Hướng Dẫn Quy Tắc Sắm Vai Quái Đàm

Chương 74

So với Thời Châu luôn cố gắng dùng những từ ngữ đơn giản để mô tả mọi thứ, cách Bạch Tẫn Thuật trả lời Thời Đinh thì đơn giản hơn nhiều.

Cậu ta đọc luôn toàn bộ nội dung trên Google của tất cả các danh từ cho Thời Đinh nghe, rồi sau khi Thời Đinh đặt thêm câu hỏi mới, cậu lại tiếp tục đọc thêm nữa, trông như thể sắp đi lạc vào một con đường không có lối quay đầu.

Lần đầu tiên Thời Châu cảm thấy mình hoàn toàn không chen vào được cuộc trò chuyện.

Cô giật giật khóe miệng, nhìn Isaac chẳng khác nào hóa thân của chị Google, đang giảng giải đến tận cấu tạo vật chất, cuối cùng chịu không nổi mà kéo cậu ta ra ngoài.

“Thời Đinh là tên em gái tôi,” sau một trận lộn xộn, Thời Châu ngồi xuống bệ cửa sổ của công ty, nói với Bạch Tẫn Thuật, “Tôi nói là Thời Đinh, không phải Xc-12Sp1354.”

“Đợt đầu tiên khai phá Thành Phố Đêm có mười người, tôi và Thời Đinh là hai trong số đó,” cô chống cằm nhìn bóng lưng Thời Đinh đang làm việc, chậm rãi kể, “Lúc đó, thật ra chúng tôi không tìm được bao nhiêu quy tắc. Nơi này quá rộng, năm ngày không thể đi hết được, chỉ có thể nắm được đại khái. Lần thăm dò đầu tiên kết thúc, chúng tôi chỉ hiểu được sơ lược về ba đại thiên tai của Thành Phố Đêm.”

“Ba đại thiên tai là ba loại thảm họa xảy ra trong Thành Phố Đêm theo một quy luật nhất định, không phân biệt mục tiêu. Loại đầu tiên là thiên tai “Robot bạo loạn” mà cậu đã thấy—nó xảy ra theo chu kỳ ở một khu vực cố định, ngoài khu vực đó sẽ không bị ảnh hưởng. Trong khoảng thời gian đó, tất cả robot trong khu sẽ tấn công không phân biệt tất cả sinh vật xung quanh, chỉ có trạm phòng thủ mới có thể cản lại những cuộc tấn công đó.”

“Nếu không có trạm phòng thủ thì chắc chắn sẽ chết, chết rồi sẽ bị máy dọn rác thu gom vào khoang chứa phía sau, rồi bị chế thành thực phẩm bổ sung cho người của công ty dùng.”

“Thiên tai thứ hai là “rò rỉ khí hóa học”, thiên tai này có thể xảy ra ở nhiều nơi, vị trí không cố định, nhưng thời gian thì có định kỳ,” Thời Châu nhìn đồng hồ, “Giờ này chắc Khu C mà chúng ta định đến đã xảy ra thiên tai thứ hai rồi.”

“Lúc thiên tai này diễn ra, chúng tôi từng đoán là do đường ống khí dưới Thành Phố Đêm bị nứt, hoặc hệ thống xả thải của nhà máy gặp sự cố. Sẽ có một loại khí không rõ thành phần tràn ngập trong không khí, ai tiếp xúc phải đều sẽ chết, kể cả lính gác trong thành phố—chính là loại đeo bộ khung máy màu xám nhạt vừa đuổi theo chúng ta khi nãy.”

“Khác với thiên tai thứ nhất, thiên tai này không có cách nào chống đỡ. Cách duy nhất để tránh chết là tránh xa khu vực đó, hoặc giống như chúng tôi, mua các vật phẩm bảo hộ đặc biệt,” Thời Châu ngẫm nghĩ rồi nói, “Tuy nhiên cũng có ngoại lệ, đôi khi người của công ty không chết hết, có lẽ do khí độc chưa lan đến chỗ sâu hơn, hoặc đã bị những người khác hấp thụ hết, nên một phần sống sót được.”

“Vậy còn thiên tai thứ ba?” Bạch Tẫn Thuật hỏi.

“Thứ ba… Hai thiên tai đầu ảnh hưởng đến tất cả người trong Thành Phố Đêm, nhưng loại cuối cùng này—nếu nói về sát thương thì không đủ để gọi là thiên tai, vì không có ai chết cả,” Thời Châu nhìn về phía Thời Đinh, “Nhưng với đội thăm dò như chúng tôi, nó còn đáng sợ hơn cả hai cái trước.”

“Thiên tai thứ ba là ‘thiên tai sao chép’ ” cô nói rất khẽ, “Sau khi vào Thành Phố Đêm một thời gian nhất định, tất cả các đội viên thăm dò sẽ xuất hiện rất nhiều bản sao—những bản sao có hình dạng y hệt chúng tôi, và cũng trở thành đối tượng bị truy nã.”

“Cậu có tưởng tượng được không?” cô nói với một biểu cảm khó diễn tả, “Cậu đi giữa phố, gặp một người có khuôn mặt y hệt mình. Nếu không trò chuyện, các đội viên còn chẳng biết đối phương có phải là đồng đội thật hay không.”

“Xin lỗi,” Bạch Tẫn Thuật nhún vai, “Loại tình huống cô vừa nói, ở chỗ chúng tôi thì quá bình thường.”

“Người mới ở Liên Minh sau khi gắn các bộ phận máy có thể tùy chọn ngoại hình mình thích. Trên phố gặp người giống hệt mình chẳng lạ gì. Xét theo thẩm mỹ loài người và cấu trúc khuôn mặt, tổ hợp đẹp mắt vốn cũng chỉ có giới hạn,” cậu chỉ vào mặt mình, “Khuôn mặt này là top 1 mẫu nam phổ biến của Liên Minh, tái hiện từ 500 mỹ nam nổi tiếng trong lịch sử kết hợp với tỉ lệ vàng, là đỉnh cao của thẩm mỹ nhân loại. Nếu cô đến chỗ tôi, có khi sẽ thấy cả đường toàn là tôi.”

“Cậu… các cậu cũng bao dung thật đấy,” cơn bâng khuâng vừa trỗi dậy của Thời Châu bị câu nói đó dập tắt luôn, “Trên đường toàn người giống nhau, không cảm thấy đáng sợ sao?”

“Tất nhiên là không rồi,” Bạch Tẫn Thuật lộ ra vẻ mặt khó hiểu, “Dù sao ai cũng có cải tạo riêng của mình, hơn nữa muốn đổi lúc nào chẳng được. Nếu cảm thấy gương mặt hiện tại bị dùng quá nhiều, có thể chọn gương mặt ít người dùng. Liên Minh còn có bảng xếp hạng top 50 gương mặt hiếm nữa cơ.”

“…Được rồi,” Thời Châu xoa trán, cảm thấy mình đi thảo luận vấn đề mang tính cảm tính với mấy người như Bạch Tẫn Thuật đúng là tự chuốc lấy phiền, “Để tôi nói tiếp về thiên tai thứ ba.”

“Tôi từng nói rồi, toàn bộ dữ liệu con người đều được lưu trữ trong AI trung tâm của Thành Phố Đêm. Người của công ty là như vậy, chúng ta cũng vậy. Chỉ cần dữ liệu của chúng ta còn nằm trong tay AI, thì chúng ta vẫn có khả năng bị sao chép,” Thời Châu xoa trán, “Lúc trước, chúng tôi cũng không hiểu vì sao AI lại tạo bản sao của chúng tôi. Giả thuyết khả dĩ nhất hiện giờ là: trong mắt hệ thống, chúng ta giống như virus, vì chúng ta khác với người thường—không có công việc, không bị AI trung tâm quản lý.”

“Nếu theo cô nói, mô hình vận hành của Thành Phố Đêm rất giống Gestalt (*),” Bạch Tẫn Thuật gật đầu, “Một dạng xã hội Utopia điển hình.”

(格式塔(Gestalt): Tâm lý học Gestalt là một trường phái tâm lý học xuất hiện vào đầu thế kỷ 20 ở Áo và Đức, tập trung vào cách con người nhận thức và trải nghiệm thế giới như một tổng thể có tổ chức, thay vì chỉ là tổng hợp các phần riêng lẻ. Giải thích rõ hơn thì khá dài, ai có hứng thú thì tra gg nhe)

(Xã hội Utopia: là một cộng đồng hoặc xã hội gần lý tưởng hoặc hoàn hảo trên mọi mặt. Thuật ngữ "Utopia" lần đầu tiên được một vị linh mục Công giáo người Anh tên là Sir Thomas More sử dụng trong cuốn sách cùng tên "Utopia" của ông (bằng tiếng Latin) trong đó miêu tả mô hình xã hội trên một hòn đảo giả tưởng ở Đại Tây Dương. "Utopia" thường xuất hiện với một chủ đề tách biệt trong văn học giả tưởng. Một số cộng đồng có ý định kiến tạo xã hội lý tưởng cũng sử dụng thuật ngữ này.)

“Gestalt là gì?” Thời Châu chưa từng nghe đến khái niệm này.

“Gestalt là hình thức biểu hiện của một xã hội Utopia đích thực. Có thể hiểu như cơ cấu tổ ong hình kim tự tháp,” Bạch Tẫn Thuật giải thích, “Tất cả con người được kết nối bằng mạng nơ-ron, tư duy của ong chúa kiểm soát từng cá thể trong tổ, quản lý theo từng tầng cấp.”

“Thay thế tương ứng… Ở đây tức là mọi người đều kết nối với AI trung tâm? AI trung tâm điều khiển công ty, công ty điều khiển người của công ty, còn máy dọn rác, robot thực phẩm bổ sung và Robot vũ trang màu xám đều tồn tại để duy trì hệ thống kiểm soát này?” Thời Châu lập tức hiểu được ý cậu muốn nói.

“Đúng vậy,” giọng điệu cậu ta mang theo sự quen thuộc, “Tuy vẫn chưa có bằng chứng xác thực là AI trung tâm điều khiển công ty, nhưng tôi chỉ đưa ra một giả thuyết.”

“Một giả thuyết như vậy cũng đủ tốt rồi,” Thời Châu thử tiếp tục phân tích, “Vậy thì chúng ta chính là những con ong trong Gestalt đã thoát khỏi sự kiểm soát của AI trung tâm. Một khi bị phát hiện sẽ bị tiêu diệt?”

“Có thể hiểu như thế,” Bạch Tẫn Thuật suy nghĩ cách diễn đạt, “Trong Gestalt, những cá thể có ý thức riêng sẽ bị coi là tách biệt khỏi quần thể. Nếu bị phát hiện, sẽ bị cơ chế bảo vệ nội bộ tiêu diệt hoặc tẩy não để xóa bỏ cá tính, rồi đưa trở lại hệ thống. Ở đây, có thể cách 'xóa bỏ cá tính và trở lại vị trí' chính là bị ‘Quân dọn dep’ biến thành thực phẩm bổ sung, tái sử dụng tài nguyên.”

“Nhưng tôi không quá tán đồng cách làm ở Thành Phố Đêm này,” cậu thản nhiên bổ sung, “Quá dã man, Gestalt có phương pháp tinh vi hơn để bù đắp và kiểm soát, cách của họ quá trần trụi.”

“Cậu nói cứ như thật sự đã nghĩ ra được cách nào vừa không dã man vừa không trần trụi vậy,” Thời Châu rùng mình, “mà cậu không thấy lạ sao?tôi nói bọn tôi bị sao chép xong cũng bị truy nã, nhưng Thời Đinh thì không.”

“Trong Gestalt đôi khi cũng xuất hiện cá thể như vậy, giống như bọn mình, đó là vấn đề xác suất. Trong chương trình của Gestalt có độ dung sai, là mức sai số mà trung tâm AI chấp nhận được,” Bạch Tẫn Thuật nói với giọng rất bình thản, “hơn nữa cô cũng nói rồi, Thời Đinh là em gái cô, cô cũng nói tai họa thứ ba là ‘sao chép’, vậy cô ấy chính là bản sao của em gái cô.”

“Đúng vậy, Xc-12Sp1349 là bản sao của em gái tôi… bây giờ thì là 1354 rồi,” Thời Châu có phần bực dọc vò đầu, “rất kỳ lạ phải không, theo cái từ ‘Đình Châu’ mà nói thì đúng ra tôi phải tên là Thời Đinh, em tôi tên Thời Châu mới đúng.”

“Nhưng bọn tôi giống nhau quá, đặt tên xong đi đăng ký thì ngay cả ba tôi cũng nhận nhầm một lượt, đến khi đăng ký xong mới phát hiện tên trong mã định danh của hai đứa bị đảo ngược,” cô ấy khẽ cười, “từ nhỏ đến lớn bọn tôi làm gì cũng cùng nhau, bao gồm đi học, đi làm, rồi cùng vào Tổ Chức, cùng bước vào dự án Thành Phố Đêm, sau khi khai hoang xong thì rời đi.”

Cô xoa mặt rồi tiếp tục nói: “Sau khi khai hoang Thành Phố Đêm xong, bọn tôi sang dự án tiếp theo, Thời Đinh đã chết trong dự án đó.”

“Khi tôi rời khỏi dự án đó, đầu óc tôi mông lung rối bời, đúng lúc ấy có một nhà đầu tư quen thuộc tìm đến nói với tôi rằng Thành Phố Đêm sắp cử đội thăm dò đợt bốn, ba đợt trước đều không có kết quả gì, hỏi tôi có muốn thử lần nữa không. Ông ta nói bên trong có một thứ mà tôi không thể nào từ chối. Như bị ma xui quỷ khiến, tôi đã nhận lời.”

“Thế rồi cậu thấy Thời Đinh trong đám ‘nhân viên công ty’.” Giọng nói kia bình thản tiếp lời.

“Đúng,tôi thấy gương mặt của Thời Đinh trong đám nhân viên công ty,” Thời Châu có vẻ không quá đau khổ khi nhắc đến chuyện này, giọng cô dần bình tĩnh lại, “Tôi bước đến gọi tên cô ấy, rồi cô ấy bảo mình là Xc-12Sp1258.”

“Xc-12Sp1258 là bản sao được các nhà đầu tư phát hiện trong vài lần phát sóng trước, cô ấy chỉ có khuôn mặt giống Thời Đinh, không có ký ức của Thời Đinh, còn nhận nhầm tôi là nhân viên cảnh giới được tự do đi lại bên ngoài. Tôi nhìn chằm chằm cô ấy không nói gì, cô ấy liền hỏi tôi thế giới bên ngoài như thế nào.”

“Tôi đã lừa cô ấy,tôi bảo thế giới bên ngoài có bầu trời xanh, có mây trắng lơ lửng không cần động lực, có ánh mặt trời màu vàng nhạt ấm áp chứ không chỉ toàn ánh đèn neon rực rỡ.”

“Thời Đinh nói hay thật, nhưng tiếc là cô ấy là nhân viên công ty , không thể rời khỏi đây, thật muốn được ra ngoài nhìn một chút.”

“Khoảnh khắc đó tôi đã biết tôi tiêu rồi,tôi không thể rời khỏi nơi này nữa. Ở Thành Phố Đêm, Thời Đinh vẫn sống, vẫn có thể nói chuyện với tôi. Nhưng rời khỏi nơi này, Thời Đinh sẽ chết.”

“Nhưng cô biết rõ cô ấy không còn là Thời Đinh ban đầu nữa, khi cô gặp cô ấy thì mã của cô ấy là Xc-12Sp1258, điều đó nghĩa là cô ấy là nhân viên công ty  mã Sp của khu Xc12, đã được sao chép tới lần thứ 1258 rồi.” Giọng của Isaac vẫn lạnh như băng như thể không vừa nghe một câu chuyện cảm động đến thế.

“Tôi biết,tôi không lẫn lộn,” Thời Châu phẩy tay, “tôi thậm chí còn biết chu kỳ sống của cô ấy,tôi từng nói rồi, nhân viên công ty  một khi đến cuối vòng đời thì trung tâm AI sẽ phát cảnh báo, công ty sẽ nhân bản một người mới. Mỗi sáu ngày, mã của Thời Đinh lại tăng lên một số, chu kỳ sống của cô ấy chỉ có sáu ngày, hết sáu ngày là sẽ có một Thời Đinh mới xuất hiện.”

“Người sao chép vốn là một sự tồn tại rẻ rúng, Thời Đinh chỉ sống được sáu ngày, từ lần đầu tiên tôi gặp lại cô ấy trong Thành Phố Đêm đến bây giờ, cô ấy đã được sao chép 96 lần, tổng cộng 576 ngày,” cô hít sâu một hơi, “trong 576 ngày đó, Tổ Chức đã tiến hành tổng cộng 17 lần thăm dò,tôi cũng đã vào Thành Phố Đêm 17 lần, một khi dự án này bị đóng lại, Thời Đinh cũng sẽ bị đóng cùng.”

“Trong 17 lần đó,tôi gần như đã đi khắp mọi ngóc ngách của Thành Phố Đêm, chỉ còn thiếu một đầu mối cuối cùng là tôi có thể tìm ra toàn bộ quy tắc nơi này,” cô lại nhìn về phía bóng lưng của Thời Đinh, “tôi không thể trơ mắt nhìn cô ấy bị đóng lại, cho dù tôi biết Thời Đinh bây giờ đã không còn là Thời Đinh nữa.”

“Mà một khi kết thúc dự án, cô cũng sẽ không được gặp lại cô ấy.” Bạch Tẫn Thuật nói.

“Không giống vậy,” Thời Châu nhảy khỏi bệ cửa sổ, “dự án bị khóa lại thì nếu không có nguồn vốn lớn đầu tư lại sẽ không thể khởi động lại, nhưng nếu kết thúc đúng quy trình, Tổ Chức có thể bán hoặc phát triển không gian này.”

“Chỉ cần tôi có thể kết thúc dự án Thành Phố Đêm, thì một ngày nào đó tôi sẽ gặp lại Thời Đinh,” cô buộc lại tóc đuôi ngựa, “nên tôi không thể từ bỏ Thành Phố Đêm.”

Trên màn hình hiện lên một làn sóng bình luận "hu hu hu":

【Hu hu hu, tôi cũng sẽ không bỏ rơi bé Đinh đâu, chị Thời Châu nhất định làm được ——】

【Không chỉ có chị đâu chị Thời Châu, mỗi lần chúng tôi cũng đều gặp được Đinh ở đây.】

【Bé Đinh Đinh của tôi…】

【Chờ đến khi kết thúc dự án, tôi nhất định sẽ tham gia phát triển tiếp theo, hu hu hu.】

【Đừng nói là chị Thời Châu nữa, ban đầu tôi không có cảm tình gì với sinh đôi đâu, nhưng sau khi đầu tư vào Thành Phố Đêm, cảm giác như bé Đinh  đã trở thành chấp niệm của tôi rồi.】

【Ôi chao, lần đầu tiên thấy nhiều đại thần không gian cao cấp tụ tập như này…】

【Không khí đã đến nước này rồi, tôi mà không đầu tư cái gì thì thật giống như kẻ máu lạnh vô cảm vậy… Các nhà đầu tư không gian cao cấp tụi bây hạ giá dự án này xuống chẳng phải vì bé Đinh đấy chứ???】

“Nhưng dù sao thì cũng cảm ơn cậu, vì cậu không giống như những người khác, nghe xong câu chuyện này là lộ ra biểu cảm thương hại đến buồn nôn,” Thời Châu cười nhạt, “Tôi cũng lâu lắm rồi không kể chuyện này cho thành viên thăm dò nào nghe, ít nhất phản ứng của cậu khiến tôi không cảm thấy quyết định nói ra là sai.”

“Không có gì,” Bạch Tẫn Thuật gật đầu, “Vì theo thống kê dữ liệu, một gương mặt đẹp trai sẽ khiến người khác có cảm giác muốn giãi bày hơn. Tôi từng nói rồi, khuôn mặt này của tôi là đỉnh cao thẩm mỹ của nhân loại.”

Thời Châu: …

“Thật sự cạn lời,” cô lặng lẽ đảo mắt, “Isaac, cậu làm tôi càng thêm củng cố định kiến về dân lập trình.”

“Nhưng Thời Châu, cô đã từng nghĩ đến một vấn đề chưa?” Không biết từ khi nào Quản Hồng Nhạn đã xuất hiện phía sau họ, khoanh tay, không khách khí mà nói, “Cô vào Thành Phố Đêm quá nhiều lần rồi, mọi phản ứng của cô, bao gồm cả tuyến đường bỏ trốn, đều đã bị AI trung tâm của Thành Phố Đêm học thuộc lòng. Cô không muốn từ bỏ Thành Phố Đêm, nhưng cô không tính nổi AI, ở đây cô chỉ càng ngày càng bị bóp nghẹt.”

Lần này là nhờ được vào trụ sở nơi có Đinh mà tránh né được, nhưng lần sau thì sao?

Thời Châu không thể chỉ ở lì một chỗ mà không điều tra gì cả. Mà một khi mất đi các thành viên kỳ cựu, thì những tân binh như họ khi vào Thành Phố Đêm sẽ va phải rất nhiều cái bẫy không cần thiết.

Chưa kể đến chuyện xác minh quy tắc ở Thành Phố Đêm không thể dễ dàng vượt qua. Rất nhiều quy tắc hiện tại đều chỉ tồn tại trong đầu các thành viên kỳ cựu, chỉ truyền tin qua kênh tạm thời chứ không công khai tại hiện trường. Ngay cả Thời Châu cũng không thể đảm bảo sẽ không có sơ hở.

“Không rõ,” Thời Châu nhún vai, vô cùng thản nhiên. Rõ ràng là vì Quản Hồng Nhạn từ đầu đã biết cô ra vào chỗ này nhiều lần, “Tôi và Đinh  là song sinh cùng trứng, DNA giống hệt nhau, nên tôi có thể dùng thân phận của cô ấy để vào đây, vì hệ thống xác minh sẽ nhận nhầm tôi là cô ấy.”

“Nhưng Đinh  là người của công ty, cô ấy không thể rời khỏi đây. Thân phận của cô ấy chỉ có hiệu lực trong công ty này.”

Cho nên cho dù Thời Châu muốn dùng thân phận của Thời Đinh ở bên ngoài cũng không thể. Bởi vì người của công ty không thể rời khỏi công ty. Một khi rời đi, rất có thể sẽ bị coi là đối tượng cần xóa bỏ, bị truy nã.

Nếu như theo lời Isaac nói, nơi này là Gestalt, vậy một khi cô bị nhận nhầm là Thời Đinh  ở ngoài kia, có khi còn sẽ liên lụy đến “Đinh thật” đang trong công ty.

“Các người đã phát hiện được gì trong công ty chưa?” Thời Châu quay đầu hỏi.

“Rất tiếc là chưa,” Quản Hồng Nhạn dùng cằm chỉ vào văn phòng rộng lớn đến đáng sợ này, “Tôi thậm chí còn không hiểu họ đang làm cái gì trong này, nơi này quá rộng, chúng tôi đi mãi không hết… nơi này thật sự có điểm cuối sao?”

“Có,” Thời Châu nói, “Mấy lần thăm dò trước có người đi đến tận cùng, nhưng đi đến cuối cùng vẫn thấy những cảnh tượng y hệt nhau, văn phòng này giống như bị sao chép vô hạn, mọi bố trí đều giống nhau.”

Trong lúc hai người trò chuyện, có tiếng động vang lên từ phía trần nhà, Lỗ Trường Phong vừa trở về từ lần thăm dò gần nhất thì bị dọa nhảy dựng: “Cái gì vậy?”

“Là thực phẩm bổ sung,” Bạch Tẫn Thuật ngẩng đầu nhìn trần nhà, “Có robot đến giao thuốc rồi.”

“Ừ,” Thời Châu đã quen với khả năng quan sát của Isaac, chẳng còn ngạc nhiên nữa, “Đây là tầng cao nhất của cả công ty, bên cạnh là lối giao thực phẩm, lát nữa công ty sẽ căn cứ theo hiệu suất để phân phối thực phẩm bổ sung.”

“Chúng ta phải nghĩ cách ra ngoài thôi,” cô nhìn đồng hồ, “Không lâu nữa chúng ta sẽ bị sao chép, phải rời khỏi công ty trước, nếu không bản sao mới tạo ra không vượt qua được hệ thống an ninh, sẽ khiến chúng ta bị liên lụy.”

Bình Luận (0)
Comment