Hướng Dẫn Chơi Game Sao Cho Thật Ngọt Ngào

Chương 11

Trans: Thuỷ Tích

 

Con chuột tới lui trên giao diện trò chơi nửa ngày, Trình Miên cũng chưa ấn xuống nút đồng ý.

 

Nếu sau đó có người chơi khác vào đội, còn có thể lấy cớ là đầy người.

 

Nhưng không biết có phải là do đã quá muộn hay không mà qua hơn nửa phút cũng chưa có động tĩnh gì.

 

[Mật] Phi Túng: Đầy rồi?

 

Trình Miên nhắm mắt.

 

Thôi bỏ đi, chỉ cần có tiền, cho dù anh có là thổ phỉ thì cậu cũng cung phụng.

 

【Phi Túng gia nhập tổ đội.】

 

Người trong đội ngũ thấy tin tức này đều sửng sốt.

 

[Tổ Đội] Đánh Quỷ Môn Tơi Bời: ?

 

[Tổ Đội] Nam Cung Tiên Nhi: Ố quào.

 

[Tổ Đội] Muối Bỏ Biển: Đại thần cũng thiếu thành tựu?

 

[Tổ Đội] Ngon Như Xưa: Ổn rồi, hôm nay chắc chắn không có phá đám [Thắng lợi]

 

Trình Miên nhìn lịch sử trò chuyện, người quá nhiều, cậu sợ đánh chữ sẽ bị đẩy đi, vì thế mở mic trong kênh tổ đội lên: "A lô, mọi người có nghe thấy không?"

 

Bùi Túng Chi mới vừa đeo một bên tai nghe lên, một giọng nam dịu dàng trong trẻo đã truyền đến, âm lượng không lớn, mang theo một chút dè dặt, có thể nghe ra tuổi không lớn lắm.

 

Ánh mắt anh đặt tới trên tổ đội, chỉ có mic trước "Vân Trình Phong Miên" sáng lên.

 

Bùi Túng Chi nhướng mày.

 

[Tổ Đội] Đánh Quỷ Môn Tơi Bời: Có có, chưa làm thành tựu này bao giờ, bọn tôi cần phải làm gì?

 

Trình Miên: "Không cần phải làm gì cả. Bây giờ đến chỗ đổi mới BOSS ở núi Không Độ, sau đó các ông chủ có thể treo máy, ăn khuya xem phim hoặc là ngủ đều được."

 

Cậu mở bản đồ ra, dẫn đầu bay tới, sau đó chia sẻ tọa độ vào tổ đội: "Ông chủ nào không biết địa điểm có thể dùng Phi Hành Phù bay thẳng tới."

 

Nói một đoạn dài, giọng điệu chậm rãi, không nóng nảy không bực bội, không hấp ta hấp tấp tựa gọi hồn như những người cày thuê khác.

 

Thể nghiệm vô cùng thoải mái.

 

[Tổ Đội] Đánh Quỷ Môn Tơi Bời: [OK]

 

Bùi Túng Chi tựa vào lưng ghế, đeo một bên tai nghe còn lại lên, ấn chọn tọa độ, bay thẳng tới.

 

Bởi vì là dùng chung một tọa độ nên khi rơi xuống đất đã ở ngay bên cạnh Tiểu Thần Mộc, chung quanh còn có không ít người chơi khác.

 

Thật nhiều ID chen chúc cùng một chỗ khiến người nhìn hoa cả mắt, Bùi Túng Chi vẫn chỉ một liếc mắt đã chọn trúng Vân Trình Phong Miên. Vì thế ở bên kia máy tính, Trình Miên đã thấy trong mục tiêu có thêm một cái tên quen thuộc.

 

Lỗ chân lông lập tức nổ tung, cậu vội vàng nhìn BUFF Xá Lợi Tử trên đỉnh đầu.

 

Thứ này là ngày hôm qua mới làm, còn thiếu nửa tiếng nữa mới qua hai mươi bốn giờ.

 

"..." Sớm biết vậy đã chờ thêm ba mươi phút lại mời người.

 

Trình Miên làm bộ như không phát hiện, khô cằn nói: "Năm phút sau bắt đầu, ông chủ nào còn chưa tới tranh thủ thời gian nhé."

 

Bùi Túng Chi bắt được một ít căng thẳng không dễ phát hiện từ trong giọng nói của cậu, anh nghiền ngẫm cười cười.

 

Thu nhỏ giao diện trò chơi đặt ở dưới góc trái màn hình, ấn mở cửa sổ cuộc họp ở giữa màn hình.

 

Trình Miên cẩn thận che chắn cái túi của mình, mặc dù hơi mang bụng dạ hẹp hòi nhưng đề phòng vẫn hơn. Trong đầu còn suy nghĩ nếu đại thần lại đòi mua Xá Lợi Tử của cậu nữa thì làm sao bây giờ.

 

Lần này thật sự chỉ có một viên.

 

Đợi đến khi toàn bộ đồng đội đã đến đông đủ, khung trò chuyện trở nên im lặng, Phi Túng không nói thêm gì, trừ một câu "Đầy rồi?" ban đầu.

 

Mặt Trình Miên hơi ửng đỏ, là cậu thần hồn nát thần tính.

 

"Lúc tôi chơi trò chơi với BOSS, các ông chủ đừng tương tác với BOSS để tránh cho thay đổi người làm khiến nhiệm vụ thất bại. Cảm ơn phối hợp."

 

Cậu nói câu đó xong, lập tức ném một kỹ năng về phía "Khà Khà": "Bắt đầu thôi."

 

Bởi vì rất hiếm khi nhìn thấy có người làm thành tựu này, phần lớn đồng đội đều mang theo tò mò, không vội vàng treo máy hoặc đi nghỉ ngơi mà là đứng ở tại chỗ quan sát.

 

Chỉ thấy Thần Mộc ở cách đó không xa bảo trì một khoảng cách an toàn với BOSS, quan sát động tác của BOSS, đi tới hoặc là lùi về sau đều có thể phán đoán chính xác, lúc kỹ năng gây thương tổn nện xuống cũng cho bản thân thêm thuẫn lại thêm máu.

 

Động tác không nhanh nhẹn nhưng rất vững chắc.

 

Bắt đầu còn sẽ thấy mới lạ, sau mười phút đã thấy nhàm chán.

 

[Tổ Đội] An Chi Tố Niên: Còn phải bao lâu nữa? Cảm giác BUFF không mất đi bao nhiêu cả.

 

Trình Miên vui vẻ: "Trò chơi *****ên phải mất nửa tiếng, không có nhanh vậy đâu."

 

[Tổ Đội] An Chi Tố Niên: Cậu cười, cậu cười nhạo tôi [Buồn bã]

 

Trình Miên a một tiếng: "Xin lỗi, đây là thói quen nói chuyện với các ông bà chủ của tôi, không có ý cười nhạo... Vì sao cười với ông chủ? Mọi người chính là kim chủ ba ba của tôi, không thể mích lòng."

 

Bùi Túng Chi nhín thời gian ngẩng đầu khỏi tài liệu, nhìn xuống góc trái dưới cùng.

 

Thói quen nói chuyện với ông bà chủ?

 

Vì sao anh chưa từng nhìn thấy?

 

Đã mua bán hai lần rồi, còn chưa tính là ông chủ?

 

Nghĩ vậy, anh không khỏi nhíu mày.

 

Quản lý đang báo cáo dự toán của một dự án, mới vừa báo ra một vài chữ đã thấy sắc mặt của chủ tịch, trong lòng run lên.

 

Đã sớm nói với đám người đó rồi, dự toán này không ổn mà không chịu nghe.

 

Bùi Túng Chi tuổi còn trẻ đã ngồi lên vị trí chủ tịch tập đoàn, có thể là người dễ qua mặt sao? Còn muốn lừa dối để ăn hoa hồng từ giữa nữa.

 

Lẽ ra không nên nghe theo bọn họ, làm hại bây giờ ông ta phải gặp khó.

 

Quản lý hối hận vô cùng, thấp thỏm nói: "Thật ra đây chỉ là dự toán ban đầu, mảnh đất ở thành Tây khó lấy hơn trong tưởng tượng, báo cáo kỹ càng tỉ mỉ hơn còn chưa có..."

 

Bùi Túng Chi nhìn về phía ông ta, sắc mặt lạnh lùng hơn vừa rồi, ngắt lời: "Cho nên nửa năm này, các người chưa làm được cái gì cả nhưng báo cáo chi tiêu ở bộ phận tài vụ chưa thiếu tháng nào."

 

Anh gật gật đầu: "Khá lắm."

 

Sắc mặt quản lý thay đổi, không ngờ anh sẽ tra tới phương diện này.

 

Ông ta lau mồ hôi trên mặt, định giải thích: "Chuyện, chuyện đi công tác không còn cách nào..."

 

Bên kia màn hình, vị chủ tịch trẻ tuổi đang lẳng lặng nhìn ông ta, hai tròng mắt phía sau khung kính màu bạc sắc bén lại lạnh nhạt tựa như có thể nhìn thấu lòng người, những thứ muốn giấu giếm ở trước mặt anh là không có thể che đậy được.

 

Mồ hôi lạnh trên người quản lý càng đổ nhiều hơn, mới nói mấy câu đã không thể nói tiếp nữa.

 

Bùi Túng Chi hỏi: "Báo cáo tỉ mỉ hơn khi nào mới có?"

 

Quản lý tính tới tính lui: "Ít nhất phải một tháng."

 

Chỉ thấy chủ tịch rút một cây bút máy từ trong ống đựng bút, gạch đi chữ nào đó trên tài liệu: "Mười ngày, tôi muốn xem tài liệu hoạch tính mới, không làm được thì cả tập thể rời khỏi vị trí."

 

Quản lý: "..."

 

Ông ta cắn răng: "Vâng."

 

Trong trò chơi, Trình Miên bị các ông chủ trêu đùa, xin tha: "Nếu mọi người không thích thì về sau tôi không cười... Nội dung cày thuê hả, làm hết, hoan nghênh các ông chủ đặt hàng."

 

"Đơn PK có nhận không? Này không nhận, không phải ngại phiền phức mà là tôi không biết, thật sự không biết, vô cùng gà."

 

"Không nhận sẽ báo thù? Làm khó tôi vậy ông chủ? Nhận tiểu dược, số lượng nhiều sẽ có ưu đãi nhé."

 

[Đội ngũ] Điệp Ngữ: Cho nên Xá Lợi Tử cậu làm, có bán không? Thu mua bằng giá trong shop.

 

Không nghĩ tới sẽ có đồng đội cái hay không nói nói cái dở, Trình Miên kiên trì tới cùng: "Không bán bà chủ ơi, này là làm cho bạn."

 

Khựng một chút, nhấn mạnh: "Bao nhiêu cũng không bán, thêm đến năm nghìn cũng không bán."

 

"Ha."

 

Người đối diện video bị một tiếng này dọa sợ run.

 

Có vết xe đổ, lần này anh ta báo cáo rất là thận trọng, vô cùng thận trọng, cũng không có chỗ nào sai sót.

 

"Bùi tổng, tôi nói có chỗ nào không đúng sao?"

 

Bùi Túng Chi nghiêm mặt, rũ mắt nhìn tài liệu trong tay: "Không có gì, tiếp tục."

 

Người báo cáo lộ vẻ mặt khó hiểu, không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng không dám hỏi nhiều: "... Vâng."

 

Một góc ở núi Không Độ, nửa giờ sau, lục tục có người không chịu đựng được.

 

[Tổ Đội] Đến Từ Cô Đơn: Tôi hiểu rồi, có chút tiền thật sự nên là cậu ta có được, quá giày vò, một cái trò chơi làm đi làm lại năm lần, con BOSS này không mệt sao?

 

[Tổ Đội] Muối Bỏ Biển: Không được rồi, tôi nhìn mà cũng buồn ngủ theo, đi ăn gì tỉnh táo lại đã.

 

[Tổ Đội] An Chi Tố Niên: Tôi cũng tạm biệt, ngày mai còn phải đi làm, phí cày thuê gửi vào hộp thư được không?

 

Trình Miên bớt thời gian đọc tin nhắn, lập tức nói: "Được, gửi vào hộp thư hoặc là đợi tôi online giao dịch cũng được, các ông bà chủ không chờ được cứ đi nghỉ đi."

 

Vừa dứt lời, trong tổ đội lập tức xuất hiện hơn phân nửa ký hiệu treo máy.

 

Trình Miên vô thức nhìn cuối cùng đội ngũ, đỉnh đầu Phi Túng cũng có ký hiệu treo máy, không biết bắt đầu từ khi nào.

 

Cậu thu tầm mắt về, không có để ý nhiều, tập trung chơi trò chơi với BOSS.

 

...

 

Hai giờ sau, Khà Khà bị một chiêu của Trình Miên ném bay, khóc lóc để lại một câu: "Ta còn sẽ quay lại.", không cam lòng xoay người rời đi.

 

Kênh hệ thống và thế giới lập tức bị thành tựu [Ngươi không đánh lại ta nha vịt] spam đầy.

 

Trình Miên chụp màn hình lại, mới có rảnh thả lỏng thân mình rụt lại trong ghế dựa.

 

Giữ nguyên một tư thế quá lâu, cổ và phần eo hơi đau nhức.

 

Nghỉ ngơi trong chốc lát, Trình Miên lần lượt nhắn lại cho các ông bà chủ, cũng kèm theo hình ảnh mình mới chụp màn hình.

 

Một người cuối cùng là Phi Túng, cậu mới vừa mở khung trò chuyện ra, một lời yêu cầu giao dịch đã nhảy tới.

 

Trình Miên hoảng sợ.

 

[Mật] Vân Trình Phong Miên:

 

[Mật] Phi Túng: Tính tiền.

 

Trình Miên nhìn thời gian, đã một giờ sáng, không ngờ Phi Túng vẫn còn online.

 

[Mật] Vân Trình Phong Miên: Cảm ơn ông chủ [Cúi đầu]

 

[Mật] Phi Túng: Tôi là ông chủ?

 

Trình Miên không rõ ý của anh.

 

[Mật] Vân Trình Phong Miên: Đúng vậy.

 

[Mật] Phi Túng: Cười.

 

[Mật] Vân Trình Phong Miên: Hả?

 

[Mật] Phi Túng: Tôi là ông chủ [Ngốc]

 

Trình Miên lập tức hiểu ra.

 

Toàn bộ quá trình nói chuyện phiếm với các ông bà chủ ban nãy, Phi Túng đều chứng kiến.

 

???

 

Không phải người nọ có bệnh chứ!!!

 

Cậu cảm thấy bản thân bị sỉ nhục!

 

Trình Miên không nhịn xuống, làm một việc to gan nhất từ khi rơi vào hố 《Cửu Thiên Truyện》 tới nay.

 

Một sợi tơ hồng từ trong cổ tay áo Vân Trình Phong Miên vươn ra, không hề chần chờ quấn lên trên người Quỷ Môn trước mặt.

 

Đại lão mặc quần áo màu đeo bị trói chặt tại chỗ, không thể nhúc nhích.

 

[Mật] Phi Túng: ?

 

[Mật] Vân Trình Phong Miên: Bắt quỷ ^-^

 

Trình Miên nói xong câu đó, vô cùng mất mặt... Bỏ chạy.

 

Bùi Túng Chi: ...

 

Mới vừa họp xong thấy tin thành tựu hoàn thành nhảy ra, tiện tay ấn nhận giao dịch từ đối phương.

 

Tiểu Thần Mộc dường như rất kinh ngạc khi anh còn online, bị dọa sợ nhảy dựng.

 

Trông khá ngốc nghếch, không nhịn được mới trêu chọc một chút.

 

Nhưng hình như đối phương thật sự rất sợ anh, chạy nhanh như bay.

 

Bùi Túng Chi chuyển động cổ tay, mở Wechat đang không ngừng chớp nháy.

 

Tồn Cốt: [Hình ảnh] Cậu lén làm thành tựu không dẫn theo tôi???

 

Tồn Cốt: Cậu có biết tôi chờ bao lâu không [Khóc Lớn] [Khóc Lớn] [Khóc Lớn]

 

Tồn Cốt: Người cày thuê nào, giới thiệu cho tôi!!!

 

Bùi Túng Chi bị anh ta ồn ào tới đau cả đầu, lập tức gửi ảnh chụp đoàn đội cho anh ta xem.

 

Tồn Cốt: Lợi hại. Thần Mộc này, hoàn thành được thành tựu này cũng là một nhân tài.

 

Tồn Cốt: Tổ đội của cậu không cần cậu ấy thật à?

 

Phi Túng: Sao cũng được.

 

Là sao cũng được, không phải tùy cậu.

 

Tồn Cốt cảm nhận được một mùi vị khác thường từ giữa.

 

Tồn Cốt: Bây giờ tôi sẽ đi ngay!

 

Phi Túng: Phải rồi.

 

Phi Túng: Tôi đáng sợ lắm sao?

 

Tồn Cốt: ... Hả?

 

Bùi Túng Chi rũ mắt.

 

Phi Túng: Không có gì.

 

Tồn Cốt: ???

 

Tồn Cốt: Là chính chủ online à?

 

Phi Túng: ?

 

Tồn Cốt: Từ từ, từ từ, tôi hơi chưa bình tĩnh lại.

 

Tồn Cốt: Cuối cùng cậu cũng nhận thức chính xác về bản thân rồi?

 

Bùi Túng Chi không để ý tới anh ta.

 

Lẽ ra không nên nói nhiều với Tồn Cốt.

Bình Luận (0)
Comment