“Ờ... tôi…” Vưu Chí đơ như phỗng.
Hắn… tất nhiên là không phải rồi!
Nhưng ý của gã kia chẳng phải là: hắn chính là loại bị cảnh sát truy nã, bị xã hội đen treo thưởng đấy à?!
Câu đó thì hắn biết trả lời làm sao cho được...
Hai nhóm người gặp nhau hai lần, đúng là trùng hợp đến khó tin. Tuy đều vì né ống kính mà trèo tường, nhưng bọn anh đâu phải vì bản thân có tiền án, mà là vì Tiểu Vũ là phóng viên điều tra, không thể để đồng nghiệp nhận ra thôi!
Đúng là oan uổng hết phần thiên hạ...
Mà đám nhà đàu tư theo dõi bảng nhiệm vụ thì trong lòng cũng không kém phần “xôn xao”:
【Nói thật, Ân Thị có đang hơi ấy ấy không vậy.】
【Thống kê sơ sơ: có gián điệp thương mại, phóng viên điều tra, thám tử tư, giờ thêm cả tội phạm truy nã. Đúng là rồng ẩn hổ tàng.】
【Trong đám ‘thực tập sinh’ này… có ai thật sự là thực tập sinh không thê hả?!】
【Làm ơn đừng ai cũng đổ xô vào Ân Thị làm thực tập sinh nữa được không?! Các người xem Ân Thị là gì thế?】
【Là thùng rác. (Trả lời nhanh như chớp)】
【Thành phần hỗn tạp đến mức không thể tổng kết.】
【Bạn đang tìm kiếm thị trường nhân tài kế tiếp của mình? Không cần tìm nữa, chính là đây.】
【Từ giờ trở đi có ai lạ xuất hiện tôi cũng chẳng bất ngờ nữa.】
【+1】
【+2】
Gã lắm lời kia rõ ràng bắt đầu mất kiên nhẫn, ánh mắt nhìn hai người như thể đang diễn trò. Ngay lúc Vưu Chí còn chưa biết phải xử trí thế nào, thì hắn nghe thấy giọng Bạch Tẫn Thuật vang lên, nhẹ hều mà chính xác như một nhát dao cắt gọn:
“Anh ấy vay nặng lãi, giờ đang trốn nợ nên mới đến đây lánh mặt.”
“Vay nặng lãi?” Gã kia nhướng mày, đảo mắt nhìn Vưu Chí từ đầu đến chân, giọng điệu đầy thích thú: “Ồ, hợp chuyên ngành ghê, trước khi vào đây tôi cũng làm tín dụng đen đấy. Vay bao nhiêu? Lãi bao nhiêu phần trăm? Mượn của ai? Biết đâu tôi còn giúp cậu được đôi chút.”
Vưu Chí toát mồ hôi lạnh.
Gã này trông là biết không phải loại hiền lành gì. Đã vậy còn bảo mình bị xã hội đen truy nã, cảnh sát truy đuổi, không biết đã làm ra chuyện trời đất gì nữa. Lỡ mà hắn nói hớ, có khi hôm nay phải nằm lại ở đây thật.
Vấn đề là... mấy câu đó có ý nghĩa quái gì đâu?!
Vưu Chí liếc nhìn Bạch Tẫn Thuật như cầu cứu, mà cậu thì đang ngẩng đầu liếc quanh, vừa lúc nhìn thấy Lỗ Trường Phong chẳng biết từ lúc nào đã trèo lại qua bên này, đang cố tình nháy mắt điên cuồng ra hiệu. Tiếc là Vưu Chí vì quá căng thẳng nên chẳng nhìn ra được gì cả.
Cậu khẽ gật cằm ra hiệu với Lỗ Trường Phong, ngón tay chỉ vào vết sẹo trên mặt gã. Sau khi nhận được ánh mắt hiểu ý từ bên kia, cậu liền nhắn một câu trong nhóm kín.
Không phải thành viên của tổ chức thì không thấy được tin nhắn, nhưng Vưu Chí cảm nhận được cổ tay trái của mình rung lên, vừa khéo là tin nhắn hiển thị ngay trên giao diện nhóm tạm thời:
Tiều Hựu Càn: 【Hơn 5 triệu, 150% lãi, vay ở tỉnh ngoài.】
Rõ ràng là đang dạy hắn nên nói thế nào.
Vưu Chí thấy lòng nhẹ đi đôi chút, đầu óc vốn bị hoảng loạn làm tê liệt giờ bắt đầu hoạt động trở lại. Hắn lập tức làm mặt mũi khổ sở, như thể đang cố gắng giấu một nỗi sợ hãi khôn nguôi, lắp bắp nói:
“...Hơn... hơn năm triệu... một trăm năm mươi phần trăm...”
“Tôi... tôi vay ở tỉnh ngoài, để trốn tụi nó mới đến thành phố H…”
“Đệch, lãi suất 150 mà cũng dám vay?!” Gã kia sốc đến méo cả miệng, ánh mắt nhìn Vưu Chí như nhìn một thằng đần: “Đám bang hội tỉnh ngoài đúng là dễ kiếm tiền, có cả loại đầu đất như này vẫn cắn câu…”
Vưu Chí chẳng biết “phần trăm” cụ thể có nghĩa là gì, nhưng nhìn nét mặt gã thì rõ ràng biết lãi suất càng cao càng chết, nên hắn lập tức phối hợp:
“...Tôi… tôi cần tiền gấp, thật sự bất đắc dĩ…”
Gã kia định nói thêm gì đó thì Lỗ Trường Phong bỗng chen lời: “Sao mấy người còn chưa qua đó?”
Mọi ánh mắt đều đổ về gã. Gã đang ngồi vắt vẻo trên tường, rõ ràng là sau khi kéo Tiểu Vũ sang bên kia rồi thì thấy hai người còn lại mãi không xuất hiện nên mới vòng lại xem.
“Có chuyện gì thế?” Lỗ Trường Phong làm như không nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi, mặt mày đầy vẻ mờ mịt, thấy Vưu Chí đổ mồ hôi lạnh, lập tức lộ ra vẻ thân thiết, nhảy xuống đất, khoác vai hắn:
“Anh bạn tôi ấy mà, thật thà, không giỏi ăn nói, từ nhỏ đã đần đần rồi. Nếu có gì thất lễ, tôi thay mặt cậu ta xin lỗi trước.”
Trên mặt gã có một vết sẹo rất rõ. Nếu nói ai không giống người đàng hoàng, thì gã rõ ràng trông “không giống người đàng hoàng” hơn cả Vưu Chí.
Gã lắm lời kia nhìn thấy Lỗ Trường Phong thì ánh mắt lập tức hiện ra chút quen thuộc, khỏi hỏi cũng nhận ra qua vết sẹo — đúng là “đồng đạo”.
“Thất lễ thì cũng không hẳn,” — chủ yếu là miệng anh bạn này quá “vô dụng” — “Cậu ta không phải là không biết nói chuyện, mà là... thật sự ngu.”
Gã nhìn Vưu Chí như nhìn sinh vật ngoài hành tinh:
“Sống ngần này năm rồi mà lần đầu tiên gặp người vay lãi 150% thật đấy, mở mang tầm mắt.”
Lỗ Trường Phong bật cười, đập nhẹ lên đầu Vưu Chí: “Tôi đã dạy dỗ cậu ta nhiều lần rồi, nợ nần chồng chất, cắt đứt quan hệ với gia đình, không còn đường lui mới phải theo tôi kiếm sống.”
Nói rồi gã liền bá vai tên kia, vồn vã:
“Còn anh bạn, sao lại thành ra thế này? Đang cho vay ngon lành mà bị cảnh sát quét sạch hả?”
“Nói tới lại bực,” gã trợn mắt, “Bị triệt là một chuyện, đám tiền cho vay cũng không thu được, không thu được lại còn bị đồn là bọn tôi ôm tiền bỏ trốn!”
Gã nhếch mép đầy bất mãn:
“Bọn tôi đã vốn có án, giờ lão đại từ nước ngoài quay về, nghe thấy tin đồn đó thì ai dám lộ mặt nữa. Chỉ còn cách chui vào đây trốn thôi.”
“Đúng là xui thật…” Lỗ Trường Phong tỏ vẻ đồng cảm sâu sắc:
“Anh bạn, các anh xui tận mạng rồi.”
“Haiz, ai nói không phải chứ…”
“Nhưng mà này, đã gặp nhau là duyên phận,” gã bỗng đổi giọng, vỗ vai đối phương,
“Anh em mình hợp cạ thế này, tối nay làm chầu bia nhé? Tôi mời, coi như thay mặt thằng bạn tôi xin lỗi anh một bữa.”
“Ôi không cần khách sáo vậy đâu…” gã kia miệng nói không cần, nhưng mắt thì rõ ràng sáng lên, vẻ mặt khách khí:
“Thế thì ngại quá, tôi cũng không có gì mời lại...”
“Để thằng em tôi nhận anh làm anh là đủ rồi,” Lỗ Trường Phong quay lại ngoắc Vưu Chí,
“Nó đần, nhận thêm một ông anh cũng coi như có thêm đường sống.”
“Gọi anh đi.” Hắn nháy mắt ra hiệu.
“Anh...” Vưu Chí rất biết điều.
“Gọi tôi là Anh Cường là được rồi.” Gã kia nhếch mép.
Vưu Chí lập tức hiểu ý, phối hợp ngay: “Anh Cường.”
Lỗ Trường Phong xem như đã lôi kéo thành công. Sau khi đưa Tiểu Vũ quay lại khu sản xuất, gã liền cười cười xưng huynh gọi đệ với đám “anh em làm tín dụng đen” kia, hào hứng vung tay gọi taxi, nói muốn kéo cả đám vào trung tâm thành phố ăn bữa ra trò.
Bạch Tẫn Thuật nhắn một tin vào nhóm với Quản Hồng Nhạn và mọi người:
【Tối nay bọn tôi có việc, ăn ở ngoài, không cần đợi để tổng kết thông tin đâu, lát nữa tôi sẽ gửi lại qua nhóm.】
Quản Hồng Nhạn nhanh chóng phản hồi:
【OK.】
Lỗ Trường Phong bên này nhận được chỉ thị từ cấp trên, liền đưa đám anh em của Anh Cường đến một nhà hàng cao cấp, không hề keo kiệt mà hào sảng gọi một đống rượu. Trong lúc chọn món, Bạch Tẫn Thuật ngồi bên cạnh khẽ nhắc:
“Lát nữa cậu trộn rượu trắng với rượu Tây.”
“Rõ rồi.” Lỗ Trường Phong nháy mắt ra hiệu.
Đêm xuống, sau ba lượt rượu, cả bàn người đã lảo đảo ngà ngà. Lỗ Trường Phong rót thêm một ly cho Anh Cường, còn Bạch Tẫn Thuật thì lặng lẽ đổi chỗ với Vưu Chí, ngồi sát bên cạnh gã kia.
Lỗ Trường Phong lưỡi bắt đầu líu lại, nâng chén cụng với Anh Cường, làm bộ như mang chuyện nặng lòng:
“Cường... cậu Cường à, thật ra anh luôn có một chuyện nghĩ mãi không thông...”
“Anh cứ nói! Có chuyện gì nghĩ không ra thì nói với tôi! Tôi nghĩ giúp cho! Mình là anh em, khách sáo cái gì chứ!” Anh Cường đập mạnh tay lên ngực, mặt đỏ bừng vì rượu, hùng hồn cam kết.
“Là chuyện của Ân Thị này...” Lỗ Trường Phong cố ý dừng lại, thấy đối phương không có phản ứng gì đặc biệt mới tiếp tục nói, “Lúc nãy tôi chưa dám kể, chứ thật ra là... tôi lỡ gây ra án mạng nên phải tìm chỗ lánh thân. Nghe bảo Ân Thị có thể trốn được, nhưng giờ anh nói xem, thật sự trốn được à?”
“Trốn được chứ! Sao lại không?” Anh Cường ngà ngà, nói năng lộn xộn, “Mấy cậu là từ tỉnh ngoài đến đúng không, không rõ tình hình đâu...”
“Không rõ gì cơ?” Lỗ Trường Phong thuận theo mấy gì nữ thám tử Phương San San từng nói, gợi chuyện, “Tôi chỉ nghe trên giang hồ đồn, gây chuyện rồi đến Ân Thị là có thể lánh nạn... đã vào đây rồi, thì không ai tìm thấy nữa. Ngay cả cảnh sát hay giang hồ cũng bó tay.”
“Nghe cứ như chuyện hoang đường ấy...” Lỗ Trường Phong uống thêm một chén, cố tình tỏ ra nghi hoặc, “Làm gì có chỗ nào thần kỳ đến thế?”
“Có chứ! Sao lại không có,” một gã khác trong nhóm Anh Cường híp mắt, vừa cười vừa cầm chai rượu lắc lư, “Mấy cậu người ngoài tỉnh thì không biết đâu, Ân Thị là chỗ ‘tà khí’ lắm. Dính án, phạm luật giang hồ, nợ nần lãi cao, thậm chí là phản bội tổ chức... đều đến đây trốn. Có truyền thuyết đấy, chỉ cần vào được Ân Thị là yên tâm, bất kể ai đuổi cậu — cảnh sát hay đại ca giang hồ — cũng đều bó tay.”
“Vào Ân Thị là an toàn… thế chẳng phải là cả đời không ra được nữa à?” Lỗ Trường Phong theo sát câu chuyện, tiếp tục moi thông tin, “Mà tôi dính vụ cũng không nhẹ…”
“Không... không phải đâu!” Anh Cường lắc đầu như trống bỏi, giọng mơ màng, “Ban đầu bọn tôi cũng nghĩ vậy, tưởng đời này coi như gắn chặt với chỗ này rồi... Nhưng sau đó thì khác rồi, anh em à, sau đó bọn tôi biết được hết…”
“Biết được gì cơ?”
“Bọn tôi... bọn tôi đều là có án đấy, từng bị treo thưởng nữa,” một gã khác tiếp lời, “Nghe nói còn có người thuê cả thám tử tư vào đây tìm bọn tôi.”
Lỗ Trường Phong nghe đến đó, trong mắt vụt qua một tia sáng — bọn này quả nhiên biết trong khu có người đang âm thầm điều tra.
Vậy nên bọn chúng vẫn luôn né người khác?
Gã âm thầm suy đoán, ngoài mặt vẫn ra vẻ ngạc nhiên: “Thế chẳng phiền phức lắm sao…”
“Phiền gì chứ, có cái quái gì mà phiền!” Gã cầm chai rượu cười khà khà, ánh mắt lộ rõ vẻ tự mãn, “Tôi nói cho anh biết, bọn họ căn bản là tìm không ra!”
“Vì sao?” Lỗ Trường Phong hỏi.
Lúc này, Anh Cường bỗng bật dậy, dí Lỗ Trường Phong ngồi xuống ghế, quàng tay qua cổ gã, khẽ nói bên tai:
“Vì cái này đây.”
Lỗ Trường Phong quay sang nhìn thì thấy gã chỉ vào mặt mình.
“Cái gì cơ?” Gx làm bộ nghi hoặc, nhưng trong lòng đã bắt đầu suy đoán.
“Là mặt, là cái mặt này!” Anh Cường dí sát, giọng gần như thì thào, “Họ tìm không ra đâu, bởi vì gương mặt của anh — sẽ thay đổi!”
“Bọn họ tìm không được, ai cũng không tìm được!”
--------------------------------
Sáng hôm sau.
Các thành viên trong nhóm thăm dò lại tập hợp bên chiếc bàn tròn trong căng-tin.
Lỗ Trường Phong say cả đêm, giờ đầu đau như búa bổ, ngồi th* d*c vừa ăn cháo kê. Vưu Chí là người phụ trách báo cáo lại toàn bộ thông tin.
“Chúng tôi hôm qua gặp được đám tội phạm mà Phương San San từng nhắc đến — những người đến Ân Thị để trốn truy nã.” Vừa mở lời đã như ném một quả bom vào giữa bàn.
“Anh Lỗ hôm qua chuốc cho cả bọn họ say mèm, moi được không ít chuyện.” Vưu Chí nói, “Bọn họ kể rằng giới giang hồ ở khu H này đồn nhau, ai gây chuyện thì hãy đến Ân Thị, bởi vì chỉ cần lọt vào được đây, bất kể là cảnh sát hay giang hồ có treo giá cậu, đều bó tay không thể làm gì.”
“Mọi người đều không biết vì sao Ân Thị lại có hiệu quả như vậy. Nhưng những kẻ từng gây án rồi bỗng dưng biến mất, thường có tin đồn rằng họ đã vào làm việc tại Ân Thị — nhờ đó mới thoát thân.”
Đám người hôm qua say khướt, nói năng lung tung, không đầu không cuối, nội dung này là do ba người họ tổng hợp lại sau buổi tiệc.
“Hơn nữa, Ân Thị còn dễ dàng tuyển dụng thực tập sinh, hồ sơ lỏng lẻo, thậm chí thiếu giấy tờ cũng vẫn trúng tuyển.” Vưu Chí tiếp tục, “So với những xí nghiệp khác kiểm duyệt khắt khe, thì đám người không đủ điều kiện thường sẽ chọn đến đây. Thế nên, chỉ cần có một thân phận giả là đã có thể lọt vào.”
“Mà khi đã vào rồi, họ sẽ không còn bị tìm ra nữa — không phải vì Ân Thị che chở quá tốt, mà là vì…” Giọng Vưu Chí khựng lại, “...vì theo lời của những người đó, ở trong Ân Thị lâu ngày, khuôn mặt của mọi người sẽ dần thay đổi, biến thành một diện mạo mới hoàn toàn khác biệt với lúc trước. Kết hợp với thân phận giả, không ai có thể lần ra họ.”
“Thay đổi khuôn mặt?” Quản Hồng Nhạn lập tức nắm được trọng điểm, “Giống như Ngô Dao Dao?”
“Đúng, y hệt như Ngô Dao Dao...” Lỗ Trường Phong ngửa cổ uống hết cháo kê, đầu đau nhức vô cùng, xoa thái dương nói, “Nên Phương San San mới không tài nào tìm được người. Cô ấy cầm hình của đối tượng được thuê để truy dấu, nhưng mặt của mấy tên kia đã hoàn toàn đổi khác — sao mà tìm nổi?”
“Nhưng vì sao mặt lại thay đổi?” Quản Hồng Nhạn cau mày, “Là ai vào Ân Thị cũng sẽ như vậy sao?”
“Không rõ. Bọn họ cũng không rõ.” Lỗ Trường Phong lắc đầu, “Trước khi vào đây, họ cũng chỉ xem lời đồn về Ân Thị như một truyền thuyết giang hồ. Truyền thuyết chỉ nói có thể trốn nạn, chứ không nói cụ thể là thế nào. Bọn họ chỉ ôm tâm lý liều mạng, nghĩ đời này sẽ bị chôn chân ở đây. Nếu không có cơ duyên lần này, họ cũng chẳng phát hiện được sự thật.”
Quản Hồng Nhạn hỏi tiếp: “Vậy là nhờ đâu mà phát hiện?”
Lỗ Trường Phong đáp: “Là vì hình của bọn họ hiện tại bị phát tán khắp nơi. Không chỉ Phương San San, mà còn trên đủ kiểu nền tảng kỳ lạ. Một hôm, một người trong số đó vào tra thông tin liên quan đến mình như mọi khi… thì phát hiện, gương mặt trên ảnh kia có vẻ hơi lạ.”
“Ban đầu hắn tưởng mình tra sai, nhưng đi kèm với bức ảnh đó là chính xác tên tuổi của hắn. Hắn cảm thấy kỳ lạ, liền tìm kiếm thêm vài người đồng bọn trốn trong đây... thì thấy giống y hệt: tên là đúng, nhưng mặt thì hoàn toàn khác.”
“Lúc ấy bọn họ mới phát hiện, dường như sau khi bước chân vào đây, vẻ ngoài của họ đã âm thầm thay đổi — trên ảnh đúng là họ, nhưng là họ của trước kia. Còn hiện tại, bọn họ đều đã biến thành những con người mang diện mạo mới.”
Thông tin này, nghe vào thì chẳng khác gì một câu chuyện kinh dị.
Những kẻ bị truy nã, sau khi bước chân vào Ân Thị… đã đổi mặt.
Và họ — không hề nhận ra bản thân đã đổi mặt.
Thậm chí còn không nhận ra người bên cạnh cũng đã biến đổi.
Cả nhận thức lẫn ký ức đều bị điều chỉnh. Trong đầu họ, hình ảnh về “bản thân” đã được cập nhật thành phiên bản mới.
Cứ như một cơn mộng du. Một giấc mộng quá hoàn hảo.
Quan trọng hơn — những khuôn mặt mới ấy, dù không thể nói là xuất sắc, nhưng đều đẹp hơn rất nhiều. Mọi người, từ Ngô Dao Dao cho tới mấy tên tội phạm kia, khuôn mặt đều chuyển dần theo hướng hài hoà hơn, dễ nhìn hơn, tiệm cận cái gọi là “thẩm mỹ đại chúng”.