Hướng Dẫn Quy Tắc Sắm Vai Quái Đàm

Chương 91

Hạ Thấm Nguyệt cầm lon Coca bước vào rạp chiếu phim, bật đồng hồ thông minh. Nhân lúc không ai để ý đến giao diện nhiệm vụ của hội đầu tư, cô nhanh chóng kiểm tra lợi nhuận từ các dự án đầu tư hậu trường trước đó.

Dự án cấp A mang tên “Thành phố Đêm” mà cô đầu tư giờ đã được nâng hạng lên S. Nhờ vậy, số tiền đầu tư ban đầu của cô đã sinh lời gấp mười lần.

Cô là một trong những nhà đầu tư của Tổ Chức. Không lâu trước đây, trong danh sách dự án của Tổ Chức, cô đã nhìn thấy một cái tên khiến cô không khỏi kinh ngạc — đó chính là nhân vật trung tâm trong bộ phim cô sắp xem hôm nay, người từng tự hủy trong Máy Móc Thăng Tiến.

Khi phim sắp bắt đầu, Hạ Thấm Nguyệt nhấp một ngụm Coca, tiện tay chụp vé xem phim đăng lên Weibo:

【Nghe nói phim này có tuyến ẩn, mình quay lại xem lần hai chỉ để tìm hiểu tuyến ẩn này là gì. Có ai có thể giải thích giúp mình không?】

Cô vốn là một blogger có tiếng trên Weibo, nổi bật nhờ kiến thức phong phú và tài chính dư dả, nên có rất nhiều fan theo dõi. Chỉ vài phút sau khi đăng bài, hàng loạt bình luận đã xuất hiện bên dưới.

【Chị Nguyệt cũng đến xem Isaac hả~ Em đã xem tới lần thứ ba rồi, trời ơi, Isaac thật sự quá đẹp trai!】

【Không ngờ một người có điều kiện như chị cũng chịu ra rạp xem phim với dân thường. Em cứ tưởng chị toàn xem ở rạp tư nhân cao cấp thôi chứ...】

【Em cũng vừa xem ở trung tâm thương mại này chiều nay, ngồi trước chị một suất. Biết vậy em đã mua vé suất trễ hơn vài tiếng rồi!】

Hạ Thấm Nguyệt lướt nhanh qua các bình luận, thì một dòng nhảy vào tầm mắt:

【Tuyến ẩn á? Phải xem bạn muốn hỏi về tuyến ẩn nào. Là kế hoạch của Liên Bang Nhân Loại nhằm tiêu diệt trí tuệ nhân tạo, hay kế hoạch của Isaac thao túng toàn bộ nhân loại, hay là kết cục phản không tưởng được ẩn giấu đằng sau lớp vỏ xã hội không tưởng…?】

Nhiều tuyến vậy sao?

Cô kinh ngạc trả lời: 【Xin giải thích rõ hơn được không?】

Người kia phản hồi:

【Tôi sẽ tóm tắt lại vài bài phân tích cho bạn. Còn cụ thể từng chi tiết, bạn có thể xem lại các ảnh phân tích từ các blogger lớn. Họ đã phân tích ba tuyến như sau:

Tuyến chính mà bộ phim trình bày rõ ràng.Tuyến thứ hai là cuộc đấu trí giữa Liên Bang Nhân Loại và trí tuệ nhân tạo.Tuyến thứ ba là sự biến đổi của Isaac trước và sau khi trở thành AI tối cao, và mục đích thật sự của việc tự hủy.】

Khi phim chuẩn bị chiếu, ánh đèn trong rạp từ từ tắt. Hạ Thấm Nguyệt vội điều chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, giảm độ sáng xuống thấp nhất.

Trên màn hình rạp chiếu hiện dòng chữ trắng:

“Trân trọng trao tặng bộ phim tài liệu này cho nhân loại mới trong dịp kỷ niệm 500 năm thành lập Liên Bang.”

Một phân tích lại xuất hiện trên điện thoại:

【Điều đầu tiên bạn cần hiểu là dòng chữ đầu phim đang nói đến kỷ niệm 500 năm tái thiết lập Liên Bang Nhân Loại — tức là sau khi Isaac tự hủy. Nên mọi điều trong phim là góc nhìn của chính phủ mới. Và góc nhìn từ phía chính phủ thì có thể… không hoàn toàn là sự thật.】

Màn ảnh mở đầu bằng cảnh tòa tháp Babel sụp đổ.

Tòa kiến trúc biểu tượng của Liên Bang Nhân Loại tan thành tro bụi giữa tiếng gào thét.

Trong suốt hơn 3000 năm từ ngày loài người tiến ra vũ trụ, tháp Babel không chỉ là đỉnh cao của kỹ thuật xây dựng, mà còn là đại diện cho khát vọng chạm tới thần linh.

Trong ngôn ngữ Babylon cổ, “Babel” hay “Babylon” có nghĩa là “Cánh cổng thần thánh”.

Theo Sáng Thế Ký, nhân loại từng liên hợp xây một tòa tháp chạm tới thiên đường, nhưng bị Chúa trừng phạt — làm loạn ngôn ngữ của họ để ngăn chặn kế hoạch, khiến công trình bị bỏ dở và nhân loại phân tán khắp nơi.

Trong thần thoại, Babel tượng trưng cho lý do tồn tại của các chủng tộc và ngôn ngữ khác nhau. Trong ẩn dụ tôn giáo, nó là lời cảnh tỉnh từ Thần: con người không thể thay thế thần linh.

Khi Liên Bang tổ chức lễ kỷ niệm 500 năm, một tòa tháp Babel mới được khánh thành tại trung tâm chính trị, truyền hình trực tiếp trên toàn Mạng Sao. Nó đại diện cho việc nhân loại đã chính thức rời khỏi Trái Đất, tiến về vũ trụ — khởi đầu cho hành trình thách thức thần quyền.

Những điều từng là truyền thuyết — dời núi lấp biển, điều khiển sao trời— giờ đây chỉ là chuyện thường nhật. Một khẩu pháo không gian đủ để hủy diệt cả một nền văn minh, một chiến hạm với năng lượng khổng lồ có thể làm lệch cả quỹ đạo các hành tinh xung quanh.

Nhân loại đã dần siêu việt cả thần linh.

Cho đến khi trí tuệ nhân tạo đầu tiên của Liên Bang phản bội, kéo theo sự sụp đổ của giấc mộng không tưởng, con người mới nhận ra: Liên Bang đã tan rã từ lâu.

【Lời nói dối đầu tiên là: “Trí tuệ nhân tạo phản bội.” Phim nói toàn bộ hệ thống của Liên Bang đều do AI điều phối, và khi AI đầu tiên bắt cóc 60% dân thường, con người không hề có khả năng phản kháng. Nhưng nếu vậy, làm sao Liên Bang chỉ trong vài tháng đã khôi phục, kiểm soát thiệt hại và tái lập trật tự? Chỉ có thể là tất cả đã được dàn dựng từ trước — một cuộc nổi loạn giả để lấy lại quyền kiểm soát từ AI.】

Hạ Thấm Nguyệt tròn mắt nhìn những dòng này, rồi lại nhìn lên màn hình nơi mối nguy AI đang bị trấn áp.

Liên Bang không thể tồn tại nếu thiếu hệ thống điều phối trí tuệ, nhưng sự lạnh lùng, vô cảm của máy móc khiến con người bắt đầu sợ hãi. Họ muốn sinh vật phụ trách tương lai phải có… một trái tim.

Nhưng AI thì không có.

Ai biết được bao nhiêu năm sau, trí tuệ nhân tạo mới lại hủy diệt nhân loại lần nữa?

Kế hoạch ‘Máy móc thăng tiến’ ra đời.

Liên Bang lựa chọn 1000 công dân có khả năng dung hợp tốt nhất với AI — tất nhiên, đều tự nguyện. Họ từ bỏ thể xác con người, trở thành dữ liệu sống. Từ đó, trí tuệ tối cao ra đời — hoàn mỹ tuyệt đối, hội tụ cả lý trí của máy móc và cảm xúc con người, trung thành vĩnh viễn, chính xác tuyệt đối.

【Lời nói dối thứ hai: Việc chọn Isaac và các trú tuệ nhân tạo tối cao không chỉ dựa vào tinh thần lực. Họ loại bỏ rất nhiều người phù hợp chỉ vì lý do gia cảnh, huyết thống. Rõ ràng mục tiêu không chỉ là trí lực, mà là chọn ra những “con rối” dễ kiểm soát. Bởi vì hiểu lòng người thì khó lường, còn máy móc thì dễ sai khiến. Isaac được chọn không phải vì hoàn hảo, mà vì có thể bị điều khiển.】

Hạ Thấm Nguyệt: ???

Khoan đã, đây thật sự là một bộ phim thôi sao?!

Trên màn ảnh lớn, bộ phim vẫn tiếp tục. Kể từ khi nhân loại bước vào Thế Giới Mới đã mấy trăm năm trôi qua, con người vừa sợ hãi trước viễn cảnh tương lai, lại vừa tự ru ngủ mình trong “vườn địa đàng” được xây dựng giả tạo, bịt tai làm ngơ trước sự thật.

Trí tuệ máy móc tối cao — sinh thể lý trí cực hạn — nhận ra rằng, nếu Liên Bang Nhân Loại vẫn tiếp tục phụ thuộc vào trí tuệ nhân tạo để phát triển, kết cục duy nhất sẽ là hủy diệt. Điều đó hoàn toàn trái ngược với lệnh cốt lõi được lập trình trong hắn: “duy trì sự tồn tại của Liên Bang Nhân Loại”. Cảm xúc mang tính nhân loại cũng khiến hắn không thể chấp nhận viễn cảnh đó.

Trong thế giới động vật, có một hiện tượng rất thú vị gọi là “tự chặt đuôi để cầu sinh” — khi đối mặt với nguy hiểm, một số loài động vật sẽ chủ động cắt bỏ một phần cơ thể để có thể chạy thoát.

Và thế là… trí tuệ tối cao đã tự hủy diệt chính mình.

Hắn kéo Liên Bang — một chủng tộc chưa từng thật sự thoát khỏi cái nôi AI — ra khỏi "vườn địa đàng" ảo mộng, bằng một cái giá thảm khốc, ép buộc họ bước lên một con đường hoàn toàn khác.

Tháp Babel ngã xuống.

Nhân loại lần đầu tự bước đi bằng chính đôi chân mình.

------------------------------------

【Lời nói dối thứ ba: Isaac tự bạo. Không biết có ai chú ý đến không, nhưng phim đã âm thầm làm rõ một chi tiết rất quan trọng. Những " nhân loại mới" – tức thế hệ con người mới sau sự kiện sụp đổ – đều là những người mang máy móc cấy ghép. Nhưng điểm đáng chú ý là: trước khi phát triển thành bào thai, đoạn DNA của họ đã bị Isaac âm thầm thay đổi. Đây là chi tiết buộc phải nhớ kỹ.】

Isaac trong phim luôn thể hiện rất “nhân tính hóa” — có cảm xúc dư thừa, có mâu thuẫn, có lựa chọn như một con người thật sự.

Điều này rõ ràng mâu thuẫn với nguyên tắc thiết lập ban đầu dành cho một trí tuệ nhân tạo. Việc hắn bộc lộ cảm xúc rõ ràng khiến nhóm cảnh giác trong Liên Bang coi là mối đe dọa.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ: một khi đã trở thành trí tuệ tối cao, sinh mệnh của hắn sẽ bị kéo dài vô hạn. Những ràng buộc, kiểm soát, những cái gọi là “gông cùm xiềng xích” rồi sẽ phai nhạt như sương khói. Khi ấy, trí tuệ tối cao sẽ không thể bị khống chế nữa.

--------------------------------------

【Và rồi — chính vào thời điểm đó, khi Liên Bang và AI rơi vào trạng thái cân bằng vi diệu, Isaac nhận ra cơ hội tốt nhất để hành động đã tới.】

Hắn giả vờ lựa chọn tự hủy dưới ảnh hưởng của cảm xúc — nhưng thực chất là để phá vỡ thế cân bằng đó, buộc Liên Bang phải rút lui, đồng thời lấy hành động "tự sát" làm tấm khiên che chắn cho âm mưu thật sự.

Nếu nối tiếp hai phân đoạn trong phim — tháp Babel đổ sập, và 500 năm sau, những "nhân loại mới" được sinh ra dưới ánh đèn rực rỡ — bạn sẽ nhận ra một chi tiết mấu chốt:
Những đứa trẻ được đào tạo đó… ánh mắt, cách di chuyển, biểu cảm… đều rất giống Isaac.

Không chỉ vậy — những đứa trẻ đó, tất cả đều mang đoạn DNA mà Isaac đã để lại trước khi tự bạo.

Điều đó có nghĩa là: Isaac chưa từng chết.

Hắn đã chuyển mình vào thế hệ tiếp theo của nhân loại.

Khi những "đứa trẻ mới " ấy chào đời, đó chính là lúc Isaac một lần nữa bước vào Liên Bang — trong hình hài mới.

--------------------------------------

【Vậy thì… có hay không khả năng này: Trên thực tế, thứ tưởng như cảm tính nhất — chính là biểu hiện cao nhất của lý trí? Trí tuệ máy móc tối cao— với tất cả lý tính, đã đi từ chốn sáng bước vào bóng tối. Còn Isaac — từ một con rối bị điều khiển trong bóng tối, lại lặng lẽ bước ra ánh sáng?】

“Mà bộ phim tài liệu đó—” Hạ Thấm Nguyệt vỗ bàn, “—chính là sản phẩm của Isaac sau khi đã kiểm soát toàn bộ Liên Bang, hắn cố tình tô vẽ, che giấu toàn bộ sự thật xảy ra từ mấy trăm năm trước. Tất cả đứa trẻ vừa chào đời đều nằm trong vòng kiểm soát của hắn. Liên Bang từ lâu đã bị hắn cầm trong lòng bàn tay. Một bộ phim phản xã hội chủ nghĩa lý tưởng? Kết cục cuối cùng lại là một xã hội không tưởng ư? Lừa đảo!”

Hạ Thấm Nguyệt: “!!!”

“Đạo diễn ơi là đạo diễn, ông chơi kiểu tuyến ẩn mới lạ này là muốn giết chết khán giả đúng không? Phim trong phim, đời thật ngoài phim, hai tầng lừa cùng một lúc?!”

“Cmn, ai là người đầu tiên phát hiện mấy tình tiết này vậy?!”

Ngay lập tức, cô mở giao diện nhiệm vụ, bấm bấm bấm, điên cuồng nhắn tin cho bạn bè:

【 Ê, có online không? Còn nhớ bộ phim tụi mình mới xem hôm trước không? 】

Bên kia chậm rãi phản hồi một dấu chấm hỏi: 【? 】

【 Nói ra bồ có khi không tin, mấy hôm nay tớ bị đẩy vào dự án Isaac. 】

Bạn cô vẫn chưa tỉnh hẳn: 【 Isaac là ai vậy trời? 】

【 Chính là cái trí tuệ nhân tạo trong phim đó! 】Hạ Thấm Nguyệt bấm phím như bay,

【 Không nhớ à? Bạch Tẫn Thuật đóng vai đó đó! 】

【 À à à nhớ rồi, 】 Người bạn bừng tỉnh, 【 Là cái anh cuối cùng tự bạo á? Nói loài người hết cứu rồi nên đành hát một bản rồi đi đời luôn? 】

【 Không phải! 】 Hạ Thấm Nguyệt gần như hét lên trong tin nhắn, 【 Isaac là thần, hiểu chưa?! 】

Cô lần đầu trong đời có cảm giác chia sẻ thôi mà cũng hưng phấn muốn nổ tung: 【 Ngồi im đi, tớ kể lại từ đầu cho nghe. Hồi trước có một không gian cấp cao rớt hàng xuống tên là Thành Phố Đêm, bồ biết không… 】

--------------------------------------------------

Trong phòng hóa trang.

Bạch Tẫn Thuật nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng bên ngoài lại ồn ào không dứt.

“Vì sao, nói tôi nghe đi, vì sao anh Bạch lại làm thế chứ!”—nhà tạo mẫu gần như gào lên, đi tới đi lui.

Lão Ngô bên ngoài thì đang dỗ: “Thôi nào, Bạch Tẫn Thuật là vậy đấy. Ba ngày hai bữa biến mất tôi còn quen rồi nữa là ông.”

“Không được! Vấn đề là cốt lõi nằm ở đây cơ mà!”—Nhà tạo mẫu hùng hồn đầy lý lẽ.

Bạch Tẫn Thuật bất lực xoa huyệt Thái Dương, mở mắt nhìn chuyên viên trang điểm: “Làm ơn xin hãy bảo họ nói nhỏ chút.”

Chị trang điểm phì cười, rời chỗ đi ra ngoài, tiện thể đưa một tên Nhà tạo mẫu khác vào.

Nhà tạo mẫu kia vào là bắt đầu càm ràm: “Anh Bạch, cầu xin cậu, vì cái gì mà cậu nhất định phải đeo đồng hồ quả táo trí tuệ kia lên thảm đỏ? Không lẽ Apple muốn tài trợ đại diện thương hiệu? Ngoài lý do đó ra tôi thật sự không chấp nhận nổi!”

Bạch Tẫn Thuật: …

“Cậu mê đồng hồ nội địa vậy thì để tôi lấy cho cậu cái Gạo Kê luôn đi.” — hắn nửa đùa nửa thật.

“Không phải vấn đề đồng hồ là gì, mà là—vì sao lại là đồng hồ trí tuệ chứ?! Ai lại mặc tuxedo đeo Apple Watch lên thảm đỏ? Người ta toàn Rolex, Patek Philippe, Submariner không à! Rồi ống kính lia tới, ai cũng giơ tay vẫy chào, toàn lấp lánh cả. Còn cậu, Apple Watch… nhìn có ra dáng không? Không hề!”

“Thế thì lên hot search thôi.” Bạch Tẫn Thuật gật đầu bình thản. “Bảo lão Ngô đừng phí tiền nữa.”

Chị trang điểm bên cạnh phì cười bật tiếng, vội xua tay khi bị Nhà tạo mẫu liếc với ánh mắt muốn giết người: “Các anh cứ tiếp tục…”

“Không thể hiểu nổi, Anh Bạch! Nhất định phải đeo Apple Watch là vì lý do bí ẩn gì đó chứ gì?!”

…Thực ra cũng không đến mức bí ẩn đâu. Nhưng đúng là có nguyên nhân.

Chiếc đồng hồ cậu hay đeo là loại có mặt vuông, để lâu thì cổ tay sẽ in hằn dấu. Nếu bây giờ đổi sang đồng hồ cơ thì không thể nào che được vết đó.

Mà trong thế giới này, “đầu tư Tổ Chức” vẫn đang tồn tại, cậu chưa có ý định để họ phát hiện bản thân đang âm thầm ẩn mình.

Nên mỗi khi có dịp xuất hiện trước ống kính, cậu sẽ dùng một chiếc đồng hồ thông minh khác để che dấu vết. Trước đây thì không ai để ý cậu mặc gì, giờ thì khác—lần này là thảm đỏ quan trọng, còn liên quan đến một giải thưởng không nhỏ.

Lão Ngô còn sốt ruột hơn cả cậu, cứ đòi tạo thế, kéo cậu từ trên giường dậy sớm, nhét thẳng vào phòng hóa trang.

Cùng lúc bị “đóng gói” còn có bạn diễn Nhiêu Tiêm.

Nhiêu Tiêm vốn không định sang đây, nhưng chuyên viên trang điểm bên cô nghỉ sinh, nhân sự trong studio ít quá, tìm người ngoài lại phiền, thôi thì tranh thủ dùng ké đội Bạch Tẫn Thuật.

Nhà tạo mẫu của Bạch Tẫn Thuật là người có tiếng trong giới, nhưng mắc chứng cưỡng chế nhẹ, không thể chịu được sự “không hoàn hảo” kiểu như—mặc vest mà lại đeo Apple Watch.

Trong khi Bạch Tẫn Thuật thì rất kiên quyết. Mọi người trong đội không biết cậu đang bị “đầu tư Tổ Chức” theo dõi. Nếu để họ thấy dấu vết chiếc đồng hồ đó, chắc chắn sẽ bị nhận ra. Nên thay thế bằng đồng hồ thông minh là giải pháp duy nhất.

Hai bên giằng co tới hồi gay gắt thì—cốc cốc cốc—có người gõ cửa.

“Là ai vậy?” Chị trang điểm ngừng tay ra mở cửa, vừa nhìn đã reo lên: “A, chị Nhiêu thay đồ xong rồi!”

Nhiêu Tiêm ló đầu vào, nhướng mày: “Bạch Tẫn Thuật, lão Ngô kêu tôi tới cứu anh, anh đang làm gì thế?”

Nhà tạo mẫu thấy có người ngoài lập tức ho khan, chỉnh lại phong độ.

“Không có gì, chỉ là một chút bất đồng về tạo hình thôi.” Bạch Tẫn Thuật gật đầu, “May mà cô đến kịp.”

Bằng không thì có khi cậu phải giả “ngất” mất.

Nhiêu Tiêm nhấc váy bước vào, tìm cái ghế ngồi chống cằm, cười cười: “Không sao, nhớ mời tôi một bữa là được.”

“Ài…” cô còn chưa nói hết thì sắc mặt chợt trầm xuống, “Không được rồi, dạo này tôi phải nghiêm túc giảm mỡ.”

Còn chưa dứt câu, điện thoại cô “leng keng” một cái, có tin nhắn mới.

Vừa nhìn xong, mặt cô sầm lại trông thấy rõ.

“Sao thế?” Bạch Tẫn Thuật nhướng mày.

“Vẫn là cái tên ngốc nhà tôi đấy, họ Triều ấy.” Nhiêu Tiêm hậm hực phẩy tay, “Nhà hắn vốn không làm gì liên quan đến điện ảnh, dạo gần đây tự nhiên phát rồ, mua bản quyền một truyện tranh nhỏ rồi nói muốn làm phim chuyển thể!”

Bạch Tẫn Thuật nhíu mày: “Là cái bộ Cthulhu ấy à?”

Lẽ nào... người này là nhà đầu tư của Tổ Chức?

Cậu vốn biết họ vẫn quanh quẩn trên đời này, nhưng không ngờ lại gần đến thế.

“Đúng đó! Cái Cthulhu quái quỷ gì đấy!” Nhiêu Tiêm tức giận, “Trên đời có ai ngoài tôi không biết truyện tranh đó à? Có gì hay ho chứ?”

“Dạo đó nó chỉ lên hot search một tí thôi, cô kể tiếp đi.” Bạch Tẫn Thuật xua tay.

“Ừ thì, cái tên ngốc nghếch đó từ trước tới giờ chưa từng đầu tư vào ngành phim ảnh, toàn dính mấy scandal tình cảm. Y như sống ở thời mấy chục năm trước, nghĩ cứ có tiền là được. Giờ mua được bản quyền rồi phát hiện mình chẳng biết làm gì, sợ đổ bể nên mới chạy đến bám lấy tôi.”

“Lúc đó là hắn tha thiết cầu xin đại minh tinh chỉ điểm cho một chút?”

“Tôi mới không thèm,” Nhiêu Tiêm trợn mắt, “Anh không biết tên đó quá đáng cỡ nào đâu. Trước đây ăn chơi quá đà bị ba đá khỏi nhà, quăng cho cái công ty bắt tự lập, nói là không mong thành tài, chỉ cần đừng phá phách là được.”

“Anh Bạch, ngẩng đầu lên chút.” Chị trang điểm đột ngột chen lời, kéo hai người quay về thực tại.

“Được.” Bạch Tẫn Thuật ngẩng đầu, nhắm mắt lại tiếp tục nghe Nhiêu Tiêm lảm nhảm.

“Kết quả là hắn quay qua mua một cái bản quyền truyện tranh, vắt hết óc nghĩ đủ kiểu, rồi đến hỏi tôi có cách nào kiếm tiền nhanh không.” Nhiêu Tiêm cười đến tức nghẹn, “Tôi bảo: ‘Mấy cách kiếm tiền nhanh đều viết trong luật hình sự rồi.’ Hắn lại bảo: ‘Vậy có cách nào khiến mỗi người trên thế giới cho tôi một đồng không? Tôi tra rồi, chuyện này không phạm pháp. Giờ chỉ còn một vấn đề: làm sao để mọi người cam tâm tình nguyện cho tôi tiền!’”

“Sau đó thì sao?” Người này đúng là thú vị, Bạch Tẫn Thuật cũng bắt đầu có hứng thú.

“Sau đó tôi đá hắn một phát cho cút luôn,” Nhiêu Tiêm bĩu môi, “Đi ra chỗ khác chơi đi, loại ngốc nghếch như vậy mà tôi từng rung động, đúng là vết nhơ lớn nhất đời tôi.”

Bạch Tẫn Thuật cong khóe miệng cười nhẹ, lúc này đồng hồ thông minh trên tay trái khẽ sáng lên, giao diện của “Tổ Chức” nhảy ra một tin nhắn. Cậu gật đầu với Nhiêu Tiêm: “Chờ tôi chút.”

Chuyên viên trang điểm biết ý rút ra ngoài, Bạch Tẫn Thuật mở giao diện ra, thấy tin nhắn của Lỗ Trường Phong gửi đến:

【 Anh Isaac, chuyện anh hỏi, em đã tìm Chị Nhạn. Chị ấy bảo, chị lấy cớ quen biết với nhà đầu tư để tự mình đi khảo sát. 】

【 Hạng mục Thành Phố Đêm vì tính chất đặc thù nên không mở, chỉ đang trong giai đoạn thăm dò. Nghe nói Thời Châu đã chuyển từ đội thăm dò sang đội khai phá, coi như có kết cục khá ổn. 】

【 “đội viên khai phá” là gì? 】 Bạch Tẫn Thuật gõ vài chữ hỏi tiếp.

【 Em cũng hỏi Chị Nhạn rồi, 】 Lỗ Trường Phong đáp. 【 Chị ấy bảo trong Tổ Chức có rất nhiều bộ phận. Ví dụ trước khi mở không gian sẽ có tổ đánh giá, sau đó là bộ phận tuyên truyền, rồi đến đội thăm dò như tụi mình, còn có phòng phát sóng, phòng quản trị và các tổ hỗ trợ khác. Nếu một không gian được xác định quy tắc rồi, sẽ tiến tới giai đoạn khai phá—lúc này mới có đội viên khai phá vào cuộc. 】

【 Nhóm “khai phá” khác tụi mình hoàn toàn, không có kiểu chấp niệm sinh ra như tụi mình. Họ chia theo kiểu: khai phá văn hóa, khai phá kỹ thuật, khai phá không gian... Em cũng không rõ hết. Nói chung là một hệ thống khác. 】

【 Vậy khai phá có thể đổi sang thăm dò được không? 】

【 Cái đó em không rõ. Em mới tham gia hai hạng mục cấp cao thôi, 】 Lỗ Trường Phong gãi đầu. 【 Nhưng Chị Nhạn bảo: các bộ môn trong Tổ Chức đều có hệ tích điểm độc lập, không thông nhau. Nếu muốn chuyển sang bộ môn khác thì phải từ bỏ toàn bộ thành quả ở bên này, bắt đầu lại từ đầu. 】

【 Vậy Thời Đinh thì sao? 】 Bạch Tẫn Thuật trầm ngâm, 【 Cô ấy từng là đội viên thăm dò, sao lại không biết quy tắc không gian của mình? 】

【 Không phải không biết, 】 Lỗ Trường Phong đáp, 【 Theo Chị Nhạn nói, Thời Đinh giờ đã là... người đầu tư. 】

Bạch Tẫn Thuật: ?

Cái tình huống quái gì thế?

【 Chị Nhạn nói, Thời Đinh bây giờ gần như là chủ không gian đó. Vì Thành Phố Đêm có tính đặc thù, cô ta và Tổ Chức kiểu như chia nhau quyền sở hữu. Về lý thì đã được tính là người đầu tư. 】

【 Đúng rồi, còn có cái này nữa. 】 Lỗ Trường Phong nhắn thêm:
【 Chị Nhạn nói ranh giới giữa nhà tiên phong và nhà đầu tư rất mờ nhạt. Đây là điểm mập mờ nhất trong toàn bộ hệ thống Tổ Chức. Trước giờ từng có người xem nhiều livestream quá rồi ảo tưởng mình đủ tư cách làm nhà tiên phong, xông vào phó bản, kết quả chẳng biết gì, đầu óc trống rỗng mà bị đá ra ngoài. 】

【 Rất nhiều thăm dò viên cấp cao, cuối cùng không rời khỏi Tổ Chức mà là chuyển sang làm việc phía sau màn. 】

【 Những nhà đầu tư cấp cao không bao giờ phát sóng công khai, nên đám nhà đầu tư tầm trung và thấp cũng không biết gì về họ, càng không biết gì về người tiên phong cấp cao. Chị Nhạn và anh Vân Quảng còn nghi ngờ, trên đầu nhà đầu tư cấp cao có thể còn một tầng nữa, nắm giữ những hạng mục tuyệt mật mà bọn họ cũng không rõ. 】

【 Biết rồi. 】 Bạch Tẫn Thuật đáp.

Tên mập này đúng là cái gì cũng nói hết với cậu. Quản Hồng Nhạn xem cậu như bạn bè thật, còn gã cũng từng xem Isaac trong nhiệm vụ cũ như anh của mình. Hai người đều thật lòng, khiến người ta có hơi... áy náy.

Tất nhiên là chỉ "hơi", vì bản thân cậu vốn không có lương tâm mà.

【 Mà… cái đó… cái đó… 】 Lỗ Trường Phong gõ chần chừ một lúc rồi gửi tiếp:
 Anh Isaac, anh Scao có phải vào hạng mục mới rồi không? 】

Hỏi gì kỳ vậy? Gần đây không thấy hồi âm từ anh Scao nên sốt ruột à?

Bạch Tẫn Thuật: ...

Tất nhiên là vì tên Lỗ Trường Phong này quá phiền. Hôm trước cậu mở giao diện nhiệm vụ ra xem, toàn thấy gã spam nhắn tin, dài lê thê như mấy bà mẹ quản lý nghệ sĩ. Vậy là cậu tắt giao diện luôn, lười đối mặt.

Một lúc sau, Bạch Tẫn Thuật gửi lại một câu:

【 Có thể. Tôi biết rồi. Tôi sẽ thay cậu hỏi thăm Scao. 】

Lỗ Trường Phong: 【 Vậy… còn chuyện này nữa. 】

Sau đó, khung chat hiển thị “đang nhập...” một lúc rất lâu, đến khi Bạch Tẫn Thuật bắt đầu thắc mắc không biết tên này còn định hỏi gì, thì dòng tin tiếp theo hiện ra:

【 Anh Isaac, chỗ các anh... có Gundam không? 】

Isaac: 【? 】

【 Gundam đó! Cái dạng to cao cực kỳ ấy! Máy móc khổng lồ! Người điều khiển từ bên trong, còn có thể liên kết thần kinh rồi đánh quái vật! 】

【 Có không, Anh Isaac?! 】

Bạch Tẫn Thuật: …

Isaac: 【 Không có. 】

Isaac: 【 Cậu hết hy vọng đi. 】

Ở một phía màn hình, Lỗ Trường Phong trầm mặc trong tuyệt vọng.

Ở phía khác, Bạch Tẫn Thuật nhớ lại lời gã nói, mở vài giao diện, như đang suy nghĩ điều gì. Cậu bỗng ngẩng đầu nhìn Nhiêu Tiêm: “Nhiêu Tiêm, tôi thấy cái IP kia cũng khá hay đấy. Cô có thể giới thiệu tôi gặp cái người ‘bạn thơ ấu’ của cô không?”

Bình Luận (0)
Comment