Hướng Dẫn Quy Tắc Sắm Vai Quái Đàm

Chương 140

Trong khoảnh khắc đó, vô số khả năng vụt qua trong đầu tất cả mọi người.

Trong tài liệu mà họ đã đọc trước khi đến đây, người đánh cá rõ ràng là đi xuôi theo dòng nước, mới phát hiện ra rừng đào, sau đó lại đi sâu vào rừng đào rồi mới phát hiện ra hang núi kia.

Còn bọn họ thì không hiểu bị thứ gì đó kỳ quái tấn công, sau khi bất tỉnh tỉnh lại, đã thấy mình xuất hiện ở bên ngoài rừng đào.

Hai cách tiến vào hoàn toàn chẳng có điểm chung nào.

“Nếu đây thật sự là Đào Hoa Nguyên…” Sau cú sốc ngắn ngủi, Hứa Tử Trần lập tức bình tĩnh lại, “vậy con suối đâu rồi?”

Chẳng phải người đánh cá đã đi theo con suối xuống dưới mới tới đây sao?

Nếu bãi cỏ và rừng cây phía sau chính là rừng đào trong 《Đào Hoa Nguyên ký》, khe hẹp ở sườn núi này chính là hang động, thì con suối đâu?

Rõ ràng phía sau chỉ là một bãi cỏ rộng lớn.

“Nếu nơi này thật sự là Đào Hoa Nguyên,” Vân Quảng cũng đã định thần, “thì so với thời đại trong 《Đào Hoa Nguyên ký》, cũng đã hơn 1700 năm rồi. Trong ngần ấy năm, đến cả dòng sông lớn còn có thể đổi hướng, một dòng suối nhỏ chẳng mấy ai nhắc đến bây giờ biến mất cũng là điều bình thường.”

“Cũng đúng,” Hứa Tử Trần nhanh chóng chấp nhận giải thích này, “bấy nhiêu năm rồi, ai mà biết con suối giờ ở đâu.”

Hơn nữa 《Đào Hoa Nguyên ký》 dù gì cũng là người khác ghi chép lại trải nghiệm của người đánh cá, chứ không phải chính miệng ông ấy kể. Thêm chút tiểu thuyết hóa vì nghề nghiệp cũng là chuyện dễ hiểu.

“Nhưng theo nguyên văn, trình tự vào Đào Hoa Nguyên gồm ba bước: thứ nhất là đi xuôi theo dòng suối, thứ hai là đi vào rừng đào, thứ ba là chui qua hang núi hẹp. Nếu con suối không còn nữa… thì điều kiện đầu tiên đã không còn hiệu lực, vậy rốt cuộc vì sao chúng ta lại xuất hiện ở đây?” Hứa Tử Trần trầm ngâm.

Ba thành viên còn lại trong đội thám hiểm tuy không hiểu rõ văn ngôn, nhưng cũng đang suy nghĩ.

“Không,” lúc này Bạch Tẫn Thuật đột nhiên lên tiếng, “có suối đấy.”

“Ở đâu cơ?” Quản Hồng Nhạn ngẩng đầu nhìn quanh, đầy nghi hoặc.

“Cơn mưa hôm qua,” cậu nói ra một đáp án không ai ngờ tới, “trước khi mưa, chúng ta đi về phía lên núi, khi trời đổ mưa thì đang ở trong rừng. Vì không biết rõ phạm vi rừng ra sao, mọi người đều bắt đầu quay đầu chạy.”

Tức là chạy xuống.

“Mưa lớn thế, chắc chắn có chỗ nước dồn lại thành dòng,” Bạch Tẫn Thuật nói tiếp, “chúng ta cứ thế đi xuống, thì nước mưa từ trên núi cũng tạo thành suối quanh chỗ chúng ta. Chúng ta và dòng nước đều cùng hướng xuống, vậy tức là chúng ta đang xuôi theo dòng nước.”

“Ồ…” Hứa Tử Trần đứng dậy khỏi mặt đất, “nói cũng hợp lý.”

Tối qua họ đi trong mưa đến nỗi không phân được phương hướng nữa, nhưng căn nhà gỗ nằm ở vùng địa hình thấp hơn. Tiềm thức của họ vẫn luôn hướng xuống núi, nên hướng đi vẫn trùng với hướng nước chảy.

“Nói cách khác, thực ra tối qua chúng ta đã hoàn thành bước đầu tiên trong trình tự vào Đào Hoa Nguyên – đi xuôi theo dòng suối. Và có thể thấy, con suối trong Đào Hoa Nguyên ký không nhất định phải là suối theo nghĩa thông thường.”

Ngu Diệu Giảo suy nghĩ một lát rồi lên tiếng: “Cũng chưa chắc. Giả sử những gì Vân Quảng và Ngô Tông Tử nói đều đúng, rằng muốn vào Đào Hoa Nguyên phải lần lượt thỏa mãn ba điều kiện ấy…”

“Vậy thì hơn 1700 năm qua đủ để khiến con suối cạn hay đổi hướng, nên việc vào đây khi suối biến mất gần như là bất khả thi,” cô phủi phủi quần áo, nói tiếp, “vậy tại sao lại là tối hôm qua? Chính là vì hôm qua trời mưa lớn, chỉ khi có mưa lớn, nước từ trên núi mới tạo thành dòng suối mới, đủ điều kiện cho bước đầu tiên để vào đây.”

“Có lý đó…” Lý Chuyên bên cạnh chống cằm suy tư, “với lại tối qua tuy là ban đêm, nhưng cảnh vật xung quanh hoàn toàn không được như bây giờ. Đừng nói là rừng đào hay bãi cỏ, nơi đó chỉ có thể miêu tả bằng từ hoang tàn và tiêu điều.”

“Cho dù tối qua chúng ta có đi khá xa, nhưng đi giữa cơn mưa mà chỉ dựa vào đôi chân thì thật sự chẳng thể đi được quá xa. Làm sao trên cùng một ngọn núi lại có hai khu vực thảm thực vật khác biệt hoàn toàn như thế?”

“Vậy rất có thể, tối qua sau khi bị đánh ngất, chúng ta đã bị đưa vào một không gian khác,” Lý Chuyên đưa mắt nhìn quanh rồi chắc nịch nói, “chính xác hơn là hiện giờ chúng ta đang ở trong một không gian khác.”

Phía sau là bãi cỏ xanh mướt, tận cùng của bãi cỏ là một khu rừng. Có lẽ đã qua mùa hoa đào nên trong rừng chẳng thấy hoa nở, nhưng chỉ cần nhìn vào những cây đào đang xanh tốt sum suê, mọi người đều hiểu rất rõ — nó hoàn toàn không thể là cùng một loại với những cành khô cháy đen hôm qua.

“Vậy thứ tối qua đập ngất bọn mình là để kéo bọn mình vào Đào Hoa Nguyên sao?” Hứa Tử Trần nhếch môi, buông một câu: “Thế thì tại sao người đánh cá lại không bị gì hết?”

Người ta chỉ chèo thuyền chậm rãi trôi dọc theo dòng nước, thế mà cũng đến được Đào Hoa Nguyên.

Còn bọn họ thì phải chạy vòng vòng trong mưa, rồi còn bị đập ngất.

Thế này chênh lệch đãi ngộ quá rồi còn gì?

“Cũng dễ hiểu thôi,” Ngô Tông Tử đứng cạnh lại mở miệng, “nếu việc vào được đây phụ thuộc vào bước đầu tiên là xuôi theo dòng nước, thì sau 1700 năm, tính khí thay đổi chút cũng không có gì lạ.”

“Làm mấy việc lặp đi lặp lại mấy tiếng trên dây chuyền sản xuất còn dễ cáu nữa là. Gác cổng suốt hơn ngàn năm mà tính khí không xấu mới là lạ.” Cậu nói như thật, cứ như thể chuyện đó là có thật vậy.

Hứa Tử Trần: ?

Một con ma đàng hoàng, sao qua miệng cậu lại thành ra như nhân viên văn phòng áp lực quá độ thế này?

“Vậy cứ tạm cho là ma bây giờ dễ cáu hơn đi…” Vân Quảng không bị ảnh hưởng, tiếp tục phân tích mạch lạc, “nói cách khác, lần đầu tiên chúng ta vào được đây thực ra đúng theo trình tự giống người đánh cá, chỉ khác là có thêm bước bị đánh ngất. Rất có thể là do quá trình 'xuôi dòng' của bọn ta mở ra một con đường không tồn tại trong thực tại dẫn đến Đào Hoa Nguyên, nhưng hướng đi lại bị lệch khỏi dòng suối bình thường. Vậy nên để tiến vào rừng đào – bước tiếp theo, một thực thể nào đó buộc phải đánh ngất chúng ta rồi chuyển chúng ta đến đúng vị trí.”

Đây là giả thiết hợp lý nhất lúc này.

Tất cả đều gật đầu đồng ý.

Quản Hồng Nhạn mở bảng nhiệm vụ ra, nghiêng đầu hỏi Vân Quảng: “Vậy thử viết quy tắc nhé?”

Trong điều kiện cần thiết, dùng thông tin hiện có để viết quy tắc xác nhận là bước cần thiết để mở ra giai đoạn tiếp theo.

“Viết đi,” Vân Quảng gật đầu chắc chắn.

“Để tôi nghĩ xem viết sao…” Cô bắt đầu sắp xếp từ ngữ: “Không gian chưa biết này không tồn tại trong thế giới thực, muốn tiến vào không gian này phải đi theo quy luật: ‘xuôi dòng suối – vào rừng đào – qua hang núi hẹp’. Nếu trong bước đầu tiên xảy ra lệch hướng, sẽ bị cưỡng chế đánh ngất rồi chuyển sang bước hai.”

“Nếu cần bổ sung khái niệm suối, ta sẽ viết thêm: bất kỳ dòng nước nào có thể chảy và có quy mô nhất định đều được xem là suối.” Quản Hồng Nhạn ngẩng đầu hỏi ý kiến mọi người.

“Được đấy,” Vân Quảng gật đầu, “viết vậy là đủ ý rồi, có gì cần thì bổ sung sau.”

Quản Hồng Nhạn điền quy tắc đã nghĩ ra.

“Không được,” cô lắc đầu, “báo lỗi rồi.”

Điều đó có nghĩa hoặc là trình tự vào đây mà họ suy luận ra đã sai, hoặc là định nghĩa về “không gian chưa biết” có sai sót.

“Bị báo lỗi à?” Bạch Tẫn Thuật thuận miệng hỏi, “Vậy đổi từ đi — không gian song song, thế giới phản chiếu, thử mấy kiểu gọi này xem sao?”

“Để tôi thử…” Quản Hồng Nhạn nhập thêm hai lần, “Không được, vẫn báo lỗi.”

Vậy là… không rõ sai ở đâu.

Mọi người ngồi bệt dưới đất, trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu. Lỗ Trường Phong và Lý Chuyên cũng lần lượt thử thêm sáu lượt nữa, nhưng vẫn không ra được đáp án chính xác.

Mặt trời trên đầu càng lúc càng lên cao, đã gần đến giờ trưa. Ngay lúc tất cả đang chìm trong suy nghĩ, một tiếng “ục——” đột ngột vang lên, cắt ngang mạch suy luận của cả nhóm.

“Là tôi...” Người phát ra tiếng đó, Lý Chuyên – thoáng lúng túng, “Tối qua trước khi vào dự án, tôi sợ sẽ có vận động mạnh hay đánh nhau, nên không dám ăn nhiều.”

Thực ra, không chỉ mỗi cô như vậy.

Tính ra thì đã mười hai tiếng trôi qua kể từ bữa ăn cuối cùng của các thành viên tổ thám hiểm. Ai nấy đều đang đói meo, mà đám thực phẩm đã đổi vào balô từ tối qua chẳng rõ vì sao giờ lại biến mất.

Vân Quảng là người đầu tiên đứng dậy khỏi mặt đất: “Ngồi đây đoán mò cũng chẳng ra được gì, có lẽ là vì manh mối không đủ nên suy luận sai hết. Chúng ta vào thử ngôi làng kia xem sao.”

Xem ra hiện tại chỉ còn cách đó. Mọi người đành bất lực gật đầu đồng ý.

Cả nhóm ngồi nghỉ thêm chốc lát, sức lực cũng khôi phục được phần nào. Quản Hồng Nhạn là người đầu tiên đứng dậy, bước vào con đường hẹp phía trước.

Những người còn lại cũng lần lượt nối bước cô.

Lối đi nhỏ này thực ra không dài, chỉ mười mấy bước chân, khớp hoàn toàn với miêu tả trong văn bản gốc.

Cả nhóm vượt qua hang động, trước mắt họ là một khung cảnh rộng lớn hơn hẳn so với những gì họ từng thấy ở bên kia núi.

Đập vào mắt đầu tiên là những thửa ruộng bát ngát. Gió nhẹ lướt qua cánh đồng lúa mì, thổi dậy từng lớp từng lớp sóng lúa màu vàng nhạt, lớp sau xô lớp trước, tràn ra đến tận cuối chân trời – nơi bắt đầu của ngôi làng nhỏ.

Tất cả nhà cửa trong làng đều na ná nhau, nhìn như được dựng nên bằng phương pháp truyền thống, toàn là nhà cấp bốn. Đúng giờ trưa, khói bếp từ mỗi nhà bay thẳng lên cao, rồi từ từ tan ra, hòa lẫn vào bầu trời như một màn sương mỏng.

Xa hơn một chút nữa, ngay phía sau ngôi làng là một hồ nước xanh nhạt. Mặt hồ lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời, tỏa ra một vầng sáng mềm mại mà rực rỡ.

Quản Hồng Nhạn là người đầu tiên ngẩn người nhìn xuống phía dưới.

Dù biết rõ nơi này có thể chẳng phải vùng đất tốt lành gì, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô vẫn bị vẻ yên bình và tươi đẹp trước mắt làm cho chấn động.

Bình luận trên livestream cũng không hề chế giễu phản ứng này:

【Trời ơi, đẹp quá...】

【Vãi thật, tuyệt sắc.】

【Tài liệu họ tìm đúng là biết cách viết đấy. “Đất đai bằng phẳng, nhà cửa ngay ngắn, ruộng tốt, ao đẹp, dâu tằm...” Quá đúng chất mỹ học điền viên Trung Hoa.】

【Xem ba người lúc nãy rồi nhìn lại cảnh này, đúng là đối lập.】

【Tôi mù văn học, thấy đẹp chỉ biết kêu “vãi”.】

【Ngôi làng này như bước ra từ tranh vẽ vậy á? Thật sự có phong cảnh như này trong bài khảo hạch của Tổ Chức à (thì thầm)】

【Bảo là khảo hạch nghe thấy nặng nhọc lắm mà… Cảnh này đúng kiểu đi nghỉ dưỡng rồi tiện thể khảo hạch ấy chứ!】

【Ghen tị quá đi, đúng là số phận mỗi người mỗi khác. Hồi tôi khảo hạch là bãi rác hỗn độn, còn phải chạy trốn giữa đêm không đèn đóm gì. Thời hạn thì tận hai mươi ngày, lúc rời khỏi được cái không gian đó cảm giác như sống lại lần nữa.】

【Cho tôi ký đơn máu phát triển nơi này thành khu nghỉ dưỡng đi, khảo hạch xong cho nghỉ dưỡng cũng được. Tính điểm theo giờ cũng chấp nhận!】

【Tôi cũng vậy luôn.】

【Thêm tôi nữa.】

Trong lúc những lời than vãn đòi đi nghỉ dưỡng trên đạn mạc ngày càng nhiều, các thành viên còn lại trong đội thám hiểm cũng lần lượt bước ra khỏi hang.

Không ai nói gì. Trong vài giây ngắn ngủi ấy, thứ duy nhất bao trùm lên bầu không khí là tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Vài giây sau, người cuối cùng bước ra khỏi hang, Bạch Tẫn Thuật – phá vỡ sự im lặng:

“Mấy người ngây ra đó làm gì thế?”

Hứa Tử Trần thoát khỏi trạng thái choáng ngợp, cúi đầu nhìn xuống rồi lẩm bẩm: “Đây chính là thôn làng trong Đào Hoa Nguyên ký…”

Trong giọng nói của cậu tràn đầy cảm khái, cậu không nhịn được hít sâu một hơi:

“Không gian tôi sinh ra ô nhiễm nặng, nếu không phải nói nơi này thuộc về không gian chưa xác định của Tổ Chức, thì tôi thật sự muốn sống ở đây một thời gian.”

Mọi người đều gật đầu tán thành.

Hang núi cách làng không xa, tám người đứng ở cửa hang vô cùng nổi bật. Ngay lúc đó, ở cổng làng có hai cậu bé dường như vừa ăn xong cơm, từ trong nhà chạy ra chơi đùa giữa đồng. Một trong hai đứa vô tình ngẩng đầu, liền nhìn thấy tám người đứng trên sườn núi.

“Bố, mẹ——” Cậu bé ngẩn ra một giây, vừa chạy về vừa hét lên: “Lại có người ngoài đến kìa——!”

Một lúc sau, tám người từ trên núi xuống bị dẫn vào một căn nhà, vây quanh họ là đám dân làng đầy vẻ tò mò. Đàn ông đàn bà ăn mặc đều không khác gì người trong xã hội hiện đại, trong nhà còn có lũ trẻ đang líu ríu chơi đùa.

Trên mấy cái ghế bên cạnh là vài người phụ nữ đang mang thai, bụng lớn vượt mặt, sắc mặt hồng hào, tinh thần rất tốt. Dân làng có vẻ đặc biệt quan tâm đến những người phụ nữ mang thai này, thấy các cô đến còn chủ động nhường đường.

Người phụ nữ ngồi giữa có chiếc bụng nhọn hoắt, trông như sắp sinh đến nơi, đang rướn cổ vừa ăn nho vừa tò mò nhìn bọn họ.

Một bà lão có vẻ là người đức cao vọng trọng nhất trong làng được đẩy ra phía trước, dân làng gọi bà là “bà bà”.

Bình Luận (0)
Comment