Hướng Dẫn Quy Tắc Sắm Vai Quái Đàm

Chương 32

Nếu những người từng ngã xuống ở hành lang này có linh thiêng trên trời, họ cũng sẽ cạn lời trước diễn biến kỳ diệu này.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho ba thành viên, Lỗ Trường Phong cũng chuẩn bị sẵn sàng, tuy rằng phòng 503 có lẽ có ma, nhưng gã phải đi tìm Scao, phòng 503 nhất định phải đi.

Hành lang vừa đi sẽ xuất hiện người chết có liên quan đến mình, Lỗ Trường Phong suy nghĩ vài giây, ngẩng đầu đẩy cửa sổ ở cầu thang ra, định đi từ bên ngoài.

Cửa sổ vừa mở ra, cảnh tượng bên ngoài cửa sổ khiến gã giật mình.

Bên ngoài cửa sổ là một màn sương trắng xóa.

"Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng đi bên ngoài," Phương Thiếu Ninh đút hai tay vào túi quần bước xuống cầu thang, giọng điệu thong thả, "Cậu muốn đến phòng 503, chỉ có con đường hành lang này thôi."

"Ý gì?" Lỗ Trường Phong đóng sầm cửa sổ lại, nhìn về phía những người thân của thành viên đội đang nhìn gã với vẻ hận thù trên lầu, "Anh chắc chắn tôi đi từ trên đó xuống bọn họ sẽ không xé xác chúng ta sao?"

"Sửa lại một chút, không có 'chúng ta'," Phương Thiếu Ninh gật đầu, "bọn họ xé xác chỉ có cậu thôi, liên quan gì đến tôi."

Thảo nào lúc nãy hắn sống chết không chịu giúp mình khiêng người.

Lỗ Trường Phong hít sâu một hơi: "Vậy anh nói xem phải làm sao."

Gã nhất định phải đi tìm anh Scao, Phương Thiếu Ninh người này sợ chết như vậy, chắc chắn không thể không có cách.

"Cậu có nghe chuyện về Orpheus chưa?" Phương Thiếu Ninh đột nhiên hỏi một câu khó hiểu, "Orpheus và Eurydice."

Lỗ Trường Phong: "Ai và ai???"

Có thể quan tâm đến người mù chữ một chút được không?

"Orpheus và Eurydice," Phương Thiếu Ninh kiên nhẫn nói, "người trong thần thoại Hy Lạp cổ đại."

Lỗ Trường Phong: "…Thần thoại gì?"

"Tương truyền sau khi Eurydice bị rắn độc cướp đi sinh mạng, Orpheus đau khổ tột cùng, đến âm phủ cố gắng mang linh hồn vợ mình đi. Minh hậu vì giọng hát của anh ta mà mềm lòng, đồng ý yêu cầu của anh ta, nhưng đưa ra hai điều kiện." Phương Thiếu Ninh từ bỏ việc giải thích, nói thẳng luôn.

"Thứ nhất, trước khi rời khỏi đây, anh ta không được quay đầu nhìn Eurydice; thứ hai, không được tiết lộ chuyện này ra ngoài. Kết quả trên đường trở về, Eurydice không hiểu sự lạnh lùng của chồng, cầu xin anh ta nhìn mình một cái, thế là Orpheus không nhịn được quay đầu nhìn một cái, khiến vợ mình chết lần thứ hai."

"Vậy thì sao? Ý anh là không được quay đầu nhìn?" Lỗ Trường Phong tóm tắt được cốt lõi của câu chuyện này.

"Vậy thì... đi qua đó," Phương Thiếu Ninh liếc nhìn Lỗ Trường Phong, "Cứ thế đi thẳng qua, dù nhìn thấy gì, xảy ra chuyện gì, cũng không được trả lời không được quay đầu."

Tay Lỗ Trường Phong đang đóng cửa sổ dừng lại một chút.

"Được."

Gã giẫm lên tiền giấy tầng năm.

"Làm được không đấy?" Phương Thiếu Ninh chống cằm, "Cậu bị bọn họ giữ lại đây tôi sẽ không cứu đâu đấy."

Lỗ Trường Phong im lặng một giây: "…Vậy chẳng phải anh cũng không được cứu sao?"

Tên nhóc Phương Thiếu Ninh này bây giờ còn phải nhờ gã để sống sót đấy.

Gã hiếm khi thông minh một lần, khiến Phương Thiếu Ninh nghẹn lời.

Tiền giấy đầy đất bị người thân của thành viên trong đội giận dữ tung lên, Lỗ Trường Phong bước nhanh trong hành lang hẹp này, tránh khỏi gậy chống của "ông ngoại" Lữ Minh Thành, phớt lờ tiếng kêu giận dữ của "dì hai" Từ Trạch, vòng qua đôi mắt đẫm lệ đau lòng của "mẹ" Trịnh Vân Vân.

Trong mắt gã có lẽ thoáng qua sự hoài niệm và không đành lòng, có lẽ sau lưng những người này lại nhìn thấy vài bóng dáng quen thuộc.

Nhưng gã kiên định vô cùng, cứ thế đi qua trước mặt những bóng dáng đó.

Không hề quay đầu nhìn một cái.

Sau đó, gã đẩy cửa phòng 503 ra.

Tiếng ồn ào sau lưng đột ngột dừng lại, qua khung cửa, Lỗ Trường Phong nhìn thấy Scao đang nghiêng người tựa vào bàn trong phòng khách, tay cầm một mảnh vải không biết lấy từ đâu ra, vừa ho ra máu không ngừng vừa cười.

Cười đến mức cực kỳ đáng sợ, như thể nhìn thấy chuyện gì thú vị lắm vậy.

Trên ống kính luôn theo chàng thanh niên tóc dài, bình luận cuối cùng cũng kết thúc cơn điên loạn vừa rồi:

【Cuối cùng cũng kết thúc rồi, tôi cảm thấy thanh toán trong ngày 11/11 còn không ác liệt như vậy.】

【Chuyện cười, ngày 11/11 so được với cái này sao, dự án này E lên B, người ta gọi là trợ cấp trăm tỷ Scao DuoDuo (*), ba trăm người đầu tư mù đều kiếm bộn rồi.】

(Sàn thương mại điện tử Trung Quốc, giống Shopee ấy, gốc là pinduoduo)

【Má nó, Scao DuoDuo là cái quái gì, tôn trọng Scao thần của chúng ta chút đi, lần khám phá này kết thúc điểm tích lũy của ảnh chắc phải phá trăm triệu rồi, sợ là lại về không gian cao cấp rồi, không biết lần sau gặp lại là năm nào.】

【Haiz, cao thủ không gian cao cấp đúng là cao thủ, tiêu hết điểm tích lũy tùy tiện được ghép đến không gian cấp E cũng có thể tay trắng dựng nghiệp lên trăm triệu, thảo nào tôi đầu tư thiên thần của cậu ấy, ba ngày rồi cậu ta còn không cập nhật giá sàn, hóa ra căn bản không kiếm chút điểm tích lũy này của chúng ta.】

【Nói đến lên thuyền, sợ là sau này treo cái danh thuyền trưởng danh dự là liên lạc duy nhất của chúng ta với cao thủ.】

【Bánh Cuốn cuốn đến rồi đây, anh Scao của các người đã điền xong hết quy tắc lúc các người không biết rồi, giờ chỉ chờ thanh toán rồi đăng xuất khỏi không gian thôi.】

"Anh Scao?" Lỗ Trường Phong đứng ở cửa cẩn thận gọi một tiếng.

"Hửm?" Chàng thanh niên tóc dài vừa cười vừa ngẩng đầu, lồng ngực không nhịn được run rẩy, màu đỏ nơi khóe miệng chói mắt lại quyến rũ.

Lỗ Trường Phong: "Anh Scao cười gì vậy?"

Cậu sao thấy hơi ghê người nhỉ.

Chàng thanh niên tóc dài dừng lại một giây, cậu rất muốn nhịn cười, nhưng đáng tiếc, cậu thất bại.

Thần linh, thần linh vậy mà cũng bị tình yêu giả dối lừa gạt. Cậu ta không theo đạo, nhưng cũng biết là tín đồ, lừa gạt thần linh là tội lớn đến mức nào.

Nhưng chuyện này thú vị quá mà?

Thanh niên tóc dài ho ra một ngụm máu bọt, nhớ đến vẻ mặt của Dương Bồi giây phút cuối cùng, không nhịn được lại cong môi.

Anh chàng tóc dài từng nói, cậu ta không sợ chết, nhưng cậu càng thích nhìn người khác chết, nhìn người ta chết một cách thú vị, cậu ta gọi quá trình chết chóc này là tác phẩm nghệ thuật.

Dương Bồi chết chưa đủ thú vị sao? Quá thú vị, quá nghệ thuật.

"Dương Bồi chết rồi," Chàng thanh niên tóc dài khẽ ho vài tiếng, lau sạch máu ho ra, cuối cùng cũng ngừng cười, "Đừng mở cửa phòng ngủ ra."

Lúc tà thần nhập xác, làn sương mù đen kia chạy loạn khắp nơi, người quý trọng tính mạng như cậu đương nhiên phải đóng cửa phòng ngủ lại đi ra.

Y tá Hà cúng tế tà thần đều phải trả giá, vậy hiến tế cũng có giá của nó.

Đây là cái giá của cậu.

Tuy nhiên, chàng thanh niên tóc dài bây giờ cũng không quan tâm đến những điều này nữa, lòng cậu tràn đầy thỏa mãn khi vừa rồi mình lại lừa được một vị thần linh.

Ở thế giới trước đây của cậu, làm gì có vị thần linh hàng thật giá thật nào có thể cho cậu cơ hội như vậy chứ?

Hoàn toàn không có.

Chuyện này còn thú vị hơn việc cậu lại là một nhân vật trong phó bản!

"Vậy anh Scao không sao chứ?" Lỗ Trường Phong bị dung nhan khóe miệng dính máu mà vẫn mỉm cười của Scao trấn áp một giây, vội vàng quan tâm hỏi.

"Tôi có thể có chuyện gì," chàng thanh niên tóc dài lau sạch máu nơi khóe miệng, đứng thẳng người, "những người khác đâu?"

"Bọn họ đều bị em đánh ngất rồi," Lỗ Trường Phong vội vàng nói, "hành lang bên ngoài có vấn đề, vừa bước lên người thân đã khuất sẽ xuất hiện bên cạnh, bọn họ bị những người thân đột nhiên xuất hiện đó mê hoặc, em chỉ có thể đánh ngất hết."

"Ồ." Chàng thanh niên tóc dài đáp một tiếng có vẻ không hứng thú.

Tất cả đáp án trên thế giới này bây giờ đều bị nhét mạnh vào đầu cậu, cậu ta bây giờ không hứng thú với việc hành lang bên ngoài rốt cuộc là chuyện gì.

Lỗ Trường Phong rất nhạy bén cảm thấy anh Scao lúc này hình như có chỗ nào đó không đúng, nhưng mặt vẫn là gương mặt đó, thái độ nhìn gì cũng không quan tâm vẫn là kiểu đó, ngay cả giọng điệu hỏi thăm các thành viên khác hời hợt như đi ngang qua cũng giống nhau,

Vậy... rốt cuộc là chỗ nào không đúng.

"Phương Thiếu Ninh." Ngay khi gã đang suy nghĩ, Scao đột nhiên nhìn về phía cửa, gọi một cái tên rõ ràng rành mạch.

Lỗ Trường Phong quay đầu lại, Phương Thiếu Ninh đang cầm một con rối giấy, vô tội nhìn qua: "Sao vậy?"

"Tất cả chuyện này đều do anh lên kế hoạch đúng không?" Chàng thanh niên tóc dài nhếch mép, "Cấu kết với bác sĩ kia chẩn đoán nhầm bệnh ung thư cho bệnh nhân, rồi cố ý làm mất việc của em gái bệnh nhân, cuối cùng khi cả nhà rơi vào cảnh khốn cùng thì nói cho họ biết có một tượng thần cầu gì được nấy."

"Hả?" Lỗ Trường Phong khó hiểu quay đầu nhìn bác sĩ Phương.

"Cậu nhìn thấy đoạn ký ức đó rồi à?" Bác sĩ Phương không hề bất ngờ, ngược lại gật đầu như đã dự đoán được, "Cậu là người tôi từng gặp tra ra những chuyện này nhanh nhất."

Tên mà hắn sử dụng luôn là Phương Thiếu Ninh, nếu Scao lật được cuốn sổ ghi nợ của vợ chồng bệnh nhân, sẽ phát hiện tên được ghi ở cột công nhân Phương thật ra là Phương Thiếu Ninh.

Hắn hoàn toàn không nghĩ đến khả năng chàng thanh niên tóc dài căn bản không lấy được thông tin từ đâu.

"Anh thấy thế thì cứ cho là vậy đi," chàng thanh niên tóc dài đè nén cơn ngứa trong cổ họng, không hề nhắc đến sự thật mình lấy được thông tin này từ hình ảnh do tà thần truyền đến, "Cảm giác chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát thế nào?"

Bác sĩ Phương thành thật lắc đầu: "Không tốt lắm."

"Đúng là không tốt lắm," nhớ đến Dương Bồi, nụ cười nơi khóe miệng chàng thanh niên tóc dài càng sâu hơn, không nhịn được lại ho ra một ngụm máu, "Tôi đoán là vì tôi vừa nhìn là đã nhận ra anh đổi xác Trần Phi, vượt quá dự tính của anh, nên anh mới lấy cớ chữa thương ở bên cạnh tôi. Nhưng không ngờ vận may của tôi quá tốt, từng bước điều tra càng lúc càng thuận lợi, càng lúc càng đến gần chân tướng, vậy mà có thể thông qua tượng điêu khắc chim cắt đánh thức phản ứng của tượng thần, đến mức không bị ảo giác trên hành lang dụ dỗ, một đường đến được phòng 503, thật sự trở thành cái gọi là tín đồ."

"Thật ra trên đường đi anh có rất nhiều cơ hội để ngăn cản tôi, nhưng tại sao không làm?"

Phương Thiếu Ninh ban đầu có lẽ chỉ đơn giản là muốn chọn một cái xác vừa mắt từ những bệnh nhân mới, tiện bề trà trộn vào đó giám sát động tĩnh của mọi người, nhưng không ngờ lại gặp được mình.

Cậu nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Lỗ Trường Phong là hiểu ngay, những thành viên khác lên sau cậu một bước không nhìn thấy quá khứ của gia đình bệnh nhân mà cậu đã thấy.

Tại sao?

Nếu nói chỉ có người đến đây đầu tiên mới kích hoạt những chuyện cũ này, vậy thì Dương Bồi chắc chắn đến sớm hơn cậu, nhưng Dương Bồi khi bước vào phòng ngủ rõ ràng là không đề phòng, hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý trong phòng ngủ có thể có một tượng thần, đến mức vừa chạm mặt đã bị uy áp của tượng thần áp chế toàn bộ suy nghĩ trong não.

Vậy có gì khác biệt giữa cậu và hai nhóm người này?

Tín ngưỡng.

Cậu từng lỡ bái bức tượng đó, nếu như vậy cũng tính là một loại "bái", vậy thì điều kiện phân biệt cậu và họ chính là có trở thành tín đồ của vị thần đó hay không.

Người trở thành tín đồ, hoặc nói là người có hiểu biết nhất định về tượng thần đó, thì sau khi vào đây sẽ nhìn thấy đoạn quá khứ đó, rồi vào phòng 503, tự mình cảm nhận được sức mạnh vĩ đại của Ngài.

Đối với một người đang đứng bên bờ vực tín ngưỡng, một quy trình này đủ để khiến cậu cam tâm tình nguyện đầu quân dưới trướng thần linh.

Có lẽ cậu có thể thoát khỏi sự khống chế tinh thần của tượng thần, không phải vì đủ may mắn, mà vì cậu đã bước vào nửa cánh cửa tín ngưỡng từ lâu.

Nhìn vẻ ngộ ra dần dần xuất hiện trong mắt cậu ta, Phương Thiếu Ninh thu con rối giấy "Lưu Mai Tâm" trong tay, nở nụ cười chào đón: "Vì tôi hoan nghênh đồng bạn mới."

Hoan nghênh đồng bạn có thể tra ra chân tướng trong trùng trùng sương mù, cuối cùng trở thành tín đồ.

Không sai, sự tồn tại vĩ đại, nên có thêm những tín đồ thông minh như vậy.

"Đồng bạn mới?" Chàng thanh niên tóc dài nhướn mày, không hề khách sáo, "ai là đồng bạn của anh?"

Nếu đổi lại là cậu của trước đây, cậu trước đây không hoàn chỉnh, khoảng 30% 40%, có lẽ còn có chút hứng thú giả vờ hợp tác với bác sĩ Phương.

Nhưng bây giờ, cậu vừa đối mặt trực tiếp với một vị thần linh, lại bị cưỡng chế mở rộng đầu óc nhét vào một đống thứ, còn gan to bằng trời hoán đổi thân phận của thần linh thông qua Dương Bồi, đối với sức hấp dẫn của hắn, tượng thần sau khi ra ngoài sẽ biến thành bộ dạng gì, còn lớn hơn nhiều so với việc trở thành tín đồ.

Về phần không gian này sẽ ra sao? Cậu rời đi mặc cho lũ kéo ngập trời.

Chàng thanh niên tóc dài cong cong khóe mắt, lật ngón trỏ, từ trong tay áo kẹp ra một mảnh giấy màu vàng.

Mảnh giấy quen thuộc đến kinh ngạc, chính là tiền giấy trên mặt đất hành lang bên ngoài.

Sau đó khi mảnh giấy này xuất hiện trong không khí, căn phòng không lớn này lập tức chật ních người.

Người chồng chất người, chen chúc xuất hiện sau lưng chàng thanh niên tóc dài.

Phương Thiếu Ninh lần đầu tiên kinh hãi mở to mắt.

Hắn biết tiền giấy xuất hiện trong tay chàng thanh niên tóc dài có nghĩa là gì, nhưng hắn không biết, không biết trong tay cậu lại có nhiều mạng người đến vậy!

Rốt cuộc người này là ai?!

"Lại đây," chàng thanh niên tóc dài quay đầu lại, có ý xấu sử dụng câu nói giống nhau, dùng tiếng Pháp nói với người phụ nữ tóc vàng, "hoan nghênh đồng bạn mới của mọi người."

Hoan nghênh hắn gia nhập vào tác phẩm nghệ thuật của tôi, trở thành một thành viên của đoàn quân này.

"Lỗ Trường Phong—" chàng thanh niên tóc dài nâng cao giọng.

"Hả?" Lỗ Trường Phong theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua.

Cách vạn người, anh Scao cong cong khóe miệng: "Nhắm mắt lại!"

Lỗ Trường Phong đáp lời nhắm mắt lại.

"Chờ một chút—" giọng nói sắp vỡ giọng của Phương Thiếu Ninh vang lên, hắn cuối cùng cũng tỉnh lại từ sự kinh ngạc khi nhìn thấy nhiều người xuất hiện sau lưng cậu.

Người phụ nữ tóc vàng vung dao về phía hắn.

Còn một mét.

"Cậu sẽ không giết tôi đâu!"

Còn nửa mét.

"Tương lai! Năng lực của Trần Phi là tương lai!"

Mười centimet.

"Ngay vừa rồi! Tôi đã nhìn thấy tương lai cậu sẽ không giết tôi!"

"Dừng lại một chút." Đầu lưỡi chàng thanh niên tóc dài lơ đãng lướt qua một tràng tiếng Pháp.

Dao của người phụ nữ tóc vàng, cách cổ bác sĩ Phương chỉ còn vài milimet.

"Nói xem," chàng thanh niên tóc dài nghiêng đầu nhìn vẻ mặt của hắn, lộ ra nụ cười hứng thú, "tương lai gì?"

"Cậu sẽ không giết tôi," Phương Thiếu Ninh hít sâu một hơi, hơi ngửa người ra sau, "Tôi thấy trong tương lai tôi không chết!"

"Không bảo anh nói cái này," chàng thanh niên tóc dài mất kiên nhẫn chớp mắt, "tôi hỏi anh, thuộc tính cố định tương lai của Trần Phi cụ thể là gì?"

"Có thể nhìn thấy khả năng những thứ mình khát vọng nhất trong tương lai," Phương Thiếu Ninh tổ chức lại ngôn ngữ, "nhưng chỉ có một hình ảnh."

Độ chính xác không đủ.

Chàng thanh niên tóc dài lập tức hiểu tại sao hắn chỉ có thể nhìn thấy một hình ảnh mơ hồ.

Thuộc tính cố định có không gian tăng trưởng, thuộc tính cố định này còn chưa phát triển, giống như thuộc tính cố định ‘người trong kịch’ của cậu, trước khi phát triển, Bạch Tẫn Thuật có thể làm được chỉ là dùng suy nghĩ của mình để bắt chước suy nghĩ của chàng thanh niên tóc dài, để đạt được hiệu quả đóng vai.

Nhưng một khi độ đồng bộ tăng lên, đây không còn là đóng vai nữa, độ đồng bộ càng cao, cậu càng bị chàng thanh niên tóc dài đồng hóa, từ đó biến thành "trở thành".

Của Trần Phi có lẽ cũng vậy.

Thuộc tính cố định phát triển càng tốt, độ chính xác càng cao, sau này có lẽ sẽ từ một hình ảnh mơ hồ không rõ ràng tiến hóa thành một đoạn video thông tin chính xác cũng không chừng.

Nhưng bây giờ cậu rất quan tâm đến một chuyện khác, liên quan đến thuộc tính cố định của Tổ Chức.

"Anh Scao?" Giọng Lỗ Trường Phong vang lên, "cái đó... nếu anh không giết Phương Thiếu Ninh, tem mở mắt ra được chưa? Trong phòng ngủ hình như có tiếng động kỳ lạ..."

Gã biết Scao bảo gãnhắm mắt chắc chắn là vì thuộc tính cố định của gã, nhưng bây giờ nghe có vẻ như bọn họ đã thỏa thuận xong, vậy mắt gã còn phải nhắm không?

"Mở đi." Chàng thanh niên tóc dài tùy ý nói, sự chú ý của cậu nhanh chóng bị dời đi.

Tiếng động trong phòng ngủ là sự giãy giụa cuối cùng mà Dương Bồi phát ra trước khi chết, đáng tiếc cách một cánh cửa, trong ba người bên ngoài hai người không biết tình cảnh của hắn, một người không quan tâm đến sống chết của hắn, thậm chí là sống chết của tất cả mọi người.

Giết hay không giết Phương Thiếu Ninh không quan trọng, nhưng tính trưởng thành của kỹ năng cố định của Lỗ Trường Phong lại khiến cậu tràn đầy ham muốn thí nghiệm.

Cậu đang suy nghĩ logic chọn người của Tổ Chức.

Lời của dịch vụ chăm sóc khách hàng độc quyền là người có chấp niệm mạnh mẽ, chỉ có người như vậy mới có thể sinh ra thuộc tính cố định, có năng lực đủ để bảo toàn tính mạng trong không gian bí ẩn, từ đó tiến hành khám phá quy tắc.

Vậy có phải tất cả mọi người sau khi vào đây, thuộc tính cố định xuất hiện ban đầu đều không phải là hoàn chỉnh đúng không.

Vì ‘người trong kịch’ có không gian phát triển, sẽ từ "đóng vai" chuyển thành "trở thành", ‘tiên tri’ cũng có không gian phát triển, sẽ từ mơ hồ chuyển thành rõ ràng, vậy liệu ‘trị liệu’ của Lỗ Trường Phong có như thế không?

Ví dụ như một số lĩnh vực chỉ có thần linh mới có thể can thiệp... kỹ năng cấp cao của trị liệu— sống lại từ cõi chết?

Xem ra gã hoàn toàn không có lòng trắc ẩn đối với cái chết của Phương Thiếu Ninh... vậy nếu dùng Phương Thiếu Ninh để làm thí nghiệm, gã chưa chắc đã có đủ động lực để chống đỡ sống lại từ cõi chết.

Nhưng đổi một chủ thể có lẽ sẽ khác.

Chàng thanh niên tóc dài chớp mắt, nhẹ nhàng quyết định.

Vậy thì đổi thành chính gã vậy.

Cậu vừa nhìn thấy rồi, bên ngoài cửa sổ tòa nhà đơn là một màn sương trắng dày đặc, nếu cậu nhớ không nhầm, lúc vừa đối mặt trực tiếp với tà thần đang giáng lâm lên Dương Bồi trong phòng ngủ, sương mù đen cậu nhìn thấy và sương mù trắng bên ngoài cửa sổ là cùng một loại chất liệu.

Chạm vào sẽ xảy ra chuyện gì thì không biết, có lẽ sẽ chết.

Chàng thanh niên tóc dài nghĩ một cách lơ đãng, vì thuộc tính của Lỗ Trường Phong là không nỡ nhìn thấy người khác bị tổn thương, vậy nếu bản thân gã bị tổn thương thì sao?

Thử một chút là biết ngay.

Lời của Phương Thiếu Ninh quả thực đã cho cậu gợi ý, chàng thanh niên tóc dài chỉ suy nghĩ một giây, đã nhanh chóng đưa ra quyết định.

Cậu nháy mắt với người phụ nữ tóc vàng: 【Thử tấn công gã xem.】

Người phụ nữ tóc vàng đáp lời hành động.

Bình luận bị diễn biến đột ngột này làm cho ngơ ngác:

【Ơ— ơ ơ ơ!】

【Sao đột nhiên đi đánh Bánh Cuốn của chúng ta vậy?!】

【Phương Thiếu Ninh ở bên phải mà!!!】

【Hả? Chị này không phải người của thần Scao sao? Sao chị ấy đi đánh Lỗ Trường Phong vậy?】

【Mất khống chế rồi sao? Bị tà thần tiếp quản rồi?】

【Không giống mà...】

Lỗ Trường Phong không nhìn thấy bình luận, nhưng gã nhìn thấy người phụ nữ tóc vàng đột nhiên vung dao lao về phía mình.

Có lẽ gã không nổi bật lắm ở những chỗ khác, nhưng trực giác của gã thật sự chưa bao giờ sai.

Scao trước mặt, quả thực không đúng.

Cậu không phải bất kỳ Scao nào mà Lỗ Trường Phong từng đối mặt, cậu ta là hoàn chỉnh, 100%, không có bất kỳ thành phần Bạch Tẫn Thuật nào pha lẫn vào, một tên điên có học thức thuần túy và không thể kiểm soát suy nghĩ.

Hay nói cách khác, là Bạch Tẫn Thuật 100%, hoàn toàn trở thành Scao.

Ngay khi cậu đẩy mình lên bàn cược, lấy Dương Bồi làm quân cờ, để tăng tỷ lệ thành công cuối cùng, độ đồng bộ của cậu và chàng thanh niên tóc dài, đạt đến con số đáng sợ: 100%.

Điều này có nghĩa là từ giây phút Dương Bồi bị chiếm lĩnh, Bạch Tẫn Thuật tồn tại trong không gian này sẽ hoàn toàn không có bất kỳ ý nghĩ muốn khống chế hành động của chàng thanh niên tóc dài, áp chế suy nghĩ của ‘hắn’, cậu đã hoàn toàn trở thành Scao.

Scao không quan tâm đến sống chết của người khác.

Cậu ta có thể giây trước ra lệnh giết Phương Thiếu Ninh, giây sau cũng sẽ ra lệnh tấn công Lỗ Trường Phong.

Cậu thiếu khả năng cảm nhận cảm xúc nhất định, và không có quan điểm đạo đức của người bình thường.

"anh Scao?!" Lỗ Trường Phong ngơ ngác lùi lại phía sau, "Chị ấy nhận nhầm người rồi đúng không?"

"Phương Thiếu Ninh ở bên cạnh anh mà!!!" Gã linh hoạt lộn người mấy cái, người phụ nữ đuổi theo không tha, Lỗ Trường Phong tuyệt vọng mở miệng, "má nó cô không hiểu tiếng Trung à!"

"Cứu mạng!!!" Da đầu Lỗ Trường Phong tê dại: "Anh Scao!!! Cứu mạng!!!"

Ngay khi mập mạp chạy tán loạn khắp nơi, sắp bị người phụ nữ tóc vàng đuổi kịp, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra.

Tất cả mọi người cứng đờ.

Cùng với cánh cửa mở ra đến đây, còn có uy áp kỳ lạ lan tràn khắp nơi.

Rõ ràng là một khối hình thù màu đen kỳ lạ tràn ngập sương mù đã hoàn thành việc nhập xác, nhưng không hiểu sao, Bạch Tẫn Thuật dường như nhìn thấy hình dáng một người đàn ông từ trong đó.

Không phải Dương Bồi.

Là một người... rất... rất khó dùng lời nói để hình dung.

Rất khó dùng văn tự để miêu tả cảm giác người này mang lại cho cậu, nhưng nếu nhất định phải hình dung, thì đó sẽ là một số từ ngữ rất trừu tượng: ví dụ như hàng tỷ năm trong khái niệm thời gian, cực sâu, cực xa trong khái niệm không gian, độ không tuyệt đối trong khái niệm nhiệt lực...

Giống như người xuất hiện trước mặt cậu không phải là một người, mà là tập hợp của vô số khái niệm, hoặc một loại sinh vật không phải con người chỉ tồn tại ở không gian ba chiều dưới hình dạng con người.

Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt này, độ đồng bộ tăng vọt đến 100% của Bạch Tẫn Thuật lập tức về không, ảnh hưởng thuộc về Scao hoàn toàn biến mất, người phụ nữ tóc vàng đột ngột tan biến, Bạch Tẫn Thuật ấn mạnh đầu Lỗ Trường Phong xuống, tránh cho gã nhìn thẳng vào tà thần.

Và khi người đàn ông này xuất hiện, đồng hồ tác chiến trên tay họ bắt đầu phát ra tiếng vo ve trước khi vỡ tan.

Ống kính phòng phát sóng trực tiếp bị kẹt thành màn hình đen, tất cả các giao dịch chưa hoàn thành đều bị cưỡng chế đóng.

【Thông báo: Tất cả quy tắc của không gian này đã được thanh toán xong, phòng phát sóng trực tiếp báo cáo sẽ đóng sau năm giây.】

Một thông báo nền vàng được admin ghim ở đầu, bình luận hỗn loạn.

【Sao thế sao thế?】

【Sao lại đóng rồi? Thanh toán bình thường không phải mất vài tiếng sao?】

【Vừa rồi sao vậy? Tôi hình như thấy cửa phòng ngủ mở ra, rồi màn hình đen thui???】

Và trong màn hình, bên tai tất cả thành viên đội cũng xuất hiện một giọng máy móc quen thuộc: 【Sắp đăng xuất, 5】

【4】

【3】

Là giọng hướng dẫn máy móc ban đầu, Bạch Tẫn Thuật từng nghi ngờ bộ phận chăm sóc khách hàng độc quyền không thể liên lạc khi vào không gian bí ẩn.

Tổ Chức vội vã đăng xuất tất cả mọi người làm gì?

【2】

【1】

Những việc làm khi trở thành chàng thanh niên tóc dài cậu đều nhớ rõ, bây giờ cũng không kịp bù đắp nữa, Bạch Tẫn Thuật giãy giụa quay đầu nhìn tà thần thay thế thân phận Dương Bồi kia một cái, sau đó rơi vào tầm nhìn màu đen đặc trưng của cổng dịch chuyển.

Giây phút cuối cùng đăng xuất khỏi không gian, cậu chỉ nhớ người đàn ông kỳ lạ có ngoại hình khó tả kia và độ đồng bộ hoàn toàn biến mất sau khi cậu chạm mắt người đó.

Còn có một cái tên đột nhiên xuất hiện trong lòng cậu.

Hoài Gia Mộc.

-------------------------------------

Xong map 1, ☆ヾ(*´・∀・)ノ tung bông tung bông ヾ(・∀・`*)ノ☆

Chúc mừng anh Top lên sàn ☆ヾ(*´・∀・)ノ tung bông tung bông ヾ(・∀・`*)ノ☆

Cơ mà bộ này chủ yếu viết cốt truyện nhiều, tình cảm chỉ thêm gia vị thôi nên là mọi người đừng mong chờ nhiều quá vào tuyến tình cảm nha haha.

Bình Luận (0)
Comment