Hướng Dẫn Sử Dụng Đàn Ông

Chương 24

Từ Chiêu Đễ hóa đá bên cạnh cửa đủ một phút, băn khoăn không biết nên xông vào nhà nghiên cứu tình hình hay là lặng lẽ quay về. Cuối cùng cô chọn cách sau, lùi ra ngoài cửa, đồng thời không quên đóng cửa lại giúp cô bạn tốt, nhân tiện gửi một tin nhắn cho cậu trợ lí non mềm đã lâu không liên lạc: "Ông chủ anh hết vẹo rồi, Cố Thắng Nam nhà em đã tìm được tình yêu mới!"

Lần này không biết tại sao cậu trợ lí vẫn ngay lập tức trả lời tin nhắn bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu lại chậm chạp không chịu hồi âm. Trái tim non nớt của Celine Từ xưa nay chưa bao giờ thất bại lần này đã bị tổn thương.

Chẳng mấy lúc cô bạn tốt được tận hưởng đêm xuân với một người đàn ông nào đó, chính mình lại phải lẻ loi một người về nhà ngủ. Đã đi tới bãi đỗ xe ngầm, trong đầu chợt hiện lên một ý nghĩ như vậy, thế là lập tức quay lại nhà Cố Thắng Nam. Không quá ba phút, cô đứng bên ngoài cửa nhà Cố Thắng Nam, đưa tay gõ cửa không chút do dự.

"Cộc cộc cộc!"

Đợi một hồi lâu mới có người ra mở cửa, trong nháy mắt cửa được mở ra từ bên trong, Từ Chiêu Đễ choáng luôn.

Nhưng điều làm Từ Chiêu Đễ phải há hốc mồm kinh ngạc hơn nữa vẫn còn ở phía sau...

Khi Lộ Tấn hơi sửng sốt vì nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Từ Chiêu Đễ, lại có một người phụ nữ lao lên trên lưng Lộ Tấn với thế sét đánh không kịp bưng tai: "Để tôi hôn một cái thì anh sẽ chết à?"

Cố Thắng Nam đang định hạ thủ, không, hạ khẩu với người đàn ông này, đột nhiên anh ta dùng ánh mắt hết sức nghiêm túc ra hiệu cho cô nhìn ra ngoài cửa. Cố Thắng Nam sửng sốt, từ từ ngước mắt nhìn lên.

"..."

"..."

Cố Thắng Nam và Từ Chiêu Đễ trợn mắt nhìn nhau giằng co một hồi, cuối cùng Cố Thắng Nam bừng tỉnh, vội vàng nhảy xuống từ trên lưng Lộ Tấn.

Từ Chiêu Đễ thì vội vàng lấy lại vẻ mặt bình thường: "Hai... hai người... đây là..."

Cho dù người nào nhìn thấy tình hình này thì cũng sẽ hiểu lầm, Cố Thắng Nam vội xua tay phủ nhận: "Tuyệt đối không phải như bạn nghĩ đâu, đây là..."

Cô còn chưa nói xong đã bị Lộ Tấn ngắt lời: "Người bạn này của cô muốn sàm sỡ tôi, mới đầu là dùng mĩ thực dụ dỗ tôi, nhưng tôi thà chết cũng không chịu, thế là cô ta bắt đầu dùng vũ lực uy hiếp tôi".

Thấy anh ta kể khổ với Từ Chiêu Đễ bằng vẻ mặt rất tủi thân, Cố Thắng Nam hoảng lên, đẩy vai Lộ Tấn ra, vọt tới trước mặt Từ Chiêu Đễ: "Đừng tin hắn ta... Ơ!"

Lần này đến lượt Lộ Tấn đưa tay bịt miệng cô lại.

Lộ Tấn gạt Cố Thắng Nam ra đằng sau mình, thảnh thơi đưa ra lời kết luận: "Chuyện chính là như vậy".

Từ Chiêu Đễ vẫn chưa hết ngơ, trong mấy phút này cô phải tiếp thu một lượng thông tin quá lớn, đã vượt qua giới hạn cao nhất đầu óc cô có khả năng chịu đựng: "Vậy... Ơ..."

Trong lúc cô không biết phải nói tiếp thế nào, Lộ Tấn lại bình tĩnh tung ra đòn tấn công kết thúc: "Đúng rồi, chắc cô còn không biết tin Mạnh Tân Kiệt đã nằm viện đúng không?"

Đầu óc vừa mới mắt đầu hoạt động trở lại, Từ Chiêu Đễ lại ngơ thêm lần nữa.

"Chính là vì cậu ta định cứu tôi thoát khỏi tay cô ả lưu manh này nên mới bị cô ta đánh bị thương". Anh ta thoáng nhìn Cố Thắng Nam như lên án, Cố Thắng Nam vẫn bị anh ta bịt miệng, muốn phản bác cũng không được, chỉ có thể để mặc cho người đàn ông này tiếp tục bịa đặt: "Một giây cuối cùng trước lúc ngất đi, cậu ta còn gọi tên cô, cô không đi thăm cậu ta à?"

Người đàn ông này nói dối mà mặt không đỏ tim không đập, cũng khó trách Từ Chiêu Đễ bị anh ta lừa, cô căng thẳng hỏi: "Bệnh viện nào?"

Thế là Từ Chiêu Đễ bị đuổi đi, hoàn toàn không chú ý tới Cố Thắng Nam phía sau Lộ Tấn vẫn ra sức lắc đầu.

Đến lúc tiếng bước chân của Từ Chiêu Đễ đã biến mất cuối hành lang, rốt cục Cố Thắng Nam mới gạt được tay người đàn ông này ra khỏi miệng mình, đúng là cô đã sơ suất coi thường anh ta: "Anh không đi đóng phim thì quá là đáng tiếc đấy".

"Cô đập Mạnh Tân Kiệt bị thương, giờ bảo bạn cô đến thăm hỏi cậu ta thay cô một chút, như vậy không những Mạnh Tân Kiệt sẽ không trách cô mà còn sẽ cảm ơn cô, thậm chí còn trách cô đập phát đó quá nhẹ nữa", Lộ Tấn liếc nhìn cô: "Tôi đang giúp cô lập công chuộc tội, vậy mà cô còn trách tôi?"

Cố Thắng Nam vô thức muốn cãi lại, nhưng người đàn ông này đã nói kín kẽ giọt nước không lọt như vậy, cô muốn không đồng ý cũng không được.

Cố Thắng Nam lén ngước mắt nhìn anh ta, mặc dù vẻ mặt người đàn ông vẫn hết sức nghiêm túc, nhưng ánh mắt dương dương tự đắc của anh ta đã bán đứng anh ta: Người đàn ông này đang thầm vui mừng vì đã dạy cô một bài học thành công. Lúc này không hôn thì còn đợi đến khi nào? Cố Thắng Nam chậm rãi áp đến gần, nghĩ nhất định phải hôn anh ta trở tay không kịp, sau khi đoạt lại vận may là có thể đuổi anh ta ra khỏi nhà.

5 xen ti mét.

3 xen ti mét.

1 xen ti mét...

Một ngón tay đè môi cô lại với thế sét đánh không kịp bưng tai.

Đánh úp thất bại, Cố Thắng Nam lập tức hung ác trợn mắt nhìn người nào đó.

Người nào đó không hề cử động, thu ngón tay lại: "Nếu như cô nấu cơm cho tôi một tháng thì tôi sẽ cố gắng xem xét việc để cho cô hôn một chút".

Làm người nấu cơm cho hắn một tháng? Cố Thắng Nam quả quyết từ chối: "Đừng hòng!"

"Vậy cô cũng đừng hòng hôn được tôi".

Nói xong Lộ Tấn ung dung đi ra khỏi nhà, khập khiễng đi về căn hộ cách vách. Cố Thắng Nam đứng yên tại chỗ, tức giận dậm chân. Anh ta lại khoan thai bỏ lại một câu: "Kéo hành lí của tôi sang đây!"

***

Khi Từ Chiêu Đễ gọi điện thoại đến thăm hỏi Cố Thắng Nam thì Cố Thắng Nam đang bận túi bụi trong bếp.

"Thế nào? Sống chung có vui vẻ không?" Đầu bên kia điện thoại, Từ Chiêu Đễ cười tít mắt lên giọng.

Vừa nghĩ đến việc mình phải lãng phí ngày nghỉ khó có được trong phòng bếp nhà mình, Cố Thắng Nam hít sâu mấy hơi mới cố gắng không nghiến răng nghiến lợi: "Tớ đang nấu ăn".

"Oa1 ngọt ngào thế? Nhanh như vậy mà đã đích thân xuống bếp chăm sóc dạ dày hắn ta rồi à?"

Cố Thắng Nam lại không nhịn được hít sâu.

Thật sự là... có khổ mà khó nói.

Cố Thắng Nam vừa gác điện thoại, một chiếc làn nhỏ đã trượt ra từ phòng bếp nhà hàng xóm. Chiếc làn trượt vào phòng bếp nhà Cố Thắng Nam nhanh như chớp theo sợi dây nối giữa hai phòng, cuối cùng dừng lại trong tay cố.

Ngay hôm sau ngày chuyển đến làm hàng xóm của cô, người nào đó đã gọi thợ đến lắp thứ trang bị này. Khi đó Cố Thắng Nam còn không biết thứ này dùng để làm gì, càng không tính được sợi dây này hơn đã trở thành một cơn ác mộng cô không vứt đi được.

Cố Thắng Nam lấy miếng giấy ghi nhớ để trong làn ra, chỉ thấy trên đó viết: "Vừa rồi quên nói với cô, rán cá phải dùng thịt phần bụng cá tuyết, còn nữa, tôi không ăn đậu Hòa Lan, đổi đậu Hòa Lan thành đậu nành".

Mảnh giấy ghi nhớ đáng thương đã sắp bị Cố Thắng Nam vò nát mà tâm tình cô vẫn không thể bình tĩnh lại. Lần này ngay cả hít sâu cũng không cứu được cô nữa, Cố Thắng Nam há mồm gào sang phòng bếp đối diện: "Lộ Tấn! Anh là một thằng khốn đáng chết, đồ Dương Bạch Lao*"

"..."

Vẫn lặng yên, lại có một chiếc làn nữa trượt tà phòng bếp nhà Lộ Tấn sang, dừng lại trong tay Cố Thắng Nam.

Cố Thắng Nam xem mảnh giấy ghi nhớ trong làn, người nào đó trốn ở một góc nào đó trong phòng bếp đối diện không ngờ còn sửa lại lời cô: "Dương Bạch Lao là người bị bóc lột, cô nên mắng tôi là Hoàng Thế Nhân** mới đúng".

Cố Thắng Nam cảm thấy mình sắp bị chọc tức đến hộc máu, nhưng trên thực tế cô vẫn đứng rất yên ổn ở chỗ cũ. Cô lại thoáng nhìn mảnh giấy ghi nhớ trên tay, cuối cùng thoả hiệp, nghiến răng nghiến lợi bỏ số đậu Hòa Lan vừa bóc vỏ xong vào tủ lạnh, lấy mớ đậu nành còn chưa bóc ra.

Cuối cùng cô cho đồ ăn đã làm xong vào trong làn, ấn một nút bấm trên tường. Két một tiếng, chiếc làn mang đồ ăn cô làm và cả tờ giấy ghi nhớ thấm đẫm huyết lệ của cô bay về phía cửa sổ phòng bếp đối diện.

Trên mảnh giấy ghi nhớ của cô chỉ có một câu: "Đã nói là một tháng sau để tôi hôn một cái, anh đừng có nuốt lời".

Ngày ngày thấp thỏm không lúc nào không hi vọng có thể đổi vận, nhưng ước định một tháng giữa cô và Lộ Tấn còn chưa tới hạn, Cố Thắng Nam đã linh cảm tai họa sắp đổ lên đầu mình rồi.

Trên bảng thông báo của mỗi bộ phận thuộc khách sạn Tử Kinh đồng thời dán thông cáo giảm biên chế do đích thân Tổng giám đốc Trình Tử Khiêm kí, tỉ lệ cắt giảm lên tới 30%, danh sách cắt giảm cụ thể sẽ được công bố sau khi Tổng giám đốc Trình Tử Khiêm và giám đốc các bộ phận bàn bạc xong. Tin tức vừa đưa ra đã lập tức khiến cho mọi người hoảng sợ, ai cũng đang dự đoán xem bao giờ chính mình sẽ phải cuốn gói ra đi.

Cố Thắng Nam còn lo lắng hơn tất cả mọi người bọn họ, giờ đây đang là giai đoạn cô xui xẻo, người có khả năng thất nghiệp nhất chính là cô.

Từ Chiêu Đễ đưa ra gợi ý cho cô: "Không phải bạn đã đỡ một âu nước trái cây cho Tổng giám đốc Trình sao? Anh ta cũng xem như nợ bạn một ân tình. Chắc chắn bạn không thể yêu cầu anh ta không để bạn thất nghiệp, nhưng bạn có thể yêu cầu anh ta sớm nói với bạn rốt cục trong danh sách giảm biên chế có bạn hay không, bạn biết rồi sẽ đỡ hơn, khỏi phải suy nghĩ miên man cả ngày cho mệt!"

"Như vậy... có được không?" Cố Thắng Nam do dự.

Nhưng hình như ngoài cách này cũng không có phương pháp khả thi nào khác.

Cố Thắng Nam do dự hai ngày, đã không có can đảm đến gõ cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc, lại cũng không có can đảm đứng chờ Tổng giám đốc tại những chỗ anh ta phải đi qua khi đến làm việc.

Từ Chiêu Đễ cũng phải sốt ruột thay cho cô: "Thế tóm lại là bạn có hành động không?"

Cố Thắng Nam còn đang lừa mình dối người: "Ai nói tớ không hành động? Tớ chỉ đang suy nghĩ, để hôm nào đó tình cờ gặp anh ta thì nhân tiện hỏi một chút là được. Tội gì phải cố ý đến chặn đường anh ta?"

Từ Chiêu Đễ lập tức lật tẩy cô: "Bạn ngày nào cũng đứng ở bếp sau, làm sao có thể ngẫu nhiên gặp được Tổng giám đốc?"

Cố Thắng Nam đang nghĩ xem nên giải thích cho sự nhát gan của mình thế nào, đột nhiên một giọng nói vang lên sau lưng: "Hành động gì? Ngẫu nhiên gặp ai?"

Câu nói không biết phát ra từ đâu này làm Cố Thắng Nam hoảng sợ suýt nữa tuột tay. Cô vội nắm chặt điện thoại di động rồi quay lại nhìn.

Chỉ thấy Lộ Tấn đã đứng ngoài cửa ra vào nhà cô, không ngờ chân anh ta đã tháo bột.

Cố Thắng Nam che loa nói điện thoại, khẽ quát vị khách không mời này: "Anh vào nhà tôi kiểu gì?"

Lộ Tấn đắc ý nhướng mày, đưa tay ra hiệu cho cô xem một chiếc chìa khóa anh ta móc trên ngón trỏ.

Cố Thắng Nam đứng bật dậy: "Rõ ràng tôi đã thay khóa, tại sao anh vẫn còn có chìa khóa nhà tôi?"

Lộ Tấn chậm rãi tiến lên, chậm rãi nói: "Bí - mật..."

Cố Thắng Nam chán luôn.

Anh ta nhanh chóng an vị trên sofa bên cạnh Cố Thắng Nam, cố ý đặt cái chân vừa tháo bột lên trên bàn uống nước: "Để chúc mừng bệnh của tôi khỏi hẳn, tối nay tôi muốn ăn đồ ăn kiểu Pháp".

Cố Thắng Nam nhìn anh ta chằm chằm, hai mắt hiện rõ lời đánh giá thái độ của anh ta: Mặt dày!

Cô ép chính mình tạm thời không được chú ý đến anh ta, chấm dứt cuộc nấu cháo điện thoại với Từ Chiêu Đễ nhanh nhất có thể: "Có mọt con chuột to vừa vào nhà tớ, tớ phải tập trung tinh thần đối phó nó, không buồn với bạn được nữa".

Cố Thắng Nam gác điện thoại, xoay người sang nhìn con chuột to bên cạnh: "Mấy hôm nay lắm chuyện phiền hà quá, không có tâm tư nấu ăn cho anh. Anh đi về hang của mình đi!"

Cô phất tay đuổi anh ta đi, không ngờ tay cô bị anh ta bắt được: "Chuyện cắt giảm nhân viên?"

Cố Thắng Nam ngẩn ra.

Trong đầu thoáng hiện lên một câu: Làm sao thằng cha này đoán được?

Dường như nghe thấy tiếng lòng của cô, anh ta kiêu ngạo nhìn cô một cái, sau đó mới bắt đầu chậm rãi giải thích: "Cô, một phụ nữ độc thân hai mươi chín tuổi, không có đàn ông, không có gia đình, phiền hà của cô chắc chắn không phải trên phương diện tình cảm. Như vậy, ngoài công việc của cô, còn có chuyện gì đáng để cô thấy phiền hà?"

"Còn một tháng nữa tôi mới hai chín!" Cố Thắng Nam sửa lại.

Lời nói của cô bị Lộ Tấn hoàn toàn bỏ qua, sắc mặt anh ta trở nên nghiêm túc: "5 năm trước Thụy Phong mua lại hai khách sạn ở khu Hoa Nam, thôn tính một tập đoàn trong ngành khách sạn. Khi đó ông chủ Thụy Phong đã bị người ta phê phán một hồi vì cắt giảm nhân viên quy mô lớn, ngay cả truyền thông địa phương cũng lên án, vậy mà cuối cùng vẫn cứ chẳng đi đến đâu. Những người trong danh sách bị cắt giảm vẫn cứ bị cắt giảm, truyền thông chỉ trích chán rồi cũng thôi, đây cũng là chuyện cực chẳng đã, làm gì có nhân viên nào đấu được với nhà tư bản? Mà mặc dù ông ta đã cắt giảm nhiều người như vậy, nhưng quả thật ông ta cũng tạo ra rất nhiều cơ hội việc làm, giảm bớt áp lực thất nghiệp cho chính quyền địa phương".

Lúc nói lời này, Lộ Tấn cũng trở nên hơi không giống Lộ Tấn nữa. Cố Thắng Nam bị vẻ nghiêm túc của anh ta dọa mất vài giây mới tìm lại được giọng nói của mình: "Anh hiểu rõ Thụy Phong lắm à?"

Cô còn chưa khen anh ta mà anh ta đã đắc ý, mặc dù vẻ mặt vẫn đúng chuẩn thanh niên nghiêm túc, nhưng vẻ tự đắc vẫn hiện lên rõ ràng trong mắt: "Cô cho rằng ai cũng giống như cô, ngoài xem hoạt hình cũng chỉ xem phim gay, không quan tâm gì đến thời sự?"

"Tôi đã nói rồi, đĩa phim anh thấy ở nhà tôi lần trước là bạn tôi mang tới, không phải của tôi!"

Lời giải thích của cô lại tiếp tục bị Lộ Tấn bỏ qua, anh ta dựa về phía sau, dang rộng hai tay đặt lên tay dựa sofa với vẻ rất đại gia: "Bất kể thế nào thì cô cũng không đấu được với tập đoàn lớn của người ta, vậy thì chẳng thà đừng nghĩ gì nữa, được ngày nào hay ngày đấy!"

Cố Thắng Nam đang cân nhắc lời anh ta nói, đột nhiên...

"Reng reng!"

Chuông cửa vang lên.

Cố Thắng Nam nhìn Lộ Tấn, anh ta nhắm mắt dựa vào lưng sofa giống như một hoàng đế. Trời sinh đã có số nô tài, Cố Thắng Nam đành phải đứng dậy đi ra mở cửa: "Ai đó?"

Cố Thắng Nam đi ra cửa, cầm tay nắm cửa, vừa mới chuẩn bị nhìn ra ngoài qua lỗ nhìn trên cửa, đột nhiên âm thanh của Lộ Tấn vang lên từ phía sau: "Là nguyên liệu nấu các món kiểu Pháp tôi gọi đưa hàng tới nhà".

"..."

Cố Thắng Nam thật sự muốn bóp nát cái tay đấm cửa.

Ps:

Người Mỹ rất sợ người Nga, vì người Nga nói gì làm nấy.

Người Nga rất sợ người Nhật, vì người Nhật nói một làm nhiều.

Người Nhật rất sợ người Trung Quốc, vì người Trung Quốc không nói mà cứ làm.

Người Trung Quốc rất sợ người Việt Nam, vì người Việt Nam chỉ nói mà chả làm gì.

Vậy nên dù có nói là ngày làm việc nào cũng có chương, nhưng nếu chẳng may lọt một vài ngày thì cũng là chuyện thường.
Bình Luận (0)
Comment