Hướng Dẫn Quy Tắc Sắm Vai Quái Đàm

Chương 63

“Ví dụ như một thiên thạch?” Cô làm động tác rơi xuống, “Thiên thạch này mang theo loài sâu đó từ ngoài không gian rơi xuống Trái Đất, đáp vào ngôi làng này. Cái nơi chúng ta đến hôm đó, di chỉ ngôi làng cũ — thực ra chính là cái hố do thiên thạch tạo ra.”

“Có khả năng!” Trương Lộc bật dậy, “Mặc dù thời gian không khớp lắm, nhưng thiên thạch thì rất có khả năng.”

“Thế thì còn chờ gì nữa,” Quản Hồng Nhạn hấp tấp nhảy xuống ghế, “giờ chúng ta đi quanh làng tìm luôn được không? Vân Quảng? Anh nói gì đi chứ?”

Vân Quảng bất đắc dĩ nhún vai:

“Giờ tôi cũng không thể kiểm soát được tiến trình không gian này nữa rồi, cô phải hỏi Xa Mạc Sở thôi.”

Vì kiến thức của anh ta về thế giới Cthulhu thua xa Xa Mạc Sở. Quản Hồng Nhạn nhìn sang hỏi ý.

Bạch Tẫn Thuật chỉ hơi nhấc mí mắt:

“Đừng hỏi tôi, cứ để Vân Quảng phụ trách đi.”

Cậu đâu có cái tật tự nhận việc trong không gian chưa rõ này. Hiện tại việc cậu phải lo là chính mình, cố gắng trì hoãn quá trình dị hóa cũng đã khó lắm rồi, không còn sức lo cho người khác nữa. Vân Quảng mỉm cười hiền hòa:
“Vậy thì cứ để tôi lo, còn Mạc Sở sẽ bổ sung thêm.”

“Hôm nay đủ cả mười người, lát nữa khi khám phá, nhớ tránh xa căn nhà gỗ có vẽ hoa văn đó ra một chút, vẫn là những lưu ý hôm qua: nếu phát hiện có điều gì bất thường, thì dừng ngay suy nghĩ lại, đi tìm Mạc Sở giải quyết.”

Bạch Tẫn Thuật ngập ngừng một giây: “Còn về Kỳ Văn thì…”

“Tôi đề nghị để cô ấy ở lại đây,” Trương Lộc giơ tay lên, “Cô ấy tuy vẫn còn giữ được lý trí, nhưng không kiểm soát nổi việc sợ nước, sợ ánh sáng, sợ âm thanh. Trong tình trạng này thì chắc chắn không thể ra ngoài.”

“Được, vậy là chín người chúng ta,” Vân Quảng gật đầu như đã lường trước điều đó, “Chúng ta chuẩn bị—”

Anh còn chưa nói hết câu thì đã bị Hứa Tử Trần, người từ nãy giờ chỉ im lặng lắng nghe, ngắt lời:
“Các người không nhận ra à? Ngoài kia đang mưa rất to đấy. Mưa lớn ở vùng núi thế này rất dễ xảy ra chuyện.”

Mọi người đang hào hứng chuẩn bị lập tức khựng lại. Cơn mưa bên ngoài trông còn to hơn cả trận mưa mấy ngày trước. Giang Kim Minh theo phản xạ ôm lấy chân mình — rõ ràng là nhớ lại ký ức không mấy tốt đẹp.

Buổi sáng hôm nay, do bị Xa Mạc Sở dội vào đầu quá nhiều thông tin, nên ai cũng quên mất hôm nay sẽ có lở đất.

“Không sao đâu…” Vân Quảng vừa mở lời giải thích thì lại bị người khác chen ngang.

“Lở đất không nằm trên đường chúng ta đi,” Xa Mạc Sở đứng phía sau, vẫn khoác áo khoác của thầy hướng dẫn đội, thuận tiện liếc nhìn Hứa Tử Trần một cái, “Đừng lo, cậu sẽ không chết vì lở đất đâu. Nó xảy ra ở phía bên kia núi, chỗ lối ra của làng.”

Hôm qua họ vẫn đến được khu di tích của làng cũ, chứng tỏ con đường đó vẫn chưa bị lở đất chặn mất. Nếu bị chặn thì hôm qua họ không thể nào bước lên con đường đáng lẽ đã bị phá hủy vào ngày thứ hai theo trình tự thời gian.

Hứa Tử Trần cau mày: “Tôi không phải lo cho bản thân.”

Điều cậu ta lo là liệu có ai khác sẽ bị thương trong cơn mưa lớn này không — dù sao Vân Quảng cũng đã nói với cậu ta chuyện Giang Kim Minh bị gãy chân vì sạt lở đất.

Nhưng giọng điệu của cậu ta như thể mình sợ chết nên mới ngăn cả nhóm đi ra ngoài.

“Không sao, tôi cũng chẳng quan tâm cậu lo cái gì,” Xa Mạc Sở hờ hững gật đầu, “Dù sao nếu không tìm ra quy tắc thì ai cũng chết cả thôi. Mấy thứ cậu lo lắng tôi lo hết rồi.”

“Mạc Sở nói chuyện cứ vậy đấy, nhưng người sống không tệ đâu.” Vân Quảng vội kéo Hứa Tử Trần lại, “Trong thế giới đặc biệt này, chúng ta còn sống đến giờ đều nhờ cậu ấy cả.”

“Tôi biết,” Hứa Tử Trần nở một nụ cười gượng gạo, “Tôi đến trễ nhất, đúng là không có tư cách gì để chỉ đạo chuyện của các anh. Tôi nói hơi thừa.”

Dù sao Vân Quảng chỉ kể cho cậu bản tóm tắt sự việc, còn những chi tiết cụ thể, từng chuyện đã xảy ra thế nào thì chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ.

Dù cậu thấy Xa Mạc Sở nói chuyện khó nghe thật, nhưng vẫn đồng tình với nội dung cậu ấy nói — và thừa nhận mình đúng là hơi nhiều lời.

Những điều cậu đang lo nghĩ, chắc chắn là những điều mà mấy người đã ở trong không gian này năm ngày qua từng lo rồi.

“Đừng nói vậy,” trong không gian cấp cao, nhiều người biết nhau từ trước, Vân Quảng hiểu rõ tính cách của Hứa Tử Trần, biết cậu nói vậy vì lo cho mọi người.

Anh vỗ vai cậu rồi đi chuẩn bị đồ đạc.

Ngoài trời mưa như trút, ai cũng đồng loạt vào cửa hàng mua vật phẩm đặc biệt do Vân Quảng giới thiệu — một loại màng mỏng bao phủ toàn thân, có tính kháng nước cực mạnh.

Trong mưa lớn thế này, nước rơi từ mọi hướng, che dù cũng vô ích.

Cả nhóm chuẩn bị gần xong, ai cũng đổi sang giày đinh chống trượt, chuẩn bị xuất phát. Đúng lúc đó, một tiếng va chạm cực lớn vang lên từ bên ngoài.

Tiếp theo là một chuỗi âm thanh rất lớn, rồi tiếng rơi và âm thanh vỡ vụn, giống như thứ gì đó rơi từ độ cao và bị bẻ gãy.

Tiếng vọng vang dội giữa núi rừng trống vắng, hòa với tiếng mưa rơi, khiến ai nấy đều có chút rùng mình. Từ trong lều, Sầm Kỳ Văn phát ra một tiếng thét hoảng loạn. Trương Lộc lập tức tháo ba lô chạy vào xem, những người khác thì nhìn về hướng phát ra âm thanh — quả nhiên thấy rất nhiều người dân dưới chân núi đang xách đồ chạy về phía đó.

Tầm nhìn từ hang đá không tốt, nhìn xuống chỉ thấy những người nhỏ như hạt gạo chạy đi chạy lại, không thấy rõ họ đang làm gì. Nhưng ai cũng biết rõ — cây cầu dẫn ra khỏi làng đã sập rồi.

Một lúc sau, quả nhiên có một chiếc xe chạy dưới mưa lên đến nơi, dân làng mặc áo mưa tới báo rằng cây cầu ra khỏi làng bị đất đá cuốn trôi. Họ vốn định gọi điện, nhưng trạm phát sóng cũng bị cuốn trôi theo nên không liên lạc được. Họ đành lên tận nơi để báo.

Sau khi nói xong, dân làng vội rời đi — việc cầu bị phá ở làng là chuyện lớn, huống chi còn mất cả liên lạc với bên ngoài. Họ chỉ còn cách huy động thanh niên trong làng để sửa lại cây cầu.

May mà họ đến vội, cũng không thắc mắc gì về trang phục kỳ lạ của nhóm người này. Sau khi dân làng rời đi, Trương Lộc dắt Sầm Kỳ Văn ra khỏi lều.

“Kỳ Văn cô ấy…” cô cau mày, không biết diễn tả thế nào, “có vẻ bị tiếng động vừa rồi dọa cho hoảng loạn. Dù tôi nói thế nào cô ấy cũng không chịu ở lại trong hang một mình với thầy Mã.”

Vân Quảng nhức đầu nhìn Xa Mạc Sở.

“Nhìn tôi làm gì?” Xa Mạc Sở khó hiểu, “Cô ấy muốn đi theo thì để cô ấy đi theo, chứ tình trạng hiện tại của cô ấy, mấy người yên tâm để lại trong hang à? Lại còn phải để người ở lại trông chừng, hôm nay có mà tìm được gì không đấy?”

“Cũng đúng…” Vân Quảng day trán, “Nhưng bên ngoài đang mưa, mà Kỳ Văn thì sợ nước…”

“Để tôi trông cô ấy,” Trương Lộc chủ động nói, “Hôm qua sau khi Tất Vũ tỉnh lại, thời gian mất phương hướng là khoảng ba tiếng. Bây giờ cũng đã gần hai tiếng từ lúc chúng ta thức dậy, chắc sắp hết rồi.”

“Được,” Vân Quảng cũng không còn cách nào khác, “Vậy làm phiền cô.”

Con đường từ hang đá đến di tích làng cũ hôm qua đã đi qua một lần, trừ đoạn đầu không có đường mòn phải nhờ Quản Hồng Nhạn dẫn đường, còn lại thì Lỗ Trường Phong và vài người khác đều đã quen thuộc.

Vấn đề duy nhất bây giờ là hôm qua thời tiết tốt mà việc mở đường đã khó khăn, hôm nay còn mưa to, đường núi trơn trượt chưa nói, thậm chí còn có nguy cơ bị ngã. Mọi người đều nhớ bài học của Giang Kim Minh nên đi lại càng cẩn thận, khiến tốc độ di chuyển của cả đội bị chậm lại một phần.

Đợi đến khi họ đến được khu nhà trang trại hôm qua thì cũng đã gần trưa, mà Sầm Kỳ Văn vẫn chưa hồi phục bình thường.

Hôm qua bên trong ngôi làng đã được mọi người khám phá qua, đứng ở cổng làng, Vân Quảng chia đội một cách đại khái, để mọi người tản ra tìm kiếm quanh khu vực. Nếu phát hiện vật gì giống thiên thạch thì lập tức gửi tọa độ vào nhóm chat tạm thời. Còn nếu cảm thấy bản thân có điều gì bất thường thì cũng phải gửi tin nhắn trước khi phát điên.

Dù lời này nghe có vẻ buồn cười, nhưng lại là sự thật không thể chối cãi. Hôm nay không giống hôm qua, trời mưa lớn khiến tầm nhìn bị hạn chế, âm thanh truyền đi kém, lại còn tăng thêm nguy hiểm xung quanh. Nếu ai đó vào trạng thái kiểm định lý trí mà gặp chuyện gì không hay, không kịp báo cho đồng đội thì thật sự sẽ xảy ra chuyện lớn.

Sau một loạt lời dặn dò như thường lệ, mọi người tản ra. Trương Lộc và Sầm Kỳ Văn vì tình hình đặc biệt nên đi cùng với Quản Hồng Nhạn, còn Bạch Tẫn Thuật vẫn hành động một mình.

Mưa càng lúc càng lớn, ngôi làng cũ này vốn nằm trong rừng núi ở địa thế trũng thấp, chẳng bao lâu sau nước đã bắt đầu đọng thành một lớp mỏng trên mặt đất. Di chuyển trong thung lũng, mưa lớn đến mức không thể nhìn rõ vật gì cách vài chục mét, Giang Kim Minh thậm chí còn phải đổi ra một chiếc kính bơi để đeo.

Một lúc sau, mọi người đột nhiên nghe thấy một tiếng hét mơ hồ: “Ở đây! Có phải ở đây không!”

Trong nhóm chat tạm thời liền hiện ra một tọa độ, tất cả mọi người lập tức chạy đến.

Trước mắt họ không phải là thứ giống thiên thạch như tưởng tượng, thay vào đó, nó giống như một bộ xương khổng lồ của một sinh vật nào đó. Bên ngoài là lớp vỏ hình cầu màu trắng như chất xương, bên trong là hàng loạt những lỗ nhỏ li ti, dày đặc lấp kín phần rỗng bên trong. Nếu không nói đây là thiên thạch, phản ứng đầu tiên của mọi người có thể sẽ là: “Tổ ong.”

Đúng vậy, thứ này nhìn giống như tổ ong.

“Sao lại——phát hiện ra——cái này vậy?” Mưa to quá, nói bình thường không nghe được, Lỗ Trường Phong phải gào lên hỏi.

“Cỏ dại! Cỏ dại ấy!” Giang Kim Minh cũng gào lên, “Bọn tôi thấy trong dòng nước trôi từ trên xuống có cái loại cỏ ‘đông trùng hạ thảo’ gì đó, lần theo dấu vết thì đến được đây!”

“Mẹ kiếp——” Lý Nhân gào lên cắt lời Giang Kim Minh, “Có thể đừng nhắc cái tên đó được không——”

Trong nhóm chat tạm thời của Tổ chức xuất hiện một tin nhắn:

Hứa Tử Trần: 【Vậy tại sao các cậu phải hét lên thế?】

Hứa Tử Trần: 【Chẳng phải có thể gõ chữ trong nhóm sao?】

Bảng điều khiển của tổ chức đâu có hỏng vì bị nước vào đâu.

Lỗ Trường Phong, Lý Nhân và Giang Kim Minh: ……

Bạch Tẫn Thuật đã sớm ngồi xổm bên cạnh cái “tổ ong” trắng đó quan sát kỹ càng. Lỗ Trường Phong cảm thấy hơi xấu hổ, liền bước đến hỏi: “Anh Sở, anh phát hiện ra gì chưa?”

“Hửm?” Bạch Tẫn Thuật ngẩng đầu lên một chút, “Tránh ra bên một chút, cậu che mất ánh sáng rồi.”

“À à à,” Lỗ Trường Phong vội lùi lại, “Thế… anh phát hiện gì rồi, anh Sở?”

“Thứ này chắc chắn không phải là vật từ Trái Đất,” Bạch Tẫn Thuật sờ thử phần chìm trong nước của cái "tổ ong", “Tuy nhiên… rốt cuộc là rơi từ ngoài trời xuống, hay bị mang đến bằng cách nào đó thì không còn quan trọng nữa.”

Quan trọng là cậu đã xác định được loài sâu này không thuộc về Trái Đất.

Cùng được đưa đến đây có thể còn có cả loại cỏ dại kia.

Suy luận của Giang Kim Minh và mọi người hoàn toàn đúng – “đông trùng hạ thảo” trong đó phần “trùng” chính là ấu trùng của loài sinh vật thần thoại này. Lần theo dấu vết của “đông trùng hạ thảo”, nếu không tìm được xác chết của vật chủ bị loài trùng này ký sinh, thì cũng sẽ tìm ra được bản thân loài trùng.

Cái vỏ giống tổ ong này chính là phương tiện chuyên chở để bọn sâu đó đến Trái Đất.

Bạch Tẫn Thuật: 【Mưa to quá rồi, tìm chỗ trú tạm đã.】

Lúc này, mưa đã có thể gọi là mưa lớn đặc biệt nghiêm trọng. May mà vị trí này cách làng không xa, cả đoàn người quay trở lại làng, chọn một căn nhà lớn, cuối cùng cũng tháo được lớp màng mỏng bọc người ra. Sau bài học từ hôm qua với Tất Vũ, dù cô đã giải thích rõ lý do bản thân phát điên rồi định dập lửa, nhưng mọi người vẫn có chút ám ảnh, không ai dám đề nghị đốt lửa sưởi ấm nữa.

Tiếng mưa ngoài trời dội rào rào lên mái hiên, nền nhà bên trong rất ẩm ướt. Quản Hồng Nhạn lục soát khắp phòng mà không tìm được cái ghế nào, đành ngồi khoanh chân dưới đất: “Vậy lúc trước chúng ta hỏi ông chú kia, ông ta rốt cuộc căng thẳng cái gì chứ? Ở đây cũng chẳng có thứ gì đáng sợ mà?”

Trong làng, tất cả nhà cửa đều như vừa được di dời một cách bình thường, đến cả ghế ngồi còn không thấy. Ngoại trừ căn nhà cuối cùng vẫn còn dấu hiệu sinh hoạt thì những nơi khác nhìn thế nào cũng không thấy điểm nào khả nghi.

Họ rốt cuộc sợ cái gì?

“Ở đây đương nhiên không có gì rồi,” Bạch Tẫn Thuật đứng ở phía sau cùng, giọng uể oải như không có tinh thần, “Bởi vì lúc bọn họ chuyển đi, vẫn chưa có vấn đề gì.”

“Ý cậu là sao?” Quản Hồng Nhạn ngẩng đầu.

Bạch Tẫn Thuật cảm thấy có một loại bực bội không rõ nguyên do, cậu hít sâu một hơi trong căn phòng đầy mùi ẩm mốc, cố nhẫn nại nói tiếp: “Nếu loài sâu này có thể đảo ngược thời gian của chúng ta, vậy cô nghĩ… nó có thể đảo ngược thời gian của các vật chủ khác không?”

“Có chứ,” Quản Hồng Nhạn mơ hồ, “Thế thì sao?”

“Vậy thì cái mà dân làng gọi là ‘bệnh truyền nhiễm’, có khi nào chính là loài sâu này lây lan trong làng không?” Bạch Tẫn Thuật cởi chiếc áo khoác của Hoài Gia Mộc, ôm trong lòng.

Quả nhiên không thể dựa vào những thủ đoạn lách luật như thế này để kiềm chế dị hóa. Vừa rồi mưa quá to, đã cuốn trôi đi không ít hương vị của tà thần bám trên chiếc áo khoác này. Nếu không phải bên ngoài cậu còn quấn thêm một lớp màng mỏng, thì có lẽ giờ cái áo này đã hoàn toàn vô dụng với cậu rồi.

Thật đúng là chuyện quái quỷ gì cũng có thể xảy ra.

Bạch Tẫn Thuật thở dài một hơi đầy bực bội, chưa từng có lúc nào cậu lại mong muốn rời khỏi không gian này nhanh đến vậy.

“Nếu giả sử ‘dịch bệnh’ mà dân làng nói đến là chỉ những người bị loài sâu này ký sinh, thì tức là sẽ có một bộ phận người bị lây nhiễm, những người đó sẽ bị thời gian đảo ngược, còn một bộ phận khác do đã ăn rau dại từ trước nên không bị ảnh hưởng…” – Quản Hồng Nhạn dựa theo dòng suy nghĩ của cậu mà tiếp tục phân tích, nhưng mới nói được nửa chừng thì đột nhiên cảnh giác ngẩng đầu lên – “Khoan đã, cái này có bị trừ san không đấy? Sao mấy người im lặng thế?”

“Thì tụi này đang đợi chị Nhạn phân tích mà?” – Lỗ Trường Phong gãi đầu – “Giờ tụi mình có mười người, ai cũng chen vào nói thì loạn lắm.”

Bạch Tẫn Thuật ngước mắt nhìn cô một cái, cảm thấy lúc này trông Quản Hồng Nhạn tạm thời có vẻ thuận mắt, liền cụp mắt trả lời: “Không đâu, chúng ta đang thảo luận về ngôi làng, không phải bản thân con sâu.”

“Vậy thì tốt.” – Quản Hồng Nhạn yên tâm, lại tiếp tục phân tích.

“Trong dân làng có lưu truyền cách nói ‘rau dại mùa xuân giúp thanh lọc phổi’, chứng tỏ họ đã qua một thời gian xác minh, biết được ăn rau dại có thể phòng ngừa loại bệnh truyền nhiễm đó, cũng có nghĩa là họ đại khái đã biết tới sự tồn tại của loài sâu.”

“Ừ.” – Bạch Tẫn Thuật vừa ôm chiếc áo khoác, cố hít chút khí tức tà thần còn sót lại để kiềm chế dị hóa, vừa phát ra một tiếng “ừ” mũi.

“Họ không nhất thiết phải biết đến sự tồn tại của loài sâu. Mạc Sở không phải đã nói là mắt người không thể nhìn thấy chúng sao?” – Vân Quảng cũng tham gia phân tích – “Sâu không quan trọng, quan trọng là họ ít nhất cũng biết rằng có một loại bệnh truyền nhiễm tồn tại, vì thế trưởng làng mới dẫn những người chưa mắc bệnh rời khỏi.”

“Nhưng mà loài sâu này rất kín đáo mà…” – Giang Kim Minh khó hiểu – “Sao họ xác định được ai bị lây, ai không?”

“Ngược dòng.” – Bạch Tẫn Thuật ngẩng đầu liếc cậu – “Bản thân anh đang trong trạng thái ngược dòng mà còn không nghĩ ra à?”

“Kim Minh, ngồi lại gần đây một chút.” Giọng của Xa Mạc Sơ không biết tại sao lại có chút gắt gỏng, Vân Quảng vỗ vai Giang Kim Minh, rồi kéo câu chuyện trở lại . “Giả sử khi đó trong làng, dân làng phát hiện ra có người bị đảo nghịc thời gian – họ sống ngược từng ngày, nên trưởng làng vì sự an toàn của những người còn lại, đã dẫn những người sống ở dòng thời gian thuận chiều rời khỏi đây.”

Vào thời điểm đó, dân làng không giống như đội điều tra luôn ở bên ngoài ban ngày. Họ sống cả ngày bên người thân và hàng xóm. Nếu có ai bị thời gian đảo ngược, thì bản thân người đó sẽ phát hiện thời gian của mình đi ngược lại so với những người khác, chắc chắn sẽ hoảng loạn hoặc sợ hãi.

Làng lại không lớn, chuyện như vậy chỉ cần một buổi sáng là đã đồn khắp nơi.

“Vậy nên vì sao mọi thứ ở đây lại gọn gàng, ngăn nắp đến thế? Hãy nghĩ về lúc chúng ta đến đây lần đầu,” Vân Quảng nói chậm rãi “Khi đó ta chẳng biết gì, cũng không nhận ra thời gian đang chảy ngược, theo bản năng suy luận theo trình tự thời gian bình thường mà nghĩ rằng mình mất trí nhớ.”

Những người có sâu trong đầu, cũng là người bị nhiễm, đều giống như vậy.

Giả sử họ bắt đầu đảo ngược thời gian từ ngày trước khi làng sơ tán, thì trong ngày đầu tiên, khi thời gian vẫn đang “bình thường” với họ, họ sẽ chẳng biết gì, chỉ đơn giản là chuẩn bị hành lý cùng người thân. Nhưng khi nhận ra thời gian đang chảy ngược, cũng chính là lúc họ phát hiện ra người thân đang chuẩn bị bỏ rơi họ, và lúc đó thì cũng đã muộn.

Người thân của họ, bạn bè của họ, con cháu của họ – tất cả đều đã lừa dối họ. Khi thời gian bắt đầu nghịch đảo, những người bị nhiễm vẫn tưởng rằng mình sẽ cùng người thân rời đi, nhưng càng đi lùi về quá khứ, họ bàng hoàng nhận ra rằng mình đã bị bỏ lại. Thế nên họ sẽ hoảng loạn, sợ hãi, cố gắng thay đổi quá khứ đã xảy ra.

Và chính sự hoảng loạn, sợ hãi đó đã để lộ thời gian đảo ngược – khiến họ khác biệt.

Còn thời gian của những người khác vẫn chảy thuận. Người bị đảo ngược càng hoảng loạn, thì người khác càng nhận ra sự bất thường, càng xác định rõ hơn rằng “dịch bệnh” thật sự tồn tại, và càng thêm quyết tâm rời khỏi ngôi làng.

Đó là một chuỗi nhân quả khép kín.

Vì bị vứt bỏ nên mới hoảng sợ, và chính vì hoảng sợ nên lại càng khiến người khác quyết định từ bỏ họ.

Vì thế mà ngôi làng này mới sạch sẽ, gọn gàng như vậy – bởi vì vào ngày rời đi, bao gồm cả những người bị nhiễm không hề biết gì, tất cả đều nghĩ rằng mình sẽ rời đi cùng nhau.

Còn điều mà những người bị nhiễm không bao giờ biết là, những người còn sống theo thời gian tuyến tính, đã bỏ rơi những người đồng loại cô độc đi trên thời gian ngược chiều, rời xa họ để đi đến một “ngày mai” mà họ vĩnh viễn không bao giờ chạm tới được.

Bình Luận (0)
Comment