【Đúng là một nhà tư bản thứ thiệt.】
【Anh đại gia à, coi như cậu đã lĩnh hội được hết tinh hoa đại học rồi đấy.】
【Có một sinh viên như cậu, đúng là phúc của cả đại học.】
【Tôi xúc động quá, chỉ cần có tiền, sinh viên bọn tôi cái gì cũng có thể làm được — trừ toán cao cấp, không biết thì vẫn là không biết.】
【Bắt đầu thấy tò mò rồi đấy, rốt cuộc cậu thiếu gia này ngoài đời làm nghề gì vậy? Sao cái gì cũng biết một ít thế?】
【Nếu tôi mà được như cậu ấy, chắc ba tôi nằm mơ cũng cười tỉnh.】
【Tôi tán thành, anh Tiều ơi chia cho tôi chút tế bào chơi thương chiến đi.】
【Cho tôi với.】
【Tôi cũng xin một ít.】
【+1 chia tế bào.】
【+2 chia tế bào.】
【Khoan đã, mấy người khoan chia vội, mấy nhà đầu tư mù đổ tiền vào dự án này đều là người rành kinh tế sao? Không ai giống tôi — hoàn toàn mù tịt về mấy chuyện này à? Có ai giải thích giùm tôi “làm short” là gì không?】
【Trả lời bạn phía trên, thật ra ban đầu không phải vậy đâu, sau không biết là ai đăng một bài ghi chép "Tôi học chơi thương chiến ở Tổ chức" lên diễn đàn, không hiểu sao lại hot lên, thế là mấy nhà đầu tư chẳng rành thương mại gì cũng ùn ùn kéo tới học miễn phí thực chiến luôn…】
…
Trong màn hình, Lỗ Trường Phong cũng rất muốn hỏi câu đó.
“Boss,” gã ta mở to đôi mắt mơ màng, “'Làm short' là gì vậy?”
“‘Làm short’ chính là…” Bạch Tẫn Thuật đang bận đăng tin tuyển người làm thêm ở các thành phố khác, chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ hất cằm về phía Tiểu Vũ, “Anh ấy là phóng viên tài chính, hỏi anh ta đi.”
“Tiểu Vũ, làm short là gì thế?” Lỗ Trường Phong quả thật rất hiếu kỳ.
Từ lúc nghe boss của gã muốn làm short cổ phiếu, nét mặt Tiểu Vũ đã đầy kinh ngạc. Kể từ khi bọn họ bước vào không gian này, các chiêu thức thương chiến của Tiều Hựu Càn đều rất… "đất bám mặt đường". Ngoại trừ lần thuê lính đánh thuê hơi quá khích ra, từ việc chiếm thang máy đối thủ, mua hot search, cho đến việc tự mình đi khảo sát điểm phát tán tin và canh giờ đăng bài thuê seeder — đều là những thứ chỉ cần có hiểu biết chút là làm được.
Nhưng “làm short”… nghe là thấy rất cao cấp rồi?
Trong lòng Lỗ Trường Phong dâng lên một cảm xúc kích động không tên.
Một trận chiến thương mại ở đẳng cấp cao, cuối cùng cũng đến rồi sao?
Gã đã hoàn toàn quên mất rằng mình đến đây để tìm quy tắc…
Và gã cũng không hề thấy tiếc. Bởi vì “làm short” đúng là nghe ngầu thật.
— Ít ra còn ngầu hơn việc chiếm thang máy của đối thủ.
Tiểu Vũ bắt đầu giải thích: “Làm short là khái niệm đối lập với làm long. Làm long là kỳ vọng giá cổ phiếu sẽ tăng, còn làm short là kỳ vọng nó sẽ giảm.”
(Lệnh Long (Long Position) hay còn được gọi là mua vào, là khi nhà đầu tư mua một tài sản với kỳ vọng giá sẽ tăng trong tương lai, từ đó nhà đầu tư khi đó sẽ bán tài sản và kiếm lợi nhuận từ việc chênh lệch giá này.)
“Ví dụ như, nếu cậu muốn làm long một cổ phiếu, nghĩa là cậu tin nó sẽ tăng giá, vậy thì cậu sẽ mua vào khi giá thấp, sau đó bán ra khi giá cao để kiếm chênh lệch,” Hắn suy nghĩ một chút rồi nói tiếp, “Còn làm short thì ngược lại, cậu kỳ vọng giá sẽ giảm, nên cậu sẽ mượn cổ phiếu từ người đang nắm giữ lâu dài khi giá đang cao, sau đó bán ra. Đợi đến lúc giá giảm xuống thấp, cậu mua lại và trả cổ phiếu cho người kia, thế là cũng kiếm được khoản chênh lệch.”
Lỗ Trường Phong gật gù: “Nghe qua thấy cũng na ná nhau nhỉ?”
Một bên là mua thấp bán cao, một bên là bán cao mua thấp. Về bản chất đều là kiếm lời từ biến động giá cổ phiếu.
“Không đâu, khác biệt rất lớn,” Tiểu Vũ lắc đầu, “Làm long thì chỉ có thể lỗ giới hạn, nhưng lời thì vô hạn. Còn làm short thì lỗ có thể vô hạn, nhưng lời lại giới hạn.”
Hắn đưa ra ví dụ: “Giả sử bây giờ cổ phiếu của Ân Thị là 2 đồng một cổ, nếu tổ chức làm long mua 10.000 cổ phiếu, sau đó danh tiếng Ân Thị hồi phục, giá lên 10 đồng, mỗi cổ phiếu lãi 8 đồng, tổng cộng lãi được 80.000 đồng.”
Cái này dễ hiểu, Lỗ Trường Phong lập tức hiểu ra.
“Còn nếu cậu làm short,” Tiểu Vũ nói tiếp, “giả sử bây giờ là đỉnh điểm 10 đồng, cậu mượn 10.000 cổ phiếu từ người đang giữ, rồi bán ra. Tay cậu sẽ có 100.000 đồng tiền mặt, sau đó đợi đến khi giá xuống còn 2 đồng thì mua lại với 20.000 đồng và trả lại cổ phiếu. Bỏ qua lãi vay, phần lãi cũng là 80.000 đồng.”
Lỗ Trường Phong gật đầu.
Tuy chưa từng tiếp xúc, nhưng nghe qua thấy cũng thú vị ghê.
“Nếu cậu làm long mà nhìn sai, mua ở mức 2 đồng nhưng giá tiếp tục rớt, thì lỗ tối đa cũng chỉ là 2 đồng một cổ — vì không thể rớt mãi,” Tiểu Vũ nói tiếp, “Nhưng nếu làm short mà sai, giá không giảm mà tăng lên, thì cậu phải mua lại với giá cao hơn để trả cổ phiếu. Mà giá cổ phiếu thì không có trần, có thể tăng gấp nhiều lần. Nếu không chốt sớm, lúc đó lỗ không phải chỉ là 20.000 đồng, mà có thể lên đến 2 triệu, 20 triệu.”
“Hự…” Lỗ Trường Phong rùng mình, dù gã không rành lắm, nhưng nghe vậy thì làm long có vẻ an toàn hơn.
So với làm long, làm short nghe thật khiến người ta hồi hộp.
— Càng khiến boss của cậu trông ngầu hơn nữa.
Trong dòng bình luận cũng toàn là cảm thán:
【Người vừa hỏi làm short là gì đâu? Đại khái chính là vậy đấy.】
【Xong đời, tôi lại hiểu được rồi.】
【Mới vào đã nghe thuyết giảng làm long làm short, dự án Ân Thị đúng là lớp học thực chiến thương mại không nói ngoa…】
【Cái này dễ hiểu mà, khó là ở cách làm — làm thế nào để phán đoán chính xác xu hướng cổ phiếu mới là điểm mấu chốt.】
【Với lại thường thì làm short sẽ đi kèm với làm long để phòng rủi ro — gọi là hedging — để đảm bảo nếu một bên sai thì không mất trắng.】
【Đúng vậy, làm short thông thường sẽ kèm phòng rủi ro, mà thời điểm vào và ra thị trường cũng vô cùng quan trọng. Nhà có mỏ thì hãy chơi, còn không thì thôi, cái này khác hẳn mấy chiêu mẹo vặt thương chiến, nhỡ sai một phát thì vài triệu bay như gió, chúng ta cứ ngồi xem đại ca nhà giàu múa là được rồi.】
【Dám làm short đều là dân chơi cả… làm short là lỗ không giới hạn đấy, đã có không ít người bị phá sản vì nó. Nhất là đối với mấy tập đoàn như Ân Thị, sau lưng có nhiều cổ đông lớn, nếu không có bằng chứng thép về gian lận tài chính dẫn đến bị đình chỉ giao dịch, thì chỉ dựa vào việc đoán giá sẽ giảm để làm short rất có thể sẽ thành thế giằng co, cuối cùng không rút kịp sẽ lỗ to hơn nữa.】
【Chơi cổ phiếu á? Người ngoài ngành hay nhà đầu tư nhỏ lẻ thì gần như không có cửa lời đâu. Người trong ngành còn phải chật vật mới giữ được không lỗ. Mấy người học thương chiến thì bớt mơ đi.】
【? Tôi tưởng cái livestream này toàn người ngu kinh tế như tôi, sao mọi người rành thế? Còn biết cả từ “short squeeze” nữa?】
【Tôi cảm thấy bị lừa rồi, giống như kỳ thi cuối kỳ ai cũng kêu chết chắc rồi, không ôn gì cả — nhưng cuối cùng chỉ có tôi là thật sự không ôn!】
【Tại vì nhà tôi từng bị chơi kiểu này.】
【…Thế thì thôi, không nói nữa.】
…
Trong màn hình, Tiểu Vũ hiển nhiên cũng hiểu rõ đạo lý này.
“Cậu… cậu thật sự định làm short của Ân Thị à?” Sau khi giải thích xong, hắn do dự vài giây rồi quay sang nhìn Tiều Hựu Càn.
“Ừm.” Tiều Hựu Càn khẽ đáp một tiếng bằng mũi, ngón tay vẫn không ngừng lướt trên màn hình điện thoại. Rất nhanh, cậu đã gửi thông tin tuyển dụng làm thêm đến tất cả các nhóm giao dịch đồ cũ và nhóm nhận làm hộ bài vở. Tin vừa đăng chưa được nửa phút, điện thoại lập tức rung bần bật vì hàng loạt lời mời kết bạn và tin nhắn dồn dập. “Có vấn đề gì thì đợi lát nữa hẵng hỏi.”
Tâm trạng Bạch Tẫn Thuật hôm nay rõ ràng rất tốt, cậu tiện tay ném điện thoại cho Lỗ Trường Phong bên cạnh: “Tôi đã duyệt đủ số lượng kết bạn cần thiết rồi. Cậu nói với họ rằng cậu là nhân viên của Ân Thị, vì sự cố an toàn thực phẩm hôm qua nên công ty đang khẩn trương triển khai xử lý khủng hoảng, thiếu nhân sự nghiêm trọng, cần tuyển gấp nhân viên thời vụ đến các điểm phân phối để thống kê tình hình bán hàng.”
“Nếu có ai thắc mắc thì cậu gửi ảnh thẻ nhân viên đã làm mờ thông tin qua. Bảo rằng quan hệ giữa công ty và nhà phân phối hiện tại khá căng thẳng, đây là thống kê nội bộ, nếu có người hỏi thì nói là mấy bạn đang làm luận văn nên đến siêu thị thu thập dữ liệu thực tế.”
“Boss…” Lỗ Trường Phong đỡ lấy điện thoại, lướt qua hàng loạt lời mời kết bạn kéo dài không thấy điểm dừng, cảm thấy da đầu hơi tê: “Nhiêu đây người thật ạ?”
“Khoảng trăm người thôi.” Bạch Tẫn Thuật thản nhiên đáp, “Cậu nhắn riêng từng người, rồi mở app bản đồ, tìm toàn bộ siêu thị quy mô lớn ở thành phố H, bảo mấy bạn sinh viên chia nhau theo khu vực mình ở mà phân công thống kê đơn hàng. Lập một bảng thống kê, đánh số cho từng người.”
Giọng điệu của cậu thản nhiên như thể Lỗ Trường Phong là trợ lý hành chính của mình, chứ không phải là thành viên trong đội thám hiểm của Quỹ: “Những phần còn lại, không cần tôi chỉ nữa chứ?”
Lỗ Trường Phong líu lưỡi: “Vẫn… vẫn cần chứ?”
Gã không rõ cái gì gọi là “những phần còn lại” nữa rồi!
Bạch Tẫn Thuật trừng mắt nhìn gã một cái, ánh mắt như kiểu “hận sắt không thành thép”:
“Phân tổ. Mỗi siêu thị lớn có ít nhất 6–8 quầy thanh toán thường, 3–5 quầy tự thanh toán. Mỗi người phụ trách 2–3 quầy, vậy một siêu thị cần 4–6 người, gọi đó là một tổ. Mở máy tính, tạo hai bảng thống kê: một bảng để đánh số các siêu thị và sinh viên ở đó, tổ nào thì ghi rõ tổ đó; bảng còn lại là danh sách sản phẩm của Ân Thị, bao gồm sản phẩm sữa, thịt… Ghi chú từng mục và giá trị đơn hàng trung bình. Bảng thứ hai sẽ gửi cho sinh viên, bảo họ điền theo mẫu, cuối ngày tổ hợp dữ liệu, nộp lại cho cậu, rồi cậu tổng hợp lại một lượt.”
“Boss, boss!” Lỗ Trường Phong cuống lên ngắt lời, “Nói… nói chậm một chút được không, rối lắm… để tôi ghi lại.”
Gã còn chưa hiểu rõ ý câu trước, thì câu sau đã rơi xuống rồi.
“Rối gì mà rối.” Tiều Hựu Càn lặp lại một lần nữa, rồi bĩu môi, “Tôi dạy tận tay thế này rồi, nếu là hồi trước chắc tớ đuổi việc cậu từ lâu rồi đấy.”
“Tôi… tôi sẽ cố gắng.” Lỗ Trường Phong rụt cổ, tay cầm điện thoại run rẩy gõ tin nhắn, “Nhưng mà tôi không biết lập bảng… tôi không biết dùng Excel…”
“Đến Excel còn không biết xài, cậu học đại học kiểu gì vậy?” Tiều Hựu Càn hất cằm, “Tôi thuê cậu vì cái gì không biết luôn.”
Lỗ Trường Phong ấp úng: “Vì… vì…”
Vì họ đến đây là để khám phá không gian bí ẩn mà?
Gã được thuê là vì gã là nhân sự đặc biệt có năng lực trị liệu mà?
Không phải đến để lập bảng thống kê mà?
Sao gã lại phải biết xài Excel chứ?
Gã đâu phải dân văn phòng!
Bên kia, Quản Hồng Nhạn không đành lòng nhìn tiếp, đành đưa tay che mặt.
“Để tôi làm đi.” Cô chống trán, “Tôi biết làm bảng excel.”
Cô đã hoàn toàn tiếp nhận sự thật rằng trong phó bản này, Tiều Hựu Càn và Ân Thị đúng là có thù oán chất chồng.
Cậu thật sự rất muốn đạp đổ Ân Thị.
Thật sự rất muốn.
“Thấy chưa?” Bạch Tẫn Thuật lập tức tỏ vẻ hài lòng khi có thêm lao động mới, quay đầu sang kháy Lỗ Trường Phong, “Cậu đến cả Excel còn không biết xài, bước vào xã hội rồi tính sao?”
Nói xong, cậu quay sang Tiểu Vũ: “Nãy anh định hỏi gì cơ?”
Tiểu Vũ ngập ngừng: “…Không, tôi không định hỏi nữa.”
Ban đầu hắn muốn nói với Tiều Hựu Càn rằng làm short không đơn giản như vậy. Một công ty quy mô như Ân Thị không phải cứ nói short là short được. Nhưng sau khi chứng kiến một chuỗi hành động rành mạch và bài bản vừa rồi… rõ ràng Tiều Hựu Càn không phải nhất thời hứng lên.
Cậu ta thật sự muốn dìm chết Ân Thị.
“Đừng mà, hỏi đi chứ.” Bạch Tẫn Thuật thảnh thơi ngả người ra sau, hoàn toàn giao hết việc cho Lỗ Trường Phong và Quản Hồng Nhạn, “Có gì cứ hỏi, giao tiếp tốt là khởi đầu của hợp tác suôn sẻ.”
“Thật không?” Tiểu Vũ nửa tin nửa ngờ.
“Thật.” Bạch Tẫn Thuật gật đầu.
“…Rốt cuộc cậu làm nghề gì vậy?” Trong giọng Tiểu Vũ đầy nghi hoặc, “Cậu thật sự không phải người của công ty đối thủ hay tổ chức khảo sát thị trường nào đấy chứ?”
“Không mà,” Bạch Tẫn Thuật lắc đầu, hai mắt vô tội long lanh, “Tôi chỉ là một cậu ấm rảnh rỗi, hiện giờ đang làm tự truyền thông thôi.”
Tiểu Vũ: …Tôi tin cậu cái quỷ gì chứ.
Cái kiểu như Tiều Hựu Càn, mà bảo là con ông cháu cha nhàm chán đi chơi tự truyền thông? Nếu cậu ta mà là người bình thường, thì hắn sẽ vặn đầu mình xuống cho người ta đá.
Người này rõ ràng là có bệnh, công ty gia đình không quản, lại chạy đi làm cái nghề tự truyền thông quái quỷ gì đó.
Đã có cả đống tiền để làm long, làm short, còn bày đặt đi quay vlog?
Tiểu Vũ nhất thời rơi vào trạng thái cạn lời.
Và hắn cứ cạn lời như thế… cho đến tận sáng thứ Hai.
Sự kiện bê bối an toàn thực phẩm náo loạn cả cuối tuần, vậy mà đến sáng thứ Hai đi làm lại như chưa từng xảy ra. Ngoài vài câu tán gẫu vỉa hè từ đồng nghiệp, thì không còn chút dư âm nào khác. Tiểu Vũ theo lệ thường xử lý công việc, rồi đi đến khu vực kiểm kê nguyên liệu. Vừa đến nơi, hắn đã thấy ba người khác đang đứng đó chờ sẵn.
Tiều Hựu Càn — cậu ấm nhà giàu kia — mặc cùng bộ đồ công nhân màu xanh nhạt giống hệt mọi người, mái tóc trắng dưới ánh mặt trời phản chiếu sáng rực, vừa ngáp dài vừa nói chuyện với ai đó, không rõ đang nói gì.
Chỉ nhìn từ bên ngoài thôi, ai mà tin được đây là người có thể trong phút chốc rút ra vài chục triệu để làm short Ân Thị?
Cái phong cách lừa người này còn khó đoán hơn cả mấy ông sếp lớn ở tỉnh G, mặc áo ba lỗ dép lê nhưng lại có mười mấy căn nhà cho thuê!
Tiểu Vũ trong lòng âm thầm phun tào vài câu rồi bước tới.
Đến nơi rồi hắn mới phát hiện, người đang đứng trước mặt Tiều Hựu Càn là một cô gái cực kỳ xinh đẹp. Cô cầm một ly cold brew mát lạnh trong tay, vừa nhấp vừa trò chuyện với cậu.
Đó là kiểu sắc đẹp nổi bật ngay giữa đám đông, thuộc dạng có thể bị người môi giới nghệ thuật đường phố mời casting ngay khi đi ngang qua.
Nhân viên khu nhà xưởng xung quanh cũng lén liếc về phía bên này. Tiểu Vũ đảo mắt một vòng, có đến tám phần là đang len lén quan sát cô.
Đáng tiếc là với cô gái này, tất cả người xung quanh chỉ như phông nền đi ngang. Và dưới áp lực nhan sắc mạnh mẽ như vậy, gương mặt Tiều Hựu Càn… vẫn không hề bị lu mờ. Cảnh tượng ấy khiến Tiểu Vũ lại phải nuốt một quả chanh chua chát vào bụng.
Thật là chua! Trời đất ơi, sao lại có người vừa giàu, vừa đẹp, lại còn may mắn, còn biết chơi cổ phiếu nữa?
Ông trời cho người ta một cánh cửa còn chưa đủ, còn phải mở thêm cửa sổ, xây ban công, lắp mái kính thông tầng hả?
Cô gái đứng trước mặt Tiều Hựu Càn có mái tóc xoăn dài màu hạt dẻ sáng, lấp lánh dưới ánh nắng cùng đôi khuyên tai kim cương nhỏ lấp lánh, cả người gần như phát sáng. Trên người cô là một chiếc váy xoè màu xanh nhạt, kiểu cách hoàn toàn khác biệt với đồng phục nhà máy, váy ngắn trên đầu gối, để lộ đôi chân dài thẳng tắp.
Thấy Tiểu Vũ bước đến, cô gái cười nói: “Anh Tiều, các cậu chuẩn bị bắt đầu làm việc rồi đúng không? Vậy tôi không quấy rầy nữa nhé?”
“Không vội,” Tiều Hựu Càn lắc đầu, “Xe chở nguyên liệu còn chưa tới, phải đợi xe đến mới đối chiếu đơn được.”
Lỗ Trường Phong từ quầy điểm danh phía trước trở lại, thấy Tiểu Vũ đến thì vẫy tay gọi một tiếng: “Anh Tiểu Vũ!” Tiểu Vũ đi tới, ghé sát lại nhỏ giọng hỏi: “Cô kia là ai vậy? Người của bộ phận livestream à?”
Người có thể ăn mặc kiểu này, còn trang điểm kỹ càng trong giờ làm việc ở khuôn viên Ân Thị, chắc chắn không phải dân nhà máy, mà cũng chẳng phải nhân viên văn phòng cấp cao bị ràng buộc về trang phục. Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ còn bộ phận livestream là hợp lý.
“Ừ,” Lỗ Trường Phong gật đầu, “Đó là bạn em, Hạ Di, phụ trách mảng livestream trên Douyin trong bộ phận truyền thông.”
Ngay từ thứ Bảy, sau khi mấy người họ lại gặp Tiểu Vũ ở trang trại, cả nhóm đã ngồi lại bàn bạc nên giới thiệu thế nào với hắn ta về ba người mà Tiểu Vũ vẫn chưa gặp: Hạ Di, Chu Kế và Trương Long.
Dù gì thì, nếu nói cả tám người đều làm tự truyền thông, nghe qua đã thấy không hợp lý — nào có nhóm tự truyền thông nào đi điều tra lại kéo theo cả đám người thế này? Đến cả tờ báo chính thống như Báo Lục Giang còn chỉ cử một mình Tiểu Vũ đi phỏng vấn điều tra.
Hiện tại, năm người đã lộ mặt trước Tiểu Vũ, còn tạm có thể dùng lý do “nghiệp dư không hiểu quy tắc nằm vùng” để qua mặt. Nhưng nếu xuất hiện đủ tám người, thì rất khó mà lấp l**m được nữa.
“Bạn các cậu à?” Tiểu Vũ vừa nói, vừa không kìm được liếc nhìn Hạ Di thêm lần nữa. “Bạn thế này sao không vào showbiz hay làm người mẫu luôn cho rồi? Livestream ở Ân Thị kiếm được bao nhiêu tiền chứ?”
Với nhan sắc này mà chưa từng bị mời thì hắn không tin nổi.
“Gia đình cô ấy muốn cô ấy làm công việc ổn định.” Lỗ Trường Phong cười gượng, tìm cách cho qua chuyện, “Cô ấy cũng không hứng thú với giới giải trí.”
Toàn là người trong đội thám hiểm, vào Ân Thị để điều tra quy tắc, Hạ Di sao có thể đi làm minh tinh thật?
“Vậy à…” Tiểu Vũ không nhịn được cảm thán, “Thật đáng tiếc.”
Xinh đẹp đến mức này là kiểu trúng xổ số di truyền rồi, đúng là hiếm thấy thật.
“À mà, người của bộ phận livestream sao lại ở đây?” Tiểu Vũ bất chợt nhớ ra, “Chỗ này chẳng phải là khu vực nhà máy à?”
Nếu hắn nhớ không nhầm thì, bộ phận livestream của Ân Thị thường dựng studio ở trụ sở chính. Dù cuối tuần có làm truyền thông khẩn cấp thì cũng chỉ livestream ngay trước kho hàng khu xưởng thôi.
Mà chỗ này là khu vận chuyển nguyên liệu, đi vào chút nữa là dây chuyền sản xuất rồi — kiểu gì cũng không giống nơi có thể quay livestream.