Lâm Hoài Nhân ngồi ở hàng ghế sau.
Mãi đến khi xe bắt đầu lăn bánh, anh ta mới dần hoàn hồn lại.
Dù thế nào cũng không nghĩ tới có một ngày được ông chủ làm tài xế cho mình.
Anh ta lịch sự nói: "Cảm ơn sếp Bùi, làm phiền anh quá."
Bùi Túng Chi nhìn vào gương chiếu hậu, không để ý: "Cậu là anh trai của Miên Miên, người nhà đừng khách sáo như thế."
Lâm Hoài Nhân không xem lời này là thật, vẫn nói: "Nên như vậy."
Ngã tư đúng vào thời điểm đông đúc nhất, một phút đồng hồ mà xe chỉ nhích được một đoạn. Nắng tháng tám gay gắt, xuyên qua cửa kính xe rọi thẳng vào người.
Trình Miên dùng một tay che trước mắt, nghiêng đầu nhìn về trước, định nhìn rõ tình hình giao thông.
Trên đầu bỗng trĩu xuống, mùi cây cỏ thoang thoảng lập tức bao quanh lấy cậu.
Bùi Túng Chi ném áo khoác vest cho cậu: "Em dùng che tạm đi."
Trình Miên sờ chất vải áo, vừa nhìn đã biết là đắt tiền, hơi do dự: "Phơi nắng được không? Bị hỏng thì sao đây?"
Bùi Túng Chi cười khẽ: "Quần áo không phải dùng để che nắng sao? Không hỏng được."
Lúc này, Trình Miên mới yên tâm, giơ áo lên che đầu.
"Em uống nước không?"
"Uống."
Bùi Túng Chi đáp một tiếng, đưa một chai nước khoáng cho cậu.
Trình Miên vặn mở, tu một hơi hết hơn nửa chai.
Tất cả đều lọt vào mắt Lâm Hoài Nhân ngồi ở ghế sau.
Ông chủ khoác áo vest cho Trình Miên, rất bình thường.
Uống nước, cũng chẳng có gì.
Nhưng mà, chai nước đó rõ ràng đã mở ra rồi, lại còn lấy từ ghế lái qua, cho nên không phải của em trai mình.
Tuy bạn bè với nhau uống cùng chai nước là chuyện rất bình thường. Nhưng uống phần còn lại của đối phương, không thấy kỳ lạ à?
Lâm Hoài Nhân không khỏi nhìn lại em trai mình.
Người ngồi trước không chỉ không thấy kỳ lạ, mà còn cầm nửa chai nước đó trong tay một cách rất tự nhiên.
Áo khoác vest bị phơi dưới ánh nắng một lúc khiến cho mùi cây cỏ đậm hơn khi trước. Trình Miên hít hít, hỏi người bên cạnh: "Này là mùi nước hoa hay là sữa tắm vậy anh?"
"Sữa tắm. Chẳng phải tối qua em đã dùng rồi sao?"
Trình Miên ngửi cánh tay mình: "Sao em không có?"
Xe dừng lại chờ đèn đỏ, Bùi Túng Chi nghe vậy rất tự nhiên kéo lấy cổ tay cậu qua, ghé sát lại ngửi.
Không có mùi hương giống trên người anh, chỉ có mùi sữa tắm hoa hồng rất nhạt.
"Mùi sữa tắm ở nhà em nồng quá, bị át mùi mất rồi." Bùi Túng Chi xoa đầu cậu: "Nếu em thích thì mang vài chai về dùng, tắm nhiều là có mùi thôi."
"..." Chân mày Lâm Hoài Nhân càng nhíu chặt hơn.
Giờ bạn bè đã thân thiết tới mức này rồi hả?
Ghế trước, một người tập trung lái xe, một người ngắm cảnh ngoài cửa sổ, chẳng ai để ý tới vẻ mặt rối rắm của Lâm Hoài Nhân cả.
Xe dần chạy vào khu phố quen thuộc, Lâm Hoài Nhân nhìn rồi nói: "Sếp Bùi, anh cho chúng tôi xuống chỗ thùng rác phía trước đi. Giờ này có nhiều hàng quán lắm, xe chạy vào khó quay đầu lắm."
Bùi Túng Chi đáp một tiếng, đánh tay lái thuần thục, đạp phanh dừng xe lại.
Xuống xe, Lâm Hoài Nhân lịch sự mời Bùi Túng Chi lên nhà nhưng không có gì bất ngờ đã bị từ chối.
Bùi Túng Chi nhìn về phía Trình Miên: "Khi nào xong gọi cho tôi, tôi tới đón em."
Lâm Hoài Nhân vội nói: "Không cần làm phiền anh. Trong nhà có đủ chăn, tối nay Tiểu Miên có thể ngủ với tôi."
Vừa mới dứt lời, ông chủ nhà mình đã lập tức nhìn sang. Ánh mắt sắc lẹm tựa như sư tử trong rừng rậm khi lãnh địa bị người ngoài xâm nhập, tràn ngập cảnh cáo.
Nhưng chỉ chớp mắt đã biến mất, nhanh đến mức Lâm Hoài Nhân còn tưởng mình nhìn lầm.
"Không cần, em ấy ở nhà tôi."
Ý là không cần phải thương lượng thêm nữa.
Trình Miên không muốn làm khó anh họ, nói: "Đồ dùng cá nhân với quần áo của em đều ở bên đó cho nên về đó tiện hơn."
Lâm Hoài Nhân không nói thêm gì nữa.
Anh ta thuê nhà ở tầng ba, căn hộ có hai phòng, mặc dù khu nhà có hơi cũ nhưng xung quanh đầy đủ tiện nghi, lại gần công ty, giá hơi đắt hơn những nơi khác nhưng vẫn trong khả năng chi trả của bản thân.
Lâm Hạ Quốc và thím thấy cậu đều rất vui, khi nhìn tới thứ cậu xách theo lại bắt đầu trách cậu tiêu xài linh tinh.
"Hoài Nhân, con cũng không biết cản nó nữa."
Lâm Hoài Nhân đưa đôi dép lê cho Trình Miên, nói: "Con không cản được."
Lâm Hoài Hi nghe tiếng nói chuyện đi từ trong phòng ra, mặc váy liền màu hồng nhạt xinh đẹp. Mới hai tháng không thấy mà cô bé đã cao và xinh hơn chút rồi.
Thím rất nhanh tay, canh đã ninh sẵn, mấy món khác chỉ cần xào qua là xong.
Chẳng mất bao lâu, cơm nước đã bày đầy trên bàn.
Lâm Hạ Quốc lấy mấy chai bia lạnh ra: "Tiểu Miên, uống một chai nhé?"
Thím lườm ông ấy: "Tự uống đi, Tiểu Miên đâu biết uống bia."
"Uống chút chút, nhấp môi thôi."
Khi nói chuyện đã lấy tới rót cho Trình Miên một ly.
Lâm Hạ Quốc bình thường sẽ không ép uống, hôm nay có vẻ khác thường nhưng nhìn sắc mặt có vẻ không phải chuyện xấu.
Thím thấy cậu khó hiểu, cười nói: "Cuối năm nay anh họ cháu sẽ ra nước ngoài học tập, bọn thím không rành mấy chuyện này nhưng nghe nói sau này sẽ dễ thăng chức hơn."
Khi trước Trình Miên đã nghe Lâm Hạ Quốc nhắc tới chuyện này rồi nhưng khi đó Lâm Hoài Nhân đang vướng vào lùm xùm ăn cắp ý tưởng, giờ xem như được hưởng trái ngọt rồi.
"Chúc mừng anh họ."
Lâm Hoài Nhân sắp chén đũa lên bàn: "Chỉ đi học tập, những thứ khác đều là nói lung tung thôi."
Trong bữa cơm, Lâm Hạ Quốc nói không ngừng nghỉ, hết nói con trai lại đến con gái. Lâm Hoài Hi thi đậu đại học y, trường ở ngay thành phố Kính, chỉ tiếc khu trường mới cách trung tâm thành phố khá xa nên đến ngày nghỉ cũng khó tới chơi với anh trai.
Lâm Hạ Quốc uống hơi nhiều. Hai đứa con đều tương lai rộng mở nên ông rất vui.
Trình Miên không nói xen vào, ai hỏi gì mới đáp lại. Lâm Hạ Quốc cụng ly thì cậu sẽ nhấp một chút, rất kiềm chế. Nhưng vì ông quá nhiệt tình cho nên đã uống không ít vào bụng.
"Cháu chuẩn bị cho kỳ thi cao học sao rồi?"
Trình Miên khiêm tốn nói: "Bình thường ạ, còn phải cố gắng thêm."
Lâm Hạ Quốc hiểu tính cậu, nói: "Từ nhỏ cháu đã thông minh, chắc chắn sẽ thi đậu mà."
Chuyện trò một vòng lại quay trở về chủ đề muôn thuở, việc riêng tư của con cháu.
Lo cho chuyện hôn nhân của thế hệ sau đã trở thành tiết mục quen thuộc trên bàn cơm. Con trai mình sắp đi nước ngoài nên không trông chờ được gì, con gái thì mới vào đại học cũng còn rất sớm, nói tới nói lui cũng vòng tới trên người Trình Miên.
"Cháu thích kiểu nào? Để thím giới thiệu cho. Cháu cũng lớn rồi, phải tự để bụng chuyện này mới được."
Trình Miên chỉ nói: "Cháu có người yêu rồi."
Chỉ một câu đã khiến sắc mặt mọi người trên bàn cơm thay đổi đủ kiểu, có vui cũng có ngạc nhiên.
Lâm Hạ Quốc sửng sốt, lập tức lớn tiếng nói: "Chuyện tốt mà sao cháu không nói sớm! Con bé quê ở đâu? Bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì? Quen nhau thế nào?"
Một hơi đã hỏi cả đống vấn đề.
Trình Miên chọn trả lời: "Người thành phố Kính, lớn tuổi hơn cháu."
"Lớn hơn cũng tốt, biết quan tâm đối phương." Mặc Lâm Hạ Quốc đã đỏ gay, lưỡi bắt đầu líu lại: "Chỉ cần có người là tốt rồi. Ông nội cháu còn sống thì chắc sẽ mừng lắm."
Thím cũng rất nhiệt tình: "Hay cháu về trễ vài hôm, dẫn con bé tới đây chơi đi, thím làm thêm vài món nữa."
Trình Miên lắc đầu: "Gần đây anh ấy bận lắm, đợi có dịp cháu sẽ dắt tới gặp mọi người."
Thím còn muốn nói gì đã bị con trai ngắt ngang: "Tự Tiểu Miên có tính toán, mọi người đừng sốt ruột."
Trình Miên chủ động rót đầy ly cho hai người: "Mấy năm qua cảm ơn chú thím quan tâm săn sóc, cháu mời chú thím."
"Thằng bé này, khách sáo làm gì."
Một bữa cơm kết thúc, chai bia lăn đầy sàn. Lâm Hạ Quốc đứng còn không vững, được vợ con dìu vào phòng nghỉ ngơi.
Mặt Trình Miên cũng ửng hồng nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo.
Cậu lấy điện thoại trong túi ra mới phát hiện có thật nhiều tin nhắn chưa đọc, đều đến từ một người.
Phi Túng: Ăn gì vậy?
Phi Túng: Em ăn xong chưa?
Phi Túng: Không cần vội, cứ từ từ ăn.
Phi Túng: Ăn xong báo cho tôi, tôi tới đón em.
Tin nhắn mới nhất đã là một tiếng trước, Trình Miên trừng to mắt.
Vân Trình Phong Miên: Xin lỗi, em không nghe thấy âm báo tin nhắn.
Phi Túng: Ăn xong rồi hả?
Vân Trình Phong Miên: Ừm, bây giờ anh tới được không?
Phi Túng: Em xuống lầu đi.
Trình Miên giật mình.
Vân Trình Phong Miên: Anh đang ở đâu?
Phi Túng: Chỗ tụi em xuống xe ấy.
Trình Miên sững sờ.
Chẳng lẽ người này đã ngồi đợi cậu từ lúc bắt đầu nhắn tin rồi sao?
Thím vừa từ trong phòng đi ra đã thấy Trình Miên đứng lên đổi giày.
"Tiểu Miên, cháu đi đâu vậy?"
Trình Miên nói: "Bạn cháu tới đón rồi. Đêm nay làm phiền mọi ngươi ạ."
"Ôi chao, thằng bé này." Thím thấy cậu khăng khăng đòi đi, hơi lo lắng: "Hoài Nhân, con đưa em xuống lầu đi."
Trình Miên rất ít khi rượu bia, hồi đại học chỉ lén uống hai lon với bạn cùng phòng thôi mà hôm sau dậy trễ trốn học suýt đã bị phát hiện rồi.
Hôm nay uống không nhiều nhưng đô yếu. Tuy đầu óc vẫn còn tỉnh táo nhưng không kiểm soát được lòng bàn chân như bước đi trên mây, cả người như nhũn ra.
Lâm Hoài Nhân phải đỡ lấy cánh tay cậu mới xuống dưới lầu mà không bị ngã.
Lúc này đã không còn sớm, hàng quán hai bên đường cũng lục tục dọn dẹp đóng cửa. Bùi Túng Chi ngồi trong xe, khuỷu tay đặt trên cửa kính đã hạ xuống, nghiêng đầu nhìn về một phía nào đó.
Không lâu sau, bóng dáng quen thuộc xuất hiện nhưng trông không được bình thường lắm.
Anh xuống xe, chạy chậm tới, vừa đến gần đã ngửi thấy mùi bia.
Bùi Túng Chi nhíu mày lại, đón lấy người: "Uống bao nhiêu thế này?"
"Sếp Bùi." Lâm Hoài Nhân chào hỏi rồi nói: "Hơn hai chai một chút."
Bùi Túng Chi: "..."
Đô uống này.
Trình Miên nghe thấy giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu lên nhìn: "Bùi Túng Chi."
Bùi Túng Chi vừa tức vừa buồn cười: "Giỏi lắm, học được uống rượu rồi đấy."
"Chỉ uống một chút thôi." Trình Miên cố gắng đứng thẳng người nhưng tiếc là lòng bàn chân mềm nhũn không có sức lực cho nên không đứng vững được.
Bùi Túng Chi quyết đoán ôm lấy cậu: "Em còn đi được không?"
Trình Miên như không nghe thấy, qua một hồi lâu sau mới từ từ phản ứng lại rồi gật đầu: "Được."
Tuy nói vậy nhưng vừa bước hai bước thì cả người đã trượt xuống.
Ánh mắt Bùi Túng Chi tối lại, dứt khoát cúi xuống, bế ngang lấy người bằng một tay.
Trình Miên không còn sức phản kháng nữa. Rượu bắt đầu ngấm, chỉ muốn tìm một tư thế thoải mái dựa vào. Sau khi chỉnh mấy lần, cuối cùng vùi hẳn đầu vào cổ đối phương.
Lâm Hoài Nhân đứng bên cạnh, sắc mặt phức tạp, trong lòng như sóng lớn cuộn trào.
Bao nhiêu manh mối lập tức liên kết lại oanh tạc tới đầu anh ta phát đau.
Nhưng chỉ mất vài giây ngắn ngủi để tiêu hóa chúng. Khi lên tiếng, giọng đã rất bình tĩnh: "Tôi phụ anh đỡ Tiểu Miên qua đó, bế thế này mệt lắm."
"Không cần." Bùi Túng Chi tránh cánh tay anh ta vươn tới, ôm người bước vài bước đến trước xe, lại đặt cậu vào ghế phụ, cài dây an toàn vào.
Động tác tự nhiên quen thuộc, không chút do dự.
Sau khi thu xếp cho người ta xong, Bùi Túng Chi lại đi đến trước mặt Lâm Hòai Nhân, nói: "Tối nay làm phiền mọi người, cảm ơn."
"Nó là em tôi, nên làm thôi."
Lâm Hoài Nhân nhìn qua ghế phụ, Trình Miên đang nhắm mắt ngủ.
Có cảm xúc chợt trào dâng, anh ta nhẹ giọng nói: "Hồi nhỏ Tiểu Miên sống không được tốt lắm, có thể khỏe mạnh lớn lên đến bây giờ là chuyện không dễ dàng. Tuy tôi là anh nó nhưng trước nay không giúp được gì cả."
Nhiều nhất chỉ có thể giấu mấy viên kẹo hoặc bánh quy trong tiết học rồi đợi khi đi ngang qua nhà sẽ chia lại cho cậu một chút.
Trình Miên rất dễ thoả mãn, nhận lấy mấy món nho nhỏ thôi đã ngọt lịm gọi người.
Sau đó gãy chân, hướng nội kiệm lời một thời gian, ngoan ngoãn ngồi trước cửa nhà cũ, lúc nhìn thấy anh ta cũng chỉ ngơ ngác.
Không khóc, không làm ầm ĩ.
Người ta hay nói đứa trẻ ngoan sẽ không có kẹo ăn. Nhưng có đôi khi, đứa trẻ ngoan sẽ càng làm người ta đau lòng hơn.
Bùi Túng Chi im lặng nghe hết.
Trình Miên ngồi trên ghế phụ có lẽ không được thoải mái, nhíu mày, qua một lát lại xoay người, cuộn tròn cả người lại.
Bùi Túng Chi không khó tưởng tượng ra trong quãng ngày khó khăn đó, cậu đã bao đêm cuộn tròn mình lại thành như vậy.
Trái tim anh chợt nhói lên.
Nhưng anh tin Lâm Hoài Nhân nói những lời này với mình không phải để kể khổ.
Quả thật là vậy, Lâm Hoài Nhân gọi anh: "Chủ tịch Bùi."
Có lẽ do uống rượu nên can đảm hơn, anh ta hít một hơi sâu rồi mạnh dạn nói: "Tôi rất vui khi Tiểu Miên có một người bạn tốt như anh. Nhưng nó không giống những người khác, mỗi một bước nó đi đều cần rất nhiều dũng khí. Nếu có một ngày anh không... Anh không muốn làm bạn với nó nữa, xin anh hãy tôn trọng nó, đừng làm nó tổn thương. Được không?"
Ánh mắt hai người giao nhau.
Bùi Túng Chi không mặc áo khoác vest, chiếc cúc trên cùng của sơ mi bên trong cũng mở ra, trông vô cùng thả lỏng.
Nhưng anh vừa lên tiếng, Lâm Hoài Nhân đã biết mình sai rồi.
Giọng người đàn ông chân thành lại kiên định: "Chuyện đó sẽ không xảy ra."