Hướng Dẫn Chơi Game Sao Cho Thật Ngọt Ngào

Chương 31

Trans: Thuỷ Tích

 

Trình Miên đã xấu hổ đến muốn gọi điện cho bộ phận chăm sóc khách hàng, bảo họ mau chóng mở khóa chức năng thu hồi trong kênh trò chuyện riêng.

 

[Mật] Vân Trình Phong Miên: Ý của tôi là, đổi máy chủ, đồ họa trở nên sắc nét hơn.

 

[Mật] Phi Túng: Ừ.

 

[Mật] Phi Túng: Người cũng đẹp, đúng không?

 

[Mật] Vân Trình Phong Miên: ...

 

Cậu từ bỏ chống cự.

 

[Mật] Vân Trình Phong Miên: ...  Đẹp, đều đẹp.

 

【Phi Túng đề nghị giao dịch với bạn.】

 

Trình Miên khó hiểu ấn xuống đồng ý.

 

Khung giao dịch nhảy ra, ngay sau đó, bên trong lần lượt bị nhét vào 30 ô túi *5, sọt dược thảo lớn *1, túi khoáng thạch lớn *1, đạo cụ mở rộng nhà kho *1, còn có một món vũ khí tím.

 

Mấy cái túi đều là đồ trong shop, giá cả mỗi thứ không cao nhưng gom toàn bộ lại cũng phải hơn hai trăm. Trình Miên tiếc tiền, dù sao mỗi bản đồ đều có NPC nhà kho, đi thêm vài bước mà thôi không cần thiết phải tốn một khoản tiền lớn đến vậy.

 

Còn món vũ khí tím kia... Trình Miên nhìn thuộc tính, sợ tới mức lập tức gõ mấy dấu chấm hỏi.

 

[Mật] Phi Túng: Chúc mừng đổi máy tính, quà mừng.

 

Bùi Túng Chi đã sớm phát hiện, mỗi lần Tiểu Thần Mộc lấy thuốc cho anh đều phải trở về nhà kho một chuyến. Hái thuốc cũng vậy, phải chạy qua chạy lại mấy vòng, đoán có lẽ túi của đối phương chưa được mở rộng đến lớn nhất.

 

Trình Miên ngồi trước máy tính đã sợ ngây người.

 

Trong trò chơi, cậu chưa từng được tặng quà, tuy rất vui nhưng mà...

 

[Mật] Vân Trình Phong Miên: Cảm ơn ý tốt của anh nhưng tôi không thể nhận được.

 

Phi Túng như có thuật đọc tâm.

 

[Mật] Phi Túng: Mấy cái túi đó là phần thưởng trong hoạt động khi trước nhà phát hành tặng, không treo trong shop hay bày sạp được mà chỉ có thể giao dịch thôi.

 

[Mật] Phi Túng: Ô túi của tôi đã full rồi, mấy thứ này chiếm chỗ quá, cậu không cần chỉ có thể vứt đi.

 

Trình Miên không nghe nổi nữa.

 

Đó chính là túi và ô túi size lớn đó.

 

[Mật] Vân Trình Phong Miên: Tôi nhận túi, còn vũ khí thì thôi.

 

Tuy thuộc tính của món vũ khí tím này không tính là cực phẩm nhưng có thêm hiệu quả tăng thời gian của hộ thuẫn, dù là đánh phó bản hay thi đấu PK đều cần, có rất nhiều người tranh nhau có được nó.

 

[Mật] Phi Túng: Đánh BOSS rớt, không mất tiền.

 

Trình Miên chua lòm.

 

Cậu làm cày thuê đã nhiều năm, vũ khí mà BOSS rơi ra không một ngàn cũng chín trăm, trước nay chưa từng xuất hiện món nào có thuộc tính tốt thế này.

 

[Mật] Vân Trình Phong Miên: Vậy anh treo shop đi, chắc chắn sẽ bán được trong một tích tắc, không ít tiền đâu.

 

[Mật] Vân Trình Phong Miên: Tôi không đánh nhau, cũng ít đánh phó bản, trang bị bây giờ đã đủ dùng rồi.

 

Bùi Túng Chi biết cậu không muốn thiếu mình, rũ mắt đáp lại một tiếng rồi mới thu hồi vũ khí vào túi.

 

[Mật] Vân Trình Phong Miên: Anh cố ý trốn việc chỉ để đưa tôi mấy thứ này?

 

[Mật] Phi Túng: Không thích sao?

 

[Mật] Vân Trình Phong Miên: Thích chứ nhưng lần sau đừng làm vậy.

 

[Mật] Vân Trình Phong Miên: Có một công việc ổn định không dễ, phải biết quý trọng.

 

Tuổi không lớn nhưng giọng điệu thật già dặn.

 

[Mật] Phi Túng: Cũng không dễ gặp được đồng nghiệp tốt.

 

[Mật] Vân Trình Phong Miên: Nhịn được thì cứ nhịn đi [Ôm ôm]

 

Phi Túng có thể ngồi trên vị trí đứng đầu các bảng xếp hạng đã nói rõ thu nhập của anh không kém, bởi vì một ít việc nhỏ mà đánh mất một công việc tốt đến vậy, thì rất là đáng tiếc.

 

Trình Miên rất ít khi nói về chuyện nhà mình ở trên mạng, trao đổi nhiều nhất chỉ có Đại Nguyên Bảo. Nhưng giờ phút này lại không kiềm được dông dài lải nhải, sợ anh thật sự nghĩ không thoáng.

 

Tuy nhiên, bản thân cũng không có kinh nghiệm đi làm công sở, mà chỉ nghe được chút chuyện tuyển dụng từ anh họ thôi.

 

Nhất là có mấy xí nghiệp lớn, đều có yêu cầu với bằng cấp và kinh nghiệm làm việc nhưng nhận được lương cao cũng chưa chắc sẽ dùng tới.

 

[Mật] Vân Trình Phong Miên: Chẳng hạn như tập đoàn Bùi Thị, hai ngày trước còn nổ ra chuyện dùng lương cao đào mấy đại lão trong giới IT, kết quả ký hợp đồng xong lại đóng băng người ta. Bản thân không cần cũng không cho công ty khác con đường sống.

 

[Mật] Phi Túng: ... Cậu nghe chuyện này ở đâu?

 

[Mật] Vân Trình Phong Miên: Xem tin tức á OVO

 

[Mật] Vân Trình Phong Miên: Nếu có người muốn đào anh, phải chú ý nha, công ty kiểu này rất ăn thịt người.

 

Bùi Túng Chi nhìn LOGO tập đoàn Bùi Thị thật to trên laptop bên cạnh, rơi vào trầm tư.

 

Anh gõ chữ: Đều là lời đồn, đừng tin...

 

Xóa đi.

 

[Mật] Phi Túng: Được.

 

[Mật] Vân Trình Phong Miên: [Cố lên]

 

Bùi Túng Chi nhìn nhân vật trò chơi nhỏ gầy trên màn hình, khó lắm mới lắm miệng hỏi một câu.

 

[Mật] Phi Túng: Còn cậu, không nghĩ tới đổi công việc khác à?

 

[Mật] Vân Trình Phong Miên: Trường hợp của tôi khá đặc biệt, không dễ tìm việc lắm.

 

Bùi Túng Chi nhướng mày nhưng không hỏi nhiều.

 

[Mật] Phi Túng: Công ty lớn chưa chắc là tốt, có rất nhiều chuyện phiền phức, mỗi ngày đều bị tức giận đến đau gan.

 

Chẳng hạn như cuộc họp hiện giờ, anh đã phải ngồi nghe mấy cái dự án làm bản thân tăng huyết áp rồi.

 

May mà cách đường dây mạng, Vân Trình Phong Miên không nhìn thấy sắc mặt của anh, mà mấy người quản lý trong màn hình cũng không dám nói chuyện quá lớn tiếng.

 

Tuy Trình Miên chưa từng trả qua nhưng cũng hiểu được.

 

Lần trước anh họ Hoài Nhân về nhà, anh ấy và chú uống hơi nhiều nên không khỏi nói nhiều vài câu, đều là những chuyện phiền lòng bình thường sẽ không nói trong điện thoại.

 

Mạng lưới quan hệ trong các xí nghiệp lớn quá phức tạp, đồng nghiệp phiền toái, lãnh đạo kiếm chuyện, không có cái nào là dễ đối phó cả.

 

Lúc ấy, Trình Miên chỉ yên lặng nghe, không nói chêm vào.

 

Vả lại, làm cày thuê cũng không phải gặp chuyện gì cũng hài lòng, ví dụ như lần trước cậu còn bị Mưa Gió Vô Tận treo trên Thế Giới mà.

 

[Mật] Vân Trình Phong Miên: Có rảnh đến bệnh viện khám đi, gan có vấn đề cũng không phải chuyện nhỏ.

 

... Sao còn cho là thật nữa?

 

[Mật] Phi Túng: Được.

 

Bản đồ nơi hai người đứng là Bản đồ hoa tươi có tiếng nào đó, bên cạnh có cặp tình nhân đang thả pháo hoa.

 

Một đóa tiếp một đóa, chẳng mấy chốc đã bao phủ một vùng bản đồ.

 

Tuy Trình Miên rất ít đi dạo trong shop nhưng vẫn nhận ra, đó là món đứng đầu shop, 99 đồng một cái.

 

[Mật] Vân Trình Phong Miên: Có người đang thả pháo hoa bên cạnh này.

 

[Mật] Vân Trình Phong Miên: Mà máy tính của tôi không hề lag một chút nào [Ngầu]

 

Bùi Túng chi nhìn sang bên cạnh.

 

[Mật] Phi Túng: Đẹp không?

 

[Mật] Vân Trình Phong Miên: Đẹp, thì ra pháo hoa là như vậy.

 

[Mật] Phi Túng: Bắn mười cái liên tục sẽ có hiệu ứng đặc biệt, còn sẽ phát lên loa thế giới nữa.

 

[Mật] Vân Trình Phong Miên: Wow, kiến thức kỳ lạ đã được tiếp thu OVO

 

[Mật] Phi Túng: Muốn xem không?

 

Trái tim Trình Miên nhảy một cái, chợt nhận ra cái gì.

 

[Mật] Vân Trình Phong Miên: Khoan đã

 

Nhưng đã chậm.

 

Bùm chéo một tiếng, bên chân Vân Trình Phong Miên nổ ra một đoá pháo hoa. Cậu còn chưa kịp phản ứng thì đã lại nghe thấy bên tai có thêm mấy tiếng liên tiếp vang lên. Cả người Vân Trình Phong Miên lập tức bị ánh sáng muôn màu muôn vẻ che lấp mất.

 

Vô số đèn lồng cùng với cánh hoa bay múa đầy trời từ từ dâng lên, kèm theo hiệu ứng ngôi sao rơi xuống.

 

【Phi Túng ở núi Vân Vụ vì Vân Trình Phong Miên thắp lên Hoa Sen Tịnh Đế *10 (*). Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở, rụng như mưa, sao rực rỡ. Người chơi có thể đến Bản Đồ đưa tặng chúc phúc chân thành tới hai vị tiên hữu.】

 

(*Hoa Sen Tịnh Đế (Tịnh Đế liên): tượng trưng cho tình vợ chồng mặn nồngnhư hai đoá sen mọc cùng một gốc.)

Loa vừa ra, toàn bộ Thế Giới đều là dấu chấm hỏi.

 

[Thế Giới] Ấn Một Trước Rồi Ấn Hai: Tôi mù rồi? Hay là máy tính tôi lag? Xuất hiện ảo giác khó lường?

 

[Thế Giới] Gió Ngày Thu: Đã kiểm tra tư liệu của Phi Túng, xác định, chắc chắn cùng với khẳng định không phải acc bắt chước, là chính chủ [Hoảng sợ]

 

[Thế Giới] Quả Quả Sơn Tra: Tôi cũng xem xong quay lại rồi đây. Tò mò quá đi, Thần Mộc này trang bị bình thường, không có thời trang, cũng không có bang hội, nhìn thế nào cũng không phải acc chính.

 

[Thế Giới] Thiên Chung: Trượt tay?

 

[Thế Giới] Chưởng Môn Phái Ngâm Hương: Hâm nóng lại kiến thức nè, Hoa Sen Tịnh Đế phải thả mười đóa liên tiếp mới có hiệu ứng và loa, không tồn tại khả năng trượt tay →_→

 

[Thế Giới] Bóng Lưng Cô Đơn: Có khi nào là bị hack acc không???

 

[Thế Giới] An Nhiên Nhập Mộng: Ha hả.

 

[Thế Giới] Quỷ Môn Chịu Đòn: Cho nên Thần Mộc này có lai lịch gì mà khiến đại thần thả pháo hoa cho cậu ta?

 

[Thế Giới] Đám Mây Bay Bay: Không biết lai lịch gì, có thể tới bài post này lục soát [Tuyển tập đoạn cut đại thần bảo vệ vợ...]

 

[Thế Giới] Cẩm Cẩm: Low vậy, đại tẩu ở server này mà không có ai biết.

 

Trình Miên dại ra, Trình Miên sững sờ, ngay cả trêu chọc trên Thế Giới cũng không nhìn thấy.

 

Thứ được đốt lên chính là pháo hoa sao? Là tiền đó!

 

Một ngàn đồng. Đối với Phi Túng không tính là cái gì nhưng với người chơi keo kiệt trừ bỏ điểm danh ra sẽ không dùng một đồng nào như cậu đã là một khoản lớn.

 

Vân Trình Phong Miên cùng Phi Túng lẳng lặng đứng giữa trời pháo hoa, xung quanh là hiệu ứng trái tim bay múa đầy trời.

 

Rất tục, lại làm người ta tim đập liên hồi.

 

Trình Miên ôm ngực, tựa vào trên ghế, muốn nói chút gì đó nhưng lại nói không nên lời.

 

Cậu gõ một cái sticker dễ thương, sau đó xóa đi.

 

Tới tới lui lui vài lần, cuối cùng ấn trên phím tắt, mím môi chọn mấy góc độ chụp hình lại.

 

Rồi lén lưu về.

 

Bùi Túng Chi không biết hành động lén lút của cậu, đang cầm bút máy ký tên lên tài liệu.

 

Trong tai nghe, quản lý công ty chi nhánh đã thuyết trình tới đoạn cuối, kế tiếp cần xin chỉ thị từ anh.

 

[Mật] Phi Túng: Cấp trên gọi tôi đi họp, out trước nhé.

 

[Mật] Vân Trình Phong Miên: Không phải anh trốn việc rồi à?

 

Bùi Túng Chi âm thầm cười một tiếng, rồi bịa chuyện.

 

[Mật] Phi Túng: Bị tóm rồi.

 

[Mật] Vân Trình Phong Miên: [Hoảng sợ] [Hoảng sợ] [Hoảng sợ]

 

[Mật] Vân Trình Phong Miên: Vậy anh mau đi đi, đừng để cấp trên nổi giận.

 

Bùi Túng Chi ngẩng đầu nhìn màn hình, thậm chí các quản lý trong cửa sổ cũng không dám nhìn anh, mỗi người đều đang cúi đầu xem tài liệu trong tay.

 

... Đã tức giận rồi! Lúc làm việc không nghĩ tới trường hợp này sao?

 

[Mật] Vân Trình Phong Miên: Đúng rồi, tôi định hỏi anh thích ăn xốt thịt bò không, bà nội tôi làm, ăn ngon lắm, gửi mấy hũ cho anh nhé?

 

Sợ đối phương nghĩ nhiều, cố ý giải thích thêm.

 

[Mật] Vân Trình Phong Miên: Quà cảm ơn.

 

Nói rồi lại hồi hộp chờ đợi.

 

Gửi đồ sẽ đưa thông tin cá nhân, mặc dù đã không phải chuyện hiếm thấy trên mạng nữa nhưng khi liên hệ với đời thực lại cảm thấy không giống nhau.

 

Đối với Phi Túng... Vốn không nghĩ tới sẽ có mối liên hệ càng chặt chẽ hơn. Nhưng đến lúc này, lại không nhịn được tham lam một chút.

 

[Mật] Phi Túng: Không cần.

 

Bị từ chối.

 

Thật ra cũng không bất ngờ, đề cập tới riêng tư cá nhân chắc chắn phải cẩn thẩn. Huống chi trong trò chơi Phi Túng nổi tiếng đến vậy, cẩn thận chút cũng có thể bớt rất nhiều phiền phức không cần thiết.

 

Cả người cậu tỉnh táo lại từ trong kích động.

 

Trình Miên thở sâu, cố gắng xem nhẹ chút cảm xúc tụt dốc kia, nghiêm túc trả lời.

 

[Mật] Vân Trình Phong Miên: OK.

 

Mới vừa gửi đi, avatar của Phi Túng đã biến thành màu xám, cũng không biết đối phương có nhìn thấy không.

 

Trình Miên điều chỉnh tâm trạng một chút, đang định tiếp tục làm nhiệm vụ thì Wechat vang lên hai tiếng.

 

Phi Túng: [Số liệu chỉnh mặt cá nhân. exe]

 

Vân Trình Phong Miên: ?

 

Phi Túng: Số liệu gương mặt và hình thể của tôi.

 

Phi Túng: Tự chỉnh, không vi phạm bản quyền. Lúc nào tôi không online, cậu có thể tự mình tạo acc nhỏ chơi.

 

Vân Trình Phong Miên: ...

 

Không bỏ qua chuyện này được có đúng không?

 

Lại muốn trêu chọc cậu chơi, mới không mắc lừa.

 

Trình Miên quyết đoán không thèm trả lời.

 

Phi Túng: Chưa từng cho ai cả, duy nhất mình cậu.

 

Trình Miên: "..."

 

Một phút đồng hồ sau.

 

Cậu cảm thấy thẹn ấn xuống tải về.

 

Bộ số liệu gương mặt của Phi Túng có một không hai trong trò chơi, không lấy quá lãng phí.

Bình Luận (0)
Comment