Sau khi thua trò "nói thật hay mạo hiểm", dưới ánh nhìn cháy bỏng của đám bạn, Hạ Thấm Nguyệt lo lắng gửi một tin nhắn đến ngôi sao nổi tiếng đang hot nhất hiện nay.
Hạ Thấm Nguyệt: [Bạch Tẫn Thuật, vài ngày nữa bọn em có một buổi tụ họp, anh có muốn đến không?]
Từ “bọn em” ở đây tất nhiên là chỉ nhóm các nhà đầu tư của Tổ Chức.
Mấy đứa bạn bên cạnh mắt thì hiện ra sao băng luôn đến nơi, có người còn là fan cuồng của Bạch Tẫn Thuật, đã bắt đầu lắc vai cô tới tấp hỏi: “Cậu làm sao mà có được WeChat của anh Bạch—người được đồn là lúc nào cũng có thể xuống tóc đi tu thế hả?”
Hạ Thấm Nguyệt vừa bị lắc đến lần thứ tám trăm vừa hối hận vì cái miệng không biết kiềm chế của mình — biết vậy đã chẳng nói chuyện quen biết Bạch Tẫn Thuật ra.
Chuyện này phải kể từ rất lâu trước, khi cô đầu tư vào một dự án có tên [Bỏ ta, người đi], trong nhóm thám hiểm của dự án đó có một người tên là Xa Mạc Sở, vốn là nam chính trong một bộ truyện tranh thuộc thế giới của bọn họ. Sau khi dự án kết thúc, cô và một nhà đầu tư khác cũng đến từ thế giới này bị máu dồn lên não, bèn mua luôn bản quyền IP của bộ truyện tranh đó.
Và kết quả, có thể đoán được rồi đấy.
Hai rich kid chơi đầu tư chẳng có tí kinh nghiệm chuyển thể IP nào, cũng chẳng biết phát triển tiếp ra sao. May thay, người đầu tư chung với cô có một người bạn thuở nhỏ đang làm trong giới giải trí. Nhờ mối quen này, họ mới có thể tiếp cận được một nghệ sĩ có hứng thú với IP đó — Bạch Tẫn Thuật.
Và cũng từ đây, mọi chuyện bắt đầu lao nhanh như ngựa hoang tuột cương.
Sau khi tiếp xúc với Bạch Tẫn Thuật, cô mới biết thật ra anh ấy chẳng có chút hứng thú gì với cái IP đó. Việc giả vờ quan tâm chỉ là vì anh ta vừa mới gia nhập Tổ Chức với tư cách nhà đầu tư mới, rồi tình cờ thấy đường link bổ sung của dự án [Bỏ ta, người đi] trên diễn đàn, từ đó lần theo lịch sử giao dịch bất thường của IP mà dễ dàng suy ra — người mua IP có khả năng cao cũng là một nhà đầu tư như mình.
Hạ Thấm Nguyệt: "Cái gì?! Sao anh lại suy ra được thế?!"
Bạch Tẫn Thuật hiện đang là một ngôi sao nổi đình nổi đám, lại còn vào vai Isaac, và đồng thời là một nhà đầu tư mới toanh của Tổ Chức. Với Hạ Thấm Nguyệt, chẳng có lý do gì để không ưa anh ấy cả, thậm chí phải nói là thấy rất thú vị.
Cô đã quen toàn là những nhà đầu tư “đời đầu” giống mình — “thế hệ kế thừa công ty”, “con cháu cán bộ cấp cao”, “hậu duệ của các thế lực tinh túy”… Cô còn nhỏ tuổi, là người đến với Tổ Chức trễ nhất, nên chưa từng có kinh nghiệm “dắt lính mới”.
Bỗng dưng gặp được một nhà đầu tư còn mới hơn cả mình, lại còn là một ngôi sao chói sáng ngoài giới, máu làm thầy trỗi dậy, Hạ Thấm Nguyệt liền rót hết tất cả những gì mình biết cho Bạch Tẫn Thuật, và dần dần mê mẩn trong ánh mắt ngạc nhiên lẫn ngưỡng mộ của cậu ta.
Thôi xong, ai mà chịu nổi ánh nhìn của Isaac kiểu đó cơ chứ?
Cô bị “lừa” tới mức tối tăm mặt mũi, đến khi tỉnh lại thì suýt nữa đã khai luôn cả mã số nhà đầu tư của mình.
Buổi ăn hôm đó kết thúc bằng việc hai người kết bạn WeChat. Bạch Tẫn Thuật hứa sẽ giúp họ tìm một đạo diễn và nhà đầu tư thật sự có hứng thú với IP đó.
“Khụ… Cái đó…” Hạ Thấm Nguyệt âm thầm tự trách bản thân đang ngày càng dễ dãi, “Bạch Tẫn Thuật chưa chắc đã đồng ý đâu mà…”
“Sao thế?” Một đứa bạn hóng chuyện hỏi không chút khách khí, “Cậu chẳng phải đã add WeChat, còn giảng cho cậu ta bao nhiêu quy tắc rồi sao?”
Chỉ là một buổi tụ họp cùng nhau xem livestream, có gì mà không tham gia được chứ? Được tiếp xúc thêm các nhà đầu tư, chẳng phải là chuyện tốt với anh ta à?
Chứ không thì anh ấy chủ động bắt chuyện với Hạ Thấm Nguyệt làm gì?
“Bởi vì ảnh bận lắm mà… Có khi còn chưa đọc tin nhắn của mình ấy chứ…” Hạ Thấm Nguyệt rút khóe miệng, cảm thấy trò “nói thật hay mạo hiểm” hôm nay chẳng khác nào cái bẫy mà mấy đứa trời đánh này bày ra, “Tớ mới add WeChat anh ấy không bao lâu, thì ảnh nói sẽ sang nước ngoài tham dự một lễ trao giải, rồi sau đó còn có vai diễn mới khởi quay, phải vào đoàn phim. Cho nên gần đây chỉ dùng WeChat công việc, tin nhắn riêng chắc chưa kịp đọc…”
“WeChat cá nhân!!” — fan cuồng của Bạch Tẫn Thuật lay vai cô như muốn vỡ xương — “Cậu lại còn add được cả WeChat riêng của anh Bạch?! Tớ mặc kệ! Nguyệt Nguyệt, hôm nay cậu nhất định phải mời được anh ấy đến buổi tụ họp nhà đầu tư của chúng ta!”
Hạ Thấm Nguyệt bị lắc đến choáng váng: “Tớ cố… tớ cố hết sức, Bạch Tẫn Thuật mỗi ngày toàn là lịch trình, bay khắp cả nước cả thế giới, đâu rảnh như tụi mình đâu…”
Câu nói của cô còn chưa dứt thì đột ngột dừng lại.
“...Hình như trả lời rồi.”
Cả phòng bao, bảy tám ánh mắt đồng loạt chiếu thẳng vào màn hình điện thoại cô.
Áp lực cực lớn, Hạ Thấm Nguyệt run tay mở khóa điện thoại…
Bạch Tẫn Thuật: [Được thôi.]
Bạch Tẫn Thuật: [Tôi vừa từ nước ngoài về, còn chưa gặp ai cả.]
Bạch Tẫn Thuật: [Có giờ và địa điểm chưa?]
Hạ Thấm Nguyệt nín thở, giữa tiếng hoan hô của đám bạn, gửi qua một định vị:
Hạ Thấm Nguyệt: [Chia sẻ vị trí]
Hạ Thấm Nguyệt: [Ở đây.]
Hạ Thấm Nguyệt: [Bắt đầu lúc 8 giờ sáng thứ Bảy tuần này.]
Tay cô nắm chặt điện thoại, lòng bàn tay toát mồ hôi. Không hiểu sao lại có cảm giác hồi hộp khó tả.
Cô cứ có cảm giác như mình vừa làm xong một chuyện rất… lớn lao.
Nhưng chẳng phải chỉ là giới thiệu một nhà đầu tư mới quen cho bạn bè thôi sao? Có gì to tát đâu?
Vài giây sau, bên kia lại nhắn tới:
[OK]
----------------------
Trong phòng ngủ, Bạch Tẫn Thuật vừa trả lời xong tin nhắn của Hạ Thấm Nguyệt, tiện tay ném điện thoại lên ghế sofa.
Lý do cậu không trả lời tin nhắn suốt tháng qua, tất nhiên không phải vì lễ trao giải quốc tế hay vào đoàn phim gì cả.
Hạ Thấm Nguyệt nhắn tới rất đúng lúc — cậu vừa trở về từ không gian vô định, đang định tìm cơ hội tiếp cận thêm các nhà đầu tư khác.
Ở dự án trước, khi cậu bước vào, thuộc tính cố định được sử dụng hoàn toàn là những ấn tượng của mọi người về "Tiều Hựu Càn", và từ đó sinh ra tính cách cùng hành vi của nhân vật đó.
Nhưng ai cũng biết, ấn tượng của người khác với bản thân vốn dĩ rất khác thực tế — huống hồ đây lại còn là hình tượng đã qua xử lý nghệ thuật.
Để đảm bảo hiệu ứng “mặt nạ không thể tháo xuống” trong [Mặt Nạ Tùy Chỉnh] được đẩy lên mức tối đa, cậu vừa vào dự án đã kéo mức đồng bộ lên 100%. Từ đó, hầu hết hành động sau này đều là do “Tiều Hựu Càn” thực hiện, bản thân cậu chỉ thỉnh thoảng lộ ra một chút ý thức để kiểm tra tình hình, rồi lại giao toàn quyền cho nhân vật.
Cho nên khi thoát khỏi dự án và nhìn lại mọi chuyện đã xảy ra, Bạch Tẫn Thuật cảm thấy có nhiều hành động của mình thực sự… không thể hiểu nổi.
Ví dụ như việc Tiều Hựu Càn cứ nhất quyết phải diệt trừ tập đoàn họ Ân trong dự án.
Bạch Tẫn Thuật – người theo chủ nghĩa thực dụng: [???]
Vì sao? Diệt Ân thị trong dự án thì được lợi gì cơ chứ?
Chẳng hạn như việc Tiều Hựu Càn đã nhận 40 đồng của người ta nhưng quên gửi tài liệu việc làm, cuối cùng trước khi rời đi đột nhiên nhớ ra chuyện này, liền gọi điện cho đồng nghiệp cùng bộ phận ở địa phương, nhờ đồng nghiệp đến đưa hợp đồng lao động cho sinh viên mới tốt nghiệp.
Sinh viên năm cuối đã là thực tập sinh, sáng sớm bị cảnh sát tìm đến công ty, tưởng mình đã phạm tội gì đó và sắp bị bắt: !!!
Bạch Tẫn Thuật, người đã thoát khỏi tư duy của Tiều Hựu Càn: ???
Gửi trực tiếp đi không được sao? Tại sao lại phải để cảnh sát tìm đến đơn vị của một sinh viên tốt nghiệp vô tội chứ?
--------------------------------
Lại ví dụ, Tiều Hựu Càn đã giao nộp Tân Như Nghênh, và sau khi các nhà khoa học nghiên cứu ra rằng “Anima” của cô ta thực chất là một sinh vật mô phỏng, ban đầu đã hòa hợp vào cơ thể cô ta, dựa vào pheromone để tiến hóa, có thể đồng hóa con người thông qua tư tưởng và hấp thụ thức ăn. Sau đó, cậu ta tích cực đề xuất hướng tiến hóa sau này của cô ta: “Có thể phát động một đợt cuộc thi viết bài với chủ đề: ‘Mẹ tôi là Gundam’ có thưởng không?”
Cấp trên: “Không được.”
Tiều Hựu Càn rất kiên trì: “Vậy ‘Bạn gái tôi là Gundam’ thì sao?”
Cấp trên: “Cút ra ngoài.”
Tiều Hựu Càn nghĩ nghĩ: “‘Con gái tôi là Gundam’ cũng không phải là không được mà?”
Cấp trên: “Mau cút đi.”
Tiều Hựu Càn lẩm bẩm: “Sớm biết thì mình tự viết một bài trước rồi nộp lên. Không ai muốn xem Gundam sao, đồ không có gu thẩm mỹ.”
Cấp trên phía sau: ???
Thằng nhóc này…
------------------
Lại ví dụ nữa, Tiều Hựu Càn cuối cùng đã cố gắng sử dụng phiếu giảm giá 50 đồng của Lamborghini, vì thế còn phải viết vô số báo cáo để chứng minh tiền của mình không phải là thu nhập bất hợp pháp. Nhưng cậu ta thực tế không có bằng lái ở thế giới đó, mặc dù sở hữu Lamborghini bằng toàn bộ tiền mặt, nhưng ngay trong ngày sử dụng phiếu giảm giá 50 đồng, đã bị cảnh sát giao thông bắt thành công.
Tiều Hựu Càn, người không bằng lái bị tạm giữ ở đội cảnh sát giao thông, dùng đôi mắt lấp lánh nhìn phó đội trưởng Quản Hồng Nhạn đến đón mình.
Cảnh sát giao thông: “Bên này cần nộp phạt 2000, vì không lái xe vào khu vực sầm uất nên tạm thời không cần giam giữ.”
Quản Hồng Nhạn: “Tôi trả anh 4000, anh có thể giam cậu ta 15 ngày không, làm ơn đi.”
Cảnh sát giao thông: ???
Lần đầu tiên nghe thấy yêu cầu này…
-------------------------
Lại ví dụ nữa, hai trong số ba khách hàng cuối cùng đã thay đổi khuôn mặt thành công sau khi được loại bỏ não bộ dường như thực sự đã bị loại bỏ não bộ. Hai người này kế thừa di sản của họ, đang đi diễn thuyết khắp cả nước về học thuyết thành công của phẫu thuật thẩm mỹ. Trước khi cậu ấy rời đi, dường như họ đã có không ít người hâm mộ, và còn có một trang web chuyên biệt trên mạng.
Những người ủng hộ họ ngày nào cũng tự lừa dối bản thân và điên cuồng spam trên trang web: “Chúng ta là một gia đình!”
Quốc gia rất lo lắng cử người đến xem một lần buổi diễn thuyết về học thuyết thành công thẩm mỹ của hai người này, phát hiện những “học viên làm đẹp” trong toàn bộ hội trường đều mắt đẫm lệ nhìn nhau, đang tha thiết hát: “Năm mươi sáu chòm sao năm mươi sáu bông hoa, năm mươi sáu dân tộc anh chị em một nhà.”
Người được quốc gia cử đi gãi đầu rời đi.
--------------------------
Lại ví dụ nữa… Thôi đủ rồi, không cần ví dụ nữa.
Bạch Tẫn Thuật lạnh lùng cắt đứt hồi ức, và định chôn vùi những hồi ức này vĩnh viễn ở sâu nhất trong não bộ.
Mô phỏng của cậu ấy hình như có chút vấn đề.
Tiều Hựu Càn ngoài đời thực có lẽ không đến mức lố bịch như vậy.
Quả nhiên vẫn không thể thả lỏng tỷ lệ đồng bộ hóa 100%. Trong phó bản trước, ngoài tiềm thức đã được định sẵn trước khi cậu vào: 【Hoàn thành khám phá quy tắc, nâng cấp cấp độ không gian】, “Tiều Hựu Càn” mà cậu ấy mô phỏng là một kẻ chẳng làm nên trò trống gì.
May mà đây chỉ là một người bình thường thuộc thế hệ giàu có đầu tiên, tư tưởng đoan chính, không có bất kỳ vấn đề tâm lý nào, chỉ là ý tưởng hơi quái dị một chút.
Nếu đổi thành Scao ở không gian đầu tiên, Bạch Tẫn Thuật sợ rằng khi cậu tỉnh lại, tất cả các thành viên đã bị giết chỉ còn lại Scao.
Một lần nữa chứng minh rằng việc cậu ấy chọn một người bình thường có tâm lý lành mạnh để tiến hành thử nghiệm là khôn ngoan đến mức nào.
(Ngoài Tiều Hựu Càn ra thì tất cả đều bị chấn thương trong thế giới đã xuất hiện.jpg)
Tuy nhiên, tỷ lệ đồng bộ hóa 100% lố bịch như vậy, lợi ích mang lại cũng rất rõ ràng.
Ngay trong ngày rời khỏi không gian không xác định, Bạch Tẫn Thuật phát hiện trên bảng nhiệm vụ của mình xuất hiện một hệ thống hoàn toàn mới.
Đây là bảng điều khiển của nhà đầu tư.
So với bảng điều khiển của người khám phá, các mục trên bảng điều khiển của nhà đầu tư phong phú hơn rất nhiều. Trong phần lựa chọn mục, giao diện của nhà đầu tư có thêm các nội dung mà người khám phá không có như: 【Tình hình dự án】, 【Báo cáo đánh giá】, 【Tiềm năng đầu tư】, và 【Tình hình đội khám phá lịch sử】, 【Quy tắc không gian hiện tại】, v.v. Khi nhấp vào, sẽ hiển thị số tiền đầu tư tối thiểu, sau đó là tổng số tiền đầu tư hiện tại của không gian đó.
Kéo xuống dưới, còn có thể chỉ định nhà đầu tư, gửi thông tin định hướng.
Trong bảng điều khiển chính, xuất hiện là livestream các dự án đang được khám phá. Phòng livestream được phân chia cấp độ, theo quy luật E, E+ trở lên, mỗi cấp độ sẽ có một khu vực livestream mới, các dự án khác nhau được liệt kê gọn gàng trong đại sảnh livestream, chờ đợi sự lựa chọn của nhà đầu tư.
Bạch Tẫn Thuật tùy tiện nhấp vào một cái, phát hiện từ giao diện này có thể nhìn thấy thông tin cơ bản của tất cả người khám phá trong dự án hiện tại, trong đó phía dưới còn có một biểu tượng màu đỏ, nội dung hiển thị là: Tham gia đầu tư thiên thần.
Đây hẳn là nội dung mà tất cả những người xem livestream của họ có thể thấy ở giao diện khách hàng.
Bạch Tẫn Thuật xem một lúc, rồi thoát ra trang chủ, tiếp tục khám phá một lúc nội dung bảng điều khiển của nhà đầu tư.
So với người khám phá, nội dung của nhà đầu tư rất phong phú, thậm chí còn có diễn đàn giao lưu nội bộ, trưng bày dự án đã bán, phân tích dự án phát triển, v.v.
Quan trọng hơn, khi cậu mở giao diện thông tin cá nhân, bắt đầu tìm kiếm các dự án khám phá trước đây, cậu ấy phát hiện, trên đó thực sự hiển thị dự án trước của mình là 【Tập đoàn họ Ân】.
Bạch Tẫn Thuật nhấp vào xem, số tiền đầu tư mù quáng được trích từ tài khoản của cậu, và lợi nhuận rõ ràng cũng rất đáng kể, tăng gấp trăm lần trở lên. Có vẻ như lông cừu của Tổ Chức đã bị vặt không ít.
Dự án này tổng cộng ba mươi ngày, cậu đã tiêu tốn không ít vào mặt nạ tùy chỉnh, cộng thêm tiền hoa hồng cần trả cho Quản Hồng Nhạn và Lỗ Trường Phong.
Ban đầu cậu đã chuẩn bị tinh thần về lại vạch xuất phát, đi kiếm điểm trong các dự án cao cấp, không ngờ lần này tỷ lệ 100% lại thành công đến vậy, 【mặt nạ tùy chỉnh】 trực tiếp tạo ra một nhà đầu tư không tồn tại cho cậu ấy, và thực sự thu được lợi nhuận từ phó bản này.
Quả nhiên kỳ tích đắt tiền đúng là có lý do để đắt.
Tác dụng phụ của dự án lần này cũng là một trong những mức nghiêm trọng nhất.
Nếu là người bình thường, có lẽ đến mức này đã hoàn toàn quên mất bản thân thật sự từng là như thế nào, triệt để trở thành bộ mặt mà chiếc “mặt nạ” đó thể hiện ra.
Nhưng với Bạch Tẫn Thuật mà nói…
Cậu từng đóng rất nhiều vai, nhưng một khi rút khỏi vai diễn, khi mọi cảm xúc đều tan biến, thì thứ cậu đối mặt vẫn chỉ là một thân xác trống rỗng, chẳng có chút dao động nào.
May là cậu rất giỏi đối mặt với loại trống rỗng này.
Bạch Tẫn Thuật tiện tay nghe máy của lão Ngô, và trước khi đối phương bắt đầu lải nhải thì cậu tung đòn quyết định:
“Cái vai khách mời pháp sư triệu hồi vong linh đó còn không? Tôi nhận rồi.”
Lão Ngô như nghẹn họng: “…Còn.”
Bạch Tẫn Thuật nói, “Anh mà nói thêm một câu thừa nào nữa là tôi sẽ bớt hứng thú với vai này một phần.”
“…Được thôi,” lão Ngô nghiến răng nghiến lợi, “giờ tôi đi bàn cho cậu.”
Tốt rồi, hai việc đều giải quyết xong.
Bạch Tẫn Thuật thản nhiên đặt điện thoại xuống, tâm trạng rất tốt, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Nhân tiện, cậu mở bảng điều khiển nhà đầu tư của mình ra, tìm ID của mấy thành viên đội thám hiểm trong thế giới trước, rồi chuyển khoản thù lao cho họ.
Lỗ Trường Phong nhận được tiền.
Lỗ Trường Phong:
【Đã nhận chuyển khoản】
【Cảm ơn Boss! Boss vạn sự như ý! Dự án phát tài!】
【Lần sau Boss rảnh thì lại đến chơi nhé!】
Quản Hồng Nhạn cũng nhận được tiền.
Quản Hồng Nhạn:
【Đã nhận chuyển khoản】
【Tiền nhận đủ rồi.】
【Sau này đừng tới nữa, tôi xin cậu đấy.】
…Đúng là đối lập quá rõ ràng.
Ừm… nhưng mà, Tiều Hựu Càn thì liên quan gì đến cậu, Bạch Tẫn Thuật trầm mặc một giây, lặng lẽ mở chiếc tủ lạnh trống trơn ra, quyết định gọi đồ ăn ngoài.
Cậu biến mất hơn một tháng, mấy thứ trong tủ lạnh chắc đã bị người dọn dẹp mà lão Ngô thuê dọn sạch rồi.
Đúng vậy, ngôi sao nổi tiếng thì vẫn phải gọi đồ ăn như ai thôi.
Là con người thì ai cũng có lúc lười nấu ăn.
Bạch Tẫn Thuật mở phần ghi chú, quen tay viết một dòng quen thuộc:
【Khi giao đến thì để trước cửa là được, đừng gõ cửa, bố mẹ tôi đang ở nhà QAQ】
Thoát khỏi giao diện đặt món, avatar tài khoản “Bảo Liễu Mơ” của cậu là một trái tim màu hồng dễ thương, ID là: 【Thiên Sứ Mèo Trái Tim】.
A ha, lại “một vài mẹo nhỏ để sao nổi tiếng gọi đồ ăn”.
----------------------------
Ba ngày sau, Hạ Thấm Nguyệt trong vòng vây của đám bạn xấu quen thuộc đã bắt gặp Bạch Tẫn Thuật—cậu mang kính đen, khẩu trang, vũ trang kín từ đầu đến chân bước vào hội sở.
Thông thường, những buổi tụ họp của thế hệ con nhà giàu luôn mang định kiến là chỉ diễn ra vào ban đêm, hiếm có ai lại hẹn nhau tụ họp từ tám giờ sáng như thế này.
Tất nhiên, tụ họp của bọn họ cũng không phải kiểu con nhà giàu thông thường.
Hạ Thấm Nguyệt rất hào hứng giới thiệu Bạch Tẫn Thuật với đám bạn mình. Đa số những nhà đầu tư mà cô quen cũng là con nhà giàu, mỗi người đều tiếp xúc với Tổ Chức theo những cách khác nhau — hoặc là tự tìm đến, hoặc bị tiếp cận. Giao tiếp lâu ngày, người hiểu chuyện sẽ dần nhận ra, và một cái vòng nhỏ cứ thế mà hình thành.
Buổi tụ họp lúc tám giờ sáng hôm nay cũng vì một lý do đặc biệt: một dự án mà cả nhóm cùng đầu tư mù sắp bắt đầu được thăm dò vào đúng tám giờ. Cho nên “tụ hội” thực ra là tụ tập ăn uống trò chuyện rồi cùng nhau xem livestream.
“Tổ Chức” đúng là chơi trò tiêu chuẩn kép một cách trắng trợn: với những người thăm dò, họ bị cấm nhắc đến bất cứ chuyện gì liên quan đến Tổ Chức trong thế giới thực. Nhưng với nhà đầu tư, chỉ cần đóng cửa và chắc chắn không có người ngoài, là có thể bàn thoải mái.
Bạch Tẫn Thuật nghi ngờ cái “tiêu chuẩn kép” này thực ra không phải giới hạn, mà là… bảo vệ cho người thăm dò.
Cậu thầm nghĩ, chẳng lẽ theo tiêu chí của Tổ Chức, việc người thăm dò bị lộ thân phận nghiêm trọng hơn rất nhiều so với nhà đầu tư?
Trước đó cậu từng dò hỏi đôi lần, nhưng phát hiện ra đám nhà đầu tư cũng chẳng biết gì nhiều. Thái độ của họ với việc có thể có thăm dò viên trong nhóm chỉ là: “Wtf, ngầu dữ thần,” và thế là hết chuyện.
Thậm chí, họ còn chẳng mấy hứng thú gặp thử nhà tiên phong.
Nghe đâu là vì: nếu là cấp cao thì gặp không nổi, còn nếu không phải cấp cao thì thân quen rồi lại chết trong dự án, tổn thương tình cảm, phiền lắm.
Bạch Tẫn Thuật từng tham gia vài lần tụ hội, xem qua vài buổi livestream dưới góc nhìn của một nhà đầu tư, rồi phát hiện ra rằng với những con nhà giàu này, việc đầu tư cũng chỉ như chơi cho vui, xem giải trí là chính.
Còn cậu là một diễn viên lấy diễn xuất làm máu thịt. Một khi đã muốn hoà nhập, thì chẳng có tập thể nào mà cậu không thể thích nghi.
Vài lần như thế, đám người kia đã coi cậu như một phần trong nhóm, gọi “anh Bạch” thân thiết không ngớt miệng, liên tục trao đổi đủ loại thông tin liên lạc. Có người còn vỗ ngực cam đoan: “Sao có thể để anh Bạch đến chơi không công được! Đợi đi, tôi sẽ đầu tư vào sự nghiệp của anh!”
Ban đầu, Bạch Tẫn Thuật tưởng cô nàng chỉ nói đùa.
Ai dè ngay hôm sau, lão Ngô gọi điện bảo: có thương hiệu nội địa cao cấp nào đó đột nhiên liên hệ muốn ký hợp đồng người đại diện—yêu cầu duy nhất: phải là cậu.
Nghe nói cô gái đó là một fangirl cuồng nhiệt, đồng thời là con gái độc nhất của chủ tịch một tập đoàn xuyên quốc gia.
Bạch Tẫn Thuật: “…Cũng được thôi.”