Hướng Dẫn Quy Tắc Sắm Vai Quái Đàm

Chương 110

Phương San San đúng là cảm thấy chuyện này quá vô lý.

Trang trại của tập đoàn Ân thị nằm ở phía bắc khu công nghiệp, cách trung tâm thành phố 60 km, lái xe mất khoảng một tiếng rưỡi, nhưng nếu xuất phát từ khu công nghiệp thì chỉ cần đi xe đưa đón khoảng 20 phút.

Cô ngồi ở ghế cạnh cửa sổ trên xe, sắc mặt tràn đầy vẻ bất mãn.

“Nói thật nhé,” cô nàng quay đầu lại, vẻ không thể hiểu nổi nhìn bốn người phía sau, “mấy người không thấy bà chị kia hôm qua hoàn toàn là có vấn đề về thần kinh à?”

Xe đưa đón cuối tuần của tập đoàn họ Ân đến trang trại không đông lắm, cộng thêm năm người bọn họ thì cả xe kể cả tài xế cũng chỉ có mười người.

Phương San San nói hơi lớn tiếng, khiến mấy người ngồi phía trước đều quay lại nhìn.

“Chị San San, nhỏ giọng thôi, nhỏ giọng chút.” Lý Đào thì thầm nhắc.

“Được rồi, tôi nhỏ tiếng lại,” Phương San San quay đầu lại, “nhưng thật lòng mà nói, cái bà chị hôm qua, Ngô Dao Dao ấy, lúc thì nói con chị ta không bình thường, lúc thì lại bảo bạn thân chị ta có vấn đề, ban đầu cứ gào lên đòi chồng đến, rồi khi chồng đến thì lại bảo không phải chồng mình, nói tụi mình tráo người — thế không phải điển hình của bệnh hoang tưởng thì là gì? Chị ta có bị hoang tưởng bị hại không đấy?”

“Biết đâu thực sự là có gì đó bất thường thì sao?” Lỗ Trường Phong dù không tận mắt chứng kiến chuyện chiều hôm qua, nhưng dựa theo những gì hội khám phá của Tổ Chức từng gặp, tất cả thành viên đều tin rằng nếu có vấn đề thì nhất định là ở phía tập đoàn Ân thị.

“Bất thường gì chứ,” sắc mặt Phương San San càng thêm khó chịu, “nói không phải chứ mấy người đúng là gà mới vào nghề, đối tượng điều tra bịa đại một câu chuyện cũng tin là thật? Chị ta mà nói mình là Cửu Thiên Huyền Nữ hay Chức Nữ hạ phàm thì mấy người có phải quỳ lạy ngay không? Không phân biệt nổi thật giả à?”

(*Cửu Thiên Huyền Nữ hay còn gọi Cửu Thiên Huyền Mỗ, tục gọi Cửu Thiên Huyền Nữ nương nương hay Cửu Thiên nương nương là một trong ba vị Thánh tổ của Đạo giáo Trung Quốc. Chức Nữ trong Ngưu Lang Chức Nữ thì mn chắc cũng biết rồi.)

Vừa đếm ngón tay, cô vừa phân tích:

“Thứ nhất, về đứa con. Ngô Dao Dao cũng đâu đến nỗi xấu nhỉ? Hôm qua để mặt mộc mà vẫn là một tiểu mỹ nhân rồi, sinh được đứa con xinh đẹp thì có gì lạ? Trẻ con lúc nhỏ nhìn chẳng nói lên được gì, con gái bà ta cũng chỉ là thuộc loại trên trung bình một chút, đẹp hơn phần lớn người khác là hết, chồng bà ta cũng không xấu, vậy thì không bình thường ở chỗ nào?”

“Thứ hai, cái gọi là bạn thân ấy, có thật hay không còn chưa chắc nữa. Người bị bệnh tâm thần tưởng tượng ra một người bạn không có thật, tôi gặp không ít rồi. Chị ta kể cái câu chuyện này có là gì đâu. Sau này rảnh rỗi thì chịu khó tới khoa tâm thần bệnh viện mà nghe người ta kể chuyện, còn có người nói mình có thể xuyên không, điều khiển thời gian cơ mà, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn uống thuốc đúng giờ thôi.”

“Nhưng bà chị đó có nói là mười ngày không cho con ăn gì mà đứa bé vẫn sống…” Lý Đào dè dặt chen vào.

Cô không hẳn là muốn thuyết phục Phương San San, chỉ là nếu thật sự nói đến điểm kỳ lạ hôm qua, thì chuyện đó cũng chẳng dễ mà giải thích qua loa được.

“Mười ngày không ăn thì đã sao,” Phương San San trợn mắt, “mấy người không xem Bước vào khoa học à? Ở một làng quê có một ông già kỳ tài, mấy chục năm không uống nước mà vẫn sống khỏe mạnh, đoàn làm phim cử chuyên gia đến điều tra, làm liền ba tập — thượng, trung, hạ — cuối cùng cũng đưa ra kết luận.”

“Đoán xem là gì?” Cô ngưng lại một chút rồi nói thẳng, “Ông già ấy không uống nước, nhưng trước mỗi bữa ăn đều uống một bát canh.”

Lý Đào nghẹn họng, nhìn Phương San San bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Phương San San nhếch miệng: “Ai biết được cái chị Ngô Dao Dao kia nói ‘mười ngày không cho con ăn’ là thật hay không, biết đâu giống kiểu ‘mười năm không uống nước nhưng mỗi bữa có một bát canh’? Miệng cô ta ở trên mặt cô ta, môi vừa chạm nhau là các người tin liền, thật giả ai mà biết?”

“Còn nữa, đừng vội cãi tôi,” Phương San San giơ tay làm động tác ‘dừng lại’, “các người đi qua cái cầu còn không bằng số vụ tôi từng nhận. Tôi không phải tay to trong ngành, nhưng cũng làm việc này mấy năm trời rồi, mấy chiêu trò nhỏ của đối tượng điều tra tôi hiểu rõ hơn các người.”

“Ví dụ khác nhé, Bước vào khoa học từng quay một tập tên là ‘ngôi làng có điện’, dùng bút thử điện kiểm tra bất cứ chỗ nào trong làng cũng đều có điện, giống như bà chị kia nói bạn thân bị đổi, chồng bạn thân bị tráo, chồng mình cũng bị tráo vậy.”

“Chương trình cũng cử chuyên gia đến điều tra, làm liền ba tập, cuối cùng cũng tìm ra chân tướng.”

“Vì cái bút thử điện đó hỏng, thử chỗ nào cũng sáng.”

Cô nhìn bốn người ngồi ghế sau, đảo mắt: “Điều đó dạy chúng ta điều gì? Đừng vội tìm lỗi ở người khác, mà hãy nghĩ xem người nêu vấn đề có bình thường không đã.”

“Nếu Ngô Dao Dao bị tâm thần thì mọi chuyện liền thông suốt, khỏi bàn. Lãng phí của tôi cả buổi chiều.”

Lý Đào không biết phản bác thế nào.

Dù gì thì họ cũng không phải phóng viên điều tra chuyên nghiệp, càng không phải thám tử tư thực thụ — nói cho đúng thì tám người bọn họ vốn là mấy tên gián điệp thương mại chẳng liên quan gì đến nghề điều tra.

Thuyết phục được Phương San San cũng chẳng giúp ích được bao nhiêu, mà người này thì lại là một “chiến sĩ chủ nghĩa duy vật” kiên định, bất kể có chuyện gì xảy ra, dù ngoài sức tưởng tượng hay nghe có vẻ kỳ bí đến đâu, cô tuyệt đối không bao giờ nghĩ theo hướng siêu nhiên.

Phía bình luận trên màn hình thì cười như vỡ chợ:

【Cười chết, còn duy vật hơn cả Lỗ Trường Phong nữa, Trường Phong học hỏi đi.】

【chiến sĩ chủ nghĩa duy vật giả: gặp chuyện gì cũng cầu thần khấn Phật, thi tiếng Anh trượt thì tới cả chúa Giê-su cũng không tha — Lỗ Trường Phong.】

【chiến sĩ chủ nghĩa duy vật thật sự: nghe bất kỳ chuyện quái lạ gì cũng không nghi ngờ, tin chắc người kể chuyện là bị thần kinh — Phương San San.】

【Ai mới là chủ nghĩa duy vật chân chính, nhìn là biết liền.】

【Nếu trên đời này không có yếu tố siêu nhiên, thì câu chuyện này đặt vào Bước vào khoa học chắc chắn cũng đủ ba tập.】

【Nói không giấu, ‘ngôi làng có điện’ là tập tôi thích nhất hồi nhỏ.】

【Loại cảm giác bị chương trình troll mà vẫn muốn xem tiếp này đúng là gây nghiện.】

【Toàn bộ Bước vào khoa học đều có một loại “trinh thám mất não”.】

Trên màn hình, “chiến sĩ chủ nghĩa duy vật” đích thực — Phương San San — nhảy xuống khỏi xe đưa đón, hất cằm với mọi người:

“Ảnh người mất tích bạn mấy người chắc gửi cho mấy người rồi nhỉ? Trang trại rất lớn, chúng ta chia nhóm tìm kiếm, cố gắng tìm hết trong hôm nay. Nếu không tìm được thì chỉ có thể kết luận người đang ở trong bộ phận nghiên cứu.”

“Còn vụ vợ của cậu Triệu hôm qua, Ngô Dao Dao ấy, đừng suy nghĩ nhiều những chuyện không đâu,” Phương San San bắt đầu làm công tác tư tưởng cho bốn tân binh, “chúng ta là thám tử tư được thuê để tìm người, không phải biên kịch phim kinh dị hay đạo diễn Bước vào khoa học, mục tiêu là tìm được người, còn những chuyện khác, đừng lo chuyện không phải của mình.”

Phương San San phất tay một cái, dứt khoát rời đi, để lại bốn thành viên đội thám hiểm đứng nhìn nhau trong im lặng tại trạm xe.

“Còn bốn người nữa nói sẽ đi cùng chuyến xe sau, bọn mình có thể vào trước,” cuối cùng, Quản Hồng Nhạn nhún vai phá vỡ sự yên tĩnh, “Hôm nay mục tiêu là xem có tìm được Triệu Hi Nguyên không, hoặc phát hiện điểm nào bất thường ở trang trại. Còn vụ Ngô Dao Dao và rau mùi hôm qua thì...”

“Ừm...” cô suy nghĩ một giây, “Dù sao cũng chắc chắn là có vấn đề, khỏi cần quan tâm Phương San San nữa. Cô ta không tin thì kệ, cũng chẳng cần phải thuyết phục.”

Hơn nữa, chứng cứ trong tay họ cũng không tiện chia sẻ với Phương San San. Đối phương đâu phải đến để vạch trần quy tắc trong tập đoàn họ Ân, biết cũng chẳng ích gì.

“Chúng ta chia nhóm hay tìm cùng nhau?” Lý Đào chủ động hỏi.

“Cứ đi cùng nhau trước đã,” Quản Hồng Nhạn suy nghĩ một chút rồi đáp, “Bọn mình còn chưa quen thuộc chỗ này, chia ra nếu có chuyện gì bất trắc thì bất tiện.”

“Hôm đó mọi người gặp Tiểu Triệu Triệu Hi Nguyên ở đâu?” Cô quay sang nhìn Bạch Tẫn Thuật. “Mình đến đó trước xem sao.”

Hôm gặp Tiểu Triệu thì cả Tân Như Nghênh cũng có mặt. Nơi đó kiểu gì cũng có gì đó đặc biệt.

Bốn người men theo đường cũ mà Bạch Tẫn Thuật và mọi người đã đi để in lại đơn, khi đi ngang hành lang đó, Lỗ Trường Phong chỉ về một khu vực gần đó: “Chính là chỗ kia.”

Hôm đó họ đứng ở đúng vị trí này, sau đó Tiểu Vũ gọi một tiếng “sư huynh Triệu”, họ mới phát hiện Tiểu Triệu đang ở sau hàng rào gần đó.

Hôm nay là thứ Bảy, khu vực đông đúc nhất trong nông trại là khu tương tác phụ huynh-trẻ em, rất nhiều nhân viên tập trung ở đó, khiến khu này vắng vẻ hẳn. Khi nhóm Bạch Tẫn Thuật định lại gần hơn để xem trong hàng rào đó đang làm gì, họ vô tình gặp một người quen.

“Anh Vũ?” Lỗ Trường Phong là người đầu tiên cất tiếng.

“Ơ? Mấy người cũng ở đây à?” Bên cạnh hàng rào, người vừa từ bên trong trèo ra chính là Tiểu Vũ – người mà hôm qua họ không thấy đâu cả.

“Anh Vũ hôm qua anh đi đâu vậy? Cả ngày không thấy anh, tụi này còn tưởng anh gặp chuyện rồi.” Lỗ Trường Phong vội chạy lại hỏi.

“Tôi xin nghỉ mà?” Tiểu Vũ tỏ vẻ khó hiểu. “Mấy người không biết à?”

“Chả ai nói cho bọn tôi,” Bạch Tẫn Thuật đáp, “Bọn tôi còn lên xưởng tìm anh, đồng nghiệp của anh cũng nói không biết gì. Tụi này tưởng là vì chuyện hôm thứ Tư nên anh gặp rắc rối rồi.”

“Hai người phía sau là…” Tiểu Vũ không trả lời ngay mà nhìn sang Quản Hồng Nhạn và Lý Đào đầy cảnh giác.

Bạch Tẫn Thuật nói: “Cùng đội với bọn tôi, cũng làm truyền thông tự do.”

“Nhóm này người vào đông thật…” Tiểu Vũ lẩm bẩm, “Lần sau điều tra chuyện kiểu này đừng kéo lắm người, một người bị để ý là cả nhóm gặp rắc rối đấy, gan to thật.”

“Tại khu Ân thị to quá, nghĩ là có nhiều người thì dễ hỗ trợ nhau hơn,” Lỗ Trường Phong cười trừ, “Mà anh Vũ, hôm qua anh đi đâu vậy, tụi tôi lo chết được.”

“Đừng lo,” Tiểu Vũ phẩy tay, “Tôi về trụ sở công ty một chuyến, báo cáo tình hình. Bên trên bảo tôi cứ tiếp tục quay.”

Hắn chỉnh lại quần áo bị nhàu vì vừa trèo qua rào: “Trụ sở hôm đó sau khi chúng ta rời khỏi bộ phận nghiên cứu thì nhận được một nguồn tin chi tiết hơn, nghi ngờ báo cáo tài chính của Ân thị có vấn đề. Mỗi năm họ đều nhận rất nhiều vốn đầu tư cho nghiên cứu sản phẩm mới, nếu tiền đó không được dùng đúng chỗ thì tức là lừa gạt nhà đầu tư, chắc chắn là làm giả báo cáo năm.”

“Công ty niêm yết mà làm giả báo cáo tài chính thì là đại bê bối đấy. Tổng biên tập bên tôi bảo tôi tìm chứng cứ xác thực. Nếu có thật, chuyên mục tài chính của Báo Lục Giang – vốn hấp hối bao năm – sẽ sống lại nhờ cú nổ lớn này, không lo bị cắt nữa. Tôi chính là cứu tinh của chuyên mục tài chính luôn!”

Tiểu Vũ nhìn rất phấn khích: “Đến lúc đó tôi điều tra xong, báo phát hành, mấy người làm truyền thông tự do cũng có thể bám theo, tin nóng như này không hít thì uổng.”

“Vậy anh Vũ là…” Lỗ Trường Phong chỉ vào khu hàng rào, “Anh cũng đang điều tra chỗ này à? Phát hiện gì chưa?”

“Ngốc à,” Tiểu Vũ lườm Lỗ Trường Phong, “Không phát hiện gì mới là tốt nhất.”

Trong ánh mắt khó hiểu của Lỗ Trường Phong, hắn ta hạ giọng: “Nghĩ xem, nếu những sản phẩm mới đó không hề tồn tại, thì tức là đầu năm nào Ân thị cũng vẽ bánh vẽ, mấy ‘nhà nghiên cứu’ đó cũng chỉ đang làm về một sản phẩm ảo. Không tìm được dấu vết gì chứng tỏ là nó chưa từng tồn tại.”

Lỗ Trường Phong muốn nói gì đó mà không biết bắt đầu từ đâu.

Với Tiểu Vũ, không phát hiện gì chính là tốt, vì điều đó chứng minh giả thuyết “bánh vẽ” của hắn là đúng. Nhưng với đội thám hiểm như họ, càng có nhiều đầu mối thì càng dễ tìm ra quy tắc.

Hiện giờ hai phe “gián điệp” trong nhóm thực tập sinh: một là nhà báo điều tra Tiểu Vũ – đi theo hướng khác, càng không có manh mối càng tốt. Một là thám tử tư Phương San San – người hoàn toàn không hứng thú với mấy chuyện này, theo chủ nghĩa duy vật tuyệt đối, chỉ muốn tìm người mất tích, giữ mình an toàn.

Tưởng đâu phân cảnh này sẽ giúp ích cho họ, ai ngờ cuối cùng vẫn phải tự mình cố gắng.

Tiểu Vũ có trong tay nguồn tin và manh mối điều tra do trụ sở cung cấp, hiểu rõ trang trại hơn nhóm thám hiểm nhiều. Thế nên dù mục tiêu khác nhau, bốn người vẫn đi theo Tiểu Vũ điều tra cả buổi sáng.

Trang trại có căng-tin cho nhân viên, khu tương tác còn có nhà hàng mở cho du khách. Đến giờ trưa, bốn người định dùng thẻ ăn tại căng-tin nhân viên thì phát hiện hệ thống thẻ của trụ sở và trang trại không liên thông, nên đành chuyển qua nhà hàng khu tương tác.

Thế là năm người cùng đi sang khu vực phụ huynh-trẻ em.

Nhà hàng khu này chủ yếu bán suất ăn trẻ em, nguyên liệu phần lớn từ trang trại, chủ yếu là món hữu cơ và lành mạnh. Dù sao khách tới đây hầu hết là các bậc cha mẹ thành phố dẫn con đi trải nghiệm thiên nhiên và gần gũi động vật.

Năm người vừa ngồi xuống, đồ ăn vừa mới được mang ra, bàn bên cạnh đã bất ngờ xôn xao ầm ĩ.

Tiểu Vũ ngẩng đầu lên đầy khó hiểu, nhìn về phía bàn ăn không xa — có một vị phụ huynh đang tức giận chất vấn nhân viên phục vụ: “Món ăn của các người là sao vậy?!”

Ngay sau đó, giống như một loại bệnh truyền nhiễm, khi vị phụ huynh kia nổi giận thì nhiều phụ huynh ở các bàn khác dường như cũng phát hiện ra điều gì đó, đồng loạt đứng dậy phẫn nộ chất vấn nhân viên.

Năm người ngồi cùng bàn đều thấy kỳ lạ. Tiểu Vũ tai thính, nghe loáng thoáng vài từ khóa từ lời phụ huynh, bắt được một chữ: “hot search” (tìm kiếm nổi bật), liền mở điện thoại ra tra.

Top đầu hot search rõ ràng là về tập đoàn Ân Thị.

#An toàn thực phẩm Ân Thị#

Vừa bấm vào, bài đầu tiên đã liệt kê hàng loạt sản phẩm bị hỏng, thiếu sót trong đóng gói.

Kéo xuống dưới, ở khu vực bình luận thời gian thực có rất nhiều phản hồi tiêu cực từ người tiêu dùng, thậm chí còn có người đem sản phẩm của Ân Thị đi kiểm nghiệm và phát hiện nhiều chỉ số không đạt chuẩn, hàm lượng chất phụ gia vượt mức quy định của quốc gia nhiều lần.

Thực phẩm ở nhà hàng khu trải nghiệm gia đình đều là sản phẩm trực tiếp từ nông trại và của Ân Thị — bảo sao các phụ huynh lại bùng nổ.

Đúng lúc cả năm người còn đang cắm cúi lướt Weibo, thì mọi người cùng nghe thấy giọng của Tiều Hựu Càn:

“Ồ? Nhanh thế à?”

“Cái gì nhanh?” — Quản Hồng Nhạn lập tức cảm thấy có điềm xấu.

“Hot search bôi đen đấy…” Boss của cô — Tiều Hựu Càn — xoa cằm nói, “Tôi tưởng phải đến chiều mới lên được cơ, đúng là chỉ cần đủ tiền, muốn mua hot search hay thủy quân (seeder) kiểu gì cũng có.”

“Là cậu mua á?” Tiểu Vũ ngẩng đầu trừng mắt, “Cậu mua hot search bôi đen để làm gì?”

“Không phải anh nói báo cáo tài chính của Ân Thị có vấn đề sao,” Tiều Hựu Càn gật đầu, “Bây giờ chuyện này mà lan ra thì chắc chắn doanh thu quý này sẽ bị ảnh hưởng, báo cáo tài chính sẽ có lỗ hổng. Nếu vụ bê bối này tiếp tục lan rộng, các nhà đầu tư sẽ yêu cầu truy trách nhiệm. Nếu bọn họ đang lấy tiền ở chỗ khác để bù vào hố đen của phòng R&D thì chẳng phải sẽ bị lộ sao?”

Nghe qua lại thấy có lý chết đi được.

Tiểu Vũ cảm thấy tam quan của mình bị đập vỡ và tổ hợp lại — điều tra mà cũng có thể làm kiểu này sao?

Mua hot search bôi đen để ép doanh nghiệp sụt doanh thu — cách điều tra kiểu này có bình thường không vậy?

Tiểu Vũ chìm vào trầm tư.

Quản Hồng Nhạn thì đã hồi thần.

Cô đã là một Quản Hồng Nhạn trưởng thành, so với mấy trò như thuê lính đánh thuê, báo cháy hay chiếm thang máy, thì chuyện mua hot search kiểu này còn có vẻ… chính quy đến mức khiến người ta cảm động rơi nước mắt.

Đúng vậy, cô nhận ra — Boss của cô vẫn không thể thoát khỏi tư duy chiến tranh thương mại!

Tại sao cậu ta lại cố chấp muốn diệt Ân Thị như vậy… đây gọi là "bệnh nghề nghiệp" sao?

Quản Hồng Nhạn không nhịn được mà hỏi:

“Tiều Hựu Càn, cậu liên hệ seeder và mua hot search kiểu gì vậy?”

Chuyện này nghe không giống như là dễ làm thế chứ?

“Website chứ đâu,” Tiều Hựu Càn trả lời một cách hiển nhiên, “Tôi đâu cần tự liên hệ seeder, tôi tìm người giúp tôi liên hệ là được rồi.”

Quản Hồng Nhạn phản ứng mất một giây mới nhớ ra cậu ta đang nói cái website kia…

Không lẽ là trang web của nhóm thám tử tư kia?!

Cô run rẩy mở lại website, ở mục giao dịch tự do ngay đầu trang, đập vào mắt là hai đơn ủy thác mới được đăng từ 9:30 sáng:

【Đăng thông tin, một bài 3.000, nội dung tùy ý, cần lượt xem cao, clone miễn tiếp, không giới hạn số người】[HOT][Rất khuyến khích][100 người nhận trong 1 giờ]

【Tìm cầu nối, ai biết cách mua hot search thì để lại cách liên hệ, 10.000】[Đã hoàn thành]

Quản Hồng Nhạn: ?

Cái kiểu rải tiền như rác này là gì vậy!!!

Hóa ra có tiền thật sự có thể sai khiến cả ma quỷ…

Cô lập tức rút lại lời nói trước đó của mình — đúng là thế giới của những tinh anh thương mại như Tiều Hựu Càn, cô thật sự không thể nào hiểu nổi…

Bình Luận (0)
Comment