Hướng Dẫn Quy Tắc Sắm Vai Quái Đàm

Chương 12

Ngoài cửa, Lỗ Trường Phong nhìn Bạch Tẫn Thuật bước vào phòng kiểm tra, không khỏi căng thẳng đổ mồ hôi.

Vừa rồi Scao bảo gã đi thăm dò tin tức, còn mình thì trò chuyện với y tá, nên gã yên tâm đến chỗ các thành viên khác.

Lúc họ đến, nữ sinh tóc ngắn đang khóc Lưu Mai Tâm như bị kích động mạnh, ngồi xổm dựa vào góc tường, khoác áo khoác run rẩy không ngừng, cô gái khác ngồi xổm trước mặt an ủi cô ấy, nhưng cô nàng giống như không nghe thấy gì, thần sắc đờ đẫn, không có phản ứng.

Hai thành viên khoa ung bướu còn lại đang im lặng đối đầu với Dương Bồi, có vẻ như vừa xảy ra xung đột không lâu trước đây.

Lỗ Trường Phong cẩn thận quan sát, áo khoác đang khoác trên người Lưu Mai Tâm hình như không phải của cô ấy, Lỗ Trường Phong ban ngày thấy áo khoác này vắt trên tay Trịnh Vân Vân, ước chừng là cô mặc trước khi bước vào không gian xa lạ, sau khi vào trong vì trời quá nóng, cô ấy cởi ra vắt lên cánh tay.

Điều này ít nhất có thể chứng minh Lưu Mai Tâm bây giờ biến thành như vậy cũng không liên quan đến cô gái cùng khoa với cổ, nếu không Trịnh Vân Vân cũng không đến mức cởi áo khoác ra cho cô và còn ở đây nhỏ nhẹ an ủi.

Còn về Dương Bồi đang nhìn chằm chằm ở đằng xa và hai thành viên khoa ung bướu đứng một trái một phải, gã không phát hiện thêm gì.

Chẳng lẽ là Dương Bồi giở thói bắt nạt làm Lưu Mai Tâm khóc, hai người kia đang đòi lại công bằng cho cô ấy sao?

Lỗ Trường Phong không giỏi phân tích những chuyện này, có chút đau đầu, nhưng ánh mắt của Bạch Tẫn Thuật lại ra hiệu cho gã đến hỏi xem chuyện gì xảy ra, gã ta đành phải mở miệng hỏi: "Sao thế này? Đã xảy ra chuyện gì?"

Lưu Mai Tâm đương nhiên không thể trả lời gã, sắc mặt Trịnh Vân Vân cũng trắng bệch đáng sợ, môi run rẩy mấy lần mới nói ra lời: "Mai Tâm... Mai Tâm cổ chắc là đã nhìn thấy những thứ không nên nhìn thấy rồi, nên mới thành ra thế này."

"Những thứ không nên nhìn thấy?" Lỗ Trường Phong đầu óc mơ màng, phản ứng đầu tiên là những đôi mắt sau cửa sổ đang quan sát phòng bệnh, nhưng gã và anh Scao cũng nhìn thấy mà, bọn họ bình thường mà?

Gã nghĩ ngợi: "Nhìn thấy cái gì? Cô kể từ đầu đi."

Trịnh Vân Vân rõ ràng biết một câu nói không thể nói rõ tình hình hiện tại, nói xong câu đó, cô nàng sắp xếp lại ngôn ngữ, cố gắng kể từ đầu.

"Chuyện là thế này, ban đầu lúc hơn hai giờ y tá gọi chúng tôi xuống kiểm tra, tối nay tôi vẫn không dám ngủ, nghe thấy y tá gõ cửa liền vội vàng chạy ra. Mai Tâm cô ấy đợi mệt quá ngủ quên, không nghe thấy y tá gõ cửa, tôi tranh thủ lúc y tá chưa rời khỏi tầng này vội vàng đến phòng bệnh gọi cô ấy dậy, đợi tôi lay cô ấy tỉnh dậy ra khỏi phòng bệnh thì y tá đã đi mất rồi."

[Hành lang đêm khuya vừa tĩnh vừa tối, sau khi Trịnh Vân Vân kéo Lưu Mai Tâm ra khỏi phòng bệnh, liền thấy bóng dáng y tá càng lúc càng xa, trong lòng bắt đầu hơi hoảng.]

"Tôi thấy y tá đã đi xa rồi, liền kéo Mai Tâm vội vàng chạy theo hướng y tá rời đi, bởi vì y tá nói... nói cô ta sẽ không đợi tôi, bảo tôi đi theo sát, lát nữa nếu lạc mất không tìm thấy chỗ cô ta sẽ không chịu trách nhiệm."

[Bệnh viện ban đêm như phủ thêm một màn đen quỷ dị và quái đản hơn so với ban ngày, y tá không hề có ý định giảm bớt tốc độ chờ họ theo kịp, Trịnh Vân Vân không dám mạo hiểm, vội vàng kéo Lưu Mai Tâm chạy theo hướng y tá rời đi.]

"Tôi rất vội, tôi sợ lạc mất y tá, tôi cứ kéo Mai Tâm chạy phía trước, tôi không biết cô ấy nhìn thấy gì ở phía sau, tôi chỉ nghe thấy cô ấy hét lên một tiếng."

[Lưu Mai Tâm chạy ở đằng sau phát ra một tiếng hét ngắn ngủi, khiến Trịnh Vân Vân cũng không kiềm được mà lao về phía trước một chút.

"Cậu hét cái gì?" Cô ấy vốn đã căng thẳng, bây giờ nghe thấy tiếng hét kinh hãi càng thêm tức giận.

"Tớ..." Lưu Mai Tâm mặt trắng bệch, giọng điệu do dự, "Tớ hình như nhìn thấy cái gì đó..."

"Nhìn thấy cái gì?" Trịnh Vân Vân gấp rút theo kịp y tá, vội vàng nhìn xung quanh một vòng, trong lòng không khỏi oán trách thói quen ngủ nướng và nhát gan của Lưu Mai Tâm, "Hành lang này chẳng có gì cả mà? Đừng tự dọa mình."]

"Sau khi nghe thấy tiếng hét, tôi vội vàng quay đầu hỏi Mai Tâm sao thế, cô ấy chỉ nói mình nhìn thấy cái gì đó, nhưng tôi hỏi là cái gì thì cô ấy không trả lời. Ngay lúc hai chúng tôi nói chuyện, y tá lạ mặt gọi chúng tôi đi kiểm tra hỏi chúng tôi rốt cuộc đang lề mề gì chứ, sao còn chưa qua."

["Các cô sao chậm chạp thế?" Giọng nói của y tá đột nhiên vang lên ở cuối hành lang.

Y tá gọi họ xuống lầu dừng bước ở cuối hành lang, quay người nhìn họ: "Nhanh đi theo đi."

"Đến ngay đây." Trịnh Vân Vân thấy cô ta chịu dừng lại chờ họ thì mừng thầm trong lòng, lấy hết can đảm đáp một tiếng, lập tức chạy về phía y tá.

"Buổi tối đừng chạy nhảy ồn ào trong hành lang, ảnh hưởng đến người khác nghỉ ngơi." Y tá lại cảnh cáo nói.

Trịnh Vân Vân vội vàng chuyển từ chạy sang đi, cẩn thận, không dám phát ra một tiếng động nào.

"Vân Vân..." Giọng nói của Lưu Mai Tâm phía sau như tiếng mèo kêu, vừa nhỏ vừa run, "Cậu, cậu đừng đi trước tớ, tớ sợ."

"Cậu rốt cuộc sợ cái gì chứ?!" Trịnh Vân Vân tức giận nhưng bất lực, chỉ có thể hạ giọng trách mắng, "Tớ đi song song với cậu được chưa, nhanh lên."]

"Lưu Mai Tâm cứ không chịu nói cô ấy nhìn thấy gì, tôi cũng không hỏi thêm được, đành phải kéo cô ấy theo y tá xuống lầu."

"Dừng lại," Lỗ Trường Phong đột nhiên cắt ngang, "Tôi biết cổ nhìn thấy gì rồi, cô ấy nhìn thấy có người nhìn các cô sau tấm kính."

Gã cũng từng trải qua, đương nhiên biết giữa hành lang tĩnh mịch đột nhiên phát hiện phía sau cửa sổ quan sát phòng bệnh xuất hiện một đôi mắt đáng sợ thế nào.

Hơn nữa những con mắt đang quan sát sau khung cửa không chỉ có một, họ lặng lẽ nhìn trộm cđội viên trong hành lang, kiềm chế cơn thèm ăn đang hoành hành và móng vuốt nhọn hoắt đang rục rịch, nhìn mọi người vô tri vô giác đi qua cửa sổ phòng bệnh của mình.

Nếu không phải có Scao ở bên cạnh, gã phát hiện ở hai bên hành lang mà mình đã đi qua, toàn là mắt nhìn chằm chằm họ phía sau thì đã quỳ xuống rồi đấy.

"Sau tấm kính... nhìn chúng tôi?" Trịnh Vân Vân lưng run lên, vừa nghĩ đến cảnh tượng đó đã thấy sau lưng lạnh toát, "Sao anh biết?"

"Vì tôi cũng nhìn thấy," Sau khi nói xong lời này, đừng nói Trịnh Vân Vân, hai thành viên khoa ung bướu đằng kia cũng mang ánh mắt kinh hãi, Lỗ Trường Phong lập tức trải nghiệm cảm giác khi anh Scao của gã hay nói ra những câu taọ cảm giác khủng hoảng, vội vàng bổ sung, "Không phải tôi phát hiện, là anh Scao."

Nếu không phải Scao dừng bước, gã chắc chắn sẽ không chú ý đến những ánh mắt đó. 

"Đôi mắt này có thể liên quan đến một quy tắc chúng ta phát hiện: sau mười một giờ rưỡi không được đi lại trên hành lang, tôi vừa rồi không kịp nói." 

Một trong hai thành viên nam khoa ung bướu, thấy vậy vội vàng bổ sung. 

"Trước đó Từ Trạch xuống lầu tìm tôi, kết quả gặp y tá ở tầng chúng ta, nói mười phút sau phải quay lại, sau mười một giờ rưỡi không được đi lại trên hành lang," anh ta chỉ vào chiếc đồng hồ tác chiến trên tay, "Tôi đã điền quy tắc này vào, được thông qua, nhưng cần bổ sung đầy đủ, nên mọi người không nhận được tin tức." 

Từ Trạch mà anh ta nói chắc là chỉ thành viên khoa ung bướu còn lại. Hóa ra người đầu tiên điền quy tắc này là anh ta. 

Lỗ Trường Phong phân tán tầm nhìn một chút, cẩn thận đánh giá người đồng đội vẫn luôn ít nói này. Anh ta mập mờ mà nhớ ra... người này tên là Lữ Minh Thành thì phải? 

Lúc mới bước vào không gian xa lạ, hắn mặc một chiếc áo phông đơn giản, tóc uốn xoăn giấy bạc, chỉ là không được chải chuốt cẩn thận nên hơi vểnh lung tung, tuổi không lớn, nhìn giống sinh viên đại học đang đi học. 

"Còn có quy tắc này sao?" Trịnh Vân Vân nhíu mày chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi, "Tôi trước đó tưởng Mai Tâm nhìn thấy gì đó là vì cô ấy dậy muộn, không nghe thấy y tá gõ cửa." 

"Không phải," Lỗ Trường Phong lắc đầu, "Tôi và anh Scao đều không dậy muộn." 

Nhưng họ cũng nhìn thấy những đôi mắt đó. Quy tắc không được ra khỏi phòng sau mười một giờ rưỡi này thật sự chỉ đơn giản là phía sau cửa sổ quan sát phòng bệnh có mắt thôi? Lỗ Trường Phong nghĩ ngợi nhìn hai thành viên khoa ung bướu còn lại: 

"Các anh có nhìn thấy mắt sau cửa sổ không?" 

"Tôi không thấy," Hai thành viên khoa ung bướu nhìn nhau, người còn lại cũng lắc đầu, "Tôi cũng không thấy."

 "Có thể là cả hai chúng tôi đều không chú ý," Lữ Minh Thành giải thích, "Vì cả hai chúng tôi đều biết mười một giờ rưỡi không được ra ngoài là một trong những quy tắc, nên lúc hơn hai giờ bị y tá gọi ra ngoài đều khá căng thẳng, không chú ý xung quanh."

Điều này cũng có lý. Những đôi mắt sau phòng bệnh đó cực kỳ kín đáo, nếu không phải Scao dừng lại, Lỗ Trường Phong thật sự chưa chắc đã phát hiện ra. Hơn nữa không phát hiện ra cũng không chỉ có mình gã, trong hai thành viên khoa tâm thần, Trịnh Vân Vân vội vàng theo kịp y tá không chú ý nhiều đến xung quanh cũng không phát hiện ra những ánh mắt này. 

Phòng bệnh của hai người mới khoa ung bướu không ở cùng tầng, không có đồng đội bên cạnh, tinh thần căng thẳng không dám chú ý nhiều đến xung quanh cũng bình thường.

"Vậy Mai Tâm không nói cho tôi biết cô ấy nhìn thấy gì là sợ tôi cũng nhìn thấy?" Trịnh Vân Vân ánh mắt phức tạp nhìn Lưu Mai Tâm bên cạnh thần sắc đờ đẫn, tiếp tục hỏi, "Nếu sau mười một giờ rưỡi không được ra khỏi phòng, vậy bác sĩ Phương còn để hai y tá kia hai giờ rưỡi đến gọi chúng ta? Hắn muốn chúng ta nhìn thấy những ánh mắt đó rồi chết sao?"

Hơn nữa người tối nay đến thậm chí không phải hai y tá ban ngày mà hắn gọi là "Tiểu Lưu Tiểu Lý", mà là một y tá lạ mặt không quen biết.

"Chắc không đến mức đó," Lỗ Trường Phong thấy cô gái này bắt đầu overthinking, không khỏi chỉnh lại, "Chúng ta lại không chọc giận hắn, hắn không có lý do gì hại chúng ta."

Gã đã nghe phân tích của Bạch Tẫn Thuật, biết rằng trong trường hợp không vi phạm quy tắc, các y tá bác sĩ ở đây sẽ không chủ động ra tay với họ, những người có thân phận là bệnh nhân.

"Chúng ta chọc tức bọn họ rồi! Chúng ta chọc tức bọn họ rồi mà!" Lữ Minh Thành nhỏ giọng nhấn mạnh.

"Trần Phi! Trần Phi!" Anh ta hạ thấp giọng, "Lúc chúng ta gặp bác sĩ Phương vào buổi tối, hắn còn nói là vì phải dọn dẹp phòng thang máy, nên hắn tan làm muộn!"

Nghe ý trong lời ngoài của bác sĩ Phương,hắn ta tan làm muộn là vì phải dọn dẹp sự hỗn loạn sau khi có người chết trong phòng thang máy, nếu truy nguyên tận gốc, người khiến hắn không thể tan làm đúng giờ chẳng phải là Trần Phi sao.

Điều này hình như cũng có lý.

"Không đúng." Trịnh Vân Vân chen ngang, "Tối nay trực ban căn bản không phải bác sĩ Phương."

Lời này vừa nói ra, tầm mắt của ba người còn lại đều nhìn sang.

"Lúc tôi và Mai Tâm đến đây, y tá trực ban dẫn chúng tôi đến nói rằng, người kiểm tra tối nay là chủ nhiệm Tôn." Trịnh Vân Vân giải thích dứt khoát, "Mai Tâm chính là sau khi ra khỏi phòng kiểm tra mới thành ra thế này."

[Cửa phòng kiểm tra, sau khi y tá lạ mặt dẫn họ đến đây, thò đầu vào trong, không biết nói gì với y tá sau cánh cửa, chỉ thấy cô ta quay người đánh giá hai bệnh nhân đứng trong hành lang, ánh mắt chuyển động, dần dần nhắm vào Lưu Mai Tâm trông có vẻ nhút nhát.

"Cô" Cô ả chỉ vào Lưu Mai Tâm, "Cô vào kiểm tra trước đi, chủ nhiệm Tôn đã chuẩn bị xong thiết bị kiểm tra rồi."

Lưu Mai Tâm giật mình, cầu khẩn nhìn Trịnh Vân Vân: "Vân Vân..."

Cô ấy vốn không có chính kiến, lại nhát gan, sau một ngày dài lo lắng sợ hãi, ngay cả tiếng y tá gõ cửa cũng không nghe thấy, không biết đã nhìn thấy gì trong hành lang, còn đang hoảng loạn quá mức.

Nếu ở thế giới bình thường, có lẽ cũng là cô gái được cha mẹ cưng chiều lớn lên, không biết vì sao lại tự nguyện vào làm việc cho Tổ chức, rồi vào không gian xa lạ này bán mạng.

Trịnh Vân Vân thở dài, tuy có chút ghét bỏ sự nhút nhát của cổ, nhưng đến lúc này vẫn có chút không đành lòng.

"Tôi có thể vào cùng cô ấy không?" Trịnh Vân Vân nắm tay trái của Lưu Mai Tâm, hỏi y tá.

"Không được." Y tá lạ mặt lập tức từ chối, "Cô đã thấy nơi nào hai người cùng vào chụp phim chưa, tôi còn phải lên gọi bệnh nhân khác xuống, các cô nhanh lên."]

Lưu Mai Tâm nắm tay cô ấy run rẩy, Trịnh Vân Vân an ủi vỗ vỗ cô nàng: "Vậy tớ đợi cậu ở ngoài, không sao đâu."

Lỗ Trường Phong có chút khó hiểu: "Ý cô không phải là cô ấy thành ra thế này vì những thứ nhìn thấy trong hành lang à? Sao bây giờ lại nói là sau khi kiểm tra xong?"

Trịnh Vân Vân lắc đầu: "Tôi trước đó nghi ngờ cô ấy thành ra thế này là có liên quan đến những thứ nhìn thấy trong hành lang, giống như anh nói vậy, tôi cũng không chắc nữa."

Dù sao Lỗ Trường Phong không sao, Bạch Tẫn Thuật không sao, bản thân cô ấy cũng không sao.

"Vậy... cô có biết cổ đã gặp phải chuyện gì bên trong không?" Lỗ Trường Phong truy hỏi.

"Tôi không rõ," Trịnh Vân Vân kính sợ nhìn cánh cửa phòng kiểm tra, "Hai chúng tôi là nhóm đầu tiên được đưa đến đây, lúc đến bên ngoài văn phòng còn chưa có ai, y tá kia liền để Mai Tâm vào kiểm tra trước, cô ấy phải tiếp tục lên gọi bệnh nhân khác."

"Sau đó không lâu, đợi đến khi anh Từ, anh Lữ đến, chúng tôi liền nghe thấy Mai Tâm đập cửa, rồi hét lên mấy tiếng kiểu như tôi không điên, tôi không phải người điên, tôi không nhìn thấy gì đó."

[Trịnh Vân Vân tìm một chỗ trống trong hành lang trước cửa phòng kiểm tra rồi ngồi xuống.

Nói cô ấy không sợ hãi là không thể nào, nhưng bên cạnh còn có Lưu Mai Tâm sẽ gan dạ hơn, nếu cả hai đều sợ hãi thì sẽ không có người quyết định, cô chỉ có thể miễn cưỡng mạnh mẽ thôi.

Từ xa, trên hành lang trước cửa phòng kiểm tra vọng lại một tiếng bước chân, cô ấy cảnh giác ngẩng đầu, phát hiện người đến là hai thành viên khoa ung bướu.

Trịnh Vân Vân trong lòng vừa thở phào nhẹ nhõm, liền nghe thấy trong phòng kiểm tra đột nhiên vang lên tiếng đập cửa đột ngột.

"Thả tôi ra ngoài!" Là giọng nói mang theo tiếng khóc của Lưu Mai Tâm.

Cô ấy phát ra một tiếng hét ngắn ngủi phía trong cửa rồi gào lên một cách điên cuồng: "Tôi không điên! Tôi không nhìn thấy gì! Tôi không phải người điên, tôi không phải!"]

Trịnh Vân Vân còn chưa nói xong, không biết từ ngữ nào trong lời nói đã chạm đến thần kinh yếu đuối của Lưu Mai Tâm, cô nàng vốn đã yên tĩnh lại đột nhiên run rẩy mạnh, vừa run rẩy vừa co giật tứ chi, miệng lẩm bẩm nói: "Tôi không điên! Tôi không điên!"

"Anh Từ! Mai Tâm cô ấy lại bắt đầu rồi!" Trịnh Vân Vân vội vàng kéo Từ Trạch đang đứng bên cạnh.

"Cô tránh ra."

Trịnh Vân Vân vội vàng nhường đường cho hai thành viên nam.

Lữ Minh Thành và Từ Trạch bên cạnh tiến lên vài bước, một người đặt Lưu Mai Tâm lên ghế ngồi, người kia lấy một chiếc bút từ ghế bên cạnh nhét ngang vào miệng Lưu Mai Tâm, cả quá trình phối hợp ăn ý, xem ra không phải lần đầu tiên làm vậy.

"Cổ bị làm sao thế?" Lỗ Trường Phong giật mình.

"Cô ấy bị động kinh, tôi trước đó không quen biết cổ, tôi cũng không biết cô ấy có tiền sử bệnh động kinh," Trịnh Vân Vân trông có chút lo lắng, ngón tay vô thức xoa xoa mấy cái, "Có thuốc lá không?"

"Không có" Lỗ Trường Phong ngẩn người, "Tôi đang cai thuốc."

"Nhưng tôi có kẹo mút, cô cần không?"

"Cần, cảm ơn." Trịnh Vân Vân cũng không khách sáo, nhận lấy rồi nhét vào miệng cắn nát vụn, từ từ xoa dịu thần kinh đang căng thẳng quá mức của mình.

"Được rồi, được rồi, tạm thời đừng động vào cô ấy, để cô ấy nghỉ một lát," ở bên kia, Từ Trạch đợi đến khi Lưu Mai Tâm yên tĩnh lại mới thở phào nhẹ nhõm, giải thích với Lỗ Trường Phong, "Nhà tôi có người cũng bị bệnh này, lúc động kinh phải nhét chút gì đó vào miệng, nếu không sẽ cắn vào lưỡi."

"Bây giờ cứ tạm thời đừng chạm vào cô ấy, để cổ nằm nghiêng hồi phục hô hấp bình thường là được."

Lữ Minh Thành tiếp lời Trịnh Vân Vân, tiếp tục nói: "Sau khi chúng tôi đến nghe thấy Lưu Mai Tâm la hét ầm ĩ bên trong, vừa đập cửa vừa nói mình không điên, rồi đợi cô ấy mở cửa ra, đã thành ra thế này rồi."

Trịnh Vân Vân bên cạnh vẫn đang nhai kẹo mút gật đầu, coi như khẳng định lời cô đã từng nói.

"Tôi không biết cô ấy đã gặp phải chuyện gì," Trịnh Vân Vân xoa xoa sống mũi, "Nhưng... nhưng trực giác mách bảo tôi vào trong chắc chắn không có chuyện tốt, nên vừa rồi ba người chúng tôi không ai dám vào."

"Vậy..." Lỗ Trường Phong kín đáo nháy mắt về phía Dương Bồi, "Còn hắn thì sao?"

"Hắn," Trịnh Vân Vân hít sâu một hơi, "Hắn đến muộn nhất, vừa đến đã uy hiếp chúng tôi nói tối nay mọi người đều phải chết, anh Từ anh Lữ nghe thấy lời này liền nổi giận, nếu không phải Mai Tâm đột nhiên lên cơn động kinh, hai người họ chắc chắn đã đánh nhau với Dương Bồi ở đây rồi."

Hai người còn lại cũng đau đầu gật đầu.

Xem ra ở cùng Dương Bồi lâu như vậy quả thực có chút thử thách thần kinh của họ, nỗi sợ hãi và tức giận khi tận mắt chứng kiến hiện trường vụ giết người vài giờ trước cũng bị sự bốc đồng lấn át khi đối mặt với mối đe dọa đến tính mạng.

Khó trách lúc vừa đến, hai người này trước sau đều trong tư thế phòng thủ đối với Dương Bồi.

Lỗ Trường Phong đầu óc rối bời, vô thức hướng tầm mắt về phía cửa văn phòng.

Trước mặt có Dương Bồi, sau lưng có y tá, bây giờ, người đồng đội duy nhất của họ lại là người đầu tiên bước vào phòng kiểm tra, cậu ấy... chắc là có thể ra ngoài an toàn phải không?

Bình Luận (0)
Comment