Hướng Dẫn Trêu Chọc Đàn Ông

Chương 73

Editor: Linh Đang

Vì nịnh nọt mẹ vợ, Quan Hành bắt đầu vơ vét thuốc bổ trân quý bốn phía, còn đặc biệt kính nhờ dì nhỏ của Cao Hàn gửi từ Hàn Quốc về vài hộp sâm Cao Ly.

Ngày mồng một tháng năm Trâu Từ Cầm đến, hơn nữa ở bên Lương Kiều là mùa hè nên cũng dẫn bà nội theo. Nhà ga người đông nghìn nghịt, Quan Hành cùng Lương Kiều đến đón mẹ vợ đại nhân, lo lắng vụn vặt liên tục cầm chặt lấy tay cô, căng thẳng ra mồ hôi cả bàn tay.

"Không cần khẩn trương, anh lớn lên đẹp trai như thế, nhất định mẹ em sẽ hài lòng với anh." Lương Kiều cười hì hì an ủi anh, "Thật ra bà nội em đã sớm nhìn thấy ảnh chụp của anh."

Mặt Quan Hành đều có chút cứng ngắc, mạnh miệng nói: "Anh không có căng thẳng, em nhìn thấy anh căng thẳng chỗ nào." Hai người nắm chặt tay mồ hôi chảy ròng ròng, anh cầm lấy tay Lương Kiều lau vào quần áo mình một cái, sau đó tiếp tục sít sao siết chặt cô."Bà nội... Nói như thế nào?"

"Nói cái gì?"

Quan Hành chậc một tiếng: "Chính là nhìn thấy ảnh chụp của anh, bà nói như thế nào? Có khen anh đẹp trai hay không?"

"Có." Lương Kiều nghiêm túc nói, "Bà nội còn nói, anh lớn lên tuấn tú như thế, vừa nhìn đã đoán được chính kiểu trêu hoa ghẹo nguyệt, lấy về nhà quá không an toàn, tám đôi mắt đều không ngừng nhìn anh."

"Thật sao?" Quan Hành lập tức có chút khẩn trương, "Vậy em cũng không thay anh giải thích một chút sao? Anh cũng không có trêu hoa ghẹo nguyệt, anh tuân thủ nghiêm ngặt đạo làm chồng như thế, còn kém khắc tên của em trên người."

Lương Kiều cười đánh anh một quyền: "Cút đi! Ai muốn tên được khắc trên người anh."

Trâu Từ Cầm không mang bao nhiêu hành lý, chỉ lưng một túi xách cũ trước đây của Trâu Dung Dung, trong tay còn cầm một cái túi vải, đỡ lão phu nhân chậm rãi đi ra từ trạm xe lửa, nhìn chung quanh.

"Mẹ - -" Lương Kiều hô một tiếng chạy về hướng mọi người.

Lão phu nhân thấy cô trước, lập tức cười không nhìn thấy mắt, bà đứng từ xa đã vươn tay ra, Lương Kiều ôm lấy bà quơ quơ, "Ai da bảo bối lớn của con, nhớ người muốn chết!"

"Bà nội cũng nhớ con!" Lúc lão phu nhân nói câu này như sắp khóc, nhưng một giây sau lại đổi thành giọng nói khoan khoái, "Có phải khuê nữ nhà ta béo lên hay không? Ngang hông cũng nhiều hơn ít thịt rồi này."

Nói xong tay bóp hai cái ngạy tại ngang hông Lương Kiều.

"Này! Ngứa!" Lương Kiều cười né tránh.

"Hôm nay ngồi xe có say xe hay không? Khó chịu không?" Bà nội có tật xấu say xe, có đôi khi xe lửa quá xóc, lòng bà sẽ buồn bực muốn ói.

Lương Kiều lo lắng nhất chính là cái này, vốn là gặp phụ huynh nên cô mang theo Quan Hành đi về, nhưng cô cũng muốn nhân dịp ngày nghỉ này đưa mẹ và bà nội chơi xung quanh một chút, cho nên vẫn để hai người ngồi xe lửa lại đây.

"Hôm nay không có choáng." Bà nội nói, "Hôm nay gặp khuê nữ, cao hứng, một chút cũng không choáng."

Lương Kiều liền cười sờ sờ đầu bà: "Giỏi quá!"

"Sao bà lại mặc dày như thế này, có nóng không?"

Lương Kiều lấy túi của Trâu Từ Cầm xuống, Quan Hành đứng ở sau lưng cô lập tức tự giác duỗi tay nhận lấy túi.

Đã tháng năm, Trâu Từ Cầm còn mặc một chiếc áo khoác rất dầy, màu sắc kiểu dáng đều rất cũ kỹ. Bà nội mặc đẹp hơn bà, áo khoác cũng rất dày, nhưng hình thức còn rất thời thượng, là áo khoác hoa năm ngoái Lương Kiều mua cho bà.

Bà nội lắc lắc đầu nói: "Không nóng không nóng, trên xe lửa điều hòa mở quá lạnh."

Lương Kiều không nói gì, âm thầm nghĩ phải tìm thời gian đưa mẹ và bà nội đi mua chút quần áo.

Toàn thân Quan Hành cứng ngắc đứng ở đằng sau Lương Kiều, muốn mở miệng chào hỏi hai vị trưởng bối, miệng lưỡi cứ thế ngẩn ngơ không mở.

Anh căng thẳng kéo quần áo, nhìn chằm chằm bả vai Lương Kiều, hít sâu một cái. Lại vừa ngẩng đầu, liền phát hiện lão phu nhân đang cười híp mắt nhìn qua anh, hết sức hiền lành.

"Chào bà nội." Anh gọi một tiếng, âm cuối đều có chút run.

Bà nội cười vẻ mặt có nếp nhăn: "Chào tiểu tử!"

Trước khi đến Lương Kiều đã nói chuyện bạn trai với mẹ, Trâu Từ Cầm đã sớm thấy người đàn ông đi theo phía sau mông Lương Kiều, vẻ mặt nghiêm túc, lớn lên hết sức đẹp trai, nhìn đến gia thế ắt hẳn cũng rất tốt...

Nhưng sắc mặt anh lạnh lùng đứng chỗ đó, không chủ động nói chuyện, Trâu Từ Cầm cũng không biết làm như thế nào để mở miệng.

Lương Kiều kéo anh đến phía trước, giới thiệu với mẹ và bà nội: "Đây chính là bạn trai của con." Sau đó giơ cùi chỏ chọc Quan Hành, "Mau gọi đi."

Hô lên tiếng thứ nhất, đằng sau như dễ dàng hơn không ít, miệng lưỡi Quan Hành động động, bắn ra một câu với Trâu Từ Cầm: "Mẹ!"

Lương Kiều: "..."

Trâu Từ Cầm kinh ngạc nhìn anh, lại ngó ngó Lương Kiều, hơi có vẻ lúng túng gật đầu.

"Anh ấy thấy mọi người nên quá khẩn trương." Lương Kiều khoác Trâu Từ Cầm cùng bà nội, "Đi thôi, bên ngoài quá nóng, chúng ta trở về rồi hãy nói."

Vì làm hết sức để gia tăng sự hảo cảm của hai người lớn với mình, Quan Hành đặc biệt mượn một chiếc Bingley màu đen của anh trai, nhìn đứng đắn lại cao quý, nói không chừng có thể thêm mấy phần đấy.

Anh lái xe chở hai vị khách quý quan trọng về nhà, mặc dù căng thẳng được sẽ không nói chuyện, nhưng không chịu nổi bà nội thân thiết lại hay nói, dọc theo đường đi hỏi lung tung này kia, Quan Hành nói tình huống trong nhà ra một lần, mọi người vừa nói vừa cười tán gẫu, bầu không khí rất hòa thuận.

Vì không cho mẹ vợ đại nhân cảm thấy mình quá dở hơi chưa có kết hôn đã ngủ với con gái bà, cả đêm Quan Hành đã thu đồ của mình giấu vào bên trong ngăn tủ, ngụy trang ra bộ dáng Lương Kiều sống một mình.

Lương Kiều cũng cảm thấy không có gì, cô đều đã lớn như thế, mẹ không đến mức đến cả sinh hoạt tình dục của cô cũng muốn quản, nhưng khuyên Quan Hành như thế nào cũng không khuyên được, cô cũng mặc kệ anh.

Vài ngày nay thời tiết còn rất tốt, ánh mặt trời chiếu khắp nơi, đến mức buổi trưa cũng có thể tắm nắng.

Kế hoạch của Lương Kiều là đưa mẹ cùng bà nội về nhà trước, ở nhà ăn một bữa cơm, để cho hai người nghỉ trưa một chút, buổi chiều sẽ đưa hai người dạo nội thành một vòng, sau đó buổi tối ở bên ngoài ăn bữa ngon. Hai ngày sau có thể ngắm cảnh trong thành phố hoặc là đi đến thành cổ ở vùng lân cận.

Với tư cách là đối tượng Quan Hành cần khảo sát trọng điểm, tự nhiên phải gánh chịu công việc lái xe cùng culi, mượn cơ hội biểu hiện thật tốt một chút, nhưng tâm cơ như anh, đã sớm từ muốn đòi ban thưởng từ chỗ Lương Kiều.

Vì biểu hiện chính mình cũng là lần đầu tiên đến nhà trọ của Lương Kiều, Quan Hành mãnh liệt yêu cầu Lương Kiều lúc mua dép cho mẹ cùng bà nội cũng mua cho anh một đôi mới, hơn nữa lúc Lương Kiều mang hai vị tham quan phòng cũng đi theo phía sau, giả vờ giả vịt xem.

Đơn giản là xem phòng ở, Lương Kiều để mẹ cùng bà nội ngồi đến trên ghế sofa nghỉ ngơi, chính mình đi phòng bếp gọt trái cây cho hai người.

Quan Hành rót hai chén nước ấm cho hai người, đoan chính ngồi tại một mình trên ghế sa lông bên cạnh, nói chuyện phiếm với hai vị trưởng bối.

Không đầy một lát chuông cửa vang lên, Trâu Dung Dung đến.

Quan Hành đi mở cửa, Trâu Dung Dung vang hô anh một tiếng "Chào anh rể", sau đó sôi nổi chạy vào, "Mẹ! Bà nội!"

Quan Hành nhân cơ hội chạy tới phòng bếp, đóng cửa lại, ôm lấy Lương Kiều từ phía sau lưng, vùi đầu ở trên vai cô: "Hù chết anh..."

"Không phải là anh không khẩn trương sao." Lương Kiều không kìm được vui vẻ, nghiêng đầu hôn một cái trên mặt anh, "Hôm nay biểu hiện không tệ, ban thưởng anh một cái."

"Không đủ đâu, lại đến một cái nữa." Quan Hành cũng áp mặt bên kia lại.

Lương Kiều cũng phối hợp hôn một cái, đưa đĩa trái cây đầy cho anh: "Được rồi, bưng cái này ngoài đi."

Quan Hành hít sâu một hơi, bưng trái cây đi ra ngoài.

Người một nhà ngồi nói chuyện, Lương Kiều đi phòng bếp chuẩn bị cơm trưa. Trâu Từ Cầm hiểu rất rõ tài nấu nướng của cô, theo vào muốn đích thân động thủ, bị Lương Kiều cường ngạnh bắt ra phòng khách nghỉ ngơi.

Quan Hành vào, vén tay áo lên hỗ trợ Lương Kiều, mặc dù tài nấu nướng của anh cũng không tốt, nhưng dù sao làm gì đó thì có thể ra tay hơn Lương Kiều. Về sau anh liền dứt khoát biến thành đầu bếp, Lương Kiều làm trợ thủ cho anh.

Vì để tránh cho mùi vị khói dầu bay ra, cửa phòng bếp bị đóng vào, bên trong không gian nho nhỏ cũng chỉ còn dư lại hai người bọn họ.

Dưới sự chỉ huy của Quan Hành Lương Kiều cắt thức ăn và ớt ném vào bên trong nồi, tay chống thớt đứng ở bên cạnh, xem anh thuần thục thêm nguyên liệu, lật xào. Phòng bếp rất nóng, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, trên chóp mũi còn chảy một tầng mồ hôi.

"Vất vả cho anh rồi." Lương Kiều cầm khăn giấy lau mồ hôi cho anh.

Quan Hành tắt bếp, đặt đĩa xào vào trong mâm: "Không khổ cực, dù sao anh cũng đã đòi lại được."

"Đàn ông các anh thật dễ lừa gạt, " Lương Kiều đặt tay trên bờ vai anh, cảm khái nói, "Cho chút ngon ngọt có thể bắt các anh làm trâu làm ngựa, buôn bán với các anh thật đúng là có lời."

"Mua bán như này không phải với ai cũng làm." Quan Hành mở vòi rửa tay một cái, lau khô vào khăn tay màu vàng, sau đó ôm chầm lấy Lương Kiều, "Nếu không phải là nhìn em rất xinh đẹp làm người ta thương, anh sẽ buôn bán với em sao."

Lương Kiều cười ôm lấy eo anh: "Ơ, hôm nay ăn gì thế, miệng ngọt như vậy?"

"Em nếm thử?" Quan Hành cúi đầu dâng miệng lên.

Lương Kiều mở miệng cắn môi anh.

"Lương Kiều, có cà chua...?" Trâu Dung Dung đẩy cửa ra, nhìn thấy tình huống hừng hực bên trong, sửng sốt.

Lương Kiều kịp phản ứng, nhanh chóng sờ soạng quả cà chua trên thớt ném qua.

Trâu Dung Dung luống cuống tay chân bắt lấy, sau đó mắt nhìn thẳng đóng cửa tránh ra.

"Sao rồi?" Mẹ cùng bà nội nhìn sang.

"Không có gì ạ." Trâu Dung Dung bình tĩnh nói, ngồi về trên ghế sofa, giơ cà chua lên bên miệng đang chuẩn bị gặm, đột nhiên nghĩ đến cái gì, vẻ mặt lại ghét bỏ đặt lên trên bàn.

Hai cái người phóng đãng này! Ai biết Lương Kiều có vừa mới sờ qua thứ khó nói gì đó hay không...

Quan Hành làm vài món ăn gia đình, bề ngoài cũng được. Lương Kiều bưng hết đồ ăn lên bàn, mời mọi người tới dùng cơm.

Trâu Dung Dung đỡ bà nội lại đây ngồi xuống, giúp mẹ cùng bà nội thắp đũa. Lương Kiều đưa bát cơm đến trước mặt mọi người, thời điểm Trâu Dung Dung ngồi xuống chuẩn bị bắt đầu ăn, do do dự dự, có chút ghét bỏ, "Chị rửa tay chưa?"

Lương Kiều cầm đũa gõ đầu cô: "Rửa rồi! Còn dám ghét bỏ chị!"

Trâu Dung Dung xoa xoa đầu, lầm bầm hai tiếng. Trâu Từ Cầm nhìn thấy, nhíu lại mi khiển trách cô: "Con sạch sẽ cái vớ vẩn gì? Không làm cái gì ngồi ăn sẵn cũng ngại đông ngại tây."

Trâu Dung Dung bĩu môi, trong lòng tự nhủ: Mẹ không biết hai người phóng đãng này đã làm gì trong bếp đâu.
Bình Luận (0)
Comment