Hướng Dẫn Chơi Game Sao Cho Thật Ngọt Ngào

Chương 88

Trans: Thuỷ Tích

 

Thành phố Giang.

 

Bùi Túng Chi tan ca đã qua mười một giờ đêm.

 

Bùi thị dự định xây một trung tâm thương mại ở bên này cho nên không tránh được phải tiệc tùng xã giao với cán bộ địa phương, cuối cùng sau mấy lần nâng ly qua lại thì mọi chuyện đã đâu vào đấy.

 

Về đến khách sạn, anh mở điện thoại ra nhìn tên người được ghim trên đầu.

 

Tin nhắn anh gửi đi mấy tiếng trước vẫn chưa nhận có hồi đáp.

 

Bùi Túng Chi không nghĩ nhiều, trở lại phòng mở máy tính lên đăng nhập vào trò chơi.

 

Quả nhiên, trong nhóm đặc biệt, avatar của Tiểu Thần Mộc đang sáng.

 

Hai người kết bái khi login sẽ có thông báo. Bùi Túng Chi mở kênh trò chuyện riêng ra, còn chưa gõ chữ thì bên kia đã gửi tin nhắn tới trước.

 

[Mật] Vân Trình Phong Miên: ???

 

[Mật] Phi Túng: ?

 

[Mật] Vân Trình Phong miên: Anh chưa ngủ à?

 

[Mật] Phi Túng: Ừm. Mới ăn tối với đối tác xong.

 

Bùi Túng Chi nhìn vị trí của cậu, còn đang trong phó bản.

 

[Mật] Phi Túng: Em còn đang cày tài liệu hả?

 

[Mật] Vân Trình Phong miên: Cày cho khách hàng.

 

[Mật] Phi Túng: Không phải lúc sáng cày đủ rồi sao?

 

[Mật] Vân Trình Phong miên: Em mới nhận thêm vài đơn nữa.

 

Bởi vì là thời trang miễn phí cho nên rất nhiều người cũng muốn sắm cho cả acc phụ của mình luôn. Trình Miên từng để lại thông tin liên lạc trên bài giao dịch ở diễn đàn, chỉ trong một buổi sáng đã có hơn hai mươi người kết bạn rồi. Hôm nay, cậu cũng không thèm ôn tập, cả buổi chiều đều ngâm mình trong phó bản.

 

Nhưng cậu không dám nói cho anh biết.

 

Bùi Túng Chi không chút do dự ấn nhảy vào đội, vừa nhìn đã thấy cậu đang kéo một lúc ba acc khách hàng.

 

Máy tính bình thường chỉ log được một lúc ba tài khoản 《Cửu Thiên Truyện》, muốn log bốn hay năm tài khoản phải dùng phần mềm trả phí. Trước giờ Tiểu Thần Mộc ngại phiền nên không làm, không ngờ hôm nay lại dùng tới.

 

Liều mạng đến thế?

 

Thiếu tiền à?

 

Bùi Túng Chi hơi nhíu mày lại.

 

[Tổ Đội] Phi Túng: Còn bao nhiêu acc chưa làm xong?

 

[Tổ Đội] Vân Trình Phong Miên: Một chút nữa.

 

[Tổ Đội] Phi Túng: Một chút là bao nhiêu?

 

Một lúc lâu sau, trong tổ đội mới xuất hiện tin nhắn mới.

 

[Tổ Đội] Vân Trình Phong Miên: Cũng chỉ... Chừng chục acc nữa...

 

Bùi Túng Chi tức tới phải bật cười.

 

[Tổ Đội] Phi Túng: Đây là 'vài đơn' mà em nói đó hả? Định thức trắng đêm luôn hay sao?

 

[Tổ Đội] Vân Trình Phong Miên: Đều là đơn ngắn hạn thôi chứ không phải ủy thác dài hạn.

 

[Tổ Đội] Phi Túng: Ừ. Cho nên vẫn phải thức trắng đêm.

 

[Tổ Đội] Vân Trình Phong Miên: [Mếu]

 

Vừa thấy biểu cảm đó, Bùi Túng Chi lập tức nguôi giận.

 

[Tổ Đội] Phi Túng: Gửi mấy acc còn lại qua cho tôi.

 

Trình Miên lập tức gửi tài khoản qua.

 

Bùi Túng Chi đăng nhập vào mới hiểu vì sao cậu phải dùng cả acc chính để kéo.

 

Mấy đơn đó đều là acc phụ, trang bị và lực chiến đều yếu, có hai acc thậm chí còn chưa full cấp, vào phó bản chắc chắn là chịu chết, càng đừng nói đến việc giải quyết nhanh.

 

[Mật] Phi Túng: Em định làm tới năm tháng nào?

 

[Mật] Vân Trình Phong Miên: Không phải còn có acc của anh sao...

 

[Mật] Phi Túng: ?

 

[Mật] Vân Trình Phong Miên: Lần sau em sẽ tự lượng sức mình!

 

Thấy thái độ nhận lỗi của người ta quá chân thành, Bùi Túng Chi cũng chẳng thể làm gì được.

 

[Mật] Phi Túng: Sao em đột nhiên nhận nhiều đơn thế?

 

[Mật] Phi Túng: Bà nội bệnh hả?

 

[Mật] Vân Trình Phong Miên: Không không, bà nội khoẻ lắm. Là em có việc cần dùng.

 

[Mật] Vân Trình Phong Miên: Anh đừng hỏi TAT

 

Dù không nhìn thấy, anh cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt lúng túng của Tiểu Thần Mộc.

 

Có cả bí mật nhỏ rồi.

 

Bùi Túng Chi không trêu cậu nữa, chỉ để lại một câu đợi tôi rồi mở bản đồ ra, lập tức bay tới.

 

-

 

Kết thúc chuyến công tác, vừa đặt chân xuống thành phố Kính, Bùi Túng Chi đã bị ông nội gọi đến.

 

Tới nhà tổ đã là buổi tối. Trong nhà đèn đuốc sáng trưng, ngoài vài người họ Bùi ra còn có bà nội kế và cháu chắt bên đó bà ấy nữa.

 

Trong phòng tiệc, ông cụ ngồi trên ghế cao nhất, chống gậy vẫy tay gọi anh.

 

"Sao sinh nhật mà không tự thưởng cho mình một ngày nghỉ phép?"

 

Bùi Túng Chi ngồi xuống chỗ trống duy nhất bên cạnh ông, nói: "Năm nào mà chẳng có sinh nhật, thiếu lần này cũng không sao ạ."

 

Sau đó đã bị ông nội trừng: "Năm nào cũng nói vậy, lấy lệ cũng nghĩ cách khác đi."

 

Bùi Túng Chi cười nói: "Cháu nói thật đó, lừa ông làm gì."

 

"Chủ tịch Bùi xưa giờ có chính kiến của mình, ba cũng đừng lo quá." Cách đó không xa, một giọng nam khàn đặc chợt xen vào.

 

Chỗ ngồi đối diện Bùi Túng Chi là một gã đàn ông trung niên béo mập, cười tủm tỉm nói: "Dù gì chủ tịch Bùi cũng đã về, hôm nay chúng ta cùng nhau mừng sinh nhật cậu ấy là được rồi."

 

Gã nói rồi gật đầu với Bùi Túng Chi: "Phải không, chủ tịch Bùi."

 

Bùi Túng Chi châm trà cho ông nội, nói: "Đã ký xong mảnh đất bên thành phố Giang, đợi có văn bản xác nhận từ chính quyền là sang năm khởi công được rồi ông ạ."

 

Ông Bùi xua tay: "Chuyện làm ăn thì cháu cứ quyết định là được, ông không can thiệp."

 

Gã đàn ông trung niên không được đáp lại, ngượng ngùng ngậm miệng.

 

Vài ngày trước, ông cụ bị cảm cho nên không có tinh thần, sau khi ăn một chén cơm nhỏ xong đã được bà nội kế dìu lên lầu nghỉ ngơi.

 

Ông vừa đi, bầu không khí trong phòng tiệc lập tức trở nên kỳ lạ.

 

Ba mẹ Bùi không có trong nước nhưng chú bác nhà họ Bùi thì có mặt.

 

Tuy không nên thân nhưng cũng là máu mủ nhà họ Bùi, người lớn mời rượu chúc mừng sinh nhật thì anh vẫn phải uống.

 

Uống vài vòng, trên mặt mấy người đều đã có chút men say.

 

Dưới sự thúc giục của cồn, gã đàn ông trung niên lúc nãy bắt chuyện với Bùi Túng Chi lè nhè: "Nghe nói lúc chủ tịch Bùi đang họp có một cậu trai ngồi bên cạnh, không biết có thật không?"

 

Mắt Bùi Túng Chi hơi nheo lại đầy nguy hiểm: "Tin tức nhanh nhỉ."

 

"Ha ha ha, đâu có, tường nào mà chẳng có kẽ hở." Gã đàn ông trung niên ngả người ra sau ghế, bụng bia phình cao, giọng điệu khinh thường: "Không ngờ chủ tịch Bùi thích kiểu này. Phải nói sớm chứ, Lỗi Nhi mới đầu tư một công ty giải trí ký được một đám bé trai xinh đẹp, chủ tịch Bùi thích loại nào để tôi bảo người đưa đến cho chọn?"

 

Trong mắt Bùi Túng Chi thoáng hiện chán ghét, lạnh giọng nói: "Con trai cưng nhà ông đúng là giống ông thật."

 

"Cậu có ý gì?"

 

"Nằm lâu quá, quên cả chữ người viết thế nào rồi."

 

"Mày!"

 

"Thôi thôi, chủ tịch Bùi chỉ đùa thôi, anh Tống đừng để bụng." Có người đứng ra hòa giải, đè bả vai gã đàn ông trung niên lại, nháy mắt ra hiệu với ông ta: "Chủ tịch Bùi bận trăm công nghìn việc, làm gì có thời gian yêu đương, chắc chỉ là bạn bè bình thường thôi."

 

Gã đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng, xoay người đưa lưng lại với bàn ăn.

 

Đợi hai người không tranh cãi nữa, người hòa giải mới hắng giọng chậm rãi mở miệng: "Chủ tịch Bùi à, trung tâm thương mại bên thành phố Giang khởi động chắc sẽ thiếu người lắm, đã chọn được ai giám sát và quản lý chưa?"

 

Đợi một lúc không thấy anh trả lời, gã vẫn kiên trì nói tiếp: "Thế này nhé, chúng tôi biết cậu vất vả, một mình gánh công ty lớn như vậy cũng rất mệt, hay nhường cho mấy đứa em của cậu lo việc bên thành phố Giang đi, cũng phần nào giúp cậu giảm bớt gánh nặng tập trung phát triển thành phố Kính bên này."

 

Gã đàn ông trung niên xoay người lại, nói: "Lỗi Nhi nhà tôi cũng gọi ông cụ một tiếng ông nội, tiền lời cũng phải được chia ít nhất là chừng này."

 

Gã giơ năm ngón tay: "Thiếu một đồng cũng không được."

 

Gã đàn ông hòa giải nói tiếp: "Đương nhiên ít chút cũng không sao. Người trẻ phải được rèn luyện nhiều hơn, đợi có bản lĩnh rồi lại chia thêm cũng được."

 

Hai người kẻ tung người hứng, đã tự thu xếp xong hết mọi chuyện.

 

Những người khác trên bàn ăn đều không lên tiếng nhưng cũng không ai phản đối, rõ ràng là đã bàn trước với nhau rồi.

 

Trong một lúc, trên bàn ăn chỉ còn tiếng nói của hai người nọ.

 

Từ xây dựng trung tâm thương mại đến chia lợi nhuận cùng vận hành, nước miếng văng tung tóe.

 

Hai người nói đến khô cả miệng mà Bùi Túng Chi vẫn chẳng thèm hé miệng nói lời nào, bắt đầu mất kiên nhẫn.

 

"Tôi nói này chủ tịch Bùi, tuy mấy đứa Lỗi Nhi không có quan hệ máu mủ với cậu nhưng chúng cũng là em trai cậu, đâu thể nào cậu phát tài mà để tụi nó gặm bánh mì đúng không?"

 

"Nói đủ chưa?"

 

Giọng người đàn ông như có một ma lực nào đó, đâm thủng tầng tầng ồn ào truyền thẳng vào tai mọi người, khiến cả căn phòng to như vậy lập tức yên tĩnh trở lại.

 

Ánh mắt Bùi Túng Chi khẽ lướt về phía đối diện: "Xem ra mấy chú đây lớn tuổi thật rồi nên đầu óc cũng không được tỉnh táo lắm. Nếu đã vậy, hay cứ ở nhà dưỡng lão, bớt lo chuyện bên thành phố Giang đi."

 

"Bùi Túng Chi!" Gã đàn ông trung niên vỗ bàn: "Mày có ý gì?!"

 

"Xem ra đầu ông thật sự có vấn đề rồi, câu nói đơn giản vậy mà cũng không hiểu." Bùi Túng Chi chậm rãi đứng lên, vắt áo khoác đang treo trên lưng ghế lên cổ tay, kiên nhẫn giải thích: "Người lớn tuổi rồi nên chú ý sức khỏe. Mai tôi sẽ cho người xử lý thủ tục thôi việc của ông."

 

"Còn Tống Lỗi." Giọng anh hạ xuống: "Trong lúc làm việc biển thủ tiền công ty, lại còn ăn cắp thành quả của nhân viên khác, tôi sẽ giải quyết rõ ràng đâu ra đó. Có rảnh thì lo cho cuộc sống của con trai ông trong nhà giam đi."

 

"Mày dám!" Gã đàn ông không ngờ Bùi Túng Chi lại làm thật, tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, mắt trừng to như sắp nứt ra: "Dù gì tao cũng là chú của mày..."

 

Bùi Túng Chi quay lại nhìn ông ta, ánh mắt lạnh lùng: "Chắc do bình thường để cho mấy người thoải mái quá nên quên luôn mình họ gì rồi."

 

"Chú?" Anh cong môi lộ ra nụ cười chế giễu: "Ông là cái thá gì?"

 

Bữa tiệc kết thúc trong không vui.

 

Bùi Túng Chi đi thẳng ra khỏi nhà tổ họ Bùi.

 

Ông cụ không có mặt nên chẳng ai dám ngăn cản chủ nhà họ Bùi cả.

 

Tài xế thấy anh đi ra hơi ngạc nhiên nhưng đã lập tức đứng dậy mở cửa xe ra cho anh.

 

"Sếp Bùi, về nhà luôn ạ?"

 

"Đi thành phố An."

 

Tài xế sửng sốt: "Bây giờ luôn sao?"

 

Gió đêm lướt qua mặt cuốn theo hơn phân nửa men say, đầu óc Bùi Túng Chi cũng tỉnh táo lại.

 

Anh đứng tại chỗ một lúc rồi ngồi vào xe, khàn giọng: "Về nhà đi."

 

Cảnh vật ngoài cửa sổ không ngừng lùi về sau, ngọn đèn trong thành phố rực rỡ ánh màu.

 

Bùi Túng Chi tựa lưng ra sau ghế, nhắm mắt lại.

 

Từ khi bà nội qua đời, sức khỏe ông nội kém đi thấy rõ, không còn lo nổi chuyện công ty nữa. Trong mấy đứa con thì chỉ có ba của Bùi Túng Chi là có năng lực nhưng ông lại không có hứng thú với kinh doanh.

 

Ban đầu không ai tin tưởng người thừa kế trẻ tuổi này. Một trang giấy trắng, non nớt tới mức khiến người ta dễ dàng ***** trong tay.

 

Nhưng chẳng mất bao nhiêu thời gian, Bùi Túng Chi đã dùng chính năng lực của mình vả cho họ mấy cái bạt tai đau điếng.

 

Thế là ông cụ cũng yên tâm lùi về sau. Từ khi quen biết bà nội kế này, ông nội vui lên nhiều cho nên chẳng ai phản đối hai người tái hôn cả.

 

Lại không ngờ con cháu của bà nội kế đều không chịu yên phận, ỷ vào hàng cha chú của nhà họ Bùi đều không làm nên trò trống gì cho nên muốn nhúng tay vào đủ chuyện.

 

Tiếc là tính nhiều lại không tính ra nhà họ Bùi còn có một Bùi Túng Chi.

 

Miếng xương này, bọn họ không gặm nổi, mà còn khiến miệng đổ máu, vết thương chồng chất.

 

Bùi Túng Chi nể mặt ông nội nên giao cho mấy người đó những chức vị không cần làm gì mà mỗi tháng chỉ cần đợi ăn tiền hoa hồng thôi. Nhưng tiếc là lòng tham không đáy.

 

Từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, từ công ty về đến trong nhà họ Bùi.

 

Mỗi một gánh nặng đè lên trên bờ vai Bùi Túng Chi.

 

Điện thoại rung lên vài tiếng, Bùi Túng Chi lấy ra nhìn thử, là Bùi Hề.

 

Hề Tưởng Sự Thành: Anh, bạn em rủ em đi chơi, đêm nay sẽ không về, không cần đợi em đâu!

 

Hề Tưởng Sự Thành: Em đặt quà trong phòng ngủ của anh rồi, chúc anh sinh nhật vui vẻ, tuổi mới phải thật vui vẻ đó nha [Bánh kem]

 

Bùi Túng Chi thở ra một hơi, không nói gì mà chỉ gửi một bao lì xì đỏ thẫm cho Bùi Hề.

 

Rồi sau đó thoát ra ngoài. Ba mẹ Bùi cũng gửi lời chúc tới.

 

Bùi Túng Chi không trả lời, ấn vào người được ghim trên đầu.

 

Sau vài giây do dự, anh vẫn ấn gọi cuộc gọi video. Tiếng chuông vang vọng trong xe, mãi đến khi tự động kết thúc.

 

Chân mày Bùi Túng Chi càng nhíu chặt hơn.

 

Đang bận à?

 

Tới cổng khu nhà, Bùi Túng Chi bảo tài xế dừng xe.

 

Xuống xe, tài xế hơi lo lắng nói: "Sếp Bùi, tôi đưa anh lên nhé?"

 

Bùi Túng Chi đóng cửa xe lại: "Không cần, cậu về nghỉ đi."

 

Vào nhà, lên lầu, Bùi Túng Chi mở khóa bằng vân tay. Bước vào thì thấy đèn phòng khách đang sáng.

 

Anh lấy điện thoại, mở khung trò chuyện với em trai ra.

 

Phi Túng: Ra ngoài nhớ tắt đèn, không được có lần sau.

 

Gõ xong dòng này, mới xoay người mở tủ giày.

 

Trong tầm mắt nhìn thấy một đôi giày thể thao màu trắng.

 

Hơi cũ, dây giày đã hơi ngả vàng nhưng được giặt rất sạch sẽ. Gót bên trái bị mài mòn rõ rệt, tạo thành đối lập hoàn toàn với bên phải.

 

Ngón tay Bùi Túng Chi khựng lại.

 

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, một nặng một nhẹ.

 

Anh không tin nổi đứng thẳng người dậy, chậm rãi quay đầu, nhìn sang phía tay trái.

 

Dưới ánh đèn trắng sáng, Trình Miên tựa như một cây non mảnh mai lại thẳng tắp đứng nơi đó.

 

Bùi Túng Chi cứng đờ, nghi ngờ có phải mình uống say nên xuất hiện ảo giác hay không.

 

Trái cổ anh lăn mấy vòng, mãi mới bật ra được câu: "Sao em lại ở đây?"

 

Trình Miên chớp mắt, đáp: "Em đến trả áo khoác với cà vạt cho anh."

 

Góc tường bên kia, có đặt một chiếc va li màu đen.

 

Anh từng thấy nó ở trong phòng ngủ của Trình Miên, bây giờ lại xuất hiện trong nhà mình.

 

Bùi Túng Chi cúi đầu cười, bả vai cứng còng lập tức thả lỏng ra, còn chưa kịp đổi giày đã sải vài bước tới trước.

 

Giây tiếp theo, Trình Miên ngã vào một cái ôm ấm áp.

 

Đang mùa hè nên hai người đều không mặc nhiều lắm, thậm chí có thể cảm nhận được cơ ngực của người đối diện.

 

Bùi Túng Chi ôm rất chặt khiến Trình Miên gần như không thở nổi.

 

Cậu đẩy người đàn ông ra nhưng không được cho nên đành mặc kệ.

 

Bùi Túng Chi ôm đủ rồi mới luyến tiếc buông người ra: "Chỉ tới trả đồ thôi à, không còn chuyện gì khác nữa sao?"

 

Trình Miên biết giấu không được, mở vali lấy quà đã chuẩn bị từ sớm ra.

 

"Chúc mừng sinh nhật!"

Bình Luận (0)
Comment