Hướng Dẫn Quy Tắc Sắm Vai Quái Đàm

Chương 52

Nếu có thể xác định được loại rau dại này, thì mấy ngày tiếp theo họ sẽ không cần ăn dưa muối nữa, chỉ cần mang theo rau tươi bên người là được.

"Tôi không biết," Trương Lộc lật miếng dưa trong bát bằng đũa, cũng nhỏ giọng đáp, "Có khả năng là không nhận ra."

Quá khó để xác định.

Để quan sát loại dưa muối này là từ cây gì, cô đành giả vờ như mình rất thích ăn, gắp đầy một bát. Bây giờ nhìn đống dưa muối chất chồng trong bát, sắc mặt cô cũng khổ sở hơn hẳn.

Trong tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ Xa Mạc Sở, thật sự có ai ăn nổi thứ này sao?

Vừa nghĩ, cô vừa không kiềm chế được mà nhìn về phía Xa Mạc Sở.

Quả nhiên, chàng trai có đồng tử dọc này vẫn như mọi khi, ăn dưa muối mà chẳng có chút biểu cảm gì, cứ như thể không cảm nhận được vị của nó, thản nhiên ăn từng miếng một, khiến người ta tê cả răng khi nhìn.

Cũng chẳng có gì bất ngờ, Trương Lộc thầm nghĩ, Xa Mạc Sở có đồng tử dọc, là động vật máu lạnh, lại không nhìn thấy vật tĩnh, vậy thì giống rắn, không có vị giác cũng là chuyện hợp lý.

Rất hợp lý.

Mà bên cạnh cậu ta, là thầy Mã—người cũng được bác trai mời vào ăn cơm. Bác trai đang nhiệt tình gắp thức ăn cho hắn, vậy mà thầy Mã chỉ ngồi đó, mặt lạnh tanh, ăn dưa muối y như Xa Mạc Sở.

Khoan đã… giống hệt Xa Mạc Sở?

Đồng tử Trương Lộc co lại.

Xa Mạc Sở không có vị giác, lẽ nào thầy hướng dẫn cũng vậy?

Có lẽ do cô giữ tư thế suy tư quá lâu, bác trai quay lại, thấy bát cô còn nguyên dưa muối thì hiểu ra: "Aiz, tôi biết mấy người trên thành phố không quen ăn mấy thứ rau dại này. Con trai tôi mang dưa muối này ra ngoài, bạn cùng phòng nó cũng không ăn được."

"Bạn cùng phòng?" Xa Mạc Sở ngẩng đầu lên khỏi bát cơm.

"Con trai tôi nói bạn cùng phòng chính là cái gì đó… À, mấy đứa học chung, ở chung ký túc xá." Bác trai tưởng cậu không hiểu từ này, liền giải thích, "Ký túc xá là nơi học sinh ở cùng nhau trong trường. Các cậu từ thành phố lớn đến, chẳng lẽ cũng không biết sao?"

"Chú hiểu lầm rồi," Vân Quảng mỉm cười tiếp lời, "Chúng tôi chỉ tò mò thôi, ở đây mấy ngày rồi mà chưa gặp con trai chú bao giờ."

"Gặp rồi chứ, sao lại chưa?" Bác trai gãi đầu đầy khó hiểu, "Ngày đầu tiên mấy cậu tới đây đã gặp nó rồi mà."

Ngày đầu tiên đã gặp… lại còn là sinh viên…

Chẳng phải đây chính là người mà tài xế hôm đó nhắc đến—người duy nhất trong làng đỗ đại học sao?

Mấy thành viên đội khảo sát nhìn nhau: "Chú, con trai chú học y à?"

"Đúng vậy," bác trai đầy tự hào, "Mấy đứa ở thành phố chắc cũng biết, nó đang làm việc ở bệnh viện lớn ở Bắc Kinh, bận rộn lắm."

"Ban đầu mấy hôm trước nó nói được nghỉ phép về nhà, vậy mà không biết sao, vừa mới về chưa lâu đã vội vàng rời đi," bác trai nhắc đến con trai thì không kìm được mà than thở, "Công việc này đúng là chẳng tốt gì, bệnh viện bảo về thì phải về ngay, không quan tâm vừa mới đến nhà hay sao, lãnh đạo cũng chẳng chịu thông cảm gì cả, nói nghỉ ba ngày…"

"Chú," Lỗ Trường Phong thấy bác trai sắp lạc đề, liền nhanh chóng kéo chủ đề quay lại, "Chúng tôi quên chưa hỏi, cái hang động chú nói lúc trước là sao vậy?"

"Trong hang động cũng có phần mộ tổ tiên các chú sao?"

"Cái này mấy cậu yên tâm, tuyệt đối không có!" Bác trai nghe thấy chuyện liên quan đến việc phát triển khu du lịch thì lập tức thẳng lưng, như sợ khu du lịch không thể khai thác được, vỗ ngực cam đoan: "Mộ tổ tiên của chúng tôi đều nằm trong mấy hang nhỏ trên núi, không liên quan gì đến động đá vôi cả."

"Nếu sau này cần di dời mộ để phát triển du lịch, chúng tôi chắc chắn sẽ nghe theo sắp xếp," bác trai rất phối hợp, "Cả làng đã chuẩn bị tinh thần rồi, cần làm gì thì làm nấy."

"Chỉ là… thầy Mã này," bác trai nhân cơ hội, cẩn thận nhìn về phía thầy hướng dẫn, "Sạt lở núi lần này… không ảnh hưởng đến khu du lịch chứ? Trong núi chúng tôi không hay xảy ra chuyện này đâu, lần này chỉ là tai nạn thôi."

Bác trai đương nhiên biết đội khảo sát gặp phải sạt lở không phải chuyện nhỏ. Việc khai thác khu du lịch là chuyện lớn của cả làng, nếu bị trì hoãn vì chuyện này, thì cả làng chẳng biết đi đâu mà khóc.

Không chỉ mình bác trai muốn hỏi, mà cả dân làng cũng muốn biết.

"Không ảnh hưởng." Thầy Mã khẽ nâng mí mắt, hờ hững đáp.

"Vậy thì tốt quá!" Bác trai thở phào nhẹ nhõm, giọng cũng tràn đầy tự tin trở lại, "Vậy chiều nay mấy cậu cứ nghỉ ngơi ở đây, chúng tôi sẽ đi dọn đường trên núi, đảm bảo ngày mai không làm lỡ công việc của mấy cậu!"

"Thầy Mã, chúng tôi đã bàn bạc rồi, thầy cứ ở nhà trưởng thôn đi. Nhà trưởng thôn có một tầng nhỏ, mấy hôm trước người lái xe chở đồ tiếp tế lên chính là con trai trưởng thôn đó."

Thì ra tài xế hôm nọ là con trai trưởng thôn.

Sau bữa trưa, bác trai mang chén bát rời khỏi tiểu viện, các thành viên đội khảo sát cũng bắt đầu chuẩn bị cho cuộc điều tra buổi chiều.

Do sáng nay vừa xảy ra sạt lở đất, các thành viên chắc chắn không thể lên núi vào hang động, nên họ quyết định chia khu vực để khai thác thông tin từ dân làng, xem có thể tìm được manh mối nào về hiện tượng thời gian đảo ngược hoặc những cái chết kỳ lạ như bị lột sọ hay không.

“Chúng ta phân công nhau hành động, tôi cùng Vân Quảng đi hỏi những vấn đề liên quan đến thời gian.” Quản Hồng Nhạn trước hết mở miệng nói, “Trong thôn nơi nơi đều là vại dưa muối, không có tôi thì ‘rau thơm’ chắc cũng sẽ không xuất hiện đâu.”

“Vậy tôi cùng Lý Nhân đi hỏi một chút về phần mộ tổ tiên,” Giang Kim Minh chỉ đầu của chính mình, “Dù sao tôi cũng chết trong tay nó, nói không chừng có thể nghe được manh mối nào đó.”

“Vậy tôi cũng không hỏi mấy cái này.” Trương Lộc click mở giao diện hậu trường của mình, “Tôi đi hỏi mấy loại ra dại muối đó là cái gì, để coi có thể phục dựng hoàn chỉnh được không, tổng kết vào ban đêm không cần gọi tôi.”

Như vậy, Bạch Tẫn Thuật và Lỗ Trường Phong sẽ đi cùng nhau.

Vốn dĩ Trương Lộc muốn hành động chung với Xa Mạc Sở, vì cô còn phải giả vờ quan tâm đến đặc sản địa phương để tìm hiểu về dưa muối. Nhưng vừa định mở miệng, cô liền chạm phải ánh mắt lạnh lùng của thầy hướng dẫn bên cạnh.

Cô lập tức nuốt lại lời định nói.

Không biết vì sao hôm nay thầy hướng dẫn lại nhìn cô không vừa mắt, nhưng ưu điểm lớn nhất của cô chính là không hỏi nhiều, không tự tìm đường chết. Không đụng được thì chẳng lẽ còn không tránh được sao?

Xa Mạc Sở chống cằm, lười biếng nói: "Vậy tôi đi cùng Bánh Cuốn."

"Vừa rồi bác trai chẳng phải nói thầy Mã ở nhà trưởng thôn sao?" Cậu khẽ híp mắt, "Tôi đến đó xem có tài liệu lịch sử làng không."

Sau khi phân công xong, mọi người đều có nhiệm vụ riêng.

Buổi chiều, trời hửng nắng sau cơn mưa, trong sân có nhiều dân làng tụ tập trò chuyện hơn.

Không giống như những ngôi làng miền núi hẻo lánh thông thường, ở đây vẫn còn khá nhiều lao động trẻ tuổi. Chỉ là phần lớn bọn họ đã lên núi sửa cây cầu bị sập do sạt lở, số còn lại cũng đang dọn dẹp đường lên núi sau trận lở đất sáng nay.

May mắn là không phải mùa vụ bận rộn, hơn nữa dân làng rất hào hứng với kế hoạch phát triển khu du lịch. Đoàn khảo sát đi lại trong làng, hỏi gì dân làng cũng trả lời, thái độ vô cùng nhiệt tình.

Đáng tiếc, phần lớn câu trả lời chỉ xoay quanh việc tổ tiên họ đã sống ở đây qua nhiều thế hệ, từ vài trăm năm trước, cả làng đã dời ra từ trong núi. Nếu truy ngược mấy đời, mộ tổ tiên của họ đều nằm trong các hang động trên núi.

Khi hỏi về món dưa muối, câu trả lời cũng giống bác trai lúc trưa—đây là thói quen ăn uống của họ. Người dân ở đây đã quen với việc ăn dưa muối mặn như vậy. Loại rau dại này có tác dụng thanh lọc phổi vào mùa xuân, lâu dần trở thành món ăn quen thuộc quanh năm.

Sau một buổi chiều tìm hiểu, tất cả tập trung lại ở sân nhỏ để tổng hợp thông tin.

Quản Hồng Nhạn tựa hẳn vào gốc cây: "Chúng tôi đã đi hỏi một vòng, nhưng chẳng ai biết gì về chuyện thời gian đảo ngược cả, ngay cả một truyền thuyết tử tế cũng không có."

Cả buổi chiều cô kiên nhẫn trò chuyện với các cụ già trong làng, nhưng vẫn chẳng hỏi ra được gì.

May mà Vân Quảng là người kiên nhẫn. Người già không giỏi nói tiếng phổ thông, cô nghe một câu phải đoán ba câu, cảm giác như não bộ hoạt động còn mệt hơn khi làm nhiệm vụ thám hiểm.

"Trình độ học vấn của người lớn tuổi trong làng không cao," Vân Quảng giải thích, "Chúng ta muốn tìm hiểu từ các câu chuyện dân gian, truyền thuyết, nhưng không hỏi được gì. Ở đây không có truyền thuyết đặc biệt, không có tín ngưỡng riêng, cũng chẳng có văn hóa đặc thù nào."

Nói chung, đây chỉ là một ngôi làng miền núi bình thường.

"Bọn tôi cũng không thu hoạch được gì." Lý Nhân và Giang Kim Minh cũng lắc đầu.

"Dân làng chỉ biết trong hang động có mộ tổ tiên, nhưng ai được chôn ở đó hay chết thế nào thì không ai rõ."

Lý Nhân vò đầu: "Những ngôi mộ đó quá xa xưa, không chỉ là một hai đời mà phải mười mấy đời trước rồi. Chúng tôi đi một vòng quanh nghĩa trang bên ngoài làng, thấy các ngôi mộ ở đó đã qua vài thế hệ rồi. Còn mộ trong hang, phải lần ngược lại hơn chục đời tổ tiên, hỏi tôi ông cố mấy đời chết thế nào tôi còn chịu, chứ đừng nói đến mười mấy đời trước, làm sao mà biết được."

"Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng dân làng cố tình giấu thông tin." Giang Kim Minh bổ sung, "Nếu từng có chuyện gì xảy ra, họ sẽ muốn giấu đi để đảm bảo kế hoạch xây dựng khu du lịch diễn ra suôn sẻ."

Dù sao, xây khu du lịch là ưu tiên hàng đầu của làng. Sau khi phát triển du lịch, nơi nghèo khó hẻo lánh này mới có cơ hội đổi đời. Nếu thực sự có bí mật gì, chắc chắn họ sẽ che giấu trước mặt những người ngoài như bọn họ.

"Tôi biết loại rau dại đó là gì rồi." Trương Lộc là người duy nhất có phát hiện đột phá. Cô cầm một nhánh cỏ héo rũ trong tay: "Chính là loại cỏ dại này. Tôi đi hỏi từng nhà, nói là đang thu thập mẫu thực vật. Cuối cùng có một gia đình đào được từ khe tường một cọng cỏ bị rơi vào đợt muối dưa trước."

Người cuối cùng lên tiếng là Lỗ Trường Phong.

Chiều nay, khi cùng Xa Mạc Sở đến nhà trưởng thôn, gã đã tận mắt chứng kiến một phong cách khai thác thông tin hoàn toàn trái ngược với Vân Quảng.

Gã sẵn sàng gọi đó là "Lấy uy thế hù dọa ép cung".

Vừa bước vào nhà trưởng thôn, Xa Mạc Sở đã thẳng thắn mở lời: "Trưởng thôn Hà, chúng tôi muốn kiểm tra lịch sử làng."

Trưởng thôn ngạc nhiên: "Kiểm tra cái đó làm gì?"

"Đánh giá mức độ an toàn." Lỗ Trường Phong định áp dụng chiến thuật bắt chuyện thân thiện như Vân Quảng, nhưng chưa kịp nói gì đã bị Xa Mạc Sở chặn lại.

Cậu đứng ngay trước mặt trưởng thôn, nửa khép mắt, giọng điệu lười biếng nhưng mang theo áp lực vô hình:

"Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, hết lở đất rồi lại sạt lở núi. Trưởng thôn Hà, lúc mời đội khảo sát chúng tôi đến, ông có nói đây là khu vực dễ xảy ra tai nạn không?"

Trưởng thôn nghe vậy thì cuống lên, cũng chẳng buồn để ý đến thái độ bất lịch sự của người trước mặt, vội vàng thề thốt:

“Từ nhỏ đến lớn tôi sống ở làng này, đừng nói là lở bùn, ngay cả sạt lở núi cũng là lần đầu tiên tôi chứng kiến trong đời! Nếu nơi này thường xuyên có sạt lở núi, thì làm sao chúng tôi sống nổi? Chẳng phải đã sớm chuyển đi rồi sao!”

“Oh?” Xa Mạc Sở nhướng mày, giọng điệu thờ ơ, “Nhưng tôi nghe nói làng các ông vốn dĩ dời ra từ trong núi mà?”

“Ai nói với cậu thế!” Trưởng thôn đỏ cả mặt.

Xa Mạc Sở mặc kệ cơn giận của ông ta, vẫn giữ thái độ bình thản:

“Dự án kiểu này chúng tôi không dám nhận, không gánh nổi cái họa lớn như thế đâu. Nếu xây xong khu du lịch rồi xảy ra chuyện, mà trước đó các ông còn giấu giếm chính quyền, không báo cáo nơi này là khu vực có nguy cơ địa chất cao, thì sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý đấy. Đến lúc đó, cả làng các ông đều phải ngồi tù.”

【Trời đất, camera vừa lia qua mọi người một vòng, ai nấy đều đang nhẹ nhàng thăm dò thông tin, thậm chí Vân Quảng còn đi xách nước giúp một bà lão lớn tuổi. Thế mà đến chỗ Xa Mạc Sở thì phong cách lại đổi hẳn thế này?】

【Tôi cũng không tưởng tượng nổi cảnh Xa Mạc Sở tươi cười đấm lưng cho bà cụ.】

【Haha, Tiểu Sở đúng là có tài “mượn oai hù dọa” đỉnh của chóp.】

【Nếu không biết bọn họ là đội khảo sát, tôi còn tưởng lời cậu ta nói là thật đấy.】

【Nhìn xem trưởng thôn sợ xanh mặt kìa.】

Mặt trưởng thôn lập tức tái nhợt.

Những người nông dân đời này qua đời khác sống trong núi, chưa bao giờ nghe đến chuyện ngồi tù.

“Chúng tôi thực sự không phải khu vực có nguy cơ địa chất cao,” ông ta gõ mạnh điếu cày, giọng nói cũng lắp bắp hơn, vô thức tỏ ra kính trọng trước chàng trai trẻ hơn mình mấy chục tuổi, “Lãnh đạo, chúng tôi không dám lừa các cậu đâu, mười mấy năm nay làng này luôn rất an toàn! Mấy người cứ vào núi mà xem, xem tùy thích, tôi không nói dối đâu.”

“Vậy rốt cuộc vì lý do gì mà dời làng?” Bạch Tẫn Thuật khoanh tay, nhướn mày hỏi.

“Cái này… cái này tôi thực sự không biết,” trưởng thôn sốt ruột đến mức xoay vòng tại chỗ, “Làng dời ra từ trong núi đã mười mấy thế hệ rồi, chúng tôi chưa từng nghe nói vì lý do gì. Khi tôi sinh ra đã ở đây rồi, lãnh đạo, cậu hỏi thế chẳng phải làm khó tôi sao?”

Bạch Tẫn Thuật liếc mắt ra hiệu cho Lỗ Trường Phong, gã lập tức hiểu ý, bước lên trước.

“Bác Hà à, đừng để bụng nhé,” anh chàng béo cười híp mắt, vết sẹo trên mặt lúc này còn có vẻ hiền hơn cả Xa Mạc Sở, “Anh Sở nhà tôi tính tình là vậy đó, nhưng mà nếu dự án xảy ra chuyện thì không ai được yên đâu.”

“Bác cứ kể xem làng dời ra ngoài vì lý do gì là được. Trong sử làng không ghi chép, nhưng đột nhiên di dời cả một ngôi làng thì chắc chắn phải có lời đồn đại gì đó chứ?”

【Một người đóng vai dữ, một người đóng vai hiền, tuyệt vời!】

【Chiêu trò của dân thành phố ghê thật ha.】

【Lỗ Trường Phong chắc chưa bao giờ nghĩ vết sẹo của mình lại giúp mình trông thân thiện thế này.】

“Chuyện này…” Trưởng thôn lắp bắp, “Chuyện này có lời truyền miệng, nhưng chưa ai kiểm chứng cả, chúng tôi cũng chưa từng xem đó là thật.”

“Là truyền thuyết gì?” Bạch Tẫn Thuật ép hỏi, “Bác cứ kể trước đi, mà này, nói dối là phải chịu trách nhiệm pháp lý đấy.”

“Tôi không nói dối, không nói dối.” Trưởng thôn vội vàng xua tay, “Ngày xưa, làng tôi từng xảy ra một trận dịch bệnh, cả làng mới phải di dời.”

“Dịch bệnh?” Bạch Tẫn Thuật không ngờ lại có tiến triển này.

“Là SARS hả?” Lỗ Trường Phong vô thức hỏi.

“Không phải SARS, không phải,” Trưởng thôn vội vàng lắc đầu, “Chuyện này xảy ra từ rất lâu rồi, mấy trăm năm trước, khi tôi còn chưa ra đời.”

(SARS (Hội chứng hô hấp cấp tính nặng) là một bệnh nhiễm trùng đường hô hấp do virus SARS-CoV gây ra. Đây là một loại coronavirus từng gây ra dịch bệnh lớn vào năm 2002-2004, ảnh hưởng đến nhiều quốc gia trên thế giới.)

“Nghe nói đã có rất nhiều người chết, nơi này lại hẻo lánh, bác sĩ tư cũng chẳng muốn vào. Cuối cùng, trưởng làng thời đó vì sự an toàn của mọi người, nên đã dời cả làng ra khỏi núi.”

Trưởng thôn lúng túng nhìn Bạch Tẫn Thuật: “Thực sự không phải vì lở bùn hay sạt lở gì cả, thực sự đó lãnh đạo à"

Bình Luận (0)
Comment