Hướng Dẫn Quy Tắc Sắm Vai Quái Đàm

Chương 112

Ngồi trong chiếc xe thương mại tám chỗ sang trọng, Quản Hồng Nhạn thở dài một tiếng đầy cảm khái.

Điểm đến do Bạch Tẫn Thuật định vị là khu thương mại gần vùng ven nhất của thành phố H. Nơi đây có đầy đủ rạp phim, trung tâm thương mại, siêu thị lớn, nhà hàng ăn uống – tổng hợp tất cả tiện ích một nơi. Đi xa hơn chút là khu đại học của H thị, vào cuối tuần rất nhiều sinh viên đến đây ăn uống, mua sắm, vui chơi. Khi bốn người tới nơi thì đã là hơn một giờ chiều, qua giờ cao điểm nên nhiều nhà hàng nổi tiếng vốn phải xếp hàng cũng đã có bàn trống.

Tên Tiều Hựu Càn hình như đang mở bản đồ, Quản Hồng Nhạn để đầu óc trống rỗng rồi đi theo cậu ta về phía trước, đi mãi đi mãi thì phát hiện họ đã vào trung tâm thương mại, sau đó bước lên thang cuốn đi xuống tầng dưới.

“Hử?” Quản Hồng Nhạn ngẩng đầu lên, nhìn thấy biển hiệu Hoa Nhuận Ngàn Gia (華潤千家) trên đầu.

(Nhái lại 華潤萬家 (China Resources Vanguard): một trong những chuỗi siêu thị và bán lẻ lớn nhất tại Trung Quốc và Hồng Kông)

Là đường xuống siêu thị sao?

Có người hỏi ra điều cô còn chưa kịp hỏi.

“Boss à,” Lỗ Trường Phong thực sự rất đói, “chúng ta tới siêu thị làm gì?”

“Xác nhận một chuyện.” Anh Tiều đi đầu, sau khi vào siêu thị thì đi thẳng tới khu vực sản phẩm từ sữa. Giờ này siêu thị không đông người, lác đác vài người trẻ đến mua đồ.

Anh Tiều đẹp trai của chúng ta, lại nhuộm mái tóc trắng rất bắt mắt, đi trong siêu thị lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người. Nhưng vì bên cạnh cậu là Lỗ Trường Phong – người có vết sẹo lớn trên mặt – nên hầu hết mọi người chỉ âm thầm đẩy xe đi qua, rồi lén nhìn một cái, rồi lại nhìn cái nữa.

Lỗ Trường Phong cảm thấy cả người không thoải mái dưới vô số ánh nhìn ám chỉ và công khai đó. Boss gã đi trước lại rất thoải mái, bước thẳng tới khu sữa của Ấn thị, xách ra một thùng sữa giàu canxi và một thùng sữa tươi, ra hiệu cho Lỗ Trường Phong xách giúp.

Anh Tiều tới đây chỉ để mua hai thùng sữa của Ấn thị?

Lỗ Trường Phong thấy khó hiểu, nhưng vẫn xách hai thùng sữa đi theo sau Boss.

Lúc đi ngang qua quầy sữa chua, gã nghe thấy vài cô gái trẻ đẩy xe đi mua đồ – trông như sinh viên đại học – đang thì thầm với nhau:

“Cậu đi nói đi mà.”

“Cậu đi đi, cậu đi đi, tớ không dám đâu……”

“Không có gì phải sợ hết, mau lên đi, cậu không đi thì anh ta sắp tính tiền rồi đấy! Nhanh lên!”

“Ái chà tớ không làm được đâu, tớ sợ quá! Cái anh mặt có sẹo đi sau anh ta là bạn hay vệ sĩ của anh ta vậy…”

Lỗ Trường Phong giật giật tai.

Họ đang nói về gã ta?

“Vệ sĩ thì sao chứ, chẳng lẽ vệ sĩ ăn sống được cậu à,” cô gái giọng lanh lảnh có vẻ bực mình vì bạn quá nhát gan, “cậu có phải đi bắt cóc người ta đâu, chỉ là có lòng tốt nhắc nhở thôi mà!”

“Vậy… vậy được rồi, tớ thực sự đi đó nha!”

“Mau đi mau đi!”

Lỗ Trường Phong nghe thấy tiếng giày cao gót lộc cộc vang lên trên nền gạch.

Sau đó, một cô gái trẻ đi giày cao gót ngập ngừng tiến đến chắn trước mặt Tiều Hựu Càn.

“Ờm… anh, anh…” Cô lắp bắp vài tiếng, “anh chưa xem hot search à?”

Lời vừa thốt ra, trên mặt cô gái trẻ lập tức hiện lên vẻ bối rối rõ ràng, như thể vừa nói hớ điều gì, hối hận không thôi, muốn quay ngược thời gian mười mấy giây để sửa lại.

Người bị cô chắn lại – Bạch Tẫn Thuật – lúc này lại tỏ ra như thể thực sự không biết gì, khẽ cau mày một cách khó hiểu: “Hot search gì cơ?”

“Là… là về sản phẩm của tập đoàn Ấn thị, cái đó đó, hay là anh xem qua hot search rồi hẵng quyết định có mua… mua sữa này không…” Cô gái trẻ đi giày cao gót lúng túng, liên tục đưa mắt cầu cứu về phía mấy người bạn của mình.

Bạch Tẫn Thuật nghe thấy phía sau có vài tiếng cười khẽ khe khẽ vang lên, rồi ba cô gái mặc váy đồng loạt bước lên. Cô gái bên trái, buộc tóc đuôi ngựa, nói thẳng thắn: “Anh chưa xem hot search à? An toàn thực phẩm của Ấn thị đang lên hot search đấy, rất nhiều sản phẩm bị lộ là hàng độc hại, kiểm định không đạt, phụ gia vượt chuẩn quốc gia nhiều lần, hai thùng sữa anh mua là tâm bão đó.”

“Thật vậy sao?” Bạch Tẫn Thuật làm ra vẻ nghi ngờ, “Thực phẩm của Ấn thị… đều có vấn đề?”

“Đúng vậy, sáng nay cả mạng xã hội đã truyền khắp rồi, anh xem không ai mua thực phẩm Ấn thị nữa cả,” cô gái tóc đuôi ngựa nhún vai, “tụi em chỉ nhắc anh một tiếng thôi, anh đổi hãng khác đi.”

“Được rồi, cảm ơn nhé.” Bạch Tẫn Thuật mỉm cười gật đầu, ra hiệu cho Lỗ Trường Phong bỏ hai thùng sữa xuống rồi đi lấy sữa của hãng khác.

“Không… không cần cảm ơn đâu!” Cô gái mang giày cao gót tay chân luống cuống, kéo bạn bỏ chạy như bay.

Lúc Lỗ Trường Phong quay lại với sữa mới, gã chỉ thấy Boss mình – Tiều Hựu Càn – đang có biểu cảm vô cùng hài lòng.

“Boss?” Gã xách hai thùng sữa lên, “Anh đến đây để xem dư luận à?”

Boss liếc anh một cái kiểu cuối cùng cũng hiểu rồi à, gật đầu đáp: “Đúng, tôi đến xác nhận điểm nút lan truyền.”

“Đây là giai đoạn hai của quá trình lan truyền dư luận,” vừa đi vừa tiện miệng giải thích, “thông tin bắt đầu chuyển từ online sang offline, mọi người sẽ bắt đầu sẵn sàng chia sẻ câu chuyện này trong đời thực, phạm vi truyền bá mở rộng hơn.”

“Khi đã lan ra offline, thông tin đạt đến đỉnh điểm lan truyền đầu tiên. Từ thời điểm này, tính không chắc chắn của thông tin sẽ k*ch th*ch thảo luận, người ta bắt đầu hoài nghi, mong có người đáng tin đứng ra báo cáo hay giải thích rõ ràng – và bắt đầu tìm đến xác nhận từ truyền thông chính thống.”

“Xin hỏi anh có thẻ hội viên không ạ?” – giọng thu ngân ở quầy thanh toán ngắt ngang lời cậu.

“Không có, quét mã luôn đi.”

Lỗ Trường Phong đặt hai thùng sữa lên quầy, sau khi thanh toán xong thì xách lên đi theo phía sau cậu.

Hai thành viên còn lại do lúc nãy được Bạch Tẫn Thuật dặn riêng nên không đi cùng, giờ cũng đã nhập lại.

Lỗ Trường Phong tò mò hỏi: “Vậy sau giai đoạn này, chẳng phải mấy cái hot search trước đó đều vô dụng à?”

“Vẫn có tác dụng,” Bạch Tẫn Thuật liếc nhẹ gã ta, “truyền thông tin luôn có nhiều đoạn gọi là đỉnh lan truyền.”

“Giai đoạn này, cách lan truyền theo mô hình tin tức truyền thống gần như đã bị vắt kiệt, trừ phi có điểm nổ mới hoặc hướng đi mới, nếu không thì khó có thể tiếp tục thu hút được sự chú ý.”

“Lúc này,” cậu giơ điện thoại lên lắc lắc, “cần một vài thứ thú vị hơn để thu hút ánh nhìn.”

“Là gì vậy?” Quản Hồng Nhạn rõ ràng đã bị cuốn theo rồi.

Bạch Tẫn Thuật: “Trò đùa.”

“Hả?” Quản Hồng Nhạn không hiểu lắm, “Ý gì… là gì?”

“Chính là nghĩa đen đó,” Bạch Tẫn Thuật ra hiệu cô mở một trang web, “tạo meme, tạo trò đùa. Thời hạn tồn tại của meme và trò đùa còn lâu hơn cả tin tức. Rất nhiều khi tin tức đã trôi vào quên lãng, nhưng meme về nó thì vẫn còn được lan truyền mãi.”

Quản Hồng Nhạn mở trang web – trang từng thuộc về một văn phòng thám tử tư – giờ đã bị tên thiếu gia xấu xa biến thành tổng hành dinh hậu cần cho chiến dịch truyền thông của mình. Vài phút trước, một yêu cầu mới đã được đăng lên đầu trang:

【Dựng video clip, một clip 20.000, chủ đề chỉ định, nội dung tùy sáng tạo, cần có lượng fan nhất định, không giới hạn số người.】

Trong ánh mắt kinh ngạc của Quản Hồng Nhạn, các dòng bình luận cũng đồng loạt hiện lên những cảm thán đầy bất ngờ:

【Chết rồi, hình như tôi bắt đầu thông minh lên rồi thì phải.】

【Hỏng rồi, hình như tôi học được rồi.】

【Hỏng rồi, hình như tôi thật sự hiểu cách đánh thương chiến rồi.】

【Anh Tiều thật sự đang rất nghiêm túc muốn dạy Trường Phong cách đánh thương chiến...】

【Anh Tiều cũng đang rất nghiêm túc dạy tôi, mà tôi học... học hỏng rồi.】

【Ban đầu tôi mở phòng livestream dự án này chỉ để tìm niềm vui, sao giờ tôi cảm giác mình đang nghe lớp học online về thương chiến...】

【Mà lại còn là loại vừa có lý thuyết vừa có thực hành nữa chứ.】

【Quá nhập vai rồi anh em ơi, cảm giác giây tiếp theo là sẽ cùng anh Tiều đánh sập nhà họ Ân.】

【Lố thật, Tiều Hựu Càn một mình phổ cập luôn cả khái niệm và ứng dụng thương chiến vô đạo đức.】

【Thương chiến có anh Tiều là đỉnh chóp đấy nhé!】

【Thương chiến có anh Tiều là đỉnh chóp đấy nhé!】

-------------------------------------------------

Trên màn hình, bốn người cuối cùng cũng rời siêu thị và đến nhà hàng.

Lỗ Trường Phong bảo gã đói đến mức có thể ăn cả một con bò, nên theo yêu cầu mãnh liệt của gã ta, họ đi ăn lẩu.

Hơn chục đĩa thịt cuộn được thả vào nồi lẩu cay như thể không mất tiền vậy. Ngay cả Quản Hồng Nhạn – người vốn không đói lắm – cũng bị mùi thơm của nồi lẩu k*ch th*ch, chưa ăn bao lâu đã gia nhập đội quân giành thịt.

Tầm hơn hai giờ chiều, khách trong nhà hàng không còn nhiều. Khi họ chuẩn bị rời đi, nhân viên phục vụ liếc hóa đơn hơn một ngàn tệ, ngạc nhiên kêu lên: “Mấy vị đủ điều kiện rút thăm trúng thưởng rồi ạ!”

“Thưởng gì cơ?” Bạch Tẫn Thuật vừa thanh toán xong quay lại, vừa hay nghe được câu đó.

“Là rút thăm nhân dịp kỷ niệm khai trương của quán ạ, tiêu quá năm trăm được rút một lần, mỗi lần đều chắc chắn trúng thưởng. Có một giải siêu lớn và một giải siêu nhỏ. Giải siêu lớn là tủ lạnh hai cửa do bà chủ quán tự tay giành được khi tham gia chương trình ‘Nam nữ xông pha tiến lên!’. Hiện vẫn chưa có ai rút trúng!”

Nhân viên rất phấn khởi.

“Vô dụng thôi…” Tiều Hựu Càn lẩm bẩm rất nhỏ.

Bọn họ hiện đang ở ký túc xá nhân viên của tập đoàn Ân thị, lấy tủ lạnh hai cửa làm gì?

Quản Hồng Nhạn tò mò: “Thế giải siêu nhỏ là gì?”

“Ờ…” nhân viên phục vụ hơi ngượng ngùng, “giải siêu nhỏ là phiếu giảm giá 50 tệ của Lamborghini, do Sêpd bọn em tham gia Nam nữ xông pha tiến lên và rớt ngay vòng đầu tiên mà được… cũng chưa có ai rút trúng.”

“Cái đó hữu dụng!” Tiều Hựu Càn phấn khích nói.

Nhân viên: “?”

Lần đầu tiên nghe có người nói cái đó hữu dụng???

“Vậy các vị có rút không ạ?” Anh ta cầm phiếu, có phần lúng túng.

“Rút chứ, tất nhiên là rút rồi,” vị khách nhuộm tóc trắng xoa tay chuẩn bị, vừa cho tay vào thùng vừa lẩm bẩm: “Phiếu Lamborghini, phiếu Lamborghini, phiếu Lamborghini…”

Nhân viên: … Lần đầu tiên thấy có người khao khát phiếu giảm giá 50 tệ của Lamborghini như vậy.

(50 tệ khoảng 180k, Lamborghini thì thấp nhất chắc cũng 3 mươi mấy tỷ…)

Sau đó, vị khách kia rút tay ra khỏi thùng: “Cái này là gì vậy?”

Nhân viên nhận lấy viên cầu nhỏ, mở ra rồi sững sờ: “Là giải siêu lớn!”

“Tủ lạnh hai cửa!”

Trong thùng có ít nhất hơn một ngàn viên cầu, mà lại có thể rút trúng chính xác cái đó, xác suất một phần ngàn, quá hên rồi!

Chỉ là người trúng thưởng kia lại trông chẳng vui vẻ gì.

Quản Hồng Nhạn nhìn gương mặt “mèo nhỏ bị bắt nạt” của cậu công tử nhà giàu đầy ác khí, trông rất không hài lòng: “Có thể quy đổi thành tiền mặt không?”

Nhân viên: “À… không được ạ, vì đều là hiện vật.”

“Nhưng quý khách còn một lần rút nữa!” Anh ta hăng hái nói, “Nhất định có thể rút được giải lớn… à không, là giải siêu nhỏ!”

Vị khách tóc trắng mặt mũi ủ ê, lại đưa tay vào thùng, vừa khuấy vừa lẩm bẩm: “Phiếu Lamborghini, phiếu Lamborghini, phiếu Lamborghini…”

Sau đó, cậu ta lại rút ra một viên cầu nhỏ khác, nhìn nhân viên với ánh mắt rực cháy.

Bị ánh mắt ấy dồn ép, nhân viên run run mở viên cầu ra.

“Giải… giải siêu nhỏ!”

Anh ta lau mồ hôi trên trán, chúc mừng: “Chúc mừng cậu nha, khách quý! Cậu đã giành được giải siêu nhỏ của bọn tôi — phiếu giảm giá 50 tệ của Lamborghini…”

Càng nói, giọng càng yếu dần là sao…

Nhân viên phục vụ lúng túng tiếp tục lau mồ hôi: “Vậy khách quý chờ một chút, tôi đi tìm sếp để đổi thưởng.”

Trong một ngày mà cả giải siêu lớn và giải siêu nhỏ đều bị rút trúng — đúng là chuyện cả đời hiếm thấy.

Nhân viên bối rối rời đi, chỉ còn lại bốn người trong đội thám hiểm, mỗi người mang một vẻ mặt khác nhau.

【Cười chết mất, thế nào là “tủ lạnh hai cửa vô dụng” nhưng phiếu Lamborghini 50 tệ lại “hữu dụng”!】

【Vì đại thiếu gia không cần tủ lạnh lớn, nhưng cậu ấy thật sự có thể đi mua Lamborghini.】

【Đừng làm tôi cười chết, vận may kỳ dị của đại thiếu gia, sao lại cực đoan đến vậy, một cao một thấp quá hoàn hảo.】

【Cái trò rút thăm thần tiên gì đây, sao lại có cả phiếu Lamborghini nữa chứ…】

【Trời ơi, khách bàn bên để thịt chín đến rục cũng không gắp, mải xem đại thiếu gia rút thăm hơn mười phút rồi.】

【Khách bàn bên: Lần đầu tiên thấy loại kỳ lạ thế này.】

【Khách bàn bên: Cứ tưởng là thần kinh, ai dè là “thần may mắn nhập thể”.】

--------------------------

Nhân viên phục vụ đi đổi thưởng vội vàng quay lại, theo sau là một nam một nữ trông khá trẻ.

Tất nhiên là trẻ rồi, chứ không thì ai rảnh đi tham gia cái chương trình “Nam nữ xông pha tiến lên” kia chứ…

“Khách quý,” nhân viên bước tới nói với cậu, “Sếp và bà chủ của chúng tôi nghe nói có người đồng thời rút được cả giải siêu lớn và siêu nhỏ, muốn đến chụp ảnh lưu niệm cùng quý khách, không biết có tiện không ạ?”

“Được thôi.” Cậu vừa rút được món quà mà mình thích, tâm trạng rất tốt, gật đầu đồng ý ngay.

“Vậy tôi chụp cho nhé, mọi người tiến lên một chút… đúng, đứng chỗ này!” Nhân viên chỉ đạo vị trí mọi người đứng, sau đó “tách” một tiếng, chụp xong tấm ảnh.

“Xem thử có cần chụp lại không?” Anh ta đưa điện thoại cho sếp và Bạch Tẫn Thuật xem.

“Không cần đâu, chụp đẹp lắm,” bà chủ vui vẻ nói, “một lần mà rút được cả giải siêu lớn lẫn siêu nhỏ hiếm lắm, để tụi tôi rửa tấm này ra dán lên tường ảnh lưu niệm ở phía sau, rất có ý nghĩa…”

Vừa nói bà vừa dẫn nhóm khách đến một bức tường màu xanh nhạt bên cạnh quán lẩu, chỉ cho họ xem: “Chính là ở đây, các bạn thấy được không? Đây là bức tường lưu niệm, mỗi dịp kỷ niệm cửa hàng đều dán ảnh chụp cùng khách may mắn lên đây. Năm nay các bạn rút được hai giải siêu cấp, lát nữa cũng có thể viết vài dòng lên, coi như kỷ niệm!”

“Được,” Quản Hồng Nhạn gật đầu, “viết ở trên tường này hả?”

“Đúng đúng, là khu này nè,” bà chủ chỉ vào một chỗ còn trống, “lát nữa dán ảnh lên đây, bốn người mỗi người viết một câu bên dưới là được. Nè, bút đây, để vị khách trúng giải lớn viết trước nha!”

Bà nhét cây bút vào tay Bạch Tẫn Thuật.

Việc viết lên tường, ít nhiều cũng khiến cậu bị “bệnh nghề nghiệp” phát tác.

Khi cậu vừa cầm lấy bút, định viết bừa gì đó thì chợt nhìn thấy một dòng chữ phía trên:

【Ngô Dao Dao, Lý Duyên Duyên, Chương Thiển Thiển, Từ Y Y muốn cùng nhau trở thành đại phú bà!! Tình bạn ký túc xá 511 vĩnh cửu!!】

“Cái này là gì vậy?” Cậu dừng tay, chỉ vào dòng chữ trên khoảng tường trống.

“À cái đó…” bà chủ tiến lại gần nhớ lại, “là của nhóm khách mấy năm trước rút được giải siêu lớn lúc đó, là mấy cô gái cùng phòng ký túc xá. Bọn tôi bảo mỗi người viết một dòng, mà mấy cô ấy bảo tình cảm tốt, viết một câu chung là đủ rồi.”

“Giờ chắc mấy cô ấy cũng ra trường đi làm, kết hôn rồi nhỉ…” Bà chủ mỉm cười, “họ là sinh viên trường đại học kế bên, tên đều là từ lặp, lại trùng hợp được phân vào cùng một phòng, tình cảm rất tốt. Cuối tuần hay đến đây ăn, mấy năm rồi mà cảm giác cứ như mới hôm qua vậy.”

“Tôi giờ vẫn còn nhớ tên họ đó nha,” bà cười nói, “Ngô Dao Dao, Lý Duyên Duyên, Chương Thiển Thiển, Từ Y Y — không biết ba mẹ họ nghĩ gì khi đặt tên mà lại trùng hợp đến thế, bốn người ở chung một phòng, đúng là duyên phận.”

“Ngô Dao Dao?” Quản Hồng Nhạn bắt được cái tên quen tai.

Đây chẳng phải là tên vợ của Tiểu Triệu hôm qua sao?

Cô tiến lại gần, ngẩng đầu nhìn bức ảnh phía trên dòng chữ — một tấm ảnh chụp tập thể trước biển hiệu quán lẩu, giống hệt như kiểu ảnh của họ vừa rồi.

Trong ảnh là sếp và bà chủ trẻ hơn hiện tại đôi chút.

Nhưng kỳ lạ là — bốn cô gái đứng giữa họ…

Không một ai là gương mặt mà hôm qua họ từng nhìn thấy.

Quản Hồng Nhạn cau mày khó hiểu, lẩm bẩm: “Là trùng tên sao?”

Bình Luận (0)
Comment