Hướng Dẫn Quy Tắc Sắm Vai Quái Đàm

Chương 25

“Anh Scao.” Lỗ Trường Phong đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Bạch Tẫn Thuật đang cầm tượng gỗ trên ban công quan sát, giọng nói không khỏi nhẹ đi vài phần, “Phát hiện ra đây là loài chim gì chưa?”

Bị ảnh hưởng bởi Scao, gã cũng lập tức đăng ký một tài khoản trên diễn đàn tra cứu, theo dõi diễn đàn về các loài chim. Bài đăng buổi sáng của anh Scao vẫn còn trôi nổi trên đầu trang, vừa nhấp vào là thấy ngay.

Lỗ Trường Phong đương nhiên cũng đã đọc bài đăng đó, biết rằng các tầng bình luận bên trong đã lệch lạc từ lâu, chỉ còn lại vài thành viên kỳ cựu của diễn đàn đang nghiêm túc phân tích, tổng kết ở tầng cuối cùng. Anh Scao vội vã quay về chính là để từ đống khả năng này phân biệt xem tượng gỗ này rốt cuộc là loài gì.

“Phát hiện rồi,” Bạch Tẫn Thuật gật đầu, “Chim cắt chân đỏ.”

“Đó là cái gì?” Lỗ Trường Phong rõ ràng chưa từng nghe thấy cái tên này, “Có ngụ ý đặc biệt gì sao?”

Gã chỉ biết rằng uyên ương tượng trưng cho tình yêu, hạc tượng trưng cho cát tường, chim khách tượng trưng cho điềm lành, cô hoạch điểu (Ubume) tượng trưng cho việc trộm trẻ con…

Cho nên có lẽ có thể cầu nhân duyên thì bái uyên ương, cầu cát tường thì bái hạc, cầu điềm lành thì bái chim khách, kẻ buôn người thì bái cô hoạch điểu?

Lỗ Trường Phong rùng mình, vội vàng xua đi những suy nghĩ kỳ lạ này.

Cái cuối cùng về cô hoạch điểu quả thực không hợp với ba loài chim tượng trưng cho tình yêu, cát tường và điềm lành ở phía trước.

“Cưu chiếm thước sào, biết không?” Scao rõ ràng không biết gã đang suy nghĩ lung tung những thứ gì, “Con ‘cưu’ trong câu cưu chiếm thước sào chính là chim cắt chân đỏ.”

Nói chim cắt chân đỏ thì không biết, nói cưu chiếm thước sào thì Lỗ Trường Phong biết ngay.

Một khi câu đố được vạch trần, đoán ra đáp án cũng dễ dàng hơn nhiều.

Lỗ Trường Phong lập tức thuận lợi liên hệ ý nghĩa của cưu chiếm thước sào với hiện thực bác sĩ Phương hiện tại đang chiếm giữ thân thể của Trần Phi, đồng thời nhanh chóng hiểu ra lý do vì sao y tá và bác sĩ trong bệnh viện này đều thờ cúng cái khám thờ này.

Bọn họ cũng muốn giống như con “cưu/tu hú” trong “cưu chiếm thước sào/ tu hú chiếm tổ” chiếm giữ thân thể của bệnh nhân để rời khỏi đây.

“Phương Thiếu Ninh,” Bạch Tẫn Thuật nhìn thấy bác sĩ Phương cũng đẩy cửa bước vào, gọi một tiếng tên hắn “Anh bây giờ nhìn lại tượng gỗ, cảm thấy nó có giống không?”

“Bây giờ nhìn lại…” Bác sĩ Phương bước tới, nhận lấy tượng gỗ quan sát kỹ lưỡng một lượt, “Có hơi giống, nhưng vẫn chưa đủ giống.”

Hắn trông rất muốn dùng ngôn ngữ cụ thể hóa để miêu tả, nhưng nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, vẫn không thể diễn đạt được cái “cảm giác” huyền diệu này.

Giống như sau khi hắn ta biến thành Trần Phi, ký ức về thần tượng bị ai đó cố ý phủ lên một lớp sương mù mơ hồ vậy.

“Vậy thì trước tiên…” cũng không vội.

Bạch Tẫn Thuật còn chưa nói xong, cửa phòng bệnh đột nhiên bị y tá trực ban đẩy mạnh ra.

Lỗ Trường Phong giật mình, theo bản năng bước lên một bước, vừa vặn che chắn bác sĩ Phương, che khuất tượng gỗ đã phục chế từ mảnh vụn trong khám thờ phía sau.

Phục chế xong tượng gỗ rồi mà vẫn bị y tá tìm đến sao?

Toàn thân cơ bắp gã theo bản năng căng cứng trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, các nhà đầu tư cũng căng thẳng theo anh ấy:

【Má ơi, bái cái này xong sẽ bị tìm đến tận cửa sao?】

【Cái này có gắn thiết bị định vị GPS à.】

【Y tá đột nhiên xuất hiện dọa người ta sợ chết khiếp.】

【Bánh Cuốn phản ứng nhanh ghê, tôi còn chưa kịp phản ứng, anh ta đã lập tức bước sang trái một bước che chắn bác sĩ Phương rồi.】

Trong ánh mắt căng thẳng, y tá trực ban đẩy cửa bước vào hoàn toàn không nhận ra bầu không khí khác thường trong phòng bệnh, cô ta không đi về phía bác sĩ Phương, mà đi về phía giường bệnh, vội vàng hỏi: “Trong phòng bệnh này của các anh có máy điện tâm đồ không?”

“Không có.” Bạch Tẫn Thuật là người duy nhất bình tĩnh lắc đầu với cô.

Y tá trực ban bước tới xác nhận một lần nữa rằng quả thực không có, vội vàng rời khỏi phòng, hướng ra cửa gọi: “Chị Lệ! Phòng bệnh 713 cũng không có!”

Lại một tiếng mở cửa vang lên.

Giọng của y tá trực ban vang lên ở phòng bên cạnh: “Phòng bệnh này của các anh có máy điện tâm đồ không?”

“Trời ơi, sợ chết mất,” Xác định y tá đã rời đi, Lỗ Trường Phong thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống ghế thở sâu vài hơi mới cảm thấy tim đập bình thường trở lại, “Em còn tưởng cô ấy đến xem cái tượng thần đó… không ngờ là đến tìm máy điện tâm đồ…”

Gã suýt chút nữa thì ngừng tim, cô y tá này đến đúng lúc quá.

Lỗ Trường Phong vừa nói vừa quay người lại, hơi thở sâu vừa thở ra theo động tác quay người của gã đột nhiên dừng lại.

Tượng thần đâu?

Bác sĩ Phương bị anh ấy che chắn phía sau đang đứng dựa vào bệ cửa sổ, nói cách khác là hắn hoàn toàn không có chỗ nào để giấu tượng gỗ trong tay, cho nên Lỗ Trường Phong mới theo bản năng bước sang trái một bước để che chắn tầm nhìn của y tá.

Nhưng bây giờ tay bác sĩ Phương trống không, trên người cũng không có chỗ nào để giấu tượng điêu khắc, vậy tượng thần đi đâu rồi?

Chẳng lẽ tượng thần sống dậy tự chạy đi sao?

Lưng Lỗ Trường Phong đột nhiên đổ mồ hôi lạnh.

“Scao lấy đi rồi.” Phương Thiếu Ninh hất cằm về phía Lỗ Trường Phong, ra hiệu gã nhìn tay Bạch Tẫn Thuật.

Theo hướng tầm nhìn của bác sĩ Phương, Lỗ Trường Phong kinh ngạc phát hiện tượng gỗ đó đang nằm trong tay Scao, được giấu sau vạt áo một cách cực kỳ khéo léo, cho dù y tá có lại gần, không đứng ở vị trí của bọn họ cũng không nhìn thấy.

Scao tay nhanh vậy sao?

Từ lúc y tá đẩy cửa đến lúc gã bước sang chỉ chưa đầy một giây, mà Scao thế nhưng kịp lấy tượng gỗ đi, tìm góc độ rồi trả lời câu hỏi của y tá như thường.

“Anh Sc…”

“Suỵt.” Chàng trai tóc dài đột nhiên hoàn hồn lại, giơ tay lên cắt ngang lời gã, làm động tác im lặng, “Hai người im lặng.”

Lỗ Trường Phong khó hiểu ngậm miệng lại.

Bạch Tẫn Thuật đứng dậy mở cửa, từ xa trong hành lang tiếp tục truyền đến giọng nói có chút suy sụp của y tá trực ban: “Tầng này em hỏi hết rồi, phòng 714 bên kia cũng không có, 715 cũng không có, những phòng còn lại em cũng đã hỏi rồi, khoa ngoại chấn thương chỉnh hình ít bệnh nặng, phòng bệnh đều không có máy điện tâm đồ!”

“Không tìm được thì đừng tìm nữa,” Đây chắc là giọng của “chị Lệ” mà cô ấy gọi, “Bây giờ còn thiếu mấy cái?”

“Năm cái, nhưng vừa rồi em nhìn thấy lại bị kéo đi một cái, chắc bây giờ thiếu sáu cái rồi,” Y tá trực ban vội vàng nói, “Chị Lệ, hay là em xuống lầu đi mượn ở các khoa khác xem có không? Nếu không tối nay phải làm sao đây.”

“Không cần đâu,” Bạch Tẫn Thuật đứng ở cửa nhìn ra ngoài một cái, y tá được gọi là chị Lệ chắc là y tá trưởng, trông bình tĩnh hơn y tá trực ban nhiều, “Hôm nay em còn muốn mượn được máy điện tâm đồ từ các khoa khác thì đúng là mơ giữa ban ngày.”

“Bệnh viện năm nào ngày này cũng vậy, các khoa khác cũng không có dư, em muốn mượn thì họ còn muốn mượn hơn nữa kìa, lát nữa khoa ngoại tổng quát còn phải xuống hỏi mượn bình oxy của chúng ta.”

“Vậy phải làm sao đây…” Y tá trực ban rõ ràng cũng biết tình hình này, trong giọng nói lộ ra một tia lo lắng.

“Không có, không cho mượn, chúng ta còn không đủ dùng, còn làm sao được mà còn.” Chị Lệ bình chân như vại, “Tối nay chuẩn bị viết thêm vài tờ giấy báo tình trạng nguy kịch đi, không được thì chuyển xuống ICU hết, ICU hết chỗ thì chuyển sang phòng theo dõi, dù sao cũng tuyệt đối không được lên bàn mổ, tối nay ai lên bàn mổ thì ngày mai tuyệt đối không sống nổi.”

“Em cũng không phải lần đầu trải qua chuyện này, cứ làm như năm ngoái là được, năm ngoái chúng ta cũng thiếu máy móc, không có vấn đề gì đâu.”

“Vâng, em biết rồi,” Y tá trực ban vội vã bước đi, “Em đi chuẩn bị đây.”

Bạch Tẫn Thuật thu tay đang đặt trên tay nắm cửa lại, gật đầu ra hiệu Lỗ Trường Phong có thể bắt đầu nói chuyện rồi.

“Anh Scao, tối nay có chuyện gì xảy ra sao?” Rõ ràng, gã cũng nghe ra mùi vị gió táp mưa sa từ cuộc trò chuyện của hai y tá.

“Tình hình gì vậy?” Lỗ Trường Phong nhìn về phía bác sĩ Phương, “Bệnh viện của các anh năm nào ngày này cũng có chuyện sao?”

“Ngày này năm nay đến nhanh vậy sao?” Bác sĩ Phương không để ý đến câu hỏi của gã, ngược lại nhíu mày, lấy điện thoại ra xem ngày, “Quả thật là vậy.”

Ngoài hành lang truyền đến tiếng y tá đẩy giường rời đi và tiếng bánh xe lăn, bác sĩ Phương không úp mở, cân nhắc ngôn từ rồi nói: “Tôi chỉ nhớ rằng bệnh viện năm nào vào khoảng tháng tám cũng sẽ có chuyện, một lượng lớn bệnh nhân sẽ xuất hiện tình trạng khẩn cấp. Thông thường, từ ban ngày hôm trước, các bệnh nhân đã hồi phục đến phòng bệnh thông thường sẽ liên tục có tình trạng bệnh trở nặng, sau đó nhiều bệnh nhân tình trạng ổn định trong ICU sẽ đột nhiên chuyển sang nguy kịch.”

“Sau đó, khi qua mười hai giờ đêm, phòng cấp cứu đêm hôm đó sẽ quá tải, các loại bệnh nhân bị tai nạn xe cộ, bỏng, gãy xương, v.v., sẽ đột nhiên nhập viện rất nhiều, và hầu như địa điểm bị thương đều ở gần bệnh viện số một, hoàn toàn không cân nhắc đến việc đi các bệnh viện khác, giống như là nhắm vào bệnh viện số một vậy,” Hắn chỉ tay về phía cửa ra hiệu, “Cho nên hai ngày này mỗi năm, toàn bộ khu nội trú trên dưới đều rất bận, phải chuẩn bị trước các thiết bị cần thiết cho bệnh nhân nguy kịch vào đêm đó, chuẩn bị sẵn sàng cho việc viết giấy báo tình trạng nguy kịch, toàn bộ khoa phải cùng nhau trực đêm. Ngay cả như vậy, nhân lực vào đêm đó vẫn có khả năng cao là không đủ.”

“Các bệnh nhân chuyển sang nguy kịch vào ngày hôm trước hầu như không sống được đến sáng ngày đầu tiên, các bệnh nhân cấp cứu lên bàn mổ vào rạng sáng rất dễ không sống nổi sau đêm đó, nghiêm trọng hơn còn chết ngay trên bàn mổ, đến lúc đó bệnh viện lại phải vướng vào kiện tụng, bác sĩ cũng phải chịu điều tiếng,” bác sĩ Phương nói xong câu này, làm động tác dừng lại với Lỗ Trường Phong, nói tiếp, “Tôi biết các cậu chắc chắn muốn hỏi tại sao tôi không nói sớm, chẳng phải giống hệt như ngày thất đầu của bệnh nhân đó sao.”

Hắn càng nói vẻ mặt càng ngưng trọng: “Scao, có gì đó không ổn, tượng thần này tuyệt đối có vấn đề.”

“Rất kỳ lạ, rõ ràng tôi nhớ rằng mỗi năm vào khoảng tháng bảy sẽ có một ngày rất nhiều người chuyển sang nguy kịch, cần toàn bộ bác sĩ y tá chuẩn bị sẵn sàng; tôi cũng nhớ rằng cùng các cậu nghe thấy ông cụ nói ngày thất đầu của bệnh nhân đó chết rất nhiều người, phát rất nhiều giấy báo tình trạng nguy kịch, ICU kéo đi không ít người. Nhưng trước khi tôi nói với các cậu về tình hình ngày này, vậy mà hoàn toàn không nảy sinh ý nghĩ liên hệ chúng lại với nhau.”

“Giống như tôi không chủ động nghĩ, nó sẽ trốn sâu trong ký ức của tôi, không cho tôi nhớ ra vậy,” Phương Thiếu Ninh có chút do dự, “Tôi cảm thấy… giống như sau khi tôi biến thành bệnh nhân, trở thành Trần Phi, mọi thứ liên quan đến nguồn gốc của bệnh viện đều đang từ chối tôi.”

Từ chối việc hắn ta hồi tưởng, từ chối cảm thấy quen thuộc của hắn, từ chối hắn liên hệ nguồn gốc của những quy tắc này—bệnh nhân bái tà thần cuối cùng chiếm giữ thân thể người khác, với bản thân tượng thần.

Bác sĩ Phương trầm ngâm vài giây: “Hình như tượng thần chỉ cho phép các bác sĩ và y tá thuộc bệnh viện tiếp cận những thứ này.”

Hắn ta nhớ không rõ lắm nội dung về tượng thần khi mình còn là bác sĩ Phương, nhưng hình như tượng thần lúc đó vẫn tinh xảo và thân thiện, nhưng món đồ phục chế trong tay Scao bây giờ lại thô ráp và xa lạ.

“Tượng thần chỉ cho phép bác sĩ và y tá biết những thứ đó à?” Chàng trai tóc dài vẻ mặt kỳ lạ, “Anh chắc chứ?”

Bác sĩ Phương gật đầu.

Bác sĩ Phương nói tượng thần này từ chối người có thân phận bệnh nhân tiếp xúc đến nguồn gốc của bệnh viện, nhưng vừa rồi chính tượng gỗ trong tay cậu đột nhiên nóng lên, khiến tư duy của cậu lập tức bị Lỗ Trường Phong kéo lại rồi hướng theo y tá trực ban trở lại hành lang, thuận lý thành chương nghe thấy cuộc trò chuyện xảy ra ngoài hành lang.

Tại sao cậu lại đặc biệt?

Chẳng lẽ là do cậu vừa bái hóa thân của cái gọi là tà thần này?

“Tôi biết rồi,” Bạch Tẫn Thuật trầm ngâm vài giây, “Tạm thời đừng nói cái này, anh có thể xác nhận tối nay chính là ngày thất đầu của bệnh nhân đó không?”

Điều này liên quan đến việc cậu có cần phải đến khoa ung bướu tối nay để tìm kiếm manh mối hay không.

“Không thể,” Bác sĩ Phương thành thật nói, “Nhưng chúng ta có thể tra được.”

“Phòng hồ sơ của bệnh viện số một nằm ở tầng một dưới khu nội trú. Mặc dù những năm gần đây, khi khu khám bệnh xây tòa nhà mới và thông tin hóa phát triển nhanh chóng, hồ sơ bệnh nhân mới đều được lưu trữ tren máy tính, nhưng tất cả hồ sơ cũ đều chưa được nhập vào, vẫn là hồ sơ giấy,” Quả nhiên hắn chỉ quên những chuyện liên quan đến nguồn gốc của bệnh viện, đối với những người và sự vật khác trong bệnh viện thì thuộc như lòng bàn tay, “Phòng hồ sơ ở cửa sau, không có ai canh giữ chuyên trách, chỉ có một ổ khóa sắt cũ kỹ treo bên ngoài hành lang cũ, bên trong tôi chưa vào bao giờ, chắc cũng có khóa.”

Nhưng vấn đề là trong ba người bọn họ, không ai biết mở khóa.

Hôm qua cánh cửa gỗ treo mấy lớp khóa còn phải nhờ Lỗ Trường Phong dùng rìu cứu hỏa bổ ra.

“…Cậu đang làm gì vậy?” Bác sĩ Phương nói được nửa câu thì thấy Scao đột nhiên mở điện thoại ra bắt đầu bấm bấm trên đó.

“Google” Chàng trai tóc dài tìm kiếm bằng một phím, “Chìa khóa ổ khóa sắt kiểu cũ bị mất có cách nào mở được không.”

Giống như ổ khóa cửa kiểu mới trong văn phòng tối qua, đều đã được nâng cấp kỹ thuật chống trộm, không dễ cạy, phải nhờ người chuyên nghiệp mới mở được, nhưng đồ kiểu cũ thì không chắc.

“Ồ, tìm thấy rồi,” Bạch Tẫn Thuật lướt xuống vài cái, lập tức phát hiện ra đáp án, “Google nói ổ khóa kiểu cũ có thể dùng kẹo cao su mở, tìm một dụng cụ nhét kẹo cao su vào, ép lõi khóa, sau đó kẹt viên bi khóa, vừa ép vừa kéo ra là được.”

Phương Thiếu Ninh đã lần thứ ba thấy người này hễ có chuyện là tra Google, không nhịn được ghé lại: “…Trên google có đáng tin không vậy?”

Hắn thật sự có chút thành kiến với Google, dù sao quá nhiều bệnh nhân xem bệnh trên Google thì ung thư là nhẹ nhất rồi.

“Cũng tạm được,” Bạch Tẫn Thuật tiện tay mở một trang web video, nhập nội dung tìm kiếm vào thì lập tức hiện ra một đống thí nghiệm mở khóa bằng kẹo cao su, có thành công có thất bại, cậu xem mấy cái thành công với tốc độ một lần, “Đơn giản lắm, tôi biết rồi.”

Chuyện này cũng gần giống với những trò vặt mà chàng trai tóc dài biết hồi nhỏ thôi.

Cậu không biết, nhưng chàng trai tóc dài chắc chắn biết, đến lúc đó chỉ cần nâng độ đồng bộ lên là được.

Bác sĩ Phương: ?

Sao cậu biết được vậy?

“Ủa nhưng mà anh Scao, phòng hồ sơ bệnh viện có ghi lại thời gian tử vong của bệnh nhân không? Bệnh nhân đó không phải chết trong bệnh viện đúng không? Chúng ta đến phòng hồ sơ vô dụng mà,” Lỗ Trường Phong nghi ngờ nửa ngày ở bên cạnh, không nhịn được mở miệng, “Hơn nữa cho dù có ghi lại, chúng ta cũng không biết bệnh nhân đó tên gì, vậy tra kiểu gì?”

“Cái chúng ta cần tra đâu phải thời gian tử vong của bệnh nhân,” Phương Thiếu Ninh vừa bị Scao đả kích trí thông minh thì lập tức tìm lại được vùng đất cao, giọng điệu hắn vi diệu mà châm biếm, “Cậu nghĩ sao vậy? Cho dù hồ sơ bệnh viện có ghi lại, nhưng các văn bản dữ liệu về việc tử vong của bệnh nhân quá lớn, lại đều là tài liệu giấy, chỉ có một cái mốc thời gian mơ hồ là ‘sự kiện xảy ra mấy chục năm trước’ để định vị thời gian, có tên bệnh nhân đây cũng là một công trình lớn, không có năm sáu ngày thì không tra ra được.”

Lỗ Trường Phong nghẹn lời, đúng vậy, gã hỏi chính là cái này mà!

“Cái cần tra là thời gian bác sĩ bị đình chỉ công tác,” Bạch Tẫn Thuật liếc nhìn Phương Thiếu Ninh giải thích, “Chẩn đoán nhầm ung thư là sự cố lớn, khi nghe ngóng tin tức, ông cụ đã nói bác sĩ bị đình chỉ công tác rồi.”

Cái người Phương Thiếu Ninh thật là bụng dạ hẹp hòi.

Cũng chỉ có Lỗ Trường Phong là lòng dạ rộng rãi, chứ đổi thành người khác thì hai người này ít nhất cũng phải cãi nhau long trời lở đất.

Bác sĩ Phương nhận được ánh mắt cảnh cáo, không tình nguyện ngậm miệng, chàng trai tóc dài tiếp lời: “Sự cố chẩn đoán nhầm xảy ra vào ngày pháp y giải phẫu ra kết quả sau khi bệnh nhân tử vong, cho nên thời gian bác sĩ bị đình chỉ công tác chắc chắn muộn hơn thời gian tử vong của bệnh nhân, đồng thời có khoảng cách thời gian từ 1-6 ngày so với ngày thất đầu của bệnh nhân.”

Google quả thật hữu dụng, bệnh viện số một được thành lập chưa đến bảy mươi năm, thời gian thành lập khu dân cư kiểu cũ không quá năm mươi năm, lịch sử giấy phép hành nghề y không quá mười lăm năm, cách nói của bà cụ về chuyện này là “Sau khi có Phương Phương thì tôi không nghe được mấy chuyện này”. Cân nhắc ý nghĩa của hai chữ “có” thì có thể chia hai nghĩa là “mang thai” và “sinh ra”, cho nên thời gian xảy ra chuyện này còn nên dao động xuống 1-2 năm so với tuổi của “Phương Phương”, tỉ lệ dao động cao nhưng không có giới hạn phía trên.

Cậu đứng xa, không nhìn rõ mặt Phương Phương lắm, nhưng bằng lái xe chắc chắn phải sau khi trưởng thành mới thi được, cô ấy lái xe đến, tuổi chắc chắn phải lớn hơn mười tám.

Trong những năm này, số bác sĩ bị thu hồi chứng chỉ hành nghề chắc chắn không nhiều. Ít nhất là ít hơn nhiều so với số bệnh nhân chết vì ung thư trong những năm này, độ khó tìm kiếm được giảm xuống rất nhiều.

Bạch Tẫn Thuật: "Chúng ta cần tìm là bác sĩ chuyên ngành y học lâm sàng bị thu hồi chứng chỉ hành nghề vào khoảng tháng tám, từ mười sáu đến mười lăm năm trước."

Tâm trạng của Lỗ Trường Phong và bình luận trên màn hình trùng khớp lạ lùng:

【??? Tôi không hiểu ảnh suy luận kiểu gì, nhưng tôi thấy đủ wow.】

Hai ổ khóa ở phòng hồ sơ của bệnh viện quả nhiên đều là ổ khóa kiểu cũ, người khóa cửa chắc cũng không nghĩ sẽ có ai cạy khóa, treo lỏng lẻo, chàng trai tóc dài tùy tiện tìm hai miếng kẹo cao su là chọc mở khóa được.

Giờ nghỉ trưa dưới lầu khu nội trú không có nhiều người, ba người dễ dàng bước vào phòng hồ sơ, chia nhau ra tìm kiếm.

"Anh Scao" Lỗ Trường Phong cầm đèn pin đến, "Bên kia em tìm rồi, đều là tài liệu của bốn mươi năm trước, em đến giúp anh xem bên này."

Lỗ Trường Phong tìm xong khu vực của mình, tự giác đến giúp Bạch Tẫn Thuật.

"Không cần đâu," Chàng trai tóc dài ngẩng đầu, "Tôi tìm thấy rồi."

"Đâu, đâu?" Lỗ Trường Phong thò đầu qua, "Mười ba năm trước... cái giấy phép này không phải bị thu hồi vào tháng chín sao? Không khớp mà."

Bác sĩ Phương nói là khoảng tháng tám hàng năm.

"Chắc là khớp, trong khoảng thời gian này chỉ có một bác sĩ này bị thu hồi giấy phép, thời gian không nhất định là dương lịch, Phương Thiếu Ninh nói khoảng tháng tám, chứng tỏ thời gian mỗi năm cũng không thể xác định, xem âm lịch," Bạch Tẫn Thuật lấy lịch vạn niên từ lịch điện thoại ra, lật đến ngày bị thu hồi giấy phép mười ba năm trước, "Mùng tám tháng bảy âm lịch."

Cậu lại lật về ngày hôm nay: "Mười bốn tháng bảy."

"Cách sáu ngày, khớp, ngày thứ hai sau khi bệnh nhân tử vong, pháp y đưa ra kết quả giám định, người nhà phát hiện không bị ung thư thì đến cổng bệnh viện treo băng rôn đòi công đạo, thế là bác sĩ chẩn đoán nhầm ung thư bị đình chỉ công tác khẩn cấp, thu hồi giấy phép hành nghề."

"Nhưng mà..." Bàn tay lật xem lịch của Bạch Tẫn Thuật dừng lại, rõ ràng chú ý đến cái gì đó, "Ngày mai là rằm tháng bảy âm lịch, là lễ Vu Lan mà."

.

.

Mười một tiếng trước.

Dương Bồi nhíu mày, rõ ràng phát hiện ra sự bất thường của "Lưu Mai Tâm".

Nhưng hắn tự tin vào thực lực của mình, dù bị phế một cánh tay, nhưng đối phó với một cô gái tóc ngắn không có kinh nghiệm chiến đấu như vậy, quả thực dễ như trở bàn tay.

Đã vậy, chi bằng nghe xem nửa đêm cô ta đến đây muốn nói gì với mình.

Thông thường, những quy tắc đặc biệt này đều được xây dựng trên một số nhánh phụ đặc biệt, ví dụ như tìm hiểu bí mật đằng sau không gian chưa biết, khám phá câu chuyện quá khứ của một nhân vật nào đó. Lưu Mai Tâm biến mất một ngày hôm qua, chẳng lẽ là đi khám phá quy tắc đặc biệt này?

Dương Bồi đánh giá lại cô ta, nhướng mày: "Quy tắc đặc biệt gì?"

"Ngày mai là lễ Vu Lan," Lưu Mai Tâm giọng lạnh lùng, không nói một câu thừa thải, "Hàng năm vào lễ Vu Lan, buổi tối bệnh viện đều có người chết, chết rất nhiều người, đêm này, bất kể ai chết cũng không gây ra sự chú ý của ai."

"Cô muốn bán đứng đồng đội khoa thần kinh, để tôi che chở cho cô?" Dương Bồi nhướng mày, lộ ra một nụ cười như mong đợi.

Hắn đã từng gặp nhiều người mới như thế này, sau khi suy đoán ra mục đích của hắn, vì để sống sót mà không tiếc bán đứng nơi ẩn nấp và thủ đoạn bảo mệnh của đồng đội cho hắn. Hắn ta thưởng thức sự thức thời của những người này, tiện thể cũng khinh bỉ sự phản bội của họ, thông thường sau khi giải quyết xong đồng đội của họ cũng sẽ tiện tay giải quyết luôn họ.

Chỉ là không ngờ... ánh mắt hắn đảo quanh Lưu Mai Tâm một vòng, con đàn bà này diễn giỏi thật, hôm qua còn tay trong tay với một cô gái khác cùng khoa, hôm nay đã có thể tự tay đẩy cô nàng đó xuống hố lửa.

"Không," Lưu Mai Tâm dừng lại một chút, "Tôi muốn nói là khoa ung bướu."

"Khoa ung bướu?" Dương Bồi hứng thú, "Hai tên ngốc đó có thù oán gì với cô mà cô nhằm vào họ như vậy?"

"Khoa ung bướu vào lễ Vu Lan sẽ có một tầng ngẫu nhiên biến thành hành lang của một khu dân cư cũ kỹ," Lưu Mai Tâm hoàn toàn không để ý đến câu hỏi của hắn, tự mình nói tiếp, "Trong hành lang lễ Vu Lan này, người đã chết sẽ tạm thời hoàn dương, anh giết không ít người rồi nhỉ?"

"Ý gì?" Dương Bồi không ngờ quy tắc đặc biệt mà Lưu Mai Tâm nói lại là quy tắc đặc biệt thật sự, sao cô ta biết được những thứ này?

"Sao cô biết quy tắc này?" Hắn kinh ngạc hỏi.

"Không hiểu sao? Tôi đang cho anh một cơ hội không cần tự mình động tay cũng có thể săn giết người khác," Lưu Mai Tâm hoàn toàn không để ý đến sự nghi ngờ và kích động của hắn ta, giọng nói vẫn lạnh như băng, "Cánh tay trái của anh bị thương, vòng tay bị mất, khó mà tự mình giết người khác được rồi phải không? Nhưng tôi cũng không nói cho anh những thứ này mà không công đâu, anh phải giúp tôi một việc."

"Cô bảo tôi làm là tôi làm sao?" Dương Bồi rõ ràng bị thái độ của cô ta làm cho tức giận.

"Đương nhiên." Lưu Mai Tâm nhếch mép, lộ ra một nụ cười không thể gọi là nụ cười.

"Đúng rồi, tôi còn chưa nói cho anh biết nhỉ, lý do hôm qua anh bị y tá gọi tên là vì Scao bảo chủ nhiệm Tôn gọi anh vào."

Dương Bồi đột nhiên mở to mắt.

"Việc tôi muốn anh làm cũng rất đơn giản," giọng nói của Lưu Mai Tâm tiếp tục vang lên, "Tầng năm có phòng 503, anh chỉ cần để cậu ta vào đó là được, không quan trọng anh dùng cách gì, nhưng nhất định không được để chết."

Dương Bồi không có lý do gì để không đồng ý, anh ta và Scao có thù cũ, thù cũ tám trăm tám mươi tám vạn điểm tích lũy. Ngoài tám trăm tám mươi tám vạn điểm tích lũy này, hắn ta còn có nhiều lý do hơn để giết Tư Tạp Áo.

Trong sự im lặng ngầm đồng ý của hắn, Lưu Mai Tâm để lại một ánh nhìn đầy ẩn ý, chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh.

"Đợi một chút," Dương Bồi đột nhiên giơ tay muốn kéo cánh tay cô ta, nhưng bị Lưu Mai Tâm tránh được, "Hôm qua cô giả điên? Cô tìm được cách nào để trốn tránh kiểm tra hôm nay mà không bị phát hiện?"

Sao cô ta làm được việc ban ngày không xuất hiện mà không bị bác sĩ mới đó nghi ngờ?

Dương Bồi bị người mới không đi theo lẽ thường này làm cho đầu óc choáng váng, có chút không hiểu cô ta muốn làm gì.

"Tôi?" Lưu Mai Tâm tiến lại gần hắn, dưới ánh đèn mờ tối, kết cấu da của cô ả phát ra một loại thô ráp kỳ lạ, "Anh không nhìn ra sao?"

"Nhìn ra cái g..." Giọng nói của Dương Bồi đột nhiên dừng lại.

Hắn nhìn ra rồi.

Người đứng trước mặt hắn căn bản không phải Lưu Mai Tâm.

Hoặc nói cách khác, vô cùng có khả năng đây không phải Lưu Mai Tâm của tối qua.

Ngũ quan của "Lưu Mai Tâm" đều được vẽ trên một tờ giấy, và theo động tác quay người của cô ta, hắn kinh ngạc phát hiện, nhìn từ bên hông cô, độ dày của cả người cô ả chỉ mỏng như một tờ giấy.

Người đứng trước mặt hắn, vậy mà lại là một người giấy mỏng manh.

Bình Luận (0)
Comment