằng sắt xuyên thủng đầu, giãy giụa ngã xuống.
Một cuộc chiến đang diễn ra bên cạnh anh.
Tạ Linh Dụ nhắm mắt giả chết, đột nhiên, một cơn đau đớn ập đến khiến đầu anh như muốn nổ tung, Tạ Linh Dụ cắn chặt môi, tránh cho người khác phát hiện ra mình cử động, nước mắt và mồ hôi tan vào trong nước.
Tạ Linh Dụ yên lặng tiếp thu tin tức về thế giới này.
《Sủng ái chết người ngày tận thế》 là một câu chuyện tình yêu giữa hai nam nhân, Tạ Linh Dụ nghĩ vậy.
Ở thế giới trong sách, tất cả mọi người đều là phàm nhân.
Bởi vì một lần không cẩn thận, một vị bác sĩ chế tạo nào đó đã làm rò rỉ khí độc ra ngoài, khiến rất nhiều người mất đi ý thức, khi tỉnh lại thì đã biến thành những con rối hình người, người ở thế giới này gọi đó là zombie.
Đối tượng nhiệm vụ của anh là Sở Hiêu Trần, là một trong hai nhân vật chính, gọi là công.
Theo cảm nhận của Tạ Linh Dụ, vị tác giả của cuốn sách này đối với công thập phần không tốt.
Phần đầu của cuốn sách hơn phân nửa nội dung đều là quá trình công trải qua muôn ngàn đau khổ cùng tinh thần từng bước từng bước sụp đổ, ở trong hoàn cảnh vô nhân đạo như vậy, công vẫn duy trì được bản tính thiện lương kiên cường, Tạ Linh Dụ thật sự bội phục.
Mà một vị nhân vật chính khác tên là Tô Lai, cũng chính là thụ, lại là một sự tồn tại trái ngược hoàn toàn với công, thụ luôn luôn được mọi người yêu quý, nhận được muôn vàn sủng ái, cuộc đời cũng rất thuận buồm xuôi gió.
Trong một lần hành động, công vì bảo vệ thụ mà bị zombie cắn, nhưng thụ không những không cứu công, ngược lại còn vứt bỏ hắn.
Công sau khi tỉnh lại biến thành một con zombie duy nhất giữ lại được ý thức của bản thân, hắn đi tìm thụ, thụ lại phi thường sợ hãi, liên hợp với mọi người tấn công hắn trọng thương, một lần nữa vứt bỏ công.
Lần thứ hai tỉnh dậy, công vô cùng đau lòng, thức tỉnh trở thành vua Zombie, dẫn đầu đàn quân zombie đến đoạt lại thụ, ở trong căn phòng tối nhỏ tương tương nhưỡng nhưỡng*, cuối cùng cả hai cũng đoàn tụ với nhau.
(*: Làm chuyện xí hổ)
Ngay cả khi thụ đối với công như vậy, công vẫn toàn tâm toàn ý đối tốt với thụ, không nỡ tổn thương một cọng tóc của thụ, trong truyện, công thậm chí còn nhìn thấy thụ lên giường cùng người khác.
Về phần sự tình trong căn phòng tối nhỏ lúc đó, chỉ sợ cũng chỉ có thể trở thành một chút tình thú giữa đôi tình lữ này mà thôi.
Tạ Linh Dụ vô thức nhíu mày lại, lúc này anh vẫn chưa biết rằng cái này được gọi là liếm cẩu*.
(*: Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ, dùng mặt nóng dán mông lạnh.)
Không biết đã qua bao lâu, âm thanh xung quanh đều dừng lại, chỉ còn tiếng một vài người nói chuyện với nhau.
"Không sao chứ, chỗ này còn người sống không?"
"Hẳn là không có, mau đi thôi, gần đây zombie càng ngày càng mạnh hơn, về sau chúng ta vẫn nên tránh đánh cận chiến với chúng đi, miễn cho cổ bị cắn đứt."
"Được! Lên xe! Đi!"
Tiếng động cơ vang lên, những người sống sót qua trận chiến ác liệt vừa rồi dời đi khỏi chiến trường.
Đợi khi tiếng động cơ đi xa, Tạ Linh Dụ mới từ trong nước ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh một vòng, phát hiện bản thân đang nằm trên một con suối nhỏ bên cạnh khu rừng đã héo khô chỉ còn lại một mảnh hoang tàn, kế bên tử thi trải rộng, nhuộm đỏ hơn phân nửa nước suối.
Tạ Linh Dụ ngồi xuống, cúi đầu, túm chiếc áo choàng đen rách nát của mình sang một bên, ghé sát vào suối.
Dòng suối phản chiếu ra khuôn mặt anh, mi mục như hoạ, môi hồng răng trắng, không nghi ngờ gì nữa, đây chính là cơ thể ban đầu của anh.
Xem ra 233 đã dùng biện pháp nào đó đem anh từ thế giới kia kéo đến thế giới này, Tạ Linh Dụ nghĩ thầm.
"Lấy ra trái tim của vua Zombie...!Hiện tại thời gian nào? Sở Hiêu Trần đã biến thành vua Zombie rồi sao? Hiện tại giết hắn có đúng không?" Tạ Linh Dụ lẩm bẩm một mình.
Một lát sau, anh cảm thấy vấn đề của mình rất không có ý nghĩa, việc cấp bách bây giờ là phải thoát khỏi khu rừng này, đi xem hiện tại cốt truyện phát triển đến nơi nào rồi...
Tạ Linh Dụ vừa định đứng lên, liền nhạy bén phát hiện ra đang có thứ gì đang đến gần, anh lập tức trở về nằm trong nước, nín thở, mắt hơi mở, liền nhìn thấy một con zombie lạc đàn đang lung la lung lay đi tới phía này.
Cá lọt lưới nha, Tạ Linh Dụ loé lên vẻ thích thú xấu xa, trước tiên bắt một con xem thử, xem xem zombie ở nơi này với những con rối ở thế giới kia của hắn có gì khác nhau.
Tạ Linh Dụ theo bản năng muốn vận chuyển linh lực, lại phát hiện linh lực toàn thân không biết lúc nào như nước chảy vào hải dương, biến mất không còn tăm hơi.
Anh khiếp sợ tột cùng, hô hấp có chút không thông thuận, thiếu chút nữa ho ra tiếng, lại sợ bị zombie phát hiện, vì thế gắt gao kìm lại, nghẹn đến cả mặt đều đỏ, giống như một con cá chép hồng béo béo mập mập.
Có lẽ là trời cao rủ lòng thương, ngay khi Tạ Linh Dụ sắp nghẹn chết, con zombie kia liền lảo đảo ngã xuống, không có động tĩnh gì nữa.
Tạ Linh Dụ lập tức không nhịn được tiếp mà hung hăng ho khù khụ, thật lâu sau mới hô hấp thông thuận trở lại.
Anh thế mà mất đi linh lực? Thế chả phải tất cả linh thuật anh sở hữu đều không dùng được à?
Anh vừa nãy còn nghĩ đây quả thật là một cái nhiệm vụ hoàn hảo, hoá ra là đào hố chờ anh ở đây!
Tạ Linh Dụ thử điều động linh lực một lần nữa, xem có thể triệu hoán ra quỷ phó khế ước của mình hay không, quả nhiên lại một lần nữa thất vọng, mọi liên hệ giữa anh cùng với quỷ khó toàn bộ đều bị cắt đứt.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Không có linh lực, anh ở thế giới này chính là một phế vật vai không thể gánh, tay không thể nhấc, còn nói gì đến việc đi giết chết vua Zombie, lấy ra trái tim của hắn.
Hơn nữa, nơi này khắp nơi đều là zombie, nói không chừng anh chưa tìm được vua Zombie đã bị zombie bình thường một phát cắn đứt cổ, cách chết xấu như vậy, anh không cần!
Tạ Linh Dụ giật mình một cái, sờ sờ cái cổ trắng nõn xinh đẹp của mình, từ từ thở ra, ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại.
Tạ Linh Dụ thở ra một hơi, nhanh chóng suy nghĩ biện pháp.
Đúng rồi, anh đột nhiên nhớ ra một loại khế ước cấm kỵ, khế ước này có thể giúp anh không cần có linh lực cũng có thể dễ dàng khống chế ác linh, tử thi.
Chỉ là từ trước đến nay anh chưa từng thử qua, loại khế ước này thông thường chỉ sử dụng cho những ác quỷ mấy ngàn năm có năng lực cường đại.
Cái thế giới này đương nhiên sẽ không có tử thi mang thực lực cường đại như vậy, Tạ Linh Dụ liếc mắt quan sát đến đám người chết ở xung quanh, nếu như đây là thế giới của hắn, nơi đây hẳn sẽ có vô số những oan hồn, lệ quỷ lởn vởn.
Nhưng ở nơi này, đến một bóng ma cũng chả có, ước chừng là thời gian tử vong quá dài, lại không được hấp thu dương khí của người sống, đến linh hồn cũng tiêu tán mất rồi.
Chưa kể đến việc chỉ có những ác linh mang chấp niệm cực mạnh mẽ mới có khả năng sống sót.
Tạ Linh Dụ âm thầm thở dài một hơi, haizz, trước mắt chắc chỉ có thể thử ký khế ước với những tử thi bình thường xem sao, hi vọng có thể thành công.
Nghĩ liền làm, Tạ Linh Dụ bước vào giữa đống tử thi, ngó nghiêng xung quanh thật lâu, cố gắng tìm kiếm một tử thi thuận mắt mình nhất.
Vạn nhất thành công thì sao, nếu như chỉ là xấu, anh cũng không mất gì, Tạ Linh Dụ nghĩ.
Anh gắng sức mà lật lật xem xem, cuối cùng tìm thấy một cỗ thi thể đẹp nhất ở dưới cùng đống xác chết.
Nhìn từ bề ngoài, cỗ thi thể này cả khuôn mặt lẫn thân thể đều bị đạn bắn thủng lỗ chỗ, là vết tích do con người tấn công gây ra, xem ra hắn hẳn là một con zombie.
Máu thịt còn xót lại trên thân thể cũng đã bắt đầu hư thối, không thể nhìn ra bộ dáng ban đầu, thậm chí xương cốt một vài chỗ còn bị dập nát, thật sự không thể gọi là một cỗ thi thể hoàn mỹ, miễn cưỡng cũng chỉ có thể gọi là thi thể bình thường.
Nhưng Tạ Linh Dụ lại rất vui vẻ, tuy rằng thi thể này vết thương chồng chất, nhưng nó lại vượt qua sự mong đợi của anh, theo Tạ Linh Dụ phán đoán, bộ dáng ban đầu của hắn chắc chắn là một đại mỹ nhân với dung mạo siêu việt, lại nhìn xương cốt dẻo dai kiên cường, thân thể của hắn nhất định cũng rất mạnh mẽ.
Vừa đẹp vừa mạnh, Tạ Linh Dụ thích nhất là thể loại như vậy.
Còn đối với vết thương trên thân thể của hắn, không vấn đề gì, nếu như có thể ký kết khế ước thành công, Tạ Linh Dụ có rất nhiều biện pháp tu bổ cho hắn.
Sau khi lựa chọn được thi thể ưng ý, Tạ Linh Dụ cắn rách ngón áp út của mình, ấn lên giữa lông mày của tử thi, thi hành cấm thuật, điều động sức mạnh linh hồn.
Đột nhiên, gió nổi lên, áo choàng của Tạ Linh Dụ bay phất phới, pháp trận sáu sao vàng sẫm hiện lên dưới người anh, dần dần rõ ràng hơn, nơi ngón tay Tạ Linh Dụ chạm vào tử thi bắt đầu trở nên ấm áp.
Anh cảm nhận được máu trong người cuồn cuộn không ngừng chạy theo cánh tay tiến vào thi thể của đối phương, chữa trị xương cốt lẫn máu thịt của hắn, cuối cùng biến tiểu tử thi trở về dáng vẻ ban đầu.
Tạ Linh Dụ nhìn tiểu tử thi mở mắt ra, đó là đôi mắt phượng cực kỳ xinh đẹp, tròng mắt đen láy, nơi đáy mắt còn có một trận pháp nho nhỏ màu vàng kim.
Khế ước thành lập!
Thành công! Tạ Linh Dụ vừa định hoan hô ăn mừng, liền vì mất máu quá nhiều, cơ thể không chống đỡ nổi mà ngã vào lồng ngực của tử thi.
Trong nháy mắt khi ngã xuống, Tạ Linh Dụ tựa hồ cảm nhận được linh hồn của mình dao động bất thường, chớp mắt một cái đã biến mất.
Cái khế ước này đúng là vô cùng độc đoán, vậy mà lại cưỡng chế hấp thu máu của chủ nhân để đi nuôi ác linh, thảo nào nó được gọi là cấm thuật tà ác.
Vừa rồi mất máu quá nhiều, có lẽ xuất hiện ảo giác rồi, Tạ Linh Dụ nhàn nhạt nghĩ.
Tiểu tử thi đờ đẫn không nhúc nhích ôm Tạ Linh Dụ vào lòng, đợi chờ chỉ thị của anh.
Nghỉ ngơi một lúc, Tạ Linh Dụ rốt cuộc khôi phục được một chút thể lực, anh đứng dậy, nhìn chăm chú vào đôi mắt của tử thi, trận pháp vàng kim đã lặng lẽ ẩn đi, đôi mắt của tử thi lại trở về dáng vẻ ban đầu.
Tạ Linh Dụ thoả mãn mà thưởng thức thân thể thanh lãnh trắng bạch của tử thi, giống như nhớ tới cái gì đó, lại gần sờ sờ lên khuôn mặt tử thi.
Lạnh băng như tuyết.
"Ồ! Thật sự là một tiểu zombie." Tạ Linh Dụ hơi kinh ngạc.
Sau đó anh nâng khuôn mặt của tử thi lên, thân mật mà nói: "Sau này ta chính là chủ nhân của ngươi, ngươi có thể gọi ta là ba ba."
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói: Cả 2 kiếp, công và thụ đều chỉ thích nhau, hơn nữa đều chỉ ngủ cùng nhau..