Hướng Dẫn Sinh Tồn Của Thái Y Hắc Liên Hoa

Chương 83

Mặc dù nội lực không ngừng xung đột trong cơ thể đã an bình lại, nhưng cơn đau nhức nhối trên trán vẫn chưa tiêu tan.

Ký ức của Sơn Du Giản đã sớm khôi phục.

Mấy canh giờ vừa rồi, điều Văn Thanh Từ nhớ nhiều nhất là khi bản thân bước chân vào giang hồ hành nghề y từng chút từng chút một và vô số tri thức bị phủ bụi ở sâu trong đầu.

Thù hận sâu đậm đã sớm phai nhạt theo cái chết của Tạ Chiêu Lâm. Lúc này Văn Thanh Từ biết rõ, chuyện mình phải làm là cứu dân chúng huyện Liên Hoà.

Y chưa bao giờ kiên định như lúc này.

Sau khi tỉnh dậy, trong đầu Văn Thanh Từ đều là tên các loại thảo dược. Khi y nghe được tiếng động lạ ngoài cửa viện rồi bước ra ngoài, cũng không hề nhận ra nơi đây đã từng xảy ra chuyện gì.

Ăn gì? Chẳng phải sư huynh chỉ biết nấu cháo hoa thôi sao…

Quan trọng nhất là, từ khi nào mà huynh ấy thân thiết với Tạ Bất Phùng như vậy?

Không đợi Văn Thanh Từ kịp nghi hoặc, Tống Quân Nhiên bước nhanh lên bậc thang, ôm lấy bả vai Văn Thanh Từ, "Đi thôi," Hắn hạ giọng nói, "Sau khi tỉnh lại đừng gấp gáp đứng dậy như vậy, trở về nghỉ ngơi một lát.”

Tầm mắt Văn Thanh Từ lướt qua Tống Quân Nhiên nhìn về phía tiểu viện. Mặt trời đã sớm hạ về phía tây, chỉ còn lại một vầng trăng bạc treo ở chân trời.

Tạ Bất Phùng đứng dưới ánh trăng, lẳng lặng nhìn chăm chú vào y. Ánh mắt của hắn không hề bình tĩnh, thậm chí còn được gọi là nóng bỏng.

Bị ánh mắt nhìn chăm chú như vậy, trong lòng Văn Thanh Từ không khỏi rối loạn. Y không kìm được lui về phía sau nửa bước, thẳng đến khi bả vai không cẩn thận đụng vào khung cửa, lúc này mới tỉnh táo lại.

Tạ Bất Phùng thân cao chân dài, đi mấy bước mới băng qua khoảng trống của sân nhỏ, đến đứng cạnh Văn Thanh Từ

Rõ ràng đứng trên bậc thang, nhưng lúc Văn Thanh Từ nhìn Tạ Bất Phùng vẫn phải ngẩng đầu.

Y lại một lần nữa bị bao phủ dưới hơi thở của đối phương, mùi long diên hương nhàn nhạt theo gió đánh úp lại.

Dưới mũ có màn che là tóc dài không buộc. Gió đêm thổi loạn như tơ mực, quấn mấy sợi lên cửa sổ hoa chạm rỗng.

Tạ Bất Phùng chậm rãi tới gần, cơ thể hai người chỉ thiếu chút nữa là dán sát vào nhau.

“Ngươi muốn làm gì! "Tống Quân Nhiên lập tức cảnh giác.

Nhưng Tạ Bất Phùng như là không nghe thấy giọng của hắn, chỉ cẩn thận gỡ ra mái tóc dài quấn quanh cửa sổ hoa, giúp Văn Thanh Từ vén lên sau lưng.

Cũng cô đọng tất cả những lời muốn nói thành một lời nhắc nhở nhẹ nhàng: “Nghỉ ngơi cho tốt.”

Nói xong, liền xoay người đi vào phòng của mình.


Giọng nói trầm thấp như là rắn liếm láp bên tai Văn Thanh Từ, vào lúc này y lại nín thở. Khoảng cách giữa mình và Tạ Bất Phùng hình như gần quá rồi.

"Vào trong phòng trước, đừng đứng ở đây hứng gió nữa." Tống Quân Nhiên chưa kịp nghĩ đã kéo Văn Thanh Từ vào trong phòng, đóng cửa lại, "Còn cảm thấy khó chịu không?"

Văn Thanh Từ chậm rãi lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh bàn. Y không kìm được hỏi: "Sư huynh, huynh có cảm thấy Tạ Bất Phùng vừa rồi..." Có chút kỳ quái.

“Vừa rồi không có gì đâu!” Nói xong, Tống Quân Nhiên liền đặt ngón tay lên cổ tay Văn Thanh Từ, chuẩn bị bắt mạch cho y.

Theo ống tay áo vén lên, vết đỏ nhàn nhạt trên cánh tay Văn Thanh Từ, cứ như vậy đột ngột hiện ra trước mắt hai người.

“...... Đây là?”

Văn Thanh Từ bị dấu vết trên cánh tay mình làm cho hoảng sợ.

Thứ gì thế này!

Văn Thanh Từ đang muốn nhìn kỹ, tay áo đã bị Tống Quân Nhiên kéo xuống.

Đệt, cầm thú.

Tống Quân Nhiên không khỏi thầm chửi rủa trong lòng.

“À, khí hậu huyện Liên Hòa nóng ẩm, cánh tay đệ có lẽ nổi mẩn đỏ. "Nói xong, Tống Quân Nhiên không bắt mạch nữa mà xoay người lấy thuốc mỡ từ trong rương ra bôi lên cánh tay Văn Thanh Từ.

Động tác của hắn rất nhanh, sau khi bôi thuốc mỡ xong, còn dùng băng gạc tỉ mỉ quấn lấy cánh tay Văn Thanh Từ, căn bản không cho đối phương có thời gian phản ứng.

Vì che giấu sự chột dạ, Tống Quân Nhiên còn không quên quở trách sư đệ vài câu: "Đệ xem đệ đi, đệ bôi thuốc chưa đúng cách, da ở vết thương vốn đã mỏng manh, không chịu nổi tổn thương đâu. Chờ giải quyết chuyện này xong, sau khi trở về cốc, nhất định phải cẩn tuân lời dặn của thầy thuốc! Hiểu chưa?"

“Hiểu rồi hiểu rồi. "Văn Thanh Từ liên tục gật đầu.

Lo lắng Tống Quân Nhiên tiếp tục lải nhải, y lập tức chuyển đề tài về bệnh dịch, trò chuyện chính sự với sư huynh, tạm thời ném đề tài vừa rồi qua một bên.

Chờ Tống Quân Nhiên rời đi, Văn Thanh ở Từ một mình trong phòng chậm rãi ngồi xổm xuống. Trên gạch xanh bằng đá toàn là mảnh vỡ chén sứ, thậm chí còn có cháo hoa vương vãi khắp nơi.

Văn Thanh Từ đưa tay nhặt mảnh sứ lên, trầm mặc một lát, chậm rãi cởi băng gạc quấn trên cánh tay ra.

Dấu vết trên da vốn cũng không tính là sâu, thuốc đặc chế tẩy sẹo trong cốc mới bôi vào không lâu nhưng đã nhạt đến mắt thường khó có thể phát hiện.

Trong lúc nhất thời Văn Thanh Từ cũng khó có thể phán đoán từ hình ảnh đang nhạt dần đi trong trí nhớ, rằng cánh tay mình đến tột cùng có phải chỉ đơn giản là nổi mẩn đỏ hay không.

Văn Thanh Từ cúi đầu nhìn mảnh sứ vỡ đầy đất, trong thời gian hôn mê Văn Thanh Từ chỉ có ký ức về kiếp trước, có vài phần đơn thuần ngây thơ. Nhưng bây giờ, với sự phục hồi của ký ức, những đạo lý đối nhân xử thế trong suốt hai mươi năm qua cũng trở nên rõ ràng.


Văn Thanh Từ không cảm thấy mình còn dễ lừa gạt như trước. Sư huynh mới vừa nói dối... Hắn tuyệt đối có mâu thuẫn không nhỏ với Tạ Bất Phùng.

Nhưng tại sao hắn phải làm như vậy?

Văn Thanh Từ không khỏi tò mò gãi tim gãi phổi.

……

Sáng sớm hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Văn Thanh Từ đã một mình đi ra quan thự, đi về phía bãi đất trống đầy người.

Thuốc đã được phân phối nhiều lần, nhưng chậm chạp không có hiệu quả. Dân chúng trên đất trống đã sinh ra hoài nghi đối với thái y kinh thành còn có Văn Thanh Từ và Tống Quân Nhiên.

Chứ đừng nói tới việc thiêu xác hôm qua, về mặt tâm lý đã tạo thành đả kích cực lớn cho bọn họ.

Khoảnh khắc nhìn thấy Văn Thanh Từ, trên mặt đất trống hoàn toàn yên tĩnh. Nhưng y cũng không bị không khí nơi này ảnh hưởng.

Văn Thanh Từ trực tiếp đi tới trước giường gỗ, bắt mạch cho một bệnh nhân đang hôn mê.

Nhận thấy có người đến, bệnh nhân cố sức mở mắt nhìn về phía Văn Thanh Từ. Hắn hôn mê nhiều ngày, có lẽ cũng không rõ ràng lắm chuyện xảy ra ngày hôm qua. Lúc này ánh mắt nhìn về phía Văn Thanh Từ là khẩn cầu và tín nhiệm.

“Cứu...... Cứu ta với......”

Dưới mũ, Văn Thanh Từ cắn chặt môi, tâm tình của y vô cùng căng thẳng.

Thử lại lần nữa…

Phải thử lại bằng tất cả sự cố gắng, mình học y hơn hai mươi năm chính là vì giờ khắc này.

Văn Thanh Từ hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại. Lúc này thế giới của y chỉ còn lại mạch đập nhẹ nhàng dưới đầu ngón tay.

Mạch tượng yếu chậm......

Cú đập dưới tay của y ngay lập tức kích hoạt trí nhớ của Văn Thanh Từ.

Khác với những ngày trước, lúc này trong đầu y không còn giới hạn ở ghi chép của <<Hạnh Lâm Giải Ách>>, mà là từng đoạn ký ức.

Suy nghĩ của Văn Thanh Từ đột nhiên vô cùng rõ ràng. Ngắn ngủi qua vài giây, đáy lòng của y không còn hoảng loạn và lo lắng nữa. Vô số tên thảo dược trào ra từ sâu trong đầu y.

Điều y cần làm lúc này chính là bắt lấy những tin tức này, khắc sâu vào trong đáy lòng.


Sau khi chẩn mạch xong, Văn Thanh Từ lập tức mở mắt.

“Chờ ta một lát.”

Y bất chấp tất cả, lập tức trở lại nha thự lấy giấy bút ra, nhanh chóng ghi chép lại những dược liệu mà y đã nghĩ đến. Tiếp theo bước nhanh về phía phòng bếp bày đầy những bếp lò nhỏ.

Thời gian không đợi ai cả!

“Dừng lại đã - -”

Nghe thấy giọng của Văn Thanh Từ, gã sai vặt đang sắc thuốc và thái y đồng loạt quay đầu lại.

Y chậm rãi đặt phương thuốc trong tay lên bàn, trực tiếp ra lệnh: "Đổi thuốc, dùng phương thuốc này.” Giọng của Văn Thanh Từ vô cùng kiên định, không thể nghi ngờ.

Phòng bếp lập tức an tĩnh lại, mọi người không khỏi hai mặt nhìn nhau. Một gã thái y trong đó chậm rãi nhận lấy phương thuốc.

Sau một khắc, biểu cảm vốn không thoải mái của gã trở nên nghiêm túc.

Đây là phương thuốc gì, không phải y đang đùa đấy chứ?

Nhìn thấy biểu cảm rối rắm vô cùng của đồng liêu, một thái y trẻ tuổi khác cũng chậm rãi đứng dậy nói, "Phương thuốc của ngài chưa được thảo luận, không thể tùy tiện sử dụng.”

Thân là thái y, hắn vốn khinh thường hai lang trung giang hồ không biết từ đâu xuất hiện này. Thấy Văn Thanh Từ vừa vào đã ra lệnh cho hắn đổi phương thuốc, thái y trẻ tuổi lập tức không phục.

“ Thảo luận? "Văn Thanh Từ đột nhiên cúi đầu nhẹ nhàng nở nụ cười," Phương thuốc ta viết, không cần phải thảo luận.”

Cho dù cách tấm màn trắng và mũ che, vẫn có thể nghe ra giọng điệu dịu dàng của y. Nhưng trong sự dịu dàng đó còn có sự kiên định vô cùng.

Văn Thanh Từ tới đây không phải là vì trưng cầu ý kiến của người khác.

Nói xong, thấy mấy người này không có ý phối hợp, y dứt khoát xoay người tự mình lấy thuốc theo đúng đơn thuốc ghi.

“Này này! Ngài làm gì thế - - "Thái y trẻ tuổi bắt đầu muốn ngăn cản.

"Những dược liệu này số lượng đã được tính toán kỹ lưỡng! Đừng di chuyển lung tung có được không? Nếu làm loạn, thì sau này làm sao bây giờ?” Tiếng ồn ào trong bếp truyền khắp tiểu viện.

Ngay sau đó, Thái y Lệnh Vũ Quan Lâm đang bận rộn cách đó không xa được người ta đỡ đi vào.

"Thái y lệnh đại nhân," Thái y trẻ tuổi vội vàng hành lễ, bước nhanh lên phía trước nói, "Tên lang trung giang hồ này, đột nhiên cầm một phương thuốc tiến vào, bảo chúng ta làm theo lời y --"

Đang khi nói chuyện, Tạ Bất Phùng cũng đi vào trong phòng bếp. Thấy hắn lộ diện, các thái y lập tức căng thẳng.

Tạ Bất Phùng đã sớm phân phó, đoạn đường này không được bại lộ thân phận của hắn.

Bởi vậy sau khi nhìn thấy hắn, mọi người chỉ có thể chịu đựng đứng tại chỗ không hành lễ. Nhưng càng như vậy, trong lòng lại càng căng thẳng.

“Khụ khụ, "Vũ Quan Lâm ho nhẹ hai tiếng, lão xoay người cẩn thận nhìn Tạ Bất Phùng một cái, tiếp theo vươn tay nói với thái y kia," Ngươi đem phương thuốc tới cho ta xem.”


“Vâng.”

Lão thái y run tay tiếp nhận phương thuốc, mặc dù lúc Văn Thanh Từ viết phương thuốc có hơi sốt ruột, nhưng cũng không quên giấu bút ký.

Chữ trên giấy long phi phượng vũ, phải phí sức mới có thể phân biệt rõ.

Lão chăm chú nhìn- -

Khác với phương thuốc mà mọi người từng thảo luận trước đó, phương thuốc mới hoàn toàn dựa vào một chữ "Hiểm".

“...... Vị tiên sinh này, đây đều là thuốc nặng. "Cho dù làm nghề y nhiều năm, Vũ Quan Lâm vẫn bị phương thuốc vô cùng lớn mật trong tay làm cho hoảng sợ.

Điều lão giấu ở trong lòng không có nói chính là, trong phương thuốc trong tay còn trộn lẫn mấy vị thuốc có thể sinh ra độc tính mạnh.

Phương thuốc như vậy, chỉ sợ trên đời chỉ có một người mới có thể kê ra được.

Cả đời Vũ Quan Lâm bảo thủ, vốn không nên nói thêm gì vào lúc này. Nhưng dù nói thế nào thì huyện Liên Hòa cũng có mấy ngàn bệnh nhân, lỡ đơn thuốc này xảy ra vấn đề, cả đời này của mình cuối cùng cũng phải bêu danh.

“Đúng, "Văn Thanh Từ chậm rãi xoay người nói," Có nguyên nhân rồi thì sẽ không ai phải chết, chỉ cần sử dụng liều lượng thích hợp là được. Sợ tay sợ chân, chỉ sợ một người cũng không cứu được.”

Y đã lấy một liều thuốc đặt lên bàn: "Lúc này không dùng liều lượng lớn để khống chế bệnh tình, còn chờ cái gì nữa?" Giọng của Văn Thanh Từ xuyên qua lụa trắng truyền ra.

Thái y trong phòng im lặng, không ai dám đáp lời.

Văn Thanh Từ cũng hoàn toàn không để ý tới ý của bọn họ. Y cầm lấy thuốc mình đã nắm chắc, vòng qua Vũ Quan Lâm, đi về phía một cái nồi đất trống không, nói xong bèn muốn sắc thuốc.

“Ngươi chờ một chút! "Thấy Văn Thanh Từ muốn động thủ, thái y trẻ tuổi canh giữ bên lò không khỏi sốt ruột.

Hắn vô thức vươn tay, muốn dùng sức đẩy tay Văn Thanh Từ ra. Nhưng mà lần này lại không chạm được tới Văn Thanh Từ.

Ba......

Theo một tiếng thanh vang, một chưởng nặng nề kia của hắn lại đập vào mu bàn tay Tạ Bất Phùng!

“Thần, thần, ta......”

Hắn lại không cẩn thận đánh vào Hoàng đế rồi sao?

Lập tức, thái y trẻ tuổi liền rầm một tiếng quỳ xuống mặt đất, cả người cứng ngắc, run rẩy quên cả dập đầu.

- - Ngay lúc thái y trẻ tuổi kia phất tay, Tạ Bất Phùng bỗng nhiên vươn tay ra từ phía sau, nhẹ nhàng bao bọc tay phải của Văn Thanh Từ trong lòng bàn tay, ngăn cản lần này giùm y.

“Dựa theo lời y nói đi, "giọng nói trầm thấp của Tạ Bất Phùng xuyên qua lồng ngực áp sát sau lưng Văn Thanh Từ, “Đừng phạm sai lầm, lập tức đi.”

Cùng với âm thanh đó là một cơn chấn động nhẹ chạy dọc sống lưng.

Dưới mũ che, mặt Văn Thanh Từ trong nháy mắt đỏ như bị chảy máu.

Bình Luận (0)
Comment