Khi thông tin "B+ (nguyên A)" của phòng livestream lan truyền, không ít nhà đầu tư vì tò mò mà nhấn vào xem.
Trên màn hình, Thời Châu rõ ràng rất quen thuộc với nơi này.Vừa dẫn cả nhóm luồn lách thành thạo qua các con hẻm nhỏ, cô vừa giới thiệu:
Không gian cửa Thành phố Đêm là một đô thị Cyber* không có ban ngày. Ở đây, số lượng robot nhiều hơn con người, mà quyền tự do của robot cũng vượt xa loài người.
(Cyberpunk là một thể loại con của khoa học viễn tưởng về thế giới tương lai xoay quanh sự "kết hợp giữa đời sống bần hàn và công nghệ cao" bao gồm công nghệ hiện đại và các thành tựu khoa học, gồm trí thông minh nhân tạo và điều khiển học, đi kèm với sự suy tàn hoặc sự thay đổi cấp tiến trong tầng lớp xã hội.)
Tất cả những con robot đang lơ lửng ngoài kia đều là robot chuyên vận chuyển “thục phẩm bổ sung”. Đám đó không kết nối mạng, có thể phá hỏng tùy ý, bị bắt cũng chỉ biết lặp đi lặp lại một câu “đường tắc”, hoàn toàn không có giá trị gì để lần theo.
Cô ấy chỉ vào mấy con robot hành chính sơn đỏ đang bay trên trời:
“Thấy chưa? Mỗi tòa nhà bên hông đều có lối dành riêng cho tụi nó, mấy robot sẽ theo một tuyến đường cố định, mỗi ngày đưa “cám heo” vào bên trong các tòa nhà. Lặp đi lặp lại như vậy, ngày nào cũng làm đúng một việc, là loại robot hành chính có số lượng lớn nhất trong Thành phố Đêm.”
“Chị Thời Châu”, Trương Bội tò mò hỏi, “Em định hỏi từ nãy rồi—sao mọi người lại gọi “thực phẩm bổ sung” là cám heo thế ạ?”
Hai cái tên khác nhau quá trời mà?
“Vì cũng giống như nuôi heo thôi.” Thời Châu cười mỉa. “Mấy người không thấy kỳ lạ à? Tại sao tôi dẫn các người đi lòng vòng trong mấy con hẻm nhỏ lâu vậy rồi, mà gần như chẳng thấy ai cả?”
“Cũng hơi kỳ thật…” Trương Bội xoa cằm suy nghĩ.
“Do kết quả quét hiện ra—đa số người đều ở trong mấy tòa nhà.” Bạch Tẫn Thuật lên tiếng.
“Đúng rồi.” Thời Châu liếc nhìn cậu một cái đầy bất ngờ rồi gật đầu. “Cậu quan sát tốt đấy, đa số người sống đều ở trong mấy tòa nhà.”
“Thấy mấy tòa cao ốc đèn sáng trưng không?” Cô dẫn cả đội đến trước một đường ống nhỏ, ra hiệu cho tất cả cùng nhìn lên.
Nhìn theo lối hẹp đó, nơi họ đang đứng là một thành phố cực lớn trong Không Gian chưa xác định. Bên ngoài toàn là cao ốc chọc trời, ánh đèn nhấp nháy hoa lệ đến chói mắt, nhiều robot với màu sơn khác nhau đang lơ lửng bay qua lại.
Cầu nổi trên không cùng đèn neon nối liền những tòa nhà, thỉnh thoảng có vài người với cơ thể nửa máy móc đi ngang qua.
Khoa học kỹ thuật của loài người ở nơi này đã phát triển đến đỉnh cao, tất cả đều cho thấy đây là một không gian cấp cao cực kỳ phát triển.
“Lùi ra sau chút, đừng thò đầu ra.” Thời Châu kéo Lỗ Trường Phong về phía sau, tiếp tục nói.
“Thấy tiên tiến lắm đúng không? Thấy phát triển lắm đúng không? Các người thấy mấy tòa nhà đèn sáng từ trên xuống dưới đó chứ?”
Cả đội cùng gật đầu.
“Bên trong đó chính là người sống—hoặc đúng hơn, là phần lớn người sống trong Thành phố Đêm này.”
Thời Châu hiện rõ nét mặt pha lẫn thương hại và chán ghét. “Họ là “‘nhân viên công ty’”, chiếm số lượng đông nhất ở Thành phố Đêm. Từ lúc sinh ra cho đến lúc chết, họ đều sống trong cái ô bàn làm việc nhỏ đó. ‘nhân viên công ty’ chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài, họ sinh ra đã ở trong công ty, rồi cứ thế sống một đời ngắn ngủi tại chính cái vị trí công việc đó.”
“Hả? Sao lại thế được?” Lỗ Trường Phong kinh ngạc, không thể hiểu nổi.
“Vì quyền sở hữu của họ thuộc về công ty.” Thời Châu hất mặt sang một bên khinh miệt nhổ nước bọt. “Không biết thế giới các người còn chế độ nô lệ không, chứ họ chính là nô lệ của công ty. Từ mấy đời trước đã bị bán cho công ty rồi. Cha mẹ họ như vậy, ông bà họ cũng vậy, sau này con cái họ cũng sẽ giống vậy, đời đời kiếp kiếp đều như thế.”
“Thế… thế họ không thể rời khỏi đó, thì ăn uống ngủ nghỉ kiểu gì?” Lý Giác cũng không giấu nổi vẻ kinh hãi.
Đây rõ ràng là một thế giới công nghệ siêu phát triển mà? Sao lại còn tồn tại chế độ nô lệ? Mà còn là dạng nô lệ chiếm phần đông dân số?
“Ăn chứ.” Thời Châu nhếch môi cười. “Chứ mấy con robot hành chính kia dùng để làm gì?”
Loại robot sơn đỏ như thế gần như có mặt ở mọi góc của thành phố. Chúng không kết nối với trung tâm điều khiển AI của Thành phố Đêm, chỉ được cài đặt sẵn tuyến đường cố định, là robot chuyên vận chuyển thực phẩm bổ sung theo lộ trình.
Lần khám phá trước có người đã vào thử—đám thực phẩm bổ sung đó được robot hành chính đưa vào các "phòng tiếp tế tự động" trong tòa nhà, rồi bơm trực tiếp vào các buồng dinh dưỡng, cung cấp phần dinh dưỡng hàng ngày cho ‘nhân viên công ty’. Sau đó, công ty sẽ dựa vào hiệu suất làm việc để phân phát lượng dinh dưỡng đó cho từng người, duy trì chỉ số sống tối thiểu để họ có thể tiếp tục làm việc.
Có phải giống y như nuôi heo không? Cho ăn đúng giờ, đúng chỗ.
Khi họ không còn giá trị để bóc lột nữa, họ sẽ phải “sản xuất” ra thế hệ ‘nhân viên công ty’ tiếp theo. Mà thế hệ kế tiếp cũng lại sinh ra vì lý do y hệt.
“Họ không cần lớn lên à?” Lý Giác tròn xoe mắt. “Muốn một người đủ năng lực làm việc thì cũng cần thời gian nuôi dưỡng mà? Làm sao vừa sinh ra đã ở trong đó luôn được?”
“Cần chứ, nhưng họ không lớn lên theo quy luật bình thường của con người.” Bạch Tẫn Thuật lên tiếng, chỉ vào bảng nhiệm vụ.
Quy tắc số bốn của Cổng Không Gian này ghi rõ: “80% sinh vật hình người bên trong là nhân bản hoặc sinh vật nhân tạo.”
Quy tắc nhắc đến “nhân bản” tức là ‘nhân viên công ty’ đấy. Toàn bộ dữ liệu con người đều nằm trong tay AI trung tâm của Thành phố Đêm.
Khi sinh mạng của một ‘nhân viên công ty’ sắp đến hồi kết, AI sẽ cảnh báo cho công ty biết là thời hạn sử dụng sắp hết. Trước khi người đó chết, công ty sẽ nhân bản một phiên bản mới của người đó—và đó chính là thế hệ ‘nhân viên công ty’ kế tiếp do họ “sản xuất” ra.
Thời Châu nói, giọng cô đầy ghê tởm xen lẫn thương xót: “Mấy người nhân bản được tạo ra bằng tài nguyên của công ty, tất nhiên quyền sở hữu cũng thuộc về công ty.”
Dù họ thực sự là con người, có tư duy, có cảm xúc như con người thật, dù một ngày làm việc của họ có thể tạo ra giá trị đủ để nhân bản mười người khác—quyền sở hữu của họ vẫn không bao giờ thuộc về chính họ.
Dòng bình luận sôi sục:
【Đệt…】
【Giống hệt như nuôi heo thật, mà heo còn không cần đi làm nữa cơ!】
【Công nghệ cao đến mức này, vậy mà chất thực phẩm bổ sung chỉ để làm chuyện này á?!!!】
【Cái thể chế quái gì vậy? Rõ ràng khoa học phát triển thế mà dân số lại toàn ‘nhân viên công ty’ kiểu này?】
【Vi phạm luật bảo vệ nhân bản người rồi còn gì? Có công nghệ mà không có luật à? Nhân bản cũng có nhân quyền mà, sao lại làm thế!】
【Khoan… có khi thế giới này vốn dĩ chẳng còn “con người” theo khái niệm của chúng ta nữa…】
【Lấy đâu ra người thật, ở đây mọi quyết định đều do AI trung tâm gì đó xử lý, còn người sống thật sự thì có tồn tại không?】
【Ngoài kia toàn là máy móc bay qua bay lại, chả thấy người đâu—gọi cái này là “văn minh” á?!】
Trương Bội và Lý Giác bị thế giới quan chấn động này làm cho sững sờ, không thốt nổi một lời. Thời Châu thu lại biểu cảm chán ghét kia, nhún vai nói với bọn họ:
“Đây mới chỉ là bắt đầu thôi đấy. Nếu nhìn thấy chút này mà các cậu đã không chịu nổi, thì trong Thành Phố Đêm này, còn khối thứ khiến các cậu sốc hơn nữa.”
Cô là người thăm dò từng vào Thành Phố Đêm nhiều lần nhất trong những người vào Không Gian Cao Cấp, hiểu biết của cô về nơi này có lẽ vượt xa bất cứ ai.
Lý Giác nuốt nước bọt, hỏi: “Vậy... chị Thời Châu, tại sao chúng ta không ở trong công ty? Là vì chúng ta không phải nhân bản à?”
Chỉ cần nghĩ tới việc trên thế giới có một người giống hệt mình, đã thấy quá rợn rồi!
“Không phải, là vì bọn mình đang bị truy nã.”
Hắn nghe thấy giọng nam như giọng phát thanh kia vang lên.
“Đúng, đây là điểm mấu chốt mà tôi muốn nói,” Thời Châu gọi tất cả mọi người quay lại khỏi miệng hẻm, “phần giới htieeuj tới đây là xong rồi, nhìn dòng quy tắc đầu tiên đi:
【Cánh cổng không gian vô định này tồn tại dưới hình thái một đô thị cyberpunk. Kẻ xâm nhập sau khi bước vào sẽ bị xem là tội phạm truy nã, phải tránh né sự truy đuổi của các robot hành chính trong đô thị mạng, không được lộ diện trước nhân viên truy bắt.】”
“Vậy...” Lỗ Trường Phong chưa bao giờ cảm thấy mình có nhiều câu hỏi đến vậy, “vậy nghĩa là chúng ta phải lẩn trốn, rồi hóa trang để người khác không nhận ra à?”
Tất cả mọi người đều nhíu mày.
“Hóa trang không có tác dụng, ở đây vốn không công bố diện mạo của tội phạm truy nã”, Thời Châu lắc đầu, “đừng quên, đây là một đô thị cyber phát triển cao độ.”
“Thành Phố Đêm là thành phố do trung tâm điều khiển AI trực tiếp quản lý. Tôi đã nói rồi, toàn bộ dữ liệu của con người đều nằm trong tay AI trung tâm. Tức là, bất kể ta hóa trang ra sao cũng vô ích, chỉ cần bị cảnh sát hoặc robot cảnh sát có kết nối mạng quét trúng, thì sẽ bị khóa mục tiêu ngay lập tức.”
“Còn nói tránh mặt người... thì lại càng không cần thiết,” Thời Châu nhếch mép, “vì người bình thường vốn không nhận ra chúng ta.”
Tất cả ảnh truy nã đều không được công bố. Trong mắt người dân bình thường, bọn họ chẳng khác gì người khác. Dường như quyền hạn của AI trung tâm tại Thành Phố Đêm được phân vùng rõ ràng: Đối với những người phụ trách an ninh như cảnh sát và robot cảnh sát, họ có thể tra cứu dữ liệu mọi tội phạm nguy hiểm.
Còn với người dân thường như “nhân viên công ty” — những người cả đời không ra khỏi công ty — thì dữ liệu của họ không hề bao gồm thông tin về tội phạm. Dù tội phạm có đứng trước mặt, họ cũng không nhận ra.
“Mọi thứ ở đây đều phụ thuộc vào AI trung tâm?” Quản Hồng Nhạn nhíu mày. “Vậy AI đó không bao giờ gặp lỗi à? Nếu trục trặc thì sao?”
“Đúng vậy, mọi thứ ở đây đều dựa vào AI trung tâm,” Thời Châu đáp, “Nếu AI gặp lỗi, sẽ dẫn tới khủng hoảng robot, rất nhiều máy móc sẽ tấn công người bừa bãi — kể cả ‘nhân viên công ty’. Những vụ bạo loạn kiểu đó được chúng tôi gọi là tam đại thiên tai, và khu vực mà chúng ta vừa rời khỏi chính là trung tâm của một trong những thiên tai lần này.”
“Không thể nào,” người đội viên kỳ lạ tên là Isaac lắc đầu chắc nịch, “AI sẽ không bao giờ xảy ra lỗi.”
“Cậu mới lần đầu vào không gian...” Thời Châu còn chưa nói xong thì đã nghe giọng cậu ta bình thản nhưng quả quyết tiếp lời:
“Trước khi vào cổng không gian này, tôi làm về trí tuệ nhân tạo. Không ai hiểu về AI hơn tôi. Nếu mọi thứ ở đây đều được một AI kiểm soát, thì nó chắc chắn sẽ không mắc lỗi. Không thể có chuyện robot bạo loạn vì lỗi AI.”
“Khoan đã, Isaac, cậu từng là lập trình viên à?” Thời Châu đang định phản bác, nghe vậy thì khựng lại, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Trong các lần thăm dò trước, cũng từng có người muốn tìm manh mối từ AI, nên đã mua các loại kỳ tích như 【Sơ cấp thông thạo Java】, 【Sơ cấp thông thạo C++】 hay 【Sơ cấp thông thạo Python】. Nhưng vì đều quá sơ cấp, lại chỉ có lý thuyết mà không có thực hành nên chẳng giúp ích gì.”
“Thế giới trước kia của cậu, trình độ công nghệ đã phát triển đến mức nào rồi?” Trên mặt cô hiện lên vẻ nghiêm túc.
“Cơ thể máy móc, chuyển ý thức, vũ trụ vĩnh hằng,” Isaac nói ra một câu khiến tất cả mọi người đều bất ngờ.
“Ở đó, nơi mắt người nhìn tới chính là nơi bước chân con người đặt đến. Chúng tôi đã khám phá cả những vùng xa hơn cả dải ngân hà. Vinh quang của Liên bang Nhân loại mãi lưu danh trong vũ trụ vĩnh hằng. “Nhân loại mới” có thể chọn sống trên Trái Đất, hoặc ra đi khám phá. Khi đến một độ tuổi nhất định, trẻ sơ sinh có thể tự quyết định: trở thành sinh vật carbon nguyên bản, hay hòa nhập vào cơ thể máy móc. Nếu chọn hòa nhập, thì chỉ cần ý thức còn, họ có thể liên tục thay thế thân xác.”
“Cái... cái thế giới của cậu hình như còn vượt cả nơi này rồi?” Lỗ Trường Phong kinh ngạc. “Người ở đó có thể sống bất tử, muốn biến hình thế nào thì biến hình thế ấy? Có thể thay đổi bộ phận cơ thể như trong phim, nửa đầu là máy nửa đầu là người á?”
“Đúng,” Isaac hiếm khi để lộ chút hoài niệm trong giọng nói. “Đó là một thế giới mới.”
“Vãi, ngầu vậy Anh Isaac!” Lỗ Trường Phong lúc này cũng chẳng còn để ý ai gọi ai là ‘anh’ nữa. “Thế anh có từng nâng cấp bản thân...”
Chưa kịp hỏi hết câu đã bị Quản Hồng Nhạn ghét bỏ kéo lùi lại: “Bánh cuốn à, có biết nhìn tình hình không? Để chị Thời Châu hỏi Isaac mấy câu về AI đã!”
“Ờ ờ ờ! Chị Thời hỏi đi! Hỏi đi!”
“Cậu hiểu biết về trí tuệ nhân tạo đến đâu?” Thời Châu có phần kích động. Cô đã ở lại Thành Phố Đêm quá lâu, mà lần đầu gặp một đội viên đến từ nền văn minh vượt trội, lại còn là lập trình viên nghiên cứu AI — đúng kiểu trời ban.
“Tất cả,” dưới ánh nhìn phấn khích của cô, Isaac khẽ gật đầu. “Nếu cô hỏi tôi hiểu biết bao nhiêu về AI — thì trong thế giới của tôi, không ai biết nhiều hơn tôi.”
“Chờ chút, ta phải rời khỏi vùng thiên tai đã,” Thời Châu dẫu đang kích động vẫn không quên tình huống thực tế, “Vừa đi vừa nói chuyện, tôi có rất nhiều câu hỏi, vì các manh mối liên quan đến AI ở đây chúng tôi chưa từng tìm được quy tắc nào dùng ngôn ngữ diễn đạt được!”
Cô đi một cách thuần thục, tránh hết tất cả các máy móc có thể quét ra thân phận bất thường của bọn họ, vừa đi vừa kích động nói: “Isaac, cậu có thể phân tích theo logic AI, tại sao lại xảy ra bạo loạn robot không? Nếu không phải AI trục trặc, thì vì sao lại có tình huống đó?”
“Có thể,” Bạch Tẫn Thuật đáp ngay, “Một AI đủ khả năng vận hành cả thành phố sẽ không mắc lỗi. Việc xảy ra bạo loạn robot — chỉ có thể chứng minh rằng: chuyện đó nằm trong phạm vi mệnh lệnh ban đầu của nó.”
“‘Mệnh lệnh ban đầu’ là gì?” Thời Châu rất chịu khó học hỏi.
“Cô có thể hiểu đơn giản là ‘nhiệm vụ ưu tiên số một’ khi một AI được tạo ra,” giọng Bạch Tẫn Thuật rất rõ ràng, tất cả mọi người đều nghe thấy, “ví dụ cô tạo một AI kiểm soát an ninh cho tòa nhà, thì mệnh lệnh ban đầu của nó chính là: bảo vệ sự an toàn cho cư dân và ngăn cản người lạ không có quyền vào toà nhà.”
“Vậy nếu không thêm chỉ lệnh nào khác, một ngày nào đó có một cư dân trong toà nhà đột nhiên phát điên, dẫn theo rất nhiều người lạ vào bên trong và tiến hành tàn sát vô tội vạ, thì hệ thống an ninh sẽ không phát ra cảnh báo hay ngăn cản người đó?”
“Tôi hiểu rồi,” Thời Châu gật đầu, “bởi vì người thực hiện hành vi giết chóc là cư dân cần được bảo vệ, còn những người bị giết lại là người ngoài không nằm trong danh sách cần bảo vệ.”
“Đúng, chính là ý đó,” Bạch Tẫn Thuật hơi gật đầu, “trên thực tế, việc phán đoán và quyết định mà AI cần thực hiện phức tạp hơn rất nhiều, ví dụ tôi đưa ra chỉ là phiên bản đơn giản hóa thôi.”
“Hiểu mà, hiểu mà, phiên bản đơn giản hóa ấy, cậu nói phức tạp quá bọn tôi cũng nghe không hiểu hết,” Thời Châu rất phối hợp, “Ý là AI sẽ không mắc lỗi, những vụ bạo loạn kia xảy ra vì chúng đều nằm trong phạm vi chỉ lệnh của AI?”
“Ừm,” Bạch Tẫn Thuật suy nghĩ một chút, “Cô có thể nói rõ hơn tình huống khi bạo loạn xảy ra không?”
“Chính là có rất nhiều cỗ máy đột nhiên phát điên, rồi trên trời thì...” Thời Châu đang tìm cách diễn đạt, “thôi quên đi, tôi không diễn tả bằng lời nữa, sợ nói sai, để tôi dẫn mọi người tới một chỗ, tự mắt thấy thì dễ hiểu hơn.”
Cô nhìn vào chiếc đồng hồ không gian của Tổ Chức trên cổ tay, nhắc mọi người: “Đoạn đường tiếp theo khá khó đi, tôi đề nghị mọi người vào trung tâm Tổ Chức mua một món gọi là 'tay bám tường', vì chúng ta phải leo tường.”
“Chị Thời Châu, em biết leo núi rồi, chắc không cần đâu nhỉ?” Lỗ Trường Phong giơ tay.
“Tốt nhất là vẫn nên dùng,” Thời Châu căn dặn, “chị định dẫn mọi người tới một lối bổ sung thực phẩm bị bỏ hoang của một công ty, nếu cậu giữa đường bám không chắc rồi ngã xuống thì nguy hiểm lắm.”
Trước giờ Thời Châu đều dẫn họ đi qua những con hẻm nhỏ, đến khi mọi người mua đủ kỳ tích cần thiết, cô mới dẫn họ đi một con đường hoàn toàn khác.
Cô dẫn thẳng cả nhóm đến dưới chân một toà nhà cao tầng, rồi bắt đầu trèo lên tường.
Thời Châu quả nhiên là một người gan lì đã khám phá nơi này hơn mười lần — trong thành phố đêm nơi đầy rẫy máy móc bay lượn, cô vậy mà biết một lộ trình có thể tránh hết các thiết bị quét, men theo các điểm mù của camera mà trèo lên tận tầng năm mươi mấy.
Khi họ đến được “lối đi bổ sung thực phẩm bị bỏ hoang” mà Thời Châu nói, thì thời gian cổng cũng gần đến.
“Chính là ở đó.” Thời Châu chỉ vào khu kiến trúc phía trước, “vừa rồi chúng ta từ đó đi ra, thời gian mở cổng sắp đến, thiên tai sắp bắt đầu rồi.”
Vừa dứt lời, khu vực đó bỗng nhiên lóe lên một ánh sáng trắng chói lòa.
Ngay sau đó, đúng như lời Thời Châu nói, rất nhiều cỗ máy bay lơ lửng trên không trung bắt đầu mất kiểm soát, tấn công điên cuồng về mọi hướng mà không phân biệt đối tượng.
Các đòn tấn công của chúng mang theo một thứ ánh sáng trắng kỳ dị, bắt đầu quét ngang toàn bộ khu vực từ trái qua phải, ở dưới đất, người dân và cả những nhân viên công ty trong khu vực vừa hô to “tháp phòng ngự! Tháp phòng ngự!”, vừa giống như rút ra vật gì đó từ trong túi.
Sau đó Bạch Tẫn Thuật nhìn thấy, ngay khi ánh sáng trắng gần quét đến người họ, một lớp lá chắn bỗng bùng lên bao lấy cơ thể họ, người nằm trong lá chắn không bị ảnh hưởng bởi cuộc bạo loạn, còn những người ở bên ngoài thì lập tức tử vong.
Còn có một số người, lá chắn của họ dường như đã quá cũ, không chịu nổi sức tấn công từ các máy móc nổi loạn, vỡ tan dưới làn ánh sáng trắng liên tiếp. ··· ·· ·-·· · -· -
“Cái đó gọi là tháp phòng ngự, hình như chỉ người bản địa mới có, còn chúng ta thì không, nếu bị tấn công trong cuộc bạo loạn là chết chắc,” Thời Châu nói, “máy móc nổi loạn không phân biệt địch ta, có tháp phòng ngự thì sống sót được, nhưng tháp phòng ngự cũng có độ bền, nếu cạn thì nó sẽ vỡ, vỡ rồi thì cũng chết.”
Cô mím môi: “Người ở dưới đất ít ra còn có thể chạy trốn, cũng có nhiều người giống chúng ta biết rời khỏi khu vực thiên tai từ sớm, nhưng những người làm việc trong công ty… họ không thể rời vị trí, không có tháp phòng ngự thì chỉ có thể chờ chết tại chỗ.”
“Mỗi lần thiên tai kết thúc… khu vực đó đều có rất nhiều người chết,” giọng cô trầm xuống, “chúng tôi không rõ vì sao trung tâm AI lại cho phép chuyện này xảy ra, chỉ có thể cho rằng đó là lỗi của nó.”
“AI không mắc lỗi,” Bạch Tẫn Thuật lắc đầu, “nó có thể cho phép chuyện này xảy ra, chỉ có thể nói rằng chuyện này không gây hại cho nó, và không vi phạm chỉ lệnh của nó.”
“Cô đã nói rồi, những người làm việc trong công ty đều là bản sao, chi phí tạo ra họ rất thấp.” Thời Châu nhìn về phía thảm cảnh đang xảy ra không xa, nghe thấy giọng nói bình tĩnh ấy vang lên một câu khiến cô nổi da gà: “Vậy nếu đứng trên góc độ của AI, nó có thể chấp nhận chuyện này xảy ra chỉ có thể chứng minh rằng , cái chết của những bản sao giá rẻ này, đối với toàn bộ thành phố Đêm, không đáng để bận tâm.”
“Cho dù họ cũng là một sinh mạng?!” Cô quay đầu lại, không nhịn được mà lớn tiếng.
“Cho dù họ cũng là một sinh mạng.” ··· ·· ·-·· · -· -