Trong nhiều câu chuyện học đường, sẽ xuất hiện các quy tắc và truyền thuyết về cầu thang.
Cầu thang thường ngày có 13 bậc sẽ biến thành 14 bậc trong một sự kiện đặc biệt nào đó, và nếu có người đi trên bậc thang này, vừa đếm vừa đi lên, khoảnh khắc bước lên bậc thứ 14, sẽ tiến vào một cánh cửa không gian dị biệt khác.
Bạch Tẫn Thuật vừa đếm vừa đi lên: “10, 11, 12.”
Cùng lúc đó, trong cửa cầu thang tầng chín cách cậu chỉ một tầng, năm thành viên vẻ mặt căng thẳng cũng đang làm những việc tương tự.
“10, 11, 12,” Bọn họ không dám nhìn xuống, vừa dò dẫm vừa dùng chân bước lên một bậc, “13.”
Bậc cuối cùng rồi.
Lữ Minh Thành cắn răng, người đầu tiên bước lên trước.
Anh ta bước hụt, đột nhiên lảo đảo mấy bước, suýt chút nữa ngã trên bậc thang.
“13… phía sau không còn nữa?” Vẻ mặt anh ta vừa mừng rỡ, lại vừa khó tin.
Khoa ung bướu có hai tầng, vì tầng này sẽ không tiến vào cánh cửa không gian kỳ lạ đó, vậy thì cánh cửa không gian kỳ lạ sẽ tiến vào chỉ có tầng của Scao.
Sau lưng anh ta, Lỗ Trường Phong cũng bước lên bậc thang.
Trong năm người vẻ mặt khác nhau, gã và Phương Thiếu Ninh là hai người không ngạc nhiên nhất trước tiến triển hiện tại.
Nói đúng hơn, bọn họ ngay từ đầu đã biết kết quả sẽ như vậy, giống như lúc đầu Scao dùng mặt sấp ngửa của đồng xu để cho Lỗ Trường Phong thấy thuộc tính cá chép may mắn của mình, khoảnh khắc Lữ Minh Thành chọn tầng chín, mà để lại tầng tám cho cậu, đáp án đã được định sẵn——
Scao ở tầng nào, tầng đó sẽ trở thành khoa ung bướu có thể tiến vào cánh cửa không gian kỳ lạ, còn cầu thang tầng của bọn họ sẽ duy trì ở 13 bậc, giống như những cầu thang bình thường, không thể tiến vào bất kỳ cánh cửa không gian tách biệt nào cả.
Mà mục đích của gã hành động tách biệt với Scao là để kéo chân ba người còn lại, để bọn họ càng muộn càng tốt quay về tầng tám tiến vào cánh cửa không gian, từ đó tách khỏi tiến trình khám phá của Scao đã tiến vào đó đầu tiên.
Một là để đảm bảo an toàn cho bọn họ, hai là, tiến vào cánh cửa không gian trước, đồng nghĩa với việc có thể có được quy tắc trước.
Phương Thiếu Ninh cùng gã đến tầng chín chứ không phải tầng tám không phải vì hắn tình nguyện, hoàn toàn là vì nếu không có Lỗ Trường Phong ở đây, vết thương của Trần Phi sẽ chỉ không ngừng trở nặng, tính mạng của hắn đáng lo.
“Mọi người có nghe thấy không…” Lỗ Trường Phong và Phương Thiếu Ninh nhìn nhau, người đầu tiên mở miệng, “Nghe thấy Lưu Mai Tâm đang khóc không? Cô ấy có phải ở tầng này không?”
“Chúng ta có nên đừng xuống vội, tìm ở tầng chín trước không?”
.
.
Cách một tầng.
Chàng trai tóc dài đi trong một hành lang hẹp, ống kính phòng phát sóng trực tiếp cũng theo bước chân của cậu mà tận tụy phát sóng mọi thứ xảy ra trong cánh cửa không gian chưa biết.
Các nhà đầu tư cũng trò chuyện rôm rả:
【Có ai không, mau gửi thêm bình luận đi, hành lang này âm u quá tôi sợ.】
【Có người xem rồi rụt chân vào trong chăn luôn rồi kìa.】
【Bây giờ tôi vô cùng xác định dự án của chúng ta là dự án mở cửa âm phủ, dự án của người ta đều là ban ngày khám phá ban đêm nghỉ ngơi, dự án của chúng ta thì hay rồi, ban đêm khám phá ban ngày nghỉ ngơi, đây là giờ giấc kiểu Mỹ gì vậy.】
【Dự án của chúng ta luôn địa ngục như vậy, quen rồi là được.】
【Dự án này thật sự cứ đến tối là chơi lớn, hôm kia là chủ nhiệm Tôn, tối qua là đi tìm người giấy của Dương Bồi, tối nay là một khu nhà đơn vị tối tăm nhấp nháy ánh sáng đỏ, cái này mẹ nó là phát sóng trực tiếp mở cửa âm phủ hàng thật giá thật.】
【Ồ ồ ồ, đây chính là cánh cửa không gian quy tắc đặc biệt mà “Lưu Mai Tâm” nói với Dương Bồi tối qua đó hả? Sao có chút quen mắt vậy?】
【Có chút quen mắt thật… cảm giác như đã từng thấy rồi.】
【Đã từng thấy gì, đây chẳng phải là khu dân cư đã đi hôm qua sao?】
Trong bình luận có người lập tức nhận ra đây là đâu.
【Ông nói vậy… hình như đúng là thế thật.】
【Nói vậy, khu dân cư cũ kỹ xuất hiện ở khoa ung bướu chính là khu dân cư bệnh nhân bị chẩn đoán nhầm đã ở sao?】
【Chắc là vậy, xem tiếp đi.】
Chàng trai tóc dài đi trong hành lang hẹp này, hai bên hành lang là cửa gỗ kiểu cũ cũ kỹ, cửa ra vào chất đống một số đồ lặt vặt.
Đây là tầng một của một khu nhà tập thể kiểu cũ.
Ánh mặt trời không chiếu vào được đáy khu nhà, cho nên mặt đất ở đây hơi ẩm ướt, trong không khí cũng tràn ngập mùi vị không mấy tốt đẹp, đèn treo trên trần nhấp nháy liên tục, càng làm cho môi trường đáng sợ hơn.
Đối với người khác, hành lang này có thể vô cùng xa lạ, nhưng đối với Bạch Tẫn Thuật, hay nói đúng hơn là đối với chàng trai tóc dài, khu nhà kiểu cũ như vậy cậu mới gặp không lâu——
Khu dân cư trên đường chợ rau bên ngoài.
Khu đó đều là những khu phố cổ rất lâu đời, phần lớn đều là những khu nhà tập thể hành lang dài như vậy, bao gồm cả "nhà ma" mà bọn họ nghe ngóng được, tầng này, phần lớn các đơn vị phân nhà đều giống nhau. Tuy ba người bọn họ không đến được dưới căn nhà ma đó, nhưng khi bọn họ nghe ngóng tin tức, khu nhà sau lưng ông cụ đánh cờ chính là như vậy.
Kiểu nhà khu dân cư cũ kỹ này khi xây dựng không chú trọng lắm, tường vách giữa các nhà hàng xóm cũng không cách âm, thời đại đó, hàng xóm láng giềng đều rất quen thuộc, nửa đêm yên tĩnh thậm chí có thể nghe thấy tiếng mở cửa đi vệ sinh của người nhà ở đầu hành lang bên kia từ đầu hành lang bên này.
Bạch Tẫn Thuật bước qua cửa phòng ghi số 102, liền nghe thấy số 103 phía trước đột nhiên truyền đến một giọng nam hùng hậu.
"Sao có thể! Tuyệt đối không thể!"
Cửa sổ bên hông phòng 103 mở ra, chàng trai tóc dài cao ráo, vừa vặn có thể nhìn thấy cảnh tượng trong phòng qua khe cửa sổ bên hông đang mở.
Một người đàn ông trung niên mặc áo khoác da tức giận hai má đỏ bừng, hai tay không ngừng vỗ bàn: "Không thể nào! Cả nhà chúng ta đều không mắc bệnh này! Ông nội của ba sống đến 98 tuổi chết tự nhiên, nhà chúng ta không có tiền sử bệnh này! Sao con có thể mắc!"
【Tình huống gì vậy?】
【Nơi này còn có người khác sao?】
【Ống kính mau di chuyển qua xem đi.】
【Tôi chỉ nghe thấy một câu gì đó mắc bệnh gì đó, đây không phải là quá khứ của bệnh nhân bị chẩn đoán nhầm trước đó sao?】
Trên màn hình, ống kính theo vai Bạch Tẫn Thuật cùng nhau xoay chuyển vào trong phòng.
Nhìn vào trong qua cửa sổ, một chàng trai trẻ cầm trên tay tờ xét nghiệm, giọng nói ấp úng: "Bác sĩ của bệnh viện số một, bác sĩ của bệnh viện số một nói như vậy."
"Vậy thì là anh ta kiểm tra sai rồi!" Giọng người đàn ông trung niên càng lúc càng cao, aông còn vỗ bàn mấy cái thật mạnh, như vậy là có thể thuyết phục chính mình: "Gia đình chính thống sao có thể mắc bệnh này! Ba đi tìm ông Phương! Giới thiệu cái loại lang băm gì vậy chứ!"
"Ba! Ba đủ rồi đó!" Cô gái vẫn luôn ngồi bên bàn không nhịn được đứng lên, "Anh trai con mắc ung thư, chứ có phải mắc bệnh gì không thể nói ra đâu! Sao lại không phải gia đình chính thống!"
Cô ấy nháy mắt với chàng trai trẻ đứng bên cạnh, bảo hắn ta đừng nói nữa, sau đó chạy nhanh mấy bước vào cửa phòng mình, lúc đi ra từ trong túi xách lấy ra một cái ví màu xanh lá cây: "Đây là ba tháng lương mới phát của con, tổng cộng 5 triệu 3, đều đưa cho anh trai chữa bệnh."
Chàng trai trẻ nhất thời vẻ mặt kinh ngạc, vội vàng từ chối không chịu nhận.
"Chúng ta mắc bệnh thì chữa! Đi nhập viện! Đi hóa trị!" Cô gái trừng mắt, cứng rắn nhét cái ví vào tay hắn, giọng nói lanh lảnh, "Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, có bệnh gì mà không chữa được!"
Sau đó, cô ấy lại liếc nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh với vẻ mặt tức giận, không chịu mở miệng, nhỏ giọng ghé sát vào nói với chàng trai trẻ: "Anh cũng đừng trách ba, anh biết gần đây ba mới bị giám đốc nhà máy điều từ trên xuống, nhà chúng ta mua nhà cũng vừa trả hết nợ bạn bè người thân, ông bà ngoại gần đây sức khỏe không tốt, mẹ là con cả, phải đi chăm sóc họ, còn phải đưa tiền cho nhà mẹ đẻ, số lương còn lại chỉ đủ chi tiêu trong gia đình, ba áp lực lớn, anh để ba xả vài câu là được rồi, đừng để bụng."
"Anh biết rồi, anh không trách ba," Chàng trai trẻ gật đầu, "Có trách cũng trách chính anh mắc bệnh này, hại cả nhà phải thắt chặt chi tiêu vì anh, em mới đi làm mà đã phải..."
"Anh nói cái gì vậy?" Cô gái trợn to mắt, "Anh là anh trai em, em không thể mặc kệ anh được chứ sao?"
"Anh..." Chàng trai trẻ nhất thời nghẹn lời.
"Em gái con nói đúng," Người đàn ông trung niên vừa rồi còn trợn mắt giận dữ cũng như cuối cùng đã bình tĩnh lại, ông trầm ngâm rít một hơi thuốc lá, giọng nói lại khôi phục vẻ hùng hậu vừa rồi, "Có bệnh thì đi chữa, ba và mẹ con còn chút tiền, Nhàn Nhàn con cầm một nghìn rưỡi của con về đi!"
"Con không muốn" Cô gái cười hì hì quay đầu làm mặt quỷ, "Tiền ba mẹ đưa là tiền ba mẹ đưa, tiền con đưa cho anh trai con là tiền của con, đến lúc đó con kết hôn, anh trai con phải đưa lại gấp đôi làm của hồi môn!"
"Còn nhỏ tuổi mà đã nhớ đến chuyện gả chồng, nói năng không biết giữ mồm giữ miệng gì hết," Người phụ nữ trung niên búi tóc đi ra gõ đầu cô ấy một cái, "Trụ Tử con cứ chữa bệnh cho tốt! Gần ba mươi tuổi rồi! Chữa khỏi rồi thì mau chóng kết hôn với Anh Tử! Đừng tiêu hết tiền mua nhà cưới vợ mà ba với mẹ con vất vả lắm mới dành dụm được!"
"Nghe thấy chưa nghe thấy chưa," Cô gái chọc chọc cánh tay chàng trai trẻ trêu ghẹo, "Anh đi hóa trị cho tốt chữa khỏi bệnh, rồi biến chị Anh Tử thành chị dâu, sinh cho em một đứa cháu trai, nếu không chuyện này không xong đâu!"
Bình luận:
【Quả nhiên là nhà bệnh nhân đó, lúc này là mới chẩn đoán ra bệnh đúng không.】
【Haizz... biết kết cục của gia đình này rồi giờ nhìn lại cảnh này, tự nhiên thấy chua xót.】
【Đừng chua xót nữa, mau xem có quy tắc gì không, đồ vật trong cánh cửa không gian chưa biết không phải tự nhiên xuất hiện ở đây.】
【Má ơi, người anh em tầng trên đúng là trái tim sắt đá, một câu nói của ông làm tôi mất hết cả cảm xúc.】
Chàng trai tóc dài lướt qua những đoạn đối thoại này trong lòng, rút ra thông tin quan trọng từ đó, thu hồi tầm mắt nhìn vào trong phòng, tiếp tục đi về phía trước.
Người cha trong nhà ban đầu không thể chấp nhận con trai bị ung thư, vì người lớn tuổi,trong nhà chết tự nhiên ở tuổi 98, trong nhà không có tiền sử ung thư.
Anh Tử chắc là vị hôn thê của người con trai mà ông cụ đánh cờ nói, sau đó mối hôn sự này cũng tan vỡ.
Ban đầu chữa bệnh dùng tiền mua nhà cưới vợ dành dụm cho con trai, xem ra sau đó cũng tiêu hết rồi.
Cậu tiếp tục đi về phía trước, hành lang khu nhà tập thể kiểu cũ này không có cửa sổ, tối tăm, đi đến cuối tầng là cửa cầu thang, đi lên cầu thang là tầng hai của khu nhà tập thể.
Đi đến phòng 202, phòng 203 phía trước lại truyền đến âm thanh.
“Lúc mua nhà ba đã mượn tiền chị gái rồi, lần này tôi thật sự không còn mặt mũi nào lại vay tiếp nữa.” Là giọng của người đàn ông trung niên đó.
So với giọng nói tràn đầy khí lực vừa rồi, bây giờ trong giọng nói của ông lộ ra chút mệt mỏi, giống như bị cuộc sống mài mòn hết tính tình và góc cạnh.
“Tiền phí hóa trị còn thiếu bao nhiêu?” Đây là giọng của người phụ nữ trung niên, “Hai em trai của em gom được hơn một trăm triệu, nói ngày mai đưa qua cho chúng ta, mạng của con quan trọng nhất. Con trai nhà thằng tư mới vào tiểu học, muốn nhờ vả đi học trường tốt hơn, tiền trong tay cũng eo hẹp, tạm thời đừng vay nữa.”
“Vậy cộng thêm một trăm triệu này còn thiếu khoảng năm trăm,” Người đàn ông rít thuốc lào, im lặng một lúc, “Tôi xem trong nhà máy còn đồng nghiệp nào có thể vay được chút không, ông Phương gần đây rủng rỉnh, tôi đi cầu xin ông ấy, tạm thời ứng trước tiền tuần này.”
【Đây là tiêu hết tiền trong tay rồi bắt đầu vay mượn khắp nơi sao?】
【Thời đại đó có thể gom được nhiều như vậy đúng là người thân rồi, hơn một trăm triệu đó.】
【Cả nhà vốn đã vướng vào ung thư là cái hố không đáy rồi, haizz.】
Chàng trai tóc dài nhìn vào trong khe cửa sổ, cặp vợ chồng trung niên kia đang ngồi trên giường trong phòng ngủ, trước mặt bày một quyển sổ mỏng.
“Vậy thì tạm thời ghi vào đi,” Người đàn ông chấm nước bọt lật quyển sổ, “Hai em trai của em, một trăm triệu.”
Người phụ nữ cầm quyển sổ nhỏ, thêm một dòng chữ vào đó, rồi xé một tờ giấy ấn dấu tay lên trên: “Ngày mai em đến chỗ mẹ đưa giấy nợ cho hai em ấy.”
Mà bên ngoài cửa phòng ngủ, cặp anh em trẻ tuổi kia đang im lặng không nói gì qua khe cửa.
Tóc của người anh trai đã rụng hết vì hóa trị, người em gái cắn môi nhìn vào trong phòng nhỏ giọng nói: “Hình như cậu hai vì chuyện cho chúng ta mượn tiền mà cãi nhau to với mợ hai, cậu ấy giống mẹ, trước đây thường xuyên đưa tiền về nhà, bây giờ lại phải vay tiền cho chúng ta, mợ hai cãi nhau nói cậu ấy là đại hiếu tử, sĩ diện hão mà chịu khổ, chỉ biết nhìn người nhà ăn rau dưa không có dầu mỡ, quay đầu lại vay mấy trăm triệu cho người ngoài.”
“Sau này anh chữa khỏi bệnh rồi đi làm sẽ trả.” Người anh trai cũng nói nhỏ.
“Đúng đó, anh hai chữa khỏi bệnh rồi đến chống lưng cho em,” Giọng nói của cô gái cũng không còn vẻ hoạt bát và lanh lảnh như trước, “Thằng cháu trai của trưởng phòng hành chính cứ nhất định đòi theo đuổi em, ghét chết đi được, em lại không thích nó, đợi anh trai khỏi bệnh rồi đến đón em tan làm.”
“Được, nhất định,” Người anh trai vươn tay sờ đầu cô ấy, “Chỉ cần lúc đó em đừng chê anh đầu trọc làm em mất mặt là được.”
“Nhưng anh ta nói, nếu em gả cho anh ta, tiền sính lễ có thể đưa cho em hết tiền mặt của ba món đồ lớn,” Giọng nói của cô gái đột nhiên nhỏ lại, “Anh hai, anh phải mau chóng khỏe lại, bọn họ đều lén cười nhạo em, nói sau này chắc chắn em phải gả cho thằng cháu trai đầu béo tai to của trưởng phòng vì chút tiền này, em không thèm đâu.”
【Gia đình này thật sự… cái tên bác sĩ chẩn đoán nhầm kia đáng chết thật.】
【Vốn dĩ đâu cần phải chịu khổ như vậy.】
【Haizz, so với tầng một, bốn người tầng này đều tiều tụy hơn nhiều.】
【Theo tiến độ này, chẳng lẽ phòng 303 và 403 cũng là diễn biến sau này của gia đình này sao?】
【Cánh cửa không gian chưa biết này kể về câu chuyện của gia đình này sao?】
Bạch Tẫn Thuật nhìn ánh sáng trong cửa sổ tối đi, quay người rời khỏi cửa sổ này.
Quyển sổ ghi chép vay tiền đó chắc là một thứ khá quan trọng, có thể tìm được toàn bộ mạng lưới quan hệ xã giao của gia đình này từ đó.
Nhà cậu hai vì chuyện vay tiền mà xảy ra xung đột, e là nhà anh chị em khác cũng không yên bình, sau này sợ là khó vay được tiền.
Ở đơn vị của người em gái có một người có quan hệ đang theo đuổi cô ấy, chuyện này ông cụ không nhắc đến.
Bạch Tẫn Thuật đi về phía cuối hành lang, lên tầng ba, ánh sáng chiếu vào nhiều hơn, hành lang cũng có vẻ rộng rãi hơn.
Sau phòng 302, lại là phòng 303 có một cửa sổ mở.
Lần này rất đặc biệt, cách một cửa sổ, chàng trai tóc dài ngửi thấy mùi hương nhang rất nồng.
Trong phòng liên tục truyền đến tiếng mõ và tụng kinh, cô gái hình như đang mở cửa phòng thu dọn đồ đạc, vừa thu dọn vừa nói: “Sáng mai sáu giờ hơn con lên tàu, đến nơi rồi con sẽ đi theo chú Phương vào núi.”
Tiếng tụng kinh dừng lại một lúc: “Nhàn Nhàn con một mình ở bên ngoài phải cẩn thận, xin nghỉ phép chưa? Trong núi sương nặng có mang quần áo dày không? Nhớ bỏ vé tàu vào túi đừng để người ta lấy mất, hành lý cũng phải để ở nơi tầm mắt nhìn thấy được.”
“Con biết rồi mà,” Cô em gái đóng sầm hành lý lại, bắt đầu trả lời từng câu từng câu, “Con xin nghỉ phép ba ngày ở đơn vị rồi, trong núi sương nặng con mang thêm hai bộ quần áo dày, vé tàu và ví tiền con bỏ trong túi áo trong, hành lý thì để trên giá hành lý.”
“Lại đây, lạy xong rồi đi.”
Cô em gái đi qua thắp ba nén hương rồi dập đầu.
“Nam mô a di đà phật, phù hộ cho Nhàn Nhàn nhà con lên đường bình an, phù hộ cho con trai Trụ Tử của con thân thể khỏe mạnh.” Tiếng tụng kinh lại bắt đầu vang lên.
【Đây là đang làm gì vậy?】
【À cái này tôi biết, đây là đi thỉnh tượng thần về, ông cụ nói con gái nhà ông ấy đặc biệt xin nghỉ phép vào núi thỉnh tượng thần về, chắc là đoạn này đó.】
【Hay lắm, đây là cuối cùng cũng sắp gặp được chân dung tượng thần rồi sao?】
【Hả? Tượng thần không phải là con chym sao?】
【??? Không phải mà, nghĩ thôi cũng biết con chym đó chỉ là chỉ đại biểu cho quyền năng của tượng thần thôi mà?】
【…xin lỗi, tôi bị Lỗ Trường Phong ảnh hưởng quá sâu, thật sự cảm thấy tượng thần là một con chym.】
“Em nói với mẹ em xin nghỉ phép ba ngày,” Cô em gái vừa bước ra khỏi cửa, đã bị người anh trai kéo lại, "Em lấy đâu ra ba ngày nghỉ phép?”
“Anh?” Cô em gái giật mình, “Sao anh lại ở nhà, anh không phải đang nằm viện sao?”
“Em trả lời câu hỏi của anh trước.”
“Anh nói nghỉ phép hả? Xin ở đơn vị đó,” Cô em gái nghe có vẻ hơi chột dạ, “Chú Phương nói tượng thần đó linh lắm, chỉ là phải người nhà tự mình đi thỉnh, ba mẹ bận làm, chức vụ văn phòng của em tương đối nhàn, xin nghỉ mấy ngày cũng không sao.”