Cậu ta móc mắt mình ra thật rồi!
“Chúng tôi thấy rồi,” Vân Quảng nhẹ giọng an ủi, “Anh yên tâm, chỉ mượn dùng một chút thôi, không thì sợ anh nhìn không thấy.”
“Mắt của anh Sở là kiểu tháo lắp đấy, yên tâm đi!” Lỗ Trường Phong, người đã tìm hiểu kỹ cấu tạo mắt của Xa Mạc Sở, rất tích cực nói, “Tôi còn muốn lấy mà ảnh không cho tôi đấy!”
Bác sĩ trẻ: ???
“Tôi thấy... tôi có khi đang nằm mơ.” Anh ta khó khăn thốt ra một câu.
Bạch Tẫn Thuật: “Không, không có khả năng đó.”
Bác sĩ trẻ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, sau đó, dường như anh ta có một tầm nhìn mới hoàn toàn.
Đó là một kiểu tầm nhìn méo mó kỳ dị vô cùng, hoàn toàn không trùng khớp gì với nhận thức trước đây của anh ta. Anh ta nhìn thấy đầy trời trôi nổi những ấu trùng kỳ quái, những người trước mặt anh ta đều bị bao quanh bởi các hố đen to nhỏ không rõ hình dạng, còn chàng thanh niên có dung mạo kinh người kia...
Dung mạo của cậu ta giờ còn lạ lùng hơn.
Đó là một gương mặt nửa người nửa rắn, trên da dường như phủ đầy vảy rắn. Nhưng khác biệt ở chỗ, những vảy đó không lạnh cứng như rắn mà dường như mềm mại, chạm vào sẽ lõm xuống, tỏa ra ánh sáng như ngọc trai.
Dưới con ngươi của cậu ta là một đôi con ngươi khác — trên mặt cậu ta có tới hai cặp mắt!
Hốc mắt bên trái giờ đã trống không, đôi mắt người bình thường màu trà ở phía dưới đang từ từ nâng lên. Dù trông kỳ dị như vậy, cậu ta vẫn mang theo một cảm giác thần thánh rợn người, một vẻ yêu mị khiến người ta muốn nôn mửa.
Tách.
Cậu ta búng tay trước mắt anh.
“Tỉnh lại đi,” Bạch Tẫn Thuật nói, “Sau này còn nhiều màn kiểm định lý trí nữa đấy, tôi sẽ không khoá chết điểm san được đâu.”
Một chiếc khoan điện bị nhét vào tay bác sĩ trẻ.
“Vậy thì bắt đầu từ cậu ta đi.”
Hứa Tử Trần rất tích cực nằm xuống bàn phẫu thuật.
“Anh có thể thấy,” giọng nói kia như con rắn, chậm rãi trườn qua ống tai và màng nhĩ anh ta, “Trong cậu ta hắn có một loại trứng sâu.”
“Hãy lấy nó ra.”
-----------------------.... . ... .. .-.. . -. -
Tiếng chim hót.
Tiếng chim hót ồn ào vô cùng.
Lỗ Trường Phong choàng tỉnh, bật dậy từ trên giường.
Tiếng chim ngoài cửa sổ còn lớn hơn.
“Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc!” Có người đang gõ cửa.
Lỗ Trường Phong cảm thấy đầu óc mình lơ mơ, gã mơ mơ hồ hồ xuống giường mở cửa, ngoài cửa là một gương mặt quen thuộc. Một bác trung niên bưng bát cháo, nhìn gã một cái đầy khó hiểu: “Chà, Tiểu Lỗ à, sao mặt mày cậu trông thế này?”
Vừa bưng cháo đặt lên bàn, ông chú vừa quan tâm hỏi: “Cậu chưa tỉnh ngủ à? Chưa tỉnh cũng phải dậy nhanh đi, tối qua bọn tôi làm thâu đêm sửa cầu rồi, lát nữa xe đến đón các cậu, mau gọi mọi người dậy đi….”
Lỗ Trường Phong bỗng tỉnh hẳn.
“Chú ơi,” Gã chẳng để ý hình tượng gì nữa, túm lấy ông chú, “Bọn cháu đến làng này được mấy ngày rồi ạ…?”
“Mấy ngày rồi à?” Ông bác ngẩn người nhìn anh một cái, đếm đếm ngón tay: “Hôm các cậu đến là đúng hôm con trai tôi về nhà, là mùng 7, hôm nay là 13, chắc là được bảy ngày rồi đó..”
“Cậu hỏi cái này làm gì.?”
Ông nhìn Lỗ Trường Phong ngơ ngác như mất hồn-..
“Bảy ngày… Hôm nay có thể rời làng rồi?!” Lỗ Trường Phong trừng lớn mắt xác nhận-
“Phải… phải rồi…” Ông bác gãi đầu, “Cầu sửa xong rồi thì các cậu đi được chứ sao nữa? Hôm qua bận quá nên hôm nay ngơ người luôn à?”
Lỗ Trường Phong đã chẳng quan tâm đến ông bác nữa, gã vội mở cửa các phòng bên cạnh-
Phòng này là Lý Nhân Giang và Kim Minh.
Phòng kia là Trương Lộc và Sầm Kỳ Văn.
Phòng nữa là Tất Vũ và Quản Hồng Nhạn.
Cuối cùng gã đẩy cửa căn phòng cuối cùng ra, Xa Mạc Sở bên trong đang ngáp dài, liếc gã bằng đôi mắt màu trà: “Sáng sớm làm gì điên thế?”
“Anh Sở! Anh Sở!” Lỗ Trường Phong dù bị mắng cũng không thấy ngượng, trái lại kích động túm lấy tay Xa Mạc Sở, “Bọn mình đến ngày thứ bảy rồi! Tất cả đều đầy đủ hết!”
“Tôi nghe rồi,” Bạch Tẫn Thuật lười biếng rút tay về, “Cậu nói to thế, cả viện đều nghe thấy.”
Lỗ Trường Phong ôm lấy cái đầu hoàn chỉnh của mình, cảm thấy bản thân như được tái sinh.
Sáu ngày đầu trong không gian bí ẩn này, ai cũng bị ám ảnh bởi câu hỏi: ngày thứ bảy sẽ như thế nào. Vậy mà giờ đây, trong dòng thời gian ngược, họ thật sự đã tìm được cách thoát khỏi, từ ngày đầu tiên đến được ngày thứ bảy.
Mọi người cũng lần lượt bước ra khỏi phòng. Quản Hồng Nhạn vừa buộc tóc vừa càu nhàu: “Sao phẫu thuật não lại phải cạo trọc đầu thế chứ, may mà tóc tôi mọc lại rồi, không thì tôi cũng phải bắt hậu cần tìm thuốc mọc tóc trong cửa hàng…”
Cô còn chưa nói hết câu, đã kinh ngạc nhìn sang Bạch Tẫn Thuật: “Xa Mạc Sở?!”
“Có đây,” Xa Mạc Sở lười biếng liếc nhìn cô một cái, “Gọi tôi làm gì?”
“Cậu… mắt cậu đâu rồi? Cậu quên mang mắt về rồi à?” Giọng Quản Hồng Nhạn đầy kinh ngạc.
Trong hốc mắt trái của Xa Mạc Sở, con ngươi xám hình thoi vốn có đã biến mất, thay vào đó là một đôi mắt người bình thường màu trà.
Thì ra hốc mắt của Xa Mạc Sở cũng có thể có mắt bình thường.
Giờ khi nhìn sang, vì mất đi con ngươi hình thoi, nửa khuôn mặt bên phải của cậu lại càng thêm kỳ dị.
“Tôi để lại cho bác sĩ kia rồi, để trong cơ thể anh ta,” Bạch Tẫn Thuật kéo ghế ngồi xuống trước bàn đá, bưng bát cơm lên, “Từ nay về sau, con mắt đó sẽ dẫn đường cho anh ta tránh xa mọi sự liên quan đến sinh vật thần thoại và thế giới thuộc Cthulhu. Chỉ cần anh ta không cố tình tự tìm đến cái chết, thì có thể sống bình an vô tri suốt đời.”
“Coi như là chi phí y tế đi.”
Dù sao cũng không thể bắt người ta xong rồi dùng xong là vứt.
“Cậu đúng là…” Quản Hồng Nhạn nhăn mặt, “Chi phí y tế này đúng là đắt quá thể.”
Nhưng không thể phủ nhận — trong thế giới Cthulhu, đây là một cái kết tốt đẹp nhất mà một người bình thường có thể đạt được.
Những người khác cũng lần lượt ngồi vào bàn ăn, Vân Quảng bắt đầu giải thích nguyên lý vì sao họ có thể trở lại ngày thứ bảy mà toàn đội vẫn còn nguyên vẹn.
Trong chuỗi thời gian và nhân quả của không gian này, họ chỉ có từ ngày thứ nhất đến ngày thứ sáu — ngày thứ bảy là một ngày không bao giờ xuất hiện trong dòng thời gian của họ.
Nếu nói thời gian là liên tục, thì chuỗi thời gian của họ chỉ có từ ngày thứ sáu về ngày thứ nhất, còn ngày thứ bảy mà họ đến được là nhờ bước nhảy thời gian từ điểm A đến một điểm B tồn tại trên một tờ giấy khác. Nó không nằm trong dòng thời gian ban đầu, nên cũng không bị các sự kiện sáu ngày trước ảnh hưởng.
“Nếu giả thuyết thang máy ngược chiều của Xa Mạc Sở là để mọi người dễ hiểu hơn,” Vân Quảng nhẹ giọng nói, “thì trong không gian này, nếu muốn mô tả chính xác, chúng ta như đang đi trên một băng chuyền sản xuất. Băng chuyền này có sáu khoang chế biến, mỗi khoảng thời gian nó di chuyển lùi hai khoang, và chúng ta đi từ trái sang phải qua từng khoang. Khi đến khoang cuối cùng, thì sẽ rơi xuống.”
“Còn giờ đây,” Bạch Tẫn Thuật lười biếng mở miệng, “Chúng ta đã loại bỏ con sâu, dừng chuyển động của băng chuyền, và tắt tay máy móc đi.”
"Tay máy móc của nhà máy luôn dừng ở ô đầu tiên vươn ra, gắp tất cả hàng hóa chuyển sang xưởng gia công bên ngoài băng chuyền."
Họ đã nhảy ra khỏi dòng thời gian vốn có, hoàn toàn rời khỏi băng chuyền không ngừng trôi về phía sau.
Bây giờ, ngoại trừ việc tại sao thời gian lại vô duyên vô cớ chảy ngược, mọi thứ đều đã rõ ràng.
Các thành viên đội thu dọn xong tất cả hành lý và ba lô, lên chiếc xe buýt nhỏ rời khỏi nơi này.
Chiếc xe chạy qua ngôi làng miền núi nghèo nàn này, qua chân núi hang động mà họ từng khám phá, bỏ lại phía sau di chỉ ngôi làng sâu trong núi đã sớm bị lở đất vùi lấp.
【Vỗ tay vỗ tay!】
【Chúc mừng mọi người rời khỏi đây, kết thúc chuyến thăm dò lần này một cách viên mãn!】
【Quạc quạc! Hy vọng dự án sau vẫn có thể gặp lại mọi người!】
【Hợp tác vui vẻ, hợp tác vui vẻ!】
【Huhu... Chị Nhạn em không nỡ rời xa chị, từ khi chị lên không gian cao cấp em đã ba năm không gặp chị rồi, lần này dự án kết thúc gặp lại không biết đến bao giờ! Chị phải vui vẻ! Chị phải hạnh phúc! Nghe thấy không! Phải hạnh phúc!】
【Huhu Chủ ơi người cũng phải vui vẻ hạnh phúc! Những tân binh chỉ có tư cách đầu tư vào không gian cấp thấp sau này sẽ không bao giờ gặp lại người nữa!】
【Anh Vân Quảng vui vẻ! Hạnh phúc!】
Trên màn hình liên tục hiện ra những lời chúc mừng và tốt đẹp từ các nhà đầu tư.
Ngay lúc này, tim Bạch Tẫn Thuật đột nhiên thắt lại.
Cậu cảm thấy một nỗi hoảng sợ không biết từ đâu ập đến, nỗi hoảng sợ này đột ngột, giống như bạn ra khỏi nhà mới nhớ ra hình như bếp ga chưa tắt, rời khỏi phòng thi mới nhớ ra hình như chưa điền tên và số báo danh, đến công ty mới phát hiện quên mang USB.
Mỗi một dây thần kinh trên khắp cơ thể dường như đều đang hoảng sợ một cách khó hiểu, hoặc nói đúng hơn, đây không phải là hoảng sợ, đây là một loại lo lắng dự cảm "sẽ có chuyện gì đó sắp xảy ra".
Là một loại dự cảm gió nổi mây trôi, mưa bão sắp đến.
Bạch Tẫn Thuật nắm chặt vai Lỗ Trường Phong, kéo gã ra khỏi cuộc trò chuyện phiếm với Giang Kim Minh và Lý Nhân: "Cậu có cảm thấy sắp có chuyện gì xảy ra không?"
"Không có mà?" Lỗ Trường Phong ngơ ngác.
"Sao vậy anh Sở?" Gã không dám lơ là, vội vàng hỏi, "Có phải có manh mối nào chúng ta quên mất không? Có gì cần xác nhận không?"
Tiếng gọi của Lỗ Trường Phong làm tất cả mọi người giật mình, trong khoảnh khắc, tất cả các thành viên đội đều trở nên căng thẳng cao độ, đồng loạt quay đầu lại: "Sao vậy sao vậy?"
"Có chuyện gì?"
"Quên cái gì rồi?"
Dưới ánh mắt của mọi người, Bạch Tẫn Thuật chỉ cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, dường như giây tiếp theo sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tần suất tim đập này đã vượt quá tần suất mà một người có thể đạt được, cậu cảm thấy máu toàn thân đang cuồn cuộn, bị trái tim đang đập điên cuồng thúc đẩy chảy xiết qua từng tấc mạch máu.
Đây không phải là hoảng hốt, đây không phải là lo lắng, đây là ‘hắn’ đang kích động.
Xa Mạc Sở đang kích động.
Phần không thuộc về con người trong cơ thể Xa Mạc Sở đang kích động.
Nhất định sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Bạch Tẫn Thuật cố gắng kìm nén giọng nói đang dần mất kiểm soát: "Mấy ngày trước, mau nghĩ lại mấy ngày trước, mấy ngày trước có ai nhìn thấy thứ gì khác ngoài những quy tắc chúng ta đã điền không?"
Sự kích động kỳ lạ này trong cơ thể Xa Mạc Sở nhất định có mối quan hệ không thể xóa nhòa với một chuyện gì đó sắp xảy ra trong thế giới Cthulhu.
Mấy ngày trước...
Tất cả mọi người đều vắt óc suy nghĩ.
"Không có mà ta..." Quản Hồng Nhạn nhíu mày.
"Tôi không nhớ có gì mà chúng ta chưa điền." Lý Nhân và Trương Lộc cũng không nhớ ra.
Vân Quảng hiếm khi lộ ra một chút khó xử trên mặt: "Không có."
"Tôi có," ngay trong sự im lặng đầy nghi hoặc, Lỗ Trường Phong đột nhiên lên tiếng, "Nếu tính thì, mấy đêm trước, hình như tôi thấy sao trên trời đang di chuyển."
Sao trời... đang chuyển động...
Bạch Tẫn Thuật nhanh chóng đẩy cửa sổ xe buýt nhỏ ra, thò nửa người ra ngoài nhìn lên trời.
Tất cả mọi người khó hiểu theo cậu ngẩng đầu lên.
Ánh sáng mặt trời trên trời vẫn chói chang, che khuất ánh sáng của các vì sao, họ không nhìn thấy gì cả. Nhưng dưới con mắt duy nhất còn lại của Bạch Tẫn Thuật, cậu đã nhìn thấy, Đàn Tinh Hội Tụ.
Và nó, sắp đến đúng vị trí.
Còn ba giây.
Ba.
Hai.
Một.
"Hoài Gia Mộc!" Tất cả mọi người nghe thấy Xà Mạc Sở hét lên một cái tên mà họ chưa từng nghe thấy bao giờ, "Thời gian vĩnh hằng của Ngài!"
Camera của Tổ Chức đã nổ tung dữ dội từ vài giây trước.
Tất cả mọi người không kịp suy nghĩ chuyện gì đang xảy ra, thời gian của họ đột nhiên dừng lại.
Hoặc nói đúng hơn, thời gian của tất cả mọi người trừ Bạch Tẫn Thuật và Hoài Gia Mộc đột nhiên dừng lại.
Trong thời gian vĩnh hằng, Bạch Tẫn Thuật hít một hơi thật sâu.
Cậu đã biết!
Cậu đã biết!
Cậu biết tại sao lũ sâu bọ lại đảo ngược thời gian của họ rồi!
Bởi vì vào ngày thứ bảy, các chòm sao sẽ đến đúng vị trí, thứ gì đó bí ẩn bị phong ấn trên Trái Đất sẽ thức tỉnh, cả thế giới sẽ xong đời!
Lũ sâu bọ đang trốn chạy! Lũ sâu bọ đang trốn chạy!
Chúng đảo ngược thời gian của vật chủ! Là để trốn chạy!
"Hoài Gia Mộc," Cậu không để ý đến những thứ khác, nắm chặt lấy tay Hoài Gia Mộc vừa đi đến bên cạnh mình cùng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, "Ngài có thể tạm dừng vĩnh viễn một phần thời gian của thế giới này không? Tạm dừng thời gian của sao trời!"
Hoài Gia Mộc nheo mắt lại: "Cậu đang muốn cầu xin ta sao? Được thôi."
"Nhưng mà... cầu xin là phải trả giá đấy."
"Trả cái gì?" Bạch Tẫn Thuật lo lắng hỏi.
Đến lúc này, cậu đã biết nếu Hoài Gia Mộc tạm dừng thời gian của bầu trời sao, là đang đối đầu với thứ gì.
Nếu không gian này là một không gian Cthulhu bị dị hóa, vậy thì đối ứng với chó săn Tindalos là "rau mùi", đối ứng với tộc sâu bọ Shaggai là "lũ sâu bọ", đối ứng với Cthulhu sẽ thức tỉnh khi các chòm sao đến đúng thời điểm chắc chắn cũng là một vị Great Old Ones khác bị phong ấn trên Trái Đất!
Trong cuộc chiến giữa các thần linh vượt trên loài người, hắn ngăn cản sự giáng lâm của đối phương, cũng đồng nghĩa với việc hắn sẽ thay thế tín ngưỡng của đối phương.
Hoài Gia Mộc nheo mắt, không nói một lời.
Tiếp xúc với ánh mắt khó hiểu của Bạch Tẫn Thuật, hắn nhắc nhở ngắn gọn: "Giống như lần trước cậu cầu xin ấy."
Tình cảm... tình cảm cực kỳ mãnh liệt???
Ngay lúc này, Bạch Tẫn Thuật đột nhiên bừng tỉnh.
Cậu chậm rãi không thể tin nổi nhìn về phía tà thần, vô cùng suy sụp phát hiện đối phương dường như thực sự nghĩ như vậy.
Dùng tình cảm mãnh liệt trả giá cho lời cầu xin, chẳng phải là phải làm lại chuyện của Scao một lần nữa sao?!
Cậu bây giờ không đạt được mức độ mãnh liệt tình cảm như Scao lúc đó!
Xong đời rồi, tình cảm không đủ, chỉ có thể dùng hành động bù vào thôi.
Bạch Tẫn Thuật nhắm mắt hít sâu vài hơi, mở bảng nhiệm vụ ra gõ một đoạn chữ, sau đó thấy chết không sờn mà hôn lên khóe môi tà thần.
Trong thời gian ngưng động, tà thần ngạc nhiên ôm lấy tín đồ chủ động dâng hiến.
Trên bảng nhiệm vụ của quỹ hội, quy tắc cuối cùng của không gian này đã được thông qua: 【Không gian này sau bảy ngày, các chòm sao sẽ đến đúng vị trí, đánh thức một vị Great Old Ones tái sinh tại nơi đây. Sinh vật thần thoại hình sâu bọ để cầu sinh tồn, sẽ đảo ngược thời gian của vật chủ, xóa bỏ ngày thứ bảy của họ, đảo ngược từ ngày thứ sáu trở về trước.】
Tất cả manh mối đã được thu thập xong.
Toàn bộ thành viên quỹ hội đăng xuất.
.
.
Một vùng biển bên ngoài ngôi làng miền núi.
Một vùng biển rất xa, rất xa.
Vô số người ngã xuống trong khoang rỗng của một quần thể kiến trúc vô cùng kỳ dị dưới đáy biển, thở dốc.
"Thành công rồi sao?" Điều tra viên mang khuôn mặt người châu Âu hỏi bằng lơ lớ, "Thành công ngăn cản Ngài ấy thức tỉnh rồi sao!"
"Thành công rồi." Ở phía trước nhất của khoang rỗng, có một bức tượng không thể dùng ngôn ngữ và khái niệm của con người để lý giải, trước bức tượng, điều tra viên mang khuôn mặt châu Á quay đầu lại.
"Các chòm sao... ngừng di chuyển rồi," anh ta nhìn lên bầu trời phía trên vùng biển hàng trăm mét, phát ra âm thanh khó hiểu, "Chúng ta... chúng ta vốn dĩ nên thất bại mới đúng!"
"Không sao cả," điều tra viên mang khuôn mặt châu Âu đột ngột ngã ngửa ra sau, "Tôi chỉ cần biết chúng ta lại cứu thế giới là được rồi."
"Đúng, chúng ta lại cứu thế giới." Điều tra viên mang khuôn mặt châu Á sờ sờ gáy.
"Tôi cảm thấy..." Một lát sau, anh ta lại mở miệng, "Tôi cảm thấy, có người... đang giúp chúng ta."
Ở một góc khác của thế giới, liệu có còn một đội điều tra viên khác cũng đang vì sự nghiệp tương tự mà đi trên lưỡi dao sắt bén đó không?
----------------------