Hướng Dẫn Quy Tắc Sắm Vai Quái Đàm

Chương 82

Không xa lắm, đội dọn dẹp đã kết thúc cuộc truy đuổi lần này bắt đầu bay lên, lảo đảo bay về phía cửa thả thực phẩm bổ sung của công ty.

Cuối cùng, Quản Hồng Nhạn cũng có cơ hội quan sát kỹ sinh vật được cho là Cảnh Sát Trưởng này.

Không trách được Thời Châu và những người khác lại tin vào suy đoán của tên đội viên kia và cho rằng người này chính là Cảnh Sát Trưởng. Nhìn dáng vẻ hắn ta chỉ huy những cỗ máy tuần tra ban nãy, thật sự khiến người ta khó mà nghĩ hắn không có quan hệ gì với đám tuần tra đó.

Thế nhưng bảo hắn ta là Cảnh Sát Trưởng… thì lại cũng khó mà tin nổi — chủ yếu là bởi vì hắn ta thật sự quá hoạt bát... và tò mò.

Tò mò đến mức kỳ lạ.

Báo Cáo Viên ôm quyển sổ đi vòng quanh Quản Hồng Nhạn một vòng: “Tại sao tóc của cô lại màu đỏ vậy?”

Sau đó, ánh mắt hắn lại chuyển sang Lỗ Trường Phong, người đang mải mê thao tác trên giao diện nhiệm vụ của Tổ Chức không xa: “Các người đang làm việc à? Đây gọi là hiệu chỉnh thời gian sao? Cái gì vậy? Là thiết bị hiệu chỉnh thời gian của các người à?”

Rồi hắn ta nhìn Trương Bội và Lý Giác đang chạy từ xa đến, suy nghĩ một lúc, sau khi thấy đồng hồ trên tay họ thì bỗng nhiên tỉnh ngộ: “À! Công việc của các người là đi hiệu chỉnh thời gian cho người khác đúng không? Thế tại sao không vào công ty mà lại chạy ngoài đường?”

“Không ai trả lời tôi à?” Báo Cáo Viên hỏi một vòng không được ai đáp lại, không hài lòng đóng quyển sổ lại, đập mấy cái lên bìa, “Có ai để ý đến tôi không hả?! Nói chuyện với tôi một chút đi!”

Cũng không phải ai cố tình lờ hắn ta...

Chủ yếu là bởi vì các thành viên đội thám hiểm của Tổ Chức đều đang bận rộn:
— Lỗ Trường Phong đang vội nhắn tin cho Thời Châu bên ngoài để xin chỉ thị.
— Quản Hồng Nhạn thì mải quan sát hành vi và lời nói của hắn ta, cố suy đoán thân phận thật sự.
— Trương Bội và Lý Giác lần đầu tiếp xúc với “Cảnh Sát Trưởng” được đồn đoán này, không dám tùy tiện đáp lời.
— Hoài Gia Mộc thì đương nhiên càng không thèm trả lời câu hỏi của Báo Cáo Viên — hắn tỏ vẻ khinh thường tất cả mọi người, ngoại trừ Bạch Tẫn Thuật, thậm chí còn hơn cả Isaac lúc đang khó ở.

“Cậu cũng nên nói gì đi chứ, người ta chỉ có một cái miệng, cậu thì có đến hai cái kìa!” Báo Cáo Viên cầm sổ vẫy vẫy trước mặt “Isaac”, giọng đầy thất vọng, “Có ai nói chuyện với tôi một chút đi mà? Chẳng phải các người biết nói à?!”

“Ngươi nói nhiều quá.” — là Hoài Gia Mộc, một trong số “Isaac” mà hắn chặn lại, thẳng thắn buông lời.

Báo Cáo Viên: ··· ·· ·-·· · -· -

“Nhưng mà đó là công việc của tôi mà!” Hắn ta tức tối, “Rõ ràng vừa nãy cậu còn hỏi tôi mấy câu đơn giản, tôi cũng trả lời rất nghiêm túc! Cứ như vậy thì sau này tôi không trả lời mấy người nữa đâu…”

Người hỏi hắn những câu vừa rồi… chính là Bạch Tẫn Thuật.

Xem ra, hắn thật sự tin rằng Bạch Tẫn Thuật và “tà thần” đội lớp Isaac chính là cùng một người, hơn nữa còn không lấy làm lạ gì về điều đó.

Trên màn hình, những dòng bình luận lặng lẽ trôi qua:

【Xong rồi, tôi thấy Cảnh Sát Trưởng này đáng yêu quá.】

【Xong rồi, sao Cảnh Sát Trưởng ở đây đáng yêu thế mà tuần tra lại kinh dị vậy, nhầm chỗ rồi nhỉ?】

【Xong rồi, muốn bóp má ghê, ngứa tay quá.】

【Đáng yêu quá đi, robot vibe cún con lắm lời nhỏ nhỏ này, rơi vào tay tôi là bị tôi sờ đến hói luôn đó.】
【Robot cún con sinh ra là để tôi hôn đến mức tan chảy nha hí hí hí hí hí hí hí hí hahaha muamuamua】

【Bình tĩnh nào mấy anh chị em trên kia ơi】

【Hiểu trời đất thì dễ, hiểu biết loài người mới khó.】

【Cái tên ngược đời này...】

【Tỉnh táo lại đi mấy người phía trước! Đây là người mới một giây trước còn cười đùa với chị Thời Châu, giây sau đã lập tức quay lưng tố cáo họ với tuần tra đó!】

【Tôi hiểu vì sao hồi đó Thời Châu họ lại xịt keo đến vậy khi bị hắn phản bội rồi...】

【Hu hu hu ai mà ngờ lại bị một chú cún con bling bling thế này tố cáo cơ chứ, đau lòng thật.】

【Đồng cảm quá trời luôn.】

Trên màn hình, nhìn Báo Cáo Viên đang giận đến mức biểu cảm sắp tràn cả ra ngoài, Bạch Tẫn Thuật nheo mắt lại: “Hay là chúng ta đổi cách đi — một câu hỏi đổi lấy một câu hỏi thì sao?”

“Là sao?” Báo Cáo Viên lập tức mở sổ ra.

“Câu hỏi của anh với chúng tôi cũng rất đơn giản thôi. Vậy thì như thế này: anh hỏi chúng tôi một câu, chúng tôi cũng hỏi lại anh một câu, đều là những câu dễ dàng — như thế mới công bằng.”

Bạch Tẫn Thuật bắt đầu tính toán.

Dù sao thì Thời Châu – người hiểu rõ nơi này nhất – không có mặt, bọn họ biết rất ít về Thành Phố Đêm. Trong lời nói kiểu gì cũng sẽ lộ ra những câu hỏi mang tính thường thức tại đây.

Nếu Báo Cáo Viên này có thể ra lệnh cho tuần tra, vậy quyền hạn của hắn ta trong hệ thống chắc chắn rất cao. Nếu cứ hỏi những câu “ngây thơ” mãi, rất dễ bị nghi ngờ.

“Ừm? Được thôi được thôi,” Báo Cáo Viên gật đầu lia lịa, giở sổ ra chuẩn bị ghi chép, “Hợp lý, vậy tôi hỏi trước!”

Hắn háo hức nhìn Quản Hồng Nhạn: “Tại sao tóc của cô là màu đỏ?”

Bạch Tẫn Thuật nháy mắt ra hiệu cho cô, hất cằm về phía robot hành chính cung cấp thực phẩm bổ sung đang lơ lửng trên không.

Quản Hồng Nhạn lập tức hiểu ý, trả lời ngay: “Đây là lớp sơn ngoài của tôi, giống như chúng vậy.”

Báo Cáo Viên nhìn theo hướng tay cô chỉ, thấy một con robot đang lơ lửng trên bầu trời, nghiêng đầu ghi chú: “Nhưng đó không phải là màu của Tiểu Hồng mà...”

“Tiểu Hồng” – có lẽ là cách họ gọi loại robot thành phố màu đỏ đó.

“Tóc cô cũng thay đổi màu giống Tiểu Hồng à?” Báo Cáo Viên chớp mắt đầy nghi ngờ, “Nhưng cô đâu phải Robot của thành phố đâu, màu đỏ của Tiểu Hồng là màn hình hiển thị năng lượng mà, năng lượng đầy thì sáng, hết thì mờ, còn tóc cô đỏ để làm gì?”

— Màu sắc của robot thành phố sẽ thay đổi?

Tất cả mọi người đều bắt được thông tin này.

Bạch Tẫn Thuật cau mày một cách gần như không thể nhận ra. Cậu vốn biết mấy con robot hành chính kia có màu sắc khác nhau, nhưng trước kia cứ nghĩ là do hao mòn lâu ngày hoặc khác lô sản xuất, hóa ra… là chúng tự thay đổi?

Thấy ánh mắt cầu cứu của Quản Hồng Nhạn, Bạch Tẫn Thuật liền tiếp lời: “Màu tóc của cô ấy để kiểm tra xem thời gian xung quanh có cần hiệu chỉnh không — nếu có thì sẽ đổi màu.”

“Ồ…” Báo Cáo Viên tò mò hỏi, “Vậy màu hiện tại là có cần chỉnh không?”

“Không cần.” — Biểu cảm của Bạch Tẫn Thuật giống như đang nói thật, “Thời gian của các anh rất chính xác.”

“Tôi cũng cảm thấy thời gian của tôi không cần chỉnh,” Báo Cáo Viên lẩm bẩm, rồi bắt đầu viết viết vẽ vẽ vào sổ, “Chưa từng thấy, nhưng cứ ghi lại đã.”

“Được rồi, giờ đến lượt mấy người hỏi tôi đấy.” Ghi xong, hắn ta ngẩng đầu đầy hào sảng nhìn đội thám hiểm.

“Thành Phố Đêm tồn tại được bao nhiêu năm rồi?” — Bạch Tẫn Thuật liếc qua nhóm chat tạm thời, quyết định hỏi điều mà tất cả đều quan tâm nhất.

“Tồn tại bao nhiêu năm à?” Báo Cáo Viên nghĩ một lát, “Năm là khái niệm gì vậy?”

“Ví dụ như tên tuần tra bên cạnh anh,” Bạch Tẫn Thuật chỉ vào một con robot tuần tra nử máy quen thuộc, “Nó cứ cách một khoảng thời gian nhất định thì hết hạn sử dụng và bị thải bỏ. Khoảng thời gian ấy, chúng tôi gọi là 14 ngày. Một năm là 365 ngày. Trong ký ức của anh, Thành Phố Đêm đã tồn tại bao nhiêu năm?”

Trong cơ sở dữ liệu, con số lớn nhất ghi sau mã hiệu của loại tuần tra này cũng chỉ là 14, vì vậy cậu hợp lý suy đoán rằng những tuần tra này chỉ sống được 14 ngày, hết 14 ngày thì sẽ bị đào thải hoặc được thu hồi.

“Câu hỏi của cậu khá thú vị đấy,” Báo Cáo Viên mắt sáng rỡ lên, “để tôi ghi lại khái niệm về ‘ngày’ và ‘năm’ rồi tính cho cậu nhé…”

Thành phố Đêm không có khái niệm về ngày và năm, vậy thì tại sao ký hiệu sau mã số của những người này lại được tính theo ngày?

Bạch Tẫn Thuật kiên nhẫn chờ đợi cây bút của Báo Cáo Viên quét nhanh vài dòng chữ trên trang giấy, sau đó hắn mới tính ra: “Thời hạn sử dụng của Tiểu Bạch là 14 ngày… vậy thì Thành phố Đêm đã tồn tại được 29 năm… và 249 ngày!”

Gần ba mươi năm.

Dự đoán trước đó của Bạch Tẫn Thuật là đúng. Con số lớn nhất hơn mười ngàn kia phía sau mã số của các sinh vật nhân tạo, chính là khoảng thời gian tồn tại của Thành phố Đêm.

“Anh đã ở đây từ khi Thành phố Đêm được lập ra rồi sao? Vậy trước khi thành phố này tồn tại, nơi đây là gì anh biết không?” Quản Hồng Nhạn đứng bên cạnh không nhịn được, lên tiếng hỏi.

“Này này! Hai câu hỏi rồi nhé!” Báo Cáo Viên bất mãn gõ sống lưng quyển sổ ghi chép trong tay, rõ ràng đã rất thích trò “một câu đổi một câu” này rồi, “Hơn nữa tôi còn chưa hỏi xong đâu!”

Hắn liếc sang Lỗ Trường Phong đang bận rộn thao tác trên đồng hồ nhiệm vụ, nghi ngờ hỏi: “Không phải cậu nói ở đây không ai cần hiệu chỉnh thời gian sao? Vậy cậu ấy đang làm gì thế?”

Lỗ Trường Phong khựng lại, rõ ràng không biết nên trả lời thế nào.

Thế nhưng không cần Bạch Tẫn Thuật ra tay cứu nguy, Lỗ Trường Phong – người đã được rèn giũa qua những cuộc đối thoại vòng vo giữa Scao và Xa Mạc Sở – lập tức tìm được một cái cớ hoàn hảo: “Tôi đang tìm xem nơi nào có người cần hiệu chỉnh thời gian.”

“Chúng tôi cũng phải tìm đúng mục tiêu thì mới bắt đầu công việc được.” Lỗ Trường Phong gật đầu, trông cực kỳ nghiêm túc.

“À ra vậy,” Báo Cáo Viên gãi đầu, “nghe hợp lý đấy, thế mấy cậu hỏi tôi đi.”

“Vẫn là hai câu lúc nãy.” Quản Hồng Nhạn gật đầu, “Anh đã ở đây từ khi Thành phố Đêm được lập ra rồi sao? Trước khi thành phố này hình thành, anh biết nơi đây như thế nào không?”

“Phải rồi…” Báo Cáo Viên gõ nhẹ sống lưng quyển sổ, cẩn thận nhớ lại, “Trước khi Thành phố Đêm được thành lập thì nó ra sao chẳng ai biết cả, vì mọi người đều bắt đầu xuất hiện và làm việc sau khi nó được xây dựng thôi mà.”

“Nhưng mà lúc đó Thành phố Đêm nhỏ lắm, chắc chỉ bằng một phần tư, một phần năm bây giờ thôi, sau này mới mở rộng dần ra như hiện tại,” hắn suy nghĩ một chút rồi trả lời, “nên chắc trước khi xây dựng thì nó còn nhỏ hơn thế nữa.”

(nhớ chi tiết này nha hihihi)

“Đến lượt tôi rồi nhỉ!”

Báo Cáo Viên hăng hái xoa tay: “Tôi có thể xem thiết bị hiệu chỉnh thời gian của cậu không? Tôi chưa từng thấy công việc như mấy cậu bao giờ.”

“Chuyện này…” Lỗ Trường Phong lúng túng nhìn sang "Isaac", mong được giúp đỡ. Nhưng lần này chưa đợi Bạch Tẫn Thuật lên tiếng, tất cả đồng hồ của bọn họ đồng loạt hiện lên một tin nhắn đến từ Thời Châu.

Thời Châu: 【Chạy mau!!!!!!】

Thời Châu: 【Còn nhớ rõ phương hướng không? Mau chạy!!! Chạy ngược hướng tôi đang ở!!!】

Tin nhắn chẳng đầu chẳng đuôi, khiến ai nấy đều mù mờ, nhưng rất nhanh – chẳng ai còn thấy mù mờ nữa.

Vì đúng vào lúc họ ngẩng đầu nhìn về hướng Thời Châu đang ở, một luồng sáng trắng lóe lên như chớp mắt.

“Thiên tai cấp một!”

Giờ thì ai cũng hiểu tại sao Thời Châu bảo phải chạy.

Khu vực này… lại trở thành trung tâm của thiên tai cấp một!

Thời Châu: 【Thấy rồi thì gửi số 1! Chạy ngược hướng tôi đang ở, nhanh lên, không thì không kịp nữa đâu!】

Tia laser lần này nhanh hơn cả những gì họ từng thấy tại cổng thực phẩm bổ sung bỏ hoang trên mái trụ sở. Một giây trước nó vẫn ở phía xa ngoài các tòa nhà chọc trời, vài nhịp thở sau đã thấy rõ nó đang tiến sát tới họ.

“Tháp phòng ngự! Tháp phòng ngự!”

Bình Luận (0)
Comment