Hướng Dẫn Quy Tắc Sắm Vai Quái Đàm

Chương 29

【 WOW WOW WOW WOW WOW WOW WOW.】

【Ê chuyện gì vừa diễn ra vậy?】 

【Trong đầu tôi giờ chỉ còn hai chữ "Đỉnh vãi" thôi, đỉnh vãi, đỉnh vãi.】 

【Chậm thôi, chậm thôi, phòng phát sóng trực tiếp bị lag rồi!】 

【Admin đâu ra mở rộng dung lượng đi! Phòng của Thần Kinh Đao mà cũng bị lag thế này á?!】 

【Mọi người đừng hoảng, chẳng phải Scao nói cậu ta là sinh viên y khoa sao? Sinh viên y hả, cứu người nhiều cũng thấy người chết nhiều mà, nên phía sau cậu ta xuất hiện một đám người cũng hợp lý mà.】 

【Bà động não dùm cái, hợp lý cái quần què á.】 

【Ông có thấy ánh mắt bọn họ nhìn cậu ta giống đang nhìn bác sĩ không?】 

【Tôi thấy giống đang nhìn thần thánh hơn đó má ơi...】 

【Cũng được, cảm giác này thú vị đấy.】

 【Vậy là Scao baby giết nhiều người thế... Chẳng lẽ cậu ấy cũng vô tình dùng hết điểm thưởng, nên từ mấy cái không gian cao cấp được bảo mật thông tin kia rơi xuống đây à? Nên sở dĩ chúng ta chưa từng thấy tên Thần Kinh Đao này, là vì cậu ta vừa vào Tổ Chức đã được mấy ông lớn chọn đi vào cánh cổng không gian cao cấp đó rồi?】 

【Người anh em nói vậy nghe cũng có lý... Tuy mọi người đều nói Scao baby là Thần Kinh Dao, nhưng lần nào ảnh cũng siêu thần, chưa từng lệch rate lần nào!】 

【Mẹ nó, ông nói vậy mới thấy Scao baby đúng là chưa từng trượt tay lần nào.】 

【Gì mà Scao baby, phải gọi là Thần Scao, tôn trọng chút đi.】 

Trong hành lang tối tăm của khu nhà cũ, thanh niên tóc dài liếc nhìn vạt váy cháy xém của cô, rồi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ tóc vàng: "Cô đốt nhà đấy à?"

 "Tôi... tôi ngụy tạo một vụ cháy," Người phụ nữ tóc vàng run rẩy môi, "Một vụ cháy đủ lớn, đủ để che giấu mọi chứng cứ."

 Ngọn lửa ngút trời thiêu rụi mọi thứ trong nhà, biến người đàn ông còn thoi thóp kia thành một cái xác cháy đen không thể nhận ra nguyên nhân cái chết. Còn cô và con gái, với tư cách là nạn nhân đã hoảng loạn chạy thoát khi đám cháy bùng lên một nửa, nhận được sự đồng cảm của mọi người. Dù có người nghi ngờ, nhưng một người phụ nữ bị bạo hành gia đình lâu năm, khi đối mặt với ngọn lửa dữ dội, sao có thể quay lại cứu tên ác quỷ đẩy cô xuống địa ngục được chứ? 

"Sáng suốt đấy." Chàng trai tóc dài khẽ nói, "Cô là học sinh thông minh tốt nhất mà tôi từng gặp." 

Khuôn mặt người phụ nữ đỏ bừng vì kích động, môi cô mấp máy: "Ngài... ngài thừa nhận tôi là học sinh của ngài rồi." 

Thanh niên tóc dài cười khẽ: "Cô luôn là học sinh của tôi mà."  

‘Hắn’ luôn thích làm thầy, chỉ dạy những kẻ tinh tường, xem họ sẽ lựa chọn điều gì trong tuyệt vọng cũng là một thú vui của ‘hắn’. 

Tỷ lệ đồng bộ 80%. 

Bạch Tẫn Thuật tự động nói ra tiếng Pháp mà cậu chưa từng học qua, và nhận ra người phụ nữ tóc vàng này không xuất hiện trong bất kỳ kịch bản nào của chàng trai tóc dài. Cô là người cậu mơ thấy trong giấc mơ. Cậu đứng thẳng dậy, nhìn về phía sau, những khuôn mặt càng về sau càng mơ hồ. 

Trong những khuôn mặt mơ hồ đó, có người tồn tại trong ký ức của chàng trai tóc dài, là "tác phẩm nghệ thuật" mà 'hắn' từng hoàn thành; có người tồn tại trên màn ảnh rộng của rạp chiếu phim, mang khuôn mặt của diễn viên đóng vai nạn nhân; còn có người xuất hiện trong giấc mơ của cậu. 

Trong những giấc mơ không phân biệt được thực tế và hư ảo đó, cậu mượn một tư duy không thuộc về mình để hoàn thành nhiều vụ án hoàn hảo không thể thực hiện, và giờ đây, những nhân vật chỉ xuất hiện trong giấc mơ cũng xuất hiện trong hành lang này. Tác dụng phụ mà tỷ lệ đồng bộ tăng lên mang lại cho cậu nặng nề hơn cậu tưởng. 

Sau khi tư duy của chàng trai tóc dài chiếm 80% não bộ, cậu chỉ cảm thấy tư duy của mình đang thay đổi nhanh chóng. Mọi thứ xung quanh thật nực cười và vô vị, những linh hồn sống lại nhờ cánh cổng không gian đặc biệt và tiền giấy không có giá trị nghệ thuật nào, Dương Bồi là một tên ngu ngốc mà trước đây cậu còn chẳng thèm nhìn, những người bị cậu giết còn là những tên ngu ngốc trong số những tên ngu ngốc mà thôi, mà trước đây cậu lại để những tên hề này ở trước mặt mình lâu như vậy. 

Thật không thể tin được. Khó hiểu vô cùng. 

Chàng trai tóc dài lắc đầu, lộ ra vẻ thở dài. Cánh cổng không gian chưa biết này rất thú vị, Tổ Chức cũng rất thú vị, nếu có thể cậu đương nhiên muốn từ từ đi theo kịch bản mà nó sắp đặt, tiện tay vén màn bí ẩn đằng sau cánh cổng không gian này. Nhưng bây giờ cậu bị hành vi vượt khỏi tầm kiểm soát của Dương Bồi làm cho tức giận. Chủ nghĩa hoàn hảo và chứng cuồng sạch của cậu bùng phát, bùng phát không thể cứu vãn. 

Bạch Tẫn Thuật đứng dậy, nhìn về phía căn phòng 503 không xa. Bí ẩn về cánh cổng không gian chưa biết này đã được sắp xếp rõ ràng trong đầu cậu, chỉ còn phần cuối cùng, cậu ta có thể ghép thành đáp án hoàn hảo cuối cùng. Về phần tượng thần đó. 503 rất nguy hiểm, vào trong có khả năng lớn sẽ xảy ra chuyện không thể kiểm soát, cậu có thể chọn từ từ thăm dò rồi quay lại sau, hoặc đi theo kịch bản, tự nhiên giải đáp bí ẩn vào giây phút cuối cùng. 

Nhưng cậu không thể kìm nén được tư duy của thanh niên tóc dài nữa rồi, dưới áp lực kép của chủ nghĩa hoàn hảo và chứng bệnh sạch sẽ quá mức, tên điên này bị việc làm vượt khỏi tầm kiểm soát làm của Dương Bồi cho tức giận, cậu muốn vào 503 để bái thần, để có được quy tắc cuối cùng, hoàn thành màn chơi một cách hoàn hảo. 

"Cản tên đó lại, cả những người phía sau hắn nữa," chàng trai tóc dài cúi đầu nhìn người phụ nữ tóc vàng đứng đầu, tóc mai lay động bên má cậu, "Giữ mạng người đứng đầu, những người khác tùy ý."

Màn hình chi chít những dòng bình luận, dày đặc đến mức gần như không thể nhìn thấy nội dung hiển thị trên màn hình.

Chàng thanh niên tóc dài dường như đã xác định được vị trí của ống kính, đột nhiên ngẩng đầu lên, nở một nụ cười lịch sự với máy quay.

"Chào mọi người." Cậu mấp máy môi, nói từng chữ một.

"Những hình ảnh tiếp theo có thể hơi đẫm máu, hãy cân nhắc trước khi xem nhé."

.

.

Lỗ Trường Phong vừa đi vừa đếm số bậc thang: "12, 13, 14."

Gã bước lên bậc thang thứ tám, thế giới trước mắt thay đổi, biến thành một hành lang khu chung cư cũ kỹ kỳ lạ.

Những người phía sau cũng lần lượt bước vào hành lang này.

"Đây... là cánh cổng không gian kỳ lạ mà Mai Tâm nói sao?" Trịnh Vân Vân nhìn quanh, thận trọng lên tiếng, "Mai Tâm—Mai Tâm—"

Không có ai trả lời.

"Môi Tâm—tớ đã bảo cậu đợi chúng ta ở lối vào rồi mà?"

"Có khi nào cô ấy ở trên lầu không?" Lữ Minh Thành vừa quan sát xung quanh vừa đoán, "Cô ấy cứ chạy lung tung, chắc không nhớ mình đi vào từ đâu đâu, mà chúng ta cũng chưa chắc đã vào từ cùng một hướng."

Suy đoán của anh ta không phải là không có lý, sau khi tất cả mọi người bước vào cánh cổng không gian này, cầu thang bệnh viện phía sau họ biến mất, thay vào đó là một hành lang sâu hun hút.

"Hay là chúng ta cứ đi về phía trước xem sao?" Anh ta đề nghị.

Tất cả đều đồng ý, không ai phản đối.

Lỗ Trường Phong không nhìn thấy Scao trong cánh cổng không gian này, biết rằng mục tiêu của mình đã hoàn thành, những người khác muốn tìm thì cứ để họ tìm.

Lữ Minh Thành và vài người đi phía trước, Lỗ Trường Phong thong thả đi theo phía sau, đi được một lúc, gã đột nhiên cảm thấy hình như thiếu mất một người bên cạnh.

"Phương... Trần Phi?" Gã suýt chút nữa theo bản năng gọi ra tên của Phương Thiếu Ninh, vội vàng sửa lại, "Cậu đang làm gì vậy?"

Phía sau agã, bác sĩ Phương khoác vỏ bọc Trần Phi đang thản nhiên đứng dưới cửa sổ một căn hộ, kiễng chân nhìn vào bên trong.

"Nhìn chút thôi mà," Phương Thiếu Ninh phủi bụi trên tay, "Hồi tưởng lại quá khứ ấy mà."

"Hồi tưởng quá khứ?" Lỗ Trường Phong nghi ngờ tiến lại gần, cũng nhìn theo góc nhìn của bác sĩ Phương, đây chẳng phải là cánh cửa phòng bình thường của mấy chục năm trước sao? Hắn ta hồi tưởng cái quá khứ gì chứ?

"Đồ đạc trong nhà thôi." Phương Thiếu Ninh phủi bụi trên tay, "Hồi tưởng lại tuổi thơ của tôi, hồi nhỏ nhà tôi cũng như thế này."

Thấy biểu cảm kỳ lạ của Lỗ Trường Phong, hắn không nhịn được cười: "Sao? Chẳng lẽ cậu nghĩ bác sĩ y tá trong bệnh viện số một đều là quái vật vô cảm, không có tuổi thơ sao?"

Lỗ Trường Phong: ???

Không phải hả?

Nếu không phải quái vật, vậy thì chủ nhiệm Tôn da xanh lè, móng tay dài nhọn, chảy cả nước dãi vào nửa đêm chẳng lẽ là ảo giác tập thể của họ sao?

"Đương nhiên là không phải," bác sĩ Phương thản nhiên bước đi phía trước, "Ít nhất là tôi không phải, còn người khác thì tôi không biết."

Lỗ Trường Phong cảm thấy lời này của hắn có gì đó kỳ lạ.

Cái gì mà ít nhất là hắn ta không phải chứ?

"Vậy tuổi thơ của anh có gì?" Gã không nhịn được hỏi.

Bác sĩ Phương không quay đầu lại, búng tay về phía Lỗ Trường Phong, không trả lời câu hỏi của gã: "Không đi theo sao? Cậu mà không đi nhanh thì ba người kia lên lầu mất đấy."

"Đi đây." Lỗ Trường Phong theo bản năng cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không tìm ra cái sự không ổn này nằm ở đâu, đành phải ngẩng đầu liếc vội số nhà của cánh cửa phòng mà Phương Thiếu Ninh đang hồi tưởng quá khứ, rồi bước nhanh theo hắn.

.

.

Có gì đặc biệt sao?

Đâu phải là 503 mà ông cụ đánh cờ đã nói đâu.

Lỗ Trường Phong lúc này chắc chắn không thể ngờ rằng, lúc gã đang mong đợi tìm được phòng 503, thì anh Scao đã bước vào rồi.

Nhân lúc đám "tín đồ" phía sau mình ngán đường người của Dương Bồi, kẻ yếu nhất trong hành lang này—chàng thanh niên tóc dài, thản nhiên đẩy cửa phòng 503 ra.

Bạch Tẫn Thuật đã hoàn toàn không thể khống chế được suy nghĩ của thanh niên tóc dài nữa, mà nói đúng hơn là chàng thanh niên tóc dài đã đồng hóa cậu, giờ đây trong lòng cậu trào dâng một loại thôi thúc khó hiểu muốn đi tìm chết, đó là bước vào phòng 503 để bái vị thần kia, giành lấy mảnh ghép cuối cùng trong bức tranh ghép này.

Trong các phòng 103, 203, 303 và 403 ở dưới, cậu đã lần lượt giành được một phần đoạn ký ức cuộc sống của gia đình này, vậy trong phòng 503, cậu sẽ thấy gì?

Tí tách.

Tiếng nước nhỏ giọt vào vũng nước.

Âm thanh này phát ra từ dưới chân cậu.

Chàng thanh niên tóc dài lấy điện thoại di động trong túi ra, bật đèn pin, chiếu về phía trước.

Mọi thứ trước mắt đều là màu đỏ chói mắt, máu lan tràn trên sàn nhà của cả căn phòng, đã tạo thành một vũng nước nông, cậu mang giày bước vào vũng máu này, đương nhiên gây ra tiếng nước nhỏ giọt.

Ống kính theo hường nhìn của cậu cũng kịp thời ghi lại cảnh này:

【 Trời ơi, tôi còn chưa kịp hoàn hồn sau cái tin anh Scao có thể là Thần Scao, ảnh cũng không phải người mới mà là đại cao thủ đến phá đảo cái ao làng này, giờ lại thấy cả sàn nhà đầy máu thế, tôi còn bị ám ảnh máu, chắc phải đi nghỉ ngơi thôi】

【 Nửa đêm... càng lúc càng kích thích rồi.】

【 Đây là ngày bệnh nhân đó tự sát sao? Máu lan ra khắp sàn nhà, nhỏ cả xuống sào phơi quần áo nhà ông cụ tầng dưới.】

【 Máu nhiều quá vậy, trong cơ thể người thực sự có nhiều máu đến thế sao?】

Đương nhiên là không có rồi.

Lượng máu trong cơ thể người chỉ chiếm 7%-8% trọng lượng cơ thể. Theo như chàng trai trẻ mà cậu thấy ở phòng 403, Bạch Tẫn Thuật nghi ngờ rằng cân nặng hiện tại của hắn ta thậm chí còn chưa đến 60kg, tức là lượng máu tối đa của hắn ta chỉ có thể là 4200-4800ml, tương đương với tám chai rưỡi nước khoáng 500ml phổ biến nhất trong siêu thị.

Nghĩ cũng biết, với lượng máu ít ỏi như vậy, dù có hút cạn cả người hắn thì cũng không thể đạt đến mức máu lênh láng khắp sàn nhà.

Chàng thanh niên tóc dài ước tính sơ bộ lượng máu trên sàn nhà, và nhận ra rằng lượng máu này hoàn toàn không bình thường.

Phía trước, hướng phòng ngủ đặt tượng thần phát ra một tia sáng mờ ảo.

Giống như ông cụ đánh cờ đã nói, đẩy cửa ra, giữa vũng máu trên sàn nhà bày một vòng nến chưa cháy hết, trong ánh nến vàng vọt và nhấp nháy, khuôn mặt nghiêng không chút máu của chàng trai trẻ ở trung tâm nến lúc ẩn lúc hiện, trông tĩnh lặng và kinh dị, quỷ mị mà hài hòa.

Và chính trong bầu không khí quái đản này, chàng thanh niên tóc dài bước qua xác chết trên sàn nhà, ngẩng đầu chiếu ánh sáng đèn pin vào tượng thần mà trước đó chưa từng nhìn rõ.

Rất khó để diễn tả cảm giác này bằng lời.

Tượng thần này rõ ràng chỉ cao khoảng một mét hai, nhưng ngay khi ánh đèn chiếu vào nó, cậu đột nhiên có ảo giác rằng tượng thần này cực kỳ to lớn.

Trong môi trường tối tăm, cậu chiếu ánh sáng nhạt nhẽo của đèn pin vào tượng thần, giống như một con kiến bò đến chân núi, ngẩng đầu nhìn thấy ngọn núi lớn gấp hàng tỷ lần so với mình.

Gần như ngay lập tức, trong đầu cậu xuất hiện một ý nghĩ, cậu so với tượng thần này, như châu chấu đá xe, không đáng một đồng.

Bất cứ điều gì cậu làm với tượng thần này, đều sẽ nhỏ bé và bất lực như một hạt bụi va vào núi lớn, một giọt nước hòa vào biển cả, thậm chí không thể gây ra một chút ảnh hưởng nào đến nó.

Bất kỳ suy nghĩ nào cũng không thể che giấu trước tượng thần này, những người muốn lấy tượng thần làm điểm đột phá để rời khỏi đây, sau khi nhìn thấy nó mới hiểu ra, núi vẫn ở đó, còn bạn chỉ là một con kiến nhỏ bé.

Chàng thanh niên tóc dài nhếch mép, sau vài giây run rẩy, lập tức thoát khỏi ảnh hưởng của áp lực trực tiếp lên linh hồn lạ lùng này.

Không may là, cậu thực sự muốn làm gì đó với tượng thần.

Cậu nhìn quanh một vòng sàn nhà đầy máu, quay người ra ngoài kéo một chiếc đệm từ ghế sofa trong phòng khách, ném vào vũng máu trên sàn nhà.

Sau đó, cậu phớt lờ xác chết kỳ lạ bên cạnh, quỳ thẳng lên chiếc đệm, học theo giọng điệu của chàng trai trẻ trong phòng 403, niệm một danh từ khó đọc.

Tiếp theo là: "Boo, vĩ đại, chí cao vô thượng."

Đây là một đoạn tôn danh.

Danh từ khó đọc phía trước chỉ đến bản thân tượng thần, còn hai từ phía sau chỉ đến quyền năng của tượng thần.

Boo là tiếng Mông Cổ, trong tiếng Mông Cổ, [utu] và [boo] là hai gốc từ, [utu] chỉ bộ phận sinh thực nữ, [boo] chỉ bộ phận sinh thực nam, hai từ này là từ Mông Cổ nguyên thủy rất cổ xưa, ở đây đại diện cho giới tính của tượng thần. (Có ai biết tiếng Mông Cổ không :v )

Tổng hợp lại, đoạn này giống như một từ chỉ hướng trước khi cầu nguyện, tác dụng của nó đại khái tương đương với việc giáo viên điểm danh trước khi lên lớp, xác nhận tài khoản trước khi chuyển khoản.

Và màn hình bình luận thì không ngừng nổ tung:

【 Chỗ này kỳ lạ quá đi mất, tượng thần trong cánh cổng không gian cấp E, chỉ nhìn qua màn hình mà tôi đã rùng mình, lạnh sống lưng sau gáy, nổi da gà rồi!?】

【 Có khi nào trong dự án của chúng ta có bí ẩn gì khác không? Mọi người còn nhớ y tá Hà cổ dài ngày đầu tiên không? Lúc đó cô ấy cũng cho tôi cảm giác này, cảm giác không giống đồ vật trong cánh cổng không gian cấp E.]

【 Scao quỳ xuống rồi sao? Anh ta muốn làm gì?】

【 Mẹ nó chịu hết nổi rồi, từ khi tham gia dự án này, mỗi ngày tôi đều thấy bình luận: Scao muốn làm gì, Scao làm cái này sẽ có chuyện gì diễn ra, Scao có ý gì, Scao làm thế nào mà có kết luận này, tôi cảm thấy mình như một thằng ngốc.】

【 Tôi đã chấp nhận sự thật rằng mình là một thằng ngốc trước mặt thần Scao rồi, giờ tôi chỉ muốn biết cậu ấy lại đang giở trò gì nữa.】

Sau khi Bạch Tẫn Thuật chậm rãi niệm xong đoạn tôn danh đó, cậu chậm rãi đứng dậy khỏi mặt đất, xác nhận quần không dính máu rồi mới tiếp tục vái ba vái: "Tôi muốn biết về quy tắc..."

Suy nghĩ của cậu đột ngột khựng lại, những lời sắp nói bị nghẹn lại trong cổ họng.

Không... đúng, không đúng...

Suy nghĩ của Bạch Tẫn Thuật khó khăn vận hành một vòng, khi nhìn thấy tượng và phải thần chịu áp lực từ sự tồn tại tối cao, cậu mang đầy vẻ cảnh giác, theo bản năng tăng tỷ lệ đồng bộ của Scao để có được may mắn cao hơn, để nhanh chóng thoát khỏi sự nhỏ bé và rung động áp đặt lên linh hồn này.

Nhưng bây giờ, sự may mắn này phản tác dụng.

【90%】

“Sai rồi” trên màn hình, ánh mắt chàng thanh niên tóc dài dao động, đột nhiên đổi ý, "Tôi muốn biết tất cả về ngài."

Trong bệnh viện, ngoài bệnh viện, hai mươi năm trước, hai mươi năm sau.

Tượng thần dường như nhấp nháy một chút.

Vậy, ngươi có thể trả giá những gì?

.

Cách một cánh cửa, trong hành lang tầng năm, Dương Bồi hai mắt đỏ ngầu.

Bình Luận (0)
Comment