Đặc biệt là khi phải đối mặt với những người Liêng Bang Tinh Hà có thể dễ dàng cải tạo cơ thể mình như vậy.
Đây còn được tính là “con người” nữa sao!
“Không sao đâu,” gương mặt Isaac lúc này còn tươi cười chân thành hơn hẳn lúc cậu xin lỗi, “Đây là lựa chọn của cả giống loài, không phải lỗi của một mình cậu.”
Lỗ Trường Phong: “…Thực ra tôi cũng không định thật sự xin lỗi đâu?”
Gã đâu có thật sự cảm thấy tội lỗi vì mình yếu đuối chứ! Chữ “xin lỗi” ở đây chỉ là từ đệm trong câu, mang hàm ý tự nghĩ lại mà thôi!
“Nếu cậu nghĩ vậy,” Bạch Tẫn Thuật vẫn bình thản, “vậy thì tôi cũng có thể không thật sự muốn tha thứ cho cậu, thế là huề nhau rồi.”
Lỗ Trường Phong: …
Ngay khoảnh khắc ấy, Lỗ Trường Phong bỗng có một sự đồng cảm kỳ lạ với Thời Châu.
Thật muốn sụp đổ.
Isaac càng khiến ấn tượng cố hữu của họ về lập trình viên trở nên nghiêm trọng hơn.
Người này thật sự là nhà nghiên cứu trí tuệ nhân tạo, chứ không phải chính là một AI đấy chứ?
Bạch Tẫn Thuật thu lại ánh nhìn đặt trên người Lỗ Trường Phong, lờ đi đống chỉ số được hiện hóa trong tầm mắt, bình tĩnh nhìn về phía xa. Là người từng lăn lộn trong giới giải trí, EQ của cậu chắc chắn không thể thấp được như thế.
So với nói rằng đó là EQ thấp, thì chi bằng nói đó là tính cách của Isaac—một AI độc miệng và xấu tính.
Tất nhiên rồi, Isaac có tính cách. Nếu không thì cậu nhận vai diễn này làm gì? Chính cậu bình thường còn lạnh lùng hơn ai hết, đi diễn là để trải nghiệm cảm xúc của nhân vật chứ không phải để “diễn như không diễn”.
Dù có lý trí như một cỗ máy, Isaac vẫn là một trí năng tối cao sở hữu cảm xúc còn dồi dào hơn phần lớn con người. Chỉ là cảm xúc của cậu có thể dừng lại ở lý trí— cậu không phải một sinh vật bị cảm xúc điều khiển, mà là sinh vật có thể kiểm soát lý trí bằng cảm xúc.
Và thay vì nói cậu là một dị loại giữa các AI—một trí năng tối cao tràn đầy cảm xúc—thì đúng hơn là đây chính là thứ mà ‘họ’ muốn tạo ra ngay từ đầu.
Dù sao thì, để đạt được “xác thịt yếu ớt, máy móc siêu việt”, thì trước tiên, cậu cũng phải từng là con người chứ?
Isaac từng là con người.
Bạch Tẫn Thuật khẽ tặc lưỡi trong lòng—lúc nãy để kịp thời bước vào con hẻm, cậu đã cưỡng ép nâng cao mức độ đồng bộ, khiến cho cách cư xử của cậu lại tiến thêm một bước nữa theo hướng tệ hại của Isaac, đến cả tính cách cũng bắt đầu đồng bộ theo một cách kỳ dị.
Nếu nói lúc trước khi châm chọc Thời Châu, cậu vẫn còn giữ được tâm trạng bình lặng khi nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của cô ấy, thì lúc này, khi thấy nét mặt tan nát của Lỗ Trường Phong, cậu lại âm thầm cảm thấy… vui vẻ.
Phải, vui vẻ.
Isaac đúng là một AI vô lương tâm.
Bạch Tẫn Thuật âm thầm thu hồi ánh nhìn, nếm trải cái cảm giác vui sướng nảy sinh từ nỗi khổ của kẻ khác, lại cảm thấy thứ cảm xúc này… cũng không tồi.
Một kiểu khoái cảm mặc kệ sống chết của người khác.
Lỗ Trường Phong ngồi bệt dưới đất cuối cùng cũng thấy bớt ù tai, vịn vào vai Lý Giác để đứng dậy, thì thấy hai bản sao khác lại đi về phía họ.
Hai người đó đi đến gần: “Quản Hồng Nhạn?”—một người đưa tay vẫy vẫy trước mặt họ—“Nhìn cái gì vậy? Lỗ Trường Phong?”
“Hả?” Lỗ Trường Phong ngơ ngác lên tiếng, “Chị Nhạn thật kìa!”
Quản Hồng Nhạn: ?
“Không thì tôi còn là giả chắc?” Cô bối rối.
Lỗ Trường Phong: …
Gã cứ tưởng hai người này cũng là bản sao nữa cơ…
Gã lặng lẽ ném cho Isaac một ánh nhìn lên án, sau đó nhận về cái nhìn từ Bạch Tẫn Thuật kèm lời bình thản: “Tôi không lên tiếng.”
Cho nên, điều đó đồng nghĩa—hai người này không cần phải cảnh báo—tức là họ không phải bản sao.
Thời Châu đứng bên cạnh lại là người đầu tiên hiểu ra ánh mắt của Lỗ Trường Phong, có lẽ vì đã gặp chuyện này quá nhiều, nét mặt cô thậm chí còn chẳng ngạc nhiên bằng Trương Bội và Lý Giác: “Bọn tôi bị làm bản sao rồi à?”
“Đúng vậy,” Trương Bội phản ứng đầu tiên, “Lúc nãy ở cái góc kia xuất hiện một chị Thời với một chị Nhạn, bọn em định gọi hai người, ai ngờ lũ robot tuần tra trong Thành phố Đêm lập tức bao vây lấy hai người, rồi một cái máy hình tròn phóng ra điện giật hai người bất tỉnh…”
“Sét đánh,” Thời Châu gật đầu, “Bọn tôi hay gọi nó như vậy. Một khi bị sét bắt trúng, nó sẽ lập tức phóng điện, sẽ để lại một vết cháy rõ ràng trên cơ thể. Nặng thì sẽ làm kẻ bị truy nã nổ tung luôn.”
“Còn có hai con robot có lớp sơn giống nhau, một cái ở phía sau ném ra một miếng dán hình tròn, cái kia thì đuổi theo phía trước…”
------------
“Cung thủ và trường kích (lính sử dụng vũ khí dài),” Thời Châu đáp rất nhanh, “đây là hai loại binh chủng trong cùng một hệ thống cảnh vệ, một đánh xa một đánh gần. Loại tấn công tầm xa là cung thủ, sẽ ném ra một loại thiết bị định vị không thể gỡ bỏ, loại định vị này sẽ hòa tan trực tiếp vào da để định vị người bị truy nã, không móc thịt ra thì không thể gỡ, nếu móc trễ thì nó sẽ lan ra toàn thân, khi định vị lan rộng thì không trốn đi đâu được nữa.”
“Trường kích là loại cận chiến, thường sẽ phối hợp xuất hiện cùng cung thủ. Thấy trường kích thì phải chuẩn bị chạy đi, vì cung thủ có thể đang ở ngay gần đấy.”
Trương Bội hiểu ra gật đầu, Lỗ Trường Phong ở bên cạnh cảm khái: “Chị Thời, chắc là các chị bị truy đuổi nhiều lắm nhỉ, đến mức có cả kinh nghiệm luôn rồi.”
Trong thành phố Đêm này, không biết đã có bao nhiêu đội viên phải bỏ mạng rồi?
“Dùng người làm vật thí nghiệm là được, dụ đám tuần tra đến rồi xem cách chúng xử lý bản sao,” Thời Châu nhếch mép, “không thì để bọn họ sống làm gì.”
Mặc dù trên đường toàn là bản sao của chính mình, rất đáng sợ, nhưng chính vì thế cũng khiến đội thám hiểm như họ ẩn mình dễ hơn. Có những phép thử phải trả giá bằng mạng sống thì hoàn toàn có thể dẫn dụ bản sao đi làm.
“Thế lúc trước các chị dụ robot tuần tra tới thì thoát thân kiểu gì?” Lý Giác đứng bên cạnh tò mò hỏi.
“Chạy vòng tròn, phối hợp với nhau bắn hạ robot rồi chạy luôn, trước khi ‘Quân dọn dẹp’ tới thì phải rút, nếu không thoát được thì giả chết,” Thời Châu nhún vai, “hoặc còn một cách nữa khá hữu dụng: đến thẳng đại bản doanh của bọn robot tuần tra.”
“Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất,” trong giọng cô lộ ra chút cảm khái, “chẳng ai đi bắt tội phạm ngay trong đồn cảnh sát cả. Chỉ là không thể ở đó quá lâu.”
Cũng coi như là bắt được một bug của hệ thống rồi.
“Cao tay, đúng là cao tay.” Lỗ Trường Phong đứng bên góp lời phụ họa.
“Nói đến chạy trốn,” Quản Hồng Nhạn ở bên cạnh âm thầm phàn nàn, “Isaac, cậu mà chậm thêm chút nữa chắc tôi chết thật rồi.”
Cô chỉ cách bị bắt đúng một chút nữa thôi, đòn tấn công của con robot kia gần như đã sượt qua má cô rồi. Nếu không phải Isaac sửa xong ID của mọi người đúng lúc cuối cùng, thì có lẽ cô đã buộc phải đánh trả lại con robot đuổi sau.
Đến lúc đó mà đội dọn dẹp xuất hiện, thì Quản Hồng Nhạn chỉ có nước xong đời.
Bạch Tẫn Thuật bình thản liếc nhìn cô: “Vậy chúc mừng vì cô vẫn sống.”
“Không có gì,” Quản Hồng Nhạn hất tay không khách sáo, “tôi chỉ có mỗi cái ưu điểm là mạng lớn thôi.”
Nghĩ mà nói, nếu không phải bài kiểm định lý trí ở nhiệm vụ trước đã rèn luyện cô, thì trong tình huống bị truy đuổi căng thẳng như vậy, chưa chắc cô đã giữ được sự tỉnh táo và suy nghĩ nhanh nhạy.
Quản Hồng Nhạn âm thầm cảm thán trong lòng, quả nhiên là gian khổ mới có thể rèn giũa con người—ý là sự gian khổ mang mùi rau mùi trong không gian bí ẩn lần trước.
“Đúng rồi,” cô quay sang hỏi Thời Châu, “giờ chúng ta không cần tránh né mấy con robot tuần tra khác nữa, vậy bước tiếp theo là đi đâu?”
“Cái trận thiên tai thứ hai mà cô nói xảy ra khi nào?”
“Để tôi xem…” Thời Châu mở đồng hồ tính toán, “còn khoảng hơn mười tiếng nữa.”
Cô âm thầm tính toán trong đầu: “Từ lúc chúng ta bước vào thành phố Đêm đến giờ cũng khoảng mười hai đến mười lăm tiếng rồi. Nơi này không phân biệt ngày đêm, cũng không có chuyện đi làm hay tan ca, tất cả mọi người đều như cỗ máy vận hành không ngừng.”
Nhưng đội thám hiểm như họ thì không giống thế, họ vẫn cần nghỉ ngơi.
Thời Châu suy nghĩ về chỗ có thể đến lúc này: “Thông thường đến giờ nghỉ, chúng tôi sẽ đến những nơi đã xác nhận là tương đối an toàn để nghỉ ngơi, ví dụ như chỗ tiếp tế bị bỏ hoang lần trước tôi dẫn các người đi, hoặc tầng của Thời Đinh. Nhưng giờ không còn bị truy đuổi nữa, lựa chọn cũng nhiều hơn.”
“Đến gần vị trí xảy ra thiên tai lần sau đi,” Quản Hồng Nhạn dứt khoát nói, “như vậy chúng ta vừa có thể nghỉ ngơi ở đó, vừa tiện quan sát thiên tai thứ hai.”
“Cũng được,” Thời Châu gật đầu, “còn ai có ý kiến khác không? Bây giờ không bị truy đuổi nữa, thời gian cũng rảnh hơn nhiều.”
“Tôi có,” đúng lúc mọi người đang đồng tình với đề xuất của Quản Hồng Nhạn, Bạch Tẫn Thuật lên tiếng, “tôi nhớ lúc trước cô có nhắc tới một nơi gọi là tháp trung tâm.”
“À, tháp trung tâm,” Thời Châu suy nghĩ rồi nhớ ra ý cậu là gì, “tôi từng nói rằng bản thể AI trung tâm điều khiển thành phố Đêm, tức là cụm máy chủ siêu tính toán, nằm bên dưới tháp trung tâm. Nghe nói nơi đó là tòa tháp cao đứng sừng sững ở trung tâm thành phố từ khi nó được thành lập, là nơi tập trung mọi tuyến vận hành của máy móc trong thành phố.”
Bạch Tẫn Thuật: “Mọi người đã từng thử phá hủy máy chủ điều khiển AI trung tâm chưa?”
“Rồi,” Thời Châu cười bất đắc dĩ, “nhưng tháp trung tâm là nơi giao nhau của mọi tuyến vận hành máy móc, vấn đề không phải là có bị bắt hay không, mà là căn bản không thể ở lại đó lâu. Máy móc chạy qua chạy lại liên tục, chúng tôi vừa vào đã bị cuốn theo, không có chỗ để đứng chân.”
Chớ nói đến việc nghiên cứu, ngay cả đứng yên trong đó cũng là chuyện không thể.
“Vậy còn giới hạn lưu lượng?” Cậu ánh mắt lóe lên, “gây nhiễu mạng bằng cách gieo một loại virus, khiến quyền kiểm soát của AI trung tâm đối với các máy khác yếu đi.”
“Ví dụ như làm chậm tốc độ hoạt động của robot hành chính. Vậy nếu đám ‘nhân viên công ty’ không nhận được thực phẩm bổ sung thì sẽ thế nào? Họ sẽ chết hàng loạt à? Sau đó thì sao? Việc đứt đoạn ở những lĩnh vực các người không hiểu sẽ dẫn tới hậu quả gì?”
“Không được,” Thời Châu suy nghĩ chốc lát rồi lắc đầu, “‘nhân viên công ty’ sẽ chết. Thứ họ nhận được chỉ đủ duy trì sự sống, một khi đứt nguồn thì thành phố Đêm sẽ sụp đổ.”
“Nhưng cô cũng nói rồi mà,” giọng của Isaac vang lên rất bình tĩnh, “nếu ‘nhân viên công ty’ chết, thì họ sẽ bị đội dọn dẹp phân giải thành loại thực phẩm khác—tạm gọi là thực phẩm bổ sung loại B—rồi lại được đưa vào lối tiếp tế của công ty.”
“Vậy nên nếu có ‘nhân viên công ty’ chết, thì tài nguyên của họ sẽ biến thành thực phẩm bổ sung loại B để duy trì sự sống cho những ‘nhân viên công ty’ còn lại. Xét về mặt lý thuyết, điều này sẽ giữ cho tổng số ‘nhân viên công ty’ luôn ở mức vừa đủ cân bằng,” Isaac thản nhiên nói, “như vậy thì thành phố Đêm sẽ không sụp đổ, mà chúng ta cũng có thể nhìn vào sự suy giảm số lượng người mà suy ra họ thực sự đang làm gì.”
“‘nhân viên công ty’… cũng là người mà,” Thời Châu cắn môi, “cách làm của cậu không khác gì hành vi trong Gestalt cả, chẳng lẽ như vậy không dã man, không trần trụi sao?”
“Xin nhắc nhẹ một điều,” Bạch Tẫn Thuật điềm đạm nói, “chẳng phải chỉ mới vài phút trước, cô còn nói các cô bước vào đây và thử nghiệm quyền hạn cùng chức năng cảnh vệ đều nhờ vào việc để bản sao chết thử đấy à?”
“Tôi chỉ đang làm theo logic và hệ giá trị của cô để đưa ra phương án mà thôi.”
Thời Châu cảm thấy mình đang bị Isaac dắt mũi: “Nhưng đó là bản sao của tôi mà?”
“Thật vĩ đại,” Bạch Tẫn Thuật bình tĩnh đánh giá, “cô đúng là đang ‘hào phóng bằng chính sinh mạng của mình’.”
Nói trắng ra, các đội viên đều tin rằng bản thân mình mới là “bản gốc thực sự” khi bước vào đây, còn các bản sao khác đều là hàng nhái. Miễn là mình không chết, thì những bản sao kia chết cũng không sao cả.
Họ cho rằng mình khác về bản chất so với những ‘nhân viên công ty’ đã bị sao chép qua không biết bao nhiêu thế hệ trong nội bộ công ty.
Thực tế đúng là như vậy—con người rất khó có thể coi những bản sao ngoài bản thân mình là “đồng loại”, đặc biệt khi phải đối mặt với tình huống sống còn.
Chính sự tồn tại của Thời Đinh mới khiến Thời Châu bắt đầu thay đổi cái nhìn của mình về nơi này.
Hiếm ai có thể giống như Isaac, rạch ròi giữa lý trí và cảm xúc một cách tuyệt đối như thế.
“Tôi đồng ý với một phần quan điểm của cô,” giọng Bạch Tẫn Thuật vẫn điềm đạm, “nhưng tôi nghĩ trong hành trình tiếp theo, tốt nhất là cô nên tự suy nghĩ kỹ: thái độ của cô với clone (bản sao) rốt cuộc là gì?”
Phía dòng bình luận cũng rõ ràng nghe ra được hàm ý trong lời của Bạch Tẫn Thuật:
【Nói cũng đúng, đều là bản sao, đâu cần phân biệt đối xử như vậy.】
【Cách Isaac đề xuất thật ra khá hợp lý, nếu thực hiện được.】
【Các đội thám hiểm trước giờ đều sống chật vật trong thành phố Đêm, chưa từng thực sự đe dọa đến AI trung tâm hay chính bản thân thành phố. Cách làm của cậu ấy đúng là khả thi.】
【Sao tôi thấy chỉ có Isaac là thực sự coi clone và đội thám hiểm là ngang hàng…】
【Chắc do thời đại không giống nhau? Ở thời đại của Isaac, có lẽ clone đã có quyền và nghĩa vụ như con người thật rồi???】
“Hơn nữa, tháp trung tâm là nơi tôi nhất định phải đến, tôi muốn tận mắt xem cái ‘mạch vận hành cơ khí’ mà cô nói đến,” Bạch Tẫn Thuật gật đầu, “trước giờ các người chẳng lẽ chưa từng phát hiện ra một vấn đề?”
“Vấn đề gì?” Thời Châu, vẫn đang trầm tư, ngẩng đầu hỏi.
Bạch Tẫn Thuật: “Robot… cũng có hạn sử dụng.”
Trước đó khi cậu xâm nhập vào AI đã phát hiện, loại máy móc mà cậu thao túng được có tuổi thọ cực kỳ ngắn.
Thậm chí không thể gọi là “năm” được—nếu cậu đoán không nhầm, thì sinh mệnh của những loại máy đó chỉ có thể tính theo “ngày”.
Và dài nhất, cũng không vượt quá một tháng.
Bạch Tẫn Thuật chỉ tay về phía cỗ máy bán khung xương màu xám trắng cách đó không xa: “Trước đó cô chỉ nói với chúng tôi rằng bản sao có chu kỳ sử dụng, nhưng các người có nhận ra không—những con robot này cũng đang không ngừng bị thay thế?”
Một hệ thống cơ sở hạ tầng máy móc hóa trong một thành phố đáng lý phải được thiết kế để dùng lâu dài. Thế rốt cuộc là thành phố Đêm có nhu cầu vận hành lớn đến mức nào, mà khiến cho cả robot cũng phải không ngừng được thay mới nhanh đến vậy?