Hướng Dẫn Quy Tắc Sắm Vai Quái Đàm

Chương 44

Trên bàn đá, bầu không khí chìm vào một sự im lặng kỳ quái.

Vẻ mặt của Vân Quảng và hai thành viên khác trong đội rõ ràng là đang muốn cười nhưng cố nhịn, còn Lỗ Trường Phong thì trông vô cùng mông lung.

Bạch Tẫn Thuật: ???

Bình luận trực tuyến:

【???】

【Hả???】

【Đến rồi đến rồi! Phân đoạn mà tôi thích nhất đến rồi! Người mới lần đầu thấy chị Nhạn dùng thuộc tính cố định!】

【Dự án bảo lưu hahahahaha!】

【Hahahaha trời ơi, từ khi chị Nhạn vào không gian cấp cao tôi chưa từng thấy cảnh này nữa!】

【Chị Nhạn, thần của tôi!!! Thần của Tổ Chức!!!】

【Giờ có thể nói rồi chứ! Nói được rồi chứ!! Thuộc tính cố định của Quản Hồng Nhạn rốt cuộc là gì vậy!!!】

【Chấp niệm của chị Nhạn là không ăn rau mùi.】

【Là không ăn rau mùi.】

【Không ăn rau mùi.】

Màn hình tràn ngập câu trả lời.

Người vừa đặt câu hỏi: 【???】

Trên màn hình, Quản Hồng Nhạn đang rất chật vật giải thích: “Chấp niệm của tôi là không ăn rau mùi.”

“Thôi, không nói tiếp được nữa, ai đó nói hộ tôi đi.” Cô ấy lấy tay che miệng, trông như sắp nôn đến nơi.

“Ờ… Chấp niệm của Hồng Nhạn là không ăn rau mùi.” Vân Quảng tiếp lời, “Thuộc tính cố định của cô ấy là xóa bỏ mọi thứ liên quan đến rau mùi.”

【Lúc đầu khi chị Nhạn gia nhập Tổ Chức, ai cũng nghĩ thuộc tính cố định của chị ấy thật nực cười. Vì vậy, chị ấy đã khổ luyện kỹ năng chiến đấu, cuối cùng trở thành một chiến thần có vấn đề là động tay động chân trước khi động não.】

【Nhưng vì thuộc tính cố định quá vô dụng, dù điểm tích lũy của chị ấy luôn rất cao, không nhà đầu tư nào chỉ định chị ấy vào không gian cấp cao.】

【Cho đến một ngày nọ, trong một không gian chưa được phân loại, đội thám hiểm của họ đã chạm trán một loài quái vật chưa rõ tên và thuộc tính.】

【Trong cuộc thám hiểm đó, chị Nhạn bất ngờ phát hiện ra rằng, nếu một thứ gì đó được đặt tên là "Rau Mùi" và được tất cả mọi người công nhận...】

【Vậy thì, chỉ cần chị Nhạn có mặt.】

【Nó sẽ biến mất.】

Lỗ Trường Phong hơi há miệng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Quản Hồng Nhạn.

Ban đầu, gã đã nghĩ vận may của anh Scao đã đủ kỳ lạ rồi, nhưng nhìn tình huống này, số lượng người kỳ quặc trong Tổ Chức đã vượt xa sức tưởng tượng của gã.

Chấp niệm với rau mùi phải mạnh đến mức nào mới có thể sâu sắc đến nỗi triệu hồi thư mời tuyển dụng của Tổ Chức chứ? Thật quá đáng mà.

Quản Hồng Nhạn che miệng, trợn trắng mắt: “Muốn cười thì cứ cười đi.”

“Không cười không cười,” Lỗ Trường Phong vội vàng lắc đầu, “Hợp lý lắm! Rất hợp lý!”

【Từ đó trở đi, chị Nhạn một trận phong thần, lời mời thám hiểm không gian cấp cao tràn ngập hậu trường.】

【Mặc dù nghe có vẻ lạ lùng, nhưng đây là kỹ năng cấp thần duy nhất trong Tổ Chức có di chứng nhỏ nhất. Những kỹ năng mạnh hơn thì di chứng lớn hơn, còn những kỹ năng có di chứng nhỏ hơn lại không mạnh bằng.】

【Thực ra, chấp niệm quá lớn sinh ra thuộc tính cố định không phải là bàn tay vàng của đội viên thăm dò. Từ góc độ cá nhân mà nói, mỗi lần sử dụng thuộc tính cố định đều như xé toạc vết sẹo của quá khứ. Nếu thuộc tính cố định phát triển đến cực hạn thì sẽ để lại di chứng nhất định.】

【Ví dụ như kỹ năng "Cấp cứu" của Bánh Cuôdn, chấp niệm của cậu ta là "không thể chịu được khi thấy người khác bị thương". Điều này có nghĩa là chắc chắn cậu từng tận mắt chứng kiến ai đó bị thương nên mới hình thành loại suy nghĩ này. Và mỗi lần chữa trị cho người khác, cậu ta sẽ như đang lặp lại cảnh tượng đó, "không thể chịu được" khiến cậu cứ chữa một người là bản thân cũng muốn gục xuống, ảnh hưởng đến hành động sau này.】

【Hoặc như Dương Bồi, người có thể xếp chồng buff chiến đấu. Hắn vốn là một gã hề tâm lý méo mó vì cuộc sống bên ngoài quá tệ. Khi buff của hắn đạt đến mức cao, sức mạnh chiến đấu sẽ lấn át trí tuệ, ảnh hưởng đến các cuộc thám hiểm sau này. Nhưng dù sao thì hắn cũng chẳng thích thám hiểm gì cho cam. So với những trường hợp đó, di chứng của chị Nhạn là nhỏ nhất, hầu như không ảnh hưởng đến hành động hay thám hiểm, nên mới được coi là thần.】

【Đó là gì?】

【Độ nhạy. Số lần sử dụng càng nhiều thì độ nhạy đối với từ "rau mùi" càng cao. Chỉ cần nhắc đến một lần là trong miệng sẽ xuất hiện hương vị đó. Chị Nhạn đã ở không gian trung và thấp cấp khoảng một, hai năm, rồi lên không gian cao cấp ba năm, độ nhạy đối với "rau mùi" chắc chắn đã được tích lũy đến mức cao nhất rồi. Bây giờ có lẽ chỉ cần nghĩ đến từ đó trong đầu thôi là mùi vị cũng xuất hiện luôn rồi…】

【Thảm quá… mà cũng buồn cười quá…】

【Tại sao vì chấp niệm "không ăn rau mùi" mà vào Tổ Chức, rồi sau khi vào lại phải ngày nào cũng ăn rau mùi vậy! Tổ Chức đúng là giỏi trong việc khơi lại nỗi đau của người khác!】

【Nên giờ cậu hiểu tại sao vừa nãy chị Nhạn lại là người mất ít chỉ số san nhất khi kiểm tra sancheck rồi chứ… Vì khả năng kiểm soát suy nghĩ của chị ấy thực sự đỉnh cao, muốn kìm hãm là có thể kìm ngay lập tức.】

Lỗ Trường Phong mơ hồ quay trở lại phòng.

Quản Hồng Nhạn không chịu nổi hai chữ "rau mùi", sau khi đặt tên cho "Chó săn" là "Rau mùi" thì lập tức bịt miệng, lật trắng mắt rồi chui thẳng vào phòng, nói nếu còn ở đây thêm chút nữa là cô sẽ nôn mất.

Do những thành viên còn lại đều khá thân với Quản Hồng Nhạn, nên chẳng ai cần thêm lời giải thích. Cuối cùng, chỉ có Vân Quảng phải đặc biệt giải thích với Lỗ Trường Phong về lý do phải làm vậy.

Mặc dù khả năng cố định của Quản Hồng Nhạn có thể xóa bỏ tất cả rau mùi, và chỉ cần một thứ gì đó được gọi là rau mùi thì nó sẽ biến mất, nhưng định nghĩa của "được gọi là" cũng rất nghiêm ngặt.

Ví dụ như con Chó săn Tindalos lúc trước, do Xa Mạc Sở đã giới thiệu từ trước, nên trong lòng mọi người ấn tượng về loại quái vật này đã được khắc sâu bằng cái tên đó. Lúc này, có gọi nó là "rau mùi" cũng vô dụng, giống như có người chỉ vào một quả táo rồi bảo từ bây giờ nó tên là "chuối" vậy. Dù miệng có nói là "chuối", nhưng khi nhìn thấy quả táo, thứ xuất hiện trong đầu vẫn sẽ là cái tên quen thuộc của nó.

Giới hạn của 【Không ăn rau mùi】 nằm ở đây. Muốn khiến mọi người công nhận một thứ nào đó là rau mùi để xóa bỏ nó, tình huống lý tưởng nhất là tất cả những người có mặt đều không biết đó là gì. Khi đó, cái tên mà Quản Hồng Nhạn đặt sẽ khắc sâu vào tâm trí họ như ấn tượng đầu tiên, và hiệu quả cuối cùng cũng sẽ đạt mức tối đa.

Tới mức này, 【Không ăn rau mùi】 sẽ bị động kích hoạt, xóa bỏ mọi thứ gọi là rau mùi.

Nghe xong lời giải thích của Vân Quảng, Lỗ Trường Phong cũng hiểu sơ sơ.

Phòng livestream toàn một trận cười ha ha vì kỹ năng cố định này. Ống kính quay theo Quản Hồng Nhạn, còn những thành viên khác thì cũng chuẩn bị đi ngủ.

Theo tiến độ mất bốn thành viên như thế này, chắc chắn ngày mai sẽ lại có một người bị loại. Nhưng nhờ có cái tên mà Quản Hồng Nhạn đặt, sự lo lắng về ngày mai đầy ẩn số trong lòng mọi người cũng giảm bớt đi phần nào.

Bạch Tẫn Thuật ngồi cạnh nghe Lỗ Trường Phong giải thích, đợi đến khi mọi người đều đã quay về phòng, cậu là người cuối cùng ném một viên đá vừa mới khắc nghịch ngợm xong rồi rời khỏi sân nhỏ.

Ngôi làng mà họ đang trú chân thực sự là một vùng quê nghèo nàn. Cậu phải lục lọi cả buổi trong một đống đá có hình thù kỳ quái mới miễn cưỡng chọn được một viên có dáng hơi tròn trịa chút.

Trong làng chẳng có gì để giải trí, ai cũng ngủ rất sớm. Ban ngày cậu đã hỏi thăm dân làng về chỗ ở của giảng viên dẫn đoàn, bây giờ đang men theo hướng mà tài xế chỉ để đi đến đó.

Thầy giáo dẫn đoàn - thầy Mã - đang ở nhờ nhà dân, còn nhóm học sinh khảo sát thì ngủ tại sân nhỏ được dọn tạm. Khi Bạch Tẫn Thuật đến nơi, gia đình nông dân mà thầy Mã ở nhờ đã tắt đèn đi ngủ, cậu đẩy cửa ra, vừa hay chạm phải ánh mắt của người mà trong mắt người khác là "thầy Mã".

Dáng vẻ mong đợi cậu mò đến, nhưng khi thấy cậu thực sự đến thì lại cố gắng ra vẻ thờ ơ.

Trông đúng là ngây thơ.

Nếu không phải đã tận mắt chứng kiến quá trình hắn nuốt chửng Dương Bồi trong không gian trước, còn trực diện đối mặt với bản thể của tà thần, bị áp lực tối cao của hắn ép đến mức đạt 100% độ đồng bộ, thì cậu thật sự sẽ tin mất.

Bạch Tẫn Thuật thầm phỉ nhổ trong lòng vài câu, giơ tay nở một nụ cười đẹp mắt: "Tồn tại vĩ đại, chí cao vô thượng."

"Phiền phức quá," tà thần cau mày tỏ vẻ không hài lòng, "Ta không phải đã nói tên ta cho cậu rồi sao?"

Bạch Tẫn Thuật: ?

Cậu cảm thấy có gì đó ngưa ngứa bên tai, giọng nói của tà thần quả thực hoàn toàn phù hợp với ấn tượng của cậu về một vị tà thần.

Trầm thấp, khinh miệt, bất mãn.

Chỉ là… hắn nói đã nói tên mình cho cậu rồi là có ý gì?

Lúc nào chứ? Giữa bọn họ đã từng có cuộc trò chuyện nào như vậy sao?

Không đúng… hình như thật sự có đấy. Lúc cậu rời khỏi phó bản trước, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một cái tên.

"Hoài… Gia Mộc?" Bạch Tẫn Thuật dò dẫm gọi thử.

Tà thần chậm rãi giãn mày, kiêu ngạo hơi nâng cằm lên.

Hóa ra đúng là cái tên này sao?

Bạch Tẫn Thuật chớp mắt, thầm khen trí nhớ của mình một câu.

“Cậu định bắt đầu truyền bá tín ngưỡng của ta ngay bây giờ sao?”

Tà thần… không đúng, Hoài Gia Mộc giữ dáng vẻ cao ngạo, hỏi.

“Ừm… không cần vội, bây giờ mọi người đều đang ngủ cả.” Bạch Tẫn Thuật ngừng lại một thoáng rồi tiếp tục, “Thật ra lần này tôi đến là để dâng lên ngài một lễ vật.”

“Lễ vật gì?” Hoài Gia Mộc hứng thú nhướng mày.

Bạch Tẫn Thuật đưa hai tay ra, dâng lên một viên đá xám hình tròn.

Viên đá có những vết mài không hoàn toàn đều đặn ở viền, nhưng có thể thấy người đưa nó đã rất dụng tâm. Những vết mài này là dấu vết còn lại từ quá trình biến một hòn đá thô kệch thành một hình bầu dục nhẵn nhụi.

Mặt trước của viên đá được khắc một ký hiệu kỳ lạ bằng dao nhỏ.

Trông nó giống một ngôi sao năm cánh bị vặn xoắn, chính giữa còn có một ký hiệu trông như nhánh cây chĩa ra.

Nhìn chung rất kỳ quái.

“Đây là gì?” Hoài Gia Mộc cầm viên đá lên ngắm nghía, giọng điệu có chút khó hiểu.

Thấy đối phương không có phản ứng đặc biệt, Bạch Tẫn Thuật khẽ nheo mắt, bịa chuyện không chớp mắt: “Đây là một biểu tượng của hạnh phúc và những điều tốt đẹp.”

“Một số bộ lạc sử dụng nó như bùa hộ mệnh. Nếu có ai đó khắc ký hiệu này lên đá rồi tặng cho người yêu, nghĩa là họ đang gửi gắm một lời chúc tốt đẹp, mong tình cảm của hai người có thể bền lâu như chính vết khắc trên hòn đá, mãi mãi không phai mờ.”

“Ồ…” Hoài Gia Mộc hơi khựng lại một chút, “Vậy… vậy cứ để đây đi.”

“Ta sẽ cất giữ nó cẩn thận.”

Hắn suy nghĩ một lúc, rồi bổ sung: “Cất giữ trong dòng thời gian vĩnh viễn ngừng trôi.”

“Nhưng bình thường người ta hay mang theo bên mình.” Thanh niên có đồng tử thẳng đứng cười rất ngoan ngoãn, khẽ chớp đôi mắt trong veo, “Giống như bùa hộ mệnh vậy, có được không?”

Lần này, Hoài Gia Mộc mất nhiều thời gian hơn để xử lý thông tin. Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi gật đầu.

Nhìn thấy đối phương nhận lấy lễ vật của mình, thanh niên đồng tử dọc híp mắt như một con hồ ly: “Vậy tôi về trước nhé?”

Tà thần lộ vẻ không hài lòng.

“Để thuận tiện cho việc truyền bá tín ngưỡng của ngài vào ngày mai,” nhận ra sự khó chịu của hắn, Bạch Tẫn Thuật lập tức kéo cờ lớn che chắn, “Nếu sáng mai bọn họ phát hiện tôi không có trong tiểu viện, họ sẽ nghi ngờ về việc tôi đi đâu vào tối qua.”

“Người hướng dẫn đội điều tra có điều kiện nghỉ ngơi tốt hơn học sinh,” cậu rũ mắt, nói với giọng điệu như thể sự thật, “Nếu bị phát hiện tôi đến chỗ ngài ngủ nhờ, những học sinh khác sẽ cô lập tôi, mà như vậy thì không có lợi cho việc truyền bá tín ngưỡng đâu.”

Hoài Gia Mộc trông có vẻ muốn nói gì đó, nhưng lại không tìm ra lý do để phản bác, đành trơ mắt nhìn Bạch Tẫn Thuật đóng cửa rời khỏi phòng.

Bạch Tẫn Thuật đi ra từ phòng của giảng viên, vừa đi vừa suy nghĩ, hướng về phía tiểu viện.

Vừa mở cổng viện, cậu liền chạm mặt Lỗ Trường Phong đang đi lấy nước.

“Anh Sở?” Gã kinh ngạc chào hỏi, “Anh ra ngoài à?”

Không phải vừa rồi mọi người đều đã đi ngủ sao? Sao giờ này Xa Mạc Sở lại chạy ra ngoài?

“Đi tặng một món quà.” Xà Mạc Sở sờ cằm, “Giờ xem ra tôi đã nghĩ sai rồi.”

“Hả?” Lỗ Trường Phong khó hiểu, “Nghĩ sai cái gì?”

Đương nhiên là sai về suy đoán của cậu, rằng tà thần kỳ lạ kia có thuộc hệ thống thần thoại Cthulhu hay không.

Xét từ cảnh tượng lần đầu gặp gỡ, áp lực vô hình khi nhìn thấy tượng thần, cùng với việc chỉ cần chống cự một chút là sẽ bị tước đoạt tư duy, tất cả đều giống hệt hiện tượng “rơi San” trong ấn tượng của cậu, thậm chí còn có phần nghiêm trọng hơn.

Nhưng vừa rồi cậu đưa thứ đó cho hắn, đối phương lại chẳng có chút phản ứng gì, cứ như thể không hề nhận ra đây là cái gì. Cậu bảo nó tượng trưng cho hạnh phúc và điều tốt đẹp, đối phương lại tin sái cổ.

Xà Mạc Sở: “Tôi đã nghĩ sai về việc liệu đối phương có thích món quà này không.”

“Là món quà gì?” Lỗ Trường Phong một đầu đầy sương mù. Nhưng hắn đã được Scao huấn luyện đến quen với những hành vi kỳ lạ khó hiểu của đám cao thủ này rồi. Không thấy à, vừa rồi Quản Hồng Nhạn còn đặt tên cho sinh vật thần thoại là “Rau mùi” đấy thôi, so với chuyện đó, việc Xa Mạc Sở nói chuyện như đang đố chữ cũng chẳng là gì cả.

Xà Mạc Sở: “Elder Sign.”

Nếu Hoài Gia Mộc không có phản ứng với thứ này, vậy hắn chắc chắn không thuộc hệ thống thần thoại Cthulhu.

Nếu lúc này có camera quay về phía Xà Mạc Sở, màn hình chắc chắn sẽ bị spam đầy dòng chữ “???”.

Còn Lỗ Trường Phong, người hoàn toàn không biết gì về hệ thống Cthulhu: “Hả? Elder Sign… là gì?”

.

"Biểu tượng của hạnh phúc và tốt đẹp," Xà Mạc Sở lặp lại lời đã lừa tà thần thuần khiết, "cầu nguyện cho năm tới mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an."

Cậu là người hiểu biết về Elder Sign nhất.

Nếu có ai đó am hiểu hệ thống thần thoại Cthulhu ở đây, chắc chắn sẽ nghe đến ngây người, đầu óc mơ hồ.

Bởi vì cái Elder Sign này, không thể nói là cầu nguyện mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, mà là hoàn toàn chả liên quan gì hết.

Trong hệ thống thế giới quan Cthulhu, nó được gọi là một trong ba thần khí của điều tra viên - tức là xà beng, bạn bè và Elder Sign, thường được dùng để xua đuổi sinh vật thần thoại và tà thần.

Thông thường, nó được khắc trên một viên đá hình bầu dục, cần một loại pháp thuật nhất định mới có thể kích hoạt. Người bình thường cầm nó, có lẽ chỉ có tác dụng xua đuổi sinh vật thần thoại, nhưng trong tay Xà Mạc Sở và một số người đặc biệt, nó có thể thông qua một số phương tiện đặc biệt để dùng làm vũ khí, gây ra tổn thương không nhỏ cho sinh vật thần thoại.

Nhưng dù sao đi nữa, thứ này đối với tà thần mà nói đều không thể dùng làm quà tặng, mặc dù Hoài Gia Mộc không được tính là tà thần hệ Cthulhu.

Hành động này giống như sếp đang gắp thức ăn thì anh xoay bàn, sếp đang uống nước thì anh thắng xe, sếp phát biểu thì anh nói trước, sếp mở cửa anh lên xe, kỳ lạ đến mức khó tin.

Lỗ Trường Phong đầu óc mơ hồ trở về ngủ, Bạch Tẫn Thuật cũng mở cửa phòng trở về phòng của mình.

.

.

Đợi đến khi trời sáng, ngày mới sẽ đến.

Dòng thời gian bình thường ngày thứ tư.

Đội thám hiểm tiến vào không gian vô định ngày thứ ba.

Sáng sớm, Bạch Tẫn Thuật mở mắt ra.

Khác với tầm nhìn của những ngày trước, lần này anh vừa mở mắt ra, thứ nhìn thấy không phải là trần nhà thô ráp của nhà cấp bốn, mà là đỉnh lều vải bạt màu xanh lam.

Bạch Tẫn Thuật rút tay ra khỏi túi ngủ, ấn đồng hồ xem giờ.

Tám giờ rưỡi sáng.

Trong thế giới quan của Cthulhu, tất nhiên có rất nhiều phép thuật hoặc năng lực có thể gây nhiễu loạn thị giác và giác quan. Nhưng với Xa Mạc Sở, những thứ đó hoàn toàn vô dụng. Vậy nên những gì cậu thấy chắc chắn là thật—nói cách khác, hôm qua cậu ngủ trong căn nhà trệt, nhưng bây giờ lại thực sự ở trong một cái lều.

Cậu nửa ngồi dậy, vén tấm rèm vải của lều lên, nhìn ra ngoài qua lớp màng nhựa trong suốt.

Không ngoài dự đoán, nơi này chính là bên trong hang động ngầm.

So với doanh trại lạnh lẽo mấy ngày trước, bây giờ khu cắm trại tràn ngập hơi thở của cuộc sống.

Một dãy lều được ghép nối lại với nhau, phía trước là một khu sinh hoạt đã được dọn dẹp kỹ lưỡng. Ở đó có mấy chiếc ghế được lót đệm mềm, tám chiếc ghế vây quanh một cái bàn tạm bợ xếp từ những thùng hộp. Trên bàn vương vãi đủ loại tài liệu, trông như thể người nghiên cứu đêm qua chưa kịp sắp xếp đã bỏ lại mà quay về lều ngủ.

Dọc theo mép hang động, một dãy bóng đèn được treo lên. Ở giữa lều đặt một máy phát điện đơn giản, có lẽ dùng để cung cấp năng lượng cho các thiết bị điện tử. Lúc này, nó đang phát ra tiếng ầm ầm, chính thứ này đã đánh thức Bạch Tẫn Thuật.

Đang quan sát xung quanh, Bạch Tẫn Thuật chợt nghe thấy âm thanh kéo khóa kéo từ lều bên trái. Xem ra người ngủ bên cạnh cũng đã thức dậy.

Ước chừng thời gian, cậu gần như đã chuẩn bị xong, cúi người chui ra khỏi lều. Những đội viên khác cũng lần lượt đi ra.

Giang Kim Minh đứng giữa đám đông, trông vẫn lành lặn nguyên vẹn, đang ra sức gặm bánh quy nén mà đội thám hiểm mang theo.

“Mọi người ơi.” Quản Hồng Nhạn vỗ tay, thu hút ánh nhìn của mọi người, “Sáng nay khi tỉnh dậy, tôi đã phát hiện ra Tất Vũ.”

Cô ấy chỉ vào cô gái đứng sau mình.

Tất Vũ gật đầu chào tất cả mọi người: “Ngay khi tôi đăng nhập vào không gian chưa biết, tôi đã có mặt ở đây. Hồng Nhạn nói với tôi rằng thời gian trong không gian này đi ngược, lấy 24 giờ làm một đơn vị. Vì vậy, bây giờ tình huống là, tôi tưởng rằng đây là ngày đầu tiên tôi vào đây, nhưng thực tế thì đây đã là ngày thứ ba của mọi người, và nếu theo trình tự thời gian bình thường, thì đây là ngày thứ tư, đúng không?”

Mọi người lác đác gật đầu.

 

Bình Luận (0)
Comment