Hướng Dẫn Quy Tắc Sắm Vai Quái Đàm

Chương 18

Một ngày mới lại bắt đầu, khi tia nắng đầu tiên chiếu rọi qua cửa sổ, Dương Bồi với khuôn mặt u ám, lê lết cánh tay đã mất cảm giác trở về phòng bệnh của mình.

Trước đó, khi ở hành lang, tiếng trò chuyện của mấy người mới đến không hề nhỏ, hắn cũng nghe được quy tắc "không được đi lại trên hành lang sau mười một giờ".

Nếu là bình thường, hắn sẽ chẳng thèm quan tâm đến những quy tắc vô nghĩa như vậy, thực lực của hắn ta cũng không hề yếu, cho dù sau mười một giờ có đi ra ngoài cũng sẽ không có chuyện gì. Nhưng lần này, cổ tay trái của hắn bị bẻ gãy trước, điểm tích lũy tiêu sạch, hai việc cộng lại, tác hại mà quy tắc không nặng không nhẹ này có thể gây ra cho hắn ta trở thành một ẩn số.

Sau khi phá hủy phòng kiểm tra tối qua, hắn nhảy lầu trốn thoát từ chỗ hổng trên tầng ba, vốn đã tính toán kỹ điểm rơi và động tác giảm xóc, ai ngờ cánh tay trái bị vặn gãy vô tình chạm vào góc cạnh sắc nhọn của tòa nhà khi Dương Bồi lăn lộn giảm lực, vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới, hoàn toàn mất cảm giác.

Hắn ta lê lết cánh tay này đi trong khuôn viên bệnh viện dưới màn đêm, đếm thời gian chờ mặt trời mọc, lúc đó mới dám quay trở lại phòng bệnh của khu nội trú.

Một đêm không về, khi trở về còn mang theo đầy mình vết thương kinh khủng, khi hắn đẩy cửa bước vào, hai bệnh nhân cùng phòng như thể không nhìn thấy gì, sắc mặt bình thường tiếp tục làm việc của mình, không hề liếc nhìn hắn một cái.

Dương Bồi ngồi bên giường với khuôn mặt âm u, càng nghĩ càng tức giận, hận không thể quay trở lại giết chết tên đội viên tên là Scao ngay bây giờ.

Việc Dương Bồi có thể xây dựng thế lực của riêng mình bên ngoài không gian vô định, chẳng qua là dựa vào điểm tích lũy cực cao và thực lực vượt trội so với mức trung bình của các phó bản cấp thấp và trung cấp.

Hắn dựa vào điểm tích lũy cao để đưa những đàn em vốn không thể tiến đến không gian cao cấp hơn trong dự án để ăn tiền trợ cấp, sau đó lại dựa vào thực lực của mình để tàn sát trong phó bản, giải tỏa những ham muốn không thể giải tỏa trong thế giới bình thường.

Vậy mà ngay trong một không gian cấp E, hặn lại bị một người tiên phong vô danh hãm hại, còn bị hãm hại đến mức điểm tích lũy về không, cánh tay trái gần như phế bỏ, đây tuyệt đối không phải là một tin tốt, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, những đàn em phụ thuộc vào hắn, những kẻ thù dám giận mà không dám nói, những đối tác hợp tác trên danh nghĩa, sẽ thi nhau xông lên cấu xé miếng thịt cuối cùng của hắn ta.

Đừng quên rằng những đoạn ghi hình của các nhà đầu tư sẽ bị phát tán ra ngoài.

Hắn thường gây thù chuốc oán, không bao giờ đối xử tốt với ai, cũng không bao giờ dấn thân vào những không gian cấp cao mà mình không chắc chắn, chỉ hoành hành ngang ngược trong các dự án cấp thấp và trung bình. Khi thực lực mạnh mẽ thì không ai dám đứng ra làm chim đầu đàn, bây giờ một khi rơi vào hoàn cảnh này, có thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra với Dương Bồi sau khi ra ngoài.

Bây giờ cách duy nhất để lật ngược tình thế là giết Scao trong không gian này, dùng mọi thủ đoạn để giết cậu ta trước ống kính, chỉ có như vậy hắn mới có thể lập lại uy danh. Điểm tích lũy mất đi có thể kiếm lại, nhưng uy danh tích lũy bao năm tháng mất đi thì thật sự không còn gì.

Trong đáy mắt Dương Bồi lóe lên một tia tàn nhẫn.

.

.

Cùng lúc đó, ở tầng dưới phòng hắn, Bạch Tẫn Thuật, người mà hắn ta luôn nghĩ đến, cũng ngư không được ngon giấc lắm.

"Anh Scao buổi sáng..." tốt lành.

Lỗ Trường Phong đẩy cửa phòng bệnh ra, câu chào hỏi nói được một nửa thì mắc kẹt trong cổ họng.

Trong phòng bệnh, hai bệnh nhân khác đã dậy rửa mặt rồi, chỉ còn chiếc giường cạnh cửa sổ vẫn chưa gấp chăn, anh Scao của gã ta nửa đầu vẫn còn trong chăn, mở mắt nhìn gã, ánh mắt u ám.

Lỗ Trường Phong: "Ờ... anh Scao, em đánh thức anh à?"

Bạch Tẫn Thu: "Rõ ràng là vậy."

Cậu không có chứng cáu kỉnh khi thức dậy, nhưng thanh niên tóc dài thì có.

Nếu không phải lúc này độ đồng bộ không cao, thanh niên tóc dài đã lật người từ trong chăn ra bóp chết Lỗ Trường Phong rồi, tên béo này nên cảm ơn cậu lúc này vừa mới tỉnh dậy chưa đề cao độ đồng bộ, nếu không gã đã thân bại danh liệt, nghĩa đen, vinh dự lên ngôi vị đôi viên tử vong số 2 trong cuộc thăm dò này.

"Lỗ Trường Phong," Cậu giơ tay trái nhìn đồng hồ, "Bây giờ là sáu giờ rưỡi sáng, cho tôi một lý do cậu không đi ngủ mà lại xuất hiện trong phòng bệnh của tôi."

"Ngủ, ngủ không được." Lỗ Trường Phong lắp bắp.

Bây giờ, bây giờ sao mà ngủ được chứ!

Gã ta bây giờ nhắm mắt lại là nhớ ngay đến đêm qua, một đêm hoang đường và kinh dị, mấy người bệnh bọn họ cùng nhau la hét "tôi có bệnh" rồi chạy trốn từ phòng kiểm tra về khu nội trú, Lữ Minh Thành nói: "Nhưng mà sau mười một giờ bệnh nhân không được đi lại trên hành lang mà, chúng ta phải làm sao?"

Anh Scao nhà gã ta sờ cằm đưa ra một giả thiết kinh thiên động địa: "Vậy nếu bò về thì sao?"

"Y tá chỉ nói không được đi lại, nhưng không nói không được bò mà?"

Sau đó Lỗ Trường Phong trợn mắt ngoác mồm nhìn hai thành viên khoa ung bướu thật sự bò trên đất vào phòng, Trịnh Vân Vân khoa tâm thần một tay kéo Lưu Mai Tâm, một tay bò trườn về phía trước, đợi bốn người này đều an toàn vào phòng bệnh rồi, gã ngơ ngác nhìn Scao hỏi chúng ta về cũng bò sao?

Anh Áo nhà gã liếc nhìn gã ta một cách kỳ lạ: "Tất nhiên là không."

"Cậu không phải có thể leo tường từ bên ngoài về sao?" Trên mặt cậu lộ ra một biểu cảm khó hiểu: "Hay là cậu thật sự rất muốn bò?"

Lỗ Trường Phong: "Không không không em không muốn."

"Vậy... vậy em leo tường về, anh Scao thì làm sao bây giờ?" Gã vẫn không nhịn được hỏi ra tiếng.

"Tôi?" Thanh niên tóc dài vỗ vai gã ta, "Tôi không sợ bị nhìn thấy."

Sau đó cậu cứ thế đi thẳng vào phòng trước mặt Lỗ Trường Phong, trước khi đóng cửa còn có thể nói là lịch sự nói với bên ngoài: "Mọi người cũng ngủ sớm đi nhé."

Khi Lỗ Trường Phong leo tường ngoài vào phòng bệnh, gã cảm thấy không đáng chút nào cho bản thân mình mấy phút trước còn lo lắng cho cao thủ.

Gã cứ mở mắt đến tận sáng, đợi nghe thấy bên ngoài có người đi lại mới như con thỏ bật nhảy ra khỏi phòng, lao thẳng đến phòng của Bạch Tẫn Thuật, kết quả vừa đẩy cửa ra thì phát hiện dường như chỉ có mình gã ta là trằn trọc không ngủ được trong đêm qua, anh Scao nhà gã thậm chí còn ngủ đến nỗi cáu kỉnh khi thức dậy.

"Vậy, vậy thôi em đi đây nhé," dưới ánh mắt như muốn giết người của Bạch Tẫn Thuật, Lỗ Trường Phong từ từ lùi lại, nhẹ nhàng khép cửa, "Anh Scao ngủ ngon nha"

Bạch Tẫn Thuật: ...Cậu không ngủ được!

Thanh niên tóc dài một khi đã tỉnh thì không ngủ lại được nữa, lúc này cậu muốn ngủ bù cũng không xong, chỉ có thể bất lực tức giận mở to mắt nhìn trần nhà, sau khi đếm cừu đến con thứ 1123 thì hoàn toàn từ bỏ ảo tưởng ngủ lại, mang theo một bụng sát khí đứng dậy.

Đợi đến khi cậu rửa mặt xong ra ngoài, mới phát hiện mấy người mới còn sống sót trong đêm qua đều tập trung ở bên ngoài phòng bệnh chấn thương chỉnh hình, Lỗ Trường Phong thấy cậu thì cười làm lành: "Anh Scao anh dậy rồi à."

Bạch Tẫn Thuật: "...Dậy rồi."

Các nhà đầu tư trong phòng phát sóng trực tiếp cũng lục tục kéo đến nhiều hơn:

【Chào buổi sáng mọi người, tối qua đã xảy ra chuyện gì vậy?】

【Chào buổi sáng, dự án của chúng ta có phải sắp tàn rồi không, một giấc ngủ dậy giá trị tiềm năng biến thành 150.】

【Đậu móa? Bồ không nói tôi còn chưa nhìn thấy, tại sao giá trị tiềm năng đột nhiên biến thành 150 rồi, cứu với.】

【Ờ á, chuyện tối qua một hai câu không giải thích được đâu, anh em không xem đúng là bỏ lỡ một tỷ.】

【Nếu anh chị em muốn hỏi về vấn đề giá trị, giá trị tiềm năng từ 20.000 biến thành 150 là vì điểm tích lũy của Dương Bồi dùng hết sạch rồi, 150 bây giờ là giá trị quy đổi từ điểm tích lũy của Scao.】

【??? Tại sao điểm tích lũy của Dương Bồi lại về không? Khoan đã, tôi chỉ không xem có một đêm thôi, dự án này rốt cuộc đã gặp phải việc gì vậy?】

【Dự án này... xảy ra nhiều chuyện lắm...】

Trong nhà ăn của bệnh viện, Lỗ Trường Phong tự biết mình đuối lý, bộ dạng thành khẩn sám hối, nhanh nhẹn chất đầy bàn ăn trước mặt Bạch Tẫn Thu bằng đồ ăn sáng.

"Anh Scao, ăn bánh cuốn, ăn bánh cuốn." Gã ta thậm chí không tiếc dùng chính bản chất của mình ra để chiêu.

"Đồ ăn sáng cậu mang ra đủ cho tám người như tôi ăn đến tối." Bạch Tẫn Thu nói với giọng điệu ảm đạm.

Tuy không khoa trương như cậu đã nói, nhưng Lỗ Trường Phong quả thật đã mua rất nhiều đồ ăn sáng, đống cháo trắng, trứng gà, bánh quẩy, bánh bao trước mặt cậu bây giờ ít nhất cũng là phần ăn cho ba người.

Lời cậu vừa dứt, bên trái đã có thêm một người.

"Ồ? Nhiều vậy cậu ăn hết được không?" Người tới làm quen rất tự nhiên, "Ăn không hết chia cho tôi ít đi, tôi cũng đỡ phải đi mua."

Sự xuất hiện của anh ta khiến bàn ăn đang náo nhiệt lập tức im lặng.

"Trần... Trần Phi?" Sau một hồi im lặng, Lữ Minh Thành là người đầu tiên lên tiếng.

"Ừ, là tôi," Trần Phi tiện tay lấy một cái bánh bao trước mặt Bạch Tẫn Thuật, còn lấy luôn quả trứng gà luộc mà Lỗ Trường Phong vừa bóc vỏ, vừa bóc vỏ trứng vừa trả lời, "Sao thế?"

"Cậu không phải hôm qua đã chết..." Từ Trạch cũng ngây người.

Vết thương của Trần Phi hôm qua mọi người đều thấy, cộng thêm việc người này không xuất hiện vào buổi tối, mọi người đều cho rằng hắn lành ít dữ nhiều. Thêm vào đó, với vết thương đó, dù không chết cũng không thể nào bình an vô sự xuất hiện trong nhà ăn như bây giờ, sao hắn lại xuất hiện ở đây?

"Hôm qua?" Trần Phi bóc xong vỏ trứng, cắn một miếng rồi lầm bầm, "Ồ, bệnh viện chúng ta y thuật cao siêu, bác sĩ diệu thủ hồi xuân, cứu sống tôi rồi."

Mấy người mới đến nhìn nhau, nhất thời không biết đáp lại kiểu gì.

Nói bọn họ mong Trần Phi chết cũng không hẳn... nhưng người hôm qua bị thương nặng như vậy, hôm nay lại xuất hiện như người không sao, ai mà không sợ.

"Này bánh quẩy mà cậu còn ăn không?" Trong khi bọn họ đang nhìn nhau, Trần Phi vỗ vai Bạch Tẫn Thuật "Cậu không ăn thì cho tôi, tôi chưa ăn no."

"Cầm lấy đi." Bạch Tẫn Thu thần sắc bình tĩnh, không thể nhìn ra tâm trạng cậu thế nào, "Bát cháo này tôi cũng không uống hết, anh có muốn không?"

"Cần nha, cảm ơn nhiều." Trần Phi không hề khách sáo bưng bát cháo đến trước mặt mình, cảm thán với Bạch Tẫn Thuật, "Cậu thật là một người tốt."

Mấy người mới đến trong lòng run sợ, dù biết rõ quy tắc không gian chưa biết này kỳ quái, nhưng người đã chết đột nhiên xuất hiện vẫn khiến biểu cảm trên mặt họ không thể khống chế mà rối ren, lần lượt tìm lý do rời khỏi đây.

Bây giờ chỉ còn Trần Phi, Bạch Tẫn Thuật và Lỗ Trường Phong đang ăn sáng là còn ngồi tại chỗ.

Nếu nói trong mấy người, người khẳng định Trần Phi đã chết nhất, không phải ai khác, chính là Bạch Tẫn Thuật, người đã ngửi thấy mùi máu trên người Dương Bồi tối qua.

Trần Phi chắc chắn đã chết rồi.

Còn người trước mặt này là ai thì...

"Không có gì đâu." Bạch Tẫn Thu nhướng mày, gật đầu với "Trần Phi" đang ăn sáng ngấu nghiến, "Bác sĩ Phương."

Bình Luận (0)
Comment