Hướng Dẫn Quy Tắc Sắm Vai Quái Đàm

Chương 138

Ngu Diệu Giảo: ?

Ngu Diệu Giảo nghẹn lời.

Cô không biết có nên rút tay lại hay không.

Ánh mắt cầu cứu của cô lập tức tìm đến Hứa Tử Trần.

"Ờm…" Hứa Tử Trần hơi khựng lại một chút, sau đó mới tiếp tục nhập vai theo nhân vật “hoạt bát, cởi mở và thích tìm đường chết” được viết trong kịch bản, "Có vẻ như gọi bút tiên thất bại rồi nè. Câu hỏi như vậy vẫn là đừng hỏi thì hơn ha?"

Cậu ta quay sang camera, gương mặt để lộ biểu cảm hết sức vi diệu: “Chắc là ngay cả bút tiên cũng không dám ra, luôn có cảm giác nếu sơ sẩy thôi là bị giao nộp cho quốc gia mất…”

Bình luận trong phòng livestream bắt được nhịp rất nhanh, nhảy ra ngay:

【2333333 khách mời lần này hiểu mấy trò này ghê.】

【Bút tiên bút tiên, ngươi là tiền kiếp của ta, ta là kiếp này của ngươi, nếu muốn cùng ta kết duyên, xin hãy vẽ một bức phác thảo toàn thân nam thanh niên đang đứng, động tác tự nhiên, đường nét lưu loát, hình thể cân đối, độ sáng tối vừa phải, tỉ lệ đừng lệch nha~】

【Bút tiên bút tiên, ngươi là tiền kiếp của ta, ta là kiếp này của ngươi, nếu muốn cùng ta kết duyên, xin hãy vẽ một bản vẽ chi tiết các bộ phận của dây chuyền sản xuất tự động, bản CAD tổng thể và sơ đồ nối tín hiệu IO, dùng tiêu chuẩn quốc gia, có thể bỏ qua ba hình chiếu~】

【Bút tiên bút tiên, ngươi là tiền kiếp của ta, ta là kiếp này của ngươi, nếu muốn cùng ta kết duyên, xin hãy vẽ một bản thiết kế cảnh quan sân vườn, sơ đồ phân khu và các điểm nút tuyến đường, không được thay đổi môi trường xung quanh, có thể điều chỉnh dòng sông một chút~】

【Mấy người coi bút tiên là cái gì vậy trời!】

【Là cỗ máy điều ước vạn năng đó [chắp tay cầu nguyện]】

【Bút tiên: Bài tập của mình thì tự mà làm.】

Trên bàn, cây bút trong tay Ngô Tông Tử và Ngu Diệu Giảo vẫn bất động như cũ. Hứa Tử Trần nhún vai, làm ra vẻ bất đắc dĩ: “Xem ra bút tiên không học kỹ thuật rồi, chắc không kết duyên nổi với hai người đâu. Thay người khác vậy.”

“Vật lý học.” Ngô Tông Tử bất chợt mở miệng.

“Hử? Gì cơ?” Hứa Tử Trần không hiểu ý cậu.

“Vật lý học,” Ngô Tông Tử buông cây bút xuống, đẩy gọng kính trên sống mũi, nghiêm túc nói, “Công nghệ chế tạo máy quang khắc có liên quan đến vật lý quang học – một nhánh của vật lý truyền thống. Còn công nghệ nhiệt hạch có kiểm soát là thuộc phạm vi vật lý hạt nhân. Nếu bút tiên không trả lời được câu hỏi này, thì chứng tỏ nó không học vật lý học.”

“Mà vật lý học, nói cho đúng thì… không nằm trong phạm trù của kỹ thuật công nghiệp. Nên cậu nói sai rồi.”

Hứa Tử Trần: ?

…Hả?

Cậu ném ánh nhìn sang Ngô Tông Tử ngoài ống kính: Cậu nghiêm túc đấy à?

Giờ mà còn tranh luận xem bút tiên không học kỹ thuật công nghiệp, hay là không học vật lý học?

Ngô Tông Tử gật đầu rất đỗi nghiêm trang.

Bình luận thì lại cực kỳ hưởng ứng, liên tục kéo lên:

【Khách mời lần này thú vị ghê á.】

【Cậu này nghề nghiệp gì vậy?】

Bọn họ đã sớm biết qua kênh nhóm chat rằng cái gọi là “đội gan to” này thực chất chỉ có ba người tổ chức — chính là người đàn ông trẻ đang nói trong tai nghe, cộng thêm hai thành viên của nhóm thám hiểm: Hứa Tử Trần và Quản Hồng Nhạn.

Hai người đó nhận vai cặp đôi, cùng điều hành tài khoản thám hiểm này. Mỗi tập đều sẽ mời thêm những người bình thường khác tham gia, sau khi livestream xong thì chia lợi nhuận 6–4.

Nói cách khác, trong không gian chưa rõ này, ngoài Hứa Tử Trần và Quản Hồng Nhạn ra, sáu người còn lại đều là “người lạ” đối với khán giả livestream.

Hứa Tử Trần vừa rồi có thì thầm mấy câu với Vân Quảng, vì tình hình hiện tại còn chưa rõ ràng nên hai người họ, là những gương mặt quen thuộc với khán giả — tốt nhất nên bám sát nhân vật trong kịch bản cả về tính cách lẫn lời thoại, tránh để hình tượng khán giả thấy lệch khỏi hình tượng trước đó mà gây rắc rối.

Còn sáu người kia thì có thể linh hoạt hơn, nhưng nếu cần thiết thì vẫn nên hỗ trợ họ hai người che giấu phần nào, để tránh rơi vào tình huống không thể xoay chuyển.

Hứa Tử Trần cứng miệng một chút, nhưng vẫn tiếp tục theo nhân vật: “Ngô Tông Tử, khán giả hỏi cậu làm nghề gì đó?”

Cậu vừa hỏi vừa ra hiệu cho Quản Hồng Nhạn, nhắc cô theo kịch bản vào vai người chơi tiếp theo, cùng cậu vẽ đường ra bản đồ, sớm thoát khỏi chủ đề quái đản này: "bút tiên có học vật lý hay không".

Quản Hồng Nhạn cố nén cười, giơ tay làm dấu “Ok”.

Nhìn người khác bị dìm đúng là thú vị hơn nhìn mình bị dìm thật.

Dù có cảm giác từ Ngô Tông Tử phát ra một loại “rối loạn logic quen thuộc”, cô vẫn thấy xác suất xui xẻo của mình không đến mức phải gặp phải hai lần liên tiếp trong hai bản sao với hai người bạn đồng hành đầu óc khác người như thế.

Chắc… là không đâu?

Cô chớp mắt, hồi tưởng lại sự nghiệp thám hiểm của mình, rồi gật đầu đầy tin tưởng.

Xui tới cực hạn thì phải có lúc bật lại chứ.

Trong bản sao này có người tốt như Vân Quảng âm thầm làm đội trưởng giải đố, lại thêm Hứa Tử Trần là đội trưởng “trình diễn” trước ống kính livestream, thì dù Ngô Tông Tử có lập dị đến đâu, chắc cũng không thể gây họa tới cô.

“Nhân viên nghiên cứu của Viện Vật lý,” Bạch Tẫn Thuật lên tiếng đáp thay, gật đầu đầy nghiêm túc, “cho nên thật lòng rất muốn biết bản vẽ mới nhất của máy quang khắc và công nghệ nhiệt hạch có kiểm soát.”

Trong tai nghe, giọng người đàn ông trẻ vang lên, huýt sáo một cái: “Ồ, ứng biến khá tốt đó.”

Livestream rõ ràng cực kỳ hưởng ứng:

【Nhìn cậu ấy nghiêm túc ghê kìa hahahaha】

【UI* đen đen của phòng livestream mà nhìn hoài lại thấy đỏ.】

(Dark Mode Design là một phong cách thiết kế giao diện người dùng (UI) sử dụng nền tối thay vì nền sáng.)

【Không phải nói đùa đâu, hình như thật sự là nghiên cứu viên vật lý thiệt đó?】

【Trời ơi, Hứa Tử Trần các cậu tìm khách mời càng ngày càng đỉnh…】

Thấy khán giả đã bị dắt hướng thành công, Hứa Tử Trần lập tức nhặt cây bút trên bàn lên, ra hiệu cho Quản Hồng Nhạn cùng phối hợp. Hai người cầm bút, Hứa Tử Trần còn tiện miệng đùa thêm vài câu theo mạch bình luận — món khai vị kết thúc, giờ đến tiết mục chính.

Không gian cấp S. Không ai biết lần gọi bút tiên này sẽ thực sự gọi ra cái gì.

Hai người đứng ở hai đầu bàn, đồng thanh niệm:

“Bút tiên bút tiên, ngươi là tiền kiếp của ta, ta là kiếp này của ngươi, nếu muốn cùng ta kết duyên——”

Hứa Tử Trần cảm nhận cây bút trong tay, tạm thời vẫn chưa thấy có lực thứ ba nào xuất hiện:

“—xin hãy vẽ ra một ký hiệu trên giấy.”

Bên kia, Quản Hồng Nhạn âm thầm dùng sức đẩy nhẹ, khiến cây bút vẽ ra một vòng tròn không mấy chuẩn xác.

“Chắc là có rồi ha?” Hứa Tử Trần giả vờ giật mình, “Bút tiên vẽ ra một vòng tròn nè.”

“Trong quy trình gọi bút tiên phổ biến hiện nay, phần lớn hiện tượng ‘bút bắt đầu chuyển động’ thực chất chỉ là hiệu ứng tâm lý ám thị mà thôi.” Lúc này Bạch Tẫn Thuật lại mở miệng.

“Cách cầm bút kiểu này, không cho phép hai bên dựa khuỷu tay hay cổ tay để chống, còn phải luôn giữ cho tay treo lơ lửng, cây bút phải vuông góc với mặt giấy.” Cậu chống cằm, ánh mắt như có điều suy nghĩ nhìn tay hai người đang nắm lấy nhau, “Không có điểm tựa, tay thì treo, diện tích tiếp xúc giữa ngòi bút và giấy lại nhỏ đến mức chỉ là một điểm. Trong điều kiện này, hai bên cánh tay nhất định sẽ tác động lực lên nhau, nên ngòi bút chuyển động theo hình tròn là chuyện đương nhiên.”

“Lực tác dụng qua lại,” Bạch Tẫn Thuật gật đầu, “kiến thức vật lý cơ bản cấp hai.”

Hứa Tử Trần: …Hả?

Cậu ta ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn cậu như thể muốn hét lên: "Sao trên gương mặt đẹp trai đó lại mọc ra cái miệng thế này!"

Cậu trước khi vào không gian chưa biết rõ này đâu có như vậy!

Chúng tôi vất vả lắm mới tranh được một chỗ thi với nhau mà, cậu vào đây là để phá tụi tôi hả?

Tên đội trưởng gì mà Scao gì đó của cậu, phái cậu đến đây rốt cuộc là để giúp tụi tôi qua bài kiểm tra, hay là muốn phá cho tụi tôi rớt cho rồi?

Bình luận thì lại ăn mồi ngay lập tức:

【Là nghiên cứu viên vật lý thật kìa.】

【Hôm nay cũng nghiêm túc cầu xin bút tiên cho bản vẽ máy quang khắc và nhiệt hạch.】

【Cậu ấy thật sự nghiêm túc đó, tôi cười chết luôn.】

Hứa Tử Trần ngơ ra trước ống kính vài giây, cuối cùng cũng phản ứng lại được, vội vã chữa cháy: “Nhưng mà… bút rõ ràng tự động rồi mà?”

“Vậy nên điều này chứng minh rằng hai người đã đồng thời tác động lực, dẫn đến đầu bút chuyển động theo vòng tròn.”

Hứa Tử Trần: “… Bút tiên, vẽ cho cậu ta một dấu X đi.”

Đầu bút dừng lại một chút trên giấy, rồi từ từ vạch ra một dấu “X” rõ ràng.

Quản Hồng Nhạn nở một nụ cười hả hê ở phía không lọt vào khung hình.

Cô bắt đầu cảm thấy khá thích Ngô Tông Tử rồi đấy.

“Thấy chưa,” Hứa Tử Trần ngẩng đầu lên trong lúc Quản Hồng Nhạn vẫn đang cười cái kiểu ‘người chết phải là cậu chứ không phải tôi’, “giờ thì cậu tin là bút tiên thật sự đã xuất hiện rồi chứ?”

Ngô Tông Tử: “Tôi không tin. Bút tiên, vẽ cho tôi bản thiết kế máy quang khắc mới nhất đi.”

Hứa Tử Trần: …

Hứa Tử Trần: “Bút tiên bút tiên, bọn tôi là những streamer đến đây thám hiểm, bây giờ muốn nhờ cậu chỉ cho một con đường khám phá, có được không?”

Cậu ấy khéo léo lảng qua câu hỏi của Ngô Tông Tử, trực tiếp chuyển sang bước tiếp theo trong kịch bản.

Trong phòng livestream không gian, tiếng “hahaha” từ dòng bình luận gần như tràn cả ra ngoài màn hình. Những khán giả đang xem buổi livestream đánh giá cũng đều mỉm cười:

【Cảm giác lần này các thành viên trong đội không quen nhau lắm thì phải.】

【Hứa Tử Trần người này tôi có nghe đến rồi, nhưng việc cậu ta mãi tới giờ mới tham gia các hạng mục đánh giá thì đúng là hơi bất ngờ.】

【Quản Hồng Nhạn với Vân Quảng đều là thành viên cũ, bên phía chúng tôi cũng có ý định chờ Vân Quảng xuất hiện để tiếp cận.】

【Lỗ Trường Phong là chuyên trị liệu, tuy trải qua ít hạng mục, nhưng hệ hiếm thì lên cấp nhanh cũng là thông lệ trong Tổ Chức rồi.】

【Lý Chuyên với Ngu Diệu Giảo là hai nữ chuyên đánh phó bản trí tuệ, tôi biết. Hai người đó rất độc lập, từ trước đến nay chẳng có mấy bạn bè.】

【Trương Khoa là người chúng tôi đang định tiếp cận.】

【Ủa, nói một hồi hình như chỉ có Ngô Tông Tử là chưa từng thấy bao giờ á.】

【Cũng có khả năng cậu ta giống kiểu như Lỗ Trường Phong ấy, thuộc hệ đặc thù, trải qua ít hạng mục nên chưa kịp được chú ý đã đủ điều kiện đánh giá rồi.】

【Hợp lý, để tôi xem thử cái “củ cải nhỏ tươi mới” này là hệ gì nhé (xoa tay).】

Trên màn hình, đội thám hiểm cuối cùng cũng bắt đầu làm theo nội dung kịch bản, vẽ ra được một nửa lộ trình theo hướng dẫn từ bút tiên.

Hứa Tử Trần giơ tờ giấy lên cao nhìn một chút: “Xem ra đây chính là lộ tuyến mà bút tiên chỉ cho bọn tôi rồi.”

Trương Khoa đọc lời thoại theo kịch bản: “A… con đường này hình như không phải là tuyến mọi người hay đi thì phải?”

“Đúng vậy,” Hứa Tử Trần lấy điện thoại ra, mở ứng dụng bản đồ, chỉnh độ sáng lên tối đa rồi áp lên dưới bản vẽ, “thường thì người ta đến đây thám hiểm sẽ chọn đi về phía nam, nhưng con đường bút tiên chỉ lại trùng hợp là hướng bắc.”

“Tôi nghe nói…” Giọng Lý Chuyên hơi run run, có vẻ sợ hãi, “tôi nghe nói phía bắc chưa từng có ai đi qua. Khu đó toàn rừng, ban ngày cũng dễ bị lạc.”

“Vậy thì bắt đầu từ đêm nay, chúng ta chính là những người đầu tiên mở đường tuyến phía bắc!” Hứa Tử Trần đầy khí thế vỗ vai cô, “Cuộc thám hiểm tối nay mới chỉ vừa bắt đầu thôi, không biết ở khu chưa từng có người đặt chân tới kia, liệu có thứ gì kỳ lạ đang chờ đợi không nhỉ?”

Trong tai nghe, giọng chỉ huy nam trẻ tuổi vang lên: “Được rồi, vậy là đủ rồi, tôi thấy hình như thời tiết đang chuyển, tối nay có thể sẽ mưa, các cậu mau ra ngoài kích hoạt cơ quan là được.”

Hứa Tử Trần cầm camera đi phía trước, vừa đi vừa nói chuyện xã giao với Quản Hồng Nhạn để giữ không khí, sáu người còn lại tụ lại phía sau. Vân Quảng tránh xa ống kính, hạ giọng nói: “Khi mời bút tiên không xảy ra chuyện gì, có vẻ chuyện sắp xảy ra sẽ nằm trong quá trình thám hiểm sắp tới.”

Trước khi hai nhóm mời bút tiên, mọi người đã thống nhất tín hiệu cảnh báo: nếu đầu bút thật sự chuyển động mà không có ai dùng lực, thì phải lập tức phát tín hiệu cho cả nhóm.

Nhưng dù là nhóm Ngô Tông Tử và Ngu Diệu Giảo, hay nhóm Hứa Tử Trần và Quản Hồng Nhạn, không ai phát ra tín hiệu ấy cả.

Tức là trong nghi thức mời bút tiên vừa rồi, thực sự chẳng có chuyện gì xảy ra.

“Tông Tử,” Vân Quảng hỏi rất tự nhiên, “cái lý thuyết về bút tiên mà cậu nói, là thật sao?”

“Thật,” Bạch Tẫn Thuật gật đầu, “đa số các hiện tượng ‘bút tiên hiển linh’ đều chỉ là hiệu ứng tâm lý của người tham gia mà thôi.”

Trong thế giới của cậu không có ma quỷ hay những thứ siêu nhiên, nhưng những trò chơi như bút tiên vẫn rất phổ biến. Trên các diễn đàn tâm linh, đề tài về “mời bút tiên” chưa bao giờ ngừng hot, đủ để thấy con người đúng là loài dễ bị tâm lý của chính mình lừa gạt.

“Vậy thì…” Vân Quảng trầm ngâm một lát, “hình như ngay từ lúc bước vào đây, chúng ta đã rơi vào một lối suy nghĩ sai lệch.”

Giọng anh ấy rất nhẹ nhàng, hoàn toàn không có ý trách móc các thành viên, ngược lại còn mang chút áy náy khiến người nghe thấy rất dễ chịu: “Xin lỗi, có lẽ là do tôi ngay từ đầu nói năng quá thiên hướng, khiến mọi người vô thức suy nghĩ theo hướng nơi này thực sự có ma, nên mới mặc định là nghi thức mời bút tiên nhất định sẽ có chuyện.”

“Giờ nhìn lại, thông tin không gian cung cấp ban đầu cũng rất rõ ràng,” Vân Quảng tổng kết, “ngay khi bước vào, bối cảnh nhân vật chúng ta nhận được là: tất cả đều không tin có ma. Mà nói là không tin, thực ra là vì phần lớn những truyền thuyết và hình ảnh về ma quỷ đều do họ tạo dựng để làm chiêu trò.”

“Trong bối cảnh như thế, tất cả những chuyện ma quái từng xảy ra tại cái gọi là ‘thánh địa có ma’ này, rất có thể cũng là chiêu trò do đồng nghiệp dàn dựng.”

“Giống như bây giờ,” ánh mắt cậu hướng về phía Hứa Tử Trần và Quản Hồng Nhạn đang livestream, “nhân vật mà chúng ta nhập vai đến đây, cũng đang cố tình tạo ra những truyền thuyết ma quái.”

Phân tích này rất logic và có cơ sở, mọi người gật đầu đồng tình. Họ đều là những thành viên dày dạn kinh nghiệm, không ai trách móc hướng đi ban đầu sai lệch, mà lập tức điều chỉnh suy nghĩ.

“Anh cũng đừng vội xin lỗi,” Ngu Diệu Giảo – một trong hai cô gái bị gọi là “chuyên đánh bản trí tuệ” trong dòng bình luận – lên tiếng, “mới vào không gian này chưa lâu, chưa có manh mối gì rõ ràng, cả hai hướng đều có khả năng.”

Phía trước, Quản Hồng Nhạn và Hứa Tử Trần vẫn đang diễn theo kịch bản, sáu người còn lại rút ra được hai, Ngu Diệu Giảo tiếp tục nói: “Hiện tại có hai khả năng về bối cảnh: một là thực sự có ma, tất cả sự kiện ma quái đều là thật, và quy tắc xoay quanh giả thiết đó; hai là không có ma, mọi chuyện đều là do con người dựng nên, và quy tắc có liên quan đến các yếu tố khác của khu vực này.”

“Đừng quên, cấp độ không gian càng cao, giới hạn khu vực thám hiểm càng nghiêm ngặt. Cơ bản là không gian cấp cao rất hiếm khi cho phép rời khỏi khu vực có quy tắc. Các không gian thám hiểm của Tổ Chức đều được đặt tên theo Đào Hoa Nguyên ký, nếu nơi này chính là cái gọi là Đào Hoa Nguyên, thì rất có thể mười ngày tới chúng ta sẽ không rời khỏi nơi này.”

Ngu Diệu Giảo gật đầu nhìn mọi người: “Hai khả năng đó dẫn đến hai kịch bản hậu kỳ khác nhau.”

“Một là chúng ta bị ma nhốt ở đây, do yếu tố phi tự nhiên,” cô nói, “hai là bị kẹt lại vì một vài yếu tố nhân tạo.”

“Nhưng bất kể là loại nào, mười ngày tới đều phải sống ngoài đồng hoang dã ngoại,” cô nhún vai, “vậy nên nhân lúc vẫn còn kết nối tốt, chi bằng tích trữ chút đồ ăn và vật dụng đi? Chứ mấy đội viên cấp cao mà chết đói trong hạng mục đánh giá thì đúng là chuyện nực cười.”

“Có lý,” Lỗ Trường Phong gật đầu lia lịa, “nhưng mà lôi đống đồ ra ngay trước camera thì khó giải thích ghê á!”

“Ba lô,” Bạch Tẫn Thuật lên tiếng, “bỏ hết mấy cái đạo cụ ma quái vô dụng trong ba lô ra, dùng chỗ đó để chứa vật phẩm đổi được.”

“Tích trữ trước đã,” Vân Quảng cũng gật đầu đồng tình, “Diệu Giảo nói đúng, quy tắc thám hiểm cũng phải đặt trong điều kiện đảm bảo sống sót. Lát nữa khi mọi chuyện phía trước ổn ổn rồi, tôi sẽ ra thay Hồng Nhạn.”

Vừa nói, anh vừa nhanh chóng gửi hàng loạt “kỳ tích” vào nhóm chat, cứ như một công cụ tìm kiếm sống vậy, khiến ba thành viên mới ngạc nhiên nhìn: “Đây đều là mấy kỳ tích tôi thấy hữu dụng, kích thước nhỏ, năng lượng cao, giá trị lớn. Mọi người bàn nhau chia ra tích dần là được.”

Mấy người phía sau vừa bàn bạc vừa tích trữ hết vật phẩm cần thiết. Khi Vân Quảng định bước lên thay ca cho Quản Hồng Nhạn và Hứa Tử Trần, thì Hứa Tử Trần – người đang cố gắng giữ không khí và thu hút khán giả – đột nhiên khựng lại.

“Sao thế?” Vân Quảng ngẩng lên nhìn về phía cậu.

“Lại quay về đây rồi…” Hứa Tử Trần cầm camera chỉ xuống dưới, quay về phía căn nhà nhỏ bên dưới chân mình.

Mọi người nhìn theo hướng đó, thứ hiện lên trước mắt họ chính là căn nhà gỗ nhỏ mà họ vừa rời khỏi không lâu trước đó.

“Không thể nào…” Hứa Tử Trần nhíu mày, liếc nhìn la bàn và bản đồ đường đi trong tay, “tôi đi thẳng hướng bắc suốt mà.”

Cậu ta chẳng hứng thú gì với mấy trò hù dọa, chỉ muốn theo lộ tuyến xem có manh mối gì liên quan tới quy tắc hay không. Trên đường đi cũng không chạm phải nhiều cơ quan ma quái. Vậy thì làm sao lại quay về chỗ cũ được?

Trên bản đồ trong nhóm, khu vực này toàn là núi rừng, chỗ nhà gỗ nằm đúng ở vùng trũng, còn nơi họ cần đến là bên kia sườn núi. Theo lý thì đi thẳng hướng bắc phải leo một đoạn dài dốc lên, rồi là một đoạn dốc xuống ngắn hơn, sẽ đến được nơi cần đến.

Nhưng bây giờ, họ đã đi qua đoạn dốc lên dài, bắt đầu dốc xuống – thì lại trở về trước căn nhà gỗ đó.

“Qủy Đả Tường*?” Quản Hồng Nhạn khoanh tay nhìn căn nhà phía dưới.

(Trong kho tàng truyền thuyết dân gian Trung Quốc, “Quỷ Đả Tường” là một hiện tượng bí ẩn và rùng rợn, thường được kể lại với sự ám ảnh. Câu chuyện xoay quanh những người lạc đường trong đêm tối, dù cố gắng đi thẳng nhưng lại vô thức quay về điểm xuất phát như thể bị một thế lực vô hình giam cầm trong vòng lặp vô tận.)

Bình Luận (0)
Comment