Hướng Dẫn Nhập Môn Về Quỷ

Chương 97 - Chương 96.97

Chương 96Cái Gì Cũng Không Có

Mập không hiểu nhiều về Hạnh Phúc, nhưng Thị Tử là người Lễ Tết đều đi tới nhà Kim Tử làm sao mà không hiểu cô chứ.

Cảnh sát trẻ kia hừ lạnh, giận dữ nói: “Cô gái, cô đây là tính vào hiện trường sao? Đây là chỗ cô muốn vào thì vào à?”

Hạnh Phúc còn đang đứng ở trước cánh cổng rỉ sét của khu đất niêm phong, Thần Ca còn đang đứng trên bờ tường vươn tay xuống đưa ra: “Lên nào.”

Mập nhìn cảnh này thì vỗ vai Thị Tử, nháy mắt. nhìn đi, người ta muốn làm tủ đầu giường rồi, không cần hai người họ sắp xếp đâu.

Ai ngờ, Hạnh Phúc nhìn người trên tường, lắc đầu rồi nói: “Mập, qua đây, đạp cửa cho tôi.” Thằng nhãi cảnh sát dám coi thường cô. Lại còn đạo sỹ của Chính phủ mà đi trèo tường, cô thèm vào!

Nghe chỉ thị, Mập sửng sốt nhưng nhanh chóng có phản ứng, vội chạy tới hoàn thành nhiệm vụ được giao. Vốn dĩ cánh cổng đã cũ, rỉ sắt bám đầy nên không khó để hắn hoàn thành nhiệm vụ. Mập đạp một cái, cánh cửa đã bị đá văng.

Hạnh Phúc cứ thế mà vênh váo đi vào trong. Mà Thần Ca đang ngồi trên đầu tường cũng nhảy xuống, mặt hơi khó chịu. Còn tay cảnh sát trẻ mặt càng khó chịu hơn.

Phải biết rằng hiệu trưởng trường nói khu vực này bị niêm phong, hơn nữa vì muốn bảo vệ hiện trường, thêm yêu cầu quyết liệt từ phía hiệu trưởng nên cảnh sát vào xem hiện trường toàn phải leo tường.

Hanh Phúc đây không hỏi tiếng nào, chỉ khí thế đạp cửa xông vào. Cảnh sát bên cạnh cũng không vui, nói khẽ: “Chúng ta cũng không dám đá như vậy a.”

“Cậu mà biết gì, phong thủy sư nói gì thì cứ làm theo, không được đắc tội đâu.” Đội trưởng nói, còn cố ý liếc nhìn cảnh sát trẻ kế bên. Lần trước, sau vụ việc của Cao Dương anh từng tìm cảnh sát trẻ này nói qua, nhung không nghĩ tới lần này cậu ta vẫn nhu vậy.

Hạnh Phúc và Thần Ca cùng đi vào, bên trong cơ bản đã được xử lý xong, chỉ còn hai cảnh sát đứng canh hiện trường. Có thể thấy, mọi việc gần như đã kết thúc, chỉ cần bọn họ đến xem, rồi đưa thi thể đi là xong việc.

Cảnh sát có mặt, đèn đuốc cũng được chuẩn bị kỹ càng. Đèn pha được chiếu sáng từ khu dạy học rọi thẳng xuống, nhưng đèn pha có vấn đề về góc độ nên hầu hết bị cây cối chắn mất ánh sáng. Chưa hết, trong sân còn có chiếc gương to dựa vào tường, nên bao nhiêu ánh sáng bị phản chiếu thẳng vào xác chết.

Nhìn cảnh này cả Thần Ca và Hạnh Phúc đều hit một hơi lạnh. Hạnh Phúc khẽ nói: “Sao có người lại ngu tới vậy?

Mà Thị Tử đi sau cũng thấy, nói to lên: “Ai lại để gương như vậy?”

Cảnh sát trẻ kia đi theo vào, ngạo mạn nói to: “Tôi. Ánh sáng thì yếu, phải làm vậy mới tận dụng nguồn sáng chứ.”

Lần này Thị Tử thực sự khó chịu.  hắn nhìn thẳng tay cảnh sát nghiêm khắc nói: “Anh từng thấy ai chiếu gương vào thi thể không? Đừng có để xảy ra chuyện. Đội trưởng, mau bao cái gương lại, rồi lấy chỉ đỏ cột lại rồi đưa vào chùa, nhờ siêu độ.” 

Đội trưởng nhìn về phía Thần Ca, Thần Ca gật đầu rồi nói: “Tìm giấy dầu lại đây, để tôi gói lại.”

Mập lần đầu nhìn thấy thi thể, dù đã hơi bị xê dịch nhưng đại khái vẫn chưa bị thay đổi. hắn ngồi xuống, vươn tay định chạm vào thi thể thì tay cảnh sát trẻ lại hét to: “Đừng có đụng bậy.”

Mập lườm hắn, không đụng thì không đụng.

Đội trưởng đứng bên nói: “Đã kiểm tra, giống như Cao Dương lúc trước, là bị moi tim. Hiện trường có nhiều điểm đáng ngờ, dù nạn nhân bị móc tim nhưng quanh đây chỉ có nơi này có vết máu, xung quanh không có bất cứ dấu vết nào của hung thủ. Căn cứ vào thông tin các học sinh trường cung cấp thì có vẻ nam sinh này đã leo vào đây. Nhưng mà trên tường không có dấu vết của nạn nhân. Nói cách khác, hắn đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, đột nhiên không có trái tim.”

Hạnh Phúc nói: “Làm gì có lắm đột nhiên thế. Tắt đèn đi.”

“Tắt đèn?” đội trưởng thực khó hiểu.

“Đúng vậy, tắt đèn, sau đó để bốn người chúng tôi lại. Chúng tôi cần thêm một cảnh sát trợ giúp, cậu đi.” Cô nói, chỉ vào tay cảnh sát trẻ, “Những người khác đều đi ra ngoài đi.”

 

Thị Tử âm thầm giơ ngón tay cái với Hạnh Phúc, này cao minh a, giết người không dấu vết.

Mười phút sau, tấm gương đã được Thần Ca bao lại, đưa cho cảnh sát mang đi.

Đèn pha tắt. Cả khoảng sân chìm trong bóng tối.

Thần Ca đốt ngọn dẫn hồn đăng, ánh sáng mờ ảo chiếu một khoảng sân nhỏ. Hắn đi về phía gốc cây, vừa đi vừa nói: “Chốc nữa dù thấy cái gì cũng không được lên tiếng. người ta không có ác ý gì. Thị Tử tới nói chuyện, hỏi coi bọn họ là ai, tại sao ở đây. Còn nếu có ác ý thì mình niêm phong gốc cây lại. Dù sao thì nơi nay cũng là địa phược linh, không thể rời gốc cây đi đâu được.”

Thị Tử gật gật đầu. Nói chuyện với ma quỷ cũng không có gì đáng sợ. Trong mắt bọn họ, hắn cũng là đồng loại, hơn nữa từ nhỏ tới lớn hắn đều chơi với ma quỷ, nói chuyện tán gẫu với ma quỷ cũng làchuyện hàng ngày. Chỉ cần người tới không phải là Lý Gia Mưu thì hắn tin tưởng có thể ứng phó.

Bởi vì hắn biết trên thế gian lệ quỷ thật sự có rất ít. Phần lớn là những hồn ma không ý thức được rằng mình đã chết, cứ lặp lại những việc đã làm trước khi chết, nên không có gì nguy hiểm.

Thị tử đã đồng ý, Hạnh Phúc nói tiếp: “Bảo cảnh sát đi đi, dù sao thì việc thẩm tra án là của cảnh sát, phải do cảnh sát nói chuyện chứ. Hỏi thế nào, hỏi ra sao phải do cảnh sát quyết định chứ. Chút nữa thì Thị Tử hỏi mấy cái linh tinh coi người ta thích chơi bóng rổ hay bóng đá, cảnh sát lo phần còn lại đi. Này, cảnh sát, anh làm được không?”

Tay cảnh sát phát hiện là mình bị cô nàng dụng tâm lương khổ hành, tức giận nói: “Mấy người có ý gì? Lừa người lừa tới cả cảnh sát à? Vậy tôi đem mấy người nhốt về đồn mấy ngày về tội giả danh lừa bịp.”

Mập thổi gió: “Thị Tử còn đồng ý làm, ngươi sợ cái gì? Ngươi đây là đang sợ đúng không? Sợ mà còn đòi làm cảnh sát. Đi ra ngoài, nói với đội trưởng á, là ngươi đang sợ, xin lui bước, ngươi không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ, không có cách nào để bảo vệ quần chúng nhân dân, ngươi…”

“Hỏi thì hỏi!” Rốt cuộc, tay cảnh sát không chịu nổi Mập nói khích. “Tôi không tin. Hôm nay tôi phải vạch trần mấy người. Cho dù các người do cục trưởng mời tới, tôi tin mình có thể vạch trần, đem mánh khóe bịp người của mấy người nói ra cho thiên hạ.”

Mập là người mệt mỏi nhất trong chuyện này, vì hắn vốn là người kém nhẫn nại, muốn đánh thì đánh, muốn cười thì cười. Nhưng hiện tại, đang ở nơi vô cùng khủng bố, lại đối mặt với một thi thể, phải cố nhịn cười, thật sự thống khổ. Đây chính là kết cục của việc đắc tội chị đại Hạnh Phúc mà.

Thần Ca lấy chỉ đỏ cột một đầu vào dẫn hồn đăng, đặt trước gốc cây khoảng hai mét. Còn đầu kia thì cột lên thân cây. Cả đám lui về sau.

Nhưng Hạnh Phúc không tha, mà đẩy tay cảnh sát trẻ tới phía trước: “Lùi gì chứ, đứng đây đi, không sao đâu, cái cây kia có gì đâu.”

Nói không căng thẳng là giả. Mọi người lùi lại cách xa gốc cây khoảng năm sáu mét, chỉ còn tay cảnh sát trẻ đứng phía trước. Ban nãy hắn còn hào ngôn chí khí như vậy, hiện tại cũng đứng ở kia run bần bật.

Chị đại nhìn hắn đứng chân hơi run run, khóe môi nhếch lên tà ác. Thần Ca nói khẽ: “Đừng chỉnh người ta vậy.”

“Liên quan gì tới anh? Loại người này mà không chỉnh, thực xin lỗi ba mẹ tôi mà.”

Thần Ca mấp máy định nói gì, nhưng Thị Tử đã đưa tay vỗ vai hắn: “Thần Ca, anh quen tiếp xúc với người chết ở nhà tang lễ, nhưng giao tiếp với con người thì Hạnh Phúc làm tốt đó.”

Mập cũn gật đầu.

Xem ra mọi người đều tán thành phương pháp này, chỉ là Thần ca cảm thấy hơi quá quắt.

Thời gian trôi qua, từng giây, từng giây. Thực sự là từng giây một. Trong lòng mọi người thì mỗi giây trôi qua đều căng thẳng.

Tay cảnh sát từ dũng cảm, sang sợ hãi, rồi chuyển sang bình tĩnh, sau cùng là khinh bỉ.

Sau mười phút, hắn quay đầu nói: “Lũ lừa đảo chơi đủ rồi hả? Cảnh sát tới đây từ chiều, mệt mỏi rồi. Nếu chơi đủ rồi thì chúng tôi sẽ dọn dẹp hiện trường thu đội về.”

Trong nhất thời, mọi người đều nhìn về phía Thị Tử.

Thị Tử thân phận quỷ tử nên có thể nhìn thấy nhiều thứ mà mọi người không thấy được, nhưng hắn lắc đầu, hắn thật sự không nhìn thấy gì.

Thần Ca bước tới tắt ngọn đèn dẫn hồn nói: “Vất vả cho ngươi rồi, có lẽ chúng ta đã sai lầm.”

Tay cảnh sát hừ lạnh, gọi bộ đàm nói đồng đội bật đèn.

Hạnh Phúc thắc mắc: “Sao không có ở đây nhỉ? Bao nhiêu hồn mất tích, không lẽ bị ăn hết? nhưng Lý Gia Mưu không phải quỷ được luyện hóa nên không có khả năng ăn quỷ. Như vậy hồn bị giấu ở nói khác.”

“Lý Gia Mưu không đem mấy thứ quan trọng giấu ở địa bàn của mình thì giấu ở đâu?” Mập hỏi. Hắn không hiểu rõ những chuyện này, nhưng nếu là hắn, đi trộm được gì mà muốn giấu thì chắc chắn sẽ giấu ở một góc nào đó trong nhà.  Nhưng hiện tại không có a. Gã mang đi đâu nhỉ?

Thần Ca thu thập đồ đạc rồi nói: “Đi về trước đã. Vẻ rồi suy nghĩ.”

Mọi người quay lưng rời đi nhưng Thị Tử vẫn đứng nhìn chằm chằm gốc cây. Dưới ánh đèn pha sáng rực, gốc cây đẫm máu trong thật quỷ dị.

“Thị Tử!” Mập hô, “kết thúc đi về nào.”

“Này, hồn ban đầu được giấu trong những hạt châu, chúng ta đều nghĩ là sẽ ở chỗ của Lý Gia Mưu. Nhưng dường như gã không phải là chủ mưu đằng sau chuyện này. Sau khi gã ra tay, hàng hóa hẳn được đưa tới tay gã Boss kia.”

“Mày nói là Tinh Duyên sao?” Mập hỏi. “Mày với Thiên Ti chia tay rồi, đâu còn cớ nào để tới đó.”

“Vậy đi Tinh Duyên ở quỷ thị. Dù sao cũng cùng một chủ.”


 

Chương 97Thiên Ti Nhảy Sông

Người nói đi quỷ thị chính là Thị Tử. Dù sao hắn đi quỷ thị cũng không có gì ảnh hưởng, nhưng đổi lại là tiếng gào của Hạnh Phúc: “Cậu có thể có cốt khí chút không? Người ta kêu chia tay thì cậu chia tay hả? vậy người ta kêu đi chết cậu có đi không? Sợ cái gì? Lý Gia Mưu hả? vậy sao không cướp lấy Thiên Ti, rồi coi Lý Gia Mưu làm gì được hai người? Chị nói á, sao cậu thất bại vậy hả? Còn không biết xấu hổ mà nói được câu này à?”

Thị Tử cúi đầu đi thẳn ra ngoài. Ai ~ Thần ca a, về sau anh cần phải bảo trọng a.

Cả đám kéo ra chiếc xe việt dã rời đi. Đội trưởng cũng tới hỏi chuyện gì, Thần Ca cũng chỉ nói kêu tay cảnh sat trẻ kia nói đi.

Bọn hắn cũng không biết tay cảnh sát trẻ sẽ nói gì, nhưng đoán cũng được, chẳng phrai nói bọn họ là kẻ lừa đảo gì đó sao?

Sau những việc này, đương nhiên sẽ tới tiết mục ăn khuya. Bọn hắn tới quán ăn khuya khá gần với trường học, cũng gần khu vực quỷ thị, chính là quán lần trước ăn trước khi đi quỷ thị.

Bốn người có lẽ bị ảnh hưởng bởi lời Thị Tử nói ban nãy nên đều quay sang nhìn con ngõ nhỏ tối om kia, nơi đó lâu lâu còn lóe sáng lập lòe khá quỷ dị.

Một lúc lâu, Thị Tử mới nói: “Thần Ca, em thật sự muốn đi vào quỷ thị lần nữa. lần trước mình chưa có tìm thử xem có Đương Hạ không là sai lầm của chúng ta. Nếu như ở quỷ thị cũng có một tiệm Đương Hạ thì chúng ta không cần phải điều tra thêm, coi như là đã có đáp án.”

“Ông chủ Đương Hạ thật sự trâu bò lắm sao?”  Hạnh Phúc hỏi. Cô cũng chưa từng đến Đương Hạ nên cảm thấy hứng thú bừng bừng với Tang lão bản hiểu rõ về chuỗi hạt 109 viên kia vô cùng, trong lòng nghĩ tới việc có cơ hội là phải gặp Tang lão bản này.

Thị Tử gật đầu, quay lại nhìn Thần Ca hỏi: “Thần Ca, lần tới đi quỷ thị là dịp nào?”

“Mười lăm, còn bốn ngày.”

Mọi người cứ nói chuyện, đến khi Mập nói: “Ăn đi đã, đêm lạnh quá. Ăn cho xong rồi về tắm rửa rồi ngủ. Mọi người không lạnh à?”

Hắn nói thế Hạnh Phúc mới xoa xoa cánh tay. Đúng là lạnh thật.

Chỉ một động tác nhỏ nhưng Thần Ca đã chú ý, cởi áo khoác đưa qua: “Mặc vào đi, trước kia ở nhà tang lễ làm lễ, lập đàn quen rồi, không thấy lạnh nữa.” 

Mập cùng Thị Tử hai người liền cúi đầu ăn cháo, nén cười.

Nhưng không nghĩ tới Hạnh Phúc không nhận áo mà nói: “Cảm ơn, không cần. Đồ ăn gói lại đi mang lên xe ăn. Trong xe có máy sưởi á.”

Hanh Phúc bưng đồ ăn đi về phía xe. Mập ở đằng sau thở dài: “Thần ca cố lên.”

Thị Tử lắc đầu: “Mày có biết tại sao Hạnh Phúc chưa có bạn trai không? Không phải chỉ vì công việc này nọ, mà còn vì tính tình của chị ấy nữa. Người như vậy, tìm được bạn trai mới là lạ.”

Chỉ có Thần Ca trầm mặc, lặng lẽ mặc lại áo khoác, cúi đầu ăn. Hắn không cố ý, cũng không nói sẽ theo đuổi Hạnh Phúc, chỉ là cảm thấy làm vậy rất tự nhiên. Nhưng mà vẫn bị cự tuyệt đó, không phải sao? Hắn cũng biết, với điều kiện của Hạnh Phúc, làm sao nhìn trúng hắn được chứ?

Ba người con trai ngồi với nhau, đương nhiên sẽ bàn về con gái.

Thị Tử nói: “Thần Ca, nếu anh thực sự muốn theo đuổi Hạnh Phúc, em sẽ giúp anh, coi như làm tham mưu đi. Để em tới nhà Hạnh Phúc, coi lén đồ lót màu gì, biết chị ấy thích màu gì, xong anh đi mua hai bộ tới tặng. Đồ lót á, là vật tùy thân của con gái á, đàn ông thì…”

“Biến đi. Tao nói mày này Thị Tử, sao mày không trơ mặt như vậy ở TinH Duyên?” Mập nói, “Như chị Phúc nói lúc nãy á, mày mới có tí thế đã từ bỏ. Cùng lắm thì tao theo mày đi cướp người. Đem người về nhà mày á, Lý Gia Mưu dám tới nhà mày sao? Không nữa thì đem về Sầm Gia Thôn, để ba mẹ mày trông con dâu tương lai cho, đảm bảo không thành vấn đề a.”

“Mày còn không biết xấu hổ nói tao à, Lôi Lôi thì sao? Mai chắc cô bé xuất viện đó, cần tao an bài cho mày đêm nay hủy vật kia không? Lôi Lôi với Lý Gia Mưu không có ân oán gì, không chừng hủy xong thì gã cũng quên luôn Lôi Lôi. Thử không?”

……

Cơn mưa dầm lại quang lâm thành phố A. Mùa đông nơi phương Nam mưa nhỏ vào đầu mùa khá bình thường, nhưng mưa nhỏ đồng nghĩa với cơn lạnh kéo tới.

Trước cổng trường đại học A đám xe cộ đậu thành hàng, trong đó có một đám xe hạng sang có lố nhố người đứng quanh. Chuyện này tuy không có người khinh bỉ, nhưng lại có nhiều người hâm mộ.

Xe việt dã của Khúc Sầm Sĩ dừng lại bên cạnh hàng xe, hắn dựa vào tay lái nhìn về phía cổng trường, không biết khi nào Thiên Ti sẽ ra.

Đêm qua sau khi hai người kia ngủ rồi, hắn thắp nhang cho ba mẹ, không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi một mình trên sô pha cả đêm. Hắn không muốn để ba mẹ lo lắng nhưng hắn lại không buông tay ra được. Nếu Thiên Ti nói chia tay sớm hơn một chút, lúc đó hắn còn chưa hoàn toàn nhận định cô, thì hắn sẽ không đau lòng. Nhưng giờ cô rõ ràng quan tâm hắn, vì hắn mà phản bội Lý Gia Mưu, vì hắn mà gánh vác nguy hiểm, vì hắn mà mâu thuẫn với chị gái.

Dưới hoàn cảnh đó nếu nói Khúc Sầm Sĩ chỉ vì mục đích mà lừa gạt Thiên Ti thì hắn quả là quá khốn nạn. Hắn không thể tàn nhẫn như vậy, hơn nữa, hắn cũng không thể buông tay một người dám vì mình mà mạo hiểm. Mặc kệ cô có phải là người hay không.

Đến giờ tan học, không ít sinh viên đi ra. Hắn đưa đón Thiên Ti bấy lâu cũng đủ biết thời khóa biểu của cô. Hắn biết hôm nay cô không có lớp buổi chiều nên nhất định sẽ chờ được cô.

Đợt một lát, quả nhiên Thiên Ti xuất hiện. Cô mặc áo khoác lông màu hồng nhạt, dưới tiết trời lạnh mùa đông lại lộ ra xương quai xanh gợi cảm, nổi bật ngay xương quai xanh cô là một viên đá Phù Dung vô cùng mỹ lệ. Cô đi đôi vớ da mỏng, bên dưới là đôi giày trắng phớt hồng. Thời tiết này mà mặc đồ như vậy, nếu là người khác sẽ lạnh run, nhưng Khúc Sầm Sĩ biết cô không lạnh.

Khúc Sầm Sĩ xuống xe đi về phía Thiên Ti, nhưng có người đã nhanh chân hơn hắn, chính là người đứng bên cạnh xe hắn ban nãy. Tên nhóc đó nhìn qua không tệ, ngũ quan ổn, ăn mặc cũng không tồi, tầm hơn hai mươi, nhìn qua đã biết là kẻ có tiền. Sai lầm duy nhất của hắn là đưa cho Thiên Ti một túi sưởi tay.

Thiên Ti không có nhìn đến hắn, ánh mắt cô dán chặt vào Khúc Sấmd Sĩ.

Tên nhóc kia nói với Thiên Ti: “Thiên Ti, anh đến đón em tan học, lạnh không? Cầm túi này đi sẽ bớt lạnh. Lên xe mở máy sưởi nữa. trưa mình đi ăn gì? Cơm Tây nhé. Anh biết một tiệm cơm Tây…” sau cùng hắn đã phát hiện Thiên Ti không ổn, dõi theo ánh mắt của cô thì thấy Khúc Sầm Sĩ.

Khúc Sầm Sĩ cười với Thiên Ti, đưa tay ra, kéo cao cổ áo tay trái để lộ ra 109 viên Phật châu rồi nói: “Em cho rằng chúng ta như vậy là xong sao? Có bản lĩnh thì em xử lý chuỗi hạt này cho anh đi. Anh biết, em không làm được, cho nên, Thiên Ti, em hại anh không ít nha. Nói chia tay là chia tay, có phải vô đạo đức quá không? Anh đang nghĩ coi nếu em không xử lý được thì để anh, anh làm xong thì đi đón em. Nhưng mà giờ có vẻ…” hắn nhìn qua người kia, nắm lấy tay Thiên Ti, rồi nói: “Chạy nào!”

Dứt lời, hắn nắm tay cô chạy lên xe, khởi động máy rồi lái ra ngoài. Lúc này người kia mới kịp phản ứng.

Cảnh này bao người trên sân trường đều thấy, thậm chí ngồi trên xe mà Thị Tử còn nghe người ngoài hoan hô “trời ơi, soái quá!”

Bản thân hắn cũng cười, nhìn Thiên Ti cạnh bên. 

Thiên Ti khóe mắt ửng hồng, nước mắt màu hồng nhạt lăn trên gò má.

Khúc Sầm Sĩ lặng lẽ lái xe, chỉ lâu lâu quay sang nhìn cô. Đến lần sau hắn quay lại nhìn thì mặt cô đã đầm đìa nước mắt.

“Ôi ôi, em khóc gì hả?” Khúc Sầm Sĩ hỏi.

“Dừng xe!” Đột nhiên Thiên Ti la to. Uy lực không khác mấy khi cô dẫm chân hắn lần trước. 

Thị Tử chậm rãi đỗ xe vào ven đường. Thiên Ti xuống xe đi về phía Giang Tân.

Khúc Sầm Sĩ cũng đi theo. Tới nơi mới chú ý đã đến công viên Giang Tân, âm địa, cũng là nơi ba mẹ hắn hẹn hò. Nơi này, đối với hắn cũng không phải là địa điểm tốt lành gì.

Thiên Ti đi về phía bờ sông, hắn cũng chỉ có thể đi theo cô.

“Thiên Ti, đừng đi nữa, cẩn thận ngã xuống sông.” Thị Tử chạy theo, nắm tay Thiên Ti kéo lại.

Thiên Ti nhìn Thị Tử, cứ lẳng lặng nhìn hắn, sau đó nói: “Anh không sợ chết sao?”

Hắn hiểu ngay, cô đang nói về những việc kia: “Sợ, nhưng anh sẽ cố gắng để giữ cho mình sống sót.”

“Nếu sống mà không bằng chết thì sao?”

“Sợ chứ! Nhưng anh sẽ cố gắng để mình sống sót. Thiên Ti, nếu không thử, không cố gắng thì làm sao biết mi fnh làm được hay không?”

“Kết quả thì sao, tới khi anh nhìn thấy kết quả, anh mới phát hiện mọi thứ đều không đáng để anh làm thế thì sao? Tới khi đó, anh thật sự là sống không bằng chết.”

“Đáng giá, bởi vì em cũng đối với anh như thế.”

“Không giống nhau, Thị Tử.”

“Có gì mà không giống nhai? Ở quỷ thị, Lý Gia Mưu thấy chúng ta bên nhau, gã thấy em che cho anh. Thiên Ti, chúng ta cùng nhau nỗ lực, được không.”

“Lý Gia Mưu?” Thiên Ti giật mình, “mọi người đã biết tên của gã, nhưng mà Thị Tử, em thật sự không đáng để anh nỗ lực. Anh biết Lý Gia Mưu, nhưng không biết em là ai.”

Bình Luận (0)
Comment