Hướng Dẫn Quy Tắc Sắm Vai Quái Đàm

Chương 9

Bạch Tẫn Thuật im lặng đóng hậu trường, ném cái lời mời nhắc nhở cậu cập nhật mức giá sàn cho việc điều tra ra sau đầu, ngồi xổm xuống định nhặt đồng xu vẫn còn đang xoay tròn lên.

Ngay khi cậu ngồi xổm xuống nhặt đồng xu lên, ở góc rẽ xuất hiện một y tá trực ban cầm tập tài liệu, Bạch Tẫn Thuật cúi đầu vẫn đang suy nghĩ về chuyện lời mời, không chú ý đến sự xuất hiện của đối phương, vị trí ngồi xổm lại không khéo đúng ngay góc khuất tầm nhìn của y tá, hai người không thể tránh khỏi việc đụng vào nhau.

"Ái ——" Y tá trực ban đứng không vững, tài liệu trên tay rơi vãi khắp nơi.

Bạch Tẫn Thuật vừa nhặt đồng xu lên, đang ở tư thế nửa ngồi xổm thì lúng túng, trong lúc vội vàng, chỉ có thể dùng tay lịch sự đỡ vai y tá, giữ vững thân hình hai người, tránh kết cục cả hai cùng ngã xuống đất.

Tiếc rằng bản thân y tá trực ban không hề muốn cảm ơn, sau khi đứng vững, cô ta liền vênh váo trừng mắt nhìn Bạch Tẫn Thuật và Lỗ Trường Phong: "Người nhà đến thăm bệnh không được vào khu nội trú, ai cho các người vào đây!"

"Chúng tôi chính là bệnh nhân." Đối mặt với y tá tỏ vẻ mặt ngạo mạn, Bạch Tẫn Thuật lễ phép, hiển nhiên trông lịch sự hơn nhiều.

"Là bệnh nhân mà không mặc quần áo bệnh nhân là sao?" Ánh mắt nghi ngờ của y tá lướt qua người hai người, "Nếu các người là người nhà lén lút vào đây tôi sẽ gọi bảo vệ."

"Bệnh viện gì mà không cho người nhà vào thăm bệnh vậy." Lỗ Trường Phong bị ánh mắt nghi ngờ của y tá nhìn đến toàn thân dựng lông, không nhịn được lẩm bẩm.

Vừa nói ra câu này, gã liền biết mình phạm sai lầm rồi, đây là một không gian chưa biết có nhiều quy tắc quái dị, chỉ là biểu hiện dưới hình thức một bệnh viện, ở đây không cho người nhà thăm bệnh có gì kỳ lạ, có lẽ đây còn là một trong những quy tắc trong không gian.

"Không cho là không cho, đây là quy chế của bệnh viện!" Y tá hiển nhiên cũng nghe thấy câu này, "Các người rốt cuộc là ai, tôi sẽ gọi bảo vệ!"

Bạch Tẫn Thuật đưa mắt ra hiệu Lỗ Trường Phong, Lỗ Trường Phong lập tức hiểu ý tiến lên làm quen: "Kia... chị y tá, chúng tôi là bệnh nhân vừa nhập viện,"

"Ai là chị của anh." Ánh mắt của y tá soi mói lướt qua khuôn mặt Lỗ Trường Phong, vẻ bất mãn trong giọng nói càng sâu sắc hơn.

"Vậy cô y tá?" Vài câu nói qua lại, nhân lúc tranh chấp vấn đề xưng hô, Lỗ Trường Phong thuận lợi thu hút sự chú ý của y tá, thuần thục bắt đầu giảng hòa, "Cô y tá cô xem, vòng tay nhập viện chúng tôi cũng đều đeo rồi, chỉ là chưa kịp thay quần áo bệnh nhân thôi, không tin cô xem, trên vòng tay đều viết tôi là bệnh nhân khoa chỉnh hình."

"Thật sao?" Y tá quả nhiên nửa tin nửa ngờ nhìn vào cổ tay của gã mập, "Đợt bệnh nhân của các người đều đã nhập dữ liệu xong rồi, anh xoay cổ tay lại tôi xem giường bệnh và họ tên của anh."

Lỗ Trường Phong muốn còn không được, vội vàng tiến lên cho y tá xem vòng tay của mình.

Nhân lúc Lỗ Trường Phong che khuất tầm nhìn của y tá, Bạch Tẫn Thuật lập tức lùi lại một bước nhặt những tài liệu rơi vãi trên đất lên.

Cậu ra dấu cho Lỗ Trường Phong tiến lên nói chuyện với y tá, chính là vì trong khoảnh khắc va chạm với y tá trực ban này, cậu hình như thoáng thấy tên mình trong những tài liệu rơi rớt.

Kết hợp với những gì y tá vừa nói, những thứ rơi vãi trên đất này hẳn là tài liệu giấy của tất cả bệnh nhân ở đây.

Tình hình khẩn cấp không kịp giải thích, anh ta chỉ ra hiệu, may mà Lỗ Trường Phong đủ thông minh, lập tức hiểu ra cậu muốn làm gì, tiến lên vững vàng che khuất tầm nhìn của y tá.

Gã mập bên kia vẫn đang tận tâm tận lực kéo dài thời gian.

Kiểm tra xong vòng tay, sự nghi ngờ trong mắt y tá hiển nhiên giảm đi không ít: "Vừa nhập viện?"

"Đúng vậy, vừa nhập viện!" Hai người phân công rõ ràng, gã mập đứng trước mặt Bạch Tẫn Thuật làm quen với y tá, "Chẳng phải là còn chưa kịp tìm phòng bệnh thay quần áo sao."

"Hơn nữa đừng nói những cái khác, lực lượng y tế của bệnh viện chúng ta đếu đứng đầu thành phố, giường bệnh khoa nội trú một giường đều khó tìm, vất vả lắm mới đăng ký được, chúng tôi tuyệt đối tuân thủ nghiêm ngặt lời khuyên của bác sĩ tuân thủ quy định, sao có thể gây rắc rối cho bệnh viện được," anh ta thề son thề sắt trông như chỉ thiếu giơ hai ngón tay thề thốt nữa là đủ, nói đông nói tây, cuối cùng lộ rõ mục đích, "Chỉ là chúng tôi cũng là lần đầu tiên đến đây nhập viện, nơi đây còn có quy tắc gì cần tuân thủ không, cô nói cho chúng tôi biết luôn cũng tốt hơn là sau này chúng tôi lỡ không biết, lại gây rắc rối cho các cô."

Đây chính là muốn đào thông tin từ chỗ y tá đây mà.

"Những điều cần biết khi nhập viện chẳng phải trước khi nhập viện đã nói cho các người rồi sao?" Y tá trực ban không quan tâm kiểu này, "Mau về phòng bệnh của mình thay quần áo bệnh nhân đi."

"Vâng vâng vâng, về ngay về ngay." Lỗ Trường Phong thấy cô ta lại sắp tức giận, sợ kích hoạt Không thời gian ngưng động mà Bạch Tẫn Thuật nói, vội vàng làm theo lời cô ta nói, "Cô đi thong thả."

"Tài liệu vừa rơi trên đất." Bạch Tẫn Thuật đúng lúc đưa tài liệu đã sắp xếp xong.

Y tá nhìn cậu mấy lần, hừ nhẹ một tiếng chê bai: "Coi như là cậu biết điều."

Sau đó liền nhận lấy tài liệu này bỏ vào tập hồ sơ, ôm tài liệu đi xa.

Đợi đến khi y tá đi xa, nụ cười trên mặt Lỗ Trường Phong mới dần cứng lại: "Nếu chúng ta lấy được những điều cần biết khi nhập viện, thì còn cần ở đây làm gì, trực tiếp sao chép một lần nộp xét duyệt rồi đăng xuất chẳng phải xong rồi sao."

Y tá này nói cũng như không nói.

Bạch Tẫn Thuật cạn lời: "Nếu cậu có thể dễ dàng lấy được quy tắc như vậy, thì tổ chức còn cần phái đội tiên phong vào làm gì, phái một người vào bắt y tá hỏi xong rồi nộp chẳng phải đơn giản hơn à."

Lỗ Trường Phong: "...Nghe cũng hợp lý quá."

"Vậy anh Scao vừa nãy có phát hiện ra gì không?" Ý định đi đường tắt của gã xem như bị chặn đứng hoàn toàn, chỉ đành gửi gắm hy vọng vào Bạch Tẫn Thuật người đã xem tài liệu trong tay y tá.

"Thời gian quá ngắn, không kịp xem hết tất cả tài liệu, chỉ có thể lướt qua nội dung trên đó," Bạch Tẫn Thuật lắc đầu, còn chưa đợi Lỗ Trường Phong lộ ra vẻ tiếc nuối, cậu đã tiếp tục nói, "Nhưng theo lý thuyết, bệnh án hẳn là sẽ viết quy trình điều trị và thuốc men của mỗi người, nếu có thể lấy được những bộ hồ sơ nhập viện đó, sẽ biết được những ngày tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì."

Cũng tiện chuẩn bị trước, không đến mức mù mờ về những việc sắp xảy ra.

Cậu nghĩ ngợi, lại bổ sung: "Nhưng tài liệu giấy chỉ là một tờ giấy mỏng, trên đó hẳn là chỉ có những thứ như tiền sử bệnh và chất gây dị ứng, bệnh án của bệnh viện bây giờ đều là điện tử rồi, muốn tìm những thứ chi tiết hơn phải tìm trong máy tính."

"Máy tính... đi đâu tìm máy tính bây giờ," Lỗ Trường Phong đau răng chống cằm, "Vậy hai quy tắc mà cô ta nói trước đó có thông qua được không đây?"

Gã đang nói đến hai quy tắc mà y tá nói là người nhà không được thăm bệnh, và phải mặc quần áo bệnh nhân.

"Đều không được." Bạch Tẫn Thuật lật cổ tay đưa cho Lỗ Trường Phong xem hai quy tắc bị kiểm định không hợp lệ.

Cậu đã nhập thử rồi.

Xuất hiện tình huống kiểm định không hợp lệ này chỉ có ba khả năng: thứ nhất là quy tắc này sai. Thứ hai là mô tả quy tắc thiếu thông tin quan trọng đủ để kiểm định định hợp lệ. Thứ ba là quy tắc này dù đúng hay sai đều không gây ảnh hưởng gì đến sự sống còn của những người xâm nhập.

Xem ra thông tin quy tắc có thể tổng kết trực tiếp từ miệng y tá như tuân thủ nghiêm ngặt lời khuyên của bác sĩ hoặc tích cực điều trị rất ít.

"Cái này cũng không được, cái kia cũng không được," Lỗ Trường Phong thở dài, "Y tá đó sao mà cứng đầu vậy."

Gã còn tưởng mình cũng có thể giống như Scao chỉ vài câu đối thoại đã suy luận ra thông tin quy tắc... xem ra chuyện này cũng không đơn giản như vậy.

"Vốn dĩ cũng không trông mong lấy được quy tắc từ miệng cô ta," Bạch Tẫn Thuật tàn nhẫn phá tan ảo tưởng của gã, “Đừng đứng đây nữa, về phòng bệnh thay quần áo bệnh nhân rồi nói, rồi đi xem tình hình của những người khác.”

Trong không gian chưa biết, một khi cập nhật quy tắc, tất cả các thành viên đều nhận được thông báo chung. Một người phát hiện quy tắc và nộp thành công, cả đội đều nhận được thông tin. Nhưng quy tắc phải được nộp đầy đủ mới thông báo cho tất cả thành viên, nói cách khác nếu xuất hiện tình huống cần bổ sung như quy tắc đầu tiên mà Bạch Tẫn Thuật nộp, các thành viên khác sẽ không nhận được nhắc nhở cập nhật quy tắc.

Ngoại trừ tầng khoa ngoại tổng hợp có Dương Bồi và Trần Phi, còn có hai cô gái ở khoa tâm thần và hai thành viên khác phân tán ở khoa ung bướu.

Sau khi thay quần áo bệnh nhân, Lỗ Trường Phong xung phong đi tìm các đội viên ở các tầng khác. Sau vài lần trao đổi, ngoại trừ Bạch Tẫn Thuật, hai cô gái ở khoa tâm thần không phát hiện ra gì, tiến độ của hai thành viên ở khoa ung bướu còn chậm hơn, đến khi gặp họ mới biết cần thay quần áo bệnh nhân.

Sự chán nản vì không tìm thấy quy tắc của Lỗ Trường Phong lập tức biến mất, cảm thấy mình đã dẫn trước đồng đội một phiên bản.

Sáu người tự giới thiệu lại lần nữa, Bạch Tẫn Thuật cũng gần như hiểu rõ tên và tính cách của bốn người còn lại, đúng lúc đến giờ ăn cơm. Mọi người cùng những bệnh nhân khác đến nhà ăn khoa nội trú, học theo họ lấy bữa tối từ cửa sổ rồi tụ tập ăn ở một bàn, vừa rời khỏi cửa nhà ăn khoa nội trú, nữ sinh tóc ngắn đi đầu tiên đã đụng phải một người quen.

Nói là người quen, sự kinh hoàng của mọi người khi nhìn thấy hắn lại nhiều hơn cả sự quen thuộc.

Người này chính là thủ phạm biến Trần Phi thành bộ dạng đó—bác sĩ Phương.

"Ồ? Vốn định gọi Tiểu Lý, Tiểu Lưu đi thông báo cho các người, nhưng đụng mặt ở nhà ăn cũng thật trùng hợp." Bác sĩ Phương thấy họ cũng dừng bước.

Tiểu Lý Tiểu Lưu là ai?

Chẳng lẽ là hai y tá mặt không đổi sắc kéo Trần Phi lên cáng, khi ở trong thang máy luôn dùng ánh mắt kỳ lạ đó nhìn họ sao...

Nữ sinh tóc ngắn đi đầu tiên mặt méo mó, thực sự không thể liên tưởng hai cách gọi đầy hơi thở cuộc sống này có thể gắn liền với hai y tá kỳ lạ nọ được.

Bác sĩ Phương hai tay đút túi dựa vào khung cửa, trên mặt mang theo nụ cười khó hiểu: "Bệnh nhân mới nhập viện cần làm kiểm tra nhập viện, các người hôm nay đến muộn quá, đợi đến khi nhập xong thông tin, đồng nghiệp ở khoa kiểm tra đã tan làm rồi."

Bạch Tẫn Thuật luôn cảm thấy lời hắn có ẩn ý.

Việc "đến muộn quá" này hẳn không phải là lý do nói cho có, mà là khi đội thăm dò thay thế sau lúc Dương Bồi giết một thành viên và đợi nửa tiếng, đã thật sự đến trễ.

"Nhưng may mà tối nay tôi còn ca đêm, lát nữa đợi đến lượt các người tôi sẽ bảo Tiểu Lý Tiểu Lưu gọi, nhớ mang theo sổ bệnh án, đừng đi nhầm nơi nhé." bác sĩ giơ tay nhìn thời gian, tiện mắt liếc thấy thông tin hiện lên trên điện thoại, bất mãn tặc lưỡi, "Hối hối hối, hối cái gì mà hối, tôi đâu phải người dọn dẹp đâu."

Hắn lập tức xụ mặt, cất điện thoại liếc nhìn mấy người im như thóc không dám lên tiếng, chán ghét bảo: "Nếu không phải các người làm lộn xộn phòng thang máy, tôi cũng đã tan làm từ lâu rồi."

Mọi người: ??? Cái này là tư duy ngược người ta hay nói à?

Phải làm rõ, là ai làm lộn xộn phòng thang máy vậy hả?!

Ê này nhìn mình lại đi, anh mới là kẻ giết người nha!

 

Bình Luận (0)
Comment