Trước khi bước vào hạng mục tiếp theo, còn 15 ngày chuẩn bị.
Đến cả những cựu binh như Quản Hồng Nhạn và Vân Quảng cũng không moi ra được tin tức gì, nên Bạch Tẫn Thuật đương nhiên chẳng trông mong bản thân có thể dò được manh mối nào liên quan đến không gian chưa biết sắp tới.
Nhưng dẫu không tra được gì, cậu vẫn có thể chuẩn bị vài thứ khác. Theo như lời Quản Hồng Nhạn và Vân Quảng kể, tên gọi của các nhiệm vụ mà Tổ Chức ban đưa ra đều mang ý nghĩa nào đó, thường sẽ là tên của một không gian có quy tắc chưa được khám phá.
“Đào Hoa Nguyên Ký”… không rõ trong các thế giới khác nó là gì, nhưng ở thế giới của cậu, nó thực chất là tên một bài văn cổ.
Thậm chí còn là bài học bắt buộc trong chương trình Ngữ văn lớp Tám.
Thế là trong 15 ngày này, lão Ngô bất ngờ phát hiện — Bạch Tẫn Thuật hình như đột nhiên có hứng thú với cổ văn và quốc học.
Sáng sớm đẩy cửa nhà cậu ra, anh ta trông thấy căn phòng khách vốn ngăn nắp sạch sẽ giờ đã chất đầy đủ loại sách vở lung tung đủ thể loại. Trên TV LCD có cắm thiết bị trình chiếu, một ông cụ tóc bạc đang đứng trên bục giảng thao thao bất tuyệt, khí thế hừng hực:
“Cho nên, chúng ta nói, Đào Hoa Nguyên Ký thật ra là một truyện ma. Người đánh cá ở Vũ Lăng gặp không phải là người bình thường.”
“…Cậu đang xem cái gì đấy?”
Lão Ngô đóng cửa lại, đặt tập kịch bản lên bàn trà, mượn ánh sáng nhàn nhạt từ màn hình mà nhìn sang Bạch Tẫn Thuật.
Cậu đang ngồi xếp bằng trên sofa, lật sách — mà chẳng rõ trời tối như vậy thì cậu định đọc kiểu gì. Dù vậy, khi nghe thấy giọng mình, Bạch Tẫn Thuật vẫn hờ hững hừ mũi:
“Hửm?”
“Giảng lịch sử ấy mà.” Cậu ngẩng đầu, ánh mắt nhìn như đang đánh giá độ thông minh của lão Ngô: “Góc phải dưới có watermark to tướng như vậy mà anh không thấy à?”
Trán lão Ngô giật một cái:
“Ý tôi là, cậu xem cái này làm gì?”
Tốt đẹp chẳng sao, cũng không nhận vai gì có liên quan, tự nhiên xem mấy buổi giảng cổ văn làm gì?
Còn kiểu mở miệng ra là bảo Đào Hoa Nguyên Ký là truyện ma thế này nữa chứ...
“Ờm... Tự nhiên thấy hứng thú với Đào Hoa Nguyên Ký, nên tìm tài liệu xem thôi.” Bạch Tẫn Thuật tiện tay ném cuốn sách trong tay xuống bên cạnh, ngáp một cái rồi nhìn lão Ngô: “Anh tới làm gì? Vai bàn xong rồi à?”
“Bàn xong rồi,” lão Ngô ngồi xuống sofa, vừa hất bớt một đống sách sang bên để chừa chỗ cho mình, vừa thở phào:
“Tháng sau vào đoàn, chắc thời gian quay không lâu đâu, dù sao cũng chỉ là vai khách mời.”
“Ừm, tôi sắp tới sẽ biến mất khoảng mười ngày, anh nhớ né lịch ra.”
Bạch Tẫn Thuật đáp nhạt rồi lại nhấn nút phát video. Trên màn hình, ông cụ kia tiếp tục diễn thuyết đầy khí thế, dùng đủ loại lập luận kỳ lạ để chứng minh rằng Đào Hoa Nguyên Ký kể chuyện một ông đánh cá xui xẻo… ra khơi rồi đụng phải ma.
Lão Ngô tò mò lắng nghe một lúc, cuối cùng cũng không nhịn được nữa:
“Cái quái gì thế này... Đó chẳng phải là bài văn cổ của Đào Uyên Minh thể hiện lý tưởng à? Ông ta mà biết hậu thế bảo tác phẩm mình là truyện ma thì chắc tức chết!”
Nói như thật ấy, may mà anh theo chủ nghĩa duy vật, chứ không thì cũng tin mất rồi.
“Cái đó còn nhẹ,” Bạch Tẫn Thuật chống cằm, tiện tay lại ném một cuốn sách khác xuống đất: “Hôm trước tôi xem một buổi giảng còn bảo Đào Hoa Nguyên Ký là truyện trộm mộ. Người đánh cá ở Vũ Lăng thật ra là trộm mộ, đoạn ‘ban đầu rất hẹp, chỉ đủ người đi qua’ là đang tả mộ đạo, còn đám dân cư trong Đào Hoa Nguyên thật ra là tượng gốm chôn theo.”
Lão Ngô há hốc mồm: “Não mấy người hiện đại cũng quá to đi?! Đây là giảng chính thống đấy à?”
“Có chứ. Trên góc trái còn có logo CCTV mà.” Bạch Tẫn Thuật vừa chống cằm, vừa nhớ lại:
“Tôi nhớ người giảng còn kết luận rằng, tên trộm mộ kia vớ được một đống báu vật, mang về bán rồi lại muốn quay lại mộ lần nữa, nhưng tìm mãi không thấy đường vào.”
“Vớ vẩn quá rồi đấy!”
Lão Ngô tức tối hét lên.
Bạch Tẫn Thuật gật đầu, rất đồng tình:
“Ừ, vớ vẩn thật.”
Trong những giả thuyết cậu từng xem về Đào Hoa Nguyên Ký mấy hôm nay, hai cái này — truyện ma và trộm mộ — chắc chắn là đỉnh cao của sự nhảm nhí.
Giọng lão Ngô bốc hỏa:
“Nếu Đào Hoa Nguyên Ký mà là mộ chưa bị trộm sạch, thì sao tôi lại không biết chứ?!”
Bạch Tẫn Thuật: ?
“…Hửm?”
Cậu nhìn lão Ngô từ đầu tới chân vài lượt:
“Sao anh lại biết?”
“Ờ thì…” Lão Ngô gãi đầu, lúng túng: “Tôi chưa kể cậu à?”
Bạch Tẫn Thuật: “Kể cái gì?”
“Là chuyện tôi làm quản lý vì trượt kỳ thi công chức ấy… Cậu biết chuyện đó rồi đúng không?”
“Biết rồi. Rồi sao?”
Lúc mới debut, cậu đã nghe anh ta lải nhải không ít lần chuyện "thi trượt vì thiếu may mắn" này rồi.
Lão Ngô thở dài: “Thật ra tôi thi trượt không phải do điểm thấp… mà là bị đánh trượt ở vòng thẩm tra lý lịch.”
Anh ta đầy vẻ hoài niệm những tháng ngày hào hùng của tổ tiên:
“Vì dòng họ tôi… tám đời đều bị truy nã.”
Bạch Tẫn Thuật: ???
Cậu không nhịn được nhìn kỹ lại người quản lý của mình: “Nhà anh làm gì vậy?”
Làm nghề gì mà đủ để bị truy nã tám đời liền?!
Chẳng lẽ là gia tộc tội phạm?
“Trộm… trộm mộ.” Lão Ngô càng lúc càng xấu hổ: “Nhưng đến đời ba mẹ tôi thì bỏ nghề rồi, tôi từ nhỏ cũng chẳng biết gì cả. Mãi đến khi thi công chức bị đánh trượt mới biết… mở gia phả ra mà xem, tám mươi phần trăm toàn có tên trong danh sách truy nã.”
Anh ta nói với vẻ đau lòng: “Là danh sách truy nã đó.”
“Cậu hai lì xì cho tôi mỗi năm hai ngàn, bà cô ba hay dắt tôi đi chơi hồi nhỏ, rồi cả đám họ hàng năm nào cũng hỏi tôi thích bố hay mẹ hơn…”
Lão Ngô nghẹn ngào: “Đều bị truy nã hết!”
Đến cả Bạch Tẫn Thuật cũng nghẽn lời.
“…Nhà anh đúng là nhân tài đông đúc.”
Một lúc sau, cậu buông lời cảm thán.
Lão Ngô ngồi phịch xuống sofa, đấm ngực dậm chân: “Và tôi — người chỉ muốn thi công chức một cách vô tội vạ — đến năm hai mươi hai tuổi mới phát hiện ra lý do vì sao tết đến mà họ hàng càng lúc càng thưa dần!”
Bạch Tẫn Thuật: …
…Chẳng lẽ đều bị bắt hết rồi?
Thật khó mà không nghĩ rằng, với tốc độ này, cái gia tộc trộm mộ kia cuối cùng sẽ chỉ còn lại mình lão Ngô là độc đinh…
Lão Ngô càng nói càng phẫn nộ: “Và tôi không phải là người duy nhất xui như vậy!”
Anh ta mở điện thoại, lướt một hồi rồi chỉ vào một liên hệ có ảnh đại diện là cái bánh chưng*: “Đây, đây là đường đệ xui xẻo của tôi, nó cũng muốn thi công chức.”
(Từ này nó không phải nghĩa đen mà là nghĩa bóng ấy, mấy cái ‘thứ’ ở dưới mộ)
Bạch Tẫn Thuật ghé đầu nhìn sang, thấy chú thích ghi rõ: 【Bánh Chưng】.
Lão Ngô thở dài đầy tiếc nuối:
“Rồi nó cũng trượt ở vòng thẩm tra lý lịch.”
Bạch Tẫn Thuật nghẹn họng: “…Cũng dễ hiểu.”
Một nhà toàn người làm nghề đó, mà mấy đời sau lại cứ thích thi công chức là sao?
Cái sức hút của "cơm sắt bát vàng" đúng là quá mạnh mẽ…
“Nhưng mà chúng tôi vẫn khác nhau đấy,” lão Ngô nghĩ ngợi rồi nói:
“Tôi là không biết tổ tiên làm nghề gì, chỉ có ánh mắt trong sáng ngu ngốc khi nhìn cả đại gia đình. Còn nó thì từ nhỏ đã được nuôi dạy theo kiểu truyền thừa gia học.”
“Nghe nói ông nội nó — cái ông giờ vẫn đang ngồi tù ấy — từng rất kỳ vọng vào nó.” Lão Ngô vừa lướt vòng bạn bè của đường đệ vừa nói: “Đời tụi tôi lấy chữ ‘Tông’ làm bối, nên lúc nó sinh ra, ông nội còn đặt tên là… Ngô Tông Tử.”
Đúng là gửi gắm kỳ vọng.
Cái tên nghe như cả dòng họ đặt cược vận mệnh vào nó vậy.
“Sau đó lời chúc đó thành sự thật,” lão Ngô gật đầu, “nó đi học… vật lý.”
Bạch Tẫn Thuật: ?
Quá là cú rẽ bất ngờ!
“À mà này, nếu cậu muốn tìm tài liệu liên quan Đào Hoa Nguyên Ký, có thể hỏi nó,” lão Ngô chợt nhớ ra, “dù học vật lý, nhưng từ bé nó đã được dạy kiểu ‘thừa kế gia học’, thiên văn địa lý đều biết tuốt. Nếu Đào Hoa Nguyên Ký thật sự là truyện trộm mộ thì chắc chắn nó rành hơn tôi.”
Vừa nói, anh vừa chống tay đứng dậy, tiện tay gửi wechat kết bạn cho Bạch Tẫn Thuật.
“Chính là người này đấy, em họ tôi. Tôi đã nhắn với nó rồi, giờ cậu kết bạn là được.”
Bạch Tẫn Thuật lướt sơ qua vòng bạn bè của người kia.
Không ngờ lại còn là quán quân một giải đấu tán thủ nào đó.
(Tán thủ (tiếng Trung: 散打, tiếng Anh: Sanshou) là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa (còn gọi là kungfu))
Trong tấm ảnh đầu tiên trên dòng thời gian, người kia đang đứng trước thiết bị nghiên cứu của một viện vật lý, đeo cặp kính gọng vàng trông tri thức nho nhã — chẳng hề giống kiểu cởi áo ra là có thể một chấp mười gì hết.
“Xong rồi, tôi nói với nó rồi, dạo này đang nghỉ phép, cậu cứ kết bạn đi.” Giọng của lão Ngô vọng tới.
“Hửm?” Bạch Tẫn Thuật hoàn hồn lại, vẻ như đang nghĩ gì đó, “Được, lát tôi sẽ thêm.”
Một ý tưởng không tồi bất chợt nảy ra trong đầu cậu.
Thật ra đến giờ, cậu vẫn chưa nghĩ ra mình sẽ xử lý cái nhiệm vụ sau mười lăm ngày kia thế nào. Nói là xem giảng bài để tìm cảm hứng từ tên gọi không gian tiếp theo cũng được, mà nói là một diễn viên chẳng hiểu gì cổ văn đang liều tìm học giả trẻ để mượn thân phận bước vào cũng chẳng sai.
Dù sao thì, cái tên “Đào Hoa Nguyên Ký” này — quá rõ ràng. Có một thân phận phù hợp chắc chắn sẽ khiến việc thăm dò quy tắc trở nên thuận lợi hơn.
Nhưng hiện tại, cậu hiển nhiên đã tìm ra một lựa chọn tốt hơn.
Nếu đã là không gian khảo thí để chọn người gia nhập đội ngũ đặc biệt của Tổ Chức , thì chắc chắn sẽ không dễ. Đồng nghĩa, một người bình thường không có năng lực gì rất có thể sẽ chết bên trong.
Mà theo quy tắc diễn vai, thiết lập nhân vật quyết định giới hạn hành động của vai đó.
Ví như trong nhiệm vụ lần trước, Tiều Hựu Càn chỉ là một thiếu gia ăn chơi, thì cậu ta tuyệt đối không thể nào từ tay không mà tạo ra khẩu pháo xoáy hay đoạt giải hạng 3 cuộc thi tam cường. Không có cửa.
Thế nên, thay vì nhận một vai với giới hạn quá thấp như “người bình thường”, một quán quân tán thủ — hiển nhiên là lựa chọn tốt hơn.
Điểm mấu chốt nhất là: khác với tên thiếu gia vô dụng của thế giới trước, người này có không gian để cậu thỏa sức xử lý bằng kỹ thuật diễn xuất và sáng tạo của mình.
— Một thân phận đặc biệt.
Anh Việt nói đúng: thế giới của bọn họ không có ma quỷ.
Nhưng trong câu chuyện về hậu nhân một gia tộc trộm mộ… thì có thể có.
Bạch Tẫn Thuật gõ vào khung xác nhận kết bạn: 【Chào anh, tôi là bạn của Ngô Tông Lăng, muốn hỏi anh một vài chuyện.】
Yêu cầu kết bạn được chấp nhận.
---------------------------
Mười lăm ngày sau, đúng 0:00.
Sau khi chắc chắn bản thân đã ngủ đủ để có thể thức trắng cả đêm, Bạch Tẫn Thuật nhấn vào bảng điều khiển, tiến vào không gian vô định.
Hiện ra trước mắt là khu nghỉ ngơi cao cấp đã lâu không gặp — sofa trắng muốt, tường trắng muốt, không gian kéo dài một cách ảo diệu. Trên đỉnh đầu là một quả cầu vàng nhỏ đang xoay chậm rãi, tỏa ánh sáng như mặt trời bao phủ toàn bộ căn phòng.
Lần này cậu vào khá trễ, trong phòng nghỉ đã có mấy người đang chờ.
Lỗ Trường Phong ngồi trên ghế, có vẻ đang vui vẻ kể chuyện gì đó. Bên cạnh là Quản Hồng Nhạn — hiếm thấy mặc một bộ cổ phục dài quét đất. Mái tóc đỏ của cô đã được nhuộm lại thành nâu hạt dẻ nhẹ nhàng, búi lên bằng một cây trâm ngọc xanh hình ống trúc.
Trên d** tai đeo một chuỗi san hô đỏ nhỏ, nhìn nghiêng mang theo nét thanh thoát và nhã nhặn của một mỹ nhân cổ điển.
Kế tiếp là Vân Quảng và Hứa Tử Trần, cả hai đều khoác áo cổ phục tay rộng. Không rõ bằng phép màu gì, hai người trước đó tóc ngắn giờ đều trở thành tóc dài, được chải gọn và buộc chỉnh tề trên đầu.
Lúc để tóc ngắn còn không thấy rõ, nhưng tóc dài vừa lên, khí chất trên gương mặt hai người bỗng bừng sáng — nếu ở thời xưa, chưa chắc đạt đến mức “quăng quả mơ đầy xe”, nhưng cũng đủ khiến người người ngoái nhìn.
Rõ ràng bốn người này vô cùng coi trọng nhiệm vụ lần này. Ít nhất, chắc chắn có một người trong số họ đến từ thế giới nơi tồn tại bài cổ văn Đào Hoa Nguyên Ký, nếu không, chẳng ai lại chuẩn bị trang phục chỉn chu như thế khi vào không gian khởi đầu.
Ba người còn lại cũng ăn mặc tương tự.
Vừa thấy Bạch Tẫn Thuật, Vân Quảng liền đứng dậy chào trước:
“Chào cậu.”
“Chào mọi người.”
Bạch Tẫn Thuật đẩy gọng kính, giọng hơi áy náy: “Tôi đến hơi trễ phải không? Mọi người hình như đến đông đủ rồi.”
“Không đâu, bọn tôi cũng mới tới thôi, vẫn chưa trao đổi gì cả.”
Thấy người kia có vẻ không hiểu, Vân Quảng vội giải thích:
“Mặc dù lần này chúng ta là đội thăm dò đầu tiên, nhưng vì tên gọi không gian lần này cũng là tên một bài văn cổ có thật ở thế giới bạn tôi, nên bọn tôi đã thu thập tư liệu liên quan, hy vọng có ích cho quá trình khám phá. Tranh thủ lúc còn trong khu chuẩn bị, cùng nhau trao đổi một chút.”
“Hay quá.” Bạch Tẫn Thuật tỏ vẻ bừng tỉnh, “Bảo sao mọi người ăn mặc thế này…”
“Đúng vậy,” Vân Quảng gật đầu, “Bởi vì thời gian trong không gian chưa biết không cố định, chúng tôi nghi ngờ lần này sẽ rơi vào một thời kỳ cổ xưa. Hơn nữa Tổ Chức còn nhắc rằng không gian lần này kết nối kém, phép màu có thể mất hiệu lực. Để tránh xung đột hoặc bị sinh vật trong không gianvô định, tốt nhất nên mặc đồ đúng thời đại.”
Bạch Tẫn Thuật gật đầu như đã hiểu:
“Vậy để tôi đi thay đồ cho hợp.”
Lần này ba người còn lại dường như không quen thân với nhóm Vân Quảng, đến khi Bạch Tẫn Thuật quay lại với bộ y phục phù hợp thời đại, cả nhóm mới bắt đầu giới thiệu.
“Tôi là Vân Quảng,” giọng anh ta rất hòa nhã, “trước khi vào dự án, tôi đã nghiên cứu khá nhiều về không gian lần này. Nếu ai có gì thắc mắc, cứ hỏi tôi, biết được tôi sẽ trả lời.”
“Hứa Tử Trần.” Chàng trai từng bị ‘mổ sọ’ trong nhiệm vụ trước lười biếng vẫy tay, “Nhưng mà không gian này biến hóa khôn lường, chuẩn bị mấy cũng chưa chắc đủ đâu. Tốt nhất là tự lo cho mình trước đã.”
“Tôi là Lỗ Trường Phong,” vẫn là màn giới thiệu quen thuộc của gã ta,“Tôi có thuộc tính trị liệu. Ai bị thương có thể tìm tôi.”
Ở đâu có Vân Quảng là y như rằng Quản Hồng Nhạn không muốn nói chuyện. Cô chỉ khẽ vẫy tay với Vân Quảng ra hiệu giới thiệu giùm mình.
Vân Quảng bất đắc dĩ nói: “Đây là Quản Hồng Nhạn. Cô ấy thẳng tính, có chuyện gì thì hỏi tôi đừng hỏi cô ấy.”
Quản Hồng Nhạn hài lòng gật đầu.
“Tôi là Trương Khoa…”
“Lý Chuyên…”
“Tôi là Ngu Diệu Giảo…”
Khi cả bảy người đã giới thiệu xong, Bạch Tẫn Thuật mới mở miệng: “Tôi là Ngô Tông Tử. Giờ mình bắt đầu trao đổi thông tin không gian được chứ?”
“Được rồi.”
Vân Quảng đã chuẩn bị sẵn từ trước, phát cho mỗi người một tập tài liệu: “Đây là thông tin bạn tôi ở thế giới kia đã thu thập được — gồm nguyên văn Đào Hoa Nguyên Ký và bản chú giải.”
Bạch Tẫn Thuật nhận lấy, bên trên là nguyên văn bài cổ văn, bên cạnh các từ đều có chú thích bằng ký hiệu nhỏ, bên dưới là phần giải nghĩa chi tiết.
Trang sau là bản dịch. Nội dung cơ bản đúng như cậu đã tra: vào thời Đông Tấn, niên hiệu Thái Nguyên, có một người đánh cá xuôi dòng, tình cờ phát hiện một khu rừng đào và ngọn núi. Theo con đường hẹp trong núi chỉ đủ một người đi, anh ta tìm thấy một ngôi làng yên bình ẩn mình sau núi.
Người làng hiếu khách, qua hỏi han, anh biết họ là dân lánh nạn thời Tiên Tần, đã định cư nơi đây hàng trăm năm, hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài. Sau vài ngày vui vẻ, người đánh cá rời đi, để lại ký hiệu đánh dấu đường trở về.
Nhưng khi muốn quay lại, anh ta lại không thể tìm thấy dấu hiệu năm xưa.
Cuối cùng, bản dịch ghi: người cuối cùng từng cố gắng tìm lại Đào Hoa Nguyên là một người Nam Dương tên Lưu Tử Kỵ, nhưng sau khi ông qua đời, nơi ấy mãi mãi chỉ còn trong ký ức của người đánh cá năm xưa.
Tài liệu không dài, nhưng khi đọc xong, mọi người đều ngẩng đầu lên.
Vân Quảng sắp xếp lại lời nói: “Cụ thể về câu chuyện Đào Hoa Nguyên Ký là như vậy, cách đặt tên của Tổ Chức phần lớn thời gian đều thông qua địa điểm của không gian không xác định, nên chúng ta rất có thể sẽ xuất hiện trong Đào Hoa Nguyên ngay khi vừa bước vào.”
Mọi người gật đầu.
Vân Quảng tiếp tục: “Người bạn mà chúng tôi nhờ nói rằng, về bài văn này, phần lớn thái độ đều cho rằng Đào Hoa Nguyên Ký chỉ là sự tưởng tượng và theo đuổi một utopia của tác giả viết bài, trong thế giới của họ không có những thứ ma thuật hay thần tiên quỷ quái không thuộc phạm trù khoa học, vì vậy nếu nơi này tồn tại, thì nó chắc chắn sẽ không phải do yếu tố phi tự nhiên nào đó mà cuối cùng lại không tìm thấy.”
“Có một câu hỏi,” Ngu Diệu Gỉao ngẩng đầu hỏi, “Các anh có tiếp xúc với những nhà đầu tư đã gửi lời mời không? Có thể hỏi họ rằng không gian chúng ta sắp bước vào, nhất định chính là ngôi làng được ghi lại trong bài văn này sao?”