Hướng Dẫn Trêu Chọc Đàn Ông

Chương 10

Cơm nước xong, Lương Kiều cùng Dư Nhĩ tạm biệt ở trước nhà hàng, chỗ cô ở cách đây tương đối gần, cho nên cự tuyệt ý tốt đưa về nhà của Dư Nhĩ, định đi bộ về nhà, xem như tiêu cơm.

Hôm nay cô xin nghỉ phép, trực tiếp ra ngoài cùng Dư Nhĩ, cho nên ăn mặc tùy ý, bên ngoài mặc áo khoác theo phong cách quân đội đang là trào lưu, bên trong mặc áo màu vàng cùng quần đen, đi đôi giày thể thao màu trắng, vừa tươi trẻ lại mỹ lệ.

Mưa liên tiếp hai ngày, hôm nay cuối cùng cũng dứt, trong không khí còn mang theo hơi ẩm, nhẹ nhàng khoan khoái làm người ta vui vẻ, tia tử ngoại không nhiều, nhiệt độ cũng vừa vặn, thích hợp ra ngoài để vui chơi.

Cô đi trên đường dành cho người đi bộ, mua một cây kem ở cửa hàng ven đường, lấy điện thoại ra định gọi cho Phỉ Phỉ, xem buổi tối tan tầm cô ấy có muốn ra ngoài chơi hay không.

Gần đường dành cho ô tô có vài vũng nước, nhưng mà con đường này rộng lại ít xe, có rất ít xe chạy sang bên này, cho nên vũng nước đều bình yên vô sự.

Nhưng mà khi Lương Kiều đi ngang qua một vũng nước, đột nhiên có một chiếc xe thể thao màu xám sẫm đi sát lại ven đường, lướt qua cô, tốc độ xe ít nhất một trăm dặm, chạy vọt qua vũng nước, trong nháy mắt làm nước bẩn văng lên tung tóe.

"Shittt!"

Lương Kiều không hề đề phòng như bị người ta đón đầu giội cho một chậu nước đục, giơ chiếc kem đứng hình tại chỗ, toàn thân dính nước bùn bẩn thỉu ướt át. Cô bị nước bùn văng tung tóe lên mặt, mắt nhìn chiếc kem không may mắn thoát nạn trong tay, lửa giận bùng phát rất mạnh.

Chiếc xe kia ở phía trước cách cô không xa ngừng lại, Lương Kiều cho rằng đối phương muốn xuống xin lỗi, tạm thời kiềm chế xúc động muốn đi lên đánh người. Nhưng mà chờ chờ, vẫn không thấy có người bước xuống.

Vài giây sau, chỗ cửa sổ ghế lái có một bàn tay với khớp xương rõ ràng vươn ra, nhẹ nhàng quơ quơ với cô. Dưới ánh mặt trời chiếc đồng hồ quý trên tay lóe sáng, như thể muốn tuyên bố sự đắc ý kiêu ngạo không che giấu được của chủ nhân nó với cô.

Tôi nguyền rủa cả nhà anh! ! !

Lương Kiều nhanh chóng bắt đầu chạy đuổi theo, đồng thời vung tay ném chiếc kem vào chiếc xe phía trước, trong không khí vạch ra đường cong hoàn mĩ. Mắt thấy lập tức trúng mục tiêu, trong nháy mắt xe thể thao lại khởi động, như mũi tên rời cung chạy như bay.

"Bụp - -" kem rơi vào bên trong vũng nước.

Lương Kiều đuổi theo hai bước liền buông tha, đứng tại chỗ chống nạnh, tức giận cười lạnh vài tiếng.

Xe thể thao màu xám sẫm chạy như bay trên đường cao tốc, Phong Miểu Miểu nhìn Quan Hành ngồi trên ghế lái tâm tình rất tốt, thăm dò hỏi: "Vừa rồi anh biết người kia sao?"

Cố ý làm nước bùn văng tung tóe lên người ta, chắc là biết rồi. Nhưng mà cuối cùng có ý định trêu cợt, hay là chỉ muốn kéo sự chú ý của người ta? Diễn trò trước mặt cô gái xinh đẹp như thế này, vẫn cảm thấy có dụng ý khác.

"Không biết." Quan Hành chống một tay lên cửa kính xe, đỡ lấy huyệt thái dương, một bàn tay tay lái, ngón tay gõ gõ, từ trong tiết tấu có thể nhận ra sự vui sướng.

"A, em còn tưởng là anh cố ý đấy." Phong Miểu Miểu cười cười một tiếng.

"Vậy thì là tôi cố ý." Quan Hành ác liệt nhếch khóe miệng, "Coi như cô ta xúi quẩy."

"Vì cái gì vậy?" Hình như Phong Miểu Miểu rất tò mò, một mực truy vấn.

Quan Hành liếc cô ta một cái, đưa ra một đáp án lấy lệ: "Tôi không thích màu xanh lá cây."

"Anh như vậy thật bá đạo." Phong Miểu Miểu lập tức phát ra một trận tiếng cười như chuông bạc, "Như thế này với cô gái nhà người ta có phải không tốt lắm hay không, người ta vẫn là mĩ nữ đấy, chân dài như vậy, có thể nhìn ra dáng người cũng rất tốt mà."

Chân rất dài, dáng người cũng tốt, không phải có thể nhìn ra, mà là thật sự rất tốt... Trong lòng Quan Hành yên lặng đánh giá một phen, không nói gì nữa.

"Đến rồi." Xe dừng trước khu nhà ở trung tâm thành phố, Quan Hành dựa vào trên ghế ngồi, không tắt lửa, tay còn nắm trên tay lái, câu được câu không gõ.

"Anh không đi lên ngồi một chút sao?" Phong Miểu Miểu không nhúc nhích, nịnh nọt nhìn anh.

"Không được." Quan Hành trực tiếp cự tuyệt. Những người phụ nữ này đều như thế như lang như hổ, anh đi lên thì trinh tiết còn giữ được sao. Dường như ánh mắt Phong Miểu Miểu quá mức nóng bỏng, làm anh càng bực bội, bực tức nói, "Cô đi nghỉ ngơi trước đi, tôi còn có việc."

"Anh hẹn nhóm người Cao Hàn sao?" Phong Miểu Miểu cười ngọt ngào với anh: "Em có thể đi cùng anh không? Em còn chưa từng gặp mặt những người bạn kia của anh đâu."

Quan Hành khép hờ mắt liếc xéo cô ta, một hồi lâu mới nói: "Hôm nay không tiện, hôm khác đi."

"Được rồi." Phong Miểu Miểu khó nén khỏi thất vọng, nhưng vẫn dùng vẻ mặt khéo léo nhìn anh, dặn dò: "Vậy anh không cần uống quá nhiều rượu, về nhà sớm một chút, đừng làm cho dì Tưởng lo lắng."

"Biết rồi." Quan Hành nhìn cô ta xuống xe, cửa xe vừa đóng lại, lập tức khởi động xe quay đầu rời đi.

Phong Miểu Miểu như hòn vọng phu đứng tại chỗ, nghiêm túc vẫy tay, cho đến khi xe biến mất, mới thu vẻ mặt ngây thơ lại. Cô ta chưa lên nhà, lại đợi hai phút, đi đến ven đường cản chiếc tắc xi, nói địa chỉ cần đến: "Đến Phong Lâm Vãn ở đường Bình Nhai."

Đường Bình Nhai là thánh địa súng nổi tiếng trong thành phố, nhất là cửa tiệm Phong Lâm Vãn này, nghe tên cũng biết là nơi nào, yên lặng khởi động xe.

Phong Miểu Miểu làm như không thấy ánh mắt kì quái của người lái xe, móc ra một cây son đỏ chót từ trong túi thoa lên, trong nháy mắt cả người diêm dúa hơn vài phần so với lúc trước.

Trải qua một trận lễ rửa tội đầy nước bùn, không còn tâm tình hẹn Phỉ Phỉ ra ngoài đi chơi nữa .

Lương Kiều về nhà tắm rửa đổi quần áo, nhàn rỗi nhàm chán, bật máy tính xem chương trình (Yêu con người thật của minh tinh) có rating không tệ. Người như cô không có hứng thú với việc xem thẳng nam nói yêu đương, sở dĩ xem bộ phim này, là vì trong chương trình có một vị khách mời là nữ sinh 19 tuổi rất khả ái, làm cô cảm thấy đáng yêu không chịu được.

Nhưng mà quý thứ nhất đã kết thúc vào ba tháng trước, phần này mới chiếu vào đầu quý thứ hai, Lương Kiều tích góp hai quý vẫn không xem.

Bởi vì độ hot mà Mạnh Thủy Lam được mời làm khách quý tham gia quý thứ hai. Tiết mục ban đầu là phỏng vấn, chuyên mục tổ phóng viên hỏi mẫu người lí tưởng của Mạnh Thủy Lam, cô ta hơi suy tư liền cười trả lời: "Mắt nhìn của tôi có chút kỳ lạ, tôi thích loại người... Ừ, đàn ông vừa chính vừa tà."

Phóng viên cũng cười: "Lần đầu tiên nghe được tiêu chuẩn kén vợ kén chồng như thế này, xác thực là rất đặc biệt. Có thể miêu tả cụ thể một chút không, vừa chính vừa tà là dạng cảm giác gì?"

"Có lẽ là khi làm việc thì rất nghiêm túc hết sức gợi cảm, sau đó bình thường lại rất... Nói như thế nào, chính là loại cười rộ lên xấu xa, mang một ít vô lại, có chút cảm giác nguy hiểm đi."

"Như Quan Tổng của Quang Diệu sao?" Phóng viên đâm kim vào túi máu, sau đó xem như nói đùa cười ha ha hai tiếmg, "Nghe nói quan hệ sau lưng hai người rất tốt, (Sau lưng tên thổ phỉ đệ nhất) cũng là Quan Tổng bảo cô tới diễn..."

Có lẽ không đoán được phóng viên sẽ trực tiếp nói về vấn đề scandal này, Mạnh Thủy Lam rõ ràng giật mình, sau đó ánh mắt ái muội lóe lên một cái, cười hai tiếng mới phủ nhận: "Chúng tôi chỉ là bạn..."

Lương Kiều trực tiếp di chuyển con chuột chuyển đến góc trên bên phải nhấn dấu ×.

Tên đàn ông cặn bã âm hồn không tiêu tan, thật sự là đủ ...

Khi cô đến phòng khách rót nước uống, Phỉ Phỉ vừa tan tầm trở về, khuôn mặt đầy u sầu, vứt túi xách ở một chỗ, cầm lấy một túi ny lon nhỏ vọt vào nhà vệ sinh. Lương Kiều cùng đi qua, dựa ở ngoài cửa gọi cô: "Cậu không thể bởi vì mình ăn một mình mà cam chịu trong lòng, tức giận có thể tới đánh mình, tại sao lại nghĩ quẩn ăn. Cứt vậy?"

"Cút!" Phỉ Phỉ ở bên trong gầm thét một tiếng, không rõ là đang làm cái gì.

Rất lâu sau cửa mới mở ra, cô mang vẻ mặt sắp khóc bổ nhào vào lòng Lương Kiều: "Đại Kiều, mình xong rồi..."

"Thế nào, đây là?" Lương Kiều ôm lấy cô kéo đến sofa ngồi xuống, " Bên trong cứt có độc?"

Phỉ Phỉ vốn đang định khóc phụt cười, đạp cô một cước: "Cút cút cút! Cậu nghĩ ai cũng là chó suốt ngày ăn cứt giống cậu. Cứt! Phiền chết người ta!"

(Linh Đang: huhu mình không cố ý đâu nhưng mấy câu này thực sự là vậy QAQ!!!)

Lương Kiều thở phào nhẹ nhõm, cợt nhả nói: "Như này được rồi đúng không, có chuyện hãy nói đàng hoàng, đừng khóc như bà mẹ già nữa."

Phỉ Phỉ thở dài một tiếng, đưa thứ trong tay cho cô, "Cậu nhìn thì biết ."

Lương Kiều vô thức duỗi tay muốn nhận, thấy thứ đưa tới là que thử thai, còn là hai vạch rõ ràng, trong nháy mắt lại rụt tay về, vẻ mặt khiếp sợ trừng mắt nhìn cô, một hồi lâu mới phun ra một câu: "Đứa bé là của mình?"

Phỉ Phỉ đè cô ra đánh: "Cậu có thể đứng đắn hơn chút được hay không! Mình cũng cuống muốn chết, cậu còn ở chỗ này trêu chọc mình!" Một bên đánh cô một bên khóc lên , "Làm sao bây giờ đây đại Kiều, mình còn chưa chuẩn bị tốt đâu..."

"Đừng khóc đừng khóc!" Lương Kiều vội vàng luống cuống tay chân dụ dỗ cô, "Đây không phải là chuyện tốt sao... Cậu nói với Tiếu Phàn chưa?"

"Vẫn chưa... Mình cũng vừa mới biết thôi." Phỉ Phỉ dựa vào vai cô, dáng vẻ như tro tàn: "Nói cho anh ấy biết sẽ không có đường sống vẹn toàn."

"Ừ? Cậu đây còn có ý muốn đổi nhà (đổi người yêu đó) hay sao?" Lương Kiều nhẹ nhàng xoa đầu cô, động tác ôn nhu, nói lời nói cũng rất không biết điều.

Phỉ Phỉ bấm một cái vào eo cô, giải thích: "Mình không có ý nghĩ muốn đổi nhà, mình chỉ chưa chuẩn bị tốt cho việc kết hôn sinh con... Việc kết hôn đã thảo luận qua rất nhiều lần, người nhà anh ấy bảo mình qua bên kia, dù sao nhà anh ấy có điều kiện tốt hơn nhà mình rất nhiều, trong công việc anh ấy cũng cao hơn mình vài cấp bậc. Nếu như cần một buông tay, người đó khẳng định là mình." Cô ôm lấy eo Lương Kiều, "Nhưng mình không nghĩ sẽ như thế này, mình vẫn muốn tìm một con đường vẹn toàn cho đôi bên, nhưng mà... Thật quá khó ."

Trong lòng Lương Kiều không tiếng động thở dài, cô vẫn luôn biết rõ, nhiều năm như thế Phỉ Phỉ cùng Tiếu Phàn vẫn chưa định ra, cũng là bởi vì việc này không thể đồng ý. Sau khi kết hôn ai đến thành phố của ai, sinh sống nơi đất khách quê người là vấn đề trí mạng.

"Mình biết rõ cái này rất khó lựa chọn, nhưng trong lòng cậu nhất định là có đáp án, có đúng hay không?" Lương Kiều ôm cô, "Ý nghĩa của Tiếu Phàn đối với cậu, khẳng định là quan trọng hơn nhiều so với công việc. Cậu không muốn qua đó, không phải là không bỏ được công việc, thật ra là bởi vì không thích cảm giác tìm nơi nương tựa là anh ta ở nơi xa xứ?"

Phỉ Phỉ trầm mặc một hồi, nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Quả nhiên vẫn là cậu hiểu rõ mình."

Lương Kiều cũng thở dài: "Lựa chon này sớm muộn gì cũng phải đưa ra, cậu kéo dài một năm lại một năm như vậy, anh ta nguyện ý chờ cậu bao lâu? Người nhà anh ta có thể để anh ta chờ bao lâu?" Cô vỗ về mặt của Phỉ Phỉ, giọng nói tận lực thoải mái hơn một chút, "Cho nên đứa bé này là ý trời, đến thượng đế cũng nhìn thấy, muốn để cho các cậu kết hôn sớm một chút đấy."

Phỉ Phỉ nằm sấp trong lòng cô, rất lâu không lên tiếng.

Qua rất lâu mới lại mở miệng, mắng cô: "Cậu tên đàn ông cặn bã này, vậy mà một chút cũng không không bỏ được mình..."

"Đương nhiên không bỏ được rồi!" Lương Kiều bỉ ổi chụp lấy một bên mông cô: "Cho nên chúng ta khuya hôm nay nắm chặt cơ hội đại chiến ba trăm hiệp đi."

"Cút! Mang mặt cách xa ra!"

Công việc trùng tu phòng làm viêc mới đã đến giai đoạn kết thúc, Lương Kiều lại bị nữ vương đại nhân phái tới thị sát.

Phương án trùng tu là Vạn Thiên định ra, phong cách sáng ngời nhẹ nhàng hiện đại, khung làm việc (cubical) cũng rộng và thoải mái rất nhiều so với trước, nối giữa hai tầng là cầu thang xoắn ốc xoay tròn, thời thượng lại xinh đẹp. Lương Kiều dò xét bên trong bên ngoài một lần, vô cùng hài lòng.

Cũng không biết là duyên phận gì, lúc giám sát hết và đi xuống lầu, vậy mà thấy chiếc xe thể thao làm nước bùn văng tung tóe lên người cô. Để tránh làm hại người vô tội, Lương Kiều đặc biệt nhìn kỹ hai vòng mới xác nhận.

Lamborghini Centenario số lượng hạn chế, chiếc xe làm người ta mê hoặc, phun sơn màu xám sẫm, biển số xe GH588...

Cô cười lạnh hai tiếng, bóp cổ tay kêu răng rắc. Chính là nó, không chạy được đâu!
Bình Luận (0)
Comment